Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 334
Tôi bị A Lỗ khống chế và không còn chỗ nào để chống cự.
Tôi chỉ có thể làm theo chỉ dẫn của anh ta và họng súng đang chọc thẳng vào người tôi buộc tôi phải đi về phía trước, vượt qua bãi lau sậy, bước xuống sườn núi và đi về phía ngọn núi tối tăm mà lạnh lẽo.
Khẩu súng trong tay Tát Minh Kiều và Kiều Dĩ Thương là khẩu súng Browning loại đời mới nhất của Đức, chứa không nhiều đạn lắm, chỉ từ ba đến bốn viên đạn, nhưng nó có độ chính xác cao hơn, tốc độ mỗi giây vượt xa quá trình phóng của khẩu súng Browning phiên bản cũ là 1.65 km, nó bắn tầm ngắn là phát ra sức mạnh lớn nhất, chỉ cần nhắm vào ai và biết sơ qua kỹ thuật bắn thì chắc chắn sẽ không trượt khỏi mục tiêu.
Bọn họ cùng lúc bóp cò, có một chiếc xe cách đó khoảng mười mét, dấu chân trên mặt đất rất nặng và sâu chừng ba gang tay, rất dễ nhận thấy là họ di chuyển từ trong trận đánh nhau ra.
Nhưng mà ống tay áo của Tát Minh Kiều đã bị xé rách hơn phân nửa, mà Kiều Dĩ Thương thì hoàn toàn lành lặn, sự yếu thế của người phụ nữ lộ ra.
Vì vậy cô ta rất thông minh, cũng không có dây dưa, cô ta không cho Kiều Dĩ Thương có cơ hội bắt mình làm tù binh mà trực tiếp ép anh ta vào đường ngang đối diện với ống khói, vách tường bị đục ra xuất hiện một cửa hang tối như mực.
Mỗi lỗ sơn mài đen được khoét trên tường đều được dựng lên một cây súng bắn tỉa, Kiều Dĩ Thương cầm súng chĩa thẳng vào giữa trán của Tát Minh Kiều để khống chế sự sống chết của cô ta, nhưng trận đấu quan trọng nhất của cả trò chơi là như thế nào, nó sẽ kết thúc như thế nào, quyền chủ động lần này nằm trong tay Tát Minh Kiều.
Một khi cô ta bị bắn chết, những kẻ buôn bán ma túy ở nước Thái sẽ nhanh chóng bao vây ngọn núi này.
Sẽ có vô số súng và đạn pháo được bắn ra cùng lúc, có thể làm cho những kẻ sống sót biến thành một cái sàng.
Cho dù Kiều Dĩ Thương có tài giỏi đến đâu cũng không thể nào chạy thoát.
Tôi đứng ở độ cao khoảng hai ba mét, nhìn xuống cảnh tượng trò chơi sinh tử này, sắc trời đã tối khiến cho tất cả đều trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Thứ tôi có thể nhìn thấy chỉ là một màu đen kịt, không phân biệt được nơi nào có người mai phục, nơi nào có gai nhọn và đống cát.
A Lỗ ở bên tai tôi trầm giọng nói: “Cô Hà, nếu như cô đồng ý tôi có thể giết chết cô bất cứ lúc nào, cô đã hy sinh cho người đàn ông đã chết bởi vì cô Tát Minh Kiều, giọng điệu này của cô ấy cũng biến mất thì anh Thương vẫn là người yêu của cô ấy, cùng cô ấy ở Khu Tam Giác Vàng hô mưa gọi gió, cô không cảm thấy cô đã tác thành rất nhiều sao?”
Trái tim tôi vô cùng ngột ngạt như muốn chết.
Cái chết không phải là khủng khiếp nhưng nó rất ghê tởm.
Nó là con đường mà những kẻ tuyệt vọng hèn nhát mới chủ động lựa chọn, nó là sự kết thúc của niềm vui và nỗi buồn lẫn lộn, nó sẽ biến tất cả những màu sắc, những điều tốt đẹp và sự dơ bẩn thành cát bụi, bọt biển, linh hồn.
