Rượu Chàng Tiên

Chương 57: Ta chỉ muốn ngươi bình an


Đọc truyện Rượu Chàng Tiên – Chương 57: Ta chỉ muốn ngươi bình an

Đại khái là cảm ứng được sự tồn tại của vỏ kiếm cùng với tâm tình của Lộ Tiểu Thiền, nó tự động bay vào trong vỏ kiếm.

Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, thân kiếm hoàn mỹ tra vào vỏ kiếm, không trật chút nào, phảng phất như trời sinh tồn tại vì nhau.

Lộ Tiểu Thiền cầm vỏ kiếm lật tới lật lui, Vô Ngân kiếm cũng không có rơi ra, trong lòng Lộ Tiểu Thiền yêu thích không thôi.

Y đem kiếm treo ở trên eo, nhìn Thư Vô Khích nói: “Thế nào, bản quân có phải là ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phi phàm?”

Thư Vô Khích “Ừm” một tiếng.

Lộ Tiểu Thiền vui vẻ, y biết Thư Vô Khích căn bản không hiểu cái gì gọi là “ngọc thụ lâm phong”, “tiêu sái phi phàm”, nhưng dù y có nói cái gì, Thư Vô Khích cũng đều gật đầu.

Có vỏ kiếm, còn thiếu một chuôi kiếm vừa tay.

Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích tiếp tục đi tới Tây Uyên.

Dọc theo đường đi, Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích đều gặp không ít đệ tử Tiên môn cũng đi tới Tây Uyên. Vì hiếm khi thấy được cảnh tượng này, Lộ Tiểu Thiền cũng ngự kiếm mà đi, Thư Vô Khích ở sau lưng y cùng y ngự kiếm, Lộc Thục được bọn họ “phóng sinh”.

Lộ Tiểu Thiền vốn có chút sầu não, nhưng Lộc Thục lại lắc đầu quẫy đuôi, thoạt nhìn cao hứng vô cùng.

Điều này khiến cho Lộ Tiểu Thiền nổi lên ý xấu, thời điểm Lộc Thục quay lưng rời đi, Lộ Tiểu Thiền cố ý bắt được cái đuôi của nó.

Lộc Thục mất hứng, nhấc lên chân sau muốn đạp y, một cái tay khác của Lộ Tiểu Thiền dùng ngón tay cái đẩy ra Vô Ngân kiếm từ trong vỏ kiếm, tiếng linh khí nhẹ nhàng rung động, Lộc Thục lập tức thành thật, tội nghiệp mà xoay đầu lại nhìn y.

Lộ Tiểu Thiền cười ha ha, lên tiếng: “Quỳ an đi!”

Y buông lỏng tay, Lộc Thục liền bay ra xa.

Hơn nữa còn thu đuôi lại, chỉ lo Lộ Tiểu Thiền sẽ làm mấy chuyện xấu xa.

Lộ Tiểu Thiền vừa mới học được ngự kiếm không bao lâu, thỉnh thoảng còn xóc nảy một chút.

Có vài đệ tử Tiên môn thấy y niên thiếu, cho rằng y là hàng tiểu bối đệ tử nhà ai đó, còn muốn chỉ điểm một hai.

Lộ Tiểu Thiền cố ý cùng bọn họ bắt chuyện.

Sau khi nói chuyện phiếm, Lộ Tiểu Thiền mới hiểu rõ nhiều Tiên môn đi tới Tây Uyên như vậy, là vì xem Tây Uyên Cảnh Thiên tuyển chọn chưởng kiếm.

Kiếm Tông Hạo Phục có ba đệ tử nhập thất, theo thứ tự là Thẩm Kiệt Quân, Thanh Hồng Quân và Triệu Lan Quân.

Ba người đều đã có ngàn năm tu vi, thế nhưng không tin phục lẫn nhau.

Từ sau khi Hạo Phục bế quan, bọn họ minh tranh ám đấu hơn ngàn năm, căn bản không có bồi dưỡng tân tú, dẫn đến thực lực hiện tại của Tây Uyên Cảnh Thiên kém xa so với Nam Ly Cảnh Thiên.

Hơn nữa quá trình tuyển chọn chưởng kiếm lần này, cho phép đệ tử những môn phái khác đi lên khiêu chiến.

