Bạn đang đọc Revenge: Chương 11
Itachi bước lên phòng chủ tịch, ngồi xuống ghế, anh khẽ thở dài khi nhớ lại câu chuyện tối qua.
*********Flashback**********
– Kể cho anh nghe toàn bộ về chuyện giữa em và Haruno Sakura.
Nghe đến đây, Sasuke quay mặt đi.
– Không phải chuyện của anh.
– Có đúng là em đã bắn cô ấy rồi đẩy xuống vực không? – anh nghiêm mặt lại.
– Thì sao?
– Lí do? – anh khoanh tay lại, tựa lưng vào ghế.
– Chẳng vì lí do gì cả. – anh lạnh lùng trả lời.
– Em nghĩ là anh tin sao, Sasuke- anh cười khẩy -Từ trước đến giờ em làm việc luôn có lí do và luôn cứng nhắc trong việc tình cảm. Thế mà em lại giành những 3 tháng ở bên Haruno, hẳn cô gái đó phải là người đặc biệt như thế nào em mới yêu đến vậy.
– …..
– Em bắn cô ấy chắc vì để cô ấy được an toàn khỏi thế giới ngầm thôi, đúng không?
– Anh biết hết rồi còn hỏi làm gì?
– Vậy là anh đã đoán đúng-anh thở dài – Haruno Không biết sự thật nên mới hận em đến vậy. Em không muốn nói cho nó sự thật để nó trả thù em. Đó là những gì em muốn? -anh ngước lên nhìn vào đôi mắt đen tuyền đượm buồn của Sasuke. Từ bé đến lớn anh chưa bao giờ thấy nó phải buồn phiền về chuyện tình cảm cả.
– ……
– Có bao nhiêu người biết sự thật này?
– Naruto, Shikamaru, Neji, Ino, kể cả anh nữa là 5.
– ….. Sasuke….. em có yêu cô ấy không?
– Đã có nhiều người hỏi em câu này rồi. Em sẽ chỉ trả lời một lần nữa thôi. Em yêu cô ấy rất nhiều – Anh nhìn thẳng vào mắt Itachi, giọng đầy cương quyết.
Itachi chỉ “Hn” một cái rồi ra khỏi phòng. Sau đó thì không gặp nhau nữa.
********End Flashback*********
Nghĩ lại cuộc trò chuyện đó, anh không biết làm gì hơn ngoài lắc đầu và thở dài. Thằng em của anh lớn thật rồi, lần đầu tiên thấy nó si tình đến vậy
Còn về Sasori, anh hiểu cảm giác của bạn mình, cùng là những người anh cả, cả hai đều lo cho em mình.
Ngẫm kĩ lại, anh thấy mình may mắn hơn Sasori rất nhiều, từ nhỏ anh đã được sống trong một gia đình toàn vẹn, có cha có mẹ có em và cả gia đình luôn gần gũi nhau. Còn Sasori thì sao? Anh chỉ được hưởng hạnh phúc đó trong 7 năm đầu đời ngắn ngủi. Cha mẹ anh mất, cả hai được gửi vào cô nhi viện, 1 năm sau anh được nhận nuôi phải xa cách với em gái, người thân cuối cùng. Mãi đến tận 12 năm sau anh mới được đoàn tụ với em gái nhưng Sakura lại đang trong tình trạng đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Hỏi xem có người anh người chị nào lại không căm ghét cái kẻ hại em mình ra nông nỗi này. Anh không thể trách Sasori được, cả Sakura nữa, dù gì con bé cũng đã yêu Sasuke quá nhiều, bị phản bội kiểu đấy ai mà chẳng muốn trả thù.
Vậy Sasori nói đúng, tốt nhất là mình không nên xen vào chuyện này, nên để bọn nhóc tự giải quyết
Nghĩ rồi anh lấy điện thoại ra.
– Kisame, đặt cho tôi vé máy bay về Mỹ vào ngay hôm nay.
– Vâng, chủ tịch.
________________
Ngay buổi trưa, chuyến bay cất cánh rời Nhật đến Mỹ.
