Bạn đang đọc Rồi cũng khép những tháng ngày đơn độc: Chương 23
Chương 23
Bầu trời quang đãng hơn hẳn so với đêm hôm trước, vì vậy Emma mở hết các cửa sổ của xe ngựa trên đường trở lại London. Chuyến đi trôi qua khá nhanh, bởi điền trang Wiliding gần thành phố hơn so với Westonbirt, và Sophie hào phóng cho Emma mượn cuốn Hamlet mà cô bắt đầu đọc từ đêm hôm trước.
Cô vùi đầu vào câu chuyện và chỉ thỉnh thoảng dừng lại khi tiếng vó ngựa lộp cộp đều nhịp ru cô vào trạng thái mơ màng. “Xây dựng bệnh viện hay không xây dựng bệnh viện. Đó là vấn đề,” một lần mơ màng cô đã nói thế, rồi lại tiếp tục: “Vấn đề thực là khủng khiếp.”
Xế trưa, cô đã đến London, khi chiếc xe ngoặt ở góc đường cuối cùng trước khi đến nhà người thân, Emma thò đầu ra cửa số thích thú. Từ xa cô đã nhìn thấy Belle đi xuống bậc thềm trước nhà Blydon. Một người xà ích giúp cô vào chiếc xe ngựa đóng kín.
“Ôi, Belle, Belle ơi!” cô gọi to, vẫy khăn tay.
“Tôi không nghĩ rằng cô ấy nghe thấy cô gọi, thưa phu nhân,” Ames, một trong những người giữ ngựa của Emma nói.
“Anh nói đúng.” Họ còn cách nhau cả một khối nhà, và Emma sẽ phải hét thật to mới át được tiếng lóc cóc của những cỗ xe ngựa khác. Cô nhíu mày. Có điều gì khác lạ trong cung cách người xà ích giúp Belle lên xe. Thực ra, anh ta nhấc cô lên. Emma cảm thấy nhói lên cảm giác lo sợ đầu tiên.
“Cô có muốn đi theo cô ấy không?” Ames hỏi.
“Có, tôi cho là có – ôi!” Emma bỗng kêu lên, cảm thấy nhẹ người. “Tôi biết con bé đi đâu rồi. Câu lạc bộ Văn học Nữ. Con bé thường đến đó vào các buổi chiều thứ Tư. Tôi đã đi cùng vài lần. Các cuộc gặp gỡ được tổ chức tại nhà phu nhân Stanton, cách đây không xa lắm. Cứ đi theo chiếc xe ngựa nhé, để đến đó cho con bé ngạc nhiên.”
Người xà ích của Emma gật đầu đoạn thúc ngựa đi qua nhà Blydon, theo Belle đi qua các phố phường London. Emma tựa lưng vào ghế, đưa mắt qua cửa sổ, nhìn những ngôi nhà mặt phố trang nhã trôi qua.
“Đợi chút,” cô nói giọng bối rối khi họ đi qua một biệt thự quen thuộc. Cô thò đầu ra cửa sổ nói với Ames. “Đây là nhà phu nhân Stanton rồi.”
“Hay em họ cô làm việc gì đó khác, thưa phu nhân. Chắc cô ấy bỏ cuộc họp của câu lạc bộ sách.”
“Không,” Emma kiên quyết lắc đầu trả lời. “Con bé chưa từng bỏ lỡ một cuộc họp nào khi đang ở thành phố.”
Ames nhún vai. “Cô có muốn tiếp tục đi theo cô ấy không?”
“Có, có.” Emma lơ đãng trả lời. “Tôi cứ nghĩ mãi mà không nhận ra người xà ích kia. Anh ta đối xử với con bé khá thô bạo. Tôi cho rằng có thể họ vừa thuê người xà ích mới, nhưng vẫn có điều gì đó đáng ngờ.”
“Cô nói gì, thưa phu nhân? Cô nghĩ rằng ai đó đang cố gắng bắt cóc em họ cô sao?”
