Đọc truyện Rượu Chàng Tiên – Chương 58: Sợ thiên hạ không loạn
“Vô Khích ca ca, ngươi và Lăng Niệm Ngô có quan hệ gì sao?”
“Lúc trước, chính hắn mang ngươi rời khỏi ta, giấu ngươi khắp nơi.” thanh âm Thư Vô Khích cực kì trầm thấp.
Lộ Tiểu Thiền nháy mắt một cái, bỗng nhiên phá lên cười ha ha.
Y vươn tay nhéo nhéo hai má Thư Vô Khích: “Ái chà chà! Ta biết rồi, Vô Khích ca ca ngươi ghen tị!”
Thư Vô Khích lạnh mặt, một câu cũng không nói.
“Ta không thích hắn, cho dù hắn có đẹp hơn nữa, ta cũng sẽ không đi cùng hắn!”
Ai ngờ sát khí quanh thân Thư Vô Khích càng sôi trào.
“Ngươi cảm thấy hắn đẹp?”
Lộ Tiểu Thiền nghẹn họng, xong đời, lại nói sai…
“Cái này… Hắn cũng phải hơn ngàn năm tu vi đi… Nói hắn không đẹp, đây không phải là lừa ngươi sao. Thế nhưng không đẹp bằng ngươi a, kém xa lắc!”
Lộ Tiểu Thiền đuổi theo ôm chầm lấy Thư Vô Khích, hôn mấy cái lên cằm của hắn.
Thư Vô Khích vẫn lạnh lùng, phỏng chừng cơn giận này có làm thế nào cũng tiêu không nổi.
Vừa nãy Thư Vô Khích cùng Lăng Niệm Ngô đối chọi đã khiến không ít người để ý, bọn họ chỉ có thể đổi một chỗ hẻo lánh khác trong thành để đặt chân.
Bất quá Lộ Tiểu Thiền không lo lắng chuyện trà trộn vào Trùng Loan Cung, dù sao vừa nãy Mạc Thiên Thu đã hiện thân, nhất định sẽ tới tìm bọn họ, thời điểm đó chỉ cần thương lượng cùng Mạc Thiên Thu một chút, để hắn dẫn vào Trùng Loan Cung là tốt rồi.
Cùng lúc ấy, Lăng Niệm Ngô vẫn cứ nhìn theo phương hướng Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích rời đi.
Mạc Thiên Thu cười thở dài.
“Lăng trang chủ, ngươi đã hơn một ngàn sáu trăm năm tu vi, nếu không phải lòng có vướn bận, chỉ sợ đã tiến vào cảnh giới “Đại Thế”.”
“Nếu như cả vướn bận này cũng bị mất, tiến vào cảnh giới Đại Thế thì có ích gì đâu?” khóe môi Lăng Niệm Ngô bất đắc dĩ cong lên.
Hắn nhớ tới hơn một ngàn ba trăm năm trước, chính mình bị nhiễm dịch bệnh, nằm trên giường nhỏ thoi thóp.
Nghe đồn máu của linh điểu Giảo Tư có thể hóa giải dịch bệnh này, cha mẹ của hắn liền dùng pháp khí “Duyên Hoa Linh” của Chấp Ngô Sơn Trang, đổi lấy một con linh điểu từ Chu Húc Phái.
Nhưng sau khi uống vào máu linh điểu, bệnh tình của hắn chẳng những không giảm bớt, mà còn nghiêm trọng hơn.
Ngũ tạng đều muốn hóa thành máu mủ, cha mẹ của hắn dùng mấy trăm năm linh khí độ vào trong cơ thể hắn, giúp hắn kéo dài tính mạng.
Cho đến thời khắc bọn họ cũng sắp trở thành đèn cạn dầu, thì có một vị đệ tử niên thiếu của Thái Lăng Các lạc đường, thỉnh cầu ngủ lại Chấp Ngô Sơn Trang.
Vị đệ tử niên thiếu này, bên người nuôi một con ấu điểu Giảo Tư.
Y nói với cha mẹ Lăng Niệm Ngô, bên trong máu của Giảo Tư chết đi mang theo hận ý, chỉ làm cho dịch bệnh càng nghiêm trọng hơn mà thôi.
Y kêu cha mẹ Lăng Niệm Ngô chuẩn bị đậu nành rang, vừa cho con ấu điểu kia ăn, vừa dụ dỗ nó.
