Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 333
Tôi hướng ra ngoài phía cửa sổ, nhìn con phố dài trong màn đêm nặng trĩu, con phố dài tưởng chừng như đi mãi chẳng hết, dài vô tận không thấy điểm dừng chân.
Những chiếc lá mận gai trong rừng Vân Giang đang đung đưa trong bóng tối, tôi nhớ lại cái nhói đau khi chạm phải gai cuả lá mận gai, li ti những gờ mịn và nhung trắng, lộ những đường gân lá sống động giúp chúng chống lại gió sương và sự tàn phá của các mùa.
Tôi nói với một giọng trầm: “Tôi biết rồi!”
Nhị Đường Chủ lái xe vào một con hẻm hẹp, anh giảm tốc độ và quay đầu lại hỏi tôi: “Cô có cách để thoát khỏi nó không?”
Tôi lắc đầu: “Không có.
Một số hành động xấu xa có thể được che giấu dưới lớp cát vàng và không bao giờ bị mặt trời soi chiếu và một số thì không thể như vậy.
Có thể hiểu đơn giản rằng có những điều xấu xa có thể che đậy, nhưng cũng có những điều không thể như vậy.”
Nhị Đường Chủ thấy vẻ thản nhiên của tôi khi đối diện với bước đường cùng: “Vậy tại sao cô lại chấp nhận bước đi đầy hiểm nguy đó? Trong tình cảnh trái ngang con người ta có thể tự bảo vệ mình đã là tốt lắm rồi.
Con người cô vốn dĩ không phải là người lương thiện, vậy tại sao sự việc lần này lại chắp niệm với việc làm người tốt như thế? Nếu Kiều Dĩ Thương và Tát Minh Kiều đều đã chết thì sao đây? Cô đừng quên mục đích của chuyến đi lần này.”
“Thường Bỉnh Phát chết vì bị bắn.”
Tôi đột nhiên thốt lên câu nói ấy khiến Nhị Đường Chủ bị một phen hoảng hốt.
“Tôi đã bỏ thạch tín, bỏ Hương thảo của nước Thái.
Anh ta bị giày vò, quằn quại đau đớn, nhưng cũng không chết một cách dễ dàng như vậy.
Là Kiều Dĩ Thương đã bắn chết anh ta cướp sinh mạng của hắn về tay mình, giúp tôi rửa sạch món nợ máu.”
A Thạch kinh hoàng, mặt biến sắc, anh ta với tay ra ghế sau và cố lay tôi “Cô Linh San! Cô có phải hồ đồ rồi không?”
Nhị Đường Chủ là người của Thường Bỉnh Phát, anh ta mới ở bên tôi chưa đầy hai tháng, tình nghĩa đối với người chủ cũ tất nhiên là vẫn còn sâu nặng hơn là đối với tôi.
Tôi đã thẳng thắn thú nhận nguyên nhân cái chết như vậy, đồng nghĩa với việc đem quá khứ thầm kín đó phơi bày trước ánh sáng và khơi dậy lòng trung thành sự chính nghĩa của những kẻ phản bội như họ.
Tôi đưa tầm mắt từ ngoài cửa sổ về phía anh ta: “Tôi và Kiều Dĩ Thương không có cách nào biểu lộ sự ai oán.
Mấy năm nay tôi luôn ôm mối hận anh ta, nghĩ đến việc chạy trốn, nghĩ đến việc giết anh ta, thậm chí nghĩ đến việc nhắm mắt cho qua, không màng bất cứ thứ gì nữa.
Mặc dù người ngoài thấy tôi là một con người mạnh mẽ và thông minh, nhưng tôi có thể đã chết vô số lần nếu không có anh ta.
Chết trong tay ông K, trong tay Thường Cẩm Lệ, chết trong tay của Tát Minh Kiều.
Chết trong tay của những thế lực hắc ám.”
Tôi đưa tay lên ngực trái: “Nó có khi trống rỗng, cũng có khi rất đầy, cũng khi nóng khi lạnh.
Đến bản thân tôi thậm chí không biết nó mang danh ai, nó là gì và nó còn có thể đập trong bao lâu.
Có câu thành ngữ rằng: hết khôn dồn đến dại.
Có những lúc tôi thực sự ngu ngốc và cố chấp.”
