Sắc Dụ

Chương 29: Xấu Hổ


Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 29: Xấu Hổ


Tôi và Thẩm Quỳnh Tư đối diện với nhau.

Đây là lần đầu tiên bà ta gặp tôi, thậm chí gần đây bà ta mới biết tới sự tồn tại của tôi.

Bà ta cũng coi như nhịn giỏi, lâu như vậy mới tới gặp tôi.

Nếu là người vợ khác thì đã sớm không nhịn được xông tới cho tôi biết mặt rồi.
Tôi đứng trên cầu thang không nhúc nhích, cúi đầu nhìn xuống bà ta.

Quả nhiên khí thế của vợ Chu Dung Thành không phải tầm thường, không biểu lộ rõ ràng mà thể hiện một cách kín đáo, tôi không thể lấn át được bà ta.

Tôi vốn tưởng rằng mình vào sinh ra tử với chị Bối ở chốn yên hoa liễu hạng cũng coi như được rèn luyện, tùy tiện bày ra bên ngoài chính là biển vàng, các cô gái trong ngành không ai có khí thế mạnh bằng tôi, nhưng người phụ nữ này rất có hương vị, ngồi ở đó lùn hơi tôi hai cái đầu, vẫn có thể chấn tràng.
“Cô Hà.” Bà ta chủ động lên tiếng chào tôi, chỉ vào sofa bên cạnh: “Xuống đây ngồi đi.”
Bà ta lại kêu bảo mẫu rót nước cho tôi, đóng cửa sổ trên sân thượng lại, nghiễm nhiên như nữ chủ nhân, chèn ép khiến tôi không có chút địa vị nào.

Tôi đã nhận ra hôm nay bà ta tới để diễu võ giương oai.

Có những người phụ nữ không mạnh mẽ, cũng không đánh nhau, kéo tay bạn luôn mồm kêu em gái, tươi cười đầy mặt dịu dàng nhỏ nhẹ, cứ như thể bà ta không biết gì hết, thực ra bà ta đều biết thừa.

Loại phụ nữ này còn đáng sợ hơn cả những người đàn bà đanh đá chỉ biết khóc lóc om sòm giật tóc đánh nhau.
Bảo mẫu nhìn tôi.

Bà ấy rất biết điều, biết mặc dù bà ta có địa vị, nhưng trời cao hoàng đế xa, tòa nhà này là của tôi, bà ấy không nghe lời Thẩm Quỳnh Tư mà hỏi tôi có phải vẫn uống nước trái cây như trước không.
“Bà biết thói quen của tôi rồi đấy, đi làm đi.”
Bảo mẫu như được đại xá, vội vàng rời khỏi chốn thị phi này, đóng cửa nhà bếp lại.

Tôi chậm rãi xuống lầu, làm lơ bà ta vươn tay, ngồi xuống đối diện với bà ta.

Tôi rũ mi mắt nhìn móng tay đỏ rực của mình: “Vừa rồi tôi cảm thấy trong nhà rực rỡ, không rõ là có chuyện gì, thì ra là có khách quý tới thăm.

Bà Chu tới đây sao không báo trước một tiếng để tôi ra ngoài nghênh đón chị?”
Giọng điệu của tôi rất khách sáo, nhưng tuyên bố mình mới là nữ chủ nhân.


Chủ nhân cũ của căn biệt thự này là thư ký của Chu Dung Thành, để dời tầm mắt của kiểm tra kỷ luật, ông ta đã tách rời tài sản, mấy tháng trước mới sang nhượng căn nhà này sang tên tôi.

Tôi tự nhận là mình không phụ lòng chính thất này, chưa từng khiến bà ta mất mặt, càng không ép đàn ông như mấy cô tiểu tam ngang ngược khác, đe dọa tới hôn nhân của bà ta.

Bây giờ bà ta chạy tới nhà tôi ra oai, tôi cần gì phải tôn trọng bà ta?
“Nghe bác sĩ riêng nói cô bị thương, Dung Thành ra tay cũng thật ác, cô không có công lao cũng có khổ lao.

Sau khi sinh nở sức khỏe tôi vẫn rất yếu, lại vội vàng trông nom con cái, anh ấy đang trẻ trung nhiệt huyết, cô chăm sóc anh ấy thay tôi, tôi rất biết ơn cô.”
Tôi cau mày.

Bà ta bưng ly của Chu Dung Thành lên uống một ngụm nước: “Trở về tôi sẽ bảo anh ấy cho cô Hà nhiều bồi thường một chút, xem như chút lòng thành của vợ chồng chúng tôi.

