Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 274: Thả Cô Ấy Xuống
Cả người tôi giật mình.
Gần như trong đêm khuya thanh vắng, tiếng bước chân đan xen chấn động lòng người, những bóng người lay động trên bức tường rêu phong, một, hai, vô số, âm thanh khó chịu của xương cốt bị va đập khiến da đầu tôi tê dại, nhịn không được cắn răng ôm chặt lấy cơ thể, cuộn tròn trong góc tường.
Tôi một ngày một đêm không có cơm nước vào miệng, lại bị ngâm nước đá mấy tiếng đồng hồ, giọng tôi sớm đã khản đặc, âm thanh tôi gọi tên ông ta như cái tiếng cưa điện cũ, cắt trên đống cát đá đổ nát, đứt quãng, rát cổ bỏng họng.
Ông ta không nghe thấy tiếng gọi của tôi.
Tiếng đánh nhau mạnh mẽ dứt khoát ở hành lang hẻo lánh lặng lẽ chấm dứt sau vài phút, tên vệ sĩ đã đánh đập và lăng mạ tôi trong phòng tối và vài tay chân đóng giữ dưới mái hiên bên ngoài hai cánh cửa đều bị tiêu diệt, đều bị quật ngã trên mặt đất.
Trong tiếng gió dữ dội, Kiều Dĩ Thương san bằng con đường dẫn đến chỗ tôi, giơ chân bước qua thân thể đang chật vật dưới thân, bước vào đối diện với không khí đen như mực, tên vệ sĩ thấy ông ta là đến cứu người, loạng choạng đứng dậy cố gắng ngăn cản: “Anh Thương! Anh không thể vào, đây là căn phòng tối chuyên dạy dỗ người hầu và vợ bé không hiểu chuyện của bà lớn, không ai được vào nếu không có sự cho phép của cô ấy! Cô ấy là chủ nhân của Thường phủ, là mẹ vợ của anh!”
Kiều Dĩ Thương không nghe bất kỳ lời khuyên nào, mặt mũi dữ tợn quay lại giơ chân đá người vệ sĩ vào một mặt bức tường cứng, cơ thể thịt vạm vỡ dưới sự phát cuồng của ông ta giống như một chiếc lá nhẹ bay, không chút chỗ trống ngăn cản, tuỳ ý ông ta bóp chặt sống chết.
Ông ta mặc bộ đồ đen lạnh lùng, khát máu, trong tia sáng yếu ớt chỉ có thể chiếu sáng căn phòng tối chỉ ngắn chưa đầy nửa mét, lập loè ánh sáng lạnh lẽo lãnh liệt làm lòng người hoảng sợ, khi đôi mắt sắc bén của ông ta xuyên qua lớp sương mù ẩm ướt lượn lờ, dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt nhếch nhác của tôi, đồng tử của ông ta co rút đột ngột, không đếm xỉa mà lao về phía tôi.
Tôi ngã vào vòng tay ông ta, tôi chưa từng thấy một chút dấu vết mệt mỏi giữa lông mày và mắt ông ta, chỉ có màu đỏ tươi và hơi thở tàn bạo, ông ta gọi Hà Linh San, tôi gật đầu, cơ thể căng cứng của ông ta thả lỏng rất nhiều, ông ta cho rằng tôi bị hành hạ đến mất đi ý thức, thậm chí mất đi nửa cái mạng, khuôn mặt ông ta nhìn thấy không còn là khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nữa mà là khuôn mặt sưng đỏ, khắp khuôn mặt đều là tơ máu.
Ông ta nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt qua trán và sống mũi của tôi, vuốt ve mái tóc ẩm ướt và bết dính sau tai, đầu ngón tay nhuốm đầy mùi khói và một dấu vết rỉ sét, giống như máu người, lại giống như dấu vết do cánh cổng sắt lâu năm không tu sửa để lại, vẻ mặt đằng đằng sát khí, ông ta quay mặt lại hỏi tên vệ sĩ đang chậm rãi bò phía sau: “Ai đánh.”
Tên vệ sĩ sững người, hơi thở tàn bạo của Kiều Dĩ Thương càng trầm hơn, ông ta kéo gãy một chiếc cúc áo, sức lực cổ tay đẩy một cái, đập vào môi gã vệ sĩ vang lên một tiếng giòn tan, hai bên khoé miệng tên vệ sĩ cùng lúc chảy máu, một chiếc răng cửa to từ trong mồm rơi ra.