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lộ vẻ mâu thuẫn của Nhị Đường Chủ và A Thạch qua gương chiếu hậu: “Tất nhiên tôi có thể ở một mình và giữ mọi thứ sạch sẽ, nhưng tôi không thể thuyết phục bản thân mình cao chạy xa bay.
Những người tôi yêu và những người yêu tôi, tất cả đều ở đây.
Họ đều đối mặt với trận chiến sinh tử.
Họ đều có khả năng sẽ chết.
Tôi suốt phần đời còn lại sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt của họ và sẽ không còn những khoảng thời gian ở bên họ nữa.”
Tôi che mắt và chìm vào bóng tối, lòng bàn tay ươn ướt, máu rỉ chảy dọc theo cánh tay, rơi xuống váy và chân.
Tôi yếu ớt gục xuống ghế, khẽ run lên mỗi lần xe xốc lên do đi qua ổ gà.
Chiếc xe chầm chậm lái ra khỏi con hẻm chật hẹp và hiu quạnh này, dẫn đến một con đường rộng thênh thang dài.
Tôi dang đôi tay yêu đuối về phía những ánh đèn chói lọi hai bên, về phía những cửa hàng đông đúc, về phía hàng cây ngàn năm tuổi, đứng sừng sững giữa trời, chứng kiến không biết bao nhiêu cuộc bể dâu.
Nhị Đường Chủ ngập ngừng nói: “Sở tỉnh Vân Giang, đội phòng chống ma túy, Sở tỉnh Quảng Đà, đều biết cô ở vị trí phu nhân của bộ trưởng.
Cô cũng đã dùng thân phận này để làm cho chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Một khi có dính líu đến vụ án thì hậu quả sẽ rất khôn lường.
Cô biết mình vi phạm pháp luật, còn chống đối, cản trở công an thi hành công vụ.
Ngoài ra, cô còn tham gia buôn lậu ma túy nữa.”
Tôi buông đôi tay, chạm vào tấm kính cứng lạnh lẽo, chùm ánh sáng phía ngoài như ngưng tụ thành những chấm nhỏ, lướt qua đầu ngón tay, hòa quyện rồi biến mất.
“Tôi có lỗivoiws Chu Dung Thành, cũng có lỗi với Kiều Dĩ Thương.
Tôi chỉ hy vọng rằng tôi sẽ không trở thành một kẻ đào ngũ vô tình bất nghĩa, mà quên đi những cuộc chiến nảy lửa ở vùng Tam Giác Vàng, trốn trong những ngóc ngách an toàn để hưởng lạc.
Dù có chết, tôi cũng phải chứng kiến họ chết, ít nhất tôi có thể lau sạch máu trên xác chết và để họ ra đi toàn mạng.”
Nhị Đường Chủ nhíu mày hồi lâu, ông ta cùng A Thạch hai mắt nhìn nhau, đều không cất lời khuyên cản.
A Bích quen biết người lái xe của Kiều Dĩ Thương và biết được tin hành động đêm muộn hai ngày sau đó.
Có quá nhiều quân cờ tham gia vào một ván cờ lớn như vậy, khó có thể không lọt ra chút tin tức.
Tây Song Bản Nạp là lãnh địa của Tát Minh Kiều, khắp nơi đều có những tay buôn bán ma túy Thái Lan.
Cô ta có thể nhìn thấy dấu hiệu, khi không sẵn sàng nói hết sự thật trước đó cho Kiều Dĩ Thương.
Đó không phải là một bước đi khôn ngoan.
Tôi nghi ngờ rằng cô ta sẽ áp dụng một chiến lược vòng quanh để nắm bắt điểm yếu của Kiều Dĩ Thương làm con át chủ bài.
Nếu đó là sự thật, cô ta thà là một viên ngọc bích, nếu là giả, cô ta sẽ im lặng rút lui.
Tôi cẩn thận bố trí hàng chục những tên tay sai tốt nhất trang bị súng nằm mai phục xung quanh khách sạn, nhất là bên ngoài cửa sổ và phía thang máy, giăng lưới chờ đối phương lọt vào hố.
Trải qua một ngày đêm bình yên vô sự.
