Bạn đang đọc Rồi cũng khép những tháng ngày đơn độc: Chương 24
Chương 24
Emma sải bước dọc sảnh rồi tạt vào phòng Shipton và Ames. “Tôi tìm thấy con bé rồi. Con bé đang ở phòng số bảy.”
“Trông cô ấy ổn chứ?” Ames hỏi ngay.
Emma gật đầu. “Con bé không bị thương tích gì. Chưa bị.” Cô hít sâu cố gắng trấn tĩnh cái dạ dày quay cuồng. “Nhưng có hai gã đàn ông gớm ghiếc đang canh giữ con bé. Chúng ta phải đưa con bé ra khỏi căn phòng đó.”
“Có lẽ chúng ta phải đợi công tước đến.” Shipton gợi ý đầy hi vọng.
“Không có thời gian đâu.” Emma vặn hai tay vào nhau đi đi lại lại trong phòng. “Tôi nghĩ con bé đã bị Woodside bắt cóc.”
Thấy Ames và Shipton nhìn ngơ ngác, cô nói. “Chuyện khá là dài dòng, tóm lại là hắn chết mê chết mệt Belle, và tôi nghĩ có thể hắn muốn trả thù gia đình chúng tôi. Tôi… tôi đã có lần xúc phạm hắn.” Emma nuốt khan, nghĩ đến việc mình đã cười vào mặt Woodside khi hắn nói sẽ cưới Belle. Và không có gì phải nghi ngờ rằng hắn đã tức điên lên khi mất tờ giấy ghi nợ đánh bạc. Ned đã buộc tội hắn đòi tiền rồi còn muốn đòi nữa, làm hắn mất mặt trước bàn dân thiên hạ. Điều đó chắc chắn còn đau hơn cả mất tiền. Càng nghĩ về việc đó, Emma càng thấy lo lắng. “Chúng ta phải cứu cô ấy trước khi công tước đến.”
“Nhưng làm cách nào?” Shipton hỏi. “Ames và tôi, chúng tôi không khỏe bằng mấy gã đó.”
“Và chúng còn có súng nữa,” Emma nói thêm. “Chúng ta phải dùng mưu đánh bại chúng.”
Hai người hầu nhìn cô chờ đợi. Emma nuốt khan đầy lo lắng. “Có một cửa sổ để mở,” cô nói. Cô chạy đến mở cửa sổ ra, rồi thò đầu ra ngoài. “Có một cái gờ,” cô phấn chấn nói.
“Chúa ơi, thưa phu nhân,” Ames sợ hãi nói. “Cô không định…”
“Không có cách nào vào được trong phòng nếu hai tên kia không có ở đó mở cửa cho tôi vào. Tôi không có sự lựa chọn nào khác. Mà cái gờ đó cũng không quá hẹp.”
Ames thò đầu qua cửa sổ.
“Thấy không, nó rộng khoảng ba mươi phân. Tôi làm được. Chỉ cần không nhìn xuống.”
“Chúa che chở cho linh hồn chúng ta, Shipton,” Ames lắc đầu nói. “Vì công tước sẽ giết chúng ta.”
“Điều chúng ta cần là đánh lạc hướng. Làm gì đó để chúng rời khỏi phòng.”
Bộ ba ngồi im lặng vài phút cho đến khi cuối cùng Shipton đánh bạo nói, “Thế này, thưa phu nhân, đàn ông thích uống bia.”
Một tia hi vọng nhe lên trong lòng Emma. “Anh định nói gì, Shipton?”
Shipton trông có vẻ hơi lúng túng, không quen với việc ý kiến của mình được tầng lớp quý tộc lắng nghe chăm chú đến thế. “À, tôi chỉ bảo đàn ông thích bia, và chỉ thằng nào ngốc mới từ chối uống bia miễn phí.”
“Shipton, anh thật là thiên tài!” Emma kêu lên, choàng tay ôm anh ta hôn thật mạnh lên má.
Shipton đỏ mặt tưng bừng lắp bắp. “Tôi không biết, thưa phu nhân, tôi chỉ…”
“Suỵt. Bây giờ chúng ta sẽ làm thế này. Một người trong các anh sẽ đi xuống phố hò la rằng mình vừa phát tài. Ai đó vừa chết hoặc gì đó, và anh được thừa kế một khoản tiền. Sau đó hét lên rằng anh sẽ mua đồ uống đãi mọi người trên phố. Có một quán rượu ở tầng một. Người còn lại trong hai anh sẽ đứng gác ở sảnh chờ xem hai gã kia có đi ra hay không. Nếu chúng đi, tôi sẽ lẻn qua gờ tường, vào bằng lối cửa sổ, đưa Belle trở lại đây. Đồng ý nhé?”