Một vệ sĩ khác khi nhìn thấy điều này bị doạ cho giật nảy, anh ta quỳ xuống đất và nói: “Là bà cả để dì Quế đánh, sau khi đánh thì đưa đến đây, chúng tôi…”
Anh ta còn chưa kịp dứt lời, Kiều Dĩ Thương lại là một cái nút nữa, chọc vào mắt của tên vệ sĩ, đã có vết xe đổ tên vệ sĩ phản ứng cực kỳ nhanh chóng, cơ thể nghiêng sang một bên mạo hiểm né tránh, cúc áo có chút lệch, chui vào xương chân mày bên phải, may mắn trốn thoát bảo vệ được mắt.
Tên vệ sĩ hít một ngụm khí lạnh vì đau đớn, anh ta cắn răng, đột ngột rút ra, máu bắn tung tóe, Kiều Dĩ Thương dùng lòng bàn tay che khuất mắt tôi.
“Tại sao đánh.”
“Cô Hà vào phủ một tháng, không có đi bái kiến bà lớn, bà lớn nói dạy dỗ cho cô ấy hiểu chuyển chút sau đó lại thả ra.”
Kiều Dĩ Thương ôm cơ thể tôi vào trong lòng: “Nói với bà lớn, tôi mang người đi, muốn dạy dỗ, đến dạy dỗ tôi.”
Ông ta nói xong cười lạnh: “Nếu như cô ta có thể tìm thấy người có bản lĩnh này.”
Hai vệ sĩ hoảng sợ túm lấy ống quần của Kiều Dĩ Thương: “Anh Thương, anh đừng có xung động, bà năm đã tận mắt nhìn thấy dì Quế mời người đi, cô ấy biết hậu quả của việc cáo trạng, không dám chọc giận bà cả, nhưng cô ấy là người anh đưa vào phủ, anh có dặn dò cô ấy nhất định sẽ làm theo, không bằng để cô ấy đi đến phòng bà hai mời ông Thường đến, anh ấy yêu thương cô Hà như vậy, làm sao cũng đều không thể để cô ấy bị uỷ khuất, nhưng anh cứ dẫn người đi như thế này thì sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.”
Kiều Dĩ Thương đêm khuya đột nhập vào nhà bà cả, vốn dĩ là không tôn trọng, là dĩ hạ phạm thượng, nếu như ông ta lại cứu tôi đi, cho dù Thường phủ làm ông ta bế tắc, những thuộc hạ xuyên tạc sau lưng cùng lời đồn đại khắp nơi thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, người phụ nữ không danh phận như tôi liền trở thành vật hy sinh duy nhất để vãn hồi mặt mũi của Thường phủ.
Tôi nắm lấy cổ áo ông ta và lắc đầu: “Anh ta nói đúng, để Đường Vân Lan gọi ông Thường đến, tôi đã là người phụ nữ của Thường phủ, anh không thể đưa tôi đi.”
Kiều Dĩ Thương không chịu buông tay, tôi cố gắng nhảy xuống đất, ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo sự cố chấp của tôi, đặt tôi trở lại đống cỏ khô.
Tên vệ sĩ bị đánh trên mặt đất chật vật đứng dậy lung lay rời khỏi nơi này, ông ta quỳ trước mặt tôi, lấy khăn tay vuông lau giọt nước trên mặt tôi, vết máu loãng ra hòa lẫn bởi những giọt nước, đôi môi mỏng của ông ta dán trên trán tôi, cảm nhận được nhiệt độ nửa lạnh nửa nóng, tôi cố kìm nén cơ thể đang run rẩy của mình, và không muốn để hoàn cảnh nhếch nhác của mình chọc tức ông ta nữa, tất cả hơi thở tàn bạo và sát khí trên mặt đã bị lực khống chế lớn mạnh ẩn nhẫn, cho đến sau một hồi thở gấp kịch liệt hoàn toàn thu lại.
Tôi thấy sự tức giận của ông ta khi xông vào lúc đầu, cũng thấy sự đau đớn của ông ta đối với những vết thương chồng chất của tôi, nhưng sự can thiệp của ông ta sẽ hủy hoại tôi, nó sẽ trở thành vũ khí để vu khống tôi ngày mai.