“Đậu Nành Nhỏ a, Đậu Nành Nhỏ, ngươi xem Chấp Ngô Sơn Trang nhiều người tốt a. Vừa không có kêu đánh kêu giết, còn chuẩn bị đậu nành cho ngươi ăn. Thiếu trang chủ của bọn họ bị bệnh, cần máu của ngươi để cứu trị. Ta muốn lấy một giọt máu của ngươi, có được hay không a?”
Con ấu điểu kia cuộn tròn thành một cục, nhưng lại thò ra một cái móng vuốt.
Thiếu niên lấy ra ngân châm, ở trên mắt cá chân của ấu điểu chích một cái, lấy một giọt máu, nhỏ vào trong chén trà. Y hái xuống vài mảnh tiên thảo từ trong đống chai chai lọ lọ trên người mình, ngâm vào trong nước trà.
Lăng Niệm Ngô uống nước trà này, sau ba ngày liền tỉnh.
Hắn thấy cha mẹ thân hình gầy gò, cực kỳ tiều tụy, liền nhớ tới bản thân bởi vì bệnh nặng mấy ngày nay đều ngơ ngơ ngác ngác, vô số lần đã đi đến quỷ môn quan, hắn thật sự thiếu chút nữa đã bước vào, nhưng chính ngụm nước trà thanh nhuận kia, đã dẫn hắn trở về.
Phảng phất như từ trong giấc đại mộng tỉnh dậy, hắn lôi kéo thân thể hư nhược, muốn đi tìm thiếu niên kia nói lời cảm ơn.
Thế nhưng thiếu niên kia không ở trong phòng, cũng không ở phía sau viện.
Người trong trang nói cho hắn biết, vị y đồng Thái Lăng Các kia là một chủ nhân bướng bỉnh, không thể an phận, hẳn là đang ở phía sau núi của Chấp Ngô Sơn Trang tản bộ, không đói bụng sẽ không trở về.
Lăng Niệm Ngô đi ra sau núi, ở trong rừng cây thấy được thiếu niên.
Một chân của y đạp trên tảng đá, hai ống tay áo đều xắn lên đến tận khuỷu tay, chăm chú nhìn một đôi dế đang đánh nhau trên tảng đá.
Y khẽ cử động, chai chai lọ lọ trên người liền phát ra tiếng leng keng leng keng.
Không giống với thanh âm “Duyên Hoa Linh” của Chấp Ngô Sơn Trang, thanh âm kia chính là vui vẻ mà rộng rãi.
Lăng Niệm Ngô cả đời đều không thể quên được.
Hắn cứ đứng ở nơi đó nhìn ngắm thiếu niên, mãi đến tận khi đôi dế nhảy vào trong bụi cỏ không thấy đâu, thiếu niên mới thỏa mãn mà xoay người lại.
Y nhìn thấy Lăng Niệm Ngô, liền nở nụ cười.
Phảng phất như nắng sớm vô tận đều tụ lại trong đôi mắt ấy.
“A? Ngươi tỉnh rồi! Ôi chao, không hổ là có mấy trăm năm tu vi nha! Khỏe lại thực mau!”
Y đi tới bên người Lăng Niệm Ngô, lẫm liệt mà vỗ một cái lên bờ vai của hắn.
“Đa tạ ơn cứu mạng của ân công!” Lăng Niệm Ngô hai tay ôm quyền.
Thiếu niên lại vui vẻ: “Ngươi xem bộ dạng ngươi nhẹ hẫng, biết ta muốn làm gì không?”
“Ân công muốn làm gì?” Lăng Niệm Ngô ngẩng đầu lên hỏi.
“Cột một sợi dây vào bên hông của ngươi, gió vừa thổi, liền bay lên trời!”
Lăng Niệm Ngô giờ mới hiểu ra đối phương là nói mình quá gầy, gió vừa thổi liền bay mất.
“Nếu ân công thật sự muốn đem ta chế thành diều, ta cũng rất vinh hạnh.”
Thiếu niên bỗng nhiên thu hồi nụ cười, cau mày, tiến tới trước mặt Lăng Niệm Ngô: “Ngươi nói xem ngươi tuổi còn trẻ, nghe nói cũng chỉ chừng ba trăm năm tu vi thôi, lại như ông cụ non. Không biết còn tưởng rằng ngươi là một lão già hơn ngàn năm!”
Lăng Niệm Ngô há hốc miệng, trong khoảnh khắc nói không ra lời.