Đệ tử các phái nếu có tu vi tiến vào cảnh giới “Tá Thế”, đều có thể tại Vấn Tiên Đài của Tây Uyên luận bàn lẫn nhau.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải quang minh chính đại hướng đối phương hạ chiến thiếp.

Rất nhiều môn phái không giải quyết được hiềm khích cùng tranh đấu lẫn nhau, đều có thể thông qua phương thức hạ chiến thiếp tại Vấn Tiên Đài của Tây Uyên để giải quyết.

Nghe đâu trong quá khứ, Vấn Tiên Đài từng giải quyết một cuộc tranh chấp vô cùng to lớn, chính là Thái Lăng Các Côn Ngô khiêu chiến Vô Ý Cảnh Thiên Ương Thương Quân.

Lộ Tiểu Thiền nghe thấy bát quái của hơn một ngàn ba trăm năm trước, thập phần giật mình.

“Côn Ngô mặc dù là Y Tông, nhưng… tu vi của hắn vẫn chênh lệch so với Ương Thương Quân một đoạn dài đi? Có phải hắn uống lộn thuốc?”

Vị tiên hữu kia lộ ra biểu tình bát quái, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng lại không kiêng dè chút nào: “Đây còn không phải bởi vì sư đệ Ly Triệt của Côn Ngô sao? Năm đó không biết tại sao Ương Thương nhất quyết phải tìm cho ra Ly Triệt. Côn Ngô cố tình không chịu nói, Ương Thương liền vung một đạo kiếm khí, đem Thái Lăng Các bổ ra!”

Lộ Tiểu Thiền ngây ngẩn cả người, nuốt nước miếng, chậm rãi chuyển đầu qua, nhìn Thư Vô Khích ở phía sau lưng y không nói một lời.

Thuật “Nhất Diệp Chướng Mục” khiến Thư Vô Khích cơ hồ không có cảm giác tồn tại.

Mà Lộ Tiểu Thiền chỉ cần tưởng tượng một kiếm năm đó của hắn, liền cảm thấy trên lưng đều là mồ hôi lạnh.

Cũng may năm đó Côn Ngô đem y giấu kín, bằng không nếu thật bị Ương Thương bắt được….

Cái giường bị sụp trong khách sạn kia…..

Ôi chao, tim lại nhảy loạn rồi!

“Sau đó thì sao?” Lộ Tiểu Thiền lại hỏi.

“Ly Triệt không ở Thái Lăng Các a! Ương Thương lại không chịu bỏ qua, ngay cả Linh Đằng “Thiên Lý Thiền Quyên” cũng bị nhổ tận gốc!”

Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cằm, mẹ ơi… năm đó Ương Thương thật tàn nhẫn!

“Tứ phương Kiếm Tông đứng ra điều đình, đều vô dụng a! Côn Ngô vì giải quyết việc này, liền hướng Ương Thương hạ chiến thiếp!”


Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt: “Vậy khẳng định Côn Ngô bị đánh rất thảm đi?”

“Đương nhiên a! Nguyên đan thiếu chút nữa cũng nát rồi! Tuy rằng Côn Ngô thất bại, nhưng vẫn không chịu nói ra tung tích Ly Triệt. Đoán chừng nếu tiếp tục như thế, Thái Lăng Các sẽ bị diệt phái, Ly Triệt trốn không nổi nữa, rốt cuộc trở về Vô Ý Cảnh Thiên.”

“Ồ, thì ra là như vậy….” Lộ Tiểu Thiền gật gù, dùng cùi chỏ chọt chọt Thư Vô Khích, “Vô Khích ca ca, là như vậy sao?”

“Hạ chiến thiếp không phải Côn Ngô.” Thư Vô Khích chỉ đáp một câu.

“Vậy là ai?” Lộ Tiểu Thiền kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích nhỏ giọng hỏi.

“Là ta.”

Lộ Tiểu Thiền che miệng nở nụ cười: “Sao ngươi lại nghĩ đến chuyện hạ chiến thiếp với hắn a! Đây không phải là lấy lớn hiếp nhỏ sao!”

“Bởi vì nếu hắn ở trước mặt chúng Tiên môn bại bởi ta, hắn sẽ không thể lảng tránh nữa.”