Cũng không thể để cô hao phí tuổi thanh xuân mà chẳng được gì.”
Lúc này tôi mới hiểu được ý bà ta.

Bà ta coi tôi là bạn tình của Chu Dung Thành, công cụ tiết dục của ông ta, bình thường thay thế bà ta giải quyết nhu cầu cho ông ta, xong việc thì lấy tiền đuổi đi.

Thân thể bà ta không khỏe nên không thể làm hết nghĩa vụ của người vợ, chứ không thì cũng chẳng có chuyện gì liên quan tới tôi.
Tôi không nói một lời, không thể tiếp được câu chuyện này.

Ải này chắc chắn là tôi thua.

Tôi tiếp nhận ly nước trái cây mà bảo mẫu đưa lên, án binh bất động.

Bỗng nhiên có tiếng mở khóa vang lên ở chỗ cửa, sau đó cửa bị mở ra.

Chu Dung Thành quay về nhà, không thay giày mà đặt túi công văn xuống đi vào nhà, liếc nhìn thấy tôi, vừa xem đồng hồ vừa nói: “Vào thư phòng lấy văn kiện để trên bàn cho anh, anh không còn thời gian nữa.”
Tôi đặt ly xuống không nhúc nhích.

Ông ta ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Quỳnh Tư ngồi đối diện với tôi.


Ông ta không ngờ bà ta lại ở đây, vẻ mặt nao nao: “Sao em lại tới đây?”
Thẩm Quỳnh Tư đứng dậy, đi đến trước mặt ông ta phủi vai cho ông ta, động tác thân thiết hiền lành: “Nhà của anh mà em không tới được à? Xem anh nói gì kìa.”
Chu Dung Thành nắm tay bà ta, cười nói đương nhiên là được, chẳng qua anh không ở đây, em tới làm gì.

Thẩm Quỳnh Tư chỉ vào hộp quà trên bàn trà: “Làm chuyện tốt giúp anh.”
Thấy rõ thứ đó, Chu Dung Thành nói câu vất vả, quay sang nhìn tôi: “Em thích ăn không?”
Tôi nói đồ của bà Chu đều là tốt nhất, có thích hay không thì cũng phải nhận.
Hai người họ vừa cười vừa đi ra ngoài, tôi cảm thấy da đầu run lên.

Bầu không khí này quá quái dị.

Chu Dung Thành không hề sợ hãi mình với bồ nhí bị vợ bắt quả tang, mà vợ của ông ta cũng quá giỏi đóng kịch, vừa rồi mới bày ra sắc mặt kia, bây giờ lại thay đổi như chong chóng, phải là người phụ nữ EQ cao tới mức nào thì mới có thể dung túng chồng mình đến thế?
Tôi vào thư phòng trên lầu lấy văn kiện mà ông ta nói.

Ông ta với Thẩm Quỳnh Tư đứng dưới lầu hàn huyên về chuyện con cái, đại khái nghe mấy câu, con của Chu Dung Thành rất thông minh, vừa rồi mới giành được hạng nhất trong một lần kiểm tra, tình cảm của vợ chồng họ cũng rất tốt, cứ như không hề ngăn cách.

Thẩm Quỳnh Tư nắm tay ông ta căn dặn ông ta đừng quá mệt mỏi, có thể trốn được xã giao nào thì cứ trốn, ánh mắt dịu dàng không hề giả dối.
Tôi càng xem càng sợ hãi nổi da gà.

Thẩm Quỳnh Tư có thể ngồi trên ghế phu nhân cục trưởng Chu bao nhiêu năm, lặng lẽ đánh lui oanh oanh yến yến bên ngoài, cũng không phải là thỏ trắng hiền lành dịu dàng như bề ngoài, nói không chừng bản chất rất có tâm kế, giấu càng sâu thì càng khó đấu.

Tôi vốn còn có ý định thượng vị, nhưng bây giờ đã bị đánh vỡ tan tành, e rằng con đường này sẽ không dễ đi.
Tôi đưa văn kiện cho Chu Dung Thành.

Ông ta rõ ràng muốn dẫn Thẩm Quỳnh Tư đi cùng.

Ông ta biết tôi không thoải mái, quan hệ như vậy thì cũng không thoải mái cho được.

Thẩm Quỳnh Tư đưa ông ta tới cửa, nhưng không cùng ông ta ra ngoài, nói em lại ở đây một lát, về nhà cũng không có việc gì làm.