Đêm hôm sau, tôi đang ngủ say, nghe thấy tiếng răng rắc từ kính cửa sổ, tôi chóng từ ngồi dậy, chăm chú nhìn hồi lâu, một tay nắm lấy khung cửa sổ, giãy giụa trong tuyệt vọng.
Sau đó bên dưới dường như bị một lực hấp dẫn khác, khiến anh ta một lần nữa bị kéo lại.
Tôi với tay lấy áo gió trên đầu giường mặc vào, chậm rãi đi tới mở cửa sổ, liếc mắt nhìn bóng đen khó nhìn ra là ai đang lay động vách tường: “Bắt sống, đừng để có đổ máu.”
Nhị Đường Chủ đánh tiếng đã hiểu chuyện, tôi đỡ chốt gỗ trên bệ cửa sổ, trở lại bàn cẩn thận pha một ấm trà, nhìn những lá trà đắng thơm ngon, vô cùng thích thú.
Đánh nhau huyên náo dưới lầu, mấy phút sau cũng không có nghe thấy động tĩnh gì.
Đối phương dường như đã đầu hàng.
Sắc mặt A Thạch thay đổi, ngạo nghễ đá bay người, tiến vào, dụi dụi mũi: “Tiểu thư, họ đều ở đây, không ai trong số họ có thể chạy trốn.”
Trước khi anh ta dứt lời, Nhị Đường Chủ ném ra một vài con dao găm và súng, chúng rơi xuống đất với một âm thanh chói tai.
Ông ta đưa tay xử lí Mã Tử.
“Chúng mày ăn phải gan hùm hả, dám vào địa bàn của cô Linh San bắt cóc người? Muốn gặp Diêm vương mà không biết phải làm thế nào hả?”
Tôi uống nửa li trà và ăn vài vài miếng táo đỏ, rồi từ từ quay mặt lại nhìn nhóm người bị giam cầm.
Khoảng tám hoặc chín tên tay sai bị khốn cùng mắc kẹt trong một tấm lưới lớn dệt từ vải bạt.
Lưới rất dày và chắc, dùng răng cơ bản không thể thoát ra được, một loại chuyên được sử dụng ở nơi Tam Giác Vàng này để vây bắt những kẻ phản bội.
Chúng bị trói bên trong và bị đốt cháy, chôn sống, bơm khí độc.
Mỗi lần như vậy đều có thể khiến con người chết vô cùng đau đớn và bi thảm.
Tát Minh Kiều từ trước đến giờ chưa thử mấy thứ như vậy, họ chỉ xử lý bằng tay, bằng dao nên vốn chưa từng thấy hay có chút kiến thức nào về kiểu hành hình này.
Cảnh hài hước này khiến tôi không khỏi bật cười: “Bọn Thái thật là ngu ngốc, dám làm càn ở đất Tam Giác Vàng này, nô lệ buôn bán ma túy từ các nước khác, Tát Minh Kiều đã huấn luyện cho bọn chúng nhiều năm như vậy, vẫn là cái bọn dở hơi không hiểu chuyện.”
Chúng cổ quái không chịu thừa nhận gốc gác của mình, kiêu căng ngạo mạn không chịu đầu hàng.
Tôi cầm chén trà thổi một chút, bã trà trôi nổi trên mép li, lộ ra một màu xanh bóng trong chính giữa chén.
“Tưởng rằng mời tôi đi hai lần, chỗ ở của tôi không có ai sao? Nếu coi nhẹ cô ta, tôi dễ dàng giết chết cô ta như trở bàn tay.
Cô ta đã động vào nhầm chỗ.
Nếu tôi đề phòng hơn một chút, thủ đoạn của cô ta sẽ không hiệu quả.
Hành động lén lút như trò chơi của trẻ con.
Đáng buồn thay, cô ta cũng bị buộc phải đến nơi này và trở thành một trùm ma túy?”
Một trong những tên tay sai khịt mũi với tôi: “Người phụ nữ rắn độc, mê hoặc, dụ dỗ đàn ông cho đến tận bây giờ, mày có tư cách gì để nói chủ nhân của tôi như vậy?”
Tôi nhấp một ngụm trà, đầu lưỡi thè ra liếm lên móng tay, có chút hương thơm: “Nghe như cô ta không giống những thứ gái lẳng lơ vậy.