Lộ Tiểu Thiền không ngừng tưởng tượng biểu tình Côn Ngô khi tiếp nhận chiến thiếp, đại khái là thật sự có thể phun ra một ngụm máu tươi dài chín vạn dặm đi!

Điều này cũng khiến cho Lộ Tiểu Thiền vô cùng hiếu kỳ đối với Vấn Tiên Đài của Tây Uyên.

Phải biết đây chính là nơi Côn Ngô nghênh chiến Kiếm Tông Ương Thương Quân a!

Lộ Tiểu Thiền quay đầu dựa vào lồng ngực Thư Vô Khích nói: “Vô Khích ca ca, theo lý nếu chúng ta muốn lấy đi lõi linh thụ “Địa Thính” của Tây Uyên Cảnh Thiên, sẽ phải thông báo cho Kiếm Tông Hạo Phục của bọn họ đúng không?”

“Bọn họ không ngăn được chúng ta.” Thư Vô Khích đáp.

Lộ Tiểu Thiền dừng một chút, nguyên lai từ đầu đến cuối, Thư Vô Khích cũng không tính “lấy”, mà là dự định “cướp”.

“Này… không được tốt lắm. Vạn nhất sau khi chúng ta lấy được lõi của linh thụ “Địa Thính”, các đệ tử của Tây Uyên Cảnh Thiên suốt ngày đều truy đuổi ở phía sau chúng ta, muốn chúng ta trả lại lõi linh thụ… Chẳng phải chúng ta sẽ không được an bình?”

Đến lúc đó vừa hôn nhẹ được một nửa, đệ tử Hạo Phục liền đánh tới, phá hủy bầu không khí cỡ nào, hỏng cả tâm tình a!

“Còn có một cách.”

“Cách gì?”

“Hạ chiến thiếp, đánh bại toàn bộ Tiên môn tại Tây Uyên, bọn họ liền không còn lời để nói.”

Lộ Tiểu Thiền thử hỏi: “Là Vô Khích ca ca ngươi muốn đích thân ra tay sao?”

“Ngươi muốn ta ra tay, ta liền ra tay.”

Lộ Tiểu Thiền suy nghĩ một chút, nếu như Thư Vô Khích ra tay, không phải sẽ gây nên sóng to gió lớn tại Tây Uyên sao?

“Chúng ta nhìn tình huống vậy. Bất quá đông đảo Tiên môn đều có thiệp mời vào Tây Uyên. Vô Khích ca ca, ngươi có thiệp mời không?”

“Bọn họ đương nhiên phải đưa thiệp mời cho ta, chỉ là ta không ở. Nếu như trở về lấy thiệp mời, sẽ lãng phí chút thời gian.”

“Ngươi vẫn đừng nên quay về lấy!”

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, trên thiệp mời của Thư Vô Khích nhất định có tên tuổi, thời điểm đó bị đệ tử Tây Uyên cầm thiệp mời phát hiện, nhất định sẽ lo sợ tát mét mặt mày mà nghênh tiếp, hơn nữa còn bị muôn người chú ý, đến lúc đó cho dù Lộ Tiểu Thiền có muốn mượn gió bẻ măng trộm đi lõi linh thụ, cũng sẽ không tiện.

Mắt thấy sắp sửa đến Trùng Loan Cung của Tây Uyên Cảnh Thiên, một khi tiến vào liền phải đưa ra thiệp mời.

Lộ Tiểu Thiền nghiêng mặt sang nói với Thư Vô Khích: “Vô Khích ca ca, chúng ta trước đến phụ cận Trùng Loan Cung ngủ lại, nhìn xem có người trong Tiên môn mà chúng ta quen biết hay không.”

Ví dụ như Giang lão ca a! Chuyện lớn như vậy, hắn có thể không đến sao?

Để cho hắn mang theo bọn họ đi vào, vừa điệu thấp, vừa đảm bảo an toàn.

Nhưng không biết có thể gặp được hay không.

Côn Ngô hẳn là cũng đến, chính mình phải cẩn thận chớ để hắn nhìn thấy. Bởi vì Côn Ngô vừa thấy được Lộ Tiểu Thiền, liền có thể đoán ra y chạy tới Tây Uyên không phải chỉ đơn giản là xem náo nhiệt. Nếu Côn Ngô biết y đến Tây Uyên trộm đồ vật, a phi! Là lấy đồ vật, khẳng định sẽ ngăn cản y!

