Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận

Chương 19


Bạn đang đọc Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận: Chương 19

Hôm sau như thường lệ, nó trở Rainy tới trường. Windy vẫn vừa đi vừa ngậm cây kẹo cuối cùng của Ken. Cô đang rất vui thì có ba chiếc xe hơi bao vậy ba phía ngoài vì cô và nó đang đi sát vỉa hè. Ba chiếc xe ép nó và Windy phải rẽ vào hẻm gần đó. Ba chiếc xe đồng loạt dừng lại khiến nó và Windy phải dừng xe.
_ Mau đưa thuốc giải đây? – Lili hung dữ nói.
Lần này ba nhỏ không đợi mấy tên vệ sĩ nói chuyện với tụi nó trước nữa. Ba nhỏ nhanh chóng đến trước mặt tụi nó.
_ Có nhanh lên không thì bảo? – Lisa hối.
_ Nhanh lên.– Vy nói giọng như ra lệnh.
Ba nhỏ hiện giờ còn thảm hơn hôm qua. Mẩn đỏ nổi lên đã đành nhưng do ngứa quá nên mấy nhỏ gãi. Có chỗ bị trầy da và rướm máu. Hiện tại chắc chẳng ai nghĩ mấy nhỏ là tiểu thư của tập đoàn đứng đầu Việt Nam.
_ Bây giờ các cô phụ thuộc chúng tôi hay chúng tôi phụ thuộc các cô? Muốn có thuốc giải thì xin lỗi đi. – Windy nói như đang đùa.
_ … – ba nhỏ không biết nói thế nào. Nói xin lỗi tụi nó thì nhục quá nhưng nếu nói không thì lỡ Windy không đưa thuốc giải thì mấy nhỏ biết làm sao.
_ Nói đi nhanh lên. – Rainy hối.
Tụi nó thừa biết là mấy nhỏ đang rối, nhưng không dạy cho banhỏ một bài học là không được.
_ Các ngươi mau xong lên đánh tụi nó rồi lấy thuốc giải đây. – Lili ra lệnh.
Ba nhỏ hết cách nên phải dùng cách này thôi. Tụi nó thì chẳng ngạc nhiên gì vì quá biết tính ba nhỏ.
“Lần trước chỉ là đám ô hợp nên mày dễ dàng bảo vệ con kia nhưng lần này là những người được huấn luyện chuyên nghiệp và giết người không ghê tay. Hơn nữa lần này mày phải bảo vệ hai người thì tao xem mày làm sao để bảo vệ.” – đây là suy nghĩ của ba nhỏ.
Trong lúc Windy đang ra sức đánh thì nó là Rainy đứng khoanh tay nhìn.
Có một bóng đen lao vào giúp Windy. Sau khi giải quyết đám đó xong, Windy quay lại nhìn xem ai đã giúp để cám ơn.
_ Cám ơn đã… – Khi thấy được người giúp mình là ai Windy cứng đờ người.

Người đó dùng tay huơ huơ trước mặt Windy và hỏi:
_ Này sao cô không nói gì nữa.
_ Sao anh lại ở đây? – Windy hỏi.
_ Bộ tôi không được đi qua đây à? Đây là đường của chung chớ bộ? Tôi giúp cô giờ thì cám ơn tôi đi.
_ Tôi cám ơn rồi không nghe thì thôi. Ken à, tai anh đâu bị điếc phải không?
Nó và Rainy đứng nhìn hai người mà ngạc nhiên. Rainy và nó đều nở nụ cười gian.
_ Hai người không tính đi học à? – Rainy lên tiếng nhắc.
Lúc này cả hai mới nhớ là sắp tới giờ vào lớp. Windy giờ mới để ý có ba con chuột lai khỉ đang lặng lẽ chuồn khỏi đây, cô nói:
_ Hình như có ba con chuột lai khỉ đang chạy trốn thì phải?
_ Em nói đúng đó! – Rainy tiếp lời.
Ba nhỏ nghe Windy nói thì giận tím mặt vội đứng thẳng người lên, hếch mặt nhìn tụi nó như người bị tụi nó nói không phải là ba nhỏ.
_ Ai đây? – Devil bước xuống từ chiếc BMW xám, tới chỗ nó đứng hỏi.
_ Lili, Lisa và Vy. – Nó theo phản xạ trả lời.
_ Sao mấy nhỏ đó nhìn thảm quá vậy? – Ken hỏi.
Ba nhỏ nghe xong mặt biến sắc. Ba nhỏ xấu hổ không nói nên lời. Trong lòng thì càng hận nó, Windy và Rainy hơn.
Rainy nhìn sang Windy, ý nói là do Windy. Ken và Devil nhìn Windy như muốn xác nhận. Windy nói:

