Bạn đang đọc Rơi Vào Ngân Hà – Chương 38: Sinh Nhật Của Cô Đến Rồi
Trên đường về nhà trọ Tô Dao thấy Trần Ngân Hà một mình đi ở phía sau, không nói lời nào, sắc mặt âm trầm giống như lệ quỷ từ mộ bò ra giết người, hay là mặc một bộ đồ đỏ chuyên đi giết người.
Cô dừng lại đợi Trần Ngân Hà vài bước, nhưng dù cô hỏi thế nào anh cũng mặc kệ cô, cuối cùng dường như anh không muốn nhìn thấy cô, một mình đi về phía trước.
Tô Dao nhìn bóng lưng của Trần Ngân Hà, quay đầu lại nói với Ngô Thanh Đào: “Đội phó Trần của các em làm sao vậy, sao lại giở tính tiểu thư lên vậy?”
Triệu Dương và Tiểu Lâm đã đến, bây giờ họ đang thay theo dõi mẹ con Lý Thư Bân, Ngô Thanh Đào theo Tô Dao trở về cùng ăn tối.
Ngô Thanh Đào gãi đầu: “Không biết ạ, vừa rồi không phải còn tốt sao?”
Ngô Thanh Đào còn đang đắm chìm trong mộng tưởng tình yêu của tổng tài bá đạo và bạn gái, trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó: “Chị Tô!”
Tô Dao bị cô ấy làm cho giật mình hét lên: “Có chuyện gì vậy, làm chị hết hồn.”
“Sinh nhật bạn gái của tổng tài bá đạo kia là ngày mốt,” Ngô Thanh Đào nói, “Em đột nhiên nhớ, cũng sắp đến sinh nhật chị rồi.”
Nghe những lời của Ngô Thanh Đào làm trái tim Tô Dao ấm lên, ở thế giới lạnh nhạt này, có mấy ai nhớ đến sinh nhật của cô.
Ngô Thanh Đào: “Sinh nhật của bạn gái thổ hào là vào ngày 16, sinh nhật chị Tô cũng là vào ngày 16.”
Tô Dao liên tục gật đầu, càng ngày càng cảm động: “Đào, em thật sự là chị em của chị.”
Ngô Thanh Đào: “Đáng tiếc, sinh nhật chị là ngày 16 tháng sau, nếu không hai người sẽ cùng một ngày sinh nhật rồi.”
Tô Nghiêu: “…”
Ngay cả sinh nhật của cô cũng có thể nhớ nhầm, tình chị em bằng nhựa này không đáng giá nữa: “Mau trở về ăn tối, ăn xong mở một cuộc họp nhỏ.”
Phải tìm ra nơi chôn cất Lương Tiểu Ninh và Vưu Hải Ba càng sớm càng tốt.
Lương Tiểu Ninh còn có chút manh mối, ít nhất cũng có phương hướng điều tra, để mắt tới mẹ con Lý Thư Bân là không sai.
Vưu Hải Ba không có manh mối, mặc dù khả năng chôn xác ở thôn Liễu Hà là tương đối cao, nhưng diện tích của thôn Liễu Hà quá rộng, không thể đào từng tấc một.
Trần Ngân Hà đi phía trước, nghe thấy tiếng thở dài của Tô Dao ở phía sau, anh cố ý giảm tốc độ chờ cô không để cô nhìn thấy.
Tô Dao thực sự bắt kịp Trần Ngân Hà: “Đội phó Trần, anh nghĩ xác của Vưu Hải Ba sẽ được giấu ở đâu?”
Trần Ngân Hà: “Thôn Liễu Hà có nhiều khả năng che giấu khá lớn, không loại trừ những nơi ẩn nấp trong nội thành, Lý Thư Bân là người thông minh, chuyện gì cũng có thể làm được.
Đừng lo lắng chuyện này, việc quan trọng nhất là phải tìm được thi thể của Lương Tiểu Ninh trước.”
Nói xong, anh vội vàng đi trước, tiếp tục giở tính tiểu thư của mình.
…
Cùng thời gian, đường Ngũ Nguyên, thành phố Vân Giang.
