Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận

Chương 16


Bạn đang đọc Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận: Chương 16

Nó bấm nút màu xanh rồi tới màu vàng, màu hồng và cuối cùng là màu tím. Ở bàn của ba nhỏ, sau khi nó bấm nút màu xanh thì bong bóng màu xanh nổ tung, bột mì bên trong dính hết lên người ba nhỏ. Tiếp đó những quả bong bóng màu vàng nổ tung. Trứng thúi cứ thế dính hết vào mấy nhỏ. Tiếp theo là những quả bong bóng màu hồng và tím lẫn lượt nổ tung. Theo đó long gà và thuốc ngứa dính hết vào người ba nhỏ. Sự việc xảy ra quá nhanh nên ba nhỏ chẳng kịp làm gì. Bây giờ ba nhỏ đang bịt mũi và cố chạy ra xa cái bàn.
Rainy, nó và Windy từ góc vườn bước ra. Ba nhỏ dù ngốc đến đâu cũng biết là tụi nó bày trò. Nhưng Lili lại hỏi:
_ Mắt tao bị gì phải không? Sao tao nhìn thấy hai con nhỏ giống nhau y chóc vậy?
Lili hỏi vậy nhưng hai nhỏ kia cũng đang như nhỏ nên chẳng ai trả lời nhỏ cả.
_ Cô không nhìn nhầm nhưng giờ thì nhìn cho kỹ đây. – Rainy nói.
Cô lấy khăn đã tẩm nước tẩy trang nó đưa lau hết lớp trang điểm đi. Ba nhỏ ngạc nhiên và sững người trước vẻ đẹp của cô. Nhưng ngay lập tức sự ghen tỵ nổi lên trong lòng ba nhỏ. Lisa nói:
_ Các cô không sợ bị đuổi học hay sao mà làm vậy với chúng tôi?
_ Trước tiên gọi tên chúng tôi cho đàng hoàng chúng tôi cũng có tên! Tôi là Rainy, đây là Windy và đây là Snow. Hãy nhớ tên cho kỹ vìchúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài.– Rainy nói.
_ Cô có bị ngốc không vậy? – Windy nói.
_ Cô còn giám nói thế à? Tôi sẽ nói ba tôi nói thầy hiệu trưởng đuổi học các cô luôn! – Vy tức giận nói.
_ Các cô nghĩ NẾU bị đuổi học thì chúng tôi đâu đứng đây! – Windy nói và nhấn mạnh chữ nếu.
_ Cái câu này của các cô chúng tôi nghe nhiều rồi! – Rainy khinh bỉ nói.
_ Gia đình các cô chẳng làm được gì chúng tôi cả. Còn thầy hiệu trưởng tôi nghĩ chắc ông ta nên về hưu thì hơn. – Windy tiếp lời.
_ Đi thôi. – nó lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện. Nếu không chắc tí nữa ba nhỏ sẽ hết về nhà mà lại đến nhà thương. Với lại trứng thúi quá nóchịu hết nổi rồi. Rainy với Windy cũng giống nó nên nghe nó nói là vội vàng đi theo mặc kệ mấy nhỏ. Mấy nhỏ thì quá tức nên quên mất bộ dạng của mình bây giờ và cũng vội đi ra sân trường.
Gần tới giờ vào lớp nên học sinh đã tập trung khá đông tại sân trường. Thấy ba nhỏ như vậy, tụi học sinh bịt mũi chỉ trỏ này nọ. Có đứa còn chụp hình lại để up lên mạng. Lúc này ba nhỏ mới ý thức được bộ dạng của mình qua cửa kính của mấy phòng học ở tầng trệt. Mấy nhỏ cố đi thật nhanh ra khỏi trường để gọi điện thoại cho người tới đón.
Haiz… Nhưng xem ra mấy nhỏ không may mắn như thế…
Chưa kịp ra khỏi trường thì hai chiếc xe BMW đen và xám quen thuộc dừng lại trước cổng trường. Ken và Devil bước ra. Hôm nay cả hai mặc đồng phục nhưng dĩ nhiên là vẫn phong độ + phong cách. Ken vừa xuống đã thấy ba nhỏ. Anh cười rất tươi đi lại chỗ Devil. Anh vừa chỉ ba nhỏ vừa nói:
_ Mày thấy ba con kia như thế nào?
_ Người không ra người ma không ra ma. – Devil lạnh lùng phán một câu.

