Bạn đang đọc Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận: Chương 21
Rainy hỏi Sun:
_ Anh biết người ngồi cạnh Snow là ai không?
_ Tại sao lại không cơ chứ. Trước khi vào lớp anh đã điều tra rồi.
_ Anh chàng ngồi cạnh Windy anh thấy thế nào?
_ Hình như cậu ta thích Windy thì phải? – Sun lúc nói chuyện với Windy cậu mơ hồ cảm nhận được sự ghen tuông của Ken.
_ Excellent! Anh đoán đúng rồi! – Rainy vừa nói vừa cười.
_ Anh thấy hai người họ thế nào? Hợp không? Đẹp đôi không?
_ Em thấy thế nào?
_ Em thấy họ rất hợp nhau đấy chứ.
_ Anh thì thấy họ… – Sun cố tình kéo dài giọng.
_ Sao anh nói mau đi. – Rainy sốt ruột muốn biết.
_ Sẽ… – Sun lại cố tình kéo dài giọng.
_ Nhanh đi. – Rainy đã không còn kiên nhẫn nữa.
_ Lấy nhau. – Sun nói nốt phần còn lại.
_ Tại sao anh lại nói vậy? – Rainy thắc mắc hỏi.
_ Anh cũng không biết chỉ là lần đầu tiên thấy hai người đó ngồi chung thì có ý nghĩ này thôi.
_ Còn Devil và Snow. – Giọng Rainy trầm hẳn.
_ Không nói trước được điều gì cả. – Sun trầm ngâm nhìn về phía nó và Devil hồi lâu rồi nói.
Sau đó cả hai im lặng. Bỗng nhiên…
_ Này hai em kia làm gì thế hả? – cô bộ môn lên tiếng hỏi.
_ Dạ chơi game ạ. – Tiếng Windy thành thật trả lời.
Cả lớp ai cũng nhìn về phía Windy với ánh mắt ngạc nhiên trừ những ai thì chắc ai cũng đoán được.
_ Còn em bên cạnh. – bà cô tiếp tục hỏi.
_ Liên quan tới bà sao? – Ken tức tối đáp.
_ Em…
_ Cô ơi đừng tức giận hạ hỏa đi! Cô giận như thế có nhiều tác hại lắm đấy. Thứ nhất nếu cô tức giận thì cô đã xấu lại càng xấu hơn. Thứ hai là đã già lại càng già hơn. Thứ ba nếu cô là người chưa có chồng thì cô sẽ ế suốt đời. Thứ tư nếu cô đã có chồng thì một là ngoại tình hai là sẽ ly hôn với cô. Thứ năm… – Windy bắt đầu thao thao bất tuyệt.
_ Thôi đủ rồi. – Tiếng bà cô tức giận vang lên.
_ Thưa cô… – Windy định nói gì đó.
_ Hai em ra ngoài hành lang đứng cho tôi.
_ Đi thì đi. Tưởng tôi muốn ở lại lắm chắc. – Ken nói rồi đi thẳng ra khỏi lớp.
_ Em chỉ muốn khuyên cô thôi mà! Cô không cần thì cũng đừng đối xử với em vậy chứ. – Windy giả bộ mếu máo nói.
_ Không nói nhiều giờ em ra ngoài cho tôi. – sự kiên nhẫn của bà cô đã tới giới hạn.
_ Tao đợi mày và mọi người ở căn-tin nhé. – Windy quay lại nói với Snow rồi cũng ra ngoài.
Cả lớp thì thật sự bất ngờ. Họ không hiểu ruốt cuộc thì Windy, Snow, Rainy và Sun là người như thế nào.
Tiết học trôi qua một cách nhàm chán.
Trong khi đó ngoài hành lang…
_ Sao cô cũng bị ra đây vậy? – Ken hỏi.
_ Giống anh thôi. – Windy đáp.
Hai người lại im lặng. Ken có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng không giám mở miệng. Còn Windy thì cảm thấy hơi ngượng vì ở đây chỉ có hai người. Sau một hồi im lặng cuối cùng Ken cũng quyết định hỏi:
_ Hình như cô rất vui khi gặp người tên Sun kia?
_ Tất nhiên rồi vì lâu rồi tôi mới gặp anh ấy. – Windy không suy nghĩ nhiều nói luôn.
_ Anh ta là gì của cô? – Ken gặng hỏi. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác bất an.
Bây giờ từng giây trôi qua đợi câu trả lời của Windy đối với anh giống như cả thế kỷ.
_ Ừ thì… biết nói sao nhỉ… Anh Sun giống như anh trai tôi vậy. – Windy thản nhiên đáp.