Thiếu niên nhìn bộ dạng muốn nói lại không biết nói cái gì kia của hắn, liền nở nụ cười.
“Ngươi đừng gọi ta ân công! Nghe rất xoắn xuýt.”
“Vậy không biết tiên hào của ngươi là gì?”
“Tiên hào của ta? Sư phụ đặt cho ta tiên hào là “Ly Triệt”. Ly chính là “ly” trong “sinh ly tử biệt”, Triệt chính là “triệt” trong “thấu triệt”. Ý là hi vọng ta nhìn thấu sinh ly tử biệt của thế gian.”
“Quả thật là tiên hào rất có cảnh giới, Ly Triệt Quân.”
Lăng Niệm Ngô lại muốn hành lễ, liền bị đối phương đỡ lấy cánh tay.
“Ôi chao, ta cũng không nói ta thích cái tiên hào này nha. Nếu nhìn thấu sinh ly tử biệt, trong lòng liền cái gì cũng không có, như vậy làm sao quý trọng những cái mà mình có được đây?”
Lăng Niệm Ngô ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên vỗ một cái lên bả vai Lăng Niệm Ngô, nói: “Ngươi cứ gọi ta là Lộ Tiểu Thiền đi! Tiếng ve kêu không dứt trên một gốc cây ven đường, ta thích danh tự này!”
Lăng Niệm Ngô hai ba bước đi theo phía sau y, Lộ Tiểu Thiền quay đầu hướng hắn nháy mắt một cái, dáng vẻ kia thật là đáng yêu.
“Niệm Ngô, đều nói “Ve mùa hạ không thể nói chuyện băng giá”, ta cảm thấy làm một con ve mùa hạ rất tốt. Sống dưới ánh mặt trời rực rỡ, vĩnh viễn không cần phải hiểu đến ngày đông giá lạnh.”
“Tiểu Thiền.” Lăng Niệm Ngô cẩn thận từng chút mà gọi tên y.
“Ôi chao, ở đây!” Lộ Tiểu Thiền xoay người lại, vừa lùi về sau, vừa hướng hắn phất tay, ra hiệu cho hắn đuổi theo sát.
Đó là khoảng thời gian mà Lăng Niệm Ngô cả đời này vui sướng nhất, hắn mỗi ngày mang theo Lộ Tiểu Thiền đi thưởng thức mỹ vị khắp nơi, giữa cơn mưa phùn kéo dài bơi thuyền hái củ ấu, thậm chí đi vào sòng bạc xem đấu dế.
Mãi đến tận một ngày nọ, Lộ Tiểu Thiền bị đưa lên Vô Ý Cảnh Thiên.
Côn Ngô nói, sau ba ngày, sẽ mang y trở về.
Vì vậy Lăng Niệm Ngô vẫn chờ, nhưng ba ngày rồi lại ba ngày, tiếp theo là quang cảnh mấy tháng trôi qua, Lộ Tiểu Thiền cũng không thể rời đi Vô Ý Cảnh Thiên.
Côn Ngô liên tiếp chín lần lên Vô Ý Cảnh Thiên, đều tay không mà quay về.
Lăng Niệm Ngô mơ hồ có một loại dự cảm, Lộ Tiểu Thiền sẽ không trở lại nữa.
Mỗi ngày hắn chỉ có thể tán gẫu cùng con Giảo Tư mà Lộ Tiểu Thiền lưu lại kia, thậm chí vô tâm tu luyện.
Mãi đến tận một ngày, linh thú Cửu Diêu của Côn Ngô mang Lộ Tiểu Thiền trở về, còn có lời nhắn của Côn Ngô, muốn hắn đem Lộ Tiểu Thiền giấu ở bên trong Chấp Ngô Sơn Trang.
Lăng Niệm Ngô khó có thể hình dung tâm tình một khắc ấy, đó là một loại mừng thầm, giống như Lộ Tiểu Thiền đã trở lại, hắn có thể quang minh chính đại đem y giấu đi, những người khác đều không thể thấy được nụ cười của y.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền không còn cười nữa.
Y không đến hậu sơn chơi đùa, không xem dế đánh nhau, không tìm đồ ăn ngon ở khắp nơi.
Chuyện mà y làm nhiều nhất, chính là ở trong tĩnh thất tìm đọc y điển thượng cổ, y muốn tìm một loại y chú, có thể loại trừ chí tà.
Y nghĩ đến một người khác, Lăng Niệm Ngô biết.
