Bạn đang đọc Rơi Vào Ngân Hà – Chương 22: Bầu Trời Đầy Sao
Edit+beta: LQNN203
“Rẹt”, những ngôi sao lần lượt rơi xuống từ mái nhà.
Ôn Lương đứng giữa căn nhà gỗ, xung quanh là một mảng sao.
Không phải là một ngôi sao thật, nó trông giống như được cắt ra từ một tờ giấy sáng bóng phản chiếu ánh sáng.
Không có máu bắn tung tóe và chết chóc như mong đợi, chỉ có một căn phòng đầy ánh sao, được thắp sáng bởi màn đêm và ánh đèn nhẹ nhàng rực rỡ.
Ôn Lương vươn tay tiếp nhận một ít ngôi sao, nhẹ nhàng nắm chặt trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn.
Chỉ có cậu ta và Tưởng Chân Chân biết về nơi này, họ đã lên kế hoạch trói Dương Sơ Mẫn ở đây, gϊếŧ cô ta, để cô ta chết như những gì cô ta đáng phải nhận.
Họ đã lên kế hoạch cho mọi chi tiết, thậm chí cả vị trí và góc đặt điện thoại khi phát sóng bắt đầu.
Bầu trời đầy sao này không nằm trong kế hoạch, Ôn Lương nhìn xuống con dao gấp trên tay.
Con dao này là do chính tay Tưởng Chân Chân nhét vào tay cậu ta, hãy để cậu ta dùng con dao này kết thúc mọi chuyện tại đây và kết thúc luyện ngục trên trần gian này.
Tay cầm màu hồng được thiết kế với một vòng tròn bằng kim cương nhỏ vụn tinh xảo, cùng những vì sao đang rơi giao hòa chiếu sáng lẫn nhau và phản chiếu ra vạn trượng tia sáng.
Đây không phải là kết thúc của tất cả mọi thứ, mà là cuộc sống mới.
Có lẽ không ai ngoại trừ Tưởng Chân Chân biết có một cơ chế nhỏ được cài đặt trên cán dao, cơ chế được kích hoạt, rơi xuống cả ngân hà đầy mãn nhãn.
Ôn Lương ngẩng đầu, bắt được chiếc máy bay giấy trắng cuối cùng rơi xuống.
Cánh của chiếc máy bay giấy lấm tấm ánh sao rơi nhẹ vào lòng bàn tay, trên cánh viết một dòng chữ đẹp dịu dàng: “Thay mình sống thật tốt.”
Tô Dao thì thào: “Phóng tín hiệu gây nhiễu, cắt hình ảnh phát sóng trực tiếp, chuẩn bị đột nhập vào lối vào chính!”
Vừa nói, cô vừa lặng lẽ dẫn người tới cửa, sẵn sàng tìm thời điểm thích hợp để đạp tung cánh cửa.
Qua khe cửa, Tô Dao nhìn thấy Ôn Lương đứng giữa căn nhà gỗ, nhìn xuống chiếc máy bay trên tay, không biết từ lúc nào, con dao gấp đã rơi xuống đất.
Không có một tia sát khí nào trong người, cả người như đông cứng tại chỗ, như thể linh hồn của cậu đã bị lấy mất.
Lợi dụng lúc Ôn Lương không để ý, Dương Sơ Mẫn đã dùng chân gạt con dao trên đất, định giành vào tay mình.
Tô Dao ra hiệu cho cấp dưới sắp phá cửa: “Lùi về phía sau.”
Cô hét lên qua loa, “Dương Sơ Mẫn!”
Dương Sơ Mẫn sợ tới mức giật mình co người lại, cô ta sợ sẽ bị Ôn Lương phát hiện, không dám với tay lấy con dao trên mặt đất.
Đứng bên cạnh Tô Dao, Giang Bất Phàm rất khó hiểu: “Chị Tô, sao lại ngăn cản hành động?”
Thậm chí cậu có thể thấy Ôn Lương không có dao trong tay, đây là thời điểm tốt nhất để đột nhập.
Tô Dao: “Đây không phải là thời điểm tốt nhất, cánh cửa bị khóa từ bên trong, nếu cậu không thể mở nó ra ngay lập tức, sẽ chỉ khiến những kẻ bắt cóc sợ hãi và đe dọa tính mạng của các con tin.”
