Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận

Chương 10


Bạn đang đọc Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận: Chương 10

10.
Reng… reng… reng…
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên nhưng vẫn không thấy Ken hay Devil vào lớp. Cả lớp chẳng ai lo lắng vì Ken và Devil cũng thường xuyên cúp học. Tuy quy định của trường là cúp học quá 3 lần sẽ bị đuổi học nhưng song song cũng có 1 quy định bất thành văn là chỉ cần vượt qua bài kiểm tra do hiệu trưởng ra đề thì sẽ được học tiếp. Và tất nhiên đề kiểm tra này thì không hề dễ. Đã không ít học sinh không làm được bài kiểm tra này nên đã bị đuổi học. Còn với Devil và Ken thì đề kiểm tra này giống làm cho vui thôi. Nó và Winy thì vẫn bình thường và cũng không thắc mắc gì nhiều. Hôm nay tiết 2 là tiết của bà cô vật lý hôm đầu tụi nó chọc giận. Tụi con gái trong lớp khá là hí hửng vì biết bà cô này không tha cho tụi nó dễ dàng như vậy đâu. Vì Ken và Devil nghỉ nên Windy sang ngồi với nó. Bà cô bước vô lớp và đương nhiên kịch bản lại như lần trước. Chỉ có nó và Windy là không đứng dậy chào bả. Nó thì vẫn như mọi lần còn Windy hôm nay thì ngủ. Bà cô hôm nay thấy vậy thì không nói gì mà còn cười bảo cả lớp ngồi xuống. Tụi trong lớp thì thấy rất lạ nhưng không có lời giải đáp. Tụi nó đành ngoan ngoãn ngồi học. Giờ học trôiqua bình yên một cách kỳ lạ.
Nhưng đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão mà thôi.
Cuối giờ bà cô cười nói:
_ Em Windy và Snow xuống phòng riêng gặp tôi một chút.
Haiz…
Nhưng Windy và Snow nào có nghe! Tụi con gái khi nghe bả nói vậy thì rất mừng. Còn tụi con trai thì lo cho tụi nó. Bà cô thấy nó và Windy làm ngơ nhưng cũng không nói gì. Mà còn cười cười nhắc lại lần nữa. Hai thằng ngồi bàn trên thấy vậy mới quay xuống khều nó trước. Nó ngước mặt lên nhìn thẳng hai thằng đó với ánh mắt lạnh băng. Hai thằng giật mình trước ánh mắt của nó. Một trong hai thằng lắp bắp nói:
_ Cô… cô kêu bạn xuống… phòng riêng của…cô nói… chuyện kìa… cả Windy… nữa. Bạn gọi… Bạn ấy dậy nhé.