Cả hai người đàn ông gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn còn vẻ hoài nghi.
“Tốt. Vậy ai trong hai anh muốn đi mua đồng uống?”
Không ai nói gì.
Emma nhăn mặt. “Thôi được rồi. Ames, anh mồm mép hơn nên tôi muốn anh làm việc đó.” Cô ấn vài đồng xu vào tay anh ta. “Giờ thì đi đi.”
Ames nhíu mày, hít một hơi rời khỏi phòng. Vài phút sau, Emma và Shipton nghe thấy anh ta la lối.
“Tôi giàu rồi! Tôi giàu rồi! Sau hai mươi năm hầu hạ, cuối cùng lão chủ già của tôi cũng ngoẻo để lại cho tôi một nghìn bảng đây!”
“Nhanh lên Shipton, đi ra ngoài hành lang,” Emma vội thì thầm thúc giục, rồi chạy tới thò đầu ra ngoài cửa sổ. Cô không nhìn thẳng được ra phố, nhưng nếu nhìn xuống ngõ, cô có thể thấy Ames đi qua để đến cửa quán trọ.
“Thật kì diệu!” anh ta hét lên bắt đầu cười sằng sặc. “Một điều kì diệu! Một dấu chỉ của Chúa! Tôi sẽ không phải hầu thêm một ông bà chủ gắt gỏng nào nữa trên đời này!”
Emma mỉm cười, quyết định sẽ bỏ qua nhận xét về ông bà chủ gắt gỏng. Nếu dụ được hai tên côn đồ kia ra khỏi chỗ Belle, anh ta có thể được nghỉ hưu nốt phần đời còn lại nhờ số tiền thưởng mà ông bà chủ gắt gỏng tặng cho.
Ames quỳ xuống bắt đầu hôn mặt đất. “Chúa ơi,” Emma thì thầm. “Người đàn ông này nhầm nghề rồi. Lẽ ra anh ta phải là diễn viên, hay mạt hạng nhất cũng phải là một tên lừa đảo.”
Ngay lúc đó, một trong hai tên côn đồ thò đầu ra, cách cô hai cửa sổ. “Tôi muốn mua bia đãi tất cả mọi người đang phải làm việc kiếm sống. Tất cả mọi người phải làm việc quần quật, phải đụng đến chân tay. Hãy đến quán Thỏ Và Chó săn nào! Chúng ta đã có được phần thưởng của mình!”
Những tiếng reo hò ầm ĩ vang lên sau lời nói cuối cùng, và Emma nghe thấy tiếng người ầm ầm kéo vào quán. Trong lúc chờ đợi thông báo của Shipton, cô chỉ muốn nín thở đến nỗi phải tự nhắc nhở mình thở ra.
Ba mươi giây tính đến lúc Shipton lao vào phòng trôi qua dài như vô tận. “Chúng cắn câu rồi, thưa phu nhân! Chúng đã đi xuống cầu thang. Trông có vẻ hí hửng lắm!”
Tim Emma bắt đầu đập điên cuồng. Nói đến việc leo qua gờ tường là một chuyện, làm việc đó lại là một chuyện khác hẳn. Khoảng cách với mặt đất khá xa. Ngã xuống nếu không chết thì cũng cầm chắc gãy xương. “Chỉ cần mình không nhìn xuống.” cô tự nhủ. Hít thở sâu, cô trèo qua cửa sổ lấy thăng bằng trên gờ tường. Ơn Chúa, chỗ cô đứng không nhìn ra phố. Trong ngõ, không có khả năng ai đó chú ý đến cảnh tượng khá kì quặc về một người phụ nữ áp sát vào hông tòa nhà, cách mặt đấy hai tầng.
Cô rón rén bước những bước ngắn, thầm xin lỗi Eustace và bạn tình khi đi qua phòng họ. Cuối cùng cô đến được cửa sổ phòng Belle. Cô nhún chân từ từ, chú ý giữ thăng bằng, đoạn quăng mình qua cửa sổ, rơi khá đau xuống sàn nhà.