Ngay từ khi bước chân vào cổng lớn của Thường phủ, chọn cách quyến rũ Thường Bình Ngô, dù là đao quang kiếm ảnh, hay là vạn tiễn xuyên tim, tôi đều không quay đầu lại, càng không cam tâm bỏ cuộc giữa chừng.
Vệ sĩ đứng ở góc tường quay lưng về phía bên này, đối mặt với hành lang tối trống rỗng: “Anh Thương, chúng ta sẽ không nói những chuyện vừa rồi, vài người ở bên ngoài cũng sẽ không, anh đừng ở lâu, anh đã để Lục Tử đi gặp bà năm, nhiều nhất là nửa giờ, ngỗ nhỡ gặp mặt ông Thường, Ông Thường đa nghi, anh đừng làm hại cô Hà.”
Kiều Dĩ Thương cầm khăn tay nhuốm máu, dùng sức một chút dằn lòng, môi ông ta dời ra khỏi trán tôi, khoảng cách của chúng tôi càng lúc càng xa, từ không đến lúc vài cm, tôi móc mất nút áo của ông ta và mở rộng cổ áo, móng tay của tôi chạy lướt qua da thịt, vội vàng mà run rẩy để lại một vết đỏ nhạt.
“Tối hôm qua anh hỏi tôi cái gì.”
Cơ thể ông ta cứng nhắc, tôi nói anh hỏi lại một lần nữa.
Ông ta mím môi im lặng, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị không chút biểu cảm, giống như một hồ gió yên sóng lặng.
Tôi thấp giọng cười ra tiếng: “Tôi biết anh không làm được, cho dù có thể, sau mấy năm cách xa, thậm chí lâu hơn, có lẽ đến một ngày nào đó, anh sẽ đột nhiên cảm thấy chán ngán vì không còn hứng thú, ghét bỏ, tôi so với tất cả mồi nhử của anh, đều mất đi mùi vị, trở nên nhàm chán, anh chưa hẳn còn cần.”
Một màn sương nước ướt át và chua xót hiện ra trước mắt tôi, ngón tay tôi cứng đờ buông ông ta ra, rơi vào giữa cơ thể chúng tôi, di động lên xuống, như đang vẽ nên một bình phong che chở.
“Còn tôi và anh, xa cách sau bao nhiêu lần sống chết, tôi nói anh đấy, còn có Phật, sẽ bị báo ứng không?”
Ông ta nói rằng trên đời không có linh hồn, cũng không có Phật.
Tôi hít một hơi thật sâu, dùng hai tay vùi lấp mặt, hối thúc ông ta rời đi, ông ta nhét khăn vuông lại vào túi, đứng dậy đi ra cửa, liếc nhìn khung cửa trống không, tên vệ sĩ hiểu ý ông ta, chủ động nói: “Chúng tôi có cách giải thích, anh yên tâm.”
Ông ta quay đầu lại, liếc mắt nhìn chằm chằm tên vệ sĩ đang nói chuyện, sau đó hạ giọng nói: “Bà lớn phân phó tôi dạy dỗ cô Hà, dì Quế cũng nói rõ đến kiểm tra sớm, chúng tôi không dám gian dối mà tha cho, ra tay cũng hung ác chút, anh Thương anh lưu lại một mạng cho tôi, chỉ coi là nuôi một con chó, tôi đem sức lực phục vụ cho anh.”
Kiều Dĩ Thương không nói lời nào, ông ta lấy ra một điếu thuốc, người vệ sĩ rất hiểu ý liền ấn bật lửa xuống, dùng tay chặn đường thoát khí rồi châm đầu thuốc cho ông ta, Kiều Dĩ Thương lắc lắc ngọn lửa, khiến nó bùng cháy mạnh mẽ hơn, vững bước đi ra bên ngoài cửa, con đường này rất dài, lúc tôi bị trói đi vào thì cảm thấy làm thế nào đều không thể đi đến tận cùng, tôi cho rằng chỉ là sợ những nơi không biết, hóa ra nó thật sự rất dài, tiếng giày da dứt khoát của ông ta đạp trên mặt đất thật lâu vẫn chưa biến mất.