Lục Hải Minh tìm kiếm manh mối gần ngôi nhà đang bị phá dỡ một nửa để xem có manh mối nào còn sót lại trong đống rác thải xây dựng ở nhà Vưu Hải Ba hay không.
Thấy thời gian đã gần hết, Lục Hải Minh định quay trở lại văn phòng để tiếp tục thẩm vấn mẹ của Vưu Hải Ba.
Anh ấy tháo găng tay, lên xe cảnh sát, chưa lái đi xa đã bị một nhóm người chặn đường.
Lục Hải Minh hạ cửa kính xe, hô vào đám người: “Phía trước nhường đường một chút đi, nhường một chút, chúng tôi đang làm nhiệm vụ.”
Đám đông nhanh chóng nhường đường, Lục Hải Minh lái xe ra ngoài.
Anh ấy quay đầu nhìn, liền thấy đoàn người đang vây quanh một cây cổ thụ, có người cầm xẻng, bên cạnh có một chiếc xe tải lớn đậu, hình như là định chặt cây.
Lục Hải Minh nhìn thấy một người quen: “Giám đốc Triệu, xảy ra chuyện gì vậy, lông mày của anh nhíu cả lại.”
“Đội trưởng Lục,” Giám đốc Triệu, người làm việc trong hệ thống phủ xanh thành phố, lo lắng, “Di chuyển cây, không dễ làm mà.”
Lục Hải Minh đậu xe cảnh sát bên đường, đi tới, ngẩng đầu nhìn cái cây trước mặt: “Chỉ cần đào đi, các anh không phải là không có kinh nghiệm.”
Giám đốc Triệu cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy, trên tờ giấy đầy công thức tính toán: “Cây này không phải cây bình thường, tên của cây này là cây dẻ ngựa, loài cây được bảo vệ cấp một quốc tế.”
Giám đốc Triệu vươn năm ngón tay khoa tay múa chân: “Cây năm trăm tuổi thuộc loại di tích văn hóa, nếu bị va đập mạnh mà rễ cây bị hư hại, tôi không chịu trách nhiệm nổi.”
Một công nhân cầm xẻng bên cạnh nói: “Nếu khu này không phải bị phá bỏ và di dời, không thể động vào cái cây này được.”
Lục Hải Minh châm một điếu thuốc, hút mấy lần, vừa nghỉ ngơi vừa nói đùa: “Vậy cũng thật có giá trị, mọi người định chuyển nó đi đâu, trong sân của thị Cục chúng tôi có một mảnh đất trống lớn, di chuyển đến đó cho chúng tôi đi.”
Giám đốc Triệu liếc mắt nhìn Lục Hải Minh một cái: “Còn có chuyện gì không đội trưởng Lục, không có chuyện gì thì có thể đi rồi.”
“Mỗi lần gặp đội cảnh sát hình sự các cậu là tuyệt đối không có chuyện gì tốt.”
Lục Hải Minh một điếu thuốc vẫn chưa hút xong, nào bỏ đi được: “Anh bận việc của anh đi, tôi hút thuốc xong sẽ đi.”
Giám đốc Triệu bàn kế hoạch với vài người bên cạnh, chốt lại phạm vi đào đất, đồng thời gọi một vài người có kinh nghiệm cầm xẻng đến: “Phải cẩn thận khi đào, đừng làm tổn thương đến rễ cây.”
Chẳng mấy chốc, công nhân đã bắt đầu làm việc, Giám đốc Triệu ở bên cạnh trái một cái để ý phải một cái chỉ điểm: “Nếu đào bị gãy phải chịu trách nhiệm đấy.”
Lục Hải Minh đứng nhìn một lúc, hút liên tiếp mấy điếu thuốc: “Đi thôi, lão Triệu.”
“Hẹn gặp lại,” Giám đốc Triệu tiếp tục hướng dẫn công việc, “Ai u anh bạn già, cẩn thận một chút, tôi có thể nghe thấy tiếng rồi, hay là đào trúng rễ cây rồi đấy.”