Ôi chao, chờ chút, sớm biết vậy đã không rời khỏi Chương Thành. Nói không chừng Chương Dung Tu cũng có thiệp mời, thời điểm đó để hắn dẫn bọn họ tiến vào Trùng Loan Cung là tốt rồi!

Lộ Tiểu Thiền phút chốc nghiêng đầu, phút chốc cau mày, phút chốc giãn ra, biểu tình biến hóa đa dạng.

Thư Vô Khích cúi đầu, điểm một cái trên chóp mũi nhỏ nhắn của y.

Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích ngủ lại trong thành nhỏ dưới Trùng Loan Cung.

Trùng Loan Cung tuy rằng rất lớn, nhưng Tiên môn lần này đến đây quan chiến quá nhiều, rất nhiều đệ tử bối phận không cao trong Tiên môn cũng tới, Trùng Loan Cung chiêu đãi không hết, cho nên bọn họ liền lưu lại trong thành.

Cũng bởi vì vậy, tòa thành nhỏ này so với thường ngày náo nhiệt hơn rất nhiều, liếc mắt liền có thể nhìn thấy đệ tử Tiên môn ngự kiếm xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ.

Lộ Tiểu Thiền lôi kéo Thư Vô Khích, phút chốc đi theo người này, phút chốc đi theo người kia, nhưng đáng tiếc trên người những đệ tử này đều không có thiệp mời.


“Thiệp mời một phái, tự nhiên đều ở trên người chưởng môn.” Thư Vô Khích nhắc nhở.

Lộ Tiểu Thiền thở dài một hơi: “Vậy phải làm thế nào bây giờ. Bằng không chúng ta cải trang thành đệ tử những môn phái khác, trà trộn đi vào?”

“Ừm.”

Lộ Tiểu Thiền biết Thư Vô Khích căn bản không quan tâm chuyện này, dưới cái nhìn của hắn, cùng lắm thì xuất kiếm, thu phục tất cả mọi người, lấy đi lõi linh thụ, đám cặn bã kia, đến một tên đánh một tên, đến hai tên đánh một đôi, Thần cản giết Thần, Phật chặn giết Phật, ai cũng không ngăn được Thư Vô Khích.

Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền không muốn sau đó gặp phải phiền phức, nếu như có thể, y hi vọng có thể quang minh chính đại có được lõi linh thụ “Địa Thính”.

Được rồi, cứ ở đây mà quan sát, xem đệ tử môn phái nào dễ giả mạo nhất.

Xa xa tại một trà lâu, một nam tử ngồi ngay ngắn ở cạnh bàn, chống cằm nhìn thân ảnh của Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích.

“Ôi chao, ôi chao, hai người này bị khóa Tiên Lăng cột lại với nhau, thực sự phiền phức.”

Trong lồng ngực nam tử ôm một đứa trẻ mới sinh, cười đến thoải mái.

Bên cạnh có một phụ nhân tuổi còn trẻ, thấy đứa trẻ mới sinh đáng yêu, không nhịn được vươn tay đùa giỡn.

Ai ngờ đứa trẻ mới sinh này thế nhưng cắn một cái lên ngón tay phụ nhân, phụ nhân đau đớn cực kỳ, thật vất vả mới thu hồi được ngón tay.

Đứa trẻ mới sinh hướng về nàng cười hì hì, phụ nhân lại cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn mất đi huyết sắc.

Nàng càng nhìn, càng cảm thấy đứa trẻ mới sinh này cười đến vô cùng tà khí, liền nhanh chóng bỏ đi.

Nam tử cúi đầu, nhéo một chút lên mũi đứa trẻ mới sinh.

“Nơi này gần trọng địa Tiên môn, ngươi cần phải ngoan một chút a.”

Không ngờ đứa trẻ mới sinh kia thế nhưng mở miệng nói chuyện: “Liên Nguyệt Nguyên Quân, ngươi cũng phải ngoan một chút. Đem sự việc làm cho xong, bằng không trái tim của ngươi còn lưu lại bên trong luyện ngục sẽ không được an nhàn như vậy.”

Thanh âm tuy rằng non nớt, nhưng lại mang theo hơi thở âm tà.

