Rơi Vào Ngân Hà

Chương 37: Gả Đương Nhiên Gả!


Bạn đang đọc Rơi Vào Ngân Hà – Chương 37: Gả Đương Nhiên Gả!


Edit+beta: LQNN203
Con gái của chủ nhà trọ là một sinh viên đại học, mặc một chiếc váy trắng, xõa tóc, nhìn chằm chằm vào Trần Ngân Hà mọi lúc.

Ngô Thanh Đào nhìn chằm chằm chiếc bánh trứng trên đĩa của nữ sinh đại học, nói nhỏ với Tô Dao, “Quả nhiên là con gái của ông chủ, bánh trứng của cô ấy thoạt nhìn là do nhà bếp đặc biệt làm, vàng tươi, vừa vàng vừa giòn, đó là loại ngon nhất.”
Nhìn lại bánh trứng trong tiệc buffet, hầu hết là bột mì, không thơm cũng không giòn, còn nhiều dầu.

Tô Dao cắn một miếng, miệng đầy dầu, cô kiên nhẫn nuốt xuống nhằm mục đích không lãng phí thức ăn.

Sau khi nói chuyện với con gái của ông chủ, Trần Ngân Hà bưng đĩa thức ăn đi đến bên cạnh Tô Dao, lấy đĩa bánh trứng của cô đi, thay cho cô một cái mới, đó là chiếc bánh trứng vàng và giòn trên đĩa của con gái ông chủ.

Trần Ngân Hà: “Ăn cái này đi.”
Tô Dao ngẩng đầu nhìn về phía nữ sinh trong sáng: “Anh cướp bánh trứng của người ta?”
Trần Ngân Hà ngồi xuống đối diện Tô Dao: “Đó không gọi là cướp.”
“Gọi là lừa,” Tô Dao nhìn phẩm hạnh của Trần Ngân Hà là biết, “Anh dùng mỹ nhân kế với người ta à?”
“Chỉ vì một cái bánh trứng như vậy mà anh đã bán rẻ thân xác và cả linh hồn của mình, nhân phẩm của anh đâu, tôn nghiêm của anh đâu, chẳng lẽ anh ném đi hết chỉ vì một cái bánh trứng!?”
Tô Dao nếm thử một miếng, miệng đầy mùi thơm, cô chưa bao giờ ăn một chiếc bánh trứng ngon như vậy.

Tô Dao khẽ cắn môi, lại thấy xấu hổ khi chỉ trích Trần Ngân Hà, cô xoay người nói một cách tự nhiên, khen ngợi Trần Ngân Hà một câu: “Nếu tự mình đạt được thì có thể coi là tay làm hàm nhai rồi.”
Ngô Thanh Đào không được ăn cái bánh trứng ngon nhất, yên lặng nuốt nước bọt, một bên nhỏ giọng nhắc nhở Tô Dao: “Chị Tô, có phải chị nhầm trọng điểm rồi không, trọng điểm không phải là đội phó Trần vì chị nên mới bán thân xác và linh hồn sao?”
Trần Ngân Hà nghe thấy tiếng thì thầm của Ngô Thanh Đào, đặt chiếc thìa đang ăn cháo xuống, ngước mắt nhìn Tô Dao.