Lục Hải Minh quay trở lại xe cảnh sát, mở cửa xe định lên, bỗng nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi từ đám người đang đào gốc cây sau lưng: “A!”
“Chết người!”
Lục Hải Minh quay đầu lại, nhìn thấy Giám đốc Triệu từ trong đám người chạy tới, vẻ mặt bối rối nắm lấy cánh tay của anh ấy: “Đội trưởng Lục, đội trưởng Lục, cậu mau đi xem, là xương người.”
Lục Hải Minh sải bước về phía trước, ngồi xổm xuống, nhìn thấy nửa đầu lâu trắng mới đào lên từ lớp đất nâu tươi.
Lục Hải Minh quay đầu lại nói với cấp dưới, “Liên hệ tổ khám nghiệm dấu vết và bác sĩ pháp y để xác định danh tính người chết càng sớm càng tốt.”
*****
Ngày hôm sau, mẹ con Lý Thư Bân vẫn không đi đốt tiền giấy, Tô Dao dành thời gian đến thăm nghĩa trang ở thôn Liễu Hà.
Nghĩa trang ở đây là một mớ hỗn độn, với những ngôi mộ lớn nhỏ nằm rải rác không đều trong một cánh đồng rộng lớn bao quanh.
Hẳn là được kế thừa từ tổ tiên, không được quy hoạch hệ thống.
Mặc dù có rất nhiều ngôi mộ nhưng gia đình của Lý Thư Bân không khó để tìm thấy.
Bây giờ không phải là Thanh minh, không có ai đốt tiền giấy, chỉ có gia đình của Lý Thư Bân mới có thể đốt tiền giấy.
Tô Dao nhanh chóng tìm được mộ tổ tiên nhà họ Lý, trước bia đá rải rác một đống tiền giấy đã cháy, bên cạnh trồng một cây tùng.
Tô Dao dạo quanh ngôi mộ vài vòng, nhìn những ngôi mộ khác bên cạnh mộ tổ tiên họ Lý, từ ngày ở phía trên có thể thấy chúng đều là những ngôi mộ cũ đã qua đời hơn sáu năm.
Khoảng cách giữa các ngôi mộ xung quanh rất nhỏ, nếu đào đất bên cạnh mộ họ Lý, thì việc đào lên phần mộ tổ tiên rất dễ dàng.
Đào mộ tổ tiên là điều cấm kỵ, Lý Thư Bân và Tiêu Quảng Lan, đặc biệt là Tiêu Quảng Lan, người có tư tưởng mê tín phong kiến nghiêm trọng, sẽ không bao giờ liên lụy đến ngôi mộ của tổ tiên họ Lý chỉ để chôn xác Lương Tiểu Ninh.
Nếu thi thể của Lương Tiểu Ninh không có ở đây, sẽ ở đâu?
Tô Dao đang lúng túng, nhìn thấy Trần Hành Hà từ cách đó không xa đi tới, cô cười với anh: “Đó là mỹ nam nhà ai thế, trông đẹp trai quá.”
Trần Ngân Hà đi tới liếc mắt nhìn Tô Dao một cái, sắc mặt vẫn như cũ không quá tốt, nhưng so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều: “Tra thế nào rồi?”
Tô Dao: “Anh còn nhớ giấc mộng của mẹ Lương không, Lương Tiểu Ninh nói cô ấy ở nơi rất tối, thở không nổi, rất khó chịu, cơ thể đau khắp nơi, xương và thịt đều đau.”
“Tôi không mê tín, không tin quỷ thần,” Tô Dao dừng một chút rồi tiếp tục nói, “Không biết có phải luôn nghĩ đến chuyện này trong lòng hay không, đêm qua tôi cũng có giấc mơ giống như đúc mẹ Lương.”
Tô Dao nhìn về phía mộ phần nhà họ Lý: “Vốn dĩ tôi nghi ngờ thi thể của Lương Tiểu Ninh được đặt trong quan tài, rất tối, không thở được, rất khó chịu.”
“Nhìn bây giờ xem, cô ấy hẳn là không ở nơi này.”
