Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 30: Chu Dung Thành Xảy Ra Chuyện!
Tôi với Thẩm Quỳnh Tư đi dạo trung tâm thương mại xong thì về biệt thự, cả người đều kiệt sức.
Đây không phải là đi dạo phố, rõ ràng là dạo đầu óc, mỗi câu đều phải châm chước tỉ mỉ, còn không bằng đánh nhau một trận.
Tôi cảm thấy tâm kế mà mình học được trong ngành đều dùng hết trên người bà ta vào hôm nay thì mới đánh ngang tay.
Không biết là vì bà ta đạo hạnh quá cao hay do tôi tu hành chưa đủ, tôi đối phó với người khác dư sức, nhưng trước mặt bà ta thì hơi cố hết sức.
Thẩm Quỳnh Tư không xuống xe.
Bà ta xuyên qua cửa sổ nói với tôi rằng không còn sớm nữa, bà ta muốn đến trường học đón con.
Tôi cầu còn không được, nhanh chóng nói tạm biệt bà ta, bà ta cười nói hôm nay rất vui vẻ, nếu không có sự tồn tại của Dung Thành thì bà ta với tôi sẽ trở thành bạn thân của nhau.
Tôi nói nếu không có Dung Thành, chúng ta cũng không có khả năng quen nhau.
Loại người như bà Chu, tôi không có hứng thú kết giao.
Nụ cười của bà ta cứng đờ, nhưng vẫn cười, nói cũng đúng, ông trời am hiểu nhất là khiến người ta khó chịu.
Nói xong, bà ta nâng cửa kính xe lên, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của tôi.
Không ngoài dự đoán, buổi tối Chu Dung Thành tranh thủ về nhà một chuyến, thậm chí không cởi quần áo, trực tiếp ngồi lên bàn cơm, hiển nhiên là lát nữa còn phải đi bận việc.
Ông ta hỏi tôi hôm nay vui không? Tôi đút một muỗng cháo cho ông ta: “Anh về nhà trào phúng em hả?”
Ông ta lập tức bật cười: “Ăn thuốc súng.”
Tôi đẩy chén ra, nhìn chằm chằm men đỏ lóe sáng trên bàn: “Em không thích vợ anh.”
Chu Dung Thành lau hạt cơm dính trên miệng tôi, nghiền ngẫm nói: “Cô ấy cũng không thích em đâu.”
Tôi hỏi ông ấy vậy còn anh thì sao, anh thích em không? Đôi mắt ông ta sáng quắc nhìn chằm chằm tôi: “Em tự biết.”
Tôi lập tức nhếch môi cười, nhào tới ngồi lên đùi ông ta, quấn chặt cả người ông ta như một con rắn, khiến ông ta không thể trốn thoát: “Anh thích em là được, người khác em không quan tâm.
Chỉ cần anh tốt với em, dù bị vạn tiễn xuyên tâm em cũng chịu, muôn người phỉ nhổ em cũng nhận.”
Ông ta nâng eo tôi đề phòng tôi ngã xuống, nhìn mặt tôi thật lâu, không biết ông ta phát hiện cái gì, lại ngửa đầu ra sau quan sát: “Hà Linh San, hình như em càng xinh đẹp hơn hai năm trước.”
Tôi cười quyến rũ, cắn lên cổ ông ta: “Được anh dễ chịu.”
Chu Dung Thành cầm ly của tôi soi cổ mình, khi thấy vệt đỏ trên cổ, ông ta cười bất đắc dĩ: “Em lại nghịch ngợm rồi.”
Tôi biết ông ta rời khỏi chỗ tôi thì sẽ về chỗ vợ mình.
Ông ta phải bày ra dáng vẻ của một người chồng.
Ban ngày bà ta đã gặp tôi, nếu buổi tối ông ta không quay về thì sẽ chỉ làm tăng thù hận của Thẩm Quỳnh Tư đối với tôi.
Cho nên tôi cố ý để lại dấu ấn trên cổ ông ta, cho Thẩm Quỳnh Tư biết cho dù bà ta trào phúng tôi chỉ thể dùng thân xác thu hút Chu Dung Thành thì tôi cũng không bận tâm.
Tình cảm nam nữ đa phần đều từ trên giường mà ra, vợ chồng mà tình ái không hài hòa thì chắc chắn sẽ rơi vào đường cùng.
Đàn ông còn không chịu ngủ, tình cảm không tan vỡ thì còn gì để nói nữa?
Sau khi tiễn bước Chu Dung Thành, tôi tắm rửa lên giường nghỉ ngơi.
Không biết có phải là vì Thẩm Quỳnh Tư khiến tôi cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có hay không, cả đêm tôi đều không ngủ yên giấc, lăn qua lăn lại cứ cảm thấy không yên lòng.
Vất vả lắm mới chờ tới hừng đông, chị Bối gọi điện thoại cho tôi, không nói gì khác mà chỉ kêu tôi lập tức đi gặp chị ta, địa chỉ là ở quán café trước kia chúng tôi hay hẹn gặp.