Không khí đang khá im lặng từ khi hai người bước xuống xe. Nên dù Devil nói nhỏ thì ba nhỏ đứng gần đó cũng nghe được.
_ Có nên chụp ảnh up lên Facebook không nhỉ? Đảm bảo lượt like sẽ đạt kỷ lục. – Ken thích thú nói.
Ba nhỏ sau khi nghe Ken và Devil nói vậy thì thấy xấu hổ. Mấy nhỏ muốn có cái lỗ để chui xuống nhưng sân trường lát xi măng thì kiếm đâu ra.
Mức độ xui xẻo của mấy nhỏ không dừng lại ở đây…
Thuốc ngứa có tác dụng và trên mặt mấy nhỏ xuất hiện các vết mẩn đỏ. Cái này là do thuốc của Windy chế. Sau một tuần sẽ tự hết. Còn thuốc ngứa thì phải có thuốc giải của Windy.
Mấy nhỏ bắt đầu gãi. Chỗ nào cũng thấy ngứa và mẩn đỏ nổi lên. Lúc trước đã thảm bây giờ còn thảm hơn.
_ Giống mấy con khỉ mới xổng truồng quá nhỉ Devil? – Ken hỏi.
_ Ukm. – Devil thờ ơ đáp.
Học sinh trong trường không nhịn nổi cười sau câu nói của Ken nữa. Họ bắt đầu bàn tán và cười ba nhỏ.
Ba nhỏ không chịu nổi sự bàn tán nên vội chạy ra khỏi trường và vừa chạy vừa gãi.
Lili lấy điện thoại gọi quản gia ra. Trong lòng ba nhỏ bắt đầu thêm hận tụi nó. Lòng thầm hứa sẽ trả thù cho bằng được. Nỗi nhục hôm nay nhất định phải trả lại cho tụi nó gấp trăm lần.
Ba nhỏ vừa đi thì chuông reng nên học sinh chạy về lớp chứ chẳng thèm để ý ba nhỏ nữa. Ken và Devil cũng về lớp. Bước chân của Ken dường như nhanh hơn mọi ngày. Ken nôn nóng muốn gặp Windy. Devil thì bước nhanh sau Ken.
Ken vừa bước vào lớp đã thấy một cô gái ngồi chỗ của anh. Anh cảm thấy tức giận. Anh bước thật nhanh xuống cuối lớp.
Rầm…
Ken đập tay xuống bàn. Học sinh trong lớp giật mình và nhìn xuống cuối lớp. Windy và Rainy không giật mình nhưng Windy tức giận trước hành động của Ken. Windy nói:
_ Anh làm cái gì vậy? Mới sáng sớm mà tính gây sự hả? Hay là sáng nay chưa uống thuốc?
Ken đang bực nghe Windy nói vậy thì nói:
_ Cô tưởng cô hơn tồi chắc?

_ Hơn đấy thì sao? – Windy thách thức.
_ Cô… Cô… Cô… – Ken tức nghẹn họng.
_ Thôi im đi. – Windy nói.
_ Cô tại sao ngồi chỗ tôi? – Ken không làm gì được Windy nên quay sang trút giận lên Rainy.
_ Chị ấy có tên đàng hoàng nhe. Chị ấy tên Rainy chứ không phải cô này cô nọ. – Windy nói thay Rainy.
Rainy bây giờ mới sực tỉnh khi nghe đến tên mình. Cô rất ngạc nhiên khi thấy Ken vì Ken quá giống nó. Ken cũng có mắt tím, tóc nâu hạt dẻ, có má lúm đồng tiền và đặc biệt khuôn mặt hao hao giống cha cô.
_ Tôi nói với cô đó cô có nghe không? Tại sao lại ngồi chỗ tôi? – Ken vẫn không tha cho Rainy.
Rainy không nói gì chỉ đứng lên sang bàn bên cạnh ngồi xuống. Windy thấy Rainy chuyển chỗ nên cũng sang ngồi cạnh cô. Thế là Ken ngồi một mình. Học sinh trong lớp hết sức ngạc nhiên vì có người dám cãi nhau với Ken. Từ trước tới giờ không ai dám cả. Mà nếu có thì bây giờ đã nằm trong bệnh viện. Nhưng Windy lại không bị gì.
Cốc… Cốc… cốc…
Tiếng thước gỗ gõ xuống bàn khô khốc vang lên. Cả lớp quay lên bục giảng thì thấy cô giáo chủ nhiệm đang nhìn chằm chằm xuống lớp. Cô hỏi:
_ Cả lớp làm gì mà cô vào cũng không biết thế?
Cả lớp ớn lạnh trước câu nói của cô. Học sinh ngồi dưới nở nụ cười lấy lòng cô. Cô Liên cũng không nỡ làm khó nữa. Cô nói:
_ Giờ chúng ta vào tiết.
Cô Liên lấy tập giáo án dày cộm từ trong chiếc túi xách màu đen nhỏ ra. Cả lớp nhìn mà phát hoảng. Trong khi trống ngực đang đập dữ dội thì cô Liên hỏi:
_ Các em có muốn đổi cách học không?
_ Dạ có, dạ có. – học sinh dưới lớp nhao nhao lên.
_ Vậy thì đóng hết cửa sổ và kéo rèm lại.
Sau khi rèm được kéo lại cô hỏi:

