Bạn đang đọc Rung Cảm Từ Em – Chương 26
Chương 26: Lai lịch của Từ Đàn Hề
Hai giờ chiều, Trình Cập đến bệnh viện Nhân Dân huyện, gõ cửa ba tiếng mới mở cửa đi vào, “Anh Đỗ?”
Tối qua Đỗ Quyền mới phẫu thuật xong, lúc này đã hết thuốc tê, nằm trên giường bệnh, hai tay đau đến muốn ngất, “Anh là ai?”
Trình Cập tự giới thiệu mình: “Là người tối qua gọi điện cho anh.”
Tối qua Trình Cập chủ động liên hệ với Đỗ Quyền, hắn ta nổi đóa qua điện thoại, cự tuyệt hòa giải, đòi bồi thường một trăm nghìn, còn đe dọa nếu không bồi thường thì gặp nhau ngoài tòa.
Giờ phút này, thái độ Đỗ Quyền quay ngoắt 180 độ, “Không cần bồi thường, tôi đồng ý hòa giải.”
Bốn mươi phút sau, Sở Cảnh sát huyện.
Trình Cập thuật lại kết quả đàm phán: “Đỗ Quyền không những đồng ý hòa giải, còn nhận tội với cảnh sát, khai rằng tối qua mình cắn thuốc, quấy rối Từ Đàn Hề trước, sau đó rút dao đánh nhau, còn nói cậu gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, tự vệ chính đáng.
Hơn nữa, bốn tên lưu manh kia cũng khai hệt vậy.”
Nhung Lê im lặng lắng nghe, mi mắt buông rủ, mặt mũi phờ phạc, rõ ràng ngủ không ngon giấc.
“Mấy tên này thức thời đấy, khỏi ra tòa kiện cáo rách việc.” Dĩ nhiên Trình Cập vui vẻ vì giải quyết xong việc một cách nhanh gọn, bớt được bao chuyện rầy rà.
Nhung Lê bàng quan hệt như người ngoài cuộc, ngồi thu lu trên ghế, một tay đặt lên tay vịn, đôi thon dài thư thái vươn ra, tư thế ngồi ngả ngớn, “Anh đưa tiền cho hắn rồi à?”
“Không có, tối qua Đỗ Quyền còn muốn vơ vét một mớ, kết quả hôm nay lại thay đổi, không yêu cầu bất cứ điều gì.” Trình Cập nghĩ ngợi, “Chắc là bị ai dạy dỗ rồi.”
Gã đã gặp cả năm người kia, tên sau ngoan hơn cả tên trước, sợ như chuột gặp mèo, không cho gã có cơ hội vứt chi phiếu vào mặt.
Trình Cập nhìn Nhung Lê, nói ra suy đoán trong lòng: “Là Từ Đàn Hề làm đúng không?”
Người thời nay chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhất là bọn du côn du đãng thích gây chuyện khắp nơi này, nếu không bị dạy cho một bài học ra trò thì không bao giờ chịu ngoan ngoãn hoàn lương.
Trình Cập còn chưa kịp ra tay, vậy chỉ có thể là Từ Đàn Hề thôi.
Nhung Lê “ừ” một tiếng.
Trình Cập càng tò mò hơn về Từ Đàn Hề, “Cậu biết cô ấy có lai lịch gì không?”
Người bình thường không thể nào giải quyết được kẻ vô lại cả gan cỡ Đỗ Quyền, nhất định Từ Đàn Hề có lai lịch không nhỏ.
Nhung Lê đang suy nghĩ gì đó, chỉ bâng quơ đáp: “Không biết.”
Không biết á?
Nhung Lê làm tình báo, nắm trong tay bí mật vô số người, kẻ làm nghề này là phải có tính đa nghi, cảnh giác, quyết đoán và tàn nhẫn thà giết lầm cũng không bỏ sót.
Ấy vậy mà bây giờ anh lại nói không biết gì về người có khả năng đe dọa đến mình, chuyện này không tầm thường chút nào.
“Nhung Lê, tôi phát hiện cậu không hề đề cao cảnh giác với Từ Đàn Hề.”
Nhung Lê không tiếp lời, điềm nhiên chuyển sang đề tài khác, “Anh đi hỏi giúp tôi xem, khi nào tôi mới được thả ra.”
***
Nói cho chính xác, bọn Đỗ Quyền không hề bị Từ Đàn Hề dạy dỗ.
Quay ngược thời gian lại tám tiếng đồng hồ trước.
Trời vừa hửng sáng đã có người đến gõ cửa bà Lý Ngân Nga.
“Ra ngay đây.” Bà Lý mở cửa ra, săm soi khách đến, “Các anh là…”
Một hàng sáu người chỉ nhìn cách ăn mặc thôi đã biết không phải dạng lương thiện, trong đó có hai người còn mặc áo sát nách ngay giữa trời thu se lạnh, và một người hai tay quấn kín băng gạc.
“Xin hỏi cô Từ Đàn Hề có ở đây không?”
Người hỏi câu này là kẻ lớn tuổi nhất trong bọn, mặc đồ vest thẳng thớm, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, tướng mạo hung tợn, dáng vóc vạm vỡ.
Tối qua bà Lý Ngân Nga đi ngủ sớm, không biết chuyện ồn ào trong ngõ, càng không biết kẻ đang quấn băng gạc kín cả hai tay là Đỗ Quyền, chỉ cảm thấy mấy tên này giống bọn lưu manh, thầm sợ sệt gọi vào nhà: “Tiểu Từ, có người tìm.”