_ Thì dạy ấy nhỏ một bài học thôi!
_ Cô nói cái gì đó? Cô là ai mà dám nói dạy chúng tôi một bài học. – Lili nói
Windy đang muốn cãi với cô ta một trận thì Rainy nói:
_ Em đưa thuốc giải cho họ đi.
Rainy nháy mắt với Windy một cái. Ý cô muốn nói là trò chơi còn dài việc gì phải vội. Windy hiểu nên lấy trong cặp chéo ra một lọ thủy tinh đựng dung dịch trong suốt, ném về phía ba nhỏ. Lisa là người chụp được.
_ Đi học thôi. – Windy nói.
Cô bước về phía chiếc xe đạp thì thấy Ken đã ngồi trên yên xe. Cô bước nhanh lại hỏi:
_ Sao anh ngồi trên xe tôi?
_ Sắp trễ học rồi giờ cô không muốn trễ học thì lên tôi chở. – Ken tỉnh bơ nói như không nghe thấy câu hỏi của Windy.
Windy dù tức giận nhưng nghĩ đến việc có người chở đỡ mệt hơn nữa sắp trễ học rồi nên cô ngồi lên yên sau. Vì mặc váy nên cô ngồi hai chân sang một bên.
Devil thì lái chiếc xe BMW tới trường trước. Ken chở Windy đi trước nó chở Rainy một chút. Đang đi Ken hỏi:
_ Cô có phải là heo không mà sao nặng thế?
_ Anh nói cái gì? Tôi chỉ có 45kg mà anh kêu tôi nặng.
_ 45kg… – Ken cố tình kéo dài giọng – mà không nặng à?
Windy không thèm nói nữa mà lấy móng tay nhéo Ken một cái vào eo. Ken đau quá nên lạng tay lái dính phải cái ổ gà. Chiếc xe đạp nảy lên khiến Windy phải dùng tay ôm lấy eo Ken. Cả Ken và Windy đều đỏ mặt. Windy thẹn quá hóa giận, cô lấy tay đập cái một cái thật kêu (nhưng không đau) vào lưng Ken và nói:
_ Lái cho đàng hoàng đi.

Được một lúc thì Windy lôi cây kẹo cuối cùng mà hôm qua Ken cho cô từ trong cặp ra ăn. Ken nghe tiếng mút kẹo thì hỏi Windy:
_ Cô ăn gì đấy?
_ Ăn kẹo hôm qua anh cho tôi. – Windy không do dự đáp.
Ken nghe vậy thì mừng lắm. Anh nghĩ thầm sẽ mua kẹo cho Windy tiếp. Anh vừa nghĩ vừa cười thật tươi.
Trong lúc đó, Rainy ngồi sau hỏi nó:
_ Em thấy hai người đó có đẹp đôi không?
_ Đẹp đấy! Nhưng cả hai đều ngốc nên không biết khi nào mới thành cặp được! – nó nhận xét.
_ Cứ từ từ thì tình mới sâu. – Rainy nói.
_ Ukm. – nó nói.
_ Hôm nay sẽ có một bất ngờ cho em đó. – Rainy chợt nói sau một lúc im lặng.
_ Chưa chắc. – Nó nói như tạt gáo nước lạnh vào mặt Rainy.
_ Thấy thì khắc biết. – Rainy không những không tức mà còn nhí nhảnh nói.
Trong khi đó Devil đã tới trường và đang đứng trước cổng trường đợi Ken. Học sinh nữ đi qua đi lại ngắm anh không thôi. Nhưng chẳng có ai dám tới gần vì Devil nổi tiếng không thương hoa tiếc ngọc. Devil đang dần mất kiên nhẫn vì đợi quá lâu. Trong khi đó thì Ken đang rất vui nên quên mất Devil đang đợi mà cứ đi từ từ. Ken cũng quên mất là sắp tới giờ vào lớp. Windy thì vẫn vô tư ngồi ngậm kẹo không để ý đến thời gian. Nó nhìn đồng hồ thấy đã gần tới giờ vào lớp nên vội đạp xe nhanh hơn. Rainy ngồi đằng sau thì vẫn vô tư và cứ cười mãi vì sắp có bất ngờ dành cho nó.
Chẳng bao lâu, nó vượt lên chạy trước Ken. Ken thấy lạ nên hỏi Windy:
_ Sao tự dưng cô ta chạy nhanh vậy ta?
_ Ai? Ai vậy? – Windy không hiểu Ken đang nói ai.
_ Thì là hai cô vẫn hay đi với cô đó. – Ken giải thích.
_ Họ có tên đàng hoàng nha. Người ngồi sau là Rainy và người lái là Snow. – Windy nói.