Belle kêu lên ngạc nhiên khi thấy Emma bay vào qua cửa sổ, nhưng tiếng kêu không to lắm vì cô bị bịt miệng khá chặt. “Chị sẽ đưa em ra khỏi đây ngay,” Emma nói ngay, nuốt cơn giận khi nhìn thấy cảnh em họ mình bị trói vào cột giường. “Khốn thật,” cô lẩm bẩm. “Chúng buộc chặt quá.”
Belle hất hàm, cố ra hiệu về phía chiếc tủ ngăn kéo bên kia phòng.
“Gì? Ồ.” Emma chạy tới thấy một con dao trên mặt tủ, gần chiếc khay mà cô đã bỏ lại cách đó khá lâu. Con dao không sắc lắm nhưng được việc, và chưa đầy một phút sau cô đã giải thoát được cho Belle. “Về phòng chị sẽ tháo cái bịt miệng cho em,” cô khẩn trương nói. “Chị muốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt.” Emma thả con dao vào túi, chộp lấy tay Belle kéo ra ngoài.
Khi họ trở về phòng Emma, Shipton lẻn ra ngoài đứng gác, và Emma nhanh chóng cắt giẻ bịt miệng cho Belle. “Em ổn chứ?” cô hỏi. “Chúng có đánh em không?”
Belle lắc đầu. “Em ổn cả. Chúng không đụng đến em, nhưng…” Cô hít sâu, cố gắng trấn tĩnh, nhưng rồi bật khóc. “Ôi, Emma,” cô thổn thức. “Em sợ quá. Em nghĩ rằng Woodside sắp đặt tất cả chuyện này. Và em không ngừng nghĩ đến việc hắn đụng tới em. Nó khiến em thấy bẩn thỉu, và…” Lời nói của cô nhỏ dần thành một chuỗi nức nở.
“Suỵt,” Emma dỗ dành, vòng tay ôm eo em họ để xoa dịu cô. “Em ổn rồi, và Woodside sẽ không bao giờ đến gần được em.”
“Em chỉ nghĩ đến việc em sẽ phải cưới hắn và thế là đời em coi như xong.”
“Đừng lo,” Emma thì thầm, vuốt tóc Belle.
“Thậm chí em cũng không thể ly dị hắn được,” Belle nức nở lấy tay chùi mũi không cần ý tứ. “Chắc chắn em không thể làm thế, và hơn nữa em còn bị xã hội xa lánh. Thậm chí có khi Alex còn không cho chị gặp em nữa.”
“Tất nhiên là chị vẫn được gặp em,” Emma nói ngay, nhưng cô biết rằng hầu hết những điều Belle nói là đúng. Xã hội London không có chỗ ột người đàn bà ly hôn. “Chuyện đó giờ qua rồi. Em sẽ không phải cưới Woodside, vì vậy không có lý do gì để bàn về chuyện ly hôn. Không may, chúng ta vẫn mắc kẹt trong nhà trọ này bởi vì chỉ có một con ngựa. Chị đã bảo một người coi ngựa đi hỏi thăm, nhưng cả thị trấn này không có con ngựa hay chiếc xe ngựa nào cho thuê.”
“Thế còn xe ngựa tuyến thì sao?”
Emma lắc đầu. “Xe ngựa tuyến không đi qua đây. E là chúng ta sẽ phải đợi Alex. Có thế nào thì anh ấy cũng sẽ không đến quá chậm đâu. Bottomley đã lên đường đến Westonbirt từ hơn một giờ trước. Chị không nghĩ rằng chúng ta sẽ phải đợi quá một giờ.” Cô lo lắng nhìn qua cửa sổ. “Chị nghĩ rằng chúng ta khóa cửa ngồi đây sẽ an toàn hơn là mạo hiểm đi bộ ra ngoài.”
Belle vừa gật đầu vừa sụt sịt. Cô chớp chớp mắt vì cuối cùng đã nhận thấy bộ dạng kì quặc của Emma. “Ồ, Emma,” cô cười khúc khích. “Trông chị kinh quá!”
“Cảm ơn!” Emma sôi nổi nói. “Cải trang tuyệt vời đấy chứ, em không nghĩ thế ư? Ban đầu ngay cả em cũng không nhận ra chị.”