Anh muốn nhìn cô sẽ có bao nhiêu chậm chạp, anh vì cô mà không biết xấu hổ lừa bánh trứng của của tiểu cô nương người ta, cô còn có thể một chút cũng không cảm giác được?
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Việc anh hối lộ lãnh đạo một cách quang minh chính đại như vậy là không đúng, nếu lần sau anh muốn hối lộ, hãy làm riêng tư, đừng để người khác nhìn thấy, nếu không tôi và anh sẽ bị phạt đấy.”
Trần Ngân Hà: “…”
Trần Ngân Hà cầm chiếc bánh trứng ban đầu của Tô Dao lên, cắn vào chỗ cô đã cắn, cà lơ phất phơ mà nhướng mày, rất thuần thục chuyển sang vai tay ăn chơi rất sành sỏi: “Vậy thì lần sau tìm nơi không có ai, chỉ có tôi và cô, để tôi có thể dùng sắc đẹp hối lộ lãnh đạo một chút.”
Ngô Thanh Đào mặt đỏ bừng khi nghe đến đây, cô ấy cúi đầu xuống không dám nói lời nào.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, thấy hai mắt anh nở đầy hoa đào: “Tôi không nghĩ ý anh là một kẻ say xỉn, vừa rồi ngoài mặt anh như là đang hối lộ tôi bằng bánh trứng, nhưng thật ra là để tán gẫu với tiểu cô nương kia.”
Ngô Thanh Đào là một fan trung thành của Trần Ngân Hà, ngay lập tức phản đối: “Đội phó Trần không phải là loại người như vậy.”
Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào Tô Dao, anh không tin trên thế giới có người con gái thẳng như vậy.

Cái khác không nói, chỉ với khuôn mặt này của anh, làm sao cô có thể không có chút tâm tư nào với anh.


Anh nghi ngờ cô đang giả ngốc.

Trần Ngân Hà thử thăm dò duỗi chân về phía trước, mũi chân chạm nhẹ vào mũi chân Tô Dao dưới gầm bàn, sau đó nhanh chóng rụt lại như bị điện giật, ăn bánh trứng trên đĩa như chưa có chuyện gì xảy ra, phảng phất như không phải anh cố tình câu kết với người khác.

Tô Dao cảm thấy mũi chân mình bị chạm vào một chút, toàn thân giống như bị sét đánh, co rụt người lại, giương mắt trừng Trần Ngân Hà: “Không biết xấu hổ!”
Được cô thẹn quá hóa giận mắng, thấy cô đỏ mặt, Trần Ngân Hà cảm thấy thoải mái lên.

Ngô Thanh Đào không biết chuyện gì xảy ra: “Sao vậy chị Tô?”
Tô Dao đem bánh trứng trở thành kẻ đầu sỏ mà hung hăng nhai: “Không có gì, bị chó cắn một cái.”
Ngô Thanh Đào cúi đầu nhìn xung quanh: “Nào có chó, đâu có chó đâu.”
Tô Dao: “Ăn cơm của em đi.”
Sau khi ba người ăn uống ngon miệng, họ trở về căn phòng nơi Trần Ngân Hà và Tô Dao ở, thảo luận về kế hoạch hành động ngày hôm nay.

Tô Dao chỉ đơn giản kể lại những gì cô đã thấy đêm qua khi đến nhà của Lý Thư Bân để lắp đặt thiết bị theo dõi và ở bãi biển: “Tôi và đội phó Trần đã lộ mặt trước mặt mẹ con Lý Thư Bân, chỉ có thể hành động trong bóng tối để tránh đụng đầu với họ.”
“Triệu Dương và Tiểu Lâm sắp đến, họ sẽ thay phiên nhau quan sát mẹ con Lý Thư Bân 24/24.”
Tô Dao nhìn Ngô Thanh Đào: “Đào, em giả vờ là một khách du lịch, cố gắng liên lạc với vị tổng tài bá đạo đã thuê hết thuyền kia, không tiết lộ hành động của mình đồng thời nhờ anh ta phối hợp một chút, trông chừng những chiếc thuyền đó đừng để bất kỳ chiếc thuyền nào rơi vào tay Lý Thư Bân.”
Ngô Thanh Đào: “Rõ!”
Trần Ngân Hà dựa vào bàn: “Tổng tài bá đạo kia không cần phải xen vào đâu.”
Tô Dao liếc nhìn Trần Ngân Hà: “Làm sao có thể mặc kệ được, vạn nhất Lý Thư Bân trốn thoát khỏi bằng đường thủy, đuổi cũng không đuổi được.”
Trần Ngân Hà: “Tôi sẽ không để cho hắn từ đường thủy chạy trốn.”
Tô Dao cảm thấy buồn cười: “Anh lấy đâu ra tự tin vậy?”
“Hay anh chính là tên tổng tài bá đạo kia?”
“Được rồi, anh giàu thì giàu đó, nhưng anh không có bạn gái, mọi người đều nói thuyền được dùng vào ngày sinh nhật của bạn gái người đó.”
Tô Dao nhìn thời gian: “Sắp đến giờ rồi, xuất phát thôi.”
Ngô Thanh Đào về phòng thu thập đồ một chút liền đi ra ngoài, Tô Dao và Trần Ngân Hà đến gần nhà Lý Thư Bân.