Trong cuộc đời của tôi chỉ có một khoảnh khắc tôi đã nghĩ đến cái chết là khi nghe được tin cục trưởng Chu đã chết, tôi thà rằng vật lộn trong vũng lầy mỗi phút mỗi giây đến người đầy lở loét cũng nhất định sẽ không chạm đến cái thứ nực cười và đáng xấu hổ này.
“Anh đừng mơ tưởng.”
A Lỗ đưa khuôn mặt đến gần tôi, hơi thở của anh ta lan tràn khắp vành tai và cổ tôi: “Cô Hà thật sự rất cứng đầu.
Nơi này sắp chảy máu thành sông rồi, cô nhất định phải đợi đến cuối cùng mới chịu đầu hàng sao? Kéo không biết bao nhiêu người vô tội vì cô mà phải chết, cô thật sự là người phụ nữ tàn nhẫn nhất mà tôi từng thấy.”
Lúc này Tát Minh Kiều đi về phía trước hai bước, Kiều Dĩ Thương đứng tại chỗ không nhúc nhích, giọng nói của cô ta quyến rũ nhưng lại mang theo vẻ dữ tợn và kiêu ngạo: “Kiều Dĩ Thương, anh có muốn xem bữa ăn thịnh soạn mà tôi đã cẩn thận lên kế hoạch chuẩn bị cho anh không? Ngày này anh đợi đã lâu như vậy và tôi cũng đợi rất lâu rồi.”
Nói xong cô ta giơ tay trái không cầm súng lên, tầng thứ ba của ống khói phóng ra một luồng sáng màu xanh lá cây bắn theo đường chéo lên bầu trời, nổ tung thành một chùm pháo hoa rất nhỏ.
Và cùng lúc đó A Lỗ chĩa nòng súng vào huyệt thái dương của tôi càng chặt hơn, bên tai tôi ngoại trừ giọng nói của anh ta còn có vô số tiếng vù vù.
Vùng đất hoang vu mênh mông cuốn lên tiếng gió thổi dữ dội, núi rừng từ nam chí bắc rung chuyển mạnh mẽ, ngọn núi trải dài nhấp nhô trong tầng sương mù với những đám mây xanh đen, giống như con rồng, con ngựa bí mật ẩn núp chiếm cứ từng mảnh đất.
Bọn họ đứng lặng lẽ, gió lớn như sóng biển điên cuồng làm chấn động cả núi rừng và khắp nơi dưới bầu trời.
Ước chừng có hàng trăm người, Tát Minh Kiều đã sớm đoán được Kiều Dĩ Thương sẽ trở mặt chống lại cô ta ở đây, nên đã chuẩn bị cục diện từ trước, từng bước làm mê hoặc kẻ thù.
Anh ta dùng Phong Nguyệt làm mồi nhử, cô ta sẽ tương kế tựu kế.
Trùm buôn ma túy nước Thái đã được đào tạo bài bản, đều là những người có năng lực chiến đấu tốt, mười hai năm đứng vững vàng không ngã, cũng không phải là giả mà đều được làm bằng kiếm thật súng thật, cổ họng của tôi bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, nói ra vô cùng khàn khàn nhưng cũng đủ để A Lỗ nghe rõ: “Tối nay tôi và Kiều Dĩ Thương nhất định phải chết một người sao.”
Anh ta đương nhiên nói: “Nếu cô còn sống thì nhất định là anh Thương thề sống chết để bảo vệ, như vậy anh ta sẽ chọc giận cô Tát Minh Kiều, còn nếu như cô chết rồi thì lương tâm của anh Thương sẽ cắn rứt, tất cả đều không còn tồn tại nữa.”
Tôi còn chưa kịp trả lời anh ta, Tát Minh Kiều bỗng nhiên hét lên một câu tiếng Thái khiến A Lỗ nhất thời ngậm miệng không nói nữa, thô bạo đẩy tôi về phía trước, tôi loạng choạng ngã xuống sườn núi cao, từng bước đi về phía trung tâm bọn họ đang giằng co.
