Đọc truyện Re: Monster – Chương 102: Ngày 102
Vâng, rắc rối lại bắt đầu vào sáng sớm hôm nay.
Công Chúa Tinh Nghịch và Nhóc Hiệp Sĩ nỗ lực tham gia vào buổi luyện tập sáng sớm. Tôi sẽ không thấy có vấn đề gì nếu chỉ có Nhóc Hiệp Sĩ nỗ lực tham gia vào, nhưng cô nhóc này cũng yêu cầu tham gia cho bằng được. Thốn thật chứ. Nhu cầu của chúng kiểu như là “Ta cũng muốn học cách chiến đấu” hoặc là “Thử tấn công ta xem nào.” Tôi đã cố gắng hết sức để bỏ qua điều này nhưng vẫn có giới hạn.
Vì cũng không thể tránh được điều này, tôi phải nghĩ đến việc Công Chúa sẽ không làm gì khiến cho nó, khách hàng hiện tại của tôi, bị tổn hại. Tôi có ý là, với chỉ một ngón tay của tôi cũng có thể gây ra cái chết của nó, mặc dù tôi không có ý định làm như vậy.
Dù muốn hay không, tôi đã dự đoán được điều này có thể xảy ra và ra một yêu cầu cho Hai chị em là làm một bộ quần áo con nít để luyện tập cho cô Công Chúa Tinh Nghịch này.
Tôi phải đảm bảo việc yểm bùa hạng nặng cho quần áo của nó với khả năng kháng sát thương vật lý ở mức độ cao. Ngay cả khi tôi có tát nhẹ nó, vẫn sẽ không có vết thương nào, ngay cả với cơ thể yếu ớt của nó. Với sự chuẩn bị này, tôi để Nhóc Hiệp Sĩ và Công Chúa Tinh Nghịch đấu với nhau. Tôi cũng biết rằng Nhóc Hiệp Sĩ sẽ kiềm chế sức mạnh hết sức có thể vì Công Chúa, nên nguy cơ gây ra nguy hiểm của cậu nhóc này là thấp nhất so với những người khác. Mặc dù Công Chúa có vẻ đã quen với việc cầm thanh kiếm gỗ, nó xét về tổng thể vẫn thiếu kỹ thuật. Sự thật thì đây là một vấn đề lớn mà nó không thể nhận thức được.
Sau khi trận đấu tay đôi bắt đầu, nó kéo dài được một lúc, thì cậu Nhóc Hiệp Sĩ cũng chịu bắt đầu đánh trả lại nhẹ nhàng. Sau khi quan sát sự di chuyển của nó, rõ ràng là nó phụ thuộc quá nhiều vào [Nghề] hiện tại của nó.
Chắc chắn là khi theo những đường dẫn của [Nghề] bạn sẽ tăng kỹ năng và sức mạnh lên rất nhiều. Tăng Level thông qua việc giết quái vật và tăng trưởng mạnh mẽ lên là một điều hết sức bình thường. Mặc dù vậy, dựa vào chuyển động của nó, cậu nhóc này thuộc nhóm đi tiên phong, có khả năng thực hiện vô số hoạt động khác nhau. Nó chắc chắn là có đủ khả năng chiến đấu ngang bằng với một con Ogre bình thường, mặc dù chả có con Ogre nào ở đây cả. Cuối cùng thì nó chỉ ra rằng kỹ năng dùng kiếm của một người có liên quan đến [Nghệ thuật chiến đấu] và [Nghề] của người đó.
Thông thường thì một người có thể dễ dàng trở nên ích kỷ, kiêu ngạo nếu người đó chỉ nghĩ về việc trở nên mạnh hơn thông qua điểm kinh nghiệm nhận được, và với cách này, nhiều người đã nghĩ như vậy. Nhưng cậu nhóc này vẫn còn quá nhỏ để bị ảnh hưởng bởi điều đó và dường như có liên quan đến Công Chúa Tinh Nghịch, nên cái cách vung kiếm dễ dàng của nó khiến cho chúng thật dễ đoán.
Mặc dù vậy, người ta vẫn có thể thấy rằng cậu Nhóc Hiệp Sĩ đã nhận được [Nghề] của nó một cách nghiêm túc. Tôi cũng thấy ngạc nhiên với mức độ mạnh khi nó tấn công Công Chúa, cô nhóc này cũng phủ đầy mồ hôi và thở hổn hển. Mặc dù trông như là nó khá thích thú với việc này, nên tôi nghĩ điều này có thể là một dấu hiệu tốt ột đoạn đường dài.
Ý nghĩ đã cho tôi liên tưởng tới lý do cho sự nỗ lực của nó cho việc đảm bảo sự an toàn của Công Chúa trong tương lai.
