Bạn đang đọc Rắn Và Khuyên Lưỡi: Chương 2
Ama nói một câu xin lỗi ngớ ngẩn, nhưng Maki xúc động mạnh, tôi thở phào trước phản ứng của Maki. Sau khi loanh quanh trong khu phố sầm uất, cuối cùng chúng tôi dạt vào một quán rượu có cái ưu điểm duy nhất là rẻ.
“Này, đi với Ama, ai cũng tránh đường ình nhỉ.”
“Ừ, phải đấy, Vì đi với Ama, chả đứa nào dám kéo tay hay phát giấy lau ình.”
“Đây cũng được việc đấy chứ.”
Câu chuyện giữa Ama và Maki nhanh chóng trở nên cởi mở, lúc Ama khoe cái lưỡi rắn, Maki ngay lập tức thay đổi thái độ, cô nàng thích chí kêu lên: “Sành điệu nhỉ!”
“Vì thế nên Lui mới quyết định chơi split-tongue chứ gì?”
“Chính xác.” Ama đáp. “Lui này, mày xỏ cả khoen mắt, khoen môi đi. Xỏ khắp người vào.”
“Không, tao chỉ thích khoen lưỡi với xăm người thôi.”
“Nhưng Ama đừng lôi kéo Lui vào con đường punk đấy nhé. Tớ với Lui đã thề là sẽ cùng nhau làm gái bụi suốt đời rồi.”
“Ai thề? Ai là gái bụi chứ?”
“Đằng ấy là gái bụi,” bọn họ đồng thanh chĩa vào tôi.
Say khướt, ba chúng tôi ra khỏi quán, vừa cười nói ầm ĩ vừa hướng về ga. Bỗng nhiên, chúng tôi phát hiện có hai thằng con trai trông như bọn lêu lổng hay du côn gì đó đang lởn vởn trên dãy phố ăn chơi đã tắt hết đèn quán và chìm vào im ắng. Như thường lệ, chúng chòng chọc nhìn Ama, Ama lúc nào cũng có chuyện với lũ đê tiện. Nhưng lúc nào cũng chỉ cười trừ rồi xin lỗi. Bề ngoài thì punk đấy, nhưng nhát như cáy.
“Này cô em, người yêu đấy à?”
Một thằng đóng bộ Versace lại gần tôi cợt nhả. Maki nép vào sau chúng tôi, không dám nhìn, còn Ama chỉ gườm gườm, thật vô dụng. Tôi phớt lờ định bước qua thì thằng đó đứng chặn ngay trước mặt, hỏi: “Không phải à?”
“Ý là mày không tưởng tượng được tao với thằng này chơi nhau thế nào chứ gì? “Tôi bật lại.
Thằng đó lạnh lùng lắc đầu rồi khoác vai tôi, hắn nói: “Tao chịu thôi!” và sỗ sàng đặt tay lên bộ ngực đang ẩn sau tấm váy đầm một mảnh của tôi. Hôm nay mình mặc áo lót màu gì nhỉ? Chưa kịp nghĩ hết thì thằng con trai đang dòm vào ngực váy tôi đã biến mất khỏi tầm mắt với một tiếng bụp. Không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tôi nhìn quanh một lượt. Thằng đó đang đổ vật bên đường, còn mắt Ama thì vằn tia máu. À, hóa ra Ama nện nó.
“Đ.mẹ, mày làm gì thế thằng chó!”
Thằng còn lại vừa chửi thề vừa lao vào Ama. Ama liền tống cho nó một cú trời giáng, rồi nhảy lên người và vật ngửa nó ra trong khi thằng khốn vẫn chưa kịp gượng dậy, Ama đấm túi bụi vào thái dương. Tôi thấy máu chảy lênh láng. Thằng con trai nằm bất tỉnh.
“Ối…”
Maki hét lên khi nhìn thấy máu.
“Thôi chết…”
Tôi chợt nhớ ra mấy chiếc nhẫn bạc mà Ama rất thích. Hôm nay hắn đeo chúng ở ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải. Tôi đã biết cái âm thanh trầm đục ấy từ đâu ra, mồ hôi lạnh vã khắp người. Đó là tiếng bạc dộng vào xương.
“Thế được rồi, Ama!”