“Và em cũng không nhận ra nếu chị không đưa Shakespeare vào từng câu nói. May mà bọn bắt cóc đấy mù chữ. Tất cả những gì em có thể làm là cố không reo lên khi nhận ra chị đang ở đó. Nhưng có một việc em băn khoăn là ban đầu sao chị lại đến đây?”
“Ồ, Belle, chúng ta thật may mắn. Chị đến thăm Sophie hôm qua và quyết định hôm nay ghé thăm em. Xe chị vừa rẽ ở góc đường thì thấy em lên chiếc xe ngựa đó. Khi em không đến câu lạc bộ Văn học Nữ thì chị bắt đầu sinh nghi ngay.”
Belle bình tĩnh lại khi nhận thấy Thượng đế đã sắp đặt những gì trong cuộc giải cứu cô. “Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?”
“Chị sẽ đi thay bộ quần áo khủng khiếp này ra. Hai gã đó có thể đi tìm em, và sẽ không có lợi cho chị nếu chị có vẻ bề ngoài không hề giống người đàn bà đã nhận phòng cách đây vài giờ.” Cô tháo bộ tóc giả, buông mái tóc sáng màu xuống lưng. “Đấy. Giờ thị chị cảm thấy khá hơn rồi.”
Nếu Bottomley mệt mỏi khi về đến Westonbirt thì anh ta còn hoàn toàn kiệt sức khi đến được căn nhà ở London của Alex ba giờ sau đó. Trước đây, anh ta chưa đến căn nhà độc thân này của Alex bao giờ, nhưng là một người lớn lên ở London, anh ta dễ dàng định vị được nó theo địa chỉ mà Norwood đưa cho.
Với đôi mắt đầy tuyệt vọng, anh ta bước lên bậc thềm đập cửa. Smithers trả lời gần như ngay lập tức. “Đưa hàng đến,” ông ta hách dịch nói, “thì đưa vào cửa sau.”
Trước khi Smithers kịp đóng cửa, Bottomley đã chen vào, hổn hển nói, “Đó không phải là lý do tôi đến đây. Tôi…”
“Làm theo yêu cầu đối với gia nhân.” Ánh mắt của Smithers còn lạnh lùng hơn.
“Im ngay cái mồm của ông đi một lát nào!” Bottomley quát. “Tôi làm việc cho công tước ở Westonbirt. Đánh xe.” Anh ta dừng lại, vẫn còn thở hổn hển. “Là việc của công tước phu nhân. Cô ấy đang gặp nguy hiểm. Em họ cô ấy bị bắt cóc. Tôi phải tìm công tước ngay.” Bottomley tựa vào khung cửa, gần như không thể đứng vững.
“Ông ấy không có ở đây,” Smithers lo lắng nói.
“Gì? Người ta nói ông ấy đã đến London và tôi…”
“Không, không, ông ấy có ở đây, nhưng không ở nhà. Ông ấy đến quán White. Anh đến đấy gặp ông ấy đi. Để tôi cho địa chỉ.”
Ba mươi giây sau, Bottomley lại lên ngựa, sau lần nghỉ ngắn, anh ta cảm thấy còn mệt mỏi hơn so với trước. Anh ta đến quán White ngay, nhưng người gác cửa không cho vào.
“Anh không hiểu đâu,” Bottomley khẩn khoản. “Đây là chuyện gấp. Tôi phải gặp công tước ngay.”
“Tôi xin lỗi, nhưng chỉ thành viên của câu lạc bộ mới được vào.” Tay gác cửa khịt mũi vẻ khinh khỉnh. “Mà anh thì rõ là không phải thành viên.”
Bottomley túm ve áo gã, mắt anh ta hoang dại vì kiệt sức và hoảng sợ. “Tôi cần gặp công tước Ashbourne ngay!”
Tay gác cửa tái mặt trước thái độ mất bình tĩnh của Bottomley. “Tôi có thể bảo người đi tìm ông ấy nếu anh đợi một…”
“Thế cũng không được. Chết tiệt.” Bottomley đưa tay ra sau đấm thẳng vào mặt gã gác cửa, bước qua người anh ta lao vào các gian phòng cấm của câu lạc bộ. “Thưa công tước! Thưa công tước!” anh ta gọi. Và sau khi nhận ra rằng ở đây có đến vài công tước, anh ta bắt đầu la, “Công tước Ashbourne! Tôi cần phải gặp ngày ngay!”