Ở công ty, Sakura sau khi nghe tin này, cô phần nào yên tâm hơn khi Itachi về Mỹ, anh ta là một đối thủ khó chơi, nếu ở đây kế hoạch của cô sẽ thất bại là cái chắc. Cô đã từng gặp anh ta ở Mỹ khi đi với Sasori và được nghe kể rằng Itachi là bạn của anh, là một người thông minh, tài giỏi, khi mới 18 tuổi mà đã giữ chức giám đốc điều hành tập đoàn Uchiha, 20 tuổi được giao quyền quản lí chi nhánh ở Mỹ, giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị.
Bây giờ anh ta về Mỹ rồi, kế hoạch của cô sẽ được tiếp tục.
______________
– Giám đốc, có chuyện xảy ra tại nhà máy sản xuất – một người đàn ong bước vào thông báo.
– Nói đi. – Anh lạnh lùng nói.
– Công nhân lần lượt đình công đòi tăng lương.
– Không phải vừa mới tăng lương sao?
– Bọn họ…bọn họ bảo là muốn tăng gấp đôi lương giống tập đoàn Asuna.
– Tập đoàn Asuna à? Là em là hắn làm phải không, Sakura?
– Gọi Shikamaru đến đây.
– Vâng.
5 phút sau, Shikamaru đến.
– Công nhận Sakura cao tay thật, không gì là không dám làm, mà không gì không làm được – Cậu mỉa mai.
– Thôi đi, cậu có cách nào không?
– Đành phải vay tiếp chứ sao? Lần này có thêm tập đoàn Akatsuki cho vay nữa. Ý cậu thế nào, Sasuke?
– Làm những gì cậu muốn đi.
– Phiền phức.
Đúng như những gì Shikamaru nói, cậu đi vay của tập đoàn Akatsuki, thế nhưng, có ai biết đâu rằng đây là quyết định sai lầm nhất của thiên tài với chỉ số IQ 200+.
Nghe theo xúi giục của Sakura. Công nhân tiếp tục đình công đòi tăng mức lương lên 4 lần ( Đúng là được voi đòi Hai bà trưng). Điều này ảnh hưởng không nhỏ đến tập đoàn Uchiha, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh, lãi mẹ đẻ lãi con, số tiền nợ tập đoàn Akatsuki ngày càng nhiều, sản phẩm không đáp ứng nhu cầu của người tiêu dùng. Tập đoàn Uchiha đang đứng trên bờ vực phá sản, chỉ cần thêm một bước nữa thôi là sẽ rơi thẳng xuống vực thẳm không đáy. Hàng trăm người đang đứng trước nguy cơ thất nghiệp. Bây giờ chỉ cần một cú điện thoại của Sakura là Uchiha tuyên bố phá sản (chị Đào bá đạo thật).
Trong khi bao nhiêu người đang điên đầu, lo lắng thì ở một nhà hàng sang trọng, một nhóm người đang tụ tập ăn mừng trong phòng VIP.
“Cách…cách…cách…” Tiếng cụng li thủy tinh vang lên, kèm theo là tiếng cười nói rôm rả.
– Chúc mừng cho thành công của chúng ta – Deidara phát biểu – Chiến thắng này đanh tặng ột cô gái rất đặc biệt mà tôi coi như em gái, Haruno Sakura.
– Cảm ơn anh, Dei-nii, cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ em rất nhiều, em sẽ không thể làm được nếu thiếu mọi người.
– Có gì đâu mà cảm ơn (Hidan)
– Chúng ta rất vui khi được giúp đỡ em mà (Konan)
– Chuyện nhỏ như con thỏ mà – Tobi.
…….
– Thế nên để cảm ơn, hôm nay mọi người cứ tự nhiên. – Sakura tươi cười nói.
– Thế à, đánh chén thôi cả nhà – Tobi cầm dao dĩa sẵn sàng tẩn con lợn quay trước mặt thì bị Deidara đập bốp cho cái vào đầu.
– Thằng này, mời mọi người đã chứ, tham như con lợn í. Cái đồ lợn.
– Tobi mà là lợn thì Deidara- senpai cũng có họ nhà lợn đấy. Tại senpai biết nói tiếng lợn mà – Tobi ngây thơ nói mà không biết mình vừa chạm ngòi quả bom nguyên tử.
Deidara mặt đỏ lừ lên vì tức giận, đầu bốc khói nghi ngút, Quát:
– TOBI, MÀY CHẾT VỚI ÔNG