Chẳng biết hắn có nghe thấy tôi nói không mà vẫn cứ đấm liên hồi vào thái dương thằng con trai. Cái thằng bị ăn một quả đấm trước đó đứng dậy rồi lủi mất. Hỏng rồi, nó đi báo cảnh sát. Tôi gào lên:
“Thôi đi nào!”
Tôi vừa dứt lời và chạm được tay vào vai trái Ama thì nắm đấm của hắn đã giáng thẳng xuống mặt thằng kia. Tôi bất giác quay đi. Maki đang nức nở.
“Ama!”
Cuối cùng Ama cũng thả lỏng người sau tiếng quát của tôi. Chưa kịp thở phào xong thì lại thấy tay Ama đang móc miệng thằng kia.
“Làm gì thế, đồ quỷ!”
Tôi tát đánh bốp vào đầu Ama rồi kéo giật áo hắn. Đúng lúc đó, có tiếng còi cảnh sát từ xa.
“Maki, mau trốn đi!”
Maki gật đầu với bộ mặt xám ngoét, trước khi vẫy tay tạm biệt còn kịp nói: “Lần sau ba đứa mình lại đi chơi nhé!” Con bé Maki này khá thật. Nó nhanh chân chạy biến trong lúc vẫn đang say. Ama đang lảo đảo và chằm chằm nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn.
“Ama, tỉnh lại đi. Bị báo cảnh sát rồi. Chuồn thôi.”
Tôi đập vai Ama, hắn nham nhở cười như thường lệ và bắt đầu chạy. Ama chạy nhanh hơn tôi tưởng, hắn lôi tay tôi đang hổn hển đằng sau. Chúng tôi dừng lại trong một con hẻm nhỏ.
Tôi khuỵu xuống sau lưng Ama.
“Ai khiến mày làm thế chứ!”
Chính tôi cũng phải ngạc nhiên vì sự vô tình trong câu nói vất vả lắm mới thốt ra được. Ama quỳ xuống bên cạnh, xòe bàn tay phải vấy máu. Có hai vật thể trông như hai viên sỏi đỏ. Tôi nhận ra ngay là răng của thằng con trai. Cái cảm giác giống như có một giọt nước lạnh chạy dọc sống lưng khiến cho bất cứ thứ gì được gọi là lông trên người tôi đều dựng ngược.
“Đã trả thù được cho Lui rồi.”
Khuôn mặt Ama ngời lên nụ cười đắc thắng. Thật đang sợ khi cái nụ cười ấy trông ngây thơ như của một cậu bé. Nhưng thù gì chứ, tôi đã bị giết đâu nào!
“Tao đếch cần cái đó.”
Tôi hét tướng lên nhưng Ama đã tóm lấy cánh tay tôi và thả hai chiếc răng vào lòng bàn tay.
“Dù sao thì đây cũng là bằng chứng tình yêu của tao.”
Tôi nhún vai, trong lúc há hốc miệng ngỡ ngàng.
“Ở Nhật, chả ai gọi đây là bằng chứng tình yêu.”
Tôi vò mạnh đầu của Ama đang dụi vào người mình.
Chúng tôi lững thững đi bộ về phía công viên, Ama giặt áo may ô ở vòi nước công cộng, xong đâu đó, chúng tôi bắt chuyến tàu cuối về nhà Ama như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Vào đến phòng, tôi đẩy ngay Ama vào buồng tắm, sau đó lấy hai chiếc răng mà tôi đã ném vào trong hộp trang điểm vì không biết vứt đi đâu, đặt lên tay và quan sát. Tôi rửa hết chỗ máu bám trên răng rồi lại nhét vào trong hộp. Có lẽ tôi đang dính dáng với một kẻ rắc rối. Ama đang tin rằng tôi và hắn yêu nhau, nên nếu tôi tỏ ý chia tay thì không biết chừng hắn sẽ tức khí mà giết tôi mất.
Ra khỏi buồng tắm, Ama ngồi xuống cạnh tôi và nhìn sang dò hỏi. Thấy tôi vẫn im lặng, hắn lí nhí xin lỗi.
“Tao là một thằng lành tính và giàu tình cảm, nhưng một khi đã muốn giết ai đó thì phải giết cho bằng được. Tao thuộc loại không làm chủ được bản thân.”