Trần Ngân Hà ở gần đó nhìn quanh một số ngôi mộ, anh đi đến kết luận giống như của Tô Dao, Tiêu Quảng Lan sẽ không đào mộ tổ tiên vì Lương Tiểu Ninh.
Trần Ngân Hà: “Nghe nói trước thời Trung Hoa Dân Quốc, thôn Liễu Hà vẫn là một nơi rất giàu có, dù sao thì cũng gần biển, biển rất phát triển.
Nhiều lão gia của các gia đình giàu có đều cưới vợ nạp thiếp, chỉ có vợ mới đủ tư cách vào mộ tổ tiên, những thê thiếp có con nối dõi cũng sẽ được chôn cất tử tế, cô xem những thê thiếp không có con sẽ được chôn cất ở đâu?”
Tô Dao nghĩ một lúc: “Vào thời đó mạng người là vô giá trị, cuốn chiếu ném ra bãi tha ma?”
“Không,” Trần Ngân Hà duỗi ngón trỏ phải ngoắc ngoắc trái phải, “Thật lãng phí nếu chôn hàng loạt.”
Ngón tay Trần Ngân Hà rất đẹp, khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài, Tô Dao dịch tầm mắt từ trên tay anh đi: “Người chết có lợi ích gì, chẳng lẽ chôn xong rồi lấy chất dinh dưỡng dùng sao?”
Trần Ngân Hà ngước mắt nhìn thoáng qua ngọn núi cao bên cạnh nghĩa trang: “Phía sau ngọn núi này là biển, gió biển mặn và ẩm sẽ thu hút rất nhiều hải âu.
Hải âu thích vồ mồi, cá của ngư dân phơi, hoa màu ngoài ruộng, cái gì cũng đều ăn, người dân địa phương không thích hải âu nên gọi chúng là ác điểu bờ biển.”
“May mắn thay, có ngọn núi này chặn lại, hải âu không tới được.
Những người thiếp được chôn ở ngọn núi này, nói rằng đó là để canh giữ ngọn núi và giữ cho gia chủ được thuận lợi.”
Tô Dao nghe xong sửng sốt: “Chuyện này quá nhảm nhí, mê tín!”
“Đều là những chuyện có từ xa xưa, hiện tại đã thực hiện hỏa táng, cũng không có tam thê tứ thiếp nữa, khi nói đến phần mộ của ai, phải tổ chức tang lễ và đặt bia mộ sau khi chết,” Trần Ngân Hà nói, giọng điệu trở nên lạnh lùng, “Trừ phi những người chết oan uổng, không được người biết đến.”
Tô Dao nhìn ngọn núi cách đó không xa, nhíu mày: “Anh nghi ngờ Lương Tiểu Ninh được chôn trong ngọn núi đó.”
Ngọn núi không lớn, nhưng cho dù là ngọn núi nhỏ, muốn đào một người trong đó cũng không thực tế.
Tô Dao suy nghĩ một chút: “Lại nói, sắp đến ngày giỗ của Lương Tiểu Ninh rồi, Tiêu Quảng Lan luôn coi Lương Tiểu Ninh là tài sản riêng của nhà họ Lý, liệu bà ta có lên núi đốt một ít tiền giấy cho Lương Tiểu Ninh không?”
Nếu đúng như vậy thì tốt biết mấy.
Trần Ngân Hà: “Thật không may, những người như Tiêu Quảng Lan chưa bao giờ coi mạng sống của Lương Tiểu Ninh là mạng người, có thể không nhất thiết phải cúng tế cô ấy.”
Tô Dao nhớ lại tất cả mọi chuyện kể từ khi tiếp xúc với Lý Thư Bân và Tiêu Quảng Lan.
Lý Thư Bân có học thức cao, suy nghĩ không phong kiến như Tiêu Quảng Lan, tình cảm sống nội tâm, rất giỏi che giấu bản thân.
Tiêu Quảng Lan thì khác, tất cả các biểu hiện của bà ta đều được khắc ở bên ngoài, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được.
