[ Sắc - Hoàn] Cám Dỗ - Vũ Sơn Thanh

Chương 23: 🍀chương 22🍀 Tình Địch


Bạn đang đọc [ Sắc – Hoàn] Cám Dỗ – Vũ Sơn Thanh – Chương 23: 🍀chương 22🍀 Tình Địch

Nhìn trên bàn ăn có vị khách không mời mà tới, Từ Khải Sinh bất đắc dĩ nhìn mẹ mình. Bà Từ giả bộ như không thấy, nhiệt tình gắp thức ăn cho Đái Di Yên:

“Này con ăn nhiều vào, hôm nay dì cố tình làm mấy món con thích ăn đó.”

Đái Di Yên cười cám ơn, cầm chén nhận thức ăn bà gắp,

“Khải Sinh, gần đây anh bề bồn công việc sao? Sao lại gầy như vậy?”

Thấy Từ Khải Sinh trầm mặc, Đái Di Yên bắt chuyện. Mẹ Từ tiếp lời

“Cũng không phải sao, tên tiểu tử này lớn rồi cũng không chịu chăm sóc bản thân, hiện tại bên cạnh cũng không có ai chăm sóc…”

Đái Di Yên cười không nói, cô và anh từ khi có nhận thức đã học cùng trường, làm chung một công ty. Mặc dù bị chuyển đến chi nhánh nhưng vẫn để ý tin tức của anh. Biết anh ly hôn sau đó có bạn gái mới. Nghe người ta nói đó vẫn là cô gái nhỏ, kết hôn phải tìm người như cô, có khả năng làm việc, một mình đảm nhận mọi thứ. Chín chắn và thông minh, nếu không là cô thì có thể là ai?

“Dì đã từng tuổi này, muốn có một đứa cháu bồng.” Mẹ Từ vừa nói vừa liếc anh.


“Dì, Khải Sinh không phải có bạn gái mới sao?” Đái Di Yên lơ đãng đem đề tài này nói, xem thử cái nhìn của mẹ Từ đối với bạn gái anh.

“Đừng nói nữa, chỉ mới hơn 20, còn chưa ổn định, làm sao dì có thể yên tâm.” Mẹ Từ khoát tay nói

“Được rồi.” Từ Khải Sinh nghe không nổi nữa, tuy ở cùng Tần Tình không lâu nhưng nghe mẹ mình nhận xét cô như vậy rất khó chịu.

Anh để đũa xuống, “Công ty có chút việc, con về trước, mọi người từ từ ăn.”

Nhìn sắc mặt anh nặng nề, bà không tiện nói nữa, có chút hối hận vì nói nhiều:

“Con còn chưa ăn xong mà.”

“Vừa lúc em cũng muốn đến công ty, rời đi nhiều năm, không niết người quen trước kia còn ở đó không.” Đái Di Yên mỉm cười nhìn anh

Cuối cùng hai người đến công ty, chỉ có vài người tăng ca, Triệu Lỗi thấy Từ Khải Sinh vui vẻ nói: “Lương tâm trỗi dậy à?”

“Triệu Lỗi.”

“Ôi, không phải hoa hậu lớp ta à, nhiều năm không gặp lại còn đẹp lên.” Triệu Lỗi nhìn ra anh không đi một mình

“Cái miệng của cậu vẫn không thay đổi, vẫn khoa trương như vậy.” Đái Di Yên che miệng cười, miệng của cô ta bị hô, cười rộ rất xấu, khi cười luôn che miệng.

Ba người tâm sự một hồi, Đái Di Yên đi vệ sinh, Triệu Lỗi nhìn cô đi, thấp giọng nói: “Cô ấy sao lại trở về công ty? Chi nhánh điều về à?”

“Tớ cũng không rõ nữa, hôm nay ở nhà gặp phải.” Từ Khải Sinh cảm thấy phiền, liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ

“Mấy cậu tiếp tục tăng ca đến 9 giờ đi, tớ đưa cô ta về trước.”


Triệu Lỗi nhìn hai bóng lưng rời đi anh lầm bầm: “Tức chết mất, cái đồ chết tiệt.”

Nhớ năm học trung học, Đái Di Yên đã quấn lấy Từ Khải Sinh, hai người vừa ở đối diện, học cùng trường, hẳn là một đôi thanh mai trúc mã

Thanh mai có ý, trúc mã vô tâm. Từ Khải Sinh yêu đương không ít nhưng lại không cùng cô ta qua lại. Mọi người đều nói Từ Khải Sinh không nhận ra ám chỉ của cô

Sau đó Đái Di Yên học khác trường đại học, vì đi trị bệnh nên tốt nghiệp sau. May mắn vào cùng công ty với anh.
Đây không phải là duyên phận sao? Ít ra Đái Di Yên nghĩ như thế, ngồi ở ghế phó lái nhìn anh. Người đàn ông anh tuấn, so với sự ngây ngô ở thời niên thiếu anh đã trở thành người đàn ông thành thục. Vẻ đẹp trai không thay đổi vẫn dễ dàng mê hoặc cô.

“Khải Sinh, vài năm nay em cũng yêu đương thế nhưng anh biết đấy, trong lòng em vẫn là anh.” Đái Di Yên nhỏ nhẹ nói.

“Di Yên, tôi đã có bạn gái.”

“Khải Sinh, từ cao trung em đã theo đuổi anh, tại sao anh không chịu quay lại nhìn em?” Viền mắt Đái Di Yên ẩm ướt nhìn người đàn ông.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi. ” Từ Khải Sinh không biết nói thế nào chỉ có thể nặn ra một câu như vậy.

Người và người đôi khi rất kì lạ như Tần Tình. Lần đầu tiên anh gặp cô rất muốn cùng cô ở bên nhau. Thế nhưng đối với Đái Di Yên anh chưa từng động tâm.

Bạn bè bên cạnh cũng từng khuyên, Đái Di Yên lớn lên xinh đẹp, một lòng đối với anh, tại sao không chịu để ý cô.


Không được là không được, cho tới bây giờ anh vẫn luôn tin vào số phận.

“Xin lỗi, làm anh chê cười rồi.” Đái Di Yên miễn cưỡng mỉm cười, thấy cô xuống xe Từ Khải Sinh đưa cô lên lầu,

“Thật nhớ trước đây chúng ta cùng nhau đi học cùng nhau về nhà.” Nhìn cảnh vật quen thuộc, Đái Di Yên quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh:

“Đáng tiếc, về sau anh lại dọn nhà.”

Hồi tưởng lại khoảng thời gian kia, Từ Khải Sinh nở nụ cười. Trước khi biết tâm ý của cô. Anh, còn có Triệu Lỗi, mỗi ngày ba người đều cãi nhau ầm ĩ, hôm nay cảnh còn người mất. Thời gian vui vẻ trước kia một đi không trở lại.

“Được rồi, cô lên đi.” Từ Khải Sinh nhìn đồng hồ, “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”

“Ừ, ngủ ngon.

Đái Di Yên thấy anh nhìn đồng hồ sốt ruột, biết anh đang lo lắng cho cô bạn gái nhỏ, thức thời tạm biệt, xoay người lên lầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.