Bạn đang đọc Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận: Chương 14
Cả ba bước vô trường. Học sinh trong trường rất ngạc nhiên vì thấy Rainy đi với tụi nó. Cả trai lẫn gái đều sững người trước nụ cười của cô. Rainy cười để lộ chiếc răng khểnh rất duyên. Rainy không phải là cố tình cười mà vì cô đang chọc quê được Windy nên mới cười. Đám học sinh vẫn sững người cho tới khi nó, Windy và Rainy đi khuất. Cả ba lên phòng hiệu trưởng. Sau khi nhận lớp cả ba cùng về lớp.
Trên suốt quãng đường Rainy và Windy lại tám trên trời dưới đất. Bước chân của Windy có phần vội vàng hơn. Nó và Rainy thì cố gắng đi kịp với Windy.
Reng… reng… reng…
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp đã tới. Học sinh dưới sân trường vội vàng chạy vào lớp. Học sinh của lớp 12a1 thì đang ngạc nhiên vì có một dãy bàn mới được kê thêm ở cuối lớp. Dù rất thắc mắc nhưng chẳng ai có thể trả lời câu hỏi này. Tụi nó đi gần tới cửa lớp thì gặp bà cô giáo chủ nhiệm. Bà giáo hỏi:
_ Em có phải là Rainy không?
_ Dạphải ạ.
_ Cô là cô giáo chủ nhiệm của lớp. Cô tên là Liên.
Cô Liên giờ mới để ý thấy nó và Windy đứng sau Rainy. Cô Liên hỏi:
_ Snow và Windy sao không vào lớp đi. Chuông reo rồi!
_ Dạ tụi em vào ngay. – Windy nói.
Khi bước vô lớp mà không thấy Ken, Widny tỏ ra thất vọng. Cô thấy trong lòng có chút buồn. Nó thấy hết những biểu hiện của Windy. Nó cười thầm rồi ra hiệu cho cô về chỗ. Windy chán nản lê thân về chiếc bàn học thứ hai từ cửa sổ tay trái đếm qua. Nó thì ngồi vào bàn bên cạnh cửa sổ tay trái. Windy không ngồi với nó vì muốn ngồi với Rainy. Cô Liên hôm nay mặc một chiếc váy màu đen bó ngắn tới ngang đầu gối, vớ đen mỏng, đôi giày cao gót nhung đen 10cm, một chiếc áo sơ mi trắng, áo vest đen, tóc cột cao, kính gọng trắng. Thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp tự nhiên im bặt. Lại thêm một câu hỏi được đặt ra là tại sao cô lại xuất hiện vào hôm nay. Vì ngày mai mới có tiết của cô. Cô lên tiếng:
_ Hôm nay lớp chúng ta có thêm một học sinh mới.
Nghe tới đây, cả lớp bắt đầu xôn xao bàn tán. Nhiều người đoán là cô gái hồi sáng đi chung với tụi nó. Nhưng cũng nhiều đứa phản đối ý kiến này. Có những đứa thì cá cược với nhau. Người thua sẽ phải khao cả lớp chầu kem. Cả lớp học giờ chỉ nghe tiếng nói chuyện của học sinh. Cô Liên nói giọng bông đùa:
_ Vậy giờ các em có muốn biết học sinh mới như thế nào không?
Cả lớp đồng thanh nói có.
Cô Liên ra hiệu cho Rainy bước vào. Cả lớp im lặng đợi người bước vào là ai. Không khí im lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng giày nhẹ lướt trên nền gạch. Windy thì khoái chí ngồi xem phản ứng của cả lớp khi thấy Rainy. Và không ngoài dự đoán của cô, khi cả lớp nhìn thấy Rainy hầu hết đều tròn mắt nhìn Rainy. Mấy đứa con trai trong lớp dự tính sẽ cua cho được Rainy. Còn con gái thì phấn khích vì có thêm một người bạn dễ thương và mong sao cô không như nó và Windy. Khi Rainy đã đứng bên cạnh cô Liên. Cô liên nói:
_ Em hãy giới thiệu cho các bạn biết về mình.
_ Mình là Rainy. – Rainy lạnh lùng lên tiếng.
Cô Liên và cả lớp bất ngờ. Lần lượt thở dài vì lại thêm một người lạnh lùng trong lớp. Cô Liên nói:
_ Em có thể tự chọn chỗ chưa có người để ngồi.