Hắn đã từng giết người rồi cũng nên, tôi nghĩ.
“Mày sang tuổi thành niên rồi, nên giết người là tù đấy, biết chưa?”
“Đâu, tao vẫn vị thành niên mà”
Ama nói, vẻ mặt nghiêm túc, rồi nhâng nháo nhìn tôi. Ama làm tôi tẽn tò, thật ngu ngốc khi lo cho hắn.
“Vớ vẩn.”
“Tao nói thật đấy.”
“Nhưng lúc quen nhau mày bảo mày hai bốn cơ mà.”
“Tao đoán mày hai bốn nên nói thế. Với lại tao không muốn bị coi là chíp hôi. Lần sau sẽ thật thà hơn. Mà mày bao nhiêu tuổi hả Lui?”
“Mày bất lịch sự quá thể. Tao cũng vị thành niên chứ tưởng.”
“Gì?”
Ama thốt lên một tiếng cụt lủn rồi tròn xoe mắt.
“Không đùa chứ? Chà, tao thấy vui thật.”
Ama cười rạng rỡ, ôm chầm lấy tôi.
“Thế nghĩa là cả hai ta đều trông già trước tuổi chứ có gì mà vui.”
Tôi nói rồi hẩy Ama ra. Hoá ra chúng tôi chẳng biết mấy về nhau. Không phải chúng tôi né tránh chuyện xuất thân, tuổi tác, chẳng qua vì cái đó chưa bao giờ trở thành đề tài mà thôi. Nên rốt cuộc, điều duy nhất chúng tôi biết về nhau là cả hai đứa vẫn còn vị thành niên, thậm chí chúng tôi còn chưa hỏi nhau xem chính xác mỗi đứa năm nay bao nhiêu tuổi.
“Ama này, tên thật của mày là gì thế? Amano à? Hay là Suama?”
“Cái gì mà Suama? Ama trong tên tao nghĩa là Amadeus. Ama là họ, Deus là tên. Nghe bảnh như Zeus ấy chứ, nhỉ?”
“Xì, không thích nói thì thôi.”
“Tao thề, thế còn Lui?”
“Mày nghĩ tao là Louis trong Louis đệ thập tứ chứ gì? Nhầm to. Tao là Louis trong Louis Vuitton.”
“Thế cơ đấy. Một cô nàng cao giá.”
Sau đó chúng tôi uống bia cho đến tinh mơ, nói toàn những chuyện tầm phào.
Đầu giờ chiều hôm sau, tôi đến Desire và cùng Shiba-san xem mẫu xăm. Các mẫu xăm nhiều đến hoa cả mắt được đóng thành từng quyển, từ tranh ukiyoe đặc trưng cho giới anh chị đến các hình Âu họa như đầu lâu hay chuột Mickey thời kỳ đầu. Tôi không khỏi thán phục trước khả năng vẻ mẫu rất đa dạng của Shiba-san.
“Thích rồng hả?”
Lúc thấy tôi dán mắt vào các hình vẽ rồng có đến mấy chục trang giấy, Shiba-san nhoài người sang hỏi.
“Vâng, rồng vẫn là đẹp nhất. A, hình xăm của Ama đây phải không anh?”
“Đúng đấy, tuy có hơi khác mẫu một chút.”
Shiba-san tì người lên quầy nhìn xuống tôi trong lúc tôi đang ngồi trên ghế và chúi mũi vào các trang vẽ.
“Ama không biết cô em đến đây chứ?”
Ngước lên, tôi thấy Shiba-san khẽ nhếch miệng cười cùng ánh mắt đong đưa.
“Không biết.”
Tôi vừa dứt lời thì Shiba-san hơi nghiêm nét mặt và bảo tôi chớ có mách Ama việc anh ta cho tôi số điện thoại cầm tay. Nhờ câu đó, tôi hiểu Shiba-san biết rõ tính khí của Ama đến độ nào.
“Anh này, Ama í mà…”
Tôi nói đến đó thì thôi.
“Muốn biết về hắn hả?”
Trong chốc lát, Shiba-san đưa mắt lên không trung như thể làm trò cười rồi nhìn thẳng vào tôi, nghiêng đầu sang bên và hỏi lại như vậy.