Hai mươi cái đầu chải chuốt quay lại hướng anh ta. “Ơn Chúa, ngài đây rồi, công tước,” Bottomley thở hổn hển, đổ sập vào tường.
Alex đứng dậy, nỗi sợ hãi dần dâng lên trong tim anh. “Bottomley, chuyện quái gì thế?”
Bottomley chật vật nuốt những ngụm không khí lớn. “Chuyện khẩn, thưa công tước. Vợ ngài. Cô ấy…”
Alex chạy tới lắc vai Bottomley. “Chuyện gì xảy ra vậy? Cô ấy ổn chứ?”
Bottomley gật đầu. “Vâng, cô ấy ổn, thưa công tước.” Anh ta dừng lại và cố gắng giữ thăng bằng. “Nhưng có lẽ không được lâu nữa!”
Lần thứ tư trong ngày, Bottomley lại lên yên ngựa, và lần này, tất cả những gì anh ta có thể làm được là bám lấy cổ ngựa.
Làng Harewood hiếm khi thấy người trong giới quý tộc đi trên những đường phố chật hẹp của làng và nếu tất cả dân làng không kéo đến quán Thỏ Và Chó săn theo lời mời hào phóng của Ames, thì có thể họ đã thấy Anthony Woodside, tử tước Benton, bước ra từ xe ngựa. Sự xuất hiện của Emma cũng đã gây xáo động, nhưng một quý tộc đường hoàng lại là chuyện khác.
Nhìn chung, hắn khá hài lòng với bản thân. Việc bắt cóc tiểu thư xinh đẹp Arabella quả là một việc làm của thiên tài. Chỉ một cú ra tay, hắn đã giải quyết tất cả mọi vấn đề. Hắn đã trả thù được anh trai cô, hắn đã có người phụ nữ mà hắn khao khát, và chỉ trong chưa đầy một giờ, hắn đã tiếp cận được gia sản nhà Blydon.
Hắn lên đường đến nhà thờ địa phương để hoàn tất thỏa thuận với cha xứ, người đã đồng ý nhanh chóng tiến hành đám cưới và lo toan mọi chuyện vặt vãnh như sự đồng ý của cô dâu. Nhưng hắn không bao giờ đến được chỗ mục sư, vì khi rẽ vào sân nhà thờ, hắn nhìn thấy một chiếc xe ngựa sang trọng hơn cả của hắn. Và hắn biết rất rõ rằng những cỗ xe ngựa lịch lãm không phải là thứ thường thấy ở Harewood. Dù sao thì đó cũng chính là lý do hắn quyết định đưa Arabella đến đây. Sải bước nhanh hơn, hắn đến gần chiếc xe hỗn xược đó xem xét gia huy.
Ashbourne.
Có lẽ là công tước Ashbourne và công tước phu nhân Ashbourne.
Có lẽ là họ hàng của Arabella và cũng là những người bạn rất thân của cô.
Woodside quay gót đi đến quán trọ Thỏ Và Chó săn. Có chuyện gì rất xấu đã xảy ra.
Hắn đến quán trọ vài phút sau đó thì thấy một đám đông đang nhốn nháo. Cứ như cả phố đổ vào quán rượu, trông vẻ bề ngoài thì hầu hết bọn họ gần say khướt. Ở giữa đám đông là một gã đàn ông phấn khích mặc chế phục người hầu đang lớn tiếng về tình cảnh khốn khổ của người làm công. Woodside tiến lại gần hơn. Trang phục cửa người hầu này khá đặc biệt. Khác xa so với những gì mà người ta chờ đợi ở cái trấn khỉ ho cò gáy này. Trên thực tế, Woodside phiền não nghĩ, đó là loại chế phục mà người ta có thể tìm thấy ở nhà một tử tước, nếu tử tước đó không thiếu tiền trầm trọng.
Hoặc đó là loại chế phục mà người ta có thể tìm thấy ở nhà một công tước.
Woodside cảm thấy ruột gan thắt lại trong cơn thịnh nộ kèm theo sợ hãi. Tâm trạng của hắn không khá lên được khi nhận thấy hai gã mà hắn thuê bắt cóc Arabella cũng xuống dưới này uống bia mà không canh gác cô nàng. Có kẻ nào đó đã can thiệp vào kế hoạch của hắn, và hắn lấy cả mạng sống ra để cược rằng đó chính là cô chị họ thọc gậy bánh xe của cô, phu nhân mới cưới của công tước Ashbourne.