Nghe được câu trả lời này Ken như thấy mình đang bay. Anh vui vẻ nói:
_ Đi chơi không? Tất nhiên là tôi bao.
_ Tôi chỉ đợi câu nói này của anh thôi.
Thế là cả hai thản nhiên đi ra cổng trường. Đột nhiên Windy dừng lại. Ken cũng dừng theo. Ken quay lại thì Windy hỏi:
_ Đi bằng gì đây? Chẳng lẽ đi bộ? Nhà xe khóa cửa rồi!
_ Đợi tôi tí tồi gọi người mang xe tới.
_ Tôi không thích đi xe hơi!
_ Vậy thì xe đạp. – Ken nói.
Một lúc sau có người mang xe đạp tới nhưng chỉ có một chiếc nên Windy đành để Ken chở. Cả hai đi tới các quán vỉa hè. Cùng nhau ăn những đặc sản Hà Nội mà lâu rồi cả hai không ăn. Có lẽ họ không nhận ra là khoảng cách giữa họ đã không còn. Họ có thể vui vẻ cười nói với nhau. Nhưng có một điều họ có thể cảm nhận là khi ở bên nhau họ thấy vui vẻ và bình yên.
Khi họ vừa ra khỏi lớp thì trong lớp…
Sun và Rainy nhìn nhau cười ẩn ý. Nó thì mong hai người đi chơi vui vẻ. Devil cũng có ý nghĩ giống nó. Vì họ quá hiểu hai người này thì làm gì có chuyện đứng ngoài hành lang hết tiết học. Hết tiết, bà cô tính tha cho Windy và Ken nhưng ra ngoài thì không thấy đâu nên đành tức giận bỏ đi. Thầm nghĩ sẽ trị cho Ken và Windy một bài học.
Giờ ra chơi, nó, Devil, Rainy, Sun xuống căn-tin cùng với nhau. Và tất cả họ biết chắc sẽ không thấy Ken và Windy. Sun hỏi:
_ Em vẫn như cũ chứ?
Nó gật đầu nhẹ.
_ Sao anh hỏi mình Snow vậy? – Rainy phụng phịu nói.
_ Thì anh biết là em ăn gì rồi hỏi chi mất công. – Sun thản nhiên nói.
_ Vậy thì anh đi lấy nhanh lên. – Rainy giục.
Devil khó chịu khi thấy Sun quan tâm đến nó như vậy. Anh thấy có vẻ họ quen biết lâu lắm rồi. Anh thấy Sun quen quen nhưng không nhớ ra.
Một lúc sau Sun quay lại. Đưa cho nó cốc cà phê không đường, cho Rainy một cái bánh bông lan nhỏ có ít kem và một ly nước ép. Còn anh, anh chỉ uống cà phê đen đá.
Thời gian lặng lẽ trôi qua…
Tới giờ vào lớp rồi tới giờ ra về nhưng vẫn không thấy Ken và Windy quay lại.
Cả lớp thì có đôi chút lo lắng vì đây là lần thứ ba họ cúp tiết. Còn một nguyên nhân nữa là cuộc hẹn với cô chủ nhiệm. Nếu thiếu một người thì sẽ có chuyện không hay xảy ra. Họ đã học với cô Liên gần ba năm nên họ hiểu rõ.
Cuối giờ một bạn đại diện cả lớp xuống nói với Rainy:
_ Chào bạn.
_ Chào. – Rainy đáp lại cô bạn.
Cô đánh giá cô bạn này khá xinh. Tóc để mái vòm, đeo mắt kính cận, tóc sau cột cao.
_ Bạn rất thân với Windy và Ken phải không? – Cô bạn hơi ngập ngừng.
_ Không mình chỉ thân với Windy thôi. Mà có việc gì sao?
_ Bạn nhớ nhắc bạn ấy chiều này 3 giờ đến quán Sweet Dream đường xy nhé!
_ Mình biết rồi.
_ Chiều gặp lại. – cô bạn nói.
_ Ukm.
Sun xách cặp đứng lên và nói:
_ Chúng ta về chuẩn bị thôi. Bây giờ cũng đã 2 giờ chiều rồi.
_ Ukm. – Rainy đáp.
Nó thì chỉ xách cặp đi ra khỏi lớp. Devil thì thấy nó có ý định đến chỗ hẹn nên quyết định sẽ đi. Vì vậy cậu đi về trước nó một chút.
Trong khi đó…
Ken và Windy vẫn đang đi chơi vui vẻ. Họ chẳng để ý gì đến thời gian cả.
