Bạn đang đọc Rơi Vào Ngân Hà – Chương 21: Surprise
Edit+beta: LQNN203
Căn nhà gỗ bị bao vây bởi tầng tầng cảnh sát, những tay súng bắn tỉa ẩn nấp trong bóng tối liên tục điều chỉnh đầu súng để tìm góc ngắm.
Tô Dao bố trí lực lượng, cầm lấy cái loa mà Giang Bất Phàm đưa cho, gắt gao nói: “Người bên trong nghe đây, cậu đã bị bao vây, khoanh tay thả con tin ra, ngay lập tức đầu hàng!”
Trong nhà truyền đến tiếng hét của người thiếu niên: “Tạm thời em sẽ không làm tổn thương cô ta, tất cả đứng lại, không được nhúc nhích!”
Tạm thời sẽ không làm tổn thương cô ta, nhưng không biết lúc sau có đảm bảo không.
Qua khe cửa sổ, Tô Dao nhìn thấy Ôn Lương đứng sau lưng Dương Sơ Mẫn, một tay cầm điện thoại di động, tay còn lại là một con dao gọt hoa quả sắc bén, mũi dao nhọn nhắm ngay cổ Dương Sơ Mẫn.
Sắc mặt Ôn Lương có chút luống cuống, nhưng ánh mắt rất kiên định.
Cậu ta không thành thạo làm loại chuyện này, thậm chí có chút chột dạ, trong lòng lại có một chỗ dựa tinh thần rất vững chắc.
Toàn thân Dương Sơ Mẫn run lên, miệng đã bị bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ từ cổ họng.
Tô Dao liếc mắt nhìn, cửa sổ căn nhà gỗ quá nhỏ không thể cho người đi vào, không thể dùng làm điểm đột phá, chỉ có thể dùng để bắn tỉa.
Toàn bộ không gian quá kín, cửa chính đóng chặt, con dao nhẹ nhàng kề vào cổ Dương Sơ Mẫn có thể gϊếŧ chết cô ta trong giây lát, bọn họ có xông vào cũng không kịp giải cứu Dương Sơ Mẫn.
Tô Dao giương mắt liếc nhìn người bắn tỉa, chỉ cần Ôn Lương nhúc nhích, phát súng sẽ vang lên.
May mắn thay, tay cầm dao của Ôn Lương không hề động đậy.
Ngô Thanh Đào lấy điện thoại di động mở chương trình phát sóng trực tiếp đưa đến bên cạnh Tô Dao: “Chị Tô, chương trình phát sóng trực tiếp có hình ảnh rồi.”
Tô Dao vừa nhìn đã thấy lượng người xem đã lên tới hơn hai nghìn vạn, nhưng hình ảnh phát sóng trực tiếp không phải là cảnh như trước đó.
Đó là một đoạn video, hình ảnh bị rung vài lần trước khi ổn định lại.
Không phải Tưởng Chân Chân đang cười trong phòng công chúa màu xanh hồng như trước, cô ấy nằm co quắp trong góc hẻm thiếu ánh sáng, tóc tai bù xù, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Một cô gái đi đôi giày đen hiệu Martin bước đến Tưởng Chân Chân, đá mạnh vào đùi cô ấy, thấy cô ấy lùi lại, người đó dẫm lên tay rồi đè cô ấy xuống đất.
“A—” Tiếng hét thảm thiết của Tưởng Chân Chân được tải lên từ màn hình điện thoại.
Cô ấy không thể chống cự, không thể trốn thoát, cánh tay của cô bị một cô gái khác giữ chặt, cách đó không xa có một lính canh.
Khuôn mặt của hung thủ được quay rõ ràng, Dương Sơ Mẫn là kẻ cầm đầu, Hạ Tiểu Hà đang giữ lấy Tưởng Chân Chân, và một cô gái trẻ côn đồ đang canh gác.
Dương Sơ Mẫn lấy điếu thuốc trong miệng ra, ngồi xổm xuống nhìn Tưởng Chân Chân, nói với người bên cạnh, “Cởϊ áσ nó ra.”
Hạ Tiểu Hà và nữ côn đồ một người giữ chặt cánh tay của Tưởng Chân Chân, người kia thì cởϊ qυầи áo của cô gái, Tưởng Chân Chân cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, cô ấy không thể thoát khỏi xiềng xích cho đến khi tàn thuốc nóng hổi ép vào vùng da ngay ngực.