Cô ả người Mỹ chết tiệt. Cô ả là cái thá gì. Không thuộc dòng dõi quý tộc. Cô ả thậm chí không có quan hệ máu mủ với bá tước Worth, mà chỉ là họ hàng với bá tước phu nhân, và nếu hắn nhớ đúng thì phu nhân Worth sinh ra trong một gia đình bình thường.
Woodside lén ra khỏi quán rượu trở lại khu vực tiếp tân. Ưỡn thẳng người lên, hắn bước đến bàn đón tiếp rung chuông. Một gã chắc nịch cun cút đi đến phục vụ.
“Tôi nghĩ rằng vợ tôi đã nhận phòng ở đây hôm nay,” Woodside nói và mỉm cười phụ họa. “Tôi muốn làm cô ấy bất ngờ.”
“Cô ấy tên gì, thưa ngài? Tôi có thể tìm trong sổ đăng ký.”
“Vâng, nói thật là tôi không nghĩ cô ấy dùng tên thật.” Hắn chúi người quan sát gã kia với vẻ tin cẩn. “Chúng tôi có cãi vã nho nhỏ, nên tôi đến để xin lỗi.”
“À, tôi hiểu rồi. Hay ngài miêu tả cô ấy cho tôi cũng được.”
Woodside mỉm cười. “Nếu cô ấy đến đây thì anh sẽ nhớ ra ngay. Người nhỏ nhắn, với mái tóc màu lửa.”
“Ồ, vâng!” gã đàn ông kêu lên. “Cô ấy có ở đây. Ở phòng số ba. Lên một đợt cầu thang.”
Woodside cảm ơn anh ta rồi bỏ đi. Tuy nhiên được vài bước, hắn quay lại. “Sự thật là tôi muốn làm cô ấy ngạc nhiên. Anh có thể cho tôi mượn chìa khóa phòng cô ấy không?”
“Tôi không biết, thưa ngài,” chủ quán trọ bối rối nói. “Quy định của chúng tôi là không giao chìa khóa phụ. Vì lý do an ninh, ngài biết đấy.”
Woodside lại mỉm cười, đôi mắt màu xanh nhạt lấp lánh vui vẻ. “Điều đó thực sự rất có ý nghĩa đối với tôi.” Hắn đặt vài đồng xu lên quầy.
Chủ quán trọ nhìn số tiền, rồi lại nhìn Woodside, suy nghĩ về việc hai quý tộc không có họ hàng xuất hiện ở Harewood trong cùng một ngày. Gã cầm lấy tiền đẩy chìa khóa qua quầy.
Woodside gật đầu đoạn đút chìa khóa vào túi, nhưng khi quay lại hướng đến phía cầu thang, đôi mắt hắn không còn lấp lánh nữa. Chúng biến thành hai viên đá lạnh buốt
Emma và Belle trốn trong phòng khoảng bốn giờ thì cơn đói khiến họ không chịu nổi, họ bèn sai Shipton xuống bếp kiếm thức ăn.
“Chị nghĩ điều gì đã giữ chân Alex?” Belle hỏi khi đang lơ đãng giở cuốn Hamlet mà Emma mang theo từ nhà Sophie.
Emma lại bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, việc mà cô đã làm suốt mấy giờ qua. “Chị không biết. Lẽ ra anh ấy phải có mặt ở đây hai tiếng trước rồi chứ nhỉ! Bottomlet chỉ mất một giờ rưỡi để về đến Westonbirt và một giờ rưỡi nữa để quay lại. Chị chỉ có thể nghĩ rằng Alex không có nhà. Không khéo anh ấy đi thăm những người thuê đất. Nhưng Bottomley đi tìm anh ấy thì cũng không mất nhiều thời gian đâu!”
“Phải, anh ấy sẽ sớm đến đây thôi,” Belle nói với niềm hi vọng nhiều hơn là chắc chắn.
“Chị hi vọng thế,” Emma trả lời. “Chị đã làm xong phần việc khó nhằn là cứu em. Nên ít nhất thì anh ấy cũng có thể đến đây cứu chị.”
Belle mỉm cười. “Anh ấy sẽ đến. Và trong thời gian đó thì chúng ta an toàn và bình yên trong một căn phòng khóa kín cửa.”
