Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 275: Phụ Tình Cũng Không Hối Hận
Đường Vân Lan ngã vào lòng ông Thường, dường như cô ấy nhìn về hướng tôi, và cô ấy chắc chắn rằng tôi vẫn chưa thức dậy, sau đó cô ấy mỉm cười và nói: “Lão gia, ngài không biết sao.”
Thường Bình Ngô hỏi biết điều gì.
“Mối tình cũ của anh Thương với chị Hà, ngài trong lòng hiểu rõ, hỏi em để làm cái gì.”
Tay tôi dưới chăn bông siết chặt lại, lông mày không tự chủ mà cau lại, Thường Bình Ngô rõ ràng là luyến tiếc tôi, cũng không muốn làm to chuyện với Kiều Dĩ Thương, ông ấy muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, đem chuyện tối nay cất đi, làm như không có chuyện gì xảy ra, ông ấy chẳng qua muốn cái bậc để xuống, muốn mượn cớ qua loa cho xong chuyện bỏ qua cho cuộc giằng co tồi tệ này, càng là nói đoạn tuyệt, đoạn đến triệt để, anh ấy càng hài lòng, Đường Vân Lan bỏ xuống thời điểm tốt như vậy không vì tôi bào chữa, nhưng ngược ngôn từ không rõ ràng lại càng dẫn đến người khác hiểu lầm về mọi chuyện.
Thường Bình Ngô nheo mắt không nói lời nào, tôi giả vờ vừa mới tỉnh dậy di chuyển thân thể, khàn giọng hét lên lão gia, Đường Vân Lan vừa nghe lập tức kéo anh ấy đi đến đầu giường, cô ấy cúi đầu nhìn khuôn mặt vừa mới được bôi qua thuốc thoa ngoài da, cô ấy nhỏ giọng nói đừng lo lắng, dung mạo của tôi không dễ bị hủy hoại, tiêu sưng là hồi phục rồi.
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm một lúc, coi như không có gì xảy ra và nở một nụ cười, Thường Bình Ngô đưa tay ra và chạm nhẹ vào mặt tôi, ông ấy hỏi còn đau không, còn rát không, có muốn ăn một chút gì không.
Vừa nắm lấy tay ông ấy đặt lên trái tim mình, tôi vừa rơi nước mắt nói: “Lão gia, em vừa mơ một giấc mơ, một cơn ác mộng.”
Ông ấy hỏi tôi giấc mơ đó là gì.
Trong ánh mắt kinh hãi của tôi hiện lên một tia sáng dịu dàng như những vì sao, sắc mặt tuy có chút phờ phạc nhưng cũng không cản trở tầm nhìn của đôi mắt: “Em mơ thấy lão gia không cần em nữa, muốn em rời khỏi Thường phủ, em đã mơ dù cho em van xin thế nào, quỳ dưới mưa cầu xin lão gia rút lại lệnh, lão gia vẫn dửng dưng, ngài lại nói cũng không muốn nhìn thấy em, cả đời này đều không muốn.”
Tôi nhìn ông ấy với đôi mắt đỏ hoe: “Lão gia, sẽ không có ngày này, đúng không.” Sự hiểu lầm của Thường Bình Ngô vì lời nói của Đường Vân Lan mà sinh ra đã biến mất trong lời thú nhận nhẹ nhàng của tôi, ông ấy nở một nụ cười đầy yêu thương, thương xót và hôn lên ngón tay tôi: “Ngốc, làm sao anh có thể rời xa em, không cần em.
Đương nhiên sẽ không có ngày này.”
Tôi không bỏ qua: “Nếu em trở nên xấu xí thì sao.”
Ông ấy nói cũng sẽ không, nhưng tôi nhớ bộ dáng em lật ngược bàn cờ của tôi, thực sự là một quả ớt sặc miệng.
Tôi hì hì cười ra tiếng, hai má nhói đau, cả người cứng đờ cau mày rên rỉ: “Đau quá, lão gia.”
Bộ dáng yếu ớt tủi thân của tôi khiến sắc mặt của Thường Bình Ngô đột ngột chìm xuống: “Thảo Tiên lần này quả thực quá đáng.
Anh sẽ lấy lại công lý cho em.”
Tôi cắn môi chịu đựng nước mắt, không nói lời nào, Đường Vân Lan nhìn thấy cảnh này liền lui về phía sau mấy bước, cho đến khi lui ra cửa: “Lão gia, ngài nói chuyện với chị Hà một chút, tôi về làm canh, hôm qua ngài nói thích canh nấm em nấu, em sẽ nấu mang tới sân bà Hai đưa ngài.”
Thường Bình Ngô nắm chặt tay tôi, một khắc cũng không muốn rời: “Không cần đưa tới phòng bà Hai, hãy mang tới đây, anh muốn ở bên Hà Linh San.