Tôi có thể lột đồ để kiếm tiền từ tay những thằng đàn ông, cô ta lột đồ đốt tiền nuôi trai.
Cô ta và tôi khác gì nhau cơ chứ.”
Tên tay sai toan xúc phạm tôi và bị A Thạch đánh đến ngất xỉu.
Tôi cười nhếch mép: “Còn có ai không thích ứng được không? Cứ nói xong lời cuối cùng mới có thể lên đường.”
Suy nghĩ đấu tranh của chúng giảm đi rất nhiều, chúng ngã lăn ra đất, co rúm người thở hổn hển khó khăn, tất cả đều nhận thấy rằng những gì đang chờ đợi chúng sẽ không là những kết thúc tốt đẹp gì.
Tôi đợi một lúc, nhưng không ai thốt lên lời nào.
Tôi ra hiệu nới lỏng bảo vệ, lại gần đám tay sai, nhìn chằm chằm, hai tay giật mạnh tấm lưới lớn, chúng bị lật qua lật lại, xương cốt bị chèn ép, còn có người đàn ông ở phía dưới thấp đang hấp hối, khóe miệng và lỗ mũi chảy máu me be bét.
Lúc này, bọn chúng không còn sức chiến đấu, đau đớn nức nở, tôi gạt đi, chế nhạo nói: “Cái này không đủ hả? Không phải là rất mạnh miệng đó sao? Thề trung thành với tôi, không được thắc mắc gì về tôi.
Đừng lo lắng, đâu sẽ vào đó.
Sau này bị dìm xuống nước rồi mà hối hận thì không kịp đâu.”
Chúng biết sự tàn ác của tôi, cuối cùng một người trong số chúng đột nhiên đạp lên đầu người bạn đồng hành của hắn ta và cầu xin tôi thương xót trong tư thế quỳ gối: “Cô Linh San, cô tha thứ cho tôi.
Tôi chỉ là một tay chân, tôi không dám đụng vào cô.”
Tôi nhìn bộ dạng gian xảo của anh ta: “Đúng vậy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Muốn sống có thể sống, nhưng mày phải đem lại lợi ích gì đó chứ nhỉ.
Gần đây Tát Minh Kiều đã nghe ngóng được những gì, và có động thái gì.”
Anh ta sững sờ và do dự hồi lâu, chỉ nói với tôi rằng họ không phải là người của Tát Minh Kiều, và hắn ta không thể nắm được những điều đó.
Tôi không hài lòng một chút nào với câu trả lời của người đàn ông, tôi cười và đứng dậy, phủi phủi bụi: “Mày trêu tao đó hả? Không nắm được thông tin? Vậy tao tha thứ cho mày để làm gì?”
Tên tay sai vừa bị giẫm lên đầu đột nhiên đứng dậy, há mồm cắn cổ tên vừa nói, máu chảy ra như mưa, bắn tung tóe váy áo của tôi, tôi vội lùi lại, tên đó suýt chết vì bị cắn.
Tên tay sai cười hả hê, nhe răng trừng mắt nhìn tôi: “Sinh ra là người của Tát Minh Kiều, chết là ma của Tát Minh Kiều.
Nếu anh phản bội chủ nhân, tôi sẽ giết anh.”
A Thạch chửi rủa và định đánh anh ta, nhưng tôi đã ngăn A Thạch lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó một lúc lâu, cười và vỗ vào má phải của anh ta: “Anh vẫn còn cứng đầu nhỉ Tôi thích những người có tài có chất như thế này đấy, tôi sẽ không giết anh, cũng không trói anh.
Tôi sẽ thả anh đi, về nói với chủ nhân của anh rằng đến ao dưới chân núi Tây Giao mà thu thập xác những tên tay sai này, lần sau những cái bàng môn tà đạo này cũng không cần nữa đâu.”
Người đàn ông hơi ngạc nhiên vì tôi nói sẽ để anh ta sống.
Anh ta không tin những gì mình nghe được cho đến khi Nhị Đường Chủ tháo sợi dây trói tay anh ta ra.
Anh ta cảnh giác lùi lại, và khi lưng chạm vào khung cửa, anh ta quay đầu chạy ba chân bốn cẳng, rồi biến mất trong nháy mắt.
Nhị Đường Chủ hỏi tôi làm thế nào đối với những người còn lại này.