Đương nhiên, mục đích của Tô Dao không chỉ là theo dõi, ngăn cản Lý Thư Bân bỏ trốn cũng chỉ là một trong những mục đích, mục đích quan trọng nhất là tìm ra nơi chôn thi thể Lương Tiểu Ninh.

Lục Hải Minh nói đúng, vùng nông thôn thích hợp để giấu xác hơn thành phố.

Thành phố đầy bê tông cốt thép và camera, không giống như vùng nông thôn, nơi có thể tùy tiện tìm một lùm cây, đào sâu hơn một chút và chôn xuống.

Không có gì ngạc nhiên khi những tên hung thủ đều đã chết già hàng chục hoặc hàng trăm năm, xác chết có thể vẫn không được phát hiện.


Tô Dao quay đầu lại hỏi Trần Ngân Hà: “Nếu anh giết người, anh sẽ giấu xác ở đâu?”
“Vứt xuống một cái giếng ở một nơi hẻo lánh trên núi, hoặc buộc một tảng đá vào rồi ném xuống biển để cho cá mập ăn,” Trần Ngân Hà vừa nói, anh vừa nheo mắt, giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn, không giống người sống, “Lột da, xẻ thịt thành nghìn mảnh, dùng búa đập nát xương, ném nhãn cầu nuôi chó, tim, gan, lá lách và phổi cho sói ăn, ngay cả giọt máu cuối cùng cũng xả nó xuống cống để nuôi lũ bọ.”
Giọng điệu của anh không giống như anh thuận miệng nói, như thể anh đã từng làm điều đó với một người.

Đôi mắt hoa đào luôn gợn sóng ấy trở nên tối tăm như vực thẳm, ném cả thế giới vào một cánh đồng băng tuyết, không một tia nắng nóng nào có thể làm tan chảy nó.

Tô Dao nhìn chằm chằm vào mắt Trần Ngân Hà, giống như vô tình hỏi: “Anh đã từng giết người chưa?”
Cảm xúc giống như vực thẳm đen tối trong mắt người đàn ông nhanh chóng biến mất, như thể chưa từng tồn tại: “Đương nhiên là có, lão tử ít nhất có bảy hoặc tám mạng người bị chính tay mình giết chết.”
Thời bình, có rất nhiều cảnh sát cả đời chưa từng nổ súng, ở tuổi của anh, bảy tám sinh mạng đã là kinh người rồi.

Tô Dao: “Anh có biết tính cách của anh hư không?”
Lúc này Tô Dao hoàn toàn không cảm thấy Trần Ngân Hà cà lơ nữa, là tàn nhẫn, loại tàn nhẫn lạnh thấu xương này có thể dùng một tay tàn nhẫn bẻ gãy cổ người ta.

Đây không phải là lần đầu tiên Tô Dao phát hiện ra, kỳ thật cô một chút cũng không hiểu anh.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Ý tôi nói là, anh đã giết người ngoài giờ làm việc chưa?”
“Không có,” Trần Ngân Hà nói, “Tôi chỉ nghĩ về việc ăn đường cả ngày, không nghĩ giết người cũng không muốn chết.”
Tô Dao: “Có ý gì?”
Trần Ngân Hà quay đầu nhìn Tô Dao: “Cô còn nhớ hoàng tử bé ở trong ngôi nhà xinh đẹp không?”
Tô Dao càng thêm bối rối: “Tôi biết ngôi nhà xinh đẹp, nhưng hoàng tử bé là sao?”
Cô miệt mài tìm kiếm trong đầu, cuối cùng cũng tìm được một chút ký ức liên quan đến ngôi nhà xinh đẹp, núi Nhược Đàn.