Chu Dung Thành quay lại nhìn tôi: “Lúc nãy em nói muốn đi dạo phố mà.”
Tôi còn chưa nói chuyện thì Thẩm Quỳnh Tư đã tiếp lời trước: “Cô Hà muốn đi dạo phố, vừa lúc em còn có nhiều thứ muốn mua, chi bằng chúng ta đi cùng nhu, cô bận tâm không?”
Tôi chờ Chu Dung Thành ngăn cản giúp tôi, nhưng hình như ông ta không tiện lên tiếng, im lặng không nói một lời, tôi đành phải nói vậy thì đi cùng nhau đi.
Tôi ngồi lên xe của Thẩm Quỳnh Tư, Chu Dung Thành đi qua bên cạnh, bà ta hạ cửa kính xe xuống phất tay với ông ta, dặn tài xế lái chậm một chút, hiển nhiên ông ta không yên lòng tôi, trước khi lên xe còn nhìn tôi mấy lần.
Sau khi Chu Dung Thành rời đi, Thẩm Quỳnh Tư nhìn căn biệt thự đầy ẩn ý: “Đúng là một tòa kim ốc.

Lúc tôi gả cho anh ấy thì anh ấy chẳng có gì, bây giờ anh ấy lại có mọi thứ, ngay cả nữ nhân cũng có hai người.” Nói xong, bà ta bạt cười: “Loại đàn ông như Chu Dung Thành rất thu hút phụ nữ, không chỉ cô mà còn có rất nhiều người phụ nữ muốn bám lấy anh ấy.

Nếu mỗi lần tôi đều ra mặt giết địch thì cuộc sống này cũng không yên ổn nữa.

Quen nhìn thay đổi thất thường trong giới thượng lưu, chỉ cần anh ấy về nhà đúng hẹn thì tôi sẽ không can thiệp.”
Bà ta nói rồi thu hồi ánh mắt, chỉnh sửa lại làn váy: “Cô Hà, nhưng tiền đề là cô phải biết thân biết phận, thứ gì không nên nghĩ thì tốt nhất là nên dừng lại, cô hiểu chưa?”
Tôi vén mái tóc dài bị gió thổi tung bay, cười quyến rũ: “Bà Chu hãy nói những lời cảnh cáo đó với chồng mình đi, anh ấy mới có thể cho chị đáp án.

Trong mối quan hệ này, tôi là người bị khống chế, cho dù tôi thức thời rời khỏi anh ấy, anh ấy không chịu cho tôi rời đi thì tôi có thể làm gì được đây? Tôi chỉ là dân thường, có thể chống lại quan lớn sao?”
Thẩm Quỳnh Tư nâng cửa kính xe lên, kêu tài xế chạy tới trung tâm thương mại thành phố.

Bà ta quay lại nhìn tôi: “Làm tình nhân của đàn ông không phải là con đường lâu dài, trừ phi cô Hà có tâm tư muốn thế chỗ tôi.”
Tôi chỉ cười mà không nói, nhìn chằm chằm bà ta.

Nụ cười của bà ta hơi thu liễm, trở nên nghiêm túc: “Nhưng vị trí của tôi không dễ đạt được như cô nghĩ đâu.”
Xe bị xóc nảy một chút, tài xế nói xin lỗi tôi.

Tôi nhặt chai nước rơi dưới chân mình lên, đặt giữa mình với Thẩm Quỳnh Tư: “Bà Chu suy nghĩ nhiều quá, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
Thẩm Quỳnh Tư nói như thế là tốt nhất, cô Hà là người thông minh, tôi sẽ không nói thẳng, tôi vừa thấy cô đã biết cô không phải là cừu con mà Chu Dung Thành nghĩ.
“Ồ, vậy thì tôi là gì?”
Bà ta gằn từng chữ: “Hồ ly tinh.”
Tôi chỉ cười chứ không quan tâm.
Chiếc xe dừng lại bên ngoài tòa nhà trung tâm thương mại.

Tài xế đỡ bà ta xuống, tôi không đưa tay cho ông ta mà trực tiếp xuống xe.

Thẩm Quỳnh Tư hình như không có mục tiêu muốn tới nhà nào, bà ta dẫn tôi đi qua ngã tư đường, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng hàng hiệu nhìn rất xa hoa.
Nhân viên cửa hàng nghênh đón chúng tôi, đi theo sau chúng tôi cùng dạo loanh quanh trong cửa hàng.

Thẩm Quỳnh Tư nhìn chằm chằm mấy bộ váy ở khu sản phẩm mới, có vẻ rất hứng thú.