Lối đi ban đầu chỉ có tiếng bước chân của ông ta, giữa chừng đột nhiên dừng vài giây rồi im bặt, sau đó khi nó vang lên lần nữa, tôi có thể nghe thấy rõ ràng không chỉ một mình ông ấy mà còn có rất nhiều người khác nữa, điều khiến tôi kinh hoàng biến sắc nhất là tiếng bước chân của đôi giày vải, người duy nhất có thể ra vào tự do trong ngôi nhà của một bà cả mà đi giày vải chỉ có Thường Bình Ngô.
Không khí giằng co trong chốc lát: “Tại sao cậu lại ở chỗ này.”
Quả nhiên là ông ấy.
Trái tim tôi chùng xuống, vô thức muốn bò về phía cửa, nhưng chân tay mềm nhũn của tôi không thể lấy được chút sức lực nào, vì vậy tôi trực tiếp ngã xuống đất.
Thường Bình Ngô lại hỏi: “Ai kêu cậu đến.”
Giọng điệu của anh ấy còn lạnh nhạt hơn câu trước, tôi như thể bị một ống tiêm cực lớn hút hết toàn bộ sức lực, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.
Kiều Dĩ Thương thở ra ngụm khói, thong dong điềm tĩnh ném xuống dưới chân dập tắt: “Bản thân tôi.”
“Bản thân cậu” Thường Bình Ngô nhíu mày: “Đây là sân của bà cả, cậu có thể vào sao.”
“Nếu tôi không tới, Hà Linh San có còn mạng sống sót qua đêm nay không.”
“Láo xược.
Cô ấy có thể sống hay không không liên quan gì đến cậu.”
Giọng điệu của Thường Bình Ngô càng thêm hung bạo: “Đây là Thường phủ, không phải là địa bàn của cậu, ai cho phép cậu ra vào tự do, thân phận hiện tại của Hà Linh San không phải chuyện mà cậu có thể tự mình chạm vào, cô ấy là mẹ vợ của cậu.”
Vệ sĩ nhỏ giọng nhắc nhở: “Ông Thường, trước tiên phải cứu cô Hà, anh Thương cũng là có ý tốt, ngài đừng hiểu lầm anh ấy.”
Sau khi phất tay áo, tiếng bước chân nhanh chóng tiến lại đây, Thường Bình Ngô không đến một mình, bên cạnh anh ấy còn có bà hai đang mặc váy đầu tóc rối bù, có vẻ như hai người vội vàng đứng dậy, cô ta đang mang thai, sẽ không phải là Thường Bình Ngô đưa cô ta đến đây, cô ta nhất định cho rằng là bà cả tác quái, hoặc là tôi lừa gạt, muốn đem lão gia ra khỏi phòng của cô ta, không yên tâm nên mới đi theo đến.
Cô ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tối, ngửi thấy mùi máu tanh dày đặc, tức khắc sắc mặt tái nhợt, ngồi xổm trong góc tường che miệng nôn ọe, người hầu lớn tiếng chất vấn không có đèn sao, đừng làm kinh sợ đến cái thai của bà Hai, các người gánh vác không nổi trách nhiệm này.
Vệ sĩ cúi người nói đây là phòng tối của bà cả, không có đèn cũng không có cửa sổ, dùng để dạy dỗ người.
Người hầu lẩm bẩm làm sao bà cả lại bắt cô Hà vào một nơi bẩn thỉu như vậy.
Người vệ sĩ dùng bật lửa đốt một bó cỏ, ánh mắt Thường Bình Ngô thuận theo nơi ngọn lửa cháy đến nhìn chung quanh một vòng, tôi giả bộ yếu ớt thở, vừa khóc vừa đưa tay về phía anh ấy: “Lão gia.”
Sắc mặt ông ấy thay đổi nhanh chóng đi về phía tôi, người đi theo giữ chặt tay ông ta lại: “Ông Thường, trước tiên đừng đụng vào cô Hà, ngỗ nhỡ trên người có vết thương, nếu di chuyển sẽ càng nặng thêm.”
Người vệ sĩ vội vàng nói rằng không có thương tích, chỉ bị tát vào mặt.
Thường Bình Ngô vừa nghe thấy, anh ấy lập tức nhìn tôi thật kỹ, hai má sưng đỏ của tôi khiến anh ấy giận tím người, anh ấy trân trọng khuôn mặt đẹp của tôi như vậy, người khác huỷ khuôn mặt của tôi so với huỷ mạng của tôi còn nghiêm trọng hơn.