Emma tái mặt. “Ames,” cô đanh giọng nói. “Nghiêng người ra chút tôi nhờ.” Người xà ích ngả lưng vào ghế, còn Emma nhoài người ra cửa sổ, xem xét chiếc xe ngựa phía trước mình. “Ôi, Chúa ơi. Đó không phải xe ngựa nhà ta. Họ có thể đã thuê xà ích mới, nhưng chẳng lẽ lại mua một cỗ xe mới? Chắc chắn mình phải nghe nói rồi chứ?”
Ames quay lại. “Cô có nghĩ em họ cô cũng nhận ra cỗ xe ngựa lạ không?”
“Không. Mắt con bé không tốt lắm. Do đọc nhiều. Nhưng con bé không chịu đeo kính.” Emma nuốt khan sợ hãi. “Ames, anh làm gì thì làm, không được để cỗ xe đó tuột khỏi tầm mắt!”
Emma tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại tức giận. Có thứ gì đó đang băng hoại ở thành phố London này.
Trong khi đó, ở Westonbirt, Alex cố gắng tập trung vào công việc mà không được. Norwood, người hầu duy nhất được bước vào phòng làm việc của anh khi anh ở trong đó, mang thức ăn lên.
“Tôi không đói, Norwood,” Alex càu nhàu.
Người hầu nhướng mày và cứ để khay thức ăn trên bàn. Alex không quan tâm đến thức ăn, anh bước đến bên cửa sổ, nhìn ra thảm cỏ lòng đầy tâm trạng. Cô ấy thực sự không cần phải đi. Ít nhất thì cũng không cần phải đi đến một tuần. Anh công nhận rằng Sophie có hiểu biết hơn anh chút ít về công việc của những người phụ nữ có chồng, nhưng chắc chắn Emma không cần phải mất đến một tuần để học.
Tệ thật, chỗ của cô ấy là ở bên anh. Tối qua, anh phải mất rất nhiều thời gian để làm cho chiếc giường ngủ ấm lên. Anh nằm đó cô đơn, cọ chân vào tấm chăn, hi vọng sự cọ xát đó đem lại chút hơi ấm. Kết cục anh chỉ cảm thấy tự thương thân. Anh sẽ không cảm thấy lạnh đến thế nếu Emma nằm bên cạnh.
Anh biết rằng mình sẽ nhớ cô, nhưng không nghĩ rằng lại nhớ cô nhiều đến thế. Khỉ thế, cô chưa bao giờ đi vắng đến hai mươi tư giờ. Nhưng cô dường như vẫn quanh quẩn đâu đây. Hương thơm của cô tràn ngập trong phòng của họ, và ở tất cả mọi nơi anh đều thấy ngóc ngách nào đó mà họ đã từng kín đáo hôn nhau.
Alex thở dài. Tuần này sẽ rất dài.
Có lẽ anh phải đi London. Ngôi nhà mặt phố của anh không đầy ắp kỷ niệm về Emma. Anh nhăn mặt nhớ đến việc anh đã nhẫn tâm đuổi cô ra khỏi đó. Phải, ít nhất thì đó cũng không phải là kỷ niệm ngọt ngào, và anh chỉ việc đóng cửa phòng khách nhỏ đó vào là được. Ngoài ra, anh cũng khá thích ngôi nhà đó, nơi anh đã sống phần lớn thời gian mười năm qua, và anh cho rằng mình sẽ sớm phải bán nó đi, vì anh và Emma chắc chắn sẽ tiếp quản biệt thự Ashbourne ở quảng trường Berkeley.
Nhưng có lẽ anh phải xem xét việc cô kêu chán. Anh cho rằng mình đã vô tâm với chuyện của vợ. Anh chưa bao giờ thực nghĩ về việc phụ nữ có chồng dành thời gian làm gì. Và Emma cũng không giống những phụ nữ có chồng khác, anh nghĩ đến điều đó với chút tự hào. Khỉ thật, trên thực tế cô ấy đã điều hành một doanh nghiệp.