Nam tử khẽ cười: “Phải đợi ta tháo mở khóa Tiên Lăng cái đã.”

Ngay lúc ấy, Thư Vô Khích bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ trà lâu kia.

Thế nhưng trước cửa sổ đã không còn bóng người.

“Vô Khích ca ca, ngươi làm sao vậy?” Lộ Tiểu Thiền hỏi.

“Tiểu Thiền, ngươi ở bên cạnh ta không cần chạy loạn.” Thư Vô Khích nhỏ giọng nói.

Nhưng cố tình vào lúc này, một dòng người vọt tới, tựa hồ là linh thú của Tiên môn nào đó chịu kinh hách, đấu đá lung tung, khiến người qua đường kinh hãi tứ tán.

Một người đội mũ rộng vành cúi đầu xẹt qua bên người Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền chỉ cảm thấy có cái gì đó trượt một cái trên cổ tay của y, y xoay người lại muốn kéo tay Thư Vô Khích, nhưng không ngờ kéo tới lại là một vị cô nương.

Cô nương kia vốn cho là Lộ Tiểu Thiền muốn khinh bạc mình, đang muốn động thủ đánh y, nhưng thấy Lộ Tiểu Thiền trắng nõn tuấn tú, không hề giống kẻ xấu, tay liền cứng ở giữa không trung, đánh cũng không được, không đánh thì lúng túng.

Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng thu tay về, đẩy ra đoàn người, muốn tìm Thư Vô Khích.

Nhưng lại có người bắt được cổ tay của y, dùng sức kéo y một cái, Lộ Tiểu Thiền lập tức cảm giác được không phải tay Thư Vô Khích, liền muốn tránh thoát.

Y ngẩng đầu nhìn thân ảnh đối phương, mặc dù đối phương cũng dùng thuật “Nhất Diệp Chướng Mục”, nhưng Lộ Tiểu Thiền nhìn linh khí, liền biết hắn là ai: “Liên Nguyệt Nguyên Quân!”

“Ai ui, bị phát hiện rồi. Thật xui xẻo.”

Mà một bên khác, Thư Vô Khích đã ấn giữ lấy bả vai Liên Nguyệt Nguyên Quân, lạnh lùng nói: “Buông y ra.”

Linh khí đè ép xuống vai Liên Nguyệt Nguyên Quân, trong nháy mắt liền chấn vỡ xương bả vai của hắn.

Liên Nguyệt Nguyên Quân giống như không cảm giác được đau đớn, cười cười, bỗng nhiên một thanh kiếm thuần sắc trắng từ dưới nách hắn nhô ra, đâm thẳng vào ngực Thư Vô Khích.

Đầu ngón tay Thư Vô Khích lập tức kết ra một đạo kiếm trận, cản lại Liên Nguyệt kiếm.

Liên Nguyệt Nguyên Quân cười cười: “Ta cũng không muốn động thủ với ngươi, chỉ là…”

Bỗng nhiên, giữa bầu trời xuất hiện một con linh thú lao xuống như bay, móng vuốt bấu lấy vai Lộ Tiểu Thiền, nhấc bỗng y lên!

Dưới chân trống không, bên tai Lộ Tiểu Thiền là tiếng gió vun vút!

“Xuất kiếm!” Thư Vô Khích cao giọng nhắc nhở Lộ Tiểu Thiền.


Lộ Tiểu Thiền lúc này mới phản ứng, Vô Ngân kiếm đeo ở bên hông đột nhiên bay ra, đâm thẳng về phía con linh thú kia, linh thú buông lỏng móng vuốt, Lộ Tiểu Thiền liền rơi xuống.

Vô Ngân kiếm lập tức bay về phía Lộ Tiểu Thiền, trở thành tấm đệm dưới thân y.

Mà Thư Vô Khích đang muốn tiến lên, lại bị một đạo kiếm trận của Liên Nguyệt Nguyên Quân vây khốn, Thư Vô Khích không thể không ra tay hóa giải.

Liên Nguyệt Nguyên Quân chẳng hề ham chiến, nhảy lên kiếm của mình, vừa bay liền cách xa cả dặm.

Thư Vô Khích giơ tay lên, mới phát hiện khóa Tiên Lăng trên cổ tay đã bị tháo mở.