Vẻ mặt Kiều Dĩ Thương vô cùng bình tĩnh, trong khoảnh khắc tôi xuất hiện dường như dấy lên một trận sóng gió, anh ta không ngờ tôi sẽ xuất hiện ở đây, càng không ngờ tới tôi lại rơi vào trong tay của Tát Minh Kiều.
Đôi mắt lạnh lẽo và sâu thẳm của anh ta dừng lại trên khuôn mặt của tôi và khẩu súng đang chĩa về phía tôi.
Tát Minh Kiều rất hài lòng với phản ứng của anh ta, cô ta biết người đàn ông này luôn lạnh lùng thờ ơ, hay đến cười cũng nửa thật nửa giả không thể nào nhìn thấu được, cũng không thể chạm vào lại càng đoán không được.
Sứt mẻ, dao động và tức giận là điều quý giá khó có thể thấy được.
Cô ta đã nhìn thấy điểm yếu mà anh ta không cách nào che giấu để lộ ra.
Cô ta cười nhíu mày: “Cô Hà, bộ dáng như hoa lê gặp mưa của cô, thật sự là tôi nhìn còn thấy thương xót.
Không biết khuôn mặt xinh đẹp như vậy, còn sống được bao lâu nữa đây?”
Tôi rùng mình nhìn về phía cô ta: “Tôi mà xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ sống không yên ổn đâu.”
Cô ta nói: “Làm thế nào để điều đó xảy ra đây.”
“Cô không phải rất rõ ràng thân phận của tôi sao.”
Cô ta càng cười sâu hơn: “Phu nhân của Bộ trưởng Bộ Công an.
Tất cả các tỉnh thành trong cả nước đều phải vì chức quan của cục trưởng Chu mà nể mặt cô ba phần, một mực làm theo lệnh của cô.”
Cô ta dừng lại hai giây sau đó ngửa mặt cười ha ha sau khi hung hăng nói chuyện, đột nhiên sắc mặt cô ta trầm xuống: “Nhưng vậy thì như thế nào, sợ hãi sao, tôi cũng sẽ không làm cuộc mua bán này.
Khu Tam Giác Vàng rất dễ phòng thủ nhưng rất khó tấn công, bất cứ ai cũng không thể tùy tiện xông vào trên địa bàn của tôi, nếu tôi có động cơ giết người thì chắc chắn tôi sẽ có đường lui để trốn thoát.”
“Cô không còn đường lui đâu.” Tôi chắc như đinh đóng cột, cố gắng hết sức giữ giọng điệu bình tĩnh: “Tôi chết rồi, cô chẳng khác nào tiêu diệt cửa nhà họ Chu.
Bộ Công an sẽ tự mình kêu người tới giết chết cô, cô sẽ không thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu đợt tấn công vào khu Tam Giác Vàng này.”
Ngón trỏ của Tát Minh Kiều đang đặt ở trên cò súng hơi run rẩy: “Đến một người giết một người, đến hai người giết hai người.
Đời này của Tát Minh Kiều tôi đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tươi và tôi cũng có giá trị nó.
Chỉ có một điều, tôi cuối cùng không cam tâm.”
Ánh mắt cô ta từ trên mặt tôi dời về phía đối diện Kiều Dĩ Thương đối diện: “Tôi đã rất thật lòng với anh, tôi chưa bao giờ sợ hãi như vậy, sợ anh cho tôi là giả dối, sợ anh sẽ rời bỏ tôi, tôi đã bỏ hết tôn nghiêm và niềm kiêu hãnh của mình để đi phục vụ cho anh, nhưng sau lưng anh lại tính toán lên kế hoạch giết chết tôi không hề thương tiếc.”
Đáy mắt cô ta chảy ra một giọt nước thật nhỏ, đang lóe lên, dường như rất đau khổ và phẫn uất: “Tôi đã nói, chỉ cần anh giết chết cô ta, cho dù anh xúi giục người khác đi làm chuyện đó tôi cũng sẵn sàng giao hết tất cả mọi thứ của tôi cho anh, quyền lực của tôi, việc làm ãn của tôi và cả trái tim này của tôi, chỉ cần tôi trả được thù, tôi có thể không hề lo lắng đi theo anh để giúp đỡ cho anh.