Có lẽ đó chính là điều cô cần. Anh thì ngập đầu với công việc giấy tờ và tài liệu liên quan đến đất đai và vấn đề kinh doanh. Có lẽ anh phải chuyển công việc quản lý điền trang cho Emma. Cô ấy chắc chắn có thể quản lý được nó. Các đốc công của anh là những người tốt. Họ sẽ nghe lời Emma nếu Alex tuyên bố rõ rằng từ nay trở đi cô sẽ là người quản lý. Anh cười nhăn nhở, khá hài lòng với kế hoạch của mình.
Nhưng khoảnh khắc tự tán thưởng của Alex bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa. Norwood bước vào sau khi được Alex cho phép, mang theo một tờ giấy gập nhỏ trên một chiếc đĩa bạc. “Có lời nhắn gửi đến cho ngài, thưa công tước. Của phu nhân.”
Alex đi nhanh qua phòng chộp lấy mẩu giấy.
Alex yêu quý của em,
Huân tước Wilding đã trở về khá bất ngờ từ Caribe, vì vậy em quyết định dành những ngày con lại đi thăm họ hàng. Em nhớ anh rất nhiều.
Yêu anh,
Emma
Cô nhớ anh rất nhiều ư? Nếu nhớ anh rất nhiều, tại sao cô không quay trở về nơi mà cô phải thuộc về?
Phải, chắc chắn anh sẽ đi London. Và trong thời gian ở đó, có thể anh sẽ ghé qua thăm nhà Blydon. Và lôi vợ mình về. Mà, cũng có thể không. Emma không phải loại đàn bà mà người ta có thể lôi đi đâu thì đi. Tuy nhiên, anh có thể mua chuộc cô về bằng lời hứa rằng cô có thể bắt đầu quản lý hầu hết đất đai của anh ngay lập tức. Và nếu điều đó thất bại thì anh có thể quyến rũ cô.
Emma ngồi sau chiếc xe ngựa đang từ từ rời khỏi London, cô gần như điếng người vì lo cho an nguy của em họ. Khi phố xá dần thưa thớt, họ phải lùi xa hơn sau chiếc xe ngựa chở Belle. Cô không muốn bất kì ai trên đó sinh nghi, và điều quan trọng hơn là chiếc xe của cô mang gia huy rất dễ nhận ra của nhà Ashbourne. Bất kì ai bỏ thời gian và công sức để bắt cóc Belle cũng đều biết mối liên hệ giữa cô ấy với Alex và Emma.
Đó là Woodside. Phải thế rồi. Emma suýt bắn khỏi chỗ ngồi khi ý nghĩ này chợt đến. Woodside say mê Belle điên dại. Hắn đã theo đuổi con bé cả năm, và hắn còn nói với Emma về dự định cưới con bé. Sự thật là việc Belle không đáp lại mối tình của hắn không ảnh hưởng gì đến kế hoạch này. “Chúa ơi,” Emma thì thầm. “Hắn sẽ cưỡng bức con bé.” Cô không nghi ngờ gì việc Woodside sẽ trói tay và cả bịt mồm Belle nếu cần thiết để lôi đến bục làm lễ. Cô chưa bao giờ gặp gã đàn ông nào bị ám ảnh về tước hiệu và dòng dõi đến như vậy, mà Belle lại thuộc dòng dõi cao quý. Và giờ đây, cho dù con bé có tránh được việc kết hôn với hắn, thì danh tiếng vẫn bị hủy hoại. Nếu Woodside có thể hủy hoại danh tiết của Belle, thì con bé sẽ buộc phải cưới hắn. Hoặc là như vậy hoặc làm bà cô không chồng mãi mãi, bởi vì không có quý ông nào cưới con bé nếu người ta nghĩ rằng Woodside đã chiếm đoạt cô trước.