Nói xong cô nhanh chóng chuồn ra khỏi lớp một cách nhanh chóng. Cả lớp vẫn im lặng. Họ đợi xem Rainy sẽ chọn ngồi ở đâu. Và dĩ nhiên không ai muốn ngồi cùng cô vì cô lạnh quá. Thản nhiên Rainy đi xuống ngồi cạnh Windy. Sau khi ngồi vào chỗ, hai cô nàng lại tiếp tục nói chuyện vui vẻ. Cả lớp thật sự đơ vì không biết đâu là con người thật của Rainy và Windy. Nó thì tiếp tục công việc. Giờ học trôi qua một cách nhẹ nhàng.
Reng… reng… reng…
Đã 11h cũng có nghĩa là tới giờ ăn trưa. 1h chiều sẽ vào lớp và 2h chiều ra về.
Windy nói với Rainy và nó:
_ Xuống căn-tin ăn đi, sáng nay chưa kịp ăn gì hết á!
_ Chị cũng thấy đói rồi nên chúng ta đi thôi. – Rainy đồng tình với Windy.
Nó không nói gì mà đứng lên và đi ra cửa lớp. Windy và Rainy đi theo nó xuống căn-tin.
Nó chọn một bàn gần cửa sổ và ngồi đợi hai người kia đi mua đồ ăn.
Một lúc sau Windy và Rainy quay lại với một ít đồ ăn và hai chai nước lọc và không quên một tách cà phê không đường cho nó.
Hai người ngồi xuống, nó hỏi:
_ Hai người có muốn xem một bất ngờ không?
_ Tất nhiên rồi! – cả hai đồng thanh nói.
_ Đếm ngược từ 5 đến 1 đi.
Nó nói rồi nhâm nhi tách cà phê.
_ 5…4…3…2…1
Có một học sinh từ ngoài chạy vào nói:
_ Hôm nay bà cô sát thủ đã bị đuổi việc và hiện đang đi ra cổng trường và sẽ không bao giờ bước vào lại được nữa.
Học sinh trong căn-tin nghe vậy thì đổ xô ra sân trường xem bà ta thảm hại tới mức nào.
Bà ta đang ôm một thùng giấy bên trong là vài thứ vật dụng. Tuy mặc bộ vest đen kiểu dáng khá đẹp nhưng giờ thì không đẹp vì bà ta không là ủi. Mái tóc xù được buộc túm sau gáy. Đôi mắt đỏ đỏ như mới khóc. Lại them quầng thâm vì mất ngủ. Khuôn mặt bà ta ủ rũ. Trên mặt có những vết cào. Bà ta nặng nhọc lê từng bước ra khỏi trường. Học sinh đứng xung quanh bà ta chỉ chỏ bàn tán. Hầu hết học sinh đều ghét bà ta. Họ cảm thấy kết cục ngày hôm nay là do bà ta tự gây nên. Trong lúc này ba cô gái vẫn ngồi trong căn tin nhìn ra sân trường. Rainy hỏi:
_ Bà ta là ai vậy?
Windy bắt đầu kể về bà ta cho Rainy nghe. Rainy nghe xong bình luận:
_ Bà ta bị như ngày hôm nay là đáng. Mong sao bà ta sẽ thay đổi.
_ Ukm! – Windy đồng tình.
Windy cũng có một chút thương cảm dành cho bà ta. Dù sao bà ta cũng chưa làm gì cô.
Đợi cho bà cô đi ra khỏi trường, học sinh bắt đầu giải tán, nó đứng lên hỏi hai người:
_ Có đi với em không?
_ Ukm!
Nói rồi cả ba đứng lên và đi theo hướng bà cô vừa đi.
Tụi nó đi khá nhanh, một lúc là đã tới sau lưng bà cô.
_ Này cô. – Windy gọi.
Bà cô vẫn tiếp tục đi.
_ Này cô có nghe tôi gọi không thế? – Windy bắt đầu bực dọc.
_ Bình tĩnh nào. Để chị gọi.- Rainy chấn tĩnh Windy.
_ Cô gì ơi, cô làm ơn dừng lại một chút được không ạ. –Rainy lễ phép lên tiếng.
Lúc này bà cô mới quay lại. Bà ta cười như điên vừa nói:
_ Các người đến chế giễu tôi phải không? Giờ tôi mất việc làm các người đã hài lòng chưa. Gia đình thì không cho tôi vào nhà, họ hàng thì xa lánh. Tại sao tôi là đi đến bước đường này cơ chứ?