“Mà thôi. Có lẽ em chẳng muốn biết thêm làm gì.”
Thế à, Shiba-san dửng dưng đáp, sau đó đi khỏi quầy và bước ra ngoài đường. Ngót mười giây sau cửa mở, Shiba-san trở lại.
“Chuyện gì thế?”
“Đóng cửa sớm để tiếp khách hàng quan trọng.”
Thế à, tôi dửng dưng đáp, lại chúi mắt vào các hình vẽ. Sau đó, chúng tôi vào bên trong để thống nhất mẫu xăm. Shiba-san vẽ nhanh thoăn thoắt mà lại cực đẹp, khiến ột kẻ chẳng có chút máu hội họa nào như tôi chỉ biết ghen tị.
“Nhưng nói thật, em vẫn nơi băn khoăn, vì nó theo mình cả đời nên đã mất công xăm thì phải xăm cho thật đỉnh.”
Tôi chống cằm, di di ngón tay trên hình con rồng Shiba-san vừa vẽ.
“Đúng là bây giờ người ta có thể tẩy xăm bằng tia laser nhưng không thể trở lại như cũ được. Nhưng, như anh đây, chỉ cần nuôi tóc là xong.”
Shiba-san xoa xoa lên cái ót nhẵn thín có con rồng đang bay lượn.
“Có mỗi chỗ ấy thôi à?”
Nghe tôi nói thế, Shiba-san hỏi tôi có muốn xem không rồi khẽ cười. Tôi gật nhẹ đầu, anh ta liền vén chiếc áo phông dài tay lên. Lưng Shiba-san giống như một tấm canvas chật ních những hình vẽ, nào là rồng, lợn, hươu, bướm, rồi mẫu đơn, anh đào, tùng bách.
“A, toàn là hình vẽ trong bộ bài tam cúc Nhật.”
“Phải, anh rất khoái chúng.”
“Nhưng sao không thấy hồ chi tử và lá phong?”
“À, vì hết chỗ nên thôi.”
Hóa ra cũng là một tay đại khái, tôi nghĩ bụng. Thế rồi Shiba-san xoay người lại phía tôi, trong thoáng chốc, có một con vật đập vào mắt.
“Kỳ lân?”
Mắt tôi như bị đóng đinh vào con thú một sừng trổ trên bắp tay phải của Shiba-san.
“Cô em biết không, anh kết nhất hình xăm này đấy. Kỳ lân là một loài thần thánh. Nó không đạp lên cỏ, không ăn sinh vật. Có thể ví nó như chúa tể của muôn loài.”
“Kỳ lân là thú một sừng hả anh?”
“Kỳ lân là sản phẩm của trí tưởng tượng của người Trung Quốc. Tương truyền kỳ lân có một cái sừng được bao quanh bởi một lớp thịt.”
“Em thích con vật này.”
Tôi vừa ngắm nghía cánh tay của Shiba-san vừa lẩm bẩm. Shiba-san câm lặng cúi đầu trong giây lát.
“Người xăm hình nay là một nghệ nhân hàng đầu Nhật Bản. Hơn nữa, anh chưa xăm kỳ lân bao giờ.”
“Hay là nhờ người ấy xăm cho em với?”
“Ông ta chết rồi.”
Nói rồi Shiba-san nhìn sâu vào đôi mắt đang ngước lên của tôi. Sau khi khẽ thở dài và nhún vai như người Mỹ, anh ta nói tiếp.
“Ông ta tự đốt mình cùng với đống mẫu vẽ kỳ lân trên ngực. Hệt như trong tiểu thuyết của Akutagawa Ryunosuke. Chắc bởi kỳ lân thần thánh nổi giận vì có kẻ dám cả gan xăm hình nó. Có khi xăm hình kỳ lân là bị ám quẻ thật chứ chả chơi.”
Shiba-san nói như trêu ngươi rồi vuốt ve con kỳ lân trên cánh tay. Tôi không bỏ cuộc, cứ chăm chú nhìn con kỳ lân của Shiba-san.
“Mà cô em ạ, vẽ kỳ lân mất công lắm, vì nó là sự kết hợp của rất nhiều loài vật như hươu này, bò này, chó sói này.”