“Không có hoàng tử bé gì cả,” Tô Dao tức giận khi nghĩ đến kẹo que của cô bị giật mất rồi bị đẩy ngã xuống đất như một con chó gặm bùn, “Không phải có một con quái vật nhỏ sống trong ngôi nhà đó sao?!”
Trần Ngân Hà: “…”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Sao tự nhiên anh lại hỏi cái này?”
Tô Dao và Trần Ngân Hà cùng nhau trốn sau đống cỏ khô cách đó không xa, đang nói chuyện thì Tiêu Quảng Lan từ Lý gia bước ra.

Trần Ngân Hà cúi đầu ghé vào tai Tô Dao: “Tôi sẽ nói chuyện với cô sau.”
Tô Dao thấy nhột nhột, nhất là khi có người nói chuyện đến tai cô, cô cảm thấy cả tai mình đều tê rần nên trốn sang một bên: “Tôi đi theo Tiêu Quảng Lan, anh trông chừng Lý Thư Bân đi.”
Thôn Liễu Hà hoang vắng, cây cối ở khắp nơi, hơn nữa thường có khách du lịch trong thôn đi dạo xung quanh, điều này có thể giúp họ che giấu dấu vết của mình rất tốt.

Tô Dao đi theo Tiêu Quảng Lan suốt quãng đường, thấy bà ta đột nhiên dừng lại, đi vào bụi cỏ ven đường, nhặt một chai thuốc trừ sâu rồi tiếp tục đi.


Chắc chắn bà ta là một bà nội trợ tiết kiệm, thậm chí còn tiết kiệm cả chai thuốc trừ sâu để đem bán.

Cho dù là ở nông thôn, nhưng nếu sống ở thành phố với cô con dâu thích sạch sẽ, Tiêu Quảng Lan cả ngày ở nhà nhặt ve chai và thu gom đồ rách nát thì Lương Tiểu Ninh có thể chịu đựng được sao, điều này sẽ thêm vào mâu thuẫn mẹ chồng con dâu.

Tiêu Quảng Lan cũng không đi đâu xa, bà ta sang nhà hàng xóm hỏi mượn cái rổ tre, mượn cái rổ tre cũng không về ngay, bà ta dọn ghế ngồi dưới mái hiên trò chuyện.

Người hàng xóm là một phụ nữ hơn năm mươi tuổi với giọng nói to như Tiêu Quảng Lan, rất hay nói, hai người nói không dứt chuyện, từ bữa sáng ăn gì, cho tới thịt heo bao nhiêu tiền một cân, cuối cùng đem đề tài chuyển tới con dâu.

Một khi nói đến chuyện nhà liền không dứt.

Hàng xóm than thở về con dâu mnh: “Hôm qua thấy tôi ở cổng thôn, nó chẳng thèm thưa ai, mắt cứ nhìn lên trời.”
“Ngày thường cũng không ra ngoài làm việc, tôi biết nó hay lấy tiền con trai tôi cực khổ kiếm mang về nhà mẹ đẻ của nó.”
Tiêu Quảng Lan dường như đã tìm thấy một tri kỷ, vốn chính là người nói nhiều, lúc này như cái máy hát ra sức phát, toàn bộ đều bộc lộ ra bên ngoài.

“Cô con dâu đoản mệnh xui xẻo của tôi mới là khó chịu, thật đó, tôi chưa từng thấy người lười biếng như vậy, ăn sang, buổi tối hay đi ăn cái gì mà BBQ nướng, đó còn không phải là tiền nhà họ Lý sao?”
Hàng xóm: “Không phải bà nói mất tích sao, năm ngoái thông gia của bà không phải đến đây đăng thông báo tìm người mất tích sao, chết khi nào vậy?”
Tiêu Quảng Lan: “Đã, đã năm năm rồi, không tìm được, chắc là chết rồi, bằng không nếu nó còn sống, nó có thể không về nhà sao?”
Hàng xóm gật đầu: “Cũng đúng.”
Tiêu Quảng Lan chưa kịp chửi xong đã hạ giọng: “Không biết xấu hổ, ban đêm nó còn phát ra tiếng.