“Tiểu Thiền!”

“Ta không sao! Tên Liên Nguyệt kia tháo mở khóa Tiên Lăng của ta rồi! Vô Khích ca ca, ta đuổi theo hắn!”

Lộ Tiểu Thiền vừa muốn ngự kiếm đuổi theo Liên Nguyệt, Thư Vô Khích liền cao giọng nói: “Đừng đi!”

Không nói đến chuyện Lộ Tiểu Thiền không phải đối thủ của Liên Nguyệt, Liên Nguyệt tháo mở khóa Tiên Lăng chính là muốn tách hai người bọn họ ra, nếu như Lộ Tiểu Thiền đuổi theo, liền trúng kế!

Hắn không kịp ngăn cản Lộ Tiểu Thiền, đành phải bắn ra một đạo linh khí hướng về Vô Ngân kiếm.

Vô Ngân kiếm rung động một cái, Lộ Tiểu Thiền lập tức mất cân bằng té xuống, Vô Ngân kiếm đuổi sát theo muốn đỡ lấy chủ nhân của mình, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền cũng đã phá hỏng nóc nhà của một trà lâu.

Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Lộ Tiểu Thiền kêu lên kinh hãi, nghĩ thầm xong đời rồi!

Lại không ngờ bên trong nhã sương này, có một nam tử tao nhã linh tuấn đang ngồi ở trước bàn, cúi đầu thưởng trà, bỗng nhiên trần nhà nứt ra, ngói ào ào rơi xuống.

Nam tử kia biểu tình hờ hững, đặt chén trà xuống, linh khí quanh thân bạo trướng, đem ngói vụn cùng bụi bặm đều đánh văng ra, đón lấy Lộ Tiểu Thiền té xuống.

Lộ Tiểu Thiền nhắm chặt hai mắt, nghĩ thầm lần này quả thật xong đời rồi!

Nhưng không ngờ y không cảm thấy đau chút nào.

Chính mình hình như bị người ôm lấy.

“Vô Khích ca ca!” Lộ Tiểu Thiền vui vẻ mở mắt ra, lại phát hiện nam tử trước mắt không phải Thư Vô Khích.

Thế nhưng linh khí quanh người hắn nhu hòa thanh nhã, như biển mây lượn lờ bên trong tiên sơn, đôi mày như nhiễm mực, trong khoảnh khắc khiến Lộ Tiểu Thiền nhìn đến choáng váng.

Nam tử kia sau khi nhìn rõ Lộ Tiểu Thiền, đôi con ngươi nguyên bản thong dong liền khẩn trương.

Đúng lúc này Thư Vô Khích xông tới, hô một tiếng “Tiểu Thiền —— “

Lộ Tiểu Thiền tỉnh hồn, lập tức giật giật, muốn bò ra khỏi lồng ngực đối phương.

Nhưng không nghĩ tới y vừa cử động, nam tử liền càng ôm chặt lấy y.

“Tiểu… Tiểu Thiền?”

Sau khoảnh khắc kinh ngạc, chính là khó thể hình dung mà mừng như điên.

Giống như cửu biệt trùng phùng, đã mất mà tìm lại được.

Lộ Tiểu Thiền bị tâm tình của hắn lây nhiễm, trong khoảnh khắc cũng ngây ngẩn cả người.

Mãi đến tận khi linh khí của Thư Vô Khích xông phá cánh cửa nhã sương, Lộ Tiểu Thiền mới dùng sức đẩy ra cái ôm của nam tử.

“Vô Khích ca ca!”

Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, đang muốn chạy về phía Thư Vô Khích.

Lại không ngờ đến nam tử kia bỗng nhiên nắm lấy eo Lộ Tiểu Thiền, đem y kéo trở về.

Lộ Tiểu Thiền ngã ngồi trở lại trong lồng ngực hắn, mà Thư Vô Khích trước mặt đã khai hỏa toàn bộ linh khí, một đạo kiếm trận mang theo uy hiếp xông thẳng tới.

Nam tử đang ôm lấy Lộ Tiểu Thiền liền đẩy y ra phía sau, cái tay còn lại nhẹ nhàng đẩy ra kiếm bên hông, một đạo kiếm trận khác cũng vọt tới.