“Nhưng em thích nó. Shiba-san, làm cho em đi.”
“…”
“Đi mà. Anh chỉ cần vẽ mẫu thôi cũng được.”
Shiba-san chép miệng nhìn tôi vẻ bực bội. Sau đó lẩm bẩm: “Ừ thì làm.”
“Có thế chứ! Cảm ơn Shiba-san.”
“Chỉ vẽ mẫu thôi đấy. Có cần phụ họa gì không?”
Tôi suy nghĩ một lát , rồi lại lật giở mấy quyển mẫu xăm vừa xem lúc nãy.
“Đây, em muốn kết hợp với con rồng của Ama.”
Shiba-san ngắm nhìn con rồng hồi lâu rồi lẩm bẩm như nói một mình: “Hiểu rồi.”
“Anh chưa xăm kỳ lân bao giờ nên nếu kết hợp với cái gì đó sẽ dễ làm hơn. Hay đấy, kiểu kết hợp này đang thịnh hành.”
Tôi cười rồi đáp: “Vâng, đúng thế ạ.”
“Em muốn hình xăm lớn bằng của Ama và nằm gọn trên lưng. Như thế thì mất bao nhiêu tiền hả anh?”
”Để xem nào,” Shiba-san nhìn lên trần rồi bảo, “một cái là đủ” và đá mắt sang tôi.
“Chỉ thế thôi à?”
Tôi liếc trả thì Shiba-san nhìn xoáy vào tôi bằng ánh mắt của một gã bạo dâm.
“Cởi ra!”
Tôi đứng lên theo lệnh của Shiba-san. Chiếc váy đầm hở nách dính chặt vào lớp da nhớp mồ hôi, lúc cái khóa được kéo xuống, một luồng không khí mát lạnh ùa vào. Shiba-san ra chiều dửng dưng liếc nhìn cơ thể tôi khi tôi tụt chiếc váy xuống sàn nhà.
“Người cô em thon thả quá. Nhưng sau này mà béo lên, da căng ra là hình xăm xấu lắm đó.”
Tôi cởi nốt áo ngực và quần lót, chúng đã ướt đẫm mồ hôi. Sau đó tuột giày và ngồi lên giường.
“Không sao đâu. Cân nặng của em vẫn thế suốt mấy năm nay rồi.”
Shiba-san dụi điếu thuốc vào gạt tàn, tháo thắt lưng và đi về phía tôi. Sau khi dừng lại bên mép giường, một tay anh ta thô bạo đẩy tôi ngã xuống, lòng bàn tay đè lên cổ. Ngón tay anh ta vuốt men theo động mạch cảnh, mỗi lúc một mạnh hơn. Ngón tay thon thả ấy ngập sâu trong thịt tôi. Tôi có thể thấy rõ những mạch máu đang nổi lên trên cánh tay phải của Shiba-san lúc anh ta đứng nhìn xuống. Cơ thể tôi thèm dưỡng khí, một vài chỗ co giật, cổ họng phát ra tiếng kêu, mặt bắt đầu méo mó.
“Tuyệt lắm. Bộ mặt nhăn nhó của cô em làm anh cứng lên rồi đây này.”
Shiba-san buông phắt tôi ra, đưa tay cởi quần dài và quần xịp. Trong lúc đầu óc tôi vẫn còn khá mông lung thì anh ta leo lên giường, tì gối lên hai vai tôi và chìa dương vật của mình ra. Mỗi bên đùi của Shiba-san có một con rồng đang bơi. Trong vô thức , tôi cầm lấy dương vật và ngậm vào mồm. Một mùi chua chua lan tỏa. Trong bốn mùa, tôi thích làm tình vào mùa hè nhất cũng bởi cái mùi trộn lẫn giữa mồ hôi và a mô ni ắc này. Shiba-san nhìn xuống không biểu cảm, hai bàn tay quào lấy tóc tôi mà kéo. Cằm tôi bị giật tới giật lui, sau đó tôi nhận thấy háng mình bắt đầu ướt. Quả là tiện lợi khi chẳng sờ vào đâu mà lại ướt.
“Ama làm tình thế nào?”
Shiba-san hỏi rồi nhỏm dậy.
“Gì cơ? À, thì theo kiểu thông thường.”
