Bạn đang đọc Rung Cảm Từ Em – Chương 27
Chương 27: Hành động khó hiểu của Nhung Lê
Kha Bảo Lực đáp lời: “Hôm qua cô Từ Đàn Linh đến đây ạ.”
Trên mặt đất có vết đào xới, và mấy cánh hoa rơi rải rác, chậu lan quân tử này chắc chắn đã bị người khác động vào.
Ôn Thời Ngộ lấy khăn ra tỉ mỉ lau tay, phủi vạt áo dài, đi đến trước tủ gỗ tắt máy hát, “Vứt chậu hoa kia đi.”
“Vâng, thưa cậu.”
***
Tám giờ tối.
“Anh Nhung.” Cảnh sát hình sự đưa giấy tờ đến, “Ký vào đây là anh có thể rời đi.”
Nhung Lê nhặt cây bút trên bàn, ký ngoáy vào trang giấy.
Cảnh sát trả lại điện thoại di động, ví tiền, bao thuốc lá ban đầu tạm giữ cho anh.
Không thấy bật lửa đâu, không biết lúc trước đã đánh rơi đâu mất rồi.
Nhung Lê cầm lấy đồ đạc của mình, lấy điếu thuốc ra, ánh mắt lơ đễnh liếc nhìn ra sau.
Bốn tên đàn em của Đỗ Quyền đang ngồi phía sau cho lời khai, kẻ ngồi ở hàng thứ tư là Lâm Giáp bị ánh mắt Nhung Lê lướt qua làm kinh hoảng, bất giác giấu tay ra sau lưng.
Hắn có thể không sợ sao? Nhìn tay Đỗ Quyền đi, một tay bị gãy xương, tay còn lại bị đâm xuyên lòng bàn tay.
Nhung Lê đi đến chỗ bọn chúng.
Lâm Giáp chưa bao giờ thiết tha mạng sống như lúc này, rống họng gào lên: “Chúc anh và bạn gái trăm năm hảo hợp!” Làm ơn tha cho thằng em này đi.
Nhung Lê khựng lại.
Tên thứ hai lập tức học theo, “Chúc anh chị cử án tề mi!” Hãy bỏ qua cho em đi anh.
Tên thứ ba cũng tức khắc thể hiện tấm lòng trung nghĩa, “Chúc anh chị sớm sinh quý tử!” Tha cho thằng em này luôn đi anh.
Tên cuối cùng thầm than toi rồi, không còn lời gì để chúc, mặt hắn ta tái mét, vắt óc nghĩ hồi lâu, bèn chúc một câu thông tục: “Chúc anh chị ba năm ôm hai đứa ạ!” Xin hãy tha cho em.
Nhung Lê kẹp điếu thuốc đưa lên môi, hờ hững tiếp lời: “Mượn lửa.”
Cả bốn tên á khẩu.
Vậy mà dọa cả bọn chết khiếp!
Tên họ Sở vội vàng lần mò túi, lấy ra chiếc bật lửa, dâng bằng cả hai tay.
Nhung Lê châm thuốc rồi đặt bật lửa xuống bàn, ngậm lấy điếu thuốc rời đi.
Gã họ Vương hít sâu: “Dọa tao sợ vãi tè.”
Giờ này không còn chuyến xe nào về trấn Tường Vân nữa, Nhung Lê chờ ở cửa Sở Cảnh sát hơn mười phút, không thấy được bóng dáng chiếc xe taxi nào, đèn đường lại quá tối, anh không muốn va phải vật này vật nọ, đành gọi điện cho Trình Cập, “Tôi ra ngoài rồi, anh đến đón đi.”
Trình Cập không hề biết anh bị quáng gà, chỉ tưởng rằng anh bị mù màu.
Thế nhưng cũng đúng, sao anh có thể tùy tiện để người ta biết nhược điểm của mình, đó chính là tử huyệt của anh.
Có điều, Từ Đàn Hề vẫn biết đấy thôi, đèn lồng ngoài hiên cửa nhà cô sáng chói hơn nhà khác rất nhiều.