Emma gật đầu. “Dù sao thì chị không muốn quanh quẩn ở đây khi Woodside đến phát hiện ra em đã trốn rồi.” Cô thở dài, đi đến giường ngồi xuống cạnh Belle.
Sau đó, trong không gian thinh lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở của họ, họ nghe thấy tiếng xoay chìa khóa đầy điềm gở. Emma thở gấp sợ hãi. Nếu là Alex đến cứu họ, chắc chắn anh sẽ đập cửa, la hét và quát tháo cô vì tội ngu ngốc và bất cẩn, nhưng anh không độc ác đến mức hù dọa cô theo kiểu này.
Cánh cửa bật mở, đứng ngoài cửa là Woodside, đôi mắt hắn lóe lên nguy hiểm. “Chào các quý cô,” hắn nói giọng hăm dọa. Tay phải cầm một khẩu súng lục.
Cả Emma và Belle đều không tìm thấy lời nào để thể hiện sự sợ hãi của họ. Họ đều ngồi trên giường, bám lấy nhau vì kinh hoàng.
“Cô quả là ngốc thưa phu nhân, khi để chiếc xe ngựa dễ nhận ra trước nhà thờ. Hay cô không nhận thấy tiểu thư Arabella và tôi định làm lễ cưới tối nay?”
“Cô ấy chả có dự định gì cả, đồ khốn ạ,” Emma bật lại. “Và cô ấy không bao giờ…”
Woodside đóng sập cánh cửa, sải bước tới tát bốp vào mặt cô. “Câm mồm, ranh con.” Hắn rít lên. “Và đừng bao giờ nghi ngờ tư cách của tôi. Tôi là tử tước Benton, còn cô là con ranh xuất thân Thuộc địa.”
Emma ôm tay vào bên má có vết tay của Woodside đang đỏ lên nhanh chóng. “Tôi là công tước phu nhân Ashbourne,” cô lầm bầm, không thể giấu niềm kiêu hãnh.
“Suỵt,” Belle nài nỉ, siết chặt tay kia của cô.
“Cô nói gì?” Woodside hỏi bằng giọng ngọt xớt.
Emma nhìn hắn vẻ nổi loạn.
“Cô phải trả lời tôi khi tôi nói với cô!” hắn ra lệnh, lôi cô khỏi giường và túm vai cô một cách thôi bạo.
Emma nghiến răng khi hắn làm vai cô đau đớn.
“Xin hãy thả chị ấy ra,” Belle cầu xin, cô nhảy ra khỏi giường, cố chen vào giữa Woodside và chị họ.
“Tránh ra,” hắn nói và đẩy cô sang một bên. “Giờ thì, đồ trơ tráo, cô vừa nói gì.” Hắn siết chặt cánh tay cô, khiến làn da mềm mại tím bầm.
“Tôi nói,” Emma thốt ra, vênh mặt lên thách thức, “tôi là công tước phu nhân Ashbourne.”
Mắt Woodside nheo lại, hắn liền tát vào má bên kia của cô, quật cô ngã xuống sàn. Belle lập tức chạy đến giúp cô trở lại giường. Cô nhìn Woodside với đôi mắt xanh mở to trách móc nhưng không nói gì để chọc giận hắn thêm.
Emma cố gắng nén cơn đau quay cuồng trong đầu, nhưng không thể ngăn được những giọt nước mắt lăn xuống má. Cô gục đầu vào lòng Belle, không muốn để Woodside nhìn thấy sự đau khổ của mình.
“Cô ta chọc giận tôi,” Woodside nói với Belle. “Tôi thấy thật khó tin được rằng hai cô lại có họ hàng với nhau. Tôi nghĩ rằng chúng ta phải trói cô ta lại.” Hắn nhặt bộ quần áo cô hầu của Emma vắt trên tủ và nhanh tay xé thành dải. Hắn đưa cho Belle. “Trói tay cô ta lại.”
Belle ngước nhìn hắn kinh hãi. “Chắc là anh không định…”
“Cô không nghĩ tôi sẽ trói cô ta lại à? Cô ta sẽ không cào cấu cô đâu.”
“Anh là đồ hèn,” Emma rít lên. “Sợ một người đàn bà nhỏ bằng nửa anh.”