Tô Dao: “Tôi vẫn còn hơi khó hiểu, Tiêu Quảng Lan biết tôi là cảnh sát, vậy tại sao bà ta lại dám đến Cục Cảnh sát để đưa camh gà cho tôi, tôi nghĩ là vì lòng dạ bà ta, là để tỏ ra vô tội.
Bởi vì không làm gì sai, nên không sợ cảnh sát.”
“Nhìn bây giờ xem, bà ta căn bản trước nay chưa bao giờ giả vờ, bà ta không xem mạng của Lương Tiểu Ninh là mạng sống từ tận đáy lòng, giết cô ấy cũng giống như giết dê, bò, gà vịt của gia đình, vì vậy bà ta không sợ, không áy náy, vẫn vui vẻ tìm kiếm một cô con dâu mới.”
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn thắp sáng cả một vùng, đem thực vật hoa cỏ trên cánh đồng điểm xuyết như một bức tranh nổi tiếng thế giới.
Khung cảnh trước mắt càng nhiều màu sắc, Tô Dao càng cảm thấy cái chết của Lương Tiểu Ninh thật đáng tiếc, lẽ ra cô ấy phải có một cuộc sống tốt hơn nếu không gặp gia đình của Lý Thư Bân.
Tô Dao xoay người đi về hướng nhà trọ, quay đầu lại hỏi Trần Ngân Hà, “Anh tìm được tin tức ở đâu, không bại lộ mình chứ?”
Trần Ngân Hà: “Tôi nghe được từ con gái ông chủ.”
Tô Dao: “Thật giỏi, chờ khi vụ án này kết thúc có phải anh sẽ có bạn gái luôn không?”
Trần Ngân Hà trộm liếc nhìn Tô Dao, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Anh nghĩ, bất đắc dĩ có người luôn mong anh chết sớm, để có thể dùng tiền của anh bao nuôi tiểu tình nhân.
Tô Dao ăn tối xong đi đến thay chỗ cho Triệu Dương và Tiểu Trương quan sát mẹ con Lý Thư Bân.
Buổi tối 11 giờ rưỡi, Triệu Dương và Tiểu Trương lại đến: “Đội trưởng Tô, chị đã quan sát hai ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi, có tụi em ở đây nhìn, nếu có tình huống gì sẽ liên lạc với chị.”
Tô Dao nhìn chằm chằm đến nỗi mắt đều hoa cả lên: “Chờ vụ án kết thúc, mời hai người ăn cơm.”
Nói xong dặn dò hai người họ vài câu, liền xoay người trở về nhà trọ.
Thôn Liễu Hà kém phát triển, không giống như nhiều công trình nông thôn mới ở nhiều nơi, nền toàn là xi măng.
Mặt đất ở đây là đất hoang sơ, cỏ dại mọc ven đường.
Ánh trăng hôm nay không quá sáng, trước mắt tối đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón, sợ làm phiền người khác, Tô Dao không dùng điện thoại di động chiếu sáng, bám vào vách tường, một chân dò một chân bước đi.
Đang đi cô bước hụt chân ngã xuống, khi ngã xuống phát hiện đó là một vũng nước lớn.
Tô Dao từ trên mặt đất bò dậy, quần áo đều bẩn, mặt lấm lem bùn đất.
Cổ chân sưng tấy, cô ngồi dưới đất xoa xoa, lấy điện thoại ra liếc mắt, đã gần mười hai giờ.
Không có cuộc gọi nhỡ nào trên điện thoại.
Mở WeChat, Tô Dao nhìn vào ảnh đại diện của Triệu Hân Hoa, lịch sử trò chuyện vẫn còn lưu lại khi cô lần đầu tiên đến thôn Liễu Hà.
“Mẹ, mấy ngày nay con đi công tác.”
“Lại đi đâu?”
“Thôn Liễu Hà.”
“Chú ý an toàn.”
“Mẹ, con đến nơi rồi.”
Một lúc lâu sau, Triệu Hân Hoa trả lời, “Được.”
Sau đó, không còn gì cả.
Tô Dao cất điện thoại đi, người sinh ra cô có lẽ đã quên mất, hai mươi phút nữa là sinh nhật cô.