“Thế hả?” Vừa gật gù, Shiba-san vừa rút thắt lưng ra khỏi quần, trói quặt cổ tay tôi ra sau.
“Như thế thì sướng thế quái nào được?”
“Đâu có. Kiểu nhẹ nhàng vẫn làm em đến được mà.”
“Thật hả? Thế em nghĩ rằng kiểu nhẹ nhàng không làm anh đến được sao?”
“Anh có đến được khồng?”
“Không.”
“Rõ rồi, vì anh là một gã sadist điên cuồng.”
“Nhưng không chỉ có phụ nữ mới làm anh sướng đâu nhé. Khẩu vị khá đa dạng đấy.”
Shiba-san cười. Câu nói ấy khiến tôi thử tưởng tượng ra cảnh làm tình giữa Ama và Shiba-san. Có khi đó lại là một cảnh tượng rất đẹp. Shiba-san nhấc bổng tôi lên bằng đôi cánh tay mảnh khảnh và đặt tôi xuống dưới sàn nhà; sau khi ngồi xuống giường, anh ta đưa bàn chân phải ra trước mặt tôi. Tôi ngấu nghiến mút từ ngón cái đến các ngón nhỏ hơn cho tới khi miệng khô khốc. Cổ tôi đau nhừ vì gần như phải bò mà không được chống tay. Shiba-san lại túm tóc tôi và giật ngửa ra. Có lẽ lúc ấy mắt tôi đã hoàn toàn đờ đẫn. Dương vật Shiba-san vằn lên những mạch máu.
“Ướt rồi hả?”
Sau cái gật đầu yếu ớt của tôi. Shiba-san lại bế tôi lên giường, đặt tôi ngồi xuống. Tôi giạng hai chân ra một cách vô thức. Một cơn căng thẳng nhè nhẹ bao trùm. Mỗi lần làm tình với người bạo dâm, bao giờ giây phút này cũng khiến tôi run sợ. Vì tôi không biết đối phương sẽ làm gì. Lúc này, từ cườm tay đến lòng bàn tay tôi đã bê bết mồ hôi, da gà nổi dọc xuống dưới từ bả vai. Nhưng có vẻ như Shiba-san không dùng đồ. Tôi thở phào. Shiba-san đút hai ngón tay vào cửa mình tôi, sau đó thì quệt ngón tay bị ướt lên bẹn tôi cứ như vừa chạm phải thứ gì đó dơ dáy lắm. Vẻ mặt Shiba-san càng khiến tôi thêm ẩm ướt.
“Cho vào đi!”
Im mồm! Shiba-san túm lấy tóc tôi ấn xuống gối. Sau đó thì kéo cao hông tôi lên, rồi đút dương vật vào. Bị thúc dồn dập ngay từ đầu, tiếng rên của tôi vang lên như tiếng khóc. Mà đúng là nước mắt tôi đang chảy. Tôi luôn khóc mỗi lần sung sướng. Tôi cảm thấy có cái gì đó đang dâng lên. Shiba-san vừa thúc vừa cởi trói cho tôi, rồi rút thật mạnh dương vật ra đúng vào lúc tay tôi được giải phóng. Trong khoảnh khắc đó, tôi lại bật khóc. Shiba-san đặt tôi ngồi lên người rồi nắm lấy hông mà lắc. Bề mặt cửa mình tôi chà xát trên da Shiba-san, tê dại.
“Khóc nữa đi!”
Câu nói của Shiba-san lại làm nước mắt tôi chảy dài. Tôi chỉ kịp thều thào, em đến, thế là hông rung lên bần bật. Thấy tôi ngồi bất động tận hưởng cơn cực khoái, Shiba-san đè tôi xuống, Anh ta túm tóc tôi, bóp cổ tôi, ngắm nhìn bộ mặt khốn khổ của tôi hồi lâu rồi thông báo: “Xuất đây.” Giọng nói giống hệt như khi anh ta chuẩn bị bắn khuyên lưỡi cho tôi: ngắn gọn, không trầm không bổng. Anh ta ấn ngập hết cỡ rồi rút ra và xuất tinh vào miệng tôi. Sự giải thoát ấy như vừa giải thoát tôi khỏi địa ngục mà cũng như vừa tống cổ tôi khỏi thiên đàng. Shiba-san ra khỏi giường, lấy giấy ăn lau dương vật rồi xỏ quần xịp. Tôi bắt lấy hộp giấy từ tay Shiba-san, vừa soi gương vừa chùi sạch chỗ tinh dịch. Nước mắt bắt đầu làm trôi đi lớp trang điểm. Chúng tôi cùng ngồi trên giường, tựa vào vách, mắt lơ đãng nhìn lên làn khói thuốc. Chúng tôi cứ ngồi thế một lúc lâu, chẳng làm gì, chỉ trao đổi với nhau những câu rời rạc như “Lấy cho anh cái gạt tàn,” hay “Nóng nhỉ.” Mãi rồi cũng đứng được dậy, Shiba-san ngoái lại tôi với ánh mắt nhìn cao ngạo.