2 giờ 30 phút chiều…
Nó, Rainy, Sun đã chuẩn bị xong. ( Sun đã chuyển đồ vào căn phòng còn lại. Căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, các vật thì màu đen)
Nó vẫn hóa trang, tóc cột cao. Nó mặc quần Jean đen và áo thung đen trơn tay ngắn, đi giày bata đen.
Rainy thì tóc cột cao, mặc quần jean đen bó và áo lệch vai màu tím nhạt in hình một con mèo đen. Đi giày bata cũng màu đen.
Sun thì chọn ình một bộ đồ giản dị. Chỉ có quần jean đen và áo sơ mi trắng, giày bata trắng.
Sun lấy xe mui trần chở nó và Rainy đến chỗ hẹn.
2 giờ 45 phút chiều…
Cả ba đã có mặt trước quán. Cùng lúc Devil cũng tới. Anh mặc quần jean mài rách và áo sơ mi đen, giày bata đen.
Nó lấy điện thoại gọi Windy nhưng cô không nhấc máy. Nó đành quay sang nói với Devil:
_ Gọi cho Ken đi.
Devil chẳng nói gì lấy điện thoại ra gọi cho Ken. Ken nhấc máy, Devil nói:
_ Đến quán Sweet Dream đường xy.
_ Làm gì tao đang chơi vui mà.
_ Nói Ken đưa điện thoại cho Windy tôi có chuyện muốn nói. – Nó nói với Devil.
_ Đưa điện thoại cho Windy.
Ken đành ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Windy đang đứng bên cạnh. Devil thật sự không hiểu tại sao lại đưa điện thoại mình cho nó. Trước giờ không ai được đụng vào đồ của anh.
_ Alo.
_ Đến quán Sweet Dream đường xy. – giọng nói băng lãnh của nó vang lên trong điện thoại.
_ Tao biết rồi, tao tới ngay đây.
Nói xong cô tắt máy và quay ra nói Ken chở mình đến đó. Ken thấy Windy nói vậy thì cũng không nói gì. Cả hai rất thắc mắc tại sao nó lại gọi đến đó.
Tới nơi thì thấy cả lớp đã tập trung đầy đủ trước cửa quán và đang đứng đợi hai người. Hai người thấy thì vậy thì đã nhớ tới cuộc hẹn lúc sang. Hai người thấy xấu hổ vì để mọi người phải đợi. Ken nói:
_ Mọi người cứ vào trước mình gửi xe rồi vào sau.
Windy đã xuống xe và đi đến đứng cùng nó, Rainy, Sun, Devil. Cả lớp và cô Liên cũng đã vào quán.
_ Đi chơi có vui không? – Rainy nói.
_ Vui lắm ạ. – Windy thành thật nói.
_ Vui đến mức quên hết mọi người luôn đúng không? – Sun nói bóng gió.
Windy biết Sun ám chỉ việc cô thất hứa với mọi người nên mặt nóng dần lên.
_ Em vẫn đến đấy thôi. – Windy lấp liếm.
_ Có phải em thích Ken nên đi chơi mới vui đến quên đường về không? – Rainy thấy Ken đi tới thì giả bộ hỏi.
Vì nó, Sun, Devil và Rainy đều biết chỉ là không ai nói ra thôi.
Windy mặt càng đỏ hơn vội nói:
_ Không có mà.
Vừa lúc cô quay lại thấy Ken đi tới mặt càng đỏ hơn. Ken cũng nghe thấy câu hỏi của Rainy vì cô cố tình nói to mà. Mặt Ken cũng phớt hồng. Windy vội nắm tay nó lôi vào trong quán luôn. Cả lớp đã chọn bàn chính giữa cũng là bàn dài nhất để đủ 25 người ngồi. Windy kéo nó ngồi vào 2 chỗ còn chống ở gần cuối. Rainy vào sau cũng ngồi cạnh nó. Devil, Sun, Ken cũng lần lượt ngồi đối diện nó, Rainy và Windy.
Thấy mặt Windy đỏ cô Liên hỏi thăm:
_ Em có sao không mà mặt đỏ vậy?
_ Dạ không có gì đâu cô, tại em đi ngoài nắng á mà! – Windy lấy cớ.
Windy nghĩ tới câu hỏi hồi nãy của Rainy thì mặt lại đỏ lên. Ken không biết vì sao cũng tự dưng đỏ mặt. Sun nháy mắt ẩn ý với Rainy.
Cô Liên thì nhìn thái độ và biểu hiện của Windy và Ken thì đã biết. Nhưng cô không thích xen vào chuyện của học trò quá sâu nên không hỏi thêm gì nữa.
_ Hôm nay cô mời coi như là bữa tiệc chào mừng các bạn học sinh mới các em thấy thế nào? – cô Liên vui vẻ nói.