Lộ Tiểu Thiền sợ ngây người, y không ngờ Thư Vô Khích thế nhưng lại dùng kiếm trận “Thiên Khuyết”, càng không ngờ tới nam tử ôm lấy mình tu vi so với Liên Nguyệt Nguyên Quân cũng không kém cạnh, vậy mà chống lại được kiếm trận Thiên Khuyết!

Toàn bộ trà lâu đều rung chuyển.

Kiếm trận của Thư Vô Khích cần phải cùng Vô Khích kiếm ở xa cộng cảm để kết trận, với tu vi của hắn, đối phó chưởng môn tiên phái tầm thường là điều khỏi nói, nhưng đối phó tứ phương Kiếm Tông hoặc là một ít chưởng môn nhân đã tới gần cảnh giới “Đại Thế”, vẫn sẽ không thoải mái.

Tỷ như Liên Nguyệt Nguyên Quân đã từng là chưởng kiếm của Nam Ly Cảnh Thiên, lại tỷ như vị cao thủ ở trước mặt này.

Lộ Tiểu Thiền có thể cảm giác được đan hải dồi dào của hắn, linh khí thuần hậu, cách cảnh giới “Đại Thế” của tứ phương Kiếm Tông chỉ một bước không xa.

Song phương giằng co không xong, ánh mắt Thư Vô Khích càng lúc càng lạnh, kiếm trận đột nhiên biến hóa, đánh tan kiếm trận của đối phương.

Thế nhưng nam tử ngăn cản trước mặt Lộ Tiểu Thiền lại không e ngại chút nào, liền rút kiếm đối diện.

Dáng người hắn tiêu sái, tư thái xuất kiếm gọn gàng nhưng có một loại uy nghi không nói ra được.

“Trả y lại cho ta.”

Thanh âm Thư Vô Khích rất thấp, lại ở bên trong không gian của nhã sương mà rung động, vách tường bốn phía như muốn vỡ vụn thành bột phấn.

Lần đầu tiên Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy Thư Vô Khích nổi giận.

“Y không thuộc về bất luận kẻ nào.”


Một đạo kiếm trận của nam tử vọt tới, mặc dù Lộ Tiểu Thiền biết bản lĩnh của Thư Vô Khích, nhưng vẫn lo lắng đến nỗi kêu lên.

“Vô Khích ca ca —— “

Đạo kiếm trận kia khí thế phi phàm, như cao xuyên nứt toác, lại bị linh khí của Thư Vô Khích chống đỡ, không cách nào tiến tới.

Vô Ngân kiếm cảm ứng được tâm niệm của Lộ Tiểu Thiền, đột nhiên đâm về phía nam tử chặn ở trước mặt y.

Đáy mắt nam tử chợt lóe một tia kinh ngạc, vươn hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của Vô Ngân kiếm.

Mà đạo kiếm trận thứ hai của Thư Vô Khích ập đến như gió bẻ cành khô, giống như muốn đem hết thảy thế gian đều phá hủy.

Kiếm trận của nam tử bị phá, mắt thấy sắp sửa bị kiếm trận của Thư Vô Khích chấn thương, thì một đạo kiếm trận khác đã chắn xuống trước mặt hắn, đỡ được dư uy của kiếm trận “Thiên Khuyết”.

Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng rời khỏi nam tử kia, xông về phía Thư Vô Khích.

“Vô Khích ca ca!” Y ôm lấy eo Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích giữ lấy lưng y, ôm y thật chặt vào lòng.

Thế nhưng Thư Vô Khích cũng không tính dừng tay, nam tử kia cũng đứng dậy, linh khí quanh thân hai người cuộn trào như lốc xoáy, giữa hai người chỉ cần động một cái liền bùng nổ.

Lúc này, một tiếng cười trêu chọc vang lên.

“Hai vị nếu thật sự muốn động thủ không chừa lại đường sống cho đối phương, tòa thành nhỏ này e rằng sẽ phải tan thành mây khói.”

Mạc Thiên Thu ngồi ở trên kiếm của mình, chống cằm dựa vào đầu gối.

“Thiên Thu Điện chủ!” ánh mắt Lộ Tiểu Thiền sáng lên, này coi như gặp được người quen rồi!