“Chia tay Ama đi rồi làm bồ anh.”
Tôi phì cười vì câu nói đó.
“Làm bồ anh để anh giết em à.”
Không thay đổi nét mặt, Shiba-san đáp:
“Ama thì khác gì?
Tôi bỗng cứng họng.
“Nếu cặp với anh thì điều kiện tiên quyết là phải lấy nhau”
Nói đoạn, Shiba-san ném áo ngực và quần lót về phía tôi. Vừa xỏ quần tôi vừa thử hình dung ra cuộc sống vợ chồng với Shiba-san. Không nghi ngờ gì, đó hẳn là một cuộc sống thừa sống thiếu chết. Mặc váy xong tôi xuống giường, Shiba-san bật lon cà phê vừa lấy ra từ tủ lạnh đưa cho tôi.
“Ga lăng thế.”
“Thấy móng tay cô em dài quá nên mở hộ thôi.”
Shiba-san nói với vẻ mặt nhâng nháo đáng ghét, tôi hôn vội lên bộ mặt ấy.
“Cảm ơn anh.”
Lời cảm ơn cực kỳ vô duyên trong căn phòng tối tăm không tìm thấy chốn đậu cứ lơ lửng giữa không trung. Chúng tôi quay ra ngoài, Shiba-san lại mở cửa hàng.
“Sao cửa hàng chẳng có khách mấy hả anh?”
“Hầu hết là dân chơi khoen và xăm người. Thường thì họ đặt trước. Chứ mấy ai ghé qua mà không có kế hoạch đâu.”
“Ra thế.”
Tôi ngồi vào chiếc ghế sau quầy và thè lưỡi. Thử lấy ngón tay kiểm tra vết bấm. Không còn đau.
“Anh ơi, xỏ khoen 12 bây giờ đã được chưa?”
“Chưa được. Chờ cho hết một tháng đã. Ai bảo không chịu bấm lỗ 12 ngay từ đầu…”
Shiba-san trả lời một cách đáng ghét, sau đó ngó vào trong quầy.
“Bao giờ xong mẫu thì gọi cho em nhé.”
“Ừ, lần sau rủ cả Ama đến nữa. Bảo hắn là đi xem khoen nghe chưa. Nhân đấy anh sẽ đưa mẫu ra.”
“Gọi điện cho em vào ban ngày nhé. Thời gian ấy Ama đi làm.”
Shiba-san bảo biết rồi, biết rồi, và trở về với công việc sắp xếp giá hàng. Vừa khoác túi lên tay định đi thì Shiba-san quay đầu lại. Tôi chột dạ dừng bước, hỏi dò bằng ánh mắt: gì thế?
“Có khi anh là con của Chúa trời.”
Shiba-san pha trò với bộ mặt tỉnh bơ.
“Con của Chúa trời?”
“Chúa trời hẳn phải là một gã sadist mới sinh ra loài người.”
“Thế còn mẹ Maria là M chứ gì?”
Tất nhiên, Shiba-san lẩm bẩm rồi xoay người lại cái giá. Tôi cầm túi và bước ra khỏi quầy.
“Đi ăn cơm không?”
“Nhưng Ama sắp về rồi.”
“Thế à. Để lần sau vậy”
Shiba-san nói rồi vò đầu tôi. Tôi đưa tay vuốt ve con kỳ lân trên cánh tay phải Shiba-san.
“Anh sẽ vẽ cho em một con thật đẹp.”