Giang Bất Phàm: “Cánh cửa đó, chị Tô, chị hoàn toàn có thể…”
Tô Dao: “Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao, là một mạng người, ai có thể gánh nổi lỡ như này.”
Giang Bất Phàm muốn nói gì đó, nhưng bị Tô Dao phóng ánh mắt qua không dám lên tiếng.
Cậu ấy muốn nói, cậu ấy cũng có thể mở tung cánh cửa đó.
Trần Ngân Hà bước đến bên cạnh Tô Dao, giúp cô chỉnh lại âm thanh loa: “Đã đến lúc bắt đầu rồi, phụ thuộc vào cô, chuyên gia đàm phán.”
Giang Bất Phàm xem đến như lọt vào trong sương mù, không biết vị hai đội trưởng này đang làm gì, có thể bắt đầu, bắt đầu cái gì?
Đội trưởng Tô giỏi tấn công nhất, nhưng có vẻ không giỏi đàm phán.
Chờ một chút, chẳng phải hai người này vừa gặp nhau đã đánh nhau rồi sao, khi nào đã trở nên ăn ý như vậy?
Tô Dao trầm giọng nói: “Người bên trong, bỏ vũ khí xuống, tự mình đi ra, tự mình ra đầu thú.”
Nghe thấy chữ đầu thú, Giang Bất Phàm đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Một lúc sau, “két” một tiếng, cửa căn nhà gỗ từ bên trong mở ra, Ôn Lương đi ra.
Với lệnh của Tô Dao, kẻ bắt cóc và con tin được đưa đến phòng thẩm vấn, cuộc thẩm vấn bắt đầu ngay trong đêm.
Ôn Lương giải thích toàn bộ quá trình phạm tội.
“Tất cả các video đều được quay từ trước, vào đêm ngày 14, em đã ở trên lầu nhà Chân Chân sử dụng chiếc điện thoại đã mất của Tưởng Đại Lâm do bạn ấy đưa cho em để phát một video trực tiếp, nhằm dọa bố mẹ nuôi súc sinh của bạn ấy.”
“Em và Chân Chân đã lên kế hoạch, đó là chủ ý của em, em đã phá hủy camera ở con sông trước đó, em không muốn cảnh sát tra ra được, chúng em muốn làm điều gì đó chấm dứt cho bản thân mình.”
Người thiếu niên lẻ loi ngồi trong trong phòng thẩm vấn, ánh mắt kiên định: “Không có chuyện gài bẫy, Tưởng Chân Chân không dụ Dương Sơ Mẫn gϊếŧ bạn ấy, chính Dương Sơ Mẫn đã cố ý gϊếŧ bạn ấy.
Video cuối cùng ghi lại rõ ràng quá trình Dương Sơ Mẫn gϊếŧ Tưởng Chân Chân.”
Tô Dao tự tay rót một cốc nước cho Ôn Lương đặt trước mặt cậu ta: “Các em làm thế nào dự đoán trước được Dương Sơ Mẫn sẽ gϊếŧ Tưởng Chân Chân, thậm chí phá hủy trước máy quay tại hiện trường vụ án.”
Ôn Lương cúi đầu nhìn gợn sóng trong ly nước, không nói gì.
Sau đó, bất kể Tô Dao hỏi cái gì, Ôn Lương đều không nói.
Trợ lý pháp y Tiểu Kỳ đã kiểm tra qua các vết thương, Ôn Lương bị thương không kém Tưởng Chân Chân, hầu hết đều do bị đánh đập bạo lực.
Đoạn video gϊếŧ người, cùng với sợi quần áo của Dương Sơ Mẫn được thu thập tại ván gỗ bị gãy trên con đường hiện trường, và Hạ Tiểu Hà, một nhân chứng, khai rằng Dương Sơ Mẫn đã gϊếŧ Tưởng Chân Chân, bằng chứng thuyết phục đến mức không thể chắc chắn hơn.
Mặt khác, phòng thẩm vấn bên cạnh.
Dương Sơ Mẫn không chịu thừa nhận mình đã gϊếŧ Tưởng Chân Chân, vừa khóc vừa la: “Em không có, bạn ấy thật sự là bạn thân của em, sao em có thể gϊếŧ bạn ấy được, em chỉ có chút mâu thuẫn với bạn ấy thôi.”