Hôm nay sẽ không đi đâu cả.”
Đường Vân Lan liếc nhìn tôi và nói vâng.
Thường Bình Ngô ở với tôi một ngày hai đêm trong phòng, kể cho tôi nghe về sự nghiệp thời trẻ của ông ấy và cách những người vợ trong những căn phòng này được đưa vào phủ, tất cả những lời đồn đại về ông ấy đều đã được lọc ra, lời nói lưu lại đều là vô cùng tốt.
Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, ông ấy đã vội vàng rời đi, đi tới thư phòng giải quyết chuyện của hai cái băng nhóm, còn dặn tôi gần tới trưa thì ra đại sảnh, ông ấy sẽ kêu bà cả đến để cho tôi một lời giải thích.
Tôi nhẹ nhàng nói vâng, ông ấy rời giường, tôi móc thắt lưng sa tanh quấn quanh eo ông ấy, ông ấy quay đầu lại một cách khó hiểu, tôi vặn vẹo cơ thể mềm mại, từ từ đứng dậy khỏi giường, quỳ trên chăn lụa, không kìm lòng được, ngả người trong vòng tay anh ấy, ríu rít hai tiếng như một con mèo, ông ấy ha ha cười lớn: “Làm sao lại bám người như vậy.”
“Quen ngài ở bên em rồi, bản thân lại không chính đáng mà dính lấy.”
Mũi của ông ấy vùi vào tóc tôi, ngửi chút mùi hương cuối cùng còn sót lại: “Bận xong anh lại đến, em chắc chắn muốn anh ở cùng, anh cầu còn không được.”
Ngay lúc này sẽ là thời điểm để phân xử thắng thua, tôi phải quyến rũ và lôi kéo tâm hồn anh ấy, anh ấy mới có thể thiên vị tôi, tôi rúc vào người anh ấy như một thân không xương, cởi những chiếc cúc áo không đúng chỗ và buộc lại về vị trí ban đầu: “Nhìn ngài xem, trông coi em lâu như vậy, bản thân đều không chăm sóc.
Sau này không có em hầu hạ, ngài không hẳn làm ra cái xấu gì nữa, còn không dỗ dành em, khiến em hết lòng hết dạ vì anh.”
Ông ấy cười vui vẻ hơn, đặt ngón tay lên môi tôi: “Đứa trẻ thông minh nhanh mồm nhanh miệng này.”
Tôi nhìn ông ấy bước ra khỏi phòng, cho đến khi bóng dáng ông ấy khuất giữa hai cánh cửa gỗ, và tiếng bước chân biến mất trên hành lang, nụ cười của tôi biến mất, ghét bỏ phủi phủi nơi ông ấy vừa chạm vào, gọi A Cầm tiến vào, tôi bảo cô ấy đóng cửa lại, để cô ấy đứng trước mặt tôi.
“Chuyện gì đã xảy ra vào đêm tôi bị giam trong phòng tối, hãy nhớ cho thật cẩn thận, không được quên bất cứ chi tiết nào.”
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có, trong phủ rất yên tĩnh, giống như thường ngày vậy, căn phòng này lại độc lập với bên ngoài căn bản không ai để ý, là em phát hiện ra ngài đã lâu không về nhà, em đoán có chuyện gì xảy ra.
Sau đó đi tìm đến lão gia cầu cứu.”
Tôi sửng sốt: “Nói như vậy, không phải là bà năm nói cho cô gia, mà là ngươi?”
A Cầm lắc đầu: “Em còn tưởng rằng ngài ban ngày xuống núi gặp bạn bè, đợi đến hơn chín giờ tối ngài vẫn chưa trở về, em chạy tới hỏi người hầu trong đại sảnh, hắn nói người và bà năm cùng nhau rời đi, bị bà cả gọi đi, bà cả là người nham hiểm độc ác như thế nào em rất rõ ràng, chắc chắn ngài sẽ không có kết quả tốt, muốn đi nhờ bà năm giúp đỡ nói một tiếng, suy cho cùng cô ấy cũng là chủ nhân, người hầu bên phòng bà hai cũng không dám ngăn cản, không ngờ trên đường gặp đụng trúng lão gia, ngài ấy có tác dụng hơn cả bà năm, trực tiếp đi đến phòng tối.”
Tôi nheo mắt hít một hơi dài: “Ai mời ông Thường đi.”
“Là bà năm.”
Tim tôi đập thình thịch, giọng điệu của tôi nhanh hơn rất nhiều: “Vậy bà Năm có biết rằng cô gia đã vào phòng tối không?”
A Cầm bị tôi làm cho choáng váng, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy: “Hẳn là…không biết đi.