Khi ấy bên ngoài đều đang lưu truyền một tin tức, đó chính là Đông Khư Kiếm Tông nhập ma, mưu toan đem Vô Ý Kiếm Hải dẫn xuống nhân gian.
Cha mẹ Lăng Niệm Ngô cũng theo những môn phái khác, lên Vô Ý Cảnh Thiên, rồi bỏ mình trong trận đại chiến Tiên Ma kia.
Lăng Niệm Ngô vô cùng thống khổ, Lộ Tiểu Thiền đã ở bên cạnh hắn. Y không có lau đi nước mắt của hắn, chỉ ôm hắn nói: “Ta ở đây, Niệm Ngô. Ta ở đây.”
Tà thần Hỗn Độn trong cơ thể Đông Khư Kiếm Tông bị bức ép ra ngoài, chúng Tiên môn cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Kiếm Tông Ương Thương lại rời khỏi Vô Ý Cảnh Thiên, hướng thẳng đến Thái Lăng Các.
Khi đó Côn Ngô mới vừa kế nhiệm chức Y Tông Thái Lăng Các, vốn tưởng rằng Ương Thương đi xem lễ, lại không ngờ hắn xới tung toàn bộ Thái Lăng Các, ngay cả Côn Ngô cũng bị hắn làm trọng thương.
Lộ Tiểu Thiền biết được tin tức này, cầu xin Lăng Niệm Ngô đưa y lên Vô Ý Cảnh Thiên.
Lăng Niệm Ngô biết, nếu như hắn không giúp Lộ Tiểu Thiền, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi người bạn này.
Vì vậy chỉ có thể ngự kiếm mang theo Lộ Tiểu Thiền đến nơi y muốn đến.
Thế nhưng… cuối cùng cái mà hắn nhìn thấy lại chính là hình ảnh Lộ Tiểu Thiền bị nghiệp hỏa Hỗn Độn thiêu đốt, rơi xuống Vô Ý Kiếm Hải.
Hắn lần đầu tiên phát hiện sự nhỏ bé và bất lực của chính mình.
Hắn không bắt được Lộ Tiểu Thiền.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn y… biến thành tro bụi bên trong nghiệp hỏa.
Đó là nỗi đau cả đời của hắn.
“Lăng trang chủ? Lăng trang chủ?”
Thanh âm Mạc Thiên Thu vang lên.
Lăng Niệm Ngô phục hồi tinh thần, lúc này mới phát giác trên gương mặt của mình tràn đầy nước mắt.
“Điện chủ.” Lăng Niệm Ngô quay người nhìn về phía Mạc Thiên Thu.
“Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì. Ta còn nhớ năm đó ta từ Đông Khư ngự kiếm chạy đến Vô Ý Cảnh Thiên, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn y ngã xuống, ta biết loại đau khổ này.”
“Nếu như ngươi quan tâm y, tại sao lại khoan nhượng để y lưu lại bên cạnh Ương Thương?”
“Nếu như ngay cả nghiệp hỏa thiêu đốt cũng không ngăn cản được tâm y hướng về người kia, vậy thì cái người kia chính là tất cả của y. Ta làm sao có thể buộc y rời khỏi tất cả của chính mình đây?”
Mạc Thiên Thu cười nhạt một tiếng, ngự kiếm rời đi.
Lăng Niệm Ngô nhắm hai mắt lại, giơ tay siết chặt nơi trái tim mình đang nhảy lên từng nhịp.
Lộ Tiểu Thiền chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ: Cái tên Mạc Thiên Thu kia xảy ra chuyện gì a? Sao vẫn chưa tìm đến đây?
Sau đó, y phát hiện Thư Vô Khích có chút không bình thường.
Bởi vì hắn đang gắt gao siết lấy tay Lộ Tiểu Thiền.
“Vô Khích ca ca, ngươi làm sao vậy?” Lộ Tiểu Thiền mở miệng hỏi.
“Khóa Tiên Lăng bị Liên Nguyệt Nguyên Quân trộm đi.”
Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu qua, nhích lại gần bả vai Thư Vô Khích: “Ngươi đừng lo lắng, ngoại trừ bên cạnh ngươi, ta chỗ nào cũng không đi!”
Đúng lúc này, thanh âm mang theo trêu chọc vang lên.