Lúc này Trình Cập đang ở hộp đêm, bên kia đinh tai nhức óc, “Cậu nói gì, ồn quá, nghe không rõ.”
Nhung Lê ngồi trước cửa Sở Cảnh sát, thong thả hút thuốc, “Tôi bảo anh là chó.”
Trình Cập vừa uống rượu vừa nhảy nhót, “Ờ, vậy tự cậu về đi nhé.” Dứt lời liền cúp máy.
Nhung Lê dụi tàn thuốc đi, vứt vào thùng rác xa xa, cất di động vào túi rồi sải một bước dài.
Chẳng may phía trước là bậc thềm, anh hụt bước, lảo đảo ngã va vào thùng rác.
Một tiếng “ầm” chát chúa vang lên.
Có người thấy cảnh này, tưởng anh bị mù, bèn quan tâm đến hỏi thăm, “Anh à, cần giúp đỡ không?”
Nhung Lê tức tối đạp đổ thùng rác, “Không cần.”
Người dân nhiệt tình kia nghẹn lời.
“Ting!”
Di động vang lên âm thanh thông báo, là Trình Cập gửi tin WeChat đến: “Đừng yên đó chờ, tôi tìm người đến đón cậu.”
Nhung Lê tựa vào cột điện, ngán ngẩm chờ đợi.
Chưa đến mười phút đồng hồ, chiếc xe thể thao đỏ chót của Trình Cập đã chạy đến, cửa bên ghế lái mở ra, một cô gái trẻ tóc nhuộm highlight màu tím bước xuống, quan sát Nhung Lê từ đầu đến chân, “Anh chàng đẹp trai, anh họ Nhung phải không?”
Nhung Lê gật đầu.
Cô ta tên La Phi, là bartender một quán bar ở huyện, ăn mặc rất thời trang, quần jeans chín tấc phối với giày boot cổ ngắn, bên trên là chiếc áo droptop cực ngắn, để lộ một đoạn hình xăm trên eo.
Mặt mũi không tính cực kỳ xinh đẹp nhưng khá hút mắt, ngang nhiên thông báo: “Trình Cập bảo tôi đến đón anh, lên xe đi.”
Nhung Lê đi đến bên ghế tài xế, “Nhà cô ở gần đây à?”
La Phi hất mái tóc dài ra sau, môi tô son màu đỏ thuần, “Đúng vậy, tôi ở huyện.” Nếu không sao lại đến đây nhanh như vậy.
Cô ta lộ liễu ngắm nhìn Nhung Lê, dáng vẻ hiền lành nhưng ánh mắt vừa nhìn đã biết là anh chàng ngang tàng, đúng tuýp cô ta thích.
Nhung Lê mở cửa xe, chặn lại khoảng cách giữa hai người một cách tự nhiên, “Xe tôi lái về, nhà cô gần đây vậy khỏi tiễn.” Anh lấy ra một tờ 100 tệ, đặt trên đầu xe, “Chỗ này không gọi xe được, phải đi đến ngã tư phía trước.”
La Phi trố mắt.
Anh không hề có chút ga-lăng nào với phụ nữ, nhưng cũng đến mức bất lịch sự, khiến cô ta muốn nổi giận lại không biết phải giận làm sao.
Nói thật, anh thế này lại càng khơi gợi máu chinh phục từ cô ta hơn.
La Phi nhún vai cười hết sức quyến rũ, “Thế cũng được.
Có thể cho tôi số WeChat không?”
“Xin lỗi, không thể.”
“…”
Nhung Lê lên xe, chìa tay ra cửa sổ, “Chìa khóa.”
Bàn tay anh thon dài xương xương, nhưng không phải là kiểu tay trói gà không chặt, trái lại trông khá cứng cáp mạnh mẽ, nếu dính chút màu đỏ trên tay, sẽ toát lên cảm giác nguy hiểm cấm kị.
Được lắm, đóa hoa cao sang lạnh lùng khó hái đây mà.
La Phi vứt chìa khóa cho anh, tiện tay cầm lấy tiền, vừa đi giật lùi vừa chăm chăm nhìn vào Nhung Lê trong xe, hôn lên tờ tiền, nháy mắt, “Ngầu lắm, anh đẹp trai.”