Tô Dao đứng dậy, vỗ nước bùn trên quần rồi tập tễnh bước đi.
Cô chậm rãi đi bộ, phải mười phút sau mới đến khu nhà trọ.
Trong sân nhà trọ bật đèn, rất nhiều phòng đều đã tối, chỉ có căn phòng ở giữa lầu hai mới sáng đèn, vì thế có vẻ phá lệ đột ngột, người đứng trước cửa sổ cũng rất dễ thấy.
Tô Dao đang đứng trong bóng tối, Trần Ngân Hà đang đứng quan sát, cô nhìn thấy anh trước tiên.
Anh dường như không thấy cô về, tiếp tục nhìn về hướng nhà của Lý Thư Bân.
Tô Dao đi tới chỗ đèn trước cửa phòng trọ, đứng dưới cửa sổ ngẩng đầu nhìn Trần Hành Hà: “Tiểu mỹ nhân, em đang đợi tôi sao?”
Trần Hành Hà liếc nhìn Tô Dao, không biết cô đã lăn vào chỗ bùn nào, quần áo lấm lem bùn đất, gương mặt cũng dơ, tư thế đi đứng không đúng lắm, hẳn là đã trẹo chân.
Trần Ngân Hà cau mày: “Cô chạy nạn tới?”
Tô Dao: “…”
Năm phút nữa là sinh nhật của cô, đã không ai nhớ còn ngã một cái, cô đã đủ buồn và xui xẻo rồi, còn bị chế giễu là một người tị nạn chạy nạn tới.
Tô Dao chống nạnh nhìn Trần Ngân Hà: “Xuống đây, so tài nào.”
“Đừng nhìn chân của lão nương què, thu thập một đóa hoa thanh tú như anh vẫn dư dả!”
Người trước cửa sổ tránh đi sau khi lời cô vừa dứt, có vẻ như bị cô dọa chạy.
Tô Dao đi đến cầu thang, cố nhấc chân lên nhưng không được, mắt cá chân bị sưng một cục, quá đau.
Cô quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ gì đó giống như một chiếc gậy để dùng làm nạng, nhưng không tìm thấy.
Tô Dao đã quen với việc giải quyết vấn đề một cách độc lập, vì vậy chưa bao giờ nghĩ đến việc gọi điện cho Ngô Thanh Đào để nhờ cô ấy đi xuống giúp cô lên lầu.
Để Trần Ngân Hà xuống càng thôi đi, anh chỉ chế nhạo cô vì đã chạy nạn tới, nếu thấy cô thậm chí không thể đi lên cầu thang, nói không chừng anh sẽ cười rụng răng mất.
Hơn nữa ngày thường cô luôn chế giễu anh, nói anh yếu đuối hay sao đó, anh có thể trả thù cô trong lúc cô bị thương ở chân, trả lại tất cả những “sỉ nhục” mà anh đã phải chịu đựng với cô trước đây.
Vạn nhất cô bị đặt cho biệt danh như què phi linh tinh gì đó, trở về bị người trong đội phát hiện, đội trưởng là cô biết cắm mặt vào đâu.
Biện pháp luôn khó khăn nhiều, một vấn đề nhỏ nhặt như đi lên cầu thang không thể làm khó cô.
Tô Dao quyết định nhảy một chân lên nắm tay vịn cầu thang, vừa đi được hai ba bước, cô đã nghe thấy một giọng nói ngả ngớn.
“Nửa đêm, tóc tai bù xù nhảy dựng lên, cô đang diễn cương thi à?”
Tô Dao dừng lại, ngẩng đầu nhìn Trần Ngân Hà: “Ngàn vàng khó mua tôi bằng lòng, anh có hay không có việc gì, nếu không có việc gì thì tránh ra, đừng cản con đường trở thành ảnh hậu của tôi.”
Trần Ngân Hà từ trên lầu đi xuống, đứng trước mặt Tô Dao rồi cong eo xuống: “Tôi cõng cô lên.”
Tô Dao co rụt lại, lời lẽ đoan chính nói: “Không được, tôi là phụ nữ sao có thể để đàn ông cõng được.”