“Ôi chao, ôi chao, thật sự là ngấy đến chết người nha! Cơm ta ăn đêm qua đều muốn ói ra rồi.” (editor: mắc dại ~)
Mạc Thiên Thu ngự kiếm mà đến, dễ dàng từ cửa sổ nhảy vào, kiếm của hắn tiêu sái mà quay về trong vỏ.
“Thiên Thu Điện chủ, sao giờ ngươi mới đến a! Chúng ta sắp sửa đi ngủ luôn rồi!”
Mạc Thiên Thu cũng không khách khí, tự mình rót trà cho mình, ngồi ở một bên.
“Nói đi, các ngươi chạy tới Tây Uyên làm gì? Ta không tin các ngươi đối với chuyện Tây Uyên tuyển chọn chưởng kiếm cảm thấy hứng thú.”
Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: “Thiên Thu Điện chủ, ta chính là muốn xem náo nhiệt không được sao?”
“Ngươi còn tiếp tục xàm xí nữa, ta liền rời đi.”
Mạc Thiên Thu vừa muốn đứng dậy, Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng ngăn cản hắn.
“Ta muốn lõi cây “Địa Thính”!”
Mạc Thiên Thu ngẩn người, hừ một tiếng.
“Ngươi cứ nói thẳng, ngươi muốn lõi cây “Phụng Thiên” luôn đi!”
Lộ Tiểu Thiền khoát tay nói: “Lõi cây Phụng Thiên đã làm chuôi kiếm cho Vô Khích ca ca rồi.”
Mạc Thiên Thu giật mình tại chỗ, một lúc lâu nói không ra lời.
Lộ Tiểu Thiền quơ quơ tay: “Mạc Thiên Thu? Thiên Thu Điện chủ? Ngươi làm sao vậy?”
Mạc Thiên Thu lúc này mới phục hồi tinh thần, ngón tay ở trên bàn gõ một cái.
“Ngươi tên tiểu tử này, đừng nói với ta… trận động đất ở Diệp Xuyên kia… là rèn ra chí kiếm cho ngươi?”
Lộ Tiểu Thiền cũng không ngờ đầu óc Mạc Thiên Thu xoay chuyển nhanh như vậy, có thể từ việc y muốn lấy lõi cây “Địa Thính” làm chuôi kiếm liên tưởng đến việc tay y nắm chí kiếm.
Y biết Mạc Thiên Thu tuy rằng ngoài mặt không theo lễ pháp, nhưng nội tâm lại quang minh lỗi lạc, liền đối với hắn hào phóng thừa nhận.
“Đúng a.”
“Vậy cũng tốt, ta giúp các ngươi đi vào.”
Mạc Thiên Thu đáp ứng sảng khoái như vậy, khiến Lộ Tiểu Thiền kinh ngạc.
“Ngươi… Ngươi đáp ứng? Ngươi không lo lắng chúng ta lấy đi lõi linh thụ, rước cho ngươi phiền phức lớn?”
“Phiền phức ngày thường của ta cũng không thiếu a.” Mạc Thiên Thu vẫy vẫy tay, “Ngược lại ba tên đệ tử kia của Hạo Phục, ngày thường số lần nói xấu ta tìm ta gây phiền phức cũng không ít.”
“Ồ! Ta hiểu được! Ngươi sợ thiên hạ không loạn! Ước gì chúng ta cùng người của Tây Uyên Cảnh Thiên ra tay đánh nhau! Thay ngươi dạy dỗ tam đại đệ tử của Hạo Phục!”
“Ôi chao, đúng là vậy đó!” Mạc Thiên Thu gật gật đầu, bộ dạng như chuyện đương nhiên.
“Ngươi… Sao ngươi lại hư hỏng như vậy a!”
Thế nhưng ta lại thích hư hỏng nha!
“Ngươi không vui?” Mạc Thiên Thu nhấc cằm.
“Vui a! Vui a! Vô Khích ca ca nhà ta vừa ra tay, liền biết có trò vui để xem!”
Mạc Thiên Thu khẽ hừ một tiếng: “Có bản lĩnh ngươi đi làm kẻ khác buồn nôn, làm ta buồn nôn thì có gì tài ba?”
“Hắc hắc.” Lộ Tiểu Thiền sờ sờ mũi.
“Đêm nay ta sẽ phái đệ tử đưa đến hai bao quần áo của Thiên Thu Điện chúng ta. Bất quá, bọn danh môn chính phái kia đối với Thiên Thu Điện của ta luôn có vẻ mặt không dễ chịu gì.”