Lúc tàn thuốc rơi xuống, Tô Dao dường như nghe thấy tiếng “xèo” của bàn ủi nóng là trên da thịt, thậm chí còn ngửi thấy mùi thịt kỳ dị.
Tô Dao đã tận mắt chứng kiến những vết bỏng trên cơ thể Tưởng Chân Chân, quá trình “hành quyết” trực tiếp trước mặt vẫn khiến tim cô thắt lại và lạnh sống lưng.
Quá ác độc tàn nhẫn rồi.
Con mưa bình luận đang cuộn trào trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức im bặt, nếu đoạn video vẫn còn đang phát thì hầu như sẽ khiến mọi người nghĩ rằng màn hình đã bị lag.
Giọng nói đanh thép của hung thủ vang lên: “Ai bảo mày nói chuyện với Phương Văn Huy, con đĩ.”
“Tiện nhân!”
“Lần sau, nếu mày dám đến gặp thầy Chu và kiện bà, bà sẽ đánh gãy chân mày.”
Dương Sơ Mẫn nhấc cặp sách trên mặt đất, lấy bài tập của Tưởng Chân Chân ra, “roẹt roẹt” một xấp giấy bị xé toạc, “Muốn thi đại học H phải không, mơ đi con.”
Dương Sơ Mẫn ném những mảnh giấy lên đầu Tưởng Chân Chân, giọng nói lạnh như ma xui quỷ từ trong địa ngục chui ra: “Mày không thể trốn thoát đâu.”
Những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp nổ tung ngay lập tức.
“Có chắc chắn đây không phải là diễn? Làm thế nào điều này có thể xảy ra, làm thế nào một chuyện như vậy có thể xảy ra?!”
“Chúa ơi, những gì tôi thấy, tay tôi đang run lên vì tức giận đây.”
“Thật là khủng khiếp, Tưởng Chân Chân là bị bạn cùng lớp đánh tới chết phải không, chắc chắn như vậy rồi!”
“Tại sao cô ta lại làm vậy với cô ấy, vì ghen tị cô ấy xinh đẹp học giỏi, chỉ vì cô ấy nói mấy câu với nam sinh đó?”
“Ai là người đã quay video, tại sao không đi lên giúp cô ấy?”
“Làm sao biết là không giúp, có khi đi lên giúp cũng đã bị đánh rồi.”
“Đây không phải là Dương Sơ Mẫn, sao có thể là cô ấy được, cô ấy là một học sinh giỏi, cô ấy thường giúp những người khác, và cô ấy rất nhẹ nhàng.
Tất cả là giả ư, sao lại có thể có những người như vậy trên thế giới!”
“Haiz, may mắn là tôi đã gặp được các bạn cùng lớp rất tốt, cảm ơn các bạn trong lớp vì không bắt nạt tôi.”
“Cô giáo đâu, làm gì rồi, bố mẹ không quan tâm sao, cô ấy không biết gọi cảnh sát à, thật ngu ngốc.”
“Cảnh sát có thể theo dõi cô ấy 24/24 sao, mắng hung thủ kia kìa, không liên quan gì đến nạn nhân.”
“Khóc rồi, tôi cũng từng bị bắt nạt trước đây, chỉ vì tôi được chọn làm đại diện môn ngữ văn của lớp, cậu ấy không được chọn, vì vậy cậu ấy đã tham gia cùng những người khác để bắt nạt tôi, thậm chí còn bỏ sâu trong hộp cơm trưa của tôi, nó quá kinh tởm, tại sao không phải là người như vậy chết đi!”
“Xuống địa ngục đi! Không xứng đáng làm con người mà!”
…
Ôn Lương phát sóng tổng cộng ba đoạn video, toàn đoạn phim đều là Dương Sơ Mẫn bắt nạt Tưởng Chân Chân, trong hẻm, nhà vệ sinh nữ, trong rừng, một lần lại một lần tàn bạo hơn trước.
Lúc này, số lượng người xem của buổi phát sóng trực tiếp đã lên đến con số sáu nghìn vạn.
Tô Dao lắng nghe âm thanh trên màn hình điện thoại di động và nhìn chằm chằm chuyển động của Ôn Lương trong căn nhà gỗ.
Ôn Lương đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Dương Sơ Mẫn, vẫn cầm dao, ép cô ta xem video.
Dương Sơ Mẫn kêu một tiếng “hu hu hu”, cơ thể cô ta run lên, cô ta không ngừng lắc đầu, cô ta sợ đến mức bật khóc.
Ngay khi cô ta nhắm mắt lại, con dao gọt hoa quả tiến về phía trước một chút.
