(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 6: Thành Giao


Bạn đang đọc (quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai – Chương 6: Thành Giao

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Sáng sớm Vu Hoan đã nghe phía dưới ồn ào nhốn nháo, khi nàng tỉnh lại Dung Chiêu liền quay trở lại không gian. Mà Linh La không biết đã bò lên giường nàng khi nào, cùng thú nhỏ một người một thú chiếm một chỗ.

Vu Hoan đắp chăn lại cho Linh La, tay chân nhẹ nhàng xuống giường.

Thiên Nguyệt tối hôm qua có việc gấp, đã rời khỏi Định Nam Thành, cho nên Vu Hoan cũng không đi tìm hắn, trực tiếp xuống lầu.

Dưới lầu có không ít người, cầm đầu là người Vu Hoan quen biết, Phong Lang.

“Vu Hoan cô nương.” Phong Lang thấy Vu Hoan đi xuống, nhanh chóng đẩy người của hắn đang chắn trước mặt ra, đi đến trước mặt Vu Hoan: “Gặp được cô nương cũng thật không dễ dàng.”

Những người đó thấy Vu Hoan chưa từng có biểu tình kích thích, cũng không vây quanh người của Phong Lang nữa, ai nấy tản ra làm chuyện của mình, nhưng lực chú ý vẫn đặt ở bên này.

Khi thiếu chủ rời đi đã luôn dặn dò, vị cô nương này không thể xảy ra chuyện, ngay cả khi nàng muốn đem cửa hàng Thịnh Gia phá nát cũng phải dâng lên cho nàng.

“Ngươi tới làm gì?” Vu Hoan xoa xoa tóc, vẻ mặt không chào đón.

Phong Lang cạn lời, có phải hắn không được chào đón không?

“Vực chủ muốn gặp cô nương.” Phong Lang nhanh chóng nói mục đích của mình.

“Gặp ta? Muốn gặp ta sao không tự đến?” Vu Hoan mắt trợn trắng.

Phong Lang xấu hổ, người dám nói như vậy chỉ sợ có mình nàng.

“Vu Hoan cô nương, biết cô nương bận, nhưng mà vực chủ thật sự không tiện xuất hiện ở đây, cô nương đại nhân đại lượng, thông cảm một chút, đi theo tại hạ một chuyến được không? Cô nương xem, ngay cả xe tại hạ cũng đã chuẩn bị cho cô nương rồi.”


Ngoài cửa quả nhiên có một chiếc xe ngựa đang dừng, xem quy cách kia, hẳn là xe chuyên dùng của Loan Minh.

Dùng xe của Loan Minh đến đón nàng, xem ra đủ cho mặt mũi.

Vu Hoan lại lần nữa xoa xoa tóc, trề môi: “Có thành ý như vậy… ngươi đợi chút, ta đi lên gọi Linh La.”

Phong Lang liên tục gật đầu, chỉ cần vị này có thể đi, gọi ai đều được!

Bên này Vu Hoan vừa mới rời đi, quản gia Đông Phương gia liền mang theo người tiến vào.

“Xin hỏi Bách Lý cô nương ở đây sao?” Quản gia đi đến quầy, rất lễ phép dò hỏi.

Chưởng quầy bên kia ngây người, Bách Lý Vu Hoan là ai?

“Bọn ta ở đây không có Bách Lý cô nương…” Chưởng quầy nhận ra quản gia Đông Phương gia, cho nên trả lời rất cẩn thận.

Hôm nay bị làm sao vậy?

Phong Lang người bên cạnh vực chủ đến, ngay cả quản gia Đông Phương gia cũng đến.

Quản gia sửng sốt, sau đó lại nói: “Vậy Vu Hoan cô nương đâu?”

Khóe miệng chưởng quầy giật giật, lại tìm nàng?

“Vu Hoan cô nương được Phong Lang đại nhân đón đi rồi.”

“Cái gì?” Quản gia kinh hãi: “Khi nào?”

“Mới vừa rồi thôi ạ.” Chưởng quầy kỳ quái nhìn quản gia, sao phản ứng lại lớn như vậy?


Quản gia cũng nhận thấy phản ứng của mình có chút thái quá, sửa sang lại y phục, nhanh chóng ra cửa hàng, thẳng đến Đông Phương gia.

___

Vu Hoan được Phong Lang đưa vào Phần Thiên Cung, Loan Minh đã chờ sẵn ở đó, một khuôn mặt thiếu niên nhưng lại tràn ngập hung ác nham nhiểm cùng tàn nhẫn.

“Tiểu Hoan Hoan, người này…” Linh La chuyển con ngươi đánh giá Loan Minh, khó có được biểu tình không lộ ra hoa si.

Vu Hoan lập tức đi qua, không cần Loan Minh tiếp đón, trực tiếp ngồi xuống ghế.

“Tìm ta làm gì?” Ngữ khí Vu Hoan thật tùy tiện, tùy tiện đến nỗi dường như bọn họ đã quen biết từ rất lâu rồi.

Nhưng mà sự thật đúng là như thế, bọn họ cũng đã quen biết được một thời gian khá dài.

Đừng nhìn bộ dáng thiếu niên của Loan Minh mà lầm, kỳ thật con hàng này không sai thì đã hơn một trăm tuổi. Không giống với Thiên Nguyệt, nghe nói gia tộc của bọn họ đều tuổi trẻ như thế, chắc là do di truyền.

Loan Minh híp mắt, tầm mắt từ Linh La đang nhìn chằm chằm hắn xẹt qua: “Ngươi đến Định Nam Thành làm gì?”

Vu Hoan nghiêng đầu nhìn Loan Minh, khóe mắt có tia trào phúng: “Ta một không có giết người, hai không có cướp đồ, ngươi quản được sao?”