Mạc Thiên Thu híp mắt, giống như một con hồ ly xinh đẹp đến cực điểm, nhưng đầy bụng đều là ý nghĩ xấu xa.
Lộ Tiểu Thiền còn chưa kịp nói gì, hắn liền ngự kiếm rời đi trước một bước.
“Chúc các ngươi chơi đùa vui vẻ tại Trùng Loan Cung!”
Lộ Tiểu Thiền bĩu môi: “Là ngươi xem náo nhiệt vui vẻ đi?”
Quả nhiên, lúc chạng vạng, đệ tử Thiên Thu Điện liền đưa đến xiêm y cho bọn họ.
Lộ Tiểu Thiền không biết xiêm y này kiểu dáng nhìn có được hay không, chỉ biết là chất liệu sờ vào mềm mại trơn nhẵn, không tồi không tồi.
Lộ Tiểu Thiền cũng không đổi áo trong, chỉ chống cằm nhìn Thư Vô Khích bỏ đi áo ngoài, khoác trường sam của Thiên Thu Điện lên bả vai, sau đó cánh tay đưa vào trong tay áo.
Mọi cử động đều mang theo một loại tao nhã tùy ý.
“Tiểu Thiền, ta giúp ngươi đổi áo trong.”
Thư Vô Khích đi tới, Lộ Tiểu Thiền lại lắc lắc đầu.
“Vô Khích ca ca, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?”
“Chuyện gì?”
“Ngươi đem đống quần áo này cởi ra. Sau đó mặc lại một lần nữa cho ta xem?”
Lộ Tiểu Thiền cười đến đôi mắt híp lại thành cái khe.
“Không lộn xộn.”
“Được, được, ta không lộn xộn.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Lộ Tiểu Thiền còn chưa tỉnh ngủ, nhắm mắt an vị ở một bên giường, tùy ý để Thư Vô Khích giúp y mặc quần áo.
Lúc đi tới trước mặt Mạc Thiên Thu, vẫn còn là bộ dạng buồn ngủ đầu rủ xuống.
Mạc Thiên Thu cong khóe miệng cười cười: “Ta nói này, hai người các ngươi tối hôm qua có phải làm việc quá mức?”
“Hả? Cái gì quá mức?” Lộ Tiểu Thiền miễn cưỡng mở ra một con mắt, nhìn Mạc Thiên Thu.
“Linh tu chứ gì.”
Mạc Thiên Thu vừa dứt lời, nữ đệ tử bên cạnh hắn liền cúi đầu ho khan một tiếng.
“Linh tu?” ánh mắt Lộ Tiểu Thiền sáng lên, tiến đến trước mặt Mạc Thiên Thu, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi có biết ta và Vô Khích ca ca làm thế nào mới có thể linh tu hay không? Hắn chỉ cần quá mức động tình, phụ cốt y sẽ…”
Lộ Tiểu Thiền mới vừa nói được một nửa, liền bị Thư Vô Khích kéo cổ áo lôi trở về.
Nữ đệ tử phía sau Mạc Thiên Thu, mặt càng đỏ lợi hại hơn.
“Ban ngày ban mặt, nói chuyện linh tu cái gì a!”
Lúc này, nữ chưởng môn của một môn phái lướt qua bên người Mạc Thiên Thu, liếc hắn một cái.
“Thiên Thu Điện chủ cũng thật là phong lưu không giảm. Xem ra bản quân phải quản giáo cho tốt môn hạ đệ tử của mình.”
Lộ Tiểu Thiền nghe ra, vị nữ chưởng môn này đối với Mạc Thiên Thu rất là xem thường.
“Dư chưởng môn, môn hạ đệ tử của ngươi sắc đẹp thường thường. Mạc Thiên Thu ta cho dù có muốn linh tu, cũng phải là tuyệt sắc giai nhân a.”
“Ngươi… Ta thấy sớm muộn cũng có một ngày, ngươi bước theo gót chân Liên Nguyệt Nguyên Quân kia!”
“Đừng đừng đừng!” Mạc Thiên Thu nhanh chóng phất phất tay áo, “Liên Nguyệt Nguyên Quân đuổi theo Tà thần Hỗn Độn chín chín tám mươi mốt ngày, ta vẫn luôn nghĩ chẳng lẽ Tà thần Hỗn Độn kia cũng là trang tuyệt sắc? Bằng không sao Liên Nguyệt Nguyên Quân có thể không biết mệt như vậy a? Liên Nguyệt Nguyên Quân đối với sắc đẹp có chấp niệm sâu như thế, Mạc Thiên Thu ta vẫn là không sánh được. Ta không thích truy đuổi mỹ nhân, ta thích mỹ nhân tự nhào vào lòng mình.”