Tôi nói rằng dìm xuống nước và đợi đồng bọn Thái Lan đến vớt xác.
Anh ta không ngờ rằng tôi thật sự sẽ làm như vậy: “Cô Linh San, là bảy mạng người đó.”
Tôi ngồi vào ghế, nước trà đã nguội, vị rất đắng “Chỉ là ruồi nhặng thôi mà.
Mạng sống của một vài kẻ buôn bán ma túy ở Tam Giác Vàng không đáng giá bằng súc vật.
Nói đi thì phải nói lại, không phải chúng ta là người đã giết họ, là Tát Minh Kiều đã giết họ.
Không lẽ anh tính vận việc đó vào mình sao?”
Nhị Đường Chủ gật đầu ra lệnh cho vệ sĩ đẩy những tên tay sai này đến ao, khi họ bước đến cửa và chuẩn bị rời khỏi, tôi chợt nhớ ra điều gì đó và ngăn anh ta lại.
“Quay lại và đếm xem chúng ta có bao nhiêu người có thể dùng.
Trận chiến khốc liệt này là không thể tránh khỏi.
Một khi tình thế nghiêng về phía Tát Minh Kiều, hãy để họ tham gia cuộc chiến.
Vũ khí không thể sánh với cô ta, và chiến thuật thịt người của cô ta”.
Nhị Đường Chủ dừng chân, hít vào một hơi lạnh: “Ý của cô là, hy sinh người của chúng ta để giúp Kiều Dĩ Thương?”
Tôi ậm ừ: “Không cần tính toán.”
Khuôn mặt anh ta trở nên khó tin: “Họ đi theo cô, trung thành với cô và làm việc chăm chỉ cho cô.
Tại sao họ phải đánh cược mạng sống tham gia một cuộc chiến giữa Kiều Dĩ Thương và Tát Minh Kiều không liên quan gì đến chúng ta?”
Tôi lấy đầu ngón tay lau sạch vết trà trên môi: “Việc họ làm như không có não vậy.
Họ không chịu ăn uống kham khổ, tôi cũng vậy, nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ.
Họ trung thành với tôi, phải thể hiện bằng hành động, chứ ai mà tin được sự lẻo mép.”
Tôi kiên quyết và không thể phản bác lại được, Nhị Đường Chủ toan mở miệng ra thì bị A Thạch giữ chặt, lắc đầu với anh ra hiệu anh đừng cầu xin nữa, anh buồn bã nhắm mắt lại và nói: “Cô Linh San, hãy nhớ rằng cô hỏi tôi ngay từ đầu và tham gia bao vây trấn áp giám đốc Chu gồm những ai.
Tôi thấy hầu hết anh em đều đã đi rồi.”
Anh ta ngước mắt lên khi nói câu đó và đôi mắt rưng rưng hơi đỏ: “Anh em tuy rằng có sai, nhưng họ cũng có chủ riêng.
Đều là những giao dịch đen.
Cứ cho là cô ghét họ, nhưng làm vậy thật là tàn nhẫn.
“
Tôi cảm thấy nặng nề đặt tách trà lên bàn và nói với giọng lạnh lùng: “Nếu tôi không thể độc ác, sẽ không có Linh San trên thế giới này.
Tôi sống trong một vòng luẩn quẩn mà kẻ yếu sẽ bị ăn thịt bởi kẻ mạnh.
Không được phép sống như người bình thường.
Đây là Tam Giác Vàng, không phải thế giới hòa bình.
Dù sao những người hi sinh đem lại lợi ích, tôi sẽ không bạc đãi.”
Nhị Đường Chủ không nói lời nào, thật lâu sau mới hiểu ra được, nắm đấm dần dần buông lỏng.
Tôi trong chốc lát nhìn anh ta đầy ẩn ý: “Nhị Đường Chủ, thế lực của Thường Bỉnh Phát ở Tam Giác Vàng, ông và tôi là những người thân thiết và gần gũi nhất.
Những tên tay sai này đều do anh huấn luyện và dẫn tới.
Người tôi không thể bạc đãi là ông.
Khi sự việc ở đây được giải quyết, ông sẽ cùng tôi trở về Hải Châu, ở đó có rất nhiều cửa hàng.