“Láo xược! Thường phủ là ai làm chủ, bà cả muốn trừng trị cô Hà, không biết tới thông báo tôi trước sao? Kéo người xuống, bỏ một cánh tay.”
Bà hai chậm chạp yểu điệu đi lên phía trước, cô ta sợ hãi trước bộ dạng ướt át và hốc hác của tôi: “Đây là muốn làm gì vậy, bà cả muốn thần không biết quỷ không hay mà diệt trừ Hà Linh San sao? Lá gan của bà ta cũng to quá rồi, bà ta đều đã có tuổi rồi, còn không biết tích đức cho mình, Hà Linh San còn nhỏ hơn cả con gái bà ta, bà ta thực sự có thể ra tay.”
Bà ta lén lút quan sát Thường Bình Ngô, nhìn sắc mặt anh ấy càng thêm u ám, bà ta càng thêm ghen tị nói: “May mà bị tát, nếu dùng ván tre, dùng đũa lửa thì khuôn mặt xinh xắn sẽ không còn nữa, bà ta đúng là hủy hoại cuộc đời của Hà Linh San a! Bà ta tuổi già xuống sắc, khiến người ta ghét bỏ liền ghi hận những người phụ nữ khác ở bên cạnh lão gia, uổng công trên dưới Thường phủ tôn kính cô ta như vậy, hóa ra cô ta mới là rắn rết, vốn dĩ không xứng để quản lý gia đình.”
Tôi cắn môi run rẩy, cố tình giả vờ nhếch nhác hơn nữa, bà hai vẫn như trước còn đang thương hại tôi mà tố cáo thói bạo ngược của bà cả, trong hậu cung của nhà quyền thế không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, có thể liên kết chính là cộng sự.
So với tôi không có con nối dõi càng không qua được địa vị của cô ta, cô ta càng căm ghét càng muốn làm ngay để đảo ngược lại bà cả luôn áp trên đầu cô ta.
Thường Bình Ngô quay mặt lại, tức giận hỏi: “Bà cả đang ở đâu.”
Người hầu của bà cả tiến lên một bước nói: “Buổi tối chín giờ, tôi xuống bếp lấy tổ yến cho bà hai, thấy dì Quế bưng một chén canh sâm, sau khi bà cả uống sớm đã đi ngủ rồi.”
Bà Hai kì lạ: “Có thật không, bà ta khẩu vị lớn, tâm cũng lớn, Hà Linh San suýt chút nữa đã bị bà ta giết chết trong phòng tối, bà ta vẫn còn tâm trạng ăn uống, bà ta đúng là không đặt lão gia vào trong mắt, Hà Linh San là người phụ nữ lão gia thương nhất, bà ấy nói đánh một trận là đánh một trận, sự độ lượng của bà cả vẫn không bằng sự khoan dung của tôi và bà Ba ư.”
Bà ta trợn tròn mắt nói: “Không bằng như vậy, lão gia, trước tiên đừng động, gọi bà cả tới, đối chất nhau có phải là cô ta cho vệ sĩ làm hại Hà Linh San, tốt nhất cho Hà Linh San một lời nói, bà cả chính là xảo quyệt thận trọng nhất, chờ Hà Linh San trị khỏi, cô ta sẽ không thừa nhận, lần này nếm trải chút lợi lộc, rồi sẽ có lần tới, liệu Hà Linh San có còn sống được không?”
Kiều Dĩ Thương đi tới đi lui, đẩy vệ sĩ và người hầu ra, rồi sải bước đến bên cạnh tôi, khi ông ta cúi xuống đưa tay đón tôi, Thường Bình Ngô cau mày dừng lại: “Cậu làm gì vậy.”
Khuôn mặt của Kiều Dĩ Thương lạnh lùng, từ kẽ răng siết chặt một chữ: “Cô ấy không thể đợi được nữa, đưa đi viện.”
“Có tôi ở đây, không đến lượt cậu nhúng tay vào.”
Thường Bình Ngô bảo anh ta buông ra, Kiều Dĩ Thương căn bản không hiểu, một thân ông ta toàn ý lạnh, khoảng cách tôi và ông ta rất gần, trên trán và thái dương nổi những đường gân xanh, tà khí lúc nào cũng có thể san bằng đất chỗ này.