Trần Ngân Hà và Ngô Thanh Đào phụ trách thẩm vấn Dương Sơ Mẫn.
Trần Ngân Hà dựa vào lưng ghế, có vẻ không thích giọng nói ồn ào của Dương Sơ Mẫn, khẽ cau mày.
Ngô Thanh Đào chán ngấy bộ mặt của Dương Sơ Mẫn, quay lại nhìn đội phó Trần không buồn nói, biết là để cô ấy chủ động thẩm vấn.
“Em có thể được chưa, đến lúc này rồi mà vẫn còn tình chị em hay bạn học gì chứ, bỏ đi.”
Dương Sơ Mẫn lau nước mắt, đáng thương: “Em không gϊếŧ bạn ấy, không phải em gϊếŧ, em chỉ đẩy nhẹ bạn ấy, em không biết làm thế nào mà bạn ấy lại rơi xuống sông.”
Độ tin cậy trong lời nói của Dương Sơ Mẫn về cơ bản là bằng không.
Trần Ngân Hà nhướng mi, liếc nhìn Dương Sơ Mẫn: “Chứng cứ.”
Dương Sơ Mẫn không trưng ra được chứng cứ gì, không thể giả vờ nữa, trong mắt lộ ra một tia hung tợn: “Dù sao thì, Ôn Lương đã bắt cóc em, muốn gϊếŧ em, cậu ta sẽ phải ngồi tù, cậu ta chết chắc rồi!”
Ngô Thanh Đào chưa từng nhìn thấy một đứa trẻ hung ác như rắn độc như vậy, trong lòng cô rùng mình một cái, cả kinh càng lúc càng lạnh: “Em nên quan tâm đến bản thân mình đi, gϊếŧ người là một tội nghiêm trọng.”
Dương Sơ Mẫn đột nhiên bật cười: “Năm nay em mới mười bảy tuổi, không phải mười tám tuổi.
Cho dù có gϊếŧ người, tòa án cũng không thể kết án tử hình.”
“Gia đình em có tiền, bố em sẽ thuê cho em những luật sư giỏi nhất trên toàn thế giới, nhiều nhất vài tháng là em ra tù thôi.”
Một tiếng “cạch”, Dương Sơ Mẫn đưa tay làm đổ cốc nước trước mặt, mất bình tĩnh, “Tại sao cho em uống loại nước này, rác rưởi, có mùi, em muốn uống loại nước mà em thường uống, bố em nhất định đã mang đến đây, đi lấy nó cho em!”
Ngô Thanh Đào thật muốn chộp lấy cái túi đựng tài liệu trước mặt mà đập vào đầu cô ta, cái quái gì vậy.
Trần Ngân Hà liếc nhìn Ngô Thanh Đào: “Điện thoại di động.”
Ngô Thanh Đào: “Hả?”
Nhớ tới việc điện thoại di động của Trần Ngân Hà bị rò rỉ, Ngô Thanh Đào vội vàng đưa điện thoại di động.
Trần Ngân Hà cầm lấy nó và lau đi, ngả người ra ghế, từ từ mở một trang web tiếp tục làm mới dữ liệu.
Dương Sơ Mẫn không biết Trần Ngân Hà đang làm gì, trong tiềm thức cô ta hoảng sợ, giọng nói có chút run rẩy: “Anh đang làm gì vậy?”
“Có biết trong luật có một từ gọi là cân nhắc mức hình phạt không, dựa vào tình huống cụ thể là có thể được xét xử.” Trần Ngân Hà lắc màn hình điện thoại di động trước mặt Dương Sơ Mẫn, “Tổng cộng có 150 triệu người xem em bắt nạt Tưởng Chân Chân như thế nào trong phòng phát sóng trực tiếp.”
Nói xong, anh chuyển trang web: “Đây là tập hợp dữ liệu tên thật trên mạng, Hai triệu người yêu cầu mức án nhẹ cho Ôn Lương, năm triệu người yêu cầu mức án nặng nề dành cho Dương Sơ Mẫn, đó là em.”
“Bây giờ số liệu này vẫn đang tiếp tục tăng.” Trần Ngân Hà trả lại điện thoại cho Ngô Thanh Đào, lạnh lùng nhìn Dương Sơ Mẫn, “Vài tháng, nằm mơ đi.”