Kiều Dĩ Thương, bọn họ nói anh tàn nhẫn ác độc, vô tình, chỉ tham lam quyền lực, tham lam lãnh thổ quốc gia lớn hõn.
Tôi đã tự tay dâng tất cả cho anh nhưng anh lại vì cô ta mà không cần.”
Cô ta phát ra một nụ cười mỉa mai lạnh đến thấu xương: “Nhưng hôm nay tôi lại muốn xem hai người tự giết lẫn nhau.”
Cô ta phất tay ra hiệu cho rất nhiều tên tay sai xông lên, bao vây tôi, Kiều Dĩ Thương và cô ta ở giữa.
Những người này đã xây dựng tường thành và đứng ở tứ phía cách xa hàng trăm mét.
Tát Minh Kiều nói: “Kiều Dĩ Thương, ở đây khắp nơi đều là người của tôi, nếu cứ tiếp tục đối đầu anh chắc chắn sẽ thua, không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi, chọn anh hay là chọn cô ta tranh thủ để có một chút hy vọng sống sót.”
Tay cầm súng của Kiều Dĩ Thương đã bắt đầu cứng ngắc từ khi tôi xuất hiện, dường như anh ta đang đấu tranh, ngấm ngầm chịu đựng kiềm chế bản thân, khi nghe được câu này của Tát Minh Kiều, anh ta thấp giọng hỏi chơi như thế nào.
Tát Minh Kiều nhếch miệng cười: “Anh là một ông trùm xã hội và là trùm buôn ma túy ở Ngọc Đông, đương nhiên đối với anh nên tàn nhẫn một chút, máu lạnh một chút thì mới thú vị.
Anh và cô ta mỗi người một khẩu súng, ai bắn chết đối phương trước sẽ được rời khỏi nơi này.
Tôi có thể đảm bảo nếu người nào sống sót, tôi tuyệt đối sẽ không gây khó dễ, cho dù đó là anh hay là cô ta.”
Bóng dáng xinh đẹp của cô ta toát lên vẻ nham hiểm chết người: “Cô ta là người phụ nữ như thế nào, trong lòng tôi và anh đều hiểu rõ, phản bội chồng mình, đầu độc tên trùm xã hội đen ở Hải Châu, tàn nhẫn độc ác như vậy, cô ta có lẽ thật sự sẽ giữ lấy mạng sống của mình mà sẵn sàng nổ súng với anh, trò chơi này có phải rất hồi hộp và rất vui không?”
Kiều Dĩ Thương đã im lặng thật lâu, đột nhiên phát ra một tiếng cười nham nhở, tiếng cười như vậy lọt vào trong tai tôi thật lạnh lùng, bất lực nhưng lại khiến người khác thấy đau lòng.
Anh ta nói: “Chắc chắn cô ấy sẽ bắn.
Cô ấy rất hận tôi.
Cô ấy biến thành bộ dáng như ngày hôm nay tất cả đều là do lòng tham nhất thời của tôi.”
Tát Minh Kiều lớn tiếng đếm ba hai một, bọn họ cùng lúc ném ra khẩu súng trong tay.
Tên tay sai tiến lên một bước, ném khẩu Type 64 trên tay ném về phía tôi, khẩu súng bật lên và trượt trên mặt đất, mỗi một tiếng rầm đều khiến trái tim tôi run rẩy giống như bị dây thừng trói chặt, bị bàn tay lớn siết chặt, không có chỗ trống nào để thở.
Khẩu súng nâng lên một bãi cát bay cao nửa thước Anh, cát bụi hỗn độn mờ nhạt như vậy, giống như một cơn mưa u sầu.
Khẩu súng sau vài lần rung động dữ dội dừng lại dưới chân tôi, lớp da kim loại đen như mực dưới ánh trăng phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo ghê rợn, tên tay sai cũng ném cho Kiều Dĩ Thương một khẩu súng, Tát Minh Kiều cười lui về phía sau nửa bước: “Bắt đầu đi, tôi đang mong chờ một cuộc tàn sát như vậy.”