Không ai dám ngăn cản ông ta, ông ta sẽ không dễ nổi nóng, một khi đã tức giận thì sẽ không thương xót ai, do vậy vì bảo vệ tính mạng ai cũng không dám tiến lên
Bà hai thở dài một tiếng: “Cậu đã đưa cô ấy ra khỏi phòng tối, bà cả sẽ không chấp nhận, đây mới là ăn cắp mà thu được, không thể trừng trị cô ta, bà ta sẽ ôm mối hận, lại một lần nữa động thủ với Hà Linh San, sẽ không trốn thoát tốt như vậy đâu.”
Kiều Dĩ thương cười nhạt: “Nếu bà ta dám động thủ lần nữa, tôi liền cho bà ta về chầu trời sớm.
Tôi không quan tâm bà ấy là ai.”
Bà hai kinh ngạc, thấy Kiều Dĩ Thương tức giận, Thường Bình Ngô cũng tức giận, hai người sắc mặt đều trông dữ tợn đến cực điểm, bà ta có chút không dám nói chuyện, chỉ lo nói sai sẽ rước họa vào thân, dùng khăn tay che mũi và lùi lại vài lần, đơn giản là trốn tránh.
“Cậu có tư cách gì ôm cô ấy, buông ra!”
Thường Bình Ngô nắm lấy cổ tay Kiều Dĩ Thương, kéo ông ta lên trước mặt tôi, hai người họ vội vàng làm vài động tác trong bóng tối, Thường Bình Ngô không phải là vỏ rỗng, tay chân của ông ấy rất dứt khoát, cũng có sức lực, mọi thủ đoạn đều tàn nhẫn, dường như Kiều Dĩ Thương đang cố ý dạy dỗ ông ấy, Kiều Dĩ Thương mơ hồ có quan tâm, chỉ là bảo vệ chính mình, tấn công cũng không tàn nhẫn, cuối cùng hai người đồng thời ra tay, tiếng gió của tay áo phất ra xào xạc, giống như là quét hết lá cây.
Thường Bình Ngô nhìn xuống bàn tay đặt vào tim mình của Kiều Dĩ Thương, những đầu ngón tay véo vào xương quai xanh của anh ấy, giọng điệu và biểu cảm của anh ấy ảm đạm và lạnh lùng: “Cậu muốn động thủ với tôi sao.
Cậu vẫn không biết thân phận của mình sao.”
Sự kiểm soát của Kiều Dĩ Thương chỉ diễn ra trong vài giây, ông ta nghiến chặt răng hàm và buông lỏng nắm đấm, sau khi Thường Bình Ngô cảm thấy ông ta đã từ bỏ, ông ta ra lệnh cho vệ sĩ và người hầu nhấc tôi ra khỏi phòng tối, mạng nhện kết trên trần nhà, vào lúc sợ bóng sợ gió rơi xuống, tôi từ dưới một con nhện đen khổng lồ đi qua.
Vợ bé bị bà cả tra tấn, truyền ra là một vụ tai tiếng ở Thường phủ, vì vậy người hầu không đưa tôi đến bệnh, mà phải mời bác sĩ đến phủ chữa trị, một số bác sĩ ra vào ra vào ở trong phủ bận tới trời sáng, tôi mới tạm thời hạ sốt.
Thường Bình Ngô từ đầu tới cuối không có rời đi, lẳng lặng ngồi trong phòng đợi tôi tỉnh lại, tôi nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của bà Hai: “Lão gia, Hà Linh San còn trẻ, cho dù thân thể suy yếu, cô ấy cũng có thể khỏi bệnh, anh nên về phòng nghỉ ngơi trước đi, ai cũng không quan trọng bằng anh, đừng nóng lòng nữa.”
Thường Bình Ngô không chịu rời đi, gạt tay bà hai đang nắm lấy tay mình, nặng nề nói: “Trong thời gian một năm Hà Linh San đã sinh non, sinh đẻ, cô ấy lại gầy như vậy làm sao có thể chịu đựng được, anh không trông nom không yên tâm.”
“Cô ấy có thể xảy ra chuyện gì nữa, cũng hạ sốt rồi, nghỉ ngơi điều dưỡng hai ngày không biết chừng có thể nhảy nhót vui mừng, anh có tuổi rồi, nhưng anh lại một đêm không ngủ.”