Ông có thể chọn một vài nơi trong số đó đường đường chính chính làm chủ, phần đời còn lại không lo cơm ăn áo mặc.”
Thân hình cao lớn của ông ta run lên, ông ta cố gắng chịu đựng sự đau đớn và đau đớn trong lồng ngực.
Không thể nghe thấy được niềm vui hay nỗi buồn trong giọng điệu của ông ta: “Cảm ơn Cô Linh San đã chiếu cố.”
Tôi cười hài lòng: “Chỉ cần nhớ kỹ ân tình của tôi là được.
ong lo không nổi người khác sống chết như thế nào đâu.
Bồ Tát nhiều việc lớn như vậy, cũng đâu có thể để tâm hết được? Bảo vệ chính mình là đủ rồi.”
Tối hôm sau, Nhị Đường Chủ chở tôi đến nhà máy sản xuất ma túy của Tát Minh Kiều ở trang viên Ngũ Lí Tây Song Bản Nạp đường rất vắng, thỉnh thoảng xe cộ qua lại cũng là xe ngựa hoặc xe lừa, và dân làng chở trái cây núi đến chợ để bán chúng.
Con đường chông gai nhất Vân Giang.
Xung quanh là những công xưởng bỏ hoang, những ngôi nhà gỗ và giếng cạn.
Trong sự suy tàn này, có một cây cột lớn giống như ống khói, rộng chừng mười mét, cao bốn mươi đến năm mươi mét, toàn thân nhuốm màu sơn xanh đậm.
Từ xa nhin lại cảnh tượng của rừng cây rộng lớn không bắt mắt chút nào.
A Thạch chỉ cho tôi: “Là chỗ này đây, khoảng chục tầng, trừ tầng 1 và tầng 2 là kho đạn, từ tầng 3 trở lên mỗi tầng đều có công nhân làm việc ngày đêm để bào chế ma túy.
90% là heroin và băng phiến.
Nó được bán cho các nước khác ở Đông Nam Á, cũng như các quán bar và sòng bạc chợ đen ở các thành phố lớn ở trung tâm.”
“Thông tin đã được xác thực chưa?”
Anh ta nói dứt khoát: “Tát Minh Kiều sẽ đưa Kiều Dĩ Thương qua trong đêm nay, và một lô một nghìn kilogram Băng phiến B+ sẽ được thực hiện.
Rất nhiều hàng hóa không đủ tinh khiết Tát Minh Kiều không thể tìm được nơi nào cho số hàng đó.
Kiều Dĩ Thương nói rằng ông ta sẽ sắp xếp.
Nhưng phải gặp mặt trực tiếp, không thể phá hỏng danh tiếng của bản thân.”
Tôi nhíu mày: “Cô ta đồng ý?”
A Thạch gật đầu, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhà máy sản xuất ma túy là mạng sống của trùm ma túy và là nơi không thể tiết lộ.
Lại còn có cả đạn dược xe pháo? Có vẻ như Kiều Dĩ Thương có giao ước gì đó, hoặc là sự dối trá.
Tôi quan sát xung quanh thì thấy chỗ nào cũng là sườn dốc đá và cỏ dại trong bán kính vài trăm mét, phục kích là một lợi thế lớn.
Nhưng tôi không rõ chúng đến bằng đường nào, nên đành chọn đám lau sậy nổi ở góc Tây Nam.
tuy rằng khoảng cách quá gần, nhưng nếu có hỗn loạn trong bóng đêm, không chú ý cũng khó có thể phát hiện.
Toàn bộ sức lực của Tát Minh Kiều đều dành cho Kiều Dĩ Thương và nhà máy sản xuất ma túy.
Ở đó có thể đoán được có một thế lực hắc ám nào đó.
Tôi ra lệnh cho những người trên xe và tôi xuống xe, cúi thấp xuống và lao vào đám lau sậy, đất ở đây rất ẩm và mềm, nếu không chú ý sẽ lọt xuống, có vẻ như là một đầm.
Tôi núp sau một đám lau sậy um tùm nhất, chỉ lộ ra một đôi lông mày, nhìn qua khe hở, thấp giọng hỏi: “Người của chúng ta đâu.”
Nhị Đường Chủ và A Thạch đang ở sau lưng tôi: “Chúng tôi có người của chúng tôi ở cửa sau của ống khói cải trang thành những kẻ buôn bán ma túy Thái Lan.