“Ngoài việc xem xét tác động xã hội,” Ngô Thanh Đào nói thêm, “Mức thi hành án cụ thể cần phải xem xét toàn diện động cơ phạm tội, tội ác chủ quan, có phạm tội nhiều lần không, có đầu thú không, có tình tiết lập công hay không, nhẹ hoặc giảm bớt tình tiết không, và thái độ nhận tội của đương sự cũng là nhân tố xác định.”
Dương Sơ Mẫn, giống như một con thú bị mắc kẹt trong một cái lồng sắt, hét lên lo lắng: “Em không gϊếŧ bất cứ ai, em không gϊếŧ Tưởng Chân Chân, là nó vu khống em, nó gài bẫy em! “
Ngô Thanh Đào: “Thái độ nhận tội như thế này là không tốt.
“
Dương Sơ Mẫn trừng mắt nhìn Ngô Thanh Đào một cái: “Số hiệu của chị là bao nhiêu, tôi muốn đâm đơn khiếu nại!”
Phòng thẩm vấn lại bị mở ra, Trần Ngân Hà đứng bên cửa và nói với Ngô Thanh Đào, “Hãy hỏi gia đình nghi phạm đưa đến chiếc quần khác đi.”
Dương Sơ Mẫn nhớ lại sự việc cô ta đã tè ra quần trước mặt hơn 100 triệu người, khuôn mặt cô ta lập tức tái mét.
Ngô Thanh Đào vỗ vào đầu: “Ai ya, đúng rồi, để Dương tiểu thư mặc quần ướt thì đúng là khó chịu, đây là một thất trách trong công việc của chúng tôi.
Ai ya, lỡ như để bị khiếu nại thì làm sao bây giờ.”
Nói xong sai người nhanh chóng đi lấy quần cho Dương Sơ Mẫn.
Trần Ngân Hà đóng cửa phòng thẩm vấn, lập tức nghe thấy tiếng la hét sụp đổ của Dương Sơ Mẫn phía sau.
“Được đó,” Tô Dao đi tới nhìn Trần Ngân Hà, “Sỉ nhục người khác cũng tài thật.”
Trần Ngân Hà: “Nghĩ nhiều rồi, tôi đang chăm sóc cho nghi phạm thôi.”
“Còn Ôn Lương thì sao?”
“Thái độ nhận tội tốt, còn giải thích tội bắt cóc Dương Sơ Mẫn,” Tô Dao đưa biên bản thẩm vấn cho Trần Ngân Hà, “Anh có nghĩ Tưởng Chân Chân thực sự bị Dương Sơ Mẫn gϊếŧ không?”
“Tôi chỉ tin chứng cứ.”
Giọng Tô Dao mang theo tia mỉa mai: “Anh không phải tin tưởng phán đoán chủ quan của riêng anh nhiều hơn ư?”
Anh hiểu cô đang nói về hiện trường giải cứu các con tin, cô bị anh cướp tai nghe, không cho tay súng bắn tỉa nổ súng.
Tô Dao đang dựa vào tường, từ lúc bắt đầu giải cứu đến giờ, tâm trạng căng thẳng, trái tim cũng không có thời gian bình tĩnh lại.
Nếu Trần Ngân Hà thua và Ôn Lương gϊếŧ Dương Sơ Mẫn bằng con dao đó, thế thì Trần Ngân Hà xong rồi.
Những sai lầm lớn trong việc ra quyết định vẫn đang nằm dưới mũi của hơn 100 triệu người.
“Sau này tôi mới nghĩ lại một chút, anh nên có cơ sở khác để phán đoán, tin rằng Tưởng Chân Chân sẽ không để cho Ôn Lương gϊếŧ Dương Sơ Mẫn.”
Tô Dao đưa túi chứng cứ cho Trần Ngân Hà, “Con dao này đang bán trên thị trường.
Kim cương trên cùng là kim cương thật, ước tính trị giá ít nhất năm vạn, nhất định không phải là của Tưởng Chân Chân.”