Khi đó tôi đã cảm thấy tình huống không ổn, giọng chị Bối quá nghiêm túc.
Chuyện trong ngành tôi hầu như không dính líu, chị ta không có lý do tìm tôi, vậy thì chỉ có thể là chuyện liên quan tới tôi.
Tôi hấp tấp chạy tưới nơi, không kịp ngồi xuống thì đã hỏi chị ta có chuyện gì vạy.
Sắc mặt chị Bối nặng nề nói: “Linh San, cục trưởng Chu đã xảy ra chuyện.”
Lời nói của chị ta khiến tôi giật mình, cất cao giọng: “Chị nói gì cơ?”
Chị Bối đè tay tôi, kêu tôi đừng ồn: “Đêm hôm qua Kiều Dĩ Thương xuất một đám hàng ở bến tàu, lô hàng này đăng ký là thuốc lá, nhưng thực tế lại xuất vũ khí nóng.
Hiện giờ loại vũ khí nóng xịn nhất là ở thủ đô với Quảng Đà, cho nên tổn thất rất lớn.
Em cũng biết tội buôn lậu vũ khí rồi đấy, nhưng bây giờ không bắt được, cớm không có bằng chứng không dám chống lại Kiều Dĩ Thương.
Nhưng lô vũ khí đó lại biến mất.
Sáng nay chỉ có cảng Đầu Mối với cảng Linh Điền ở Quảng Đà là xuất hàng, hàng ở Linh Điền đã đuổi kịp, không phải vũ khí.”
Ban đầu bến tàu Đầu Mối là địa bàn của ông Rỗ.
Đông tây nam bắc bốn cảng lớn, đông tây do chính phủ khống chế, nam bắc do tư nhân nhận thầu, ông Rỗ chiếm núi làm vua hơn hai mươi năm, sau khi Kiều Dĩ Thương tới đây thì cắt mấy cảng nam lớn nhất, còn giành cảng tây của chính phủ, không thèm thương lượng một câu.
Rất nhiều người phỏng đoán Kiều Dĩ Thương dựa lưng vào mạng lưới quan hệ ở giới thủ đô, nói không chừng là cấp phó nhà nước, địa vị chỉ cần nói tên thì nhân dân cả nước đều biết.
Cũng có người đoán ông ta dựa vào thế lực của mình nên mới dám kiêu ngạo như vậy, thuộc hạ dưới tay anh ta chỉ cần triệu tập lại thì có thể bưng cả cục cảnh sát.
Một nhân vật bí ẩn lợi hại như vậy, cớm cũng không dám mạo hiểm đối đầu, nếu thực sự nắm chắc bao nhiêu người có thể chế ngự ông ta, dù bất chấp tất cả cứng đối cứng thì cũng đáng, lỡ cớm thua thì sẽ mất hết mặt mũi, cho nên Kiều Dĩ Thương càng hỗn càng cuồng, cũng càng ngày càng không chịu khống chế.
Tôi biết rõ Chu Dung Thành sẽ không lên tiếng cho lô hàng đo qua kiểm soát, không bàn tới chuyện hai người họ đã đàm phán thất bại, mấu chốt là vũ khí với thuốc phiện khác nhau, đó chính là quả bom có thể liên lụy tới con đường làm quan của một đám người.
Bến tàu Đầu Mối loạn nhất, cục cảnh sát khu vực không phụ trách được, đều là cục cảnh sát thành phố, xảy ra chuyện thì trực tiếp tìm Chu Dung Thành.
Người trong tỉnh đều biết, ai muốn xử ông ta thì cứ ra tay với Đầu Mối là ăn chắc.
Ông ta từ chối điều kiện củ Kiều Dĩ Thương, chỉ có mình ông ta dám phất thể diện củ Kiều Dĩ Thương ở Quảng Đà này, rất có khả năng ông ta đã bị Kiều Dĩ Thương gài bẫy chơi xỏ.
Nghĩ tới đây, sắc mặt tôi tái nhợt, vẻ mặt chị Bối cũng rất khó coi: “Lần này e rằng cục trưởng Chu sẽ phải gục ngã.
Anh ta theo chính mười tám năm, lần đầu tiên phạm phải lỗi lớn đến thế.
Lão Mã nói với chị rằng cục cảnh sát đã họp báo cáo lên tỉnh sở, anh ta là người lớn nhất, cấp trên hỏi tội thì chắc chắn sẽ đối phó với anh ta trước tiên.”
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy trái tim chùng xuống, cứ như rơi vào biển sâu, không còn chút nhiệt độ nào.
Nhân viên phục vụ bưng ly nước lên, tôi không tiếp, chị Bối kêu anh ta mang đi, chị ta không ngừng an ủi tôi, kêu tôi đừng nóng ruột, mạng lưới quan hệ của cục trưởng Chu trong chốn quan trường rất rộng, có lẽ sẽ có người bảo vệ ông ta.
Chuyện khác thì còn bảo đmr được, nhưng mất vũ khí là công an thiếu trách nhiệm, mười mấy khẩu súng còn nói được, nhưng lần này mất hơn một trăm khẩu.