Nghe cô Liên nói như thế thì những đứa cá cược thua mừng lắm.
_ Nhưng những em cá cược thua sẽ mời lần sau.
Vậy là 13 người chọn nữ như đang đứng từ trên mây rớtxuốngdưới đất.
_ Các em ăn gì thì gọi đi. – Cô Liên nói.
13 người chọn nữ thì ra sức chọn những món đắt nhất, mà còn gọi nhiều nữa. Lần lượt ai cũng gọi được món ưng ý.
Windy gọi ình ly kem bạc hà. Rainy thì kem vani. Sun, nó và Devil đều gọi kem cà phê. Ken thấy Windy chọn kem bạc hà thì cũng gọi một ly như thế. Windy vừa ăn muỗng đầutiên đã khen:
_ Kem ở đây ngon quá! Lần sau phải đến tiếp mới được.
_ Vậy để anh đưa em đi. – Sun nói.
Ken cũng định mở miệng nói câu đó nhưng bị Sun nói trước nên rất tức. Ken không làm được gì hơn ngoài chọc chọc cái muỗng vào ly kem thấy mạnh để hả giận. Múc một muỗng thấy vị kem ngọt và mang hương bạc hà mát lạnh làm anh quên cả cơn tức. Anh công nhận Windy nói đúng. Ken ở quán này rất ngon.
Nó, Rainy, Devil, Sun đều phải công nhận kem ở đây ngon.
Devil để ý thấy nó ăn kem có vẻ rất ngon nên quyết định có cơ hội sẽ dẫn nó tới đây tiếp. Nhưng anh không hiểu tại sao lại có suy nghĩ đó. Và ngay lập tức ý nghĩ đó được Devil theo quán tính đá vào một góc xó xỉnh nào đó của đại não.
Cả lớp vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Windy và Ken cũng tham gia nói chuyện rôm rả. Sun và Rainy lâu lâu cũng chen vào. Chỉ có nó và Devil là không nói lời nào. Cả lớp cũng có thiện cảm hơn với Windy, Rainy, Sun. Còn Ken thì họ đã biết anh từ lâu.
Sau khi thanh toán tiền, cô Liên quay ra hỏi cả lớp có muốn đi chơi tiếp không. Cả lớp đồng ý. Cô Liên hỏi:
_ Đi ăn ở đâu bây giờ?
_ Đi nhà hàng hải sản đi cô.
_ Đi ăn bánh đi cô.
Cả lớp mỗi người một ý. Cô Liên phải hét lên cả lớp mới im. Lúc này Windy mới lên tiếng:
_ Hay đi ăn các quán ăn vỉa hè đi cô.
_ Thôi mất vệ sinh lắm. –girl 1 nói.
_ Đúng vậy không đảm bảo vệ sinh gì cả. – boy 1 nói.
_ Chẳng lẽ các bạn không phải dân Hà thành.– Windy nói.
_ Các em cứ đi. Các em không ăn thì cô ăn. Quyết định vậy đi. – Cô Liên quyết định luôn.
Thật ra họ nói vậy là vì họ vốn là công tử, tiểu thư không bao giờ được ăn những món ăn vỉa hè nên không trách họ được. Windy hiểu điều này nên không giận. Vậy là Ken và Windy dẫn cả lớp đi. Món ăn vỉa hè Hà Nội khá phong phú. Cả lớp lúc đầu e ngại ( Trừ cô Liên) nhưng ăn một miếng là muốn ăn nữa. Chỉ tội cho túi tiền của cô Liên. Cô Liên thầm than đi chơi có một bữa mà tốn gần cả tháng lương nên chắc từ giờ tới cuối tháng sẽ phải ăn mì gói mất. Nó, Devil, Sun và Rainy thì chỉ ăn ít chứ không ăn nhiều như Windy và Ken.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã tới 7h tối.
Lúc đó cả lớp vừa đi ăn chè trôi nước xong. Cô Liên nhìn đồng hồ thở dài rồi
nói:
_ 7 giờ rồi thôi ai về nhà nấy! Mai còn đi học.
_ Vẫn muốn đi chơi nữa! – girl 1 nói.
_ Lần sau sẽ đi chơi tiếp. Windy và Ken dẫn đường nhé! – girl 2 nói.
_ Đúng đó! – girl 3 tán thành.
Mọi người dần giải tán. Trước khi về còn chúc nhau ngủ ngon. Devil gọi người mang xe tới. Devil chở Ken về nhà rồi cũng về nhà ngủ.
Sun cũng lấy xe rồi chở nó, Rainy và Windy về. Nó và Windy ngồi ghế sau. Windy vừa lên xe đã lăn ra ngủ. Nó đành để Windy dựa vai.