Mạc Thiên Thu tươi cười hướng về Lộ Tiểu Thiền vẫy vẫy tay.

Vừa nãy chính là kiếm trận của hắn che ở trước mặt nam tử kia, cũng là kiếm trận của Mạc Thiên Thu che chắn cho bách tính ở bốn phía trà lâu.

“Lăng trang chủ, ta thấy tên tiểu tử này ở lại bên cạnh Kiếm Tông rất vui vẻ a. Nếu như ngươi quan tâm tên tiểu tử này, cần gì phải ồn ào khiến y không vui?”

Lăng trang chủ…

Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, thì ra người này chính là trang chủ Chấp Ngô Sơn Trang, cũng là sư phụ của Giang Vô Triều — Lăng Niệm Ngô!

Vừa nãy lúc hắn nhìn thấy mình, cái biểu tình kia… tựa hồ nhớ về xa xưa?

Mạc Thiên Thu đứng dậy, ngự kiếm đi tới vị trí giữa Thư Vô Khích và Lăng Niệm Ngô.

Thần sắc Lăng Niệm Ngô vốn thanh nhuận, thời khắc này lại trở nên vô cùng lãnh túc.

“Vui vẻ? Bị nghiệp hỏa Hỗn Độn thiêu đốt, làm sao vui vẻ!”

Mạc Thiên Thu nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền, hất cằm: “Lộ Tiểu Thiền, ngươi có phải cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh Thư Vô Khích?”

“Đương nhiên a!”

“Ngươi có sợ bị nghiệp hỏa thiêu đốt hay không?”

“Không sợ a!” Lộ Tiểu Thiền không chút nghĩ ngợi đáp.

Lăng Niệm Ngô cắn chặt hàm răng, trong mắt của hắn có một loại bi thương cùng thống khổ.

“Tiểu Thiền, ngươi không hiểu chân chính bị nghiệp hỏa thiêu đốt có bao nhiêu đau đớn… Ngươi không thể đi cùng hắn, bởi vì sớm muộn…”

Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ mu bàn tay Thư Vô Khích, Thư Vô Khích mới thoáng buông lỏng ra ôm ấp.

“Lăng trang chủ, tuy rằng ta không nhớ rõ ngươi, thế nhưng nhìn ra được ngươi rất quan tâm ta. Tiểu Thiền tại đây đa tạ ngươi!”

Lộ Tiểu Thiền ôm quyền, hướng Lăng Niệm Ngô hành lễ.

“Tiểu Thiền, ta không muốn ngươi cảm ơn ta. Ta chỉ muốn ngươi bình an.”

Thanh âm Lăng Niệm Ngô ôn hòa xuống, liền thật dễ nghe.

Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: “Ta rất bình an a. Lăng trang chủ, nỗi khổ bị nghiệp hỏa thiêu đốt, Tiểu Thiền đã lãnh hội qua. Vô Khích ca ca vì ta, đi Bắc Minh, mặc vào phụ cốt y, cho nên ngươi không cần lo lắng ta sẽ bị nghiệp hỏa thiêu đốt.”

Lăng Niệm Ngô chậm rãi nhắm lại hai mắt, mi tâm càng nhíu sâu hơn.

“Không ngờ, ngươi vẫn đối với hắn…”

Mạc Thiên Thu cười nói: “Lăng trang chủ, Trang Tử không phải cá, sao biết niềm vui của cá đây.”

Lăng Niệm Ngô chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, trầm như bàn thạch, hắn nhìn Thư Vô Khích nói: “Nếu như Tiểu Thiền lại bởi vì ngươi mà chịu tổn thương mảy may, lên trời xuống đất ta đều sẽ đến lấy tính mạng ngươi!”

“Nếu như ngươi có bản lĩnh như vậy.”

Nói xong, Thư Vô Khích liền ôm Lộ Tiểu Thiền, rời khỏi.

Dọc theo đường đi, Lộ Tiểu Thiền cũng cảm giác được bầu không khí tiêu điều quanh thân Thư Vô Khích.

Hắn đối với Lăng Niệm Ngô có sát ý.

Phải biết Thư Vô Khích đối với hết thảy vạn vật trên thế gian đều không có cảm giác gì, thế nhưng hắn lại đối với vị trang chủ Chấp Ngô Sơn Trang kia có sát khí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.