“Anh già rồi sao?”
Sắc mặt của Thường Bình Ngô tái nhợt: “Tại sao anh không thể thức một đêm.
Ở trong mắt em, anh chỉ có thể nằm trên giường mà được hầu hạ, ngay cả phụ nữ cũng không có khả năng chăm sóc sao?”
Bà hai nghẹn ngào không nói nên lời, biết mình đã sai, đã chạm vào nghịch lân của Thường Bình Ngô, kể từ khi ông ấy đưa tôi về phủ, tôi khó có thể nghe người khác nói rằng ông ấy đã lớn tuổi, ông ấy cho rằng bản thân già nua không thể cùng tôi trải qua những năm tháng tuyệt vời, đối lập khác xa nhau của chúng tôi đều là có ý hoặc vô ý.
Người hầu nhỏ kéo dây ruy-băng tay áo của bà hai, nhắc nhở cô ta đừng chọc giận lão gia lúc này, cô ta không có bằng lòng nhìn tôi đang nằm ở trên giường, xoay người rời khỏi phòng.
Ngay sau khi cô ta rời đi không lâu, Đường Vân Lan vội vàng chạy tới cùng với người hầu của cô ấy, cô ấy vào và chạy thẳng đến giường, tôi sớm đã tỉnh, chỉ là không có mở mắt, tôi đang nghĩ nên làm sao giành lấy một chút công bằng cho bản thân, từ từ trả thù bà cả, Đường Vân Lan là người tâm tư tỉ mỉ nhất, lại được Kiều Dĩ Thương đào tạo, học được một đạo hạnh trau chuốt đồ vật một cách không tiếng động, cô ấy nhất định có thể phát hiện tôi đang giả vờ ngủ, tôi định mở mắt ra, ông Thường lúc này đột nhiên gọi cô ấy: “Tiểu Ngũ em lại đây, anh hỏi em chút chuyện.”
Đôi mắt của tôi lập tức nhắm lại.
Đường Vân Lan dừng ở bên giường, cô ấy vén chăn bông cho tôi, trở về bên cạnh ông Thường, sau khi trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô ấy, ánh mắt chứa nghi ngờ sâu sắc, cực kỳ u ám và đáng sợ, Đường Vân Lan định tâm, bình tĩnh hỏi làm sao.
“Dĩ Thương tại sao lại lựa chọn em đưa tới Thường phủ.”
Đường Vân Lan bình tĩnh khẽ nói: “Anh không phải là biết rồi sao.
Em trông giống như chị Hà, lúc đó cục trưởng Chu vẫn còn sống, ông ta muốn cô ấy, nơi nào có thể làm được, anh Thương không cứng với Lý Đại Đào lợi dụng tôi để làm việc báo hiếu.”
Ông Thường hỏi là thật sao.
Đường Vân Lan gật đầu, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, nắm lấy tay Thường Bình Ngô, đặt lên khuôn ngực đầy đặn và ấm áp của cô: “Em đối với anh thật lòng thật dạ trời đất chứng giám.
Tình hình rất nguy cấp, anh Thương nếu như không đi giúp thì ai mà biết được giờ phút tồi tệ này, người của bà cả sẽ không phải là muốn mạng của chị Hà sao, anh ấy không phải là người không biết chừng mực, những ân oán tình yêu trước đây, ngài không cần phải để ở trong lòng.”
Nửa câu sau không nói còn tốt, nói ra thì lại chọc giận Thường Bình Ngô, ông ấy tức giận đến nhếch một bên khoé môi, khuôn mặt ngang ngược nhăn lại: “Cậu ấy hôm nay trước mặt bà hai và rất nhiều người hầu khác, cực kỳ không hiểu chuyện.
Nếu không phải tôi trấn áp cưỡng chế cậu ấy và ra lệnh cho cậu ấy buông Hà Linh San, cậu ấy sẽ ôm cô ấy ra khỏi phòng tối,ta rất hiểu cậu ấy, nếu như không làm, mà đã làm thì chính là kinh thiên động địa không suy tính đến hậu quả.”
Trong sự tức giận của Thường Bình Ngô ẩn giấu một chút sát khí: “Em nói thật cho ta biết, cậu ấy và Hà Linh San rốt cuộc đã đoạn tuyệt hay chưa.”