[ Sắc - Hoàn] Cám Dỗ - Vũ Sơn Thanh

Chương 22: 🍀chương 21🍀


Bạn đang đọc [ Sắc – Hoàn] Cám Dỗ – Vũ Sơn Thanh – Chương 22: 🍀chương 21🍀

Từ Khải Sinh còn chưa về, mẹ Từ đã đi lanh quanh ở cửa vài lần,

“Ông xem tiểu tử kia lớn rồi không quản được nữa, ly hôn là chuyện lớn như vậy cũng không chịu nói cho chúng ta biết.” Ba Từ đeo kiếng đọc sách nghe bà nói.

Thấy bạn già không để ý tới mình, mẹ Từ giật cuốn sách của ông,

“Này, bà gõ nhẹ nhẹ thôi, đừng làm hư.” Ba Từ là người mê sách, nhìn không nổi người khác nặng tay với báo vật của ông.

“Là con của một mình tôi sao? Tôi tức chết mất.” Mẹ Từ bị quyển sách cản trở sự chú ý liền ném nó về tay ba Từ

“Hết cách thôi, còn có thể trách ai, hơn nữa, đó không phải là Phương Nhiên…”

Ba Từ còn chưa nói hết mẹ Từ đã thở dài, người của Phương gia đã nói rõ sự việc từ đầu tới cuối, bọn họ không nghĩ tới Phương Nhiên vì một người phụ nữ mà li hôn chạy ra nước ngoài.

Ván đã đóng thuyền, sự việc xảy ra chỉ có cách tiếp nhận. Bà giận vì Từ Khải Sinh không chịu nói, li hôn được mấy tháng tin tức cũng phải qua miệng người khác mới biết được, làm sao bà không giận.

Tiếng mở cửa, Từ Khải Sinh bước vào nhà thì thấy mẹ Từ đang lau nước mắt, đột nhiên cảm thấy đau đầu,

“Mẹ khóc cái gì thế?”


“Mẹ khóc cái gì không phải con là người rõ nhất hay sao, còn gạt mẹ, mẹ cho con biết, ngày mai sắp xếp đến buổi xem mắt. Lớn cả rồi, cỡ tuổi con người ta đã có cháu cho mẹ bồng.” Mẹ Từ đánh nhẹ anh vài cái

Từ Khải Sinh không trốn để cho bà đánh, vừa nghe đến xem mắt, anh nhíu mày,

“Mẹ, con có bạn gái rồi.”

Vừa nghe lời này mắt mẹ Từ sáng lên,

“Ở đâu? Bao nhiêu tuổi, làm nghề gì? Quen bao lâu rồi?” Hỏi xong nhịn không được nhéo vai anh

“Đừng nói chưa li hôn đã quen?”

“Li hôn rồi mới xác định quan hệ.” Từ Khải Sinh đẩy mẹ ngồi lên sô pha

“Bao nhiêu tuổi?”

“Dạ 21.”

“21, hơi nhỏ, năm sau mới có thể lĩnh chứng.” Mẹ Từ nghe thấy không vui nói,

“Tết này con đã 30 rồi.”

Mặc dù biết mình gặm cỏ non bị bà nói như thế cũng hơi đỏ mặt:

“Mẹ đừng giận nữa, chú ý sức khỏe, đừng mất bình tĩnh.”

“Mẹ tức vì ai? Còn không phải tên bạch nhãn lang là con à.” Bà Từ thở dài hận không thể vò đầu anh.

* Bạch nhãn lang: chỉ loài vong ân phụ nghĩa

Trong nhà chợt yên tĩnh lại, ba Từ hòa giải:


“Được rồi, thật vất vả con mới trở về, đừng trách nó nữa, Khải Sinh à, hôm nay muốn ăn gì nói với mẹ con, lát nữa bà ấy sẽ nấu.”

Chuẩn bị nói sẽ không ở lại ăn cơm, nhưng nhìn tóc bạc ở hai bên tai bà đành nuốt trở vào.

Tần Tình không thể cùng Từ Khải Sinh ra ngoài rất không vui, ngày nghỉ đầu tiên cũng không đi chơi cùng cô. Vất vả lắm hai ngày này không có tiết.

Đúng lúc Lâm Tây Tây rủ cô đi dạo, đoán chừng hôm nay anh không về. Ở nhà không có ai nói chuyện, nên đi mua sắm. Tùy ý cột tóc lên, để lộ khuôn mặt trắng nõn, hình dáng mắt và lông mày cô rất đẹp chỉ thoa son rồi đi

Hôm nay cô mặc một chiếc ao sơ mi trắng phối với váy lam sọc carô. Chiếc áo mỏng được nhét vào váy, phía dưới mang đôi giày trắng đôi chân thon dài rất đẹp.

“Tình~.” Lâm Tây Tây ôm cốc trà sữa đứng ở cửa vẫy tay với Tần Tình, cô từ từ đi đến chỗ cô ấy.

“Nghe nói N gia mới ra mẫu son mới, thấy màu trên mạng rất đẹp, hôm nay tớ quyết định sẽ mang nó về.” Lâm Tây Tây cười hì hì ôm Tần Tình vừa đi vừa nói.

“Còn mua nữa? Son cậu chưa đủ nhiều hay sao.” Tần Tình thực sự bội phục bạn tốt, là một tên cuồng son, mua không biết bao nhiêu, xem nó như bảo thạch mà bảo vệ. Thấy thích nhất định sẽ mua, dù cuối tháng cạp đất cũng vẫn sẽ mang về bằng được.

Khi đến quầy son, Lâm Tây Tây hào hứng chạy lại, “Cái này, 501! Lấy cho tôi một cây.

“Thật xin lỗi, tiểu thư. Cây son cuối cùng đã được người phụ nữ này đặt trước.” Nhân viên bán hàng áy náy nói.

“Ồ, Vậy khi nào mới có hàng?” Lâm Tây Tây thất vọng, cô biết nó rất hot, không nghĩ mới ra vài ngày đã hết hàng.

“Thật xin lỗi, hàng sẽ có vào tháng sau.”


Tần Tình hút trà sữa nhìn người phụ nữ ăn mặc chuyên nghiệp, trang điểm tinh xảo, tóc dài rũ xuống vai thêm phần quyến rũ,

“Gói lại đi.” Người phụ nữ nói với nhân viên

Đái Di Yên liếc nhìn hai người, làm như vô tình nói: “Màu này rất kén chọn, nên tiết kiệm mua mặt nạ dưỡng trắng thì tốt hơn.”

Nhân viên lễ phép cười không trả lời, Lâm Tây Tây tức giận, biết da mình không trắng, người phụ nữ này có ý gì? Tự nhiên kiếm chuyện với cô.

“Không sao, không giống người nào đó, miệng hô ra có thể đào đất.” Tần Tình lạnh lùng trả lời.

“Cô!” Đái Di Yên hơi hô, không rõ ràng lắm. Nhưng là nổi đau trong lòng cô ta, từng nghĩ đến chỉnh nha, bây giờ lại đụng tới chỗ đau, định đánh trả thì phát hiện người phụ nữ trước mắt rất đẹp, khuôn mặt hồng hào, da trắng như trứng gà bóc, không thể tìm ra một chút lỗi.

Lúc này điện thọai trong tay vang lên

“Dạ? Dì Từ hôm nay sao? Con đang rảnh, dì gọi con tới ăn cơm sao lại không có thời gian chứ.” Cô ta cười đáp lại

Đái Di Yên không để ý đến hai người nữa, đạp giày cao gót bỏ đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.