Sau gáy lạnh ngắt, Dương Sơ Mẫn cảm thấy mũi dao đã đâm vào cổ mình.
Không có máu ấm như dự đoán, mà là một dòng nướƈ ŧıểυ chảy ra, quần của Dương Sơ Mẫn đều ướt sũng, trên mặt đất còn có vệt nước đóng váng màu vàng.
Trong chương trình phát sóng trực tiếp, cô ta đã đè cổ Tưởng Chân Chân, khiến Tưởng Chân Chân phải quỳ bên bồn cầu để uống nước từ bồn cầu.
Ôn Lương cởi giẻ trên miệng Dương Sơ Mẫn, Dương Sơ Mẫn hít một hơi thật sâu, vừa cầu xin thương xót vừa khóc, “Tôi cầu xin cậu, xin cậu thả tôi ra, tôi không dám nữa.”
“Tôi sẽ không gọi người đánh cậu nữa, bây giờ, tôi xin lỗi cậu, nhà tôi có tiền, cần bao nhiêu tùy ý cậu.”
Giọng nói của Ôn Lương vô cùng lạnh lùng: “Cô ấy đã chết rồi, còn bị đẩy xuống sông Vân Giang chết đuối bởi mày đấy.”
Dương Sơ Mẫn lắc đầu một cách tuyệt vọng: “Đó không phải là tôi, tôi không, tôi không gϊếŧ cậu ta!
“Cậu ta tự ngã xuống sông!”
Sau khi đoạn video trong buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Ôn Lương để điện thoại trên bàn đối diện, máy quay nhắm vào Dương Sơ Mẫn: “Tao còn đoạn video cuối cùng đây.”
Tô Dao đang đeo tai nghe bluetooth, bên trong truyền đến một giọng nói của một xạ thủ: “Đội trưởng Tô, đã tìm thấy vị tró ngắm bắn tốt nhất, mục tiêu đã được ngắm đến.”
Tô Dao: “Đã nhận được, không được nổ súng nếu chưa có lệnh của tôi.”
Video bắt đầu phát.
Đoạn phim mờ ảo, trời đang là buổi tối, tầm mắt là con sông dài, mặt đất ẩm ướt, ánh đèn đường phản chiếu bên vũng nước là bờ sông Vân Giang vừa mới mưa.
Gió thổi qua đám lau sậy bên kia sông, hai cô gái chạy vào đoạn phim, đang chạy phía trước là Tưởng Chân Chân trong bộ đồng phục học sinh, Dương Sơ Mẫn đang đuổi theo cô ấy.
Dương Sơ Mẫn không mặc đồng phục học sinh, trời rất lạnh vào ban đêm nên cô ta khoác một chiếc khăn choàng sẫm màu bên ngoài áo phông.
Tưởng Chân Chân tiếp tục chạy bạt mạng, cô ấy không dám nhìn lại khi đôi giày của mình rơi ra.
Tưởng Chân Chân không chạy lại được Dương Sơ Mẫn, bị chặn trên con đường ngay ván gỗ bên sông.
Lưng cô dựa vào lan can, không có đường lui.
Sau trận mưa bão, dòng sông nổi lên nhiều, nước đục ngầu, sóng cuốn theo gió, giống như một con quái thú khổng lồ, miệng lớn.
“Chát” một tiếng, Tưởng Chân Chân nhận một cái tát nặng nề, cô ấy lấy tay che má, lau sạch máu trên môi.
Dương Sơ Mẫn quay đầu lại liếc nhìn bên cạnh cô ta, chửi rủa, “Đồ vô dụng.” Người đồng hành của cô ta trẹo chân không đi theo kịp.
Tưởng Chân Chân nhân cơ hội đó lấy cặp sách đập vào người Dương Sơ Mẫn, sau đó quay người bỏ chạy.
Dương Sơ Mẫn nắm lấy dây đeo cặp học sinh của Tưởng Chân Chân và vây cô vào lan can.
Bên ngoài căn nhà gỗ, điện thoại di động của Giang Bất Phàm liên tục đổ chuông: “Chị Tô, cuộc gọi từ Cục Giáo dục yêu cầu chị bằng mọi giá phải cắt video.”
Tô Dao: “Ông ta là cái thá gì mà dám đòi chỉ đạo hành động cứu hộ.”
Giang Bất Phàm: “Còn có một cuộc điện thoại từ Khương cục, Khương cục nói, nói…”
Tô Dao: “Nói đi!”