Nhân viên cửa hàng lấy một chiếc váy dài màu xanh thẫm đưa cho bà ta: “Khí chất của phu nhân tốt như vậy, vừa thấy đã biết là thân phận bất phàm, có thể khống chế mẫu váy này.”
Thẩm Quỳnh Tư tiếp nhận cầm trong tay ngắm nghía, hỏi tôi thấy thế nào.

Tôi có lệ mấy câu.

Bà ta hỏi nhân viên cửa hàng màu này có khi nào quá trầm không? Nhân viên cửa hàng mồm mép dẻo quẹo nói khí chất với màu da của bà ta mặc mẫu váy này hợp nhất.

Không có người phụ nữ nào không thích được nghe khen ngợi, nhất là trước mặt tình địch, tất cả những lời khích lệ đều giúp mình nở mày nở mặt.

Thẩm Quỳnh Tư lập tức lấy ví tiền, quẹt thẻ mua váy.

Nhân viên cửa hàng kêu bà ta ký đơn, bà ta cười nói ký Chu Dung Thành.
Chu Dung Thành cũng cho tôi thẻ, chẳng qua là tài khoản của tôi.

Lúc trước ông ta rất cẩn thận, giấu tôi rất kín, những thứ sẽ bại lộ quan hệ của chúng tôi thì tôi đều không có gì hết.

Hiển nhiên Thẩm Quỳnh Tư đang ra oai với tôi, cho tôi biết rằng trên đời này trừ bà ta, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể quang minh chính đại nhắc tới tên Chu Dung Thành.
Bà ta cầm váy ướm thử lên người, quan sát qua hình ảnh phản chiếu trên gương: “Cô Hà, tôi rất tò mò một chuyện, cô có thể giải đáp cho tôi được không?”
Tôi cười chứ không nói, cho dù tôi nói không được thì bà ta vẫn sẽ ép tôi.
Bà ta vén tóc ra sau tai, triển lãm dáng vẻ sau khi mặc váy cho tôi xem: “Cô nói xem có phải phụ nữ xuất thân từ dòng dõi thư hương nhìn rất khác biệt với kỹ nữ đến từ nơi yên hoa liễu hạng không?”
Tôi nhìn bà ta, kẻ ngốc cũng có thể hiểu được bà ta đang cười nhạo trào phúng tôi, xem ra bà ta đã điều tra rõ ràng thấu đáo quá khứ của tôi.

Tôi chỉ vào chiếc váy kiểu dáng giống của Thẩm Quỳnh Tư treo trên tường, nói với nhân viên cửa hàng: “Màu đỏ này quá diễm lệ.”
Nhân viên lấy xuống cho tôi, đưa đến trước mặt tôi: “Cô trẻ trung xinh đẹp, màu sắc này mặc mới đẹp nhất.”
Tôi loay hoay tua rua trên làn váy: “Chỉ có phụ nữ trẻ trung mới mặc được à?”
Nhân viên nói ai cũng mặc được, nhưng phụ nữ trẻ tuổi mặc mới đẹp nhất.
Tôi cố ý nhìn chiếc váy trên người Thẩm Quỳnh Tư, nở nụ cười tươi tắn: “Đúng là trẻ trung càng đẹp hơn, thêm mười năm tám năm nữa tôi mới có thể mặc màu xanh thẫm.”
Sắc mặt Thẩm Quỳnh Tư thay đổi, siết chặt làn váy.
Kẻ thù lớn nhất của phụ nữ chính là sự già cả.

Già cả khiến phụ nữ còn sợ hãi hơn cả cái chết.

Gương mặt già nua có thể khiến phụ nữ rơi vào địa ngục, dưới sự đối lập với những gương mặt trẻ trung xinh đẹp khác, hoàn toàn nhổ tận gốc người phụ nữ trong lòng chồng mình.
Phụ nữ xinh đẹp luôn nắm quyền ưu tiên ở bất cứ lúc nào, nhận được nhiều hàng hiệu, được nhiều sự sủng ái, cùng ra vào có cặp với đàn ông, bất kể là đã kết hôn hay chưa cưới vợ thì đều cam tâm tình nguyện thần phục dưới sự quyến rũ của cô gái.

Đúng là Thẩm Quỳnh Tư mạnh hơn tôi về mọi mặt, xuất thân cao, bản thân trong sạch, còn có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng bà ta đã già, điểm này đánh bại mọi ưu thế của bà ta, bất kể bà ta bày ra cái giá cao quý cỡ nào thì trong mắt đàn ông, bà ta đã không còn hấp dẫn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.