Trần Ngân Hà dựa vào cầu thang, cổ áo sơ mi hơi mở ra, đôi mắt dài hẹp cong cong, anh cười ranh mãnh: “Nếu cô không muốn ngoan ngoãn trèo lên, tôi sẽ ôm cô.”
Tô Dao cẩn thận nhìn Trần Ngân Hà, luôn cảm thấy chỉ cần trèo lên là có thể đè anh nằm sấp xuống: “Anh không thể.”
Trần Ngân Hà: “Được hay không, thử xong sẽ biết.”
Tô Dao nhìn vào mắt cá chân của mình, cảm thấy rằng nên lấy đại cục làm trọng, không làm cho chấn thương nặng hơn, vì vậy cô đã nhảy quay lại, nhảy xuống cầu thang, leo lên lưng Trần Ngân Hà.
Cô không yên tâm lắm về anh: “Nếu anh không cõng được thì cứ nói đi, tôi sẽ không nói với người khác rằng anh không thể cõng phụ nữ được.”
Trần Ngân Hà cõng Tô Dao trên lưng, cô còn nhẹ hơn anh nghĩ, 1m7 trông có vẻ cao nhưng thực ra không có nhiều da thịt: “Trước kia, cô như vậy tôi đã có thể cõng đi 30 tầng mà không thở dốc.”
Tô Dao: “Mạnh miệng không sợ cắn trúng đầu lưỡi.”
Trần Ngân Hà: “Không tin cứ thử xem khi cơ thể tôi hồi phục, dịch lên một chút, tôi sắp ngã rồi này.”
Tô Dao đành phải ôm cổ Trần Ngân Hà dịch người lên, mu bàn tay cô vô tình chạm vào một thứ cứng nóng, không cần hiểu sai, đó là yết hầu của đàn ông.
Trần Ngân Hà kéo chân Tô Dao xốc cô lên, giọng nói khàn khàn: “Đừng sờ loạn.”
Tô Dao buông tay đang sờ loạn trên yết hầu của Trần Ngân Hà: “Không phải tôi không có sao, mới mẻ lắm.”
Trần Ngân Hà cong môi cười: “Thứ có trên người đàn ông cô không có nhiều lắm, không lẽ cô muốn sờ từng thứ một?”
Tô Dao nghĩ cũng không cần nghĩ, thứ có trên người đàn ông mà cô không có là thứ gì.
Cô di chuyển bàn chân không bị thương, định đá chết anh.
Nhưng không, cô vẫn đang ở trên lưng anh, nếu anh ngã cầu thang, cô cũng sẽ ngã cùng.
Cô lại nhúc nhích răng, nhìn chằm chằm vào cổ anh, tìm động mạch của anh, tự hỏi xác suất cô cắn chết anh là bao nhiêu.
Điều này rõ ràng là viển vông, giết người phải đền mạng, Tô Dao áp dụng biện pháp thực tế hơn, ngoáy tai, tiện tay mà còn khiến anh đau.
Trần Ngân Hà cùng Tô Dao đi lên trên, hai tay cô dùng sức, đầu ngón tay áp vào tai anh, khiến anh đau đến tê dại: “Đừng lộn xộn.”
Khi tới hành lang lầu hai, Tô Dao buông lỏng tay ra khỏi tai anh: “Bỏ tôi xuống đi, tôi tự mình đi được rồi.”
Người đàn ông dường như không nghe thấy, sức lực trong tay cũng không có chút nào buông lỏng, thay vào đó anh xốc cô lên: “Cõng cô vào phòng.”
Ở cửa sổ trên hành lang, Tô Dao quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngọn hải đăng phía xa sừng sững trên biển xa, vầng trăng không biết tự lúc nào đã ló dạng, lơ lửng trên không trung.
Ánh trăng và ánh sao chiếu vào từ cửa sổ, trải một tia sáng trắng như tuyết trên sàn nhà, lan đến bóng của họ.
Chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ ở tầng một của khu trọ điểm mười hai giờ, sinh nhật của cô đến rồi..