Giang Bất Phàm: “Nói rằng nếu vấn đề không được xử lý tốt, chị sẽ bị gϊếŧ và phân xác ném vào ngọn núi để nuôi sói.”
Tô Dao nhìn vào màn hình điện thoại di động, không thể nghi ngờ rằng đoạn video này cho thấy quá trình Tưởng Chân Chân bị đẩy xuống sông và bị Dương Sơ Mẫn gϊếŧ.
Số lượng người xem bây giờ là tám nghìn vạn.
Mục đích của Tưởng Chân Chân và Ôn Lương là vạch trần tội ác của Dương Sơ Mẫn ra ánh sáng.
Họ thực sự thông minh.
Theo quy trình giải quyết vụ án bình thường của cảnh sát, kết hợp với áp lực của tất cả các bên, gia đình Dương Sơ Mẫn rất giàu có và quyền lực, vụ án này nhất định sẽ bị trấn áp và xử lý theo kiểu giấu nhẹm đi.
Những video bắt nạt và gϊếŧ người này tuyệt đối không thể bị lộ ra ngoài.
Các yêu cầu mà Tô Dao nhận được là:
1.
Bảo đảm sự an toàn của con tin.
2.
Cố gắng không làm tổn thương kẻ bắt cóc.
3.
Đừng để video gϊếŧ người được phát sóng.
Nhiệm vụ này cơ giản là không thể hoàn thành, Dương Sơ Mẫn ở trong tay Ôn Lương, phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa, Dương Sơ Mẫn sẽ phải chết.
Khi Dương Sơ Mẫn chết, Ôn Lương cũng xong đời, cô phải cứu đứa trẻ đó.
Đại Vu, người ở lại văn phòng Cục, gọi: “Đội trưởng Tô, các kỹ thuật viên đã sẵn sàng.
Họ có thể phát ra tín hiệu nhiễu và đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp bất cứ lúc nào.”
Tô Dao đứng bên ngoài căn nhà gỗ, cau mày thật chặt thì thầm vào tai nghe: “Không được tắt, cứ để vậy đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Đột nhiên, tai cô buông lỏng ra, Tô Dao ngước mắt lên thấy Trần Ngân Hà đã tháo tai nghe bluetooth ra và đeo nó vào tai anh.
Tô Dao: “Anh đeo mà không qua khử trùng à?”
Trần Ngân Hà tỏ ra thản nhiên không để ý vấn đề: “Quên mất.”
Bây giờ hiển nhiên không phải lúc lo lắng chuyện này, Tô Dao: “Đưa tai nghe cho tôi.”
Trần Ngân Hà điều chỉnh lại tai nghe, giọng điệu không thể nghi ngờ: “Từ nay về sau, hiện trường thuộc về tôi.”
Tô Dao vươn tay chộp lấy tai nghe: “Tôi là đội trưởng, nghe lệnh của tôi.”
Trần Ngân Hà né tránh, xoay người bước sang một bên, đặt tai nghe vào nói: “Không được tắt, không phát tín hiệu can thiệp để đảm bảo phát sóng trực tiếp vẫn bình thường.”
Tô Dao đứng đằng sau Trần Ngân Hà, ôm lấy cổ anh bằng một tay, khuỵu đầu gối của mình thúc vào đầu gối anh, giật lại thành công chiếc tai nghe: “Hiện tại là lúc giải cứu con tin, không phải là lúc anh mưu cầu quyền lực soán ngôi.”
Trên màn hình trực tiếp, Tưởng Chân Chân bị Dương Sơ Mẫn ép cử động, dựa lưng vào lan can ngửa ra sau, sắp rơi xuống sông.
Dương Sơ Mẫn đưa tay ra đẩy Tưởng Chân Chân, với một tiếng “rắc”, tiếng gỗ gãy phát ra.
“Ầm!” Tưởng Chân Chân mất điểm tựa lưng, rơi xuống sông, trên mặt sông bắn ra một gợn nước lớn.
Tưởng Chân Chân dường như không biết bơi, vì vậy cô ấy vùng vẫy trên sông: “Cứu mạng.”
Dương Sơ Mẫn đứng ở chỗ nghỉ trên bờ sông nhìn Tưởng Chân Chân, cô ta đi đến bên cạnh cúi xuống nhặt chiếc giày thể thao màu trắng mà Tưởng Chân Chân đánh rơi, ném xuống sông.