_ Vậy là bà vẫn không biết tại sao bà ra nông nỗi này phải không? – nó lạnh lùng lên tiếng.
Bà ta đờ người ra. Nó biết bà ta vẫn chưa hiểu nên nói:
_ Windy nói đi.
_ Bà đã khiến rất nhiều học sinh bỏ học thậm chí tự tử. Hầu hết những học sinh đó đều học giỏi và sau này có thể giúp ích cho xã hội. Có những gia đình khi thấy con mình điên loạn đã nhốt họ lại, cách ly với thế giới bên ngoài. Cũng vì vậy mà mẹ của họ cũng trở nên điên loạn hoặc mắc bệnh về tâm lý hay thần kinh. Gia đình mình như vậy thì sao cha của họ có thể làm ăn. Cũng có những người sẽ ly dị vợ. Gia đình họ phá sản, nhiều người mất việc. Những người mất việc này nếu không kiếm được việc làm sẽ trở thành những thành phần tử xấu cho xã hội hoặc họ sẽ chết. Bà là một giáo viên chắc bà hiểu rõ những mối nguy hại tiếp theo.
Bà ta nghe xong thì lòng hối hận không tả nổi. Bà ta thật sự không biết việc làm của bà ta lại gây nhiều hậu quả như vậy. Những giọt nước mắt vô thức lăn dài trên gò má của bà ta. Bà ta khụy xuống dưới đất. Thùng đồ đã rơi trên mặt đất. Hai tay bà ta ôm lấy mặt mà khóc.
_ Bà có muốn sửa sai không? – nó hỏi bà ta.
_ Tôi có thể làm được gì nữa chứ? – bà ta hỏi tiếng nói như lạc hẳn đi vì thất vọng và hối hận. Đôi mắt đượm buồn và gương mắt đậy nước mắt, ủ rũ.
Rainy và Windy đi lại đỡ bà ta đứng dậy trong khi đang khóc.
_ Cô vẫn có thể chưa có gì là quá muộn. – Windy nói giọng quả quyết.
_ Từ giờ cô hãy làm lại từ đầu, tự lập và đừng dựa dẫm vào gia đình hay họ hàng nữa. – Rainy nhẹ nhàng khuyên.
Nó lấy từ trong túi một tờ giấy, đi đến trước mặt bà ta nói:
_ Đây là giấy giới thiệu. Cô hãy đi đến trường xyz và đưa tờ giấy này cho hiệu trưởng. Hiệu trưởng sẽ lo cho cô. Và lần này côhãy truyền đạt những kiến thức cô đã học cho học sinh. Còn về gia đình và họ hàng cô tôi sẽ lo. Khi nào hiệu trưởng trường nói bà có thể về nhà thì bà có thể về. Nhưng về được hay không là dựa vào chính cô tôi không thể giúp được.
Bà ta cầm tờ giấy và nói:
_ Cám ơn các em. Cô sẽ làm lại từ đầu.
Bà ta cúi xuống lượm những thứ rơi ở dưới đất từ thùng giấy văng ra. Cả ba cùng giúp bà ta. Bà ta cám ơn lần nữa rồi ra đi. Trong lòng tràn ngập niềm vui và tự hứa với lòng sẽ làm lại từ đầu.
Thật ra nó đã nói người đến nhà bà ta. Người đó là trợ lý của nó. Gia đình bà ta không biết gì về những việc bà ta làm. Họ không biết làm sao để bà ta thay đổi. Và như nó căn dặn, người đó đã đề xuất là sẽ làm cho bà ta thay đổi nhưng phải với sự hợp tác của gia đình bà ta là sẽ không cho bà ta vào nhà, họ hàng phải xa lánh.Và khi nào bà ta thay đổi thì sẽ tự về nhà nhưng gia đình bà không được điều tra bà ta đang ở đâu. Gia đình bà ta đã chấp nhận.
Ông hiệu trưởng tại trường đó luôn giám sát bà ta. Và sau một năm bà ta đã thật sự thay đổi và được về nhà. Tuy vậy nhưng sau này bà ta vẫn tiếp tục dạy tại trường đó cho đến khi về hưu. Bà ta lúc đó cảm thấy thật thanh thản và biết ơn tụi nó sau khi biết được tất cả. Nếu ngày đó không có tụi nó thì bấy giờ bà ta đã không được như ngày hôm nay.