Có những hố cầu và hố đất ở phía đông nam, tây bắc và tây bắc, tổng cộng có 80 người, và có những người phục kích trên đường quốc lộ, khoảng ba mươi người.
Và những người còn lại canh giữ ở cổng hội trường, sợ rằng Tát Minh Kiều sẽ bị tấn công bằng hai đường và mang theo người của chúng tôi.”
Tôi vẫn chưa thông báo cho ông K và lão Miêu, bằng không tôi có thể mượn nhiều người hơn nữa.
Chuyện này càng biết nhiều, sóng gió càng lớn, Kiều Dĩ Thương càng bất lợi.
Đặc biệt là trong phạm vi 100 mét từ ống khói, chúng là khu vực quản lí chặt chẽ nhất, một chút sơ hở là sẽ bị phát hiện.
Ba người chúng tôi án binh bất động trong nửa giờ.
Sau vài tiếng ve kêu và tiếng ếch nhái vào khong gian, ba chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi lái đến.
Phía trước xe sáng rực, người trên xe cũng đang nhìn xung quanh theo ánh đèn, dò thám từng li từng tí.
Thời gian như trôi thật chậm, Nhị Đường Chủ chột dạ: “Sẽ không bị phát hiện đâu.”
Tôi không nói và tôi dán mắt vào con dốc đất nơi chiếc xe đang đậu.
Vị trí này quá đặc biệt.
Ngay cả khi một vụ nổ xảy ra, nó cũng chỉ có thể bốc lên cát bụi.
Thiệt hại gây ra cho chiếc xe rất ít, những người bên trong thậm chí có thể được bình an vô sự.
Tát Minh Kiều vốn là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú và tinh ranh trong sắp xếp mọi việc.
Hai phần ba cửa kính ô tô được hạ xuống, tôi mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Dĩ Thương, anh ta lười biếng dựa vào ghế, mặc một chiếc áo sơ mi sáng bóng màu bạc, hở hết cả cổ, lộ ra một chiếc vòng cổ màu đen.
Tát Minh Kiều đang dựa trên vai, cười nói với anh ta, dùng đầu ngón tay ngắt một quả anh đào đỏ.
Cô ta cắn một nửa quả và đưa nửa còn lại lên môi Kiều Dĩ Thương.
Miệng của anh ta chỉ đợi được đút ăn.
Tát Minh Kiều đột nhiên hôn lên môi anh ta, sau vài phút giây phút khó xử ấy, cô ta thở hổn hển thả lỏng anh, và đưa nửa quả đào vào miệng anh ta: “Tôi ngọt hay là nó ngọt?”
Kiều Dĩ Thương nói với một nụ cười trên môi: “Đương nhiên cô rất ngọt ngào.”
Cô ta hét lên đôi mắt sâu và sắc bén của cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ấy “Anh có biết là mình hiểu sai không? Ý tôi “nó” ở đây không phải quả anh đào, mà là Hà Linh San.”
Kiều Dĩ Thương sắc mặt không thay đổi, vẫn cười ôn hòa như vậy, nhẹ nói: “Tất cả đều ngon.”
Tát Minh Kiều mím môi đỏ mọng, than thở: “Vậy tại sao anh còn mang theo tôi và cô ta, có phải anh đang trêu đùa tôi đấy không?”
Nụ cười quyến rũ vốn có trên khuôn mặt cô ta bỗng trở nên kỳ quái và ảm đạm sau khi cô ta nói câu này, những ngón tay mảnh mai và trắng nõn lướt qua má anh ta: “Những người anh mai phục xung quanh của anh đến giờ vẫn chưa lộ diện.
Họ đang chơi trốn tìm với anh sao?”
Đồng tử của tôi giãn ra, hướng ánh mắt không thể tin được vào A Thạch: “Cô ta vừa nói cái gì?”
Vẻ mặt của A Thạch nghiêm túc hơn cả: “Cô ta dường như đã nhìn thấu được hết.”
Nhị Đường Chủ nhổ nước bọt ra phía sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô gái gây phiền toái này, thật là khốn kiếp.”