Nếu không đây không phải là cố ý gây rắc rối sao.”
Tôi đột nhiên mất đi sức lực, tôi cũng mất đi niềm tin vào người phụ nữ duy nhất có quan hệ với Kiều Dĩ Thương trong cái phủ rộng lớn này, trước mắt tôi không thể nhìn thấy bí ẩn của màn sương dày đặc, một bàn tay vô tình duỗi ra giữ chặt lấy tôi, cố gắng kéo tôi vào.
Trong nhà giàu có quyền thế luôn có mối nguy chồng chất, mọi phụ nữ đấu tranh vì địa vị đều đeo một chiếc mặt nạ, hơn nữa là rất nhiều hình ảnh, không ngừng thay đổi, thậm chí có thể đánh lừa bản thân bằng kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình.
Đôi khi những người kinh khủng và xấu xa nhất là những người không thể nhìn thấu, không dễ đoán ý, cảm thấy rất an toàn.
Đường Vân Lan biết chuyện sớm hơn bất kỳ ai, cũng đoán rằng tôi có thể một đi không trở lại, cứu tôi càng sớm thì càng có thể bảo vệ tôi, cô ấy kéo đến đêm đều không có động tĩnh, nếu A Cầm không đụng phải Kiều Dĩ Thương trên đường đi đến sân nhà, cô ấy rất có khả năng đóng cửa không gặp, vậy thì trì hoãn đến ngày kế dì Quế đi kiểm tra xem kết quả, tôi e rằng còn phải gặp khó khăn lớn.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của tôi, A Cầm nhỏ giọng hỏi bà năm có vấn đề gì sao.
Tôi không có phản ứng, ai có vấn đề đều không quan trọng, ở Thường phủ tôi là mục tiêu công kích, phiền phức của tôi lớn nhất, nguy hiểm nhiều nhất, ở Thường phủ cũng không có đồng minh, có chút hoài nghi tôi không thể xác minh, càng không thể phá vỡ, tôi chỉ có thể giả vờ như không biết, tôi cần sự giúp đỡ của Đường Vân Lan.
Huống hồ tôi không có bằng chứng, có lẽ cô ấy không biết gì về việc Kiều Dĩ Thương đã cứu tôi, có lẽ cô ấy chỉ im lặng để tự bảo vệ bản thân, nhiều lần trước đây cô ấy đã thực sự ra tay giúp đỡ.
Tôi đã cảnh cáo A Cầm không được ra ngoài nói chuyện vô nghĩa, sau này khi bà năm đến phòng phải thể hiện sự chu đáo và nhiệt tình, không giống với tất cả các bà khác.
Cô ấy cười nói luôn luôn là như vậy, để tôi yên tâm.
Tôi ăn cháo ở phòng, sau đó thoa một lớp bột mỏng lên mặt để che gần hết vết sưng tấy đỏ, sau đó tôi chậm rãi đi về phía đại sảnh.
Tất cả mọi người đều đã tụ tập đông đủ, chờ xem màn biểu diễn hay của vợ cả và vợ bé được sủng ái nhất này, bà hai thậm chí còn lấy hạt dưa, ngồi ở trên trường kỷ cắn từng hạt, cô ta nhìn thấy tôi khẽ cười nói: “Ồ, khuôn mặt nhỏ đã tốt lên rất nhiều, đã hồi phục được bảy tám phần rồi nhỉ.”
Bà ba lắc quạt ngáp một cái: “Tôi muốn về ngủ bù, gần đây thân thể lười ăn, không có cảm giác thèm ăn.”
Tôi trong lòng động một chút, không chút dấu vết nhìn bụng dưới của cô ta, bấm tay tính ngày, sợ rằng bọn họ có thật sự làm cũng không thể nhanh như vậy, lại không chút tiếng động di chuyển tầm nhìn.
“Trở về để làm gì.
Bà cả nhiều năm không có xuất sơn, cũng phải ba năm rồi nhỉ, tôi còn muốn xem thử đạo hạnh của cô ta lại tinh tiến bao nhiêu đấy.
Là cô ta lợi hại, hay là bà sáu lập tức phù chính của chúng ta lợi hại.”
Bà ta che môi cười, bà Ba không vui lòng nói vậy còn cần nhìn sao, bà cả là chính phòng, chỉ cần người ta không chết cũng không ngã quỵ, kết quả rõ như vậy rồi, lãng phí thời gian làm cái gì.
Bà ta đứng dậy định ra về, bà Hai đặt hạt dưa ở góc bàn: “Ồ, tôi phát hiện rồi, cô gần đây thật sự bận, cô mở thẩm mỹ viện nào, hợp tác với bà lớn nào vậy, làm sao một chút động tĩnh cũng không có, ngày nào cũng không thấy người đâu.”