Dạ dày Emma cồn cào vì lo sợ và tức giận khi họ đi càng lúc càng xa hơn khỏi London. Cuối cùng cỗ xe của Emma rời khỏi con đường chính và sau khoảng hơn hai mươi phút đi trên con đường gồ ghề thì tới một ngôi làng cỡ trung bình có tên là Harewood. Khi chiếc xe đi chậm lại cho phù hợp với con đường làng đông đúc hơn, Emma ghé mặt ra cửa sổ để mở. Cô phải để mắt kĩ hơn đến cỗ xe phía trước.
“Đừng đến gần quá!” cô thì thào với người xà ích.
Anh ta gật đầu khẽ kéo dây cương.
Phía trước, xe ngựa của Belle dừng lại trước nhà trọ kiêm quán rượu quê mùa có tên Thỏ Và Chó săn.
“Dừng lại ngay ở đây!” Emma ra lệnh. Không đợi người đỡ, cô nhảy xuống xe quan sát quang cảnh xung quanh nhà trọ. Hai người đàn ông lực lưỡng khuân một chiếc bao tải lớn xuống.
“Ôi, trời!” Emma thì thầm. “Bọn chúng cho con bé vào bao tải!”
“Hình như cô ấy không giãy đạp nhiều.” Ames nhíu mày nói. “Chắc cô ấy bị đánh thuốc mê rồi.”
Emma hít sâu, cố gắng nuốt nỗi lo sợ. Không có cách nào để cô và nhóm người đi cùng có thể áp đảo nổi bọn bắt cóc. Ai biết được chúng có loại vũ khí gì? Alex đang ở đâu khi cô cần đến anh?
“Được rồi, mọi người,” Emma gấp gáp nói. “Chúng ta sẽ phải dùng đến cái đầu và lập kế hoạch thôi. Ames, anh có thể cưỡi ngựa được không?”
“Không tốt lắm, thưa phu nhân.”
Emma quay sang Shipton, một người giữ ngựa khác. “Còn anh?”
Anh ta lắc đầu.
Cuối cùng Emma quay sang tay xà ích, một người gầy trơ xương khác thường với mái tóc nâu lưa thưa. “Bottomley, anh đừng có nói rằng không cưỡi ngựa được nhé.”
“Tôi sẽ không.”
“Anh không gì?”
“Tôi không nói với phu nhân như thế. Tôi cưỡi ngựa từ khi biết đi.”
Emma nghiến răng trước câu đùa không đúng lúc của Bottomley. “Nghe tôi nói này, Bottomley. Trước hết, tôi muốn anh giấu xe ngựa đi. Ở đâu đó càng khuất tầm nhìn từ quán Thỏ Và Chó săn càng tốt. Sau đó tôi muốn anh lấy một con ngựa – con nào anh thấy chạy nhanh hơn ấy – phi về Westonbirt. Phi nhanh như thể mạng sống của anh phụ thuộc vào đó. Phi nhanh như thể mạng sống của tôi phụ thuộc vào đó, bởi vì điều rất có thể đúng sự thật. Khi đến nơi, anh tìm công tước ngay lập tức để kể cho anh ấy chuyện xảy ra. Chúng ta sẽ cần đến sự trợ giúp của anh ấy. Anh có hiểu không?”
Bottomley gật đầu, trông có vẻ nghiêm túc hơn một chút so với trước đó.
“Shipton đi cùng với Bottomley để biết anh ấy để xe ngựa ở đâu rồi quay lại gặp chúng tôi ở phố chính. Ames, chúng ta đi mua sắm.”
“Mua sắm ư, thưa phu nhân?” Anh ta trông có vẻ khổ sở. “Tôi không chắc rằng việc đó lúc này…”
Emma ném về phía anh ta anh mắt làm người khác mất hết tinh thần nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh. “Tôi không đi mua sắm với vẩn đâu, Ames. Chúng ta sẽ cần đến vài thứ thủ sẵn đấy nếu muốn cứu Belle.”
“Thủ sẵn? Thủ cái gì?”