“Ngươi… Thật là hoang đường!” Dư chưởng môn phẩy tay áo bỏ đi.
Căn cứ vào tinh thần có bát quái là phải bấu víu, không có bát quái cũng phải sáng tạo ra bát quái, Lộ Tiểu Thiền tiến đến bên người Mạc Thiên Thu: “Nhìn bộ dạng ngươi kinh nghiệm linh tu phong phú a! Tiên tử trên giường, không mười ngàn ngàn thì cũng có tám ngàn đi!”
“Ngươi có muốn tới thử một lần hay không?” Mạc Thiên Thu vừa dứt lời, chợt cảm thấy bốn phía nổi lên sát khí, lập tức bồi thêm một câu, “Dù ngươi có gan chó này, thì ta cũng không có sắc tâm.”
Linh quang quanh người Mạc Thiên Thu phác hoạ ra nụ cười trên môi hắn, nhìn thế nào cũng không có ý tốt.
Lộ Tiểu Thiền mạnh miệng xoay người lại, quả nhiên thoáng nhìn thấy áp suất thấp quanh người Thư Vô Khích. Y nhanh chóng kéo lấy ống tay áo Thư Vô Khích, mang theo ý tứ lấy lòng mà nói: “Ta đây không phải là cùng Thiên Thu Điện chủ luận bàn một chút, miễn cho ngày sau ở trước mặt ngươi rụt rè hay sao?”
Mạc Thiên Thu hừ một tiếng, sử dụng chuôi kiếm nhẹ nhàng đụng một cái trên trán Lộ Tiểu Thiền.
“Nhóc con, nếu ngươi đã mặc vào bộ quần áo này, thì chính là môn hạ đệ tử của ta. Tiến vào Trùng Loan Cung nhất định phải nghe lời ta.”
“Biết rồi, điện chủ.” Lộ Tiểu Thiền đặc biệt dùng sức cắn nhả hai chữ kia.
“Ngoan.” Mạc Thiên Thu ngược lại nhìn về phía Thư Vô Khích, thoáng hành lễ, “Ủy khuất tiền bối.”
“Không sao.” Thư Vô Khích đáp.
Đoàn người ngự kiếm bay lên, tiến vào Trùng Loan Cung.
Trùng Loan Cung được xây dựng trên vách núi cheo leo của Tây Uyên, đem một mặt gồ ghề của vách núi đục rỗng rồi kiến tạo mà thành.
Lộ Tiểu Thiền bay vào vùng trời Tây Uyên, nhìn toà cung điện như ẩn như hiện giữa sương mù lượn lờ kia, không thể không cảm thán nó thật hùng vĩ, thật sự là quỷ phủ thần tạc*.
[*do quỷ thần tạo nên.]
Mà ở phía tây Trùng Loan Cung, có một khối đá khổng lồ lồi ra giữa lưng chừng vách núi, giống như Thần Phật duỗi ra bàn tay, chính là Vấn Tiên Đài dùng để tuyển chọn Tây Uyên chưởng kiếm cùng với các phái luận bàn lẫn nhau lần này.
Dưới Vấn Tiên Đài, chính là vực sâu không đáy.
Nghe đâu dưới vực sâu, chính là vùng đất “Vô Vọng”.
Lộ Tiểu Thiền đạp trên Vô Ngân kiếm, không nhịn được cúi đầu nhìn mảng vực sâu dưới chân.
Tuệ nhãn của y, vậy mà không nhìn thấy bất kỳ một sinh linh nào ở dưới mảng vực sâu này.
“Vô Khích ca ca, mảng vực sâu này từ đâu mà đến? Nó tồn tại đã bao lâu rồi?” Lộ Tiểu Thiền không nhịn được hỏi.
Mạc Thiên Thu quay đầu lại nở nụ cười: “Nhóc con, ngay cả thượng cổ tiên tích nổi danh như vậy mà ngươi cũng không biết? Ta thật hối hận cho ngươi làm đệ tử Thiên Thu Điện của ta.”
Lộ Tiểu Thiền mặc kệ hắn.
Thư Vô Khích mở miệng nói: “Mảng vực sâu này, là do Kiếm Tông đầu tiên của Vô Ý Cảnh Thiên một kiếm chém xuống mà thành.”