Loan Minh cười lạnh: “Thay da đổi thịt mới, nói chuyện vẫn đáng ghét như cũ.”

“Ngươi cũng vậy thôi, muốn đánh một trận không?” Vu Hoan nhướng mày.

Loan Minh: “…” Đánh cái rắm ấy!

“Đừng quanh co lòng vòng, có chuyện thì nói, ta rất bận.”


Loan Minh trầm mặc một lát: “Ta hy vọng ngươi có thể giúp Đông Phương Tú.”

Vu Hoan cọ một lúc đứng lên, thần sắc vừa rồi còn tùy ý trở nên lãnh ngạnh lên: “Nói xong?”

Loan Minh gật đầu.

Vu Hoan cười lạnh: “Ta lại không phải người của ngươi, mắc gì phải nghe lời ngươi, nàng ta sống hay chết, không có liên quan gì đến ta cả, ta lại vì sao phải giúp nàng ta?”

“Ta biết ngươi có cách giúp nàng ấy.” Trên mặt Loan Minh vẫn âm ngoan như cũ, âm thanh lại có vài phần dịu dàng không dễ dàng phát hiện: “Xem như ta cầu xin ngươi.”

“Loan Minh…” Vu Hoan nhẹ lẩm bẩm một tiếng: “Nếu ngươi lo lắng cho nàng ta như vậy, vì sao không tự đi?”

Sắc mặt Loan Minh không thay đổi: “Lễ đính thân là do ta sai trước, nếu nàng ấy vẫn còn tình cảm, thì ta cũng không nên tạo cho nàng ấy có bất cứ nhớ thương gì với ta nữa.”

“Phải không?” Vu Hoan trào phúng cong môi: “Vậy tự ngươi đi đi, ta không có hứng thú trộn lẫn chuyện tình tình yêu yêu gì với các ngươi.”

Vu Hoan xoay người liền đi, trong mắt đè nặng nặng nề lạnh lẽo.

“Không phải ngươi vẫn luôn muốn biết cửa vào Long Phủng ở đâu sao?” Loan Minh đột nhiên rống lớn một tiếng, thấy Vu Hoan dừng lại, lại nói: “Chỉ cần ngươi giúp nàng ấy, ta sẽ nói cửa vào Long Trủng ở đâu!”

Vu Hoan quay đầu lại, tươi cười sáng lạng: “Thành giao.”

Khóe miệng Loan Minh giật giật, lật mặt cũng nhanh quá đi!

Từ Phần Thiên Cung ra ngoài, Linh La liền kéo Vu  Hoan: “Tiểu Hoan Hoan, ta không thích người kia.”

Vu Hoan cười nhạt không nói, người có thể làm Linh La không thích, không phải người lớn lên xấu thì chính là trên người có hơi thở làm Linh La chán ghét.

Loan Minh thân là người thừa kế Phần Thiên Vực, dung mạo đương nhiên sẽ không kém được, Linh La không thích hắn chỉ có thể là khả năng ở vế sau.

Vu Hoan trực tiếp đi Đông Phương gia, Đông Phương Minh nghe thấy Vu Hoan đến, lập tức cùng quản gia tự mình ra đón nàng.

“Bách Lý cô nương, tối hôm qua có nhiều thất lễ, cô nương cứu Tú Nhi, vốn nên lão phu tự mình đi cảm tạ cô nương…”

Vu Hoan xua tay cắt ngang lời Đông Phương Minh: “Đông Phương gia chủ, đừng gọi ta là Bách Lý cô nương.”


Đông Phương Minh là một người khôn khéo, đầu óc vừa chuyển đã hiểu, nhanh chóng sửa miệng: “Vu Hoan cô nương.”

“Ta không thích quanh co lòng vòng, ta đến là vì Đông Phương Tú.” Vu Hoan trực tiếp đi vào vấn đề.

Sắc mặt Đông Phương Minh lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn Vu Hoan lại xem kỹ thêm vài phần.

Chuyện tối hôm qua quản gia một chữ cũng không sai đã nói cho hắn nghe.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta không có mục đích gì với Đông Phương Tú, đối với người của Đông Phương gia ngươi cũng không có mục đích gì.”

“Vậy ngươi…” Gia thế hiện tại của hắn, ai sẽ không làm chuyện cố sức lấy lòng chứ?

Vu Hoan cười cười: “Đã làm giao dịch với người ta, ta giúp hắn chữa khỏi cho Đông Phương Tú, hắn nói cho ta chuyện ta muốn biết, giao dịch rất công bằng.”

“Ngươi có cách chữa khỏi cho Tú Nhi?” Mắt Đông Phương Minh nháy mắt phát sáng.

“Đại khái là có đi.” Nàng chưa hoàn toàn xem qua thân thể của Đông Phương Tú, nhưng mà Loan Minh nói nàng có thể, vậy xem như là có thể đi!

Đông Phương Minh nghẹn nghẹn, ngữ khí tùy tiện như vậy?

“Vu Hoan cô nương… Không biết làm giao dịch với ai?” Buổi sáng hôm nay hắn mới bảo quản gia đi mời nàng, kết quả không mời được người, ngược lại người tự đến?

Hơn nữa… nàng được người của vực chủ đón đi.

Người này chẳng lẽ là vực chủ?

Không, không thể nào.

Nếu hắn muốn cứu Tú Nhi, căn bản không cần nhờ vả người khác.

Vậy đó là ai? Có thể sai bảo Phong Lang chỉ có vực chủ cùng vị trong Mai Lâm hàng năm bế quan kia, quan hệ giữa Tú Nhi và hắn cũng không tồi….

Chẳng lẽ là hắn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.