“Chưa biết, nhưng chờ lát tôi sẽ nghĩ ra” Cô ngẩng lên. Bottomley và Shipton vẫn chưa nhúc nhích. “Hai người đi đi chứ!” cô cáu kỉnh. “Chúng ta không được lãng phí một giây nào!”
Sau khi hai người đàn ông đi khuất, Ames quay sang cô nói, “Đừng lo, thưa phu nhân. Bottomley đôi khi linh tinh nhưng được cái lòng dạ ngay thẳng.”
“Hi vọng thế, Ames. Giờ thì chúng ta sẽ đi xem một số cửa hàng.” Emma đưa mắt nhìn mấy cửa hàng cho đến khi ánh mắt dừng lại ở một cửa hàng có quần áo may sẵn treo trên cửa sổ. Điều đó có vẻ hứa hẹn. Cô quay sang ấn một đồng xu vào tay Ames. “Tìm cho tôi một ít muội đèn rồi quay lại đây gặp tôi càng sớm càng tốt.”
“Muội đèn ư, thưa phu nhân?”
“Cho tóc tôi ấy mà. Nó hơi dễ lộ. Tôi sẽ đi mua thứ gì đó để mặc. Tôi sẽ sớm gặp lại anh.”
Emma bước vào cửa hàng, cả bốn cô bán hàng đều đồng thời há hốc miệng vì một quý bà thanh lịch nhường ấy hiếm khi đến làng Harewood, chứ nói gì đến việc ghé thắm cửa hàng của họ.
“Tôi… tôi có thể giúp gì cô không?” người mạnh dạn nhất trong số họ cuối cùng cũng cất được nên lời.
“Có chứ,” Emma đáp và cười với họ vẻ thân thiện. “Tôi cần thứ gì đó để mặc.”
Cửa hàng trưởng nhìn chiếc váy xanh thời thượng của Emma, vẻ mặt cô ta có vể đau khổ. Cô ta biết chẳng có thứ gì đạt tiêu chuẩn của Emma.
“Điều tôi cần trên thực tế là một bộ trang phục,” Emma nói nhanh. “Có một vũ hội hóa trang vui nhộn vào tuần tới và tôi muốn có thứ gì đó khác biệt một chút.”
“Ồ. Vậy thì chúng ta có thể chọn phong cách Hy Lạp. Tôi có chất liệu vải rất dễ thương, hợp kiểu đó lắm.”
“Không, tôi không nghĩ như vậy,” Emma lắc đầu nói. “Tóc tôi, cô biết đấy. Tôi không nghĩ rằng người Hy Lạp có mái tóc màu sáng như vậy.”
“Ồ, không, tất nhiên là không,” cô bán hàng lập tức nói và gật đầu rối rít.
“Thứ gì đó đơn giản. Có lẽ… cô hầu.”
“Cô hầu á?”
“Phải, cô hầu. Một cô hầu phòng.”
Các cô bán hàng trông có vẻ hoài nghi. Không ai đi giúp Emma tìm đồ.
“Tôi muốn một bộ trang phục cô hầu thật chứ không đùa đâu,” Emma nói dứt khoát. “Đừng nói rằng các cô không có thứ gì gần như thế.”
Hai cô bán hàng xô vào nhau vì vội đi tìm giúp Emma, và chưa đầy hai phút sau, cô ra khỏi cửa hàng, một bọc đồ cô hầu kẹp trong tay. Một thoáng sau, Ames chạy tới bên cạnh cô.
“Anh đã có muội đèn chưa?”
“Còn hơn thế.” Ames chìa ra một cái gói. “Một bộ tóc giả.”
Emma ghé mắt nhìn vào túi. Màu vàng khó tin của mái tóc đập vào mắt cô. “Phải, tôi chắc chắn sẽ không còn giống mình nữa. Còn giờ thì Shipton đâu? Chúng ta phải hành động thôi. Có Chúa mới biết điều gì đã xảy ra với Belle.”
Vừa nói đến đó, Shipton rẽ vào góc suýt đâm sầm vào họ. “Xe để gần nhà thờ rồi,” anh ta nói và thở hổn hển. “Bottomley đã lên đường về Westonbirt.”