Tô Dao quay đầu nhìn Trần Ngân Hà, trừng lớn hai mắt: “Anh nhận ra con dao này, anh biết có một cơ quan ẩn trong nó, anh còn chắc chắn thứ bật ra từ nó không phải là một lưỡi dao sắc, mà là một bầu trời đầy sao.”
Ánh sáng trong hành lang rơi vào mắt anh, đôi mắt anh là cực kỳ đen tối, không đáy, có một luồng sáng nhỏ chiếu vào chúng, như thể được lấp đầy bởi một vũ trụ ngân hà.
Tô Dao nói từng chữ một: “Đúng vậy không, Trần, Ngân, Hà?”
Trần Ngân Hà cụp mắt xuống, đôi mắt anh sâu thẳm và lộng lẫy bị hàng mi dài che mất một nửa, khi anh nhìn cô lần nữa, điều duy nhất trong mắt anh chỉ có một dấu vết của sự thờ ơ thản nhiên để lại: “Cô gọi tên tôi thật dễ nghe, gọi lại lần nữa đi.”
Tô Dao phớt lờ hành vi cợt nhả của Trần Ngân Hà, cố chấp hỏi, “Anh không muốn nói sao?”
Trần Ngân Hà dựa vào tường, anh nhìn lên trần nhà trên đầu: “Không có gì để nói, tôi chưa nhìn thấy con dao đó.”
Giọng điệu của Tô Dao trở nên lạnh lùng, như thể một bức tường cứng được dựng lên giữa hai người: “Anh không muốn nói tôi cũng sẽ không ép anh.”
Cô việc công xử theo phép công nhìn anh: “Nếu anh đã nhìn thấy con dao đó, đã biết lưỡi dao sẽ không bật ra khỏi con dao, nói có sách mách có chứng ngăn cản tay súng bắn tỉa ngắm bắn, vậy thì hành động cứu viện thuộc về công của anh trước tiên.
Nếu anh không biết chi tiết về con dao, nó sẽ trở thành một cuộc mạo hiểm vô căn cứ, đánh cược mạng sống của con tin, xác suất chiến thắng là cực kỳ thấp.”
Trần Ngân Hà cúi đầu lắng nghe lời nói của Tô Dao, không phản bác lại bất cứ điều gì, nhưng cũng không nhiều lời.
Anh không thẳng thắn thành khẩn, cũng quá nguy hiểm, Tô Dao dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Anh có quá nhiều bí mật, vốn dĩ cấp bậc của anh cao hơn tôi, tôi dùng không nổi, đợi khi vụ án này kết thúc tôi sẽ đi báo cáo với Khương cục, giúp anh xin chuyển công tác.”
“Như thế đối với anh tốt, tôi tốt và mọi người đều tốt.
“
Trần Ngân Hà nghiêng đầu nhìn Tô Dao, đôi mắt hơi híp lại: “Cô đi thật à?”
Tô Dao cầm lấy túi chứng cứ xoay người định rời đi, Trần Ngân Hà bước tới, dừng lại trước mặt Tô Dao, kéo giọng điệu: “Thật sự tức giận sao, lãnh đạo?”
“Thật sự muốn đuổi tôi đi?” Anh nhìn cô bằng đôi mắt đẹp như hoa đào, như thể anh đã làm sai rất nhiều, “Một người đàn ông đẹp trai có một không hai trên đời này như tôi, cô có thể nỡ bỏ?”
Tô Dao: “Làm nũng cũng vô dụng.”
Rạng sáng hai giờ, đèn được bật trên hành lang, khiến cho màn đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, tối đen như mực.
Tô Dao quay đầu nhìn Trần Ngân Hà, anh đứng trước bóng tối vô biên, nước da trắng đến tỏa sáng, trong mắt hiện lên một tầng ánh sáng mỏng manh.
Tô Dao đột nhiên cảm thấy bức tranh trước mắt có chút quen thuộc, tựa như đã nhìn thấy ở một nơi nào đó rất xa xôi.
Cô lục tung trong trí nhớ một phen, cố gắng nhớ lại điều gì đó.
Cô chắc chắn từ nhỏ đến giờ mình chưa từng bị mất trí nhớ, cũng không mất trí nhớ tạm thời, nhưng cô vẫn không nhớ được gì.
Tô Dao ngước nhìn Trần Ngân Hà, cô đã nhìn thấy anh ở đâu chưa?