Nhung Lê nhấn chân ga lái xe đi.
La Phi gửi tin nhắn thoại cho Trình Cập: “Cho tôi WeChat của bạn anh.”
Trình Cập nhắn lại: “Đừng tơ tưởng làm gì, cậu ta không có hứng thú với phụ nữ đâu.”
“À, thích đàn ông hả, vậy thôi, không giành với anh.”
Trình Cập nghẹn lời, đầu óc của phụ nữ đúng là lạ lùng nhất trên đời.
Trên đường không có xe qua lại, hai bên đèn đường tối mờ, ánh trăng khuyên khuyết vàng nhạt mông lung.
Cảnh vật bên ngoài qua đôi mắt của Nhung Lê như bị phủ lên một màn lụa trắng.
Anh lái chừng trăm mét, lại dừng xe bên đường, xuống xe kéo bừa một người trên phố.
“Anh biết lái xe không?” Anh hỏi thẳng.
Người đi đường họ Quản vẻ mặt ngỡ ngàng, “Hả?”
Nhung Lê không nói dư thừa, “Tính tiền theo giờ.”
Anh Quản đi đường kinh ngạc, khó tin nhìn chàng trai tuấn tú trước mắt, “Anh định làm gì? Tôi không phải gay.”
Nhung Lê hít sâu một hơi, “Tôi hỏi anh có muốn làm tài xế tính tiền theo giờ cho tôi không?” Anh không thể lái xe, anh bị quáng gà.
Anh Quản đi đường cảm thấy hành động của chàng trai này quá khả nghi, hơn nữa trên người còn toát lên vẻ nguy hiểm, quyết đoán từ chối: “Tôi chỉ đi ra ngoài tản bộ thôi, không phải tài xế.”
Đẹp trai thế này có muốn lừa thì đi lừa phụ nữ chứ, ai lại đi lừa đàn ông.
Nhung Lê không thèm giải thích dài dòng với anh ta, đứng tựa vào xe, gập ngón tay gõ vào nắp ca-pô, “Biết lái không?”
Anh Quản đi đường đứng xa ra một chút, cảnh giác cao độ, “Biết.”
Nhung Lê trực tiếp ra giá: “Một nghìn tệ một tiếng, không đến một tiếng vẫn trả đủ một nghìn.”
Một nghìn tệ một tiếng á?
Đây là lấy tiền đập người đấy!
Trước mặt tiền tài, kinh sợ và cảnh giác có đáng là gì, anh Quản cung kính chìa hai tay ra, “Mời anh đưa chìa khóa cho tôi, Tiểu Quản tôi hân hạnh phục vụ anh suốt cả hành trình.”
Nhung Lê ngồi hàng ghế sau, vừa lên xe đã cắm đầu vào chơi game.
Với lượng pin máy anh, người bình thường chỉ có thể đánh một ván, ấy vậy mà anh lại chơi được những ba ván.
Thật ra thì có chơi dở cỡ nào cũng không chết nhanh như vậy, nhưng qua tiếng súng có thể biết được, đây là một anh thanh niên cực kỳ “gà” nhưng lại nghiệm game không lối thoát.
Anh Quản qua đường hỏi thăm anh thanh niên nghiện game: “Anh này, có cần người luyện game giúp không? Có thể bàn giá tiền.”
Nhung Lê ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn vào mắt anh Quản qua kính chiếu hậu.
“Không cần.”
Anh Quản bị ánh mắt kia dọa sợ đến mức tay run run, suýt trượt vô lăng.
Đến giữa ván thứ tư, di động Nhung Lê hết pin tự động tắt máy, anh nhắm mắt dưỡng thần, căn dặn: “Chạy đến phố Hoa Kiều.”
***
Chín giờ tối, bên ngoài có người gõ cửa, Từ Đàn Hề bưng cốc sữa đã hâm nóng đến cho Nhung Quan Quan rồi mới đi ra mở cửa.
Cửa sân vừa mở ra, gió lạnh luồn vào, thổi thốc hoa quế bay đầy trời.
Nhung Lê đã trở về, “Tôi đến đón Quan Quan.”