Tôi nhắm mắt lại để ổn định tâm trí, cố gắng không cử động và lấy khẩu súng trong túi ra, nạp đạn, rút chốt an toàn và chĩa họng súng vào chiếc xe mà Tát Minh Kiều đang đi trên dốc.
Dù chưa từng dùng súng nhưng may mà đám ngươi theo sau tôi biết dùng.
Tôi thở dài một hơi: “Hiện tại phát ra ám hiệu, súng trường bắn tỉa, chuẩn bị chờ lệnh.
Trời càng lúc càng tối, nếu không phân được địch, thì ta cứ bắn.
Giết nhầm còn hơn bỏ xót.
Chỉ cần không nhắm trúng Kiều Dĩ Thương, trúng ai khác thì không cần bận tâm.”
Sau khi tôi nói điều này, tôi không nhận được phản hồi, chỉ có sự im lặng của vùng hoang dã và gió thoảng qua dữ dội.
Thoạt đầu nó nghe rất kinh khủng, giống như một nghĩa địa hoang vu.
Tôi có chút lo lắng và sốt ruột, vừa quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng phía sau, toàn thân tôi đột nhiên cứng đờ, sau đó một khẩu súng chĩa vào thái dương tôi.
Trước mặt tôi chỉ có một bóng người mặc đồ đen, trầm lặng nhìn tôi, kèm theo nụ cười ảm đạm: “Cô Linh San chắc chắn cô vẫn còn ở đây.
Cô thật sự có tình cảm sâu đậm với Kiều Dĩ Thương.
Một màn kịch lớn như vậy, thật khó để sắp xếp.”
Nhị Đường Chủ và A Thạch đều bị đánh ngất, nằm bất động trên đất, 4, 5 tên tay sai đứng sau lưng người đàn ông, tôi không thể nghe thấy một tiếng động nào trong đêm tĩnh mịch này.
Anh ta từ đầu đến cuối rất điềm đạm và không nổ súng, anh ta chỉ ra lệnh cho tôi vứt khẩu súng trên tay đi.
Tôi buông khẩu súng ra và đặt nó xuống, anh ta lùi lại phía sau.
Ngay lúc tôi đứng dậy và di chuyển, tôi đã nhận ra anh ấy dưới ánh trăng trên đầu tôi, đó là khuôn mặt của A Lỗ.
Tôi hơi ngạc nhiên, anh ta là vệ sĩ riêng của Kiều Dĩ Thương ở Vân Giang.
Khả năng Kiều Dĩ Thương nhìn nhầm người là rất hiếm, nhưng giọng điệu của tôi vẫn bình tĩnh, nhất định không được hoảng loạn vào lúc này.
Lúc này tương quan lực lượng hai bên tương đương nhau quan trọng là ai bình tĩnh hơn.
“Thì ra là người của Tát Minh Kiều.”
Anh ta cười rất vui vẻ: “Đến giờ Cô Linh San mới phát hiện ra thì đã quá muộn.”
Anh ta dùng ngón tay cái hất nhẹ chốt an toàn và toan bóp cò bằng ngón trỏ: “Tôi phải nói rằng trong số những người nước Ngọc Đông, mọi người ngưỡng mộ nhất ngài Kiều và cô Linh San, họ cho rằng họ không nói quá.
Thực tế, một mạng người có thể giải quyết vấn đề.
Vậy tại sao phải làm lớn như vậy, chỉ cần cô chịu chết thì mọi chuyện đều được giải quyết, còn cậu chủ vẫn bằng lòng chấp nhận ngài Kiều, hợp tác với anh ta, sống chung, thậm chí là chia tay trong bình yên đều không là vấn đề.”
Tôi nghẹn họng và lăn lộn vội vã, nhìn xung quanh, Tát Minh Kiều và Kiều Dĩ Thương không biết xuống xe từ lúc nào, họ chĩa súng vào nhau, cả hai đều im lặng.
A Lỗ hỏi: “Cô Linh San đoán xem có bao nhiêu người của chúng tôi đang ở trong nhà máy.”
Tôi im lặng, tiếng cười của anh ta thô thiển hơn: “Đêm nay một người sẽ phải chết”
Nói xong, anh ta cầm súng tiến lên, đầu tôi hơi lệch dưới cái áp súng của anh ta, anh ta lạnh lùng nói: “Đi qua đó mau.”