_ Giờ các em muốn… coi phim gì? – Cô Liên cố tình kéo dài giọng gây sự hồi hộp.
Nghe câu hỏi của cô cả lớp hơn phân nửa suýt té xuống đất.
_ Phim điện ảnh cô.
_ Phim hành động đi cô.
_ Không, phim hài đi cô.
Cả lớp loạn xạ cả lên.
_ Phim ma. – Windy và Ken cùng nói. Đó cũng là suy nghĩ của nó.
Cả lớp bỗng im bặt sau câu nói của cả hai. Cô Liên nói:
_ Không ai ý kiến gì thì chúng ta coi phim ma. Đúng lúc cô mới mua được đĩa phim ma mới. Các em có thể tự chọn chỗ để coi.
Vậy là cả lớp hiểu, dù có chọn được thể loại phim khác thì cuối cùng vẫn phải coi phim ma. Cô Liên chỉ hỏi cho có lệ. Dù vậy nhưng cả lớp vẫn vui vẻ vì coi phim vẫn đỡ hơn ngồi học.
_ Snow sang đây ngồi đi. Màylàm việc suốt cũng nên thư giãn một chút chứ. – Windy rủ nó sang ngồi.
_ Tao ngồi với mày được không? – Ken hỏi Devil lúc này đang ngái ngủ.
Chưa đợi Devil đồng ý, Ken ngồi vào chỗ nó luôn vì nó sang ngồi với Rainy và Windy rồi.
Chẳng biết học sinh trong lớp và cô Liên lấy đâu ra một đống bắp rang bơ. Windy khều một cô bạn bàn trên hỏi xin một gói bắp rang bơ. Cô bạn cười than thiện rồi đưa luôn hai gói cho Windy.
Phim được chiếu là một bộ phim ma của Thái Lan. Cả lớp say sưa ngồi coi nhưng… là coi hìnhvì đây là phim tiếng anh. Chẳng mấy đứa hiểu được hết lời thoại của nhân vật trong phim. Lâu lâu lại có vài tiếng hét của mấy đứa con gái. Mấy đước con trai dù sợ cũng cố tỏ ra không có gì. Devil thì coi sơ sơ vì anh ngủ gà ngủ gật. Ken thì coi phim mà mà cứ cười hoài chẳng tỏ ra chút gì là sợ. Đơn giản vì anh đang cảm thấy vui vì Windy có cùng sở thích với mình. Anh mải nghĩ nên chẳng biết phim đang chiếu gì. Windy với Rainy vừa coi vừa bình luận vừa ăn bắp rang vừa dự đoán tình tiết tiếp theo. Nó thì vừa coi vừa ngủ gật vì phim chán quá.
1h sau…
Bộ phim đã kết thúc nhưng trên nét mặt của học sinh vẫn còn nhìn thấy nét sợ hãi. Đèn được bật lên, cô Liên vui vẻ hỏi:
_ Các em thấy phim thế nào?
Học sinh dưới lớp giờ mới hoàn hồn.
_ Lần sau coi phim tiếp nhé cô.
Có vẻ như đã hết sợ nên học sinh đòi coi tiếp. Cô Liên nói:

_ Cũng được nhưng giờ các em ngồi tại chỗ đang ngồi lấy giấy ra làm bài kiểm tra.
Học sinh đang háo hức, nghe xong câu nói của cô Liên như bị dội một gáo nước lạnh.
_ Thôi mà cô, đừng kiểm tra. – học sinh dưới lớp bắt đầu giở trò năn nỉ.
_ Cũng được thôi,nhưng…
Nghe đến đây học sinh mừng thầm vì không phải làm bài kiểm tra nhưng…
_ Lần sau khỏi coi phim nữa. – cô Liên chậm rãi nói nốt phần còn lại rồi nở một nụ cười rất tươi.
Học sinh dưới lớp ớn lạnh trước nụ cười của cô. Họ như nhìn thấy sau lưng cô có chin cái đuôi dài đang nghoe nguẩy. Họ đành làm bài kiểm tra vậy. Và tất nhiên Windy, Rainy, nó, Ken và Devil cũng phải làm. Tụi nó đành miễn cưỡng lấy giấy và cầm bút lên. Cô Liên chậm rãi viết đề bài lên bảng.
Đề là:
Em hãy viết một đoạn văn ngắn nói cảm nghĩ của mình về bộ phim vừa xem. ( Cô Liên viết bằng tiếng Anh và học sinh cũng phải làm bằng tiếng Anh.)
Học sinh đọc đề xong thì suýt té ghế. Họ bắt đầu vắt óc để suy nghĩ. Riêng Windy, Rainy, nó, Ken và Devil thì viết chưa tới năm phút rồi ngồi chơi.
Bài của Windy:
Cô lần sau chiếu bộ phim hay hơn một chút.
Bài của Rainy:
Phim không hay.
Bài của Ken:
Em chưa coi nên lần sau cô cho coi lại nhé.
Bài của nó:
Phim chán ngắt coi buồn ngủ.
Bài của Devil:
Phim gì mà dở quá, coi tốn thời gian.
Đằng sau là một bài phân tích dài. Đầy đủ chứng cứ là lập luận thuyết phục.Sau khi đọc bài của tụi nó cô Liên tức muốn chết. Nhưng tụi nó làm không sai đề nên chẳng biết làm sao. Ngữ pháp và cách dùng từ đều rất đặc biệt nên cô đành cho điểm tuyệt đối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.