“Tốt,” Emma trả lời. “Đi thôi.” Cô nhanh nhẹn bước đi, dẫn đầu nhóm người ô hợp của mình đến quán trọ Thỏ Và Chó săn, ở đó cô hỏi thuê hai phòng.
“Cô có hành lý gì không, thưa cô?”
Phải gió, cô quên mất rằng người ta phải có đồ đạc khi vào nhận phòng nhà trọ. “Người giữ ngựa của tôi sẽ mang đến sau. Nó vẫn còn ở trong xe ngựa.”
“Và cô sẽ ở đây bao nhiêu đêm, thưa cô?”
Emma chớp mắt. “Hừm, tôi chưa rõ. Ít nhất là một đêm. Có lẽ hơn.” Cô thẳng người lên bắt chước vẻ hống hách của Alex. “Và tôi có nhất thiết phải nói với anh ngay không?”
“Không, không, tất nhiên là không.” Gã nhân viên bỗng nhiên có vẻ lúng túng. “Cô chỉ cần ký sổ đăng ký.”
Emma nhấc chiếc bút lông ký một chữ bay bướm. Tiểu thư Clarissa Trent. “Đây,” cô lẩm bẩm, “cô ta luôn muốn có tước hiệu mà.”
Ngay sau khi Emma được dẫn lên phòng ở tầng hai, cô thay bộ đồ hầu và đội tóc giả lên. Cô đi đến bên lò sưởi, lấy một chút bồ hóng xoa vào hai tay tạo thành một lớp mỏng. Cô vỗ nhẹ tay lên má để chúng cũng bám chút bồ hóng. Liếc nhìn vào gương, cô thấy mình đã thành công. Làn da của cô giờ đây có màu tro, kết hợp với mái tóc giả khiến cô trông thật đáng sợ. Nhưng điều quan trọng hơn, trông cô hoàn toàn không còn giống mình nữa.
Cô lỉnh ra khỏi phòng gõ cánh cửa phòng bên cạnh. Ames mở cửa. “Ôi, Chúa ơi, phu nhân, trông cô thật khủng khiếp!”
“Tốt. Giờ thì, một trong hai anh đi lấy va li cho tôi trước khi chủ quán trọ sinh nghi đi. Tôi sẽ cố tìm xem Belle đang ở phòng nào.”
Hai người giữ ngựa đi rồi, Emma rón rén đi dọc sảnh, vừa nhìn quanh quất vừa lắng tai nghe xem có tiếng bước chân đi đến không. Khi tin chắc chỉ có một mình, có áp tai vào cửa phòng kế bên. Cô nghe thấy tiếng rên rỉ say mê.
“Ôi, Eustace. Ôi, Eustace. ÔI, EUSTACE!”
Emma giật lùi lại như bị bỏng. Chắc chắn đó không phải phòng Belle. Cô sang bên kia sảnh. Cô nghe thấy một giọng nữ.
“Mà nhàn cư vi bất thiện. Bất thiện, tôi nói vậy đấy. Xó xỉnh nào cũng có hắn ẩn nấp.”
Emma lắc đầu lùi lại. Trước hết, những kẻ bắt cóc Belle chắc chắn là nam giới, và dù thế nào, cô không nghĩ chúng lại nói chuyện thiện ác. Cô đi tiếp dọc sảnh tới cánh cửa gần phòng Eustace.
“Đừng nói lời nào nữa, tiểu thư. Kêu lên một tiếng, tôi sẽ lấy chiếc thắt lưng này…”
“Câm mồm, đồ con lừa. Chúng ta đã hứa giữ con bé này an toàn và nguyên vẹn. Thằng ấy sẽ không cho chúng ta vàng nếu động đến ả.”
Emma há hốc miệng. Chắc chắn Belle đang ở trong phòng này và căn cứ vào âm thanh trong phòng, có vẻ con bé không được ổn lắm.
“Chúng ta sẽ phải đợi bao lâu nữa?”