Vâng, buổi đào tạo sáng sớm cũng kết thúc. Dhammi-chan, Tóc đỏ, Wind Lord-chan (gió) và Công Chúa đi bơi và tắm rửa ở một con sông gần đó. Lúc đó thì đàn ông có thể chỉ cần lau khô mồ hôi cho đến khi tới lượt của họ, mặc dù vậy Công Chúa dường như muốn tôi đi theo hộ tống nó đến bờ sông và canh chừng. Sigh… một tiếng thở dài… cũng không thể ngăn được… Ít nhất thì không có cô gái nào có vấn đề với sự hiện diện của tôi.
Dòng sông thì trong xanh và phản chiếu bầu trời lên bề mặt của nước. Phong cảnh của toàn bộ khu vực khá đẹp, mặc dù con đường và đồng bằng ở Vương Quốc Sternbild thì nguy hiểm hơn nhiều so với Khu Rừng. Tuy nhiên vẫn chưa có con quái vật nào mạnh hơn con Gấu Xám trong toàn bộ chuyến đi của chúng tôi, nên cũng không có gì phải lo lắng.
Chúng tôi đã tán đồng vì con đường chính này là con đường ngắn nhất để đi, rõ ràng thì nó dẫn đến Cung Điện Hoàng Gia.
Theo như chi tiết từ cái bản đồ mà Nhóc Hiệp Sĩ đang sở hữu, thì khu rừng mà chúng tôi gần đến, cái kí hiệu của nó trên bản đồ là Khu Rừng Shirisuka “nơi cư trú của nhiều loại quái vật; nó nổi tiếng với những thác nước rộng lớn và suối nước nóng.” Bản đồ còn có chi tiết các địa điểm như là vị trí của bộ tộc Fomor, một loài vật khổng lồ, có luôn cả ngôi làng của các thợ thủ công mà chúng tôi đã đi ngang qua trên đường tới Pháo Đài Trient, và nhiều cụm núi đá. Nhiều hầm ngục cũng được liệt kê trên bản đồ này. Những hầm ngục này tạo ra rất nhiều rắc rối mặc dù đó không phải là vấn đề của tôi trừ khi có ai đó thuê tôi, dĩ nhiên rồi.
Tôi bắt đầu phân loại vị trí trên bản đồ trong khi đang di chuyển. Có rất nhiều Boruforu, mặc dù chúng cũng không đủ cho cả nhóm ra xử lý, tôi cũng không bận tâm và để > ra ăn sạch chúng. Trong khi xem cái bản đồ, tôi nhận ra rằng chúng tôi đã chọn Tuyến đường 13 để đến Pháo Đài Trient và bây giờ là Tuyến đường 7, con đường ngắn nhất để đến Cung Điện Hoàng Gia Osvel.
Kể từ khi tôi nhận nhiệm vụ này, tôi cũng đã bắt đầu nghĩ đến việc lên kế hoạch tẩu thoát khỏi Cung Điện Hoàng Gia nếu có bất cứ thứ gì sai phạm. Trong tình trạng tệ nhất sẽ chỉ có bản thân tôi và Ogakichi-kun là kẻ sống sót. Dhammi-chan và các thành viên Class Lord cũng sẽ có cơ hội nhưng với một lực lượng tinh nhuệ của [Quân Đội Hoàng Gia], chúng tôi sẽ mất khá nhiều thành viên chủ chốt trong cuộc tẩu thoát đấy. Như vậy, tôi luôn phải giữ cảnh giác và chuẩn bị cho tất cả mọi thứ.
Nhưng bây giờ, chúng tôi là đoàn hộ tống được thuê bởi Công Chúa để hộ tống cô bé tới Cung Điện Hoàng Gia. Miễn là chúng tôi còn giữ cái danh hiệu này sẽ không có thêm nguy cơ nào nữa để bị tấn công bởi các nhà thám hiểm. Tôi chắc rằng trí tưởng tượng của tôi sẽ như điên lên khi có rủi ro, nhưng bạn không thể quá thận trọng với những điều bạn chưa biết.
Ở mức độ nào đó thì tôi cố gắng nói chuyện với Nhóc Hiệp Sĩ một chút, nhưng nó hầu như không quan tâm đến cuộc nói chuyện đó. Có lẽ có điều gì đó cần làm với Công Chúa, nó lại leo lên vai của tôi một lần nữa.
Dù sao thì chúng tôi vẫn đang tiến triển tốt để đi đến đích. Mặc dù con đường phía trước đang dần cũ đi và có dấu hiệu của thời gian. Nhưng nó cũng không là một điều gì quá đặc biệt