Nó nghe xong thì nhìn lên bà cô như xác minh. Thấy bả cười cười thì nó mới quay sang gọi Windy:
_ Mày dậy ngay cho tao.
Windy nghe xong thì giật mình dậy vì Windy biết nó gọi thì phải có việc quan trọng. Nếu không dậy thì về nhà cô sẽ rất thảm. Điển hình là có một lần nó gọi Windy dậy có việc quan trọng nhưng cô không chịu dậy. Snow thấy thế không gọi nữa mà đi một mình. Và khi về nó cắt thẻ ngân hàng của Windy 1 tháng. Mà đối với Windy điều này còn hơn cả cực hình nữa. Windy phải năn nỉ khô cả miệng nó mới thôi. Nhưng cũng cảnh cáo là nếu có lần sau thì sẽ nặng hơn. Và tất nhiên Windy tin nó nói được thì làm được nên cô thề sẽ không phạm vào lần nữa. Windy dậy quay sang nhìn nó hỏi:
_ Có chuyện gì mà mày gọi tao dậy vậy?
Nó không nói chỉ đứng lên đi theo bà cô mới ra khỏi lớp. Windy biết ý nó nên đi theo với tình trạng ngái ngủ.
Nó và Windy mới ra khỏi lớp thì trong lớp đã nháo nhào lên. Họ bàn luận xem nó và Windy chịu đựng được bao lâu. Những người vào đó càng lâu thì khi ra càng tàn tạ. Xem ra lần này nó và Windy lành ít dữ nhiều. ( nhưng rất tiếc đó chỉ là với học sinh bình thường còn nó và Windy là ngoại lệ!)
Nó và Windy đi theo bà cô xuống dưới phòng “cực hình”. Bà cô mở cửa và bước vào trước. Nó và Windy bước theo sau.Ấn tượng đầu tiên của nó và Windy là căn phòng này khá tối và âm u. Trong phòng để 3 cái ghế và một cái bàn. Xem ra bà cô chuẩn bị khá kỹ để đón tiếp tụi nó. Nó và Windy tự nhiên ngồi vào hai cái ghế bên cạnh nhau. Và dĩ nhiên tụi nó lại tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
Bà cô cũng chẳng nói gì chỉ đi đến cái tủ kê ở góc phòng. Vì trong phòng khá tối nên chẳng nhìn rõ trong cái lồng sắt bả đang cầm trên tay là gì. Bả đi đến cái ghế đặt đối diện chỗ tụi nó ngồi. Gương mặt bả hiện đang nở nụ cười rất tươi nhưng trong bóng tối mập mờ nhìn rất quỷ dị. Bả đặt lên bàn trước mặt tụi nó một cái lồng.
Nó lấy điện thoại rọi vào lồng. Trong lồng là một con rắn san hô. Nó nhìn vào chiếc lồng thầm đánh giá con rắn này khá đẹp và hiếm. Còn bà cô thấy nó không ngạc nhiên nên trong lòng có chút ngạc nhiên vì thường thì tụi tiểu thư nhà giàu sẽ hét toáng lên khi đó bà ta đưa ra điều kiện là chuyển trường hoặc không xuất hiện trước mặt bả nữa và dĩ nhiên không thể thiếu phần không được nói với bất kỳ ai về những gì đã xảy ra trong phòng này nếu không sẽ bị vào lần nữa. Nó thấy thú vị nên lay Windy dậy. Windy dùng đôi mắt ngái ngủ nhìn nó hỏi:

_ Chuyện gì nữa vậy?
Nó dùng tay chỉ vào cái lồng trên bàn. Windy lười nhác xoay đầu sang chiếc lồng. Cô thấy một vật gì đó dài dài có sọc ở trong lồng nhưng do khá tối nên cô chưa đoán ra là là gì. Nó lấy điện thoại rọi vào lồng. Windy nhìn thấy con rắn thì nhảy dựng lên và….
_ Wow!!!! Rắn san hô tao kiếm lâu rồi mà chưa thấy nha. Đâu ra mà đẹp vậy mày.
Windy hết nhìn con rắn rồi quay sang hỏi nó. Nó thì dùng tay chỉ về phía bà cô. Bà cô thì đang chết đứng tại chỗ trước câu nói của Windy. Windy nhìn bà cô miệng thì đang há hốc mắt thì trợn tròn nhưng phải cố nhịn cười hỏi bả:
_ Cô ơi cho em con rắn này được không? ( có lẽ đây là câu tử tế nhất mà Windy nói với bả!)
Bà cô nghe Windy hỏi vậy thì sực tỉnh. Bả không biết nói gì hơn. Bả liền chạy lại cái tủ và lấy thêm một cái lồng nữa ra để trước mặt tụi nó.
Lần này mắt Windy còn sang hơn lần trước. Trong lồng có một con bọ cạp kích thước to hơn bàn tay. Thấy Windy không sợ mà còn thích thú nó thì chẳng phản ứng gì nên cứ thế bả lại chạy đi lấy mấy cái lồng khác ở trong tủ.
Và cứ mỗi lần như thế Windy lại hét lên và đôi mắt thì sáng lên thích thú. Chạy đi chạy lại nên giờ bà cô trông khá thú vị. Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, kính thì đeo lệch, miệng thở dốc do chạy nhiều. Windy giờ mới để ý tới bà cô. Hình như đã hết thứ để lấy nên bà cô ngồi thở dốc trên ghế. Bỗng một bóng đen nhảy lên vai nó. Nó nghiêng đầu sang bên vai mà “bóng đen” đó đang ở trên. Nó khẽ nói:
_ Moon