“Emma, em xin chị, im lặng nào,” Belle nài nỉ. Cô vừa lo lắng nuốt nước bọt vừa quấn vải quanh cổ tay chị họ và nhẹ nhàng buộc lại.
“Chặt hơn vào,” Woodside ra lệnh. “Cô tưởng tôi là thằng ngu à?”
Belle khẽ kéo miếng vải.
Tức điên lên. Woodside giật hai đầu sợi vài từ tay Belle, trói tay Emma thật chặt sau lưng. Hắn nhặt một mảnh vải nữa chuyển tới mắt cá chân cô. “Nếu cô định đá tôi,” hắn cảnh cáo, “thì tôi sẽ không đợi đến đám cưới mà chiếm đoạt em họ cô ngay tại đây, trên sàn này, trước sự chứng kiến của cô.”
Emma bất động hoàn toàn.
“Anthony.” Belle dịu dàng nói, cố gắng chinh phục hắn bằng lý trí. “Có lẽ chúng ta cần thêm thời gian để tìm hiểu nhau. Em nghĩ một cuộc hôn nhân hạnh phúc không phải là điều không thể. Nhưng một đám cưới gượng ép sẽ không phải là sự khởi đầu tốt đẹp cho cuộc sống chung của chúng ta.”
“Quên đi, tiểu thư của tôi,” hắn cười to. “Chúng ta sẽ cưới nhau đêm nay, và thế là xong. Cha xứ ở đây không coi trọng đàn bà lắm đâu, và ông ấy cho rằng sự đồng ý của họ không phải điều kiện tiên quyết đối với hôn nhân. Tôi chỉ đợi mặt trời lặn là đưa cô đến nhà thờ. Tôi không cần đám đông chứng kiến.”
Emma nhìn ra cửa sổ. Mặt trời xuống thấp nhưng hoàng hôn vẫn chưa bắt đầu. Cô và Belle có khoảng một giờ. Alex đâu rồi?
Woodside ném một dải vải nữa cho Belle. “Bịt mồm chị cô lại. Tôi không có hứng thú nghe cái giọng Mỹ kinh khủng của cô ta.”
Belle quấn dải vải xung quanh đầu Emma, thắt miếng bịt mồm một cách lỏng lèo. May mắn là Woodside đang nhìn ra cửa sổ nên không nhận thấy Belle bịt miệng chị mình không chặt.
“May là tôi có khoảng một giờ gì đó trước khi đến nhà thờ,” Woodside đột nhiên nói, hướng ánh mắt nham hiểm về phía Emma. “Như thế, tôi có thời gian lên kế hoạch hành hạ tan xác cô, công tước phu nhân người Mỹ của tôi ạ. Tôi biết chính cô đã đánh cắp tờ giấy ghi nợ của tôi. Cô đã để chiếc cặp tóc trên bàn làm việc của tôi.”
Emma nhìn đi nơi khác, thậm chí không thể nhìn vào gã đàn ông đó.
“Tôi sẽ không phải dùng đến cái cách bắt cóc vợ mình, nếu cô không nhúng mũi vào – hãy nhìn tôi khi tôi nói chuyện với cô!” Woodside sải bước đến bên giường và thô bạo túm lấy cằm Emma, ép cô nhìn hắn. “Nhà Blydon không có ai nghĩ ra được trò hèn hạ ấy,” hắn mắng nhiếc. “Nhẽ ra hắn đã không xoay được tiền và tôi đưa được tiểu thư Arebella lên giường từ vài tuần trước rồi.” Hắn đẩy mạnh cô ra khiến đầu cô đập vào tường.
“Anhthony, xin anh!” Belle kêu lên.
Đôi mắt băng giá của Woodside sáng lên thèm khát khi hắn quay sang Belle. “Sự quan tâm cô dành cho chị họ cảm động thật đấy, cưng ạ, đáng buồn là nó đặt nhầm chỗ.”
Răng Emma nghiến vào miếng giẻ khi cô cố kiềm chế cơn giận dữ. Cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thời khắc này, nhưng tia hi vọng lóe sáng vì cô biết rằng bất kì kế hoạch nào của Woodside nhằm làm nhục cô chắc chắn sẽ thất bại. Bời vì Alex tin cô, anh sẽ không bao giờ tin một lời nào của Woodside về cô.
Cô chỉ ước anh đến đây sớm, trước khi Woodside có thể thực hiện bất kì hành động nào trong kế hoạch hung ác của hắn.