Bà Ba chế nhạo nói không gặp là đúng rồi, vừa nhìn thấy liền cùng cô đã cướp lão gia, cô lại ở phía sau tước lưỡi tôi.
“Cô có bản lĩnh cướp sao? Tôi nhìn cô chính là sau lưng lão gia không có làm chuyện tốt! Cô chạy đi đâu vậy, là muốn ra ngoài đánh bài hay là đi làm chuyện gì? Có dám để cho người của lão gia theo cô một ngày không?”
Bà Hai giỏi nhất trong việc quậy phá, trong lòng bà Ba thì lại có quỷ, cô ta không dám chen với bà Hai, còn lầm bầm là không quan tâm đến phụ nữ có thai, không vui ngồi xuống.
Bà Hai nhìn bà ta không đi, như vậy mới buông tha, bà ta đang vui vẻ uống trà thì ánh mắt rơi trên khuôn mặt của bà Tư ở đối diện, không nói lời nào, tránh sang một bên, chỉ thỉnh thoảng tán gẫu hai câu với Đường Vân Lan và ăn một ít kẹo hoa quả, bà Hai chu miệng: “Lần trước bà cả ra tay nhốt bà Tư trong phòng tối, xem ra còn thảm hơn cả cô Hà, xương sau đều nhìn thấy, lão gia cũng không có thật lòng gõ trống khua chiêng với bà cả, có thể thấy địa vị của bà Tư vẫn còn chưa đủ tư cách, so với cô Hà được sủng ái nhất cũng chưa bằng một phần mười.”
Bà Tư coi thường và phớt lờ, tôi chưa bao giờ nghe cô ta nói quá ba lời kể từ khi vào phủ, người phụ nữ như vậy đa số trong lòng đều hiểu rõ, nhưng không thích đâm bị thóc chọc bị gạo để trở thành ân oán, sống bo bo giữ mình, sống thẳng thắn tự nhiên vô tư, đương nhiên có thể nhận ra cách kích tướng của bà Hai, bà Hai bị coi thường, cô ta bĩu môi không cam tâm mắng người câm.
Thường Bình Ngô và bà cả đến cùng một lúc, một người từ thư phòng phía nam và một người từ sân phía bắc, Thường Bình Ngô dẫn theo bốn vệ sĩ, nhưng bà cả chỉ có một mình, khi cô ta đi qua trước mặt tôi, cô ta không hề nhìn tôi, cũng không nói một tiếng, bước đi một cách yên lặng và bình yên, như thể cô ta chỉ đang xem một cảnh diễn chứ không phải người trong cảnh diễn.
Tôi nhíu mày, Đường Vân Lan nghiêng đầu có chút thích thú nói: “Cấp bậc của bà ta, cô hiểu biết một chút, có thể tính toán sau này có mấy phần hạ gục bà ta, cô đem bà ta lưu lại cuối cùng quá thức thời rồi, ít nhất là bà Năm tôi đây cũng không phải là một nửa đối thủ của bà ta.
Ở Thường phủ người phụ nữ này giống như khói, bà ta từ lâu đã tập không để bị làm nhục.”
Trái tim tôi chùng xuống, sự độc ác của bà cả tôi đã từng nhìn thấy, cấp bậc của bà ta tôi chỉ nghe nói, nhưng chưa bao giờ thử, tôi không nghĩ một người phụ nữ ngoài sáu mươi có thể chống lại tôi.
Thường Bình Ngô ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim ở chính giữa, trên tay cầm một chiếc tẩu ngọc, khói từ từ bốc ra từ bình hút, bà cả mặc một chiếc váy dài tơ lụa màu trắng, trong ánh đèn lắc lư trên đỉnh đầu, khuôn mặt hình như đã được trang điểm qua, lông mày được vẽ rất tinh xảo, mái tóc được buộc gọn gàng tao nhã đứng ở trước mặt ông ấy, như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu cười hỏi: “Mưa nhiều, không khí ẩm ướt, vết thương do đạn bắn vào đầu gối mà anh phải chịu khi còn trẻ có còn đau không?”
Động tác hút thuốc của Thường Bình Ngô có chút ngưng lại, ánh mắt của ông ấy kéo dài, dường như nhớ lại điều gì đó, bà cả tiếp tục nói: “Em đã khâu ba đôi miếng đệm đầu gối bằng các loại thảo mộc khô để chống lạnh, chống ẩm và giảm đau, anh khi nào cần, hãy đến phòng của em để lấy nó, anh vẫn nhớ đường đi chứ.”
Đường Vân Lan im lặng nhìn bà cả, lời cô ta nói thật sự rất cảm động, chồng mà lại không nhớ đường tới phòng của vợ, thật là một chuyện đau buồn mà nực cười biết bao.