Lộ Tiểu Thiền sợ ngây người: “Cái gì? Một kiếm? Ta biết năm đó tay hắn cầm chính là thanh chí kiếm đầu tiên của thế gian, uy lực lại to lớn như vậy?”
Này còn không phải Thần?
“Vị Ương Thương đầu tiên, có vạn năm tu vi.” Mạc Thiên Thu bồi thêm một câu.
“Vậy tại sao hắn muốn bổ ra một mảng vực sâu thế này?” Lộ Tiểu Thiền cảm thấy hiếu kỳ chết đi được.
“Bởi vì Lăng Nguyên Chân Quân.” Thư Vô Khích đáp.
Lăng Nguyên Chân Quân?
Lộ Tiểu Thiền ngẫm nghĩ, Lăng Nguyên Chân Quân không phải là tổ sư khai phái của Thái Lăng Các sao?
Hắn chính là bị Hỗn Độn trộm lấy nguyên đan mà chết.
“Sau khi Tà thần Hỗn Độn trộm lấy nguyên đan của Lăng Nguyên Chân Quân, liền cầm nó trốn vào trong luyện ngục của Ma đô. Nhóm Ma quân dưới tay hắn góp nhặt vô số tà dục cùng thống khổ của thế gian, luyện hóa cùng lúc với nguyên đan của Lăng Nguyên Chân Quân. Một khi luyện thành, công lực của Tà thần Hỗn Độn sẽ tăng lên rất lớn.”
Lộ Tiểu Thiền sờ sờ nguyên đan của chính mình, cái tên Tà thần Hỗn Độn này thật là chọc người chán ghét, tại sao cứ muốn nguyên đan của người khác? Này không phải là trộm tu vi của người khác sao? Thật sự là đáng giận.
“Nguyên đan cùng tâm tính của người tu chân tương liên. Cho dù rời khỏi thân thể, nếu như nguyên đan bị tà khí xâm lấn, như vậy lòng người cũng sẽ bị tà khí điếm nhiễm.”
Lộ Tiểu Thiền lúc này mới hiểu rõ: “Cho nên Tà thần Hỗn Độn mới có thể đem tà dục cùng thống khổ của thế gian ra luyện hóa cùng lúc với nguyên đan của Lăng Nguyên Chân Quân!”
“Đúng vậy. Lăng Nguyên Chân Quân tu y đạo, trong lòng chưa từng có sát niệm. Hơn nữa tính cách hắn rộng rãi, không có dục vọng thắng bại cũng không có tâm chấp nhất, lại có gần vạn năm tu vi, cho dù nguyên đan bị nghiệp hỏa thiêu đốt luyện hóa, tâm cũng không dao động. Thế nhưng, hắn rất thống khổ.”
“Cho nên năm đó Ương Thương Quân… có phải muốn một kiếm bổ ra Ma đô, tìm trở về nguyên đan của Lăng Nguyên Chân Quân?”
“Đúng vậy.” Thư Vô Khích gật đầu.
“Như vậy một kiếm đó… có bổ ra Ma đô không?”
“Bổ ra. Chẳng qua khi Kiếm Tông thu hồi được nguyên đan của Lăng Nguyên Chân Quân, thân thể của Lăng Nguyên Chân Quân đã bởi vì quá mức suy yếu mà tịch diệt.”
– —-
Editor lảm nhảm: thì ra Thư Vô Khích mới là kẻ đến sau cùng, cả Mạc Thiên Thu lẫn Lăng Niệm Ngô đều là người đến trước, nhưng kết quả lại….. bởi vậy mới nói, thích thì nhào tới đi, ăn chơi chèo thuyền làm mẹ gì, cuối cùng chỉ nhận được hai chữ “bạn thân”, cứ nhanh gọn lẹ thích là đè xuống như Ương Thương có phải là trở thành “người ấy” rồi không!!!
Ta xàm xí đó, đừng tưởng thiệt :))) cơ mà ta thích Mạc Thiên Thu rồi nha, nam phụ của lòng yêm, coi đi rồi sẽ thấy, Mạc Thiên Thu yêu Lộ Tiểu Thiền không kém Thư Vô Khích đâu, chỉ có điều tình yêu của hắn tiêu sái như chính con người hắn vậy, không cầu mong có được bất cứ thứ gì, chỉ lặng thầm (oanh liệt) hy sinh mà thôi!