“Thằng đó bảo nửa đêm nó đến. Giờ câm mồm đi để cho tao yên.”
“Con ả này trông ngon mắt đấy chứ. Chúng ta chỉ nếm thử cô ta chút trước khi thằng đó đến, chắc nó cũng chẳng biết đâu.”
Dạ dày Emma rơi bịch xuống chân, nhưng cô cố trấn tĩnh, vì cô biết rằng cho dù cảm xúc của cô ra sao thì Belle còn cảm thấy tệ hơn hàng trăm lần.
“Mày điên à? Làm sao hắn không biết nếu chúng ta đụng đến con bé. Mẹ kiếp, nếu mày chơi nó, tao sẽ giết mày. Đừng tưởng là tao không dám.”
Một cuộc xô xát xảy ra sau đó. Hơi hoảng sợ, Emma gõ cửa.
“Cái quái gì thế?” Một gã đàn ông đầu tóc bù xù giật mạnh cửa ra. Belle đang ngồi trên giường gần bức tường phía trong cạnh gã đàn ông còn lại. Gần giường là một cái cửa sổ mở. Emma nhận thấy em họ của mình không hề động đậy, và cô rất nghi gã ngồi cạnh đang chĩa súng lục vào lưng con bé.
“Xin lỗi, thưa ngài,” Emma nói nhanh và nhún gối cúi chào. “Nhưng chủ quán hỏi ngài có muốn ăn gì không. Ông ấy nghĩ rằng có thể ngài muốn ăn ở trên phòng.”
“Tao không cần.” Cánh cửa chuẩn bị đóng sầm vào mặt Emma.
“Này! Đợi đã. Mày có nghĩ là tao đói không hả?” Gã đàn ông ngồi trên giường gườm gườm nhìn đồng bọn.
“Được rồi. Mang thức ăn lên cho bọn tao. Bánh rán nhân thịt, nếu có. Và ít bia.”
“Cảm ơn ngài. Tôi sẽ mang lên ngay đây.” Emma nhún chào lần nữa, sợ rằng mình quá trớn với kiểu giả giọng địa phương này. Cô đứng đợi cạnh cửa vài giây sau khi nó đóng lại, lắng nghe xem mấy tên côn đồ có nghi ngờ gì không. Chúng chỉ tiếp tục cãi nhau, vì vậy Emma tin rằng mình đã qua mắt được chúng. Ngoài ra, Belle cũng không nhận ra cô.
Khi quay về phòng, cô cử Ames xuống gọi bánh rán nhân thịt và bia. Anh ta bưng lên phòng cho cô khoảng mười phút sau đó. “Mong là mình may mắn,” cô thì thầm đoạn đi xuôi xuống hành lang.
Hít một hơi sâu, Emma lại gõ cửa.
“Ai đấy?”
“Là tôi đây, thưa ngài, tôi mang bánh rán nhân thịt theo yêu cầu của ngài.”
Cửa mở ra. “Vào đi.”
Emma bước vào đặt khay lên tủ ngăn kéo, nhấc từng chiếc đĩa ra bàn gần đó. Cô phải kéo dài vài phút quý giá của mình ở trong căn phòng này. Cô phải cho Belle biết cô đang tìm cách giúp con bé. Nhưng em họ của cô cứ nhìn chằm chằm vào một chiếc cột giường mà không hề cử động.
“Ngài có tin trận mưa hôm qua không?” Emma bỗng nhiên hỏi. “Chẳng khác gì bão, ngài có nghĩ thế không?”
Tên côn đồ bên cạnh cửa nhìn cô với ánh mắt vui vẻ. “Phải, chắc thế.”