_ Rồi sao cũng được! Giờ thì cô nói tôi biết tại sao họ lại đột nhiên đi nhanh vậy. – Ken đáp.
_ Tôi không biết. – Windy vừa nói vừa lấy điện thoại ra xem. Vừa xem xong chưa kịp để Ken nói cô đã nói:
_ Đi nhanh lên gần tới giờ vào lớp rồi. – Windy hối.
_ Mấy giờ rồi mà cuống thế??? – Ken bình thản đáp.
_ 7h55’. Có nghĩa là 5’ nữa vào lớp. – Windy bực tức nói.
Ken nghe xong như sét đánh bên tai vội đạp xe thật nhanh. Không phải vì sợ trễ học mà nghĩ đến Devil đang đứng đợi ở trường mặt tối đen vì tức thì Ken đã rùng mình rồi.
Ken đạp xe khá nhanh nên bắt buộc nếu muốn không bị té thì Windy phải ôm Ken. Cô đỏ mặt tía tai nhưng chẳng làm gì khác được. Ken thì lo đạp nên không để ý gì nhiều.
Đạp xe đạp nhưng không có nghĩa là chạy chậm và không lạng lách. Ken là một ví dụ điển hình. Windy ngồi đằng sau mà tim cứ muốn rớt ra ngoài vì sợ. Ken hết lách xe máy lại lạng lên lề có khi còn vượt đèn đỏ. Chẳng bao lâu sau Ken đã đạp xe tới trường.
Két…
Reng… reng… reng…
Xe dừng lại đúng lúc chuông reng.
Ken phanh gấp khiến đầu Windy đập vào lưng Ken. Lúc này Ken mới để ý là Windy đang ôm mình. Mang tai Ken đã phớt hồng. Xe dừng hẳn Windy vội nhảy xuống không suy nghĩ nhiều mà chạy tới chỗ nó và Rainy đang đứng.
Tốc độ đạp xe của nó nhanh hơn Ken nên đến sớm hơn và cả hai đang đứng gần Devil. Các nữ sinh khi thấy nó đứng cạnh Devil thì đã tức muốn chết rồi. Giờ lại thấy thêm cảnh Ken chở Windy thì suýt hộc máu. Dù không cam tâm nhưng chuông đã reng nên đành phải vào lớp. Ken đang ngơ ngẩn ngồi trên xe đạp thì cảm thấy có một luồng khí lạnh. Ken sực tỉnh thì quay qua thấy Devil mặt đang hằm hằm nhìn mình. Ken vội dắt xe đạp vào nhà để xe rồi chạy theo Devil, lúc này đã đi được một quãng.
Windy vừa tới chỗ nó đã vội kéo cả hai đi lên lớp. Nó và Rainy thấy toàn bộ cảnh vừa rồi và nhìn biểu hiện của Windy bây giờ thì đã biết.
Ken và Devil vừa ngồi vào chỗ thì cô giáo chủ nhiệm bước vào. Ken ngồi cạnh Windy nhưng không giám nhìn mặt cô. Windy cũng không giám nhìn mặt Ken. Devil thì ngồi cạnh nó. Nó hôm nay không chúi mũi vào điện thoại như mọi khi nữa mà ngồi thẳng lưng mắt nhìn lên phía bục giảng. Devil thấy lạ nên quay sang nhìn.
Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt nó. Dù đã hóa trang nhưng ở nó vẫn toát lên khí chất khiến người khác phải sợ. Tuygương mặt lạnh lùng nhưng dưới nắng vàng vẫn có vài phần ấm áp dịu dàng. Đôi mắt dù đeo kính sát trong nhưng vẫn nhìn ra được nỗi buồn man mác khó tả. Sống mũi cao. Mái tóc dài nâu hạt dẻ cột cao nhuốm màu nắng. Chiếc cổ cao thanh tú. Devil như bị hút vào đôi mắt sâu hun hút đó, tim khẽ đập lệch một nhịp.
Nhưng… đáng tiếc…
Devil không hề nhận ra là tim mình lỗi một nhịp. Gương mặt vẫn lạnh tanh không cảm xúc. Anh chuyển hướng chú ý lên bục giảng nơi cô Liên đang đứng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.