Bạn đang đọc Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi FULL – Chương 54
Cái tết này trôi qua cực kỳ lạ lùng, im lặng là vàng, tôi và Đoàn Minh Phong cố gắng tỏ ra thật nghiêm túc, biểu cảm phải đứng đắn, giữ khoảng cách một mét dưới ánh mắt soi rọi của người lớn trong nhà, để tránh đang trong dịp tết thế này mà lại đi kích thích đến những tâm hồn yếu ớt của họ.
Tôi biết chuyện này chỉ trong chốc lát thì họ sẽ không thể nào chấp nhận được đâu, có thể duy trì được trạng thái sóng yên biển lặng đã là khó lắm rồi, cô đã cho họ một liều thuốc mạnh, sau đó thì nên từ từ tính tiếp, không được quá gấp gáp, chuyện gì cũng phải có căng có giãn thì mới là kế lâu dài được.
Khi tôi nói thế này với Đoàn Minh Phong, em giả điếc, em lao vào hôn tôi như hổ đói vồ mồi, trong lòng tôi nổi một tràn tiếng chửi thề, kệ mẹ nó căng giãn gì đi, từ từ con khỉ, coi người ta bí này.
Tôi vừa gấp gáp hôn lại em vừa đưa tay ra kiểm tra xem cửa nhà vệ sinh có khóa hay chưa, tôi nén thấp giọng nói: “Sao vậy em? Lúc nãy không phải anh cố ý đâu.
“
Đoàn Minh Phong níu vào cổ tôi, chưa hết thỏa mãn liếm môi, dùng giọng mũi nói với tôi: “Anh cố ý thì có, tay anh đã đưa ra rồi anh còn rút lại, em há miệng ăn không khí sao? Cậu mợ đều nhìn em chằm chằm!”
Tôi lo lắng bịt miệng em lại: “Nói nhỏ thôi! Thao tác bị lỗi, anh cũng đâu ngờ họ lại đột nhiên đến phòng bếp vậy chứ.
“
Mồng ba họ hàng bên nhà mẹ của bà nội đến chúc tết, họ đều uống trà tán gẫu với nhau ở phòng khách, tôi nháy mắt ra hiệu em lượn đến phòng bếp, trên bếp có để một tô dâu tây đã rửa sạch, tôi lấy lên nhét vào miệng Đoàn Minh Phong theo thói quen.
Bất thình lình có bóng người đảo qua cửa phòng bếp, nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, tay tôi đảo ngay một vòng, Đoàn Minh Phong trợn mắt há mồm nhìn tôi tự đút dâu tây vào miệng mình.
Ba mẹ tôi đứng ngay cửa phòng bếp nhìn chúng tôi, tôi chỉ có thể lạnh mặt chỉ huy Đoàn Minh Phong đem dâu tây ra phòng khách cho bà con họ hàng ăn, em chẳng ăn được quả nào, giận rồi.
Tôi nói: “Đợi chút ăn cơm xong chúng ta đi dạo phố chơi, đi ăn kẹo hồ lô đá, à không phải, kẹo hồ lô dâu tây nhé.
“
Đoàn Minh Phong “ưm ưm” làm nũng cọ vào cằm tôi: “Phải nhịn tới bao giờ nữa vậy? Chẳng phải họ đều biết hết rồi sao.
“
Tôi vỗ mông em: “Ngoan nhé, ban ngày ban mặt cũng đâu thể bắt mấy dì mấy chú đó nhìn hai thằng con trai hôn môi được.
“
Đoàn Minh Phong hứ một tiếng thờ ơ, kéo ngay ngắn lại phần lưng áo bị tôi sờ đến, vẻ mặt lạnh lùng mở cửa đi ra ngoài.
Buổi chiều họ hàng ngồi chút rồi phải về, tôi phụ trách lái xe đưa gia đình ông cậu ở Vô Tích ra trạm tàu cao tốc, hai ông bà cụ dắt theo một đứa cháu trai một đứa cháu gái, phía sau ngồi ba người, phía trước ngồi một người, vừa đủ bốn người, Đoàn Minh Phong xụ mặt đứng bên cạnh, muốn lên xe mà không lên được.
Kẹo hồ lô dâu tây bị hớ rồi, tôi lái xe ra cổng phía nam trạm Nam Kinh, cả đi cả về đã đến ba giờ chiều, ghé tiệm trái câu ở cổng tiểu khu mua một túi dâu tây về để xin lỗi.
Đoàn Minh Phong đang ngồi xếp bằng trên sofa, đang ôm tô ăn từng quả một, tôi ngồi bên cạnh chống đầu nhìn em.
Trong vạn vật khô héo giữ mùa đông lạnh giá, Đoàn Minh Phong sức sống dồi dào giống như một chú heo con tung tăng hết sức, tốt thật.