Bóng đen đó kêu: “ Meo “ một tiếng rồi dụi đầu vào má nó. Bà cô giờ mới thấy con mèo đen trên vai nó. Con mèo đen này tên Moon là thú cưng của nó. Nó khá đặc biệt, mắt trái màu xanh dương, mắt phải màu xanh lá. Bà cô nhìn thấy thì hoảng hồn vì từ trước tới giờ bả chưa thấy con mèo nào như vậy. Moon nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình nên quay sang nhìn bà cô. Bà cô bây giờ mặt trắng bệch vì sợ. Moon nhảy khỏi vai nó rồi nhanh như chớp cào cho bà cô mấy đường “nghệ thuật” trên mặt. Bà cô bây giờ lại càng sợ hãi hơn. Đôi mắt mở to. Những vết cào của Moon thì rướm máu. Windy nhìn bộ dạng của bả bây giờ thì nhịn cười đến mặt đỏ bừng. Nó thấy Windy nhịn cười hết nổi nên nói nói:
_ Về
Còn Moon thì đã biến mất.
Bà cô thì cũng chẳng giám giữ lại nữa.
Quay lại mấy phút trước….
Tụi học sinh trong lớp đang rình mò trước cửa phòng “cực hình”. Vì tự dưng hôm nay các giáo viên có việc bận hết nên cả lớp được về sớm. Nghe thấy tiếng hét tụi nó tưởng Windy hành hạ nên sung sướng ra mặt. Có đứa còn ngồi tưởng tượng bộ dạng của Windy và nó sẽ thê thảm đến mức nào. Khi đó sẽ tha hồ cười nhạo tụi nó. Nhưng đó chỉ là tụi con gái. Còn tụi con trai thì đang lo lắng và chuẩn bị tinh thần gọi cấp cứu nếu tụi nó có chuyện gì. Nó và Windy bước ra bình thản như lúc ra khỏi lớp khiến tụi con gái khá thất vọng còn tụi con trai thì mừng vì tụi nó không bị sao. Windy sau khi đi ra khỏi phòng thì bắt đầu cười như chưa bao giờ được cười.
Điều này khiến cả lớp ngạc nhiên hết sức. Nó và Windy đã lấy xe ra khỏi cổng trường mà cả lớp vẫn chưa thoát khỏi tình trạng đó. Tụi nó vừa ra khỏi cổng thì bà cô cũng bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy bộ dạng của bà cô thì cả lớp nhịn cười và cố chạy ra khỏi cổng. Vừa bước chân ra khỏi trường cả lớp cười nghiêng ngả. Người đi đường nhìn vào rồi khẽ lắc đầu. Họ nghĩ hình như hôm qua bệnh viện cúp điện thì phải.
Vì khá vui nên cả lớp kéo nhau đi ăn kem. Tới quán kem, cả lớp ngồi vào cái bàn dài nhất. Gọi kem xong mới bắt đầu bàn luận.
_ Giờ thì tao hiểu tại sao con Windy nó cười dữ vậy rồi. – boy 1 nói
_ Hình như lần này ngược lại mấy lần trước đúng không? – girl 1 nhận xét

_ Đúng rồi! Mọi lần là bà cô đó cười còn mấy đứa học sinh thì quần áo nhếch nhác, đầu tóc rối bù nhìn rất mất sức sống. – boy 2 hồi tưởng
_ Còn lần này là học sinh cười còn bả thì như con ma lem trên mặt con có vết cào nữa. – girl 2 nhớ lại
_ Tụi mày thấy có phải là rất lạ không. – boy 1 nói
Cả đám gật gù và chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Được một lúc thì có đứa lên tiếng:
_ Vụ bà cô đã vậy. Nhưng còn ba con Lisa, Lili và Vy thì tự dưng hôm nay nghỉ học. Tụi mày không thấy lạ sao? – girl 3 nói
_ Không cần phải suy nghĩ nhiều! Nói chung Snow và Windy không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Boy 3 rút ra kết luận.
Cả đám chìm vào im lặng.
_ Chết 5h rồi tụi mày có tính về nhà không hay đợi người tới sách cổ về hả? – boy 4 nói.
_ Ôi thôi chết về nhanh thôi. – girl 4 nói.
Nói rồi cả đám ai về nhà nấy và mang theo cả những suy nghĩ thắc mắc không lời giải đáp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.