Từ Đàn Hề đáp một tiếng, đi ra xem thử.
Cô nhìn lướt qua nhóm người rồi quay đầu nói với bà Lý Ngân Nga: “Thím Lý, cháu quên tắt bếp rồi, thím đi tắt giúp cháu được không?”
Bà Lý Ngân Nga ừ à, vừa đi vừa dặn: “Có việc gì thì gọi thím.”
“Vâng.”
Chờ bà Lý đi rồi, Từ Đàn Hề mới nghiêm trang hỏi, “Các anh không mời mà đến là vì chuyện tối qua sao?”
Ngoại trừ Đỗ Quyền và bốn tên đàn em của hắn, còn có một gương mặt lạ hoắc, ông ta khoảng năm mươi tuổi, mặc đồ vest chỉnh chu, quát nạt: “Bọn mày đều câm rồi à? Còn không mau xin lỗi.”
Người này ắt hẳn là đại ca băng đảng ở trấn Tường Vân rồi.
Đỗ Quyền quỳ mọp xuống đất, khóc lóc xin lỗi: “Tôi xin lỗi cô Từ, là tôi có mắt không tròng dám động chạm đến cô, xin cô người lớn đừng chấp nhặt kẻ nhỏ, hãy tha thứ cho tôi lần này.”
Bốn tên còn lại cũng rối rít xin lỗi theo, khiến người trong thôn đi ngang qua ghé mắt tò mò.
Giọng nói tên đại ca rất cung kính, “Cô Từ, mấy tên này bình thường làm việc cho tôi, là tôi quản giáo không nghiêm, quen thói làm xằng làm bậy.
Hôm nay tôi đến đây muốn thay mặt bọn chúng xin lỗi cô, chuyện tối qua là chúng sai, nếu cô có yêu cầu gì xin cứ lên tiếng, còn nếu vẫn chưa hết giận tôi sẽ giao người cho cô xử trí, cô muốn làm gì cũng được.”
Từ Đàn Hề không hề bước qua bậc cửa, chỉ đứng yên trong sân, vẻ mặt tự nhiên bình thường, “Để cảnh sát giải quyết đi, tôi xen vào đâu.”
Tên đại ca cúi người cam đoan: “Cô cứ yên tâm, nhất định sẽ khiến cô hài lòng.”
“Còn nữa.” Ánh mắt cô nhẹ liếc sang Đỗ Quyền, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, nhưng vẻ mặt lại toát lên nét uy nghiêm, “Người hôm qua làm anh bị thương là bạn trai tôi.”
Ngụ ý rất rõ ràng.
Đỗ Quyền lập tức hứa hẹn: “Lát nữa tôi sẽ đến Sở Cảnh sát khai rõ, nhất định bắt họ thả người ra.”
Từ Đàn Hề dửng dưng, “Làm phiền rồi.”
Tên đại ca lại khom lưng thấp hơn, trình lên tấm danh thiếp bằng hai tay, “Sau này nếu cô Từ có chuyện gì, cứ bảo một tiếng là được.”
Từ Đàn Hề thản nhiên nhận lấy, “Không tiễn.”
Nói xong cô đóng cổng lại, thong thả đi đến cây hoa quế, gọi một cuộc điện thoại.
“Cậu út.”
Giọng nói bên kia nhẹ nhàng khoan thai, “Sao cháu gọi điện đến sớm vậy?”
Không cần thấy được người thực, chỉ cần nghe giọng nói cũng biết đó là một người cực kỳ ôn hòa và kiên nhẫn.
Từ Đàn Hề ngồi xuống giường trúc, “Cảm ơn cậu đấy mà.”
Ôn Thời Ngộ hỏi thăm: “Giải quyết xong rồi hả?”
“Dạ, xong rồi.”
Thật ra Ôn Thời Ngộ không hề hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra, đêm qua nhận được điện thoại của cô, anh lập tức sai người đi làm việc.
Anh thừa biết tính tình cháu gái mình, cô đã không muốn nói thì không cần thiết gặng hỏi.
Bên kia điện thoại vang vang tiếng nhạc hí khúc, “Cháu ăn sáng chưa?”
“Chưa ạ.”
“Vậy cháu ăn đi.”
“Dạ.”
Từ Đàn Hề vừa định cúp máy, Ôn Thời Ngộ bỗng gọi: “Diểu Diểu.”
“Vâng ạ?”
Anh thoáng chần chờ, trầm mặc chốc lát mới khẽ giọng dặn dò: “Cháu về nhà sớm một chút, cậu không an tâm để mình cháu ở ngoài.”
“Cháu sẽ cố gắng ạ.”
Ôn Thời Ngộ không nói thêm gì nữa, chờ cô cúp máy trước.
Con người anh cực có tính kiên nhẫn, xưa nay không bao giờ cúp điện thoại trước người khác, điều này Từ Đàn Hề rất giống anh.
Trong nhà kính trồng hoa đặt một chiếc tủ trắng, máy hát đĩa than cổ điển đang hát bài “Bá Vương Biệt Cơ”.
“Bảo Lực.”
Chàng trai trẻ tuổi nghe thấy Ôn Thời Ngộ gọi tên mình, liền đi vào, “Cậu Ôn gọi tôi ạ.”
Người đàn ông đang ngồi xổm cắt tỉa hoa lá chậm rãi đứng lên, anh mặc áo dài, mặt mũi như ngọc, “Ai đã động vào hoa của tôi?”
Quân tử như lan, ôn hòa đoan chính, đó là lời mọi người thường miêu tả về Ôn Thời Ngộ.