Ai u, tôi nghe mà đỏ mặt thay nó.”
Hàng xóm: “Người trẻ bây giờ không phải như thế này sao, nhà tôi cũng tương tự.”
Tiêu Quảng Lan: “Còn là một đứa phá của nữa, mua một con búp bê Tây Dương gì mà vài ngàn, đắt muốn chết, nên tôi đã nói với nó một câu, nó còn ầm ĩ với tôi.

Tôi đã chịu đựng nó lâu rồi, tức giận đến mức suýt chút nữa không thèm nhắc đến chuyện đó nữa.”
Người hàng xóm đổ một ly nước cho Tiêu Quảng Lan: “Con trai và con dâu của bà không phải đã sớm ly hôn rồi sao, không phải là người một nhà nữa, đừng tức giận, tức giận như vậy không đáng.”
Giọng điệu của Tiêu Quảng Lan có chút khinh thường: “Ly hôn thì làm sao, nó sinh ra là người nhà họ Lý, chết là ma nhà họ Lý.

Cho dù chết đi có biến thành ma thì cũng là ma nhà họ Lý chúng tôi.”
Tô Dao có thể nghe rõ ở ngoài tường cảm thấy tội nghiệp cho Lương Tiểu Ninh, một cô gái được cha mẹ yêu thương cưng chiều trong lòng bàn tay, xúi quẩy tám kiếp mới gặp được gia đình này.

Sau khi Tiêu Quảng Lan mắng Lương Tiểu Ninh xong, bà ta cảm thấy thoải mái, vác giỏ tre về nhà.

Tô Dao hội họp với Trần Ngân Hà, người đang canh gác gần nhà Lý Thư Bân: “Lý Thư Bân thế nào?”
Trần Ngân Hà: “Không ra ngoài, vẫn luôn ở nhà.”
Tô Dao liếc nhìn cửa nhà Lý Thư Bân, Tiêu Quảng Lan đang ngồi trong sân và gấp tiền giấy: “Chờ bọn họ đi tế bái bố của Lý Thư Bân đi theo nhìn xem.”
Sinh tử là người của Lý gia, chết là ma của Lý gia, cô nghi ngờ họ đã chôn Lương Tiểu Ninh gần ngôi mộ của tổ tiên họ Lý.


Trong lúc theo dõi, Tô Dao không ngừng nghĩ, mẹ con Lý Thư Bân coi Lương Tiểu Ninh như người nhà họ Lý, còn Vưu Hải Ba thì sao, họ sẽ chôn xác Vưu Hải Ba ở đâu?
Tiêu Quảng Lan đã gấp tiền giấy cả buổi chiều, không đi ra ngoài cho đến khi mặt trời lặn.

Tô Dao có chút sốt ruột: “Trời tối rồi, sao bọn họ không đi cúng bái, sẽ không phải đợi đến tối tối lửa tắt đèn đó chứ.”
Trần Ngân Hà: “Hôm nay bọn họ sẽ không đi.”
Tô Dao: “Sao anh biết?”
Trần Ngân Hà: “Con gái ông chủ nói ở đây không có tục cúng ban đêm, vì sợ những hồn ma cô đơn đến cướp mất tiền giấy của tổ tiên.”
Tô Dao cười: “Không tồi, lúc đoạt bánh trứng còn không quên dò hỏi tin tức.”
“Đội trưởng Tô, đội phó Trần,” Ngô Thanh Đào đi tới, “Hai người đi ăn tối đi, em thay cho hai người, lát nữa Triệu Dương và Tiểu Trương cũng tới rồi.”
Tô Dao ngồi xổm trước đống cỏ khô, quay đầu lại hỏi Ngô Thanh Đào: “Liên hệ với tổng tài bá đạo bên kia thế nào rồi?”
Ngô Thanh Đào thở dài: “Trưởng thôn phụ trách tiếp nhận thuyền và phát tiền nói, tổng tài bá đạo đó không muốn lộ mặt, bất luận em nói cái gì bên kia cũng không chịu, quyết tâm không chịu gặp chúng ta.”
Tô Dao: “Em nói như thế nào, có tiết lộ thân phận không?”
Ngô Thanh Đào: “Em không tiết lộ thân phận, hiện tại tất cả thuyền đều nằm trong tay người đó.