Emma đặt đĩa thứ ba, đĩa cuối cùng lên bàn. “Làm ai cũng lo ngay ngáy. Tôi thì tôi nghĩ mưa gió như vậy chẳng nhằm nhò gì, nhưng một số người không cần biết lý lẽ gì đâu.” Cô quay lại với cái khay và nhấc một cốc bia bằng cả hay tay. Qua khóe mắt cô thấy Belle mở mắt he hé. “Tôi không biết,” cô vui vẻ nói tiếp. “Rồi cuối cùng hóa ra lại có sao đâu. Ngài có nghĩ vậy không? Đó mới là điều quan trọng nhất, phải không? Kết thúc tốt đẹp là tốt đẹp, tôi vẫn thường nói thế đấy.”
Không nghi ngờ gì, Belle đã rời mắt khỏi chiếc cột giường tò mò nhìn Emma.
Trong khi đó, Emma vẫn cầm cốc bia thứ hai. “Một số người vẫn thích kêu ca, nhưng điều đó phỏng có ích gì. Bà chị Cymbeline của tôi cứ lải nhải mãi về mưa. Tôi còn tưởng anh Julius tôi sẽ giết chị ấy cơ đấy. Khi Julius thấy bà ấy than vãn, ông ấy chẳng khác nào bị quỷ dữ nhập vào.” Emma dừng lại đặt cốc bia cuối cùng lên bàn. “Nhưng con Emma em tôi kịp xen vào ngay trước khi ông Julius đánh bà Cymbeline khốn khổ. Nó đã dàn xếp mọi chuyện.”
Belle bắt đầu ho khù khụ. Cơn ho của cô khiến những tên côn đồ giật mình, đang gần như mê muội bởi thái độ kì lạ của cô hầu phòng, nay chúng chợt tỉnh. “Nghe này,” tên đứng cạnh cửa nói. “Chúng tao còn nhiều việc phải làm. Cút ngay khỏi đây.”
Emma nhún chào lần nữa. “Xin tuân lệnh.” Và cô đi ra.
Qua cánh cửa, cô có thể nghe thấy những gã đàn ông quát tháo Belle. “Mày làm cái quái gì thế? Mày chưa ngán bọn này hả?”
Những tiếng ho của Belle giảm dần sau vài lần hắng giọng yếu ớt. “Chắc là do trời mưa.”
Bottomley cưỡi ngựa như ma đuổi. Anh ta băng qua làng mạc lớn nhỏ, khiến con ngựa gần kiệt sức. Nếu như lúc ra đi, anh ta còn chưa tin vào mức độ khẩn cấp của công việc mình đang làm thì chắc chắc là khi đến Westonbirt, anh ta đã tin. Tốc độ phi ngựa gấp gáp liên tục đã đẩy anh ta vào sâu hơn trạng thái hoảng sợ, cho đến lúc anh ta tin rằng vận mệnh của thế giới phụ thuộc vào việc mình đến gặp được công tước.
Trượt từ trên lưng ngựa xuống đứng trên đôi chân run rẩy, anh ta chạy vào trong nhà, thở hổn hển và hét lên, “Thưa công tước! Thưa công tước!”
Norwood xuất hiện tức thì và chuẩn bị mắng nhiếc Bottomley vì không giữ phép tắc, chưa kể đến việc đi vào nhà từ cửa trước. “Công tước đâu?” Bottomley túm ngực áo Norwood, hổn hển hỏi. “Ông ấy đâu?”
“Cư xử tử tế nào,” Norwood cáu cẳn. “Thật khó mà…”
“Ông ấy đâu?” Bottomley vừa hỏi vừa lắc người hầu.
“Lạy Chúa, có chuyện gì vậy?”
“Là chuyện phu nhân. Cô ấy đang nguy hiểm. Cực kì, cực kì nguy hiểm.”
Norwood tái mặt. “Ông ấy đi London rồi.”
Bottomley há hốc miệng. “Chúa cứu chúng con.” Được tiếp sức bởi sự khẩn cấp của nhiệm vụ, anh ta thẳng người lên. “Norwood, tôi cần một con ngựa mới,” anh ta nói bằng giọng hống hách nhất từ trước đến nay.
“Có ngay,” Norwood đích thân lao đến chuồng ngựa, và năm phút sau, Bottomley lại lên đường quay trở về London.