Chị Bối đi theo phó cục trưởng Mã nhiều năm, tin tức linh thông hơn tôi, tôi hỏi chị ta nếu không đuổi lại được thì Chu Dung Thành sẽ thế nào?
Chị ta nhìn tôi: “Vậy thì không phải là chuyện thường.
Tường đổ mọi người đẩy, anh ta bao nuôi tình nhân, lợi dụng quyền lực mở công ty cho vợ mình, mấy tội cùng phạt thì trước tiên sẽ bị cách chức, sau đó phán hình, kết quả cuối cùng phải xem công lao anh ta lập được bao nhiêu năm qua có thể triệt tiêu bao nhiêu.”
Đầu óc tôi trống rỗng: “Phó cục trưởng Mã nói cho chị à?”
Chị ta bảo chứ còn gì nữa.
Lão Mã còn trông cậy vào cơ hội lần này xoay người thăng chức, chỉ cần Chu Dung Thành ngã xuống thì ông ta sẽ xoay người lên làm cục trưởng.
Hiện giờ đã là loạn trong giặc ngoài, Chu Dung Thành còn phải đề phòng đồng nghiệp chơi xỏ mình sau lưng.
Quan trường rất âm u, đâm lén sau lưng là chuyện như cơm bữa, vì lợi ích của mình thậm chí có thể tính kế cả ân sư, mỗi người làm quan bất kể trước mặt người khác hãnh diện cỡ nào thì sau lưng đều khẩn trương tới mức rụng cả mớ tóc, cho nên rất nhiều người bị hói đầu, rất nhiều lãnh đạo đều đội tóc giả.
Giới gái điếm loạn đến mấy thì cũng chỉ là một đám phụ nữ tranh giành tình nhân, ra tay tàn nhẫn không đến mức mất mạng, chỉ khi nào đề cập tới đàn ông và quyền lực thì mới lợi hại đên mức không có điểm mấu chốt.
Tôi tạm biệt chị Bối, rời khỏi quán café, tìm một nơi yên tĩnh gọi điện cho thư ký của Chu Dung Thành.
Thật lâu sau anh ta mới bắt máy, giọng nói hơi nặng nề, tôi hỏi anh ta bây giờ sao rồi? Anh ta nói lần này cục trưởng Chu chắc hẳn không chống đỡ được, chủ yếu là phiền toái quá lớn, lô vũ khí đó mà đuổi theo được thì còn dễ xử lý, nếu không lấy lại được thì cục trưởng Chu sẽ phải gánh tội, bây giờ ai cũng biết là Kiều Dĩ Thương làm, nhưng không bắt được thóp, không có chỗ nào để kêt tội.
“Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
Thư ký nói ở cục cảnh sát, phái ra không ít lực lượng cảnh sát theo dõi Kiều Dĩ Thương, xem thử anh ta có đích thân liên lạc với cánh dưới hay không.
Tôi siết chặt điện thoại: “Có phát hiện gì không?”
Thư ký cười khổ: “Tay già đời hắc đạo còn khó chơi hơn cả quan trường, cục trưởng Chu cũng không còn cách nào khác, lại không thể ngồi chờ chết, biết rõ là sẽ không có tin tức.”
Tôi kêu anh ta chờ một chút, tôi sẽ qua đó ngy.
Thực ra tôi cũng không giúp được gì, tôi chẳng biết gì về chuyện công an, nhưng tôi cảm thấy lúc này Chu Dung Thành cần tôi, sự dịu dàng của phụ nữ là thuốc hay của đàn ông.
Tôi cúp điện thoại, bắt một chiếc taxi, lại lo lắng có người theo dõi nên nửa chừng tôi xuống xe, đổi sang chiếc khác.
Lúc tôi chạy tới cục cảnh sát thì thư ký đã chờ tôi ở cửa.
Anh ta kêu cảnh vệ cho tôi qua, tôi vào trong hỏi anh ta có tiến triển gì không? Anh ta lắc đầu: “Kiều Dĩ Thương ở sòng bạc Hoa Chướng, tâm lý của anh ta rất vững vàng, cục cảnh sát ém tin tức, bảo vệ danh dự cho cục trưởng Chu ở mức lớn nhất, nhưng kế tiếp lại không lạc quan, rất khó tìm lại được, chỉ khi nào tới lần giao dịch thứ hai thì mới bại lộ mục tiêu, cũng có nghĩa là con đường làm quan của cục trưởng Chu đã đi tới điểm cuối.”
Tôi đi theo anh ta vội vã vào văn phòng.
Chu Dung Thành mặc đồ cảnh sát ngồi sau bàn làm việc, hai tay che mặt, dưới ánh đèn trắng bệch, trông ông ta có vẻ suy sút thất lạc.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, dù ông ta xông qua núi bom biển lửa, mưa bom bão đạn thì trong lòng cũng không có khả năng không lo lắng.
Tôi nhẹ nhàng kêu Dung Thành.
Nghe thấy giọng tôi, vai ông ta hơi run lên, giọng khàn khàn: “Em đã biết rồi à.”.