Em nói mình đến đây là đi du lịch, muốn mượn thuyền ra biển chơi, nguyện ý ra giá cao để thuê một con thuyền.”
Tô Fao gật đầu: “Tổng tài bá đạo đó nói như thế nào?”
Ngô Thanh Đào: “Anh ta nói mỗi chiếc thuyền đều có tác dụng rất lớn, không cho thuê.”
Tô Dao tặc lưỡi một tiếng: “Thật là hữu ích khi làm cho bạn gái hạnh phúc trong ngày sinh nhật của cô ấy.”
“Nhưng không sao, anh ta không cho chúng ta thuê, tám phần cũng sẽ không cho mẹ con Lý Thư Bân thuê.”
Ngô Thanh Đào gật đầu: “Tổng tài bá đạo đó đã thông qua trưởng thôn truyền lời, nói anh ta tuyệt đối không đem bất cứ con thuyền nào cho bên khác thuê, bất cứ ai cũng đừng nghĩ phá hỏng bất ngờ sinh nhật mà anh ta đã chuẩn bị cho bạn gái.”
Tô Dao: “Đây thực sự là một người si tình.”
Trái tim thiếu nữ của Ngô Thanh Đào bay bổng lên: “Vì một cô gái mà chuẩn bị cả một vùng biển rộng, lãng mạn quá đi.

Nếu có người đàn ông nào có thể quan tâm đến em như vậy, em nhất định sẽ gả cho anh ấy!”
Cô ấy tự mơ mộng xong chưa đủ, kéo theo Tô Dao: “Chị Tô, nếu là chị, chị có gả không?”
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, những trải qua từ nhỏ đến lớn khiến anh rất ít khi căng thẳng, anh cảm thấy dù trời có sập xuống cũng chỉ có như thế, tệ nhất cũng chính là cái chết.

Lúc này anh mới cảm thấy nhịp tim của mình nhanh hơn một chút, không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào mắt và môi của Tô Dao.

Tô Dao thậm chí còn không nghĩ ngợi: “Gả, đương nhiên gả!”
Trong lòng Trần Ngân Hà nhẹ nhõm, khắp người cũng trở nên thư thái hơn, đáy lòng giống như có một bó pháo hoa nho nhỏ nổ tung, đem trời tối thắp sáng lên, với một tấm thảm đỏ trải dưới chân, dẫn đến một ngôi mộ tên là bạch đầu giai lão, trên đó có khắc tên của anh và cô.

Trước đó, họ sẽ có hai người con, một trai một gái, con gái phải giống anh, tính cách của con trai phải giống cô.

Tốt nhất đều là họ Trần, nếu cô muốn, cũng có thể đặt một đứa họ Trần, một đứa họ Tô.

“Đương nhiên,” Tô Dao ôm vai Ngô Thanh Đào, tâm trí hướng về cười cười, “Nếu thổ hào là con ma ốm thì càng tốt, chờ hai năm sau anh ta từ giã, chị sẽ vì anh ta thủ thân làm góa phụ trong hai năm, sau đó cầm theo tài sản kếch xù của anh ta, bao nuôi bảy tám tiểu tình nhân, một tuần không trùng ai.”
Con ma ốm Trần Ngân Hà cảm thấy tim mình như thắt lại, cổ họng bị tắc nghẽn, thiếu chút nữa phun ra một vũng máu lớn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.