Ánh đèn đường lờ mờ nằm trên sông, sau khi giãy dụa kịch liệt, trên sông chỉ còn lại một bàn tay mảnh khảnh nhợt nhạt giơ lên cao trong hư không.
Cho đến khi ngón tay cuối cùng bị nuốt chửng, hòa vào dòng sông đục ngầu, lao về phía cuối đêm đen.
Lúc này, lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã vượt quá 100 triệu, vô số bình luận cùng chửi bới cuộn lên, tất cả đều buộc tội Dương Sơ Mẫn vô tâm.
Ngay sau đó màn hình thay đổi, Dương Sơ Mẫn, người đang bị trói vào ghế, được phát sóng ra cho mọi người xem, cô ta liên tục kêu cứu trên màn hình và với cảnh sát vây quanh ngôi nhà gỗ: “Cứu mạng!”
Cùng với tiếng kêu điên cuồng của Dương Sơ Mẫn, các bình luận tiếp tục cập nhật.
“Dương Sơ Mẫn gϊếŧ người, cô ta sẽ bị trừng phạt bởi pháp luật.
Người đã trói cô ấy lại, cậu muốn báo thù cho Tưởng Chân Chân, không đáng tự bản thân cậu trả giá.”
“Ừ, để cô ta đi đi, chuyện này là một chấn động lớn, bất kể gia đình cô ta giàu có quyền lực như thế nào cũng không thể hối lộ các hoạt động của tư pháp, người dân cả nước đang theo dõi rồi.”
“Hãy để cô ta đi, mọi thứ sẽ không quá muộn!”
“Cậu và Tưởng Chân Chân chắc hẳn là có một mối quan hệ tốt, cô ấy sẽ không muốn nhìn cậu trở thành một kẻ gϊếŧ người đâu.”
“Làm ơn, hãy để cô ta đi!”
“Đây là một chuyện lớn như vậy, sẽ không có ai dám bắt nạt cậu trong tương lai nữa đâu.”
…
Ôn Lương dường như không nhìn thấy nó, vì vậy cậu ta nhặt một con dao gấp màu hồng trên bàn bên cạnh bước đến chỗ Dương Sơ Mẫn: “Nghiêm túc mà nói, đây là con dao yêu thích của cô ấy, tao sẽ sử dụng con dao này.”
Dương Sơ Mẫn cố gắng né tránh bằng cách lấy chân trượt trên mặt đất, suýt nữa ngã với chiếc ghế, cô ta run rẩy hét lên: “Đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi!”
Ôn Lương cầm con dao, nhưng cậu ta chưa bao giờ gϊếŧ người, thậm chí là một con gà, trước đây khi nhìn thấy một con kiến cũng không nỡ giẫm lên nó.
Cậu ta không hiểu tại sao một số người lại có thể tệ như vậy, lấy việc bắt nạt để làm niềm vui.
Không trốn được thì cùng nhau hủy diệt, sau khi gϊếŧ Dương Sơ Mẫn thì cậu ta cũng sẽ không sống được nữa, đây là kế hoạch của cậu ta và Tưởng Chân Chân.
Lúc này cô sẽ đợi cậu bên cầu Nại Hà*, cậu ta nghĩ, cô không thể đợi thêm được nữa.
*Cầu Nại Hà: Là cây cầu ở Địa ngục thứ 10, bắc qua Vong Xuyên và được xem như ranh giới cuối cùng của Địa ngục.
Tô Dao đưa loa cho Trần Ngân Hà: “Anh hãy thương lượng với cậu ta thuyết phục cậu ta thả Dương Sơ Mẫn ra đi.”
Nếu không, khi Ôn Lương chĩa lưỡi dao vào Dương Sơ Mẫn, cùng lúc đó báo cho người bắn tỉa hành động, Ôn Lương sẽ chết.
Trần Ngân Hà nhìn cảnh tượng trong phòng, dán chặt mắt vào con dao gấp màu hồng, nghiêm nghị nói: “Không sao đâu.”
Tô Dao: “Cậu ta đã lấy ra con dao dùng để gϊếŧ người, sao có thể không sao được?”
Trần Ngân Hà hết nhìn con dao lại quay đầu nhìn Tô Dao: “Sau khi điều tra, cô đã từng thấy Tưởng Chân Chân hại ai chưa? Cho dù cô muốn cứu Ôn Lương, Tưởng Chân Chân còn muốn hơn thế nữa.”
“Anh đang nói cái gì vậy? Tưởng Chân Chân đã chết, Ôn Lương đang chuẩn bị gϊếŧ Dương Sơ Mẫn kìa!” Tô Dao liếc nhìn Trần Ngân Hà, “Không ai có thể mạo hiểm với suy đoán cá nhân của anh được.”
Trần Ngân Hà lại nhìn chằm chằm vào con dao gấp, những ký ức trong đầu anh loé lên nhanh như chớp.
Tô Dao điều chỉnh loa cố tình bỏ qua tên của Ôn Lương, để không cho khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nghe thấy tên cậu.
“Nghe này, bỏ vũ khí xuống, bạo lực cũng không giải quyết được vấn đề gì, việc Dương Sơ Mẫn gϊếŧ Tưởng Chân Chân đã là điều chắc chắn rồi, cô ta trốn không thoát được, cậu không cần kéo mình theo!”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, với một quyết định dứt khoát: “Đây là cuộc hẹn của em với Tưởng Chân Chân, em sẽ không nghe bất cứ ai ngoại trừ cô ấy.”
Ôn Lương cầm con dao, lưỡi dao hướng về phía Dương Sơ Mẫn, đây là lần đầu tiên cậu ta gϊếŧ người, nhưng cậu ta không thể đâm một cách gọn gàng dứt khoát.
Tô Dao thuyết phục Ôn Lương thêm vài câu, vừa mềm vừa cứng, vừa ép vừa dụ dỗ, Ôn Lương cũng không thèm đáp lại coi như không nghe thấy.
Hầu hết những người có mặt đều thấy rằng dù các chuyên gia đàm phán hàng đầu có mặt cũng vô ích, Ôn Lương chỉ nghe lời Tưởng Chân Chân mà không chịu giao tiếp với bất kỳ ai.
Tưởng Chân Chân đã chết, không ai có thể lay chuyển được cậu ta.
Ôn Lương giơ tay nhắm thẳng vào tim của Dương Sơ Mẫn, đó là hành động tận lực gϊếŧ chết đối thủ bằng một nhát dao.
Su Yao giữ tai nghe bluetooth bên cạnh tai và hít một hơi thật sâu: “Đội bắn tỉa…”
Trước khi cô ra lệnh, Trần Ngân Hà lại tháo tai nghe của cô ra: “Tôi nói rồi, hiện trường này là của tôi.”
Trần Ngân Hà đeo tai nghe vào: “Đội bắn tỉa ở chế độ chờ.”
Tô Dao: “Anh điên rồi!”
Nếu Dương Sơ Mẫn và Ôn Lương chỉ có thể sống một người, cô tất nhiên sẽ muốn Ôn Lương sống, về mặt quy định, cô phải đảm bảo những người sống sót là con tin mới phải.
Chỉ cần một ngày tòa án không kết tội cô ta, Dương Sơ Mẫn không phải là kẻ sát nhân thực sự, cho dù là cô ta, kẻ hành quyết cũng không nên nhẹ tay.
Nếu không cứu con tin khi có thể, không ai có thể chấp nhận được kết quả, đó là một mạng người đang sống.
Tô Dao không muốn Ôn Lương chết, nhưng Ôn Lương nhất định phải chết, không có lựa chọn thứ hai.
Trong lúc Ôn Lương còn đang chuẩn bị trong lòng không dám xuống tay, Tô Dao đã giơ tay nắm lấy tai nghe, chuẩn bị ra lệnh cho người bắn tỉa lần nữa.
Trần Ngân Hà biết mình không thể tóm lấy Tô Dao, vì vậy anh đã tháo tai nghe của mình ném chúng vào bãi cỏ đằng xa với một tiếng “xoạt”.
“Khốn kiếp!” Tô Dao mắng Trần Ngân Hà, sợ Ôn Lương bị tiếng quát lớn của cô làm cho sợ hãi, cô nhanh chóng chạy về hướng người bắn tỉa.
Không còn kịp nữa, Ôn Lương đã cầm con dao gấp màu hồng yêu thích của Tưởng Chân Chân, con dao đâm thẳng vào tim Dương Sơ Mẫn.
Cả thế giới dường như đã được nhấn nút tạm dừng, tất cả các cảnh được kéo vào chuyển động chậm kéo dài vô tận.
Trong một ngôi biệt thự trung cấp cách núi Linh Vân 50 km.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng ngồi trước buổi phát sóng trực tiếp, hai tay chống lên bàn, khóe môi hơi cong lên.
Khi con dao gấp màu hồng chạm vào ngực cô gái, giọng nói trầm thấp và nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên trong căn nhà trống trải: “Surprise.”