(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 5: Chợ Đen


Bạn đang đọc (quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai – Chương 5: Chợ Đen

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Thiên Nguyệt phản đối không có hiệu quả, Đông Phương Tú dẫn theo bọn họ chuồn ra khỏi Đông Phương gia.

Đông Phương Tú biết Đông Phương Minh sẽ phái người đi theo mình, còn đặc biệt cắt đuôi bọn họ.

Khu phố trước kia là ngoại ô của thành, sau lại hình thành chợ đen, cửa thành tu sửa đến một nơi khác, mà từ trong thành ra có một cái cửa nhỏ, cửa nhỏ có người canh giữ.

Người đến đây đều là muốn đi chợ đen, những người canh cửa rất rõ ràng, cho nên thấy người đi đến cũng không để ý.

Nhưng mà người mở cửa kia trong lúc lơ đãng nhìn thấy rõ khuôn mặt của Đông Phương Tú, sợ tới mức run run.

Hôm nay không phải là sinh thần của vị tiểu thư này sao?

Sao lại đến đây rồi?

Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng chuyện của người ở trên bọn họ không có quyền đi qua hỏi, nhanh chóng mở cửa.

“Đông Phương tiểu thư, bên ngoài có chút loạn, có cần gì thì kêu người đến tìm tại hạ.”

Đông Phương Tú lễ phép gật đầu.


Cảnh tượng bên ngoài cùng cảnh tượng quạnh quẽ bên trong thành đối lập hoàn toàn, tiếng người ồn ào, âm thanh hét to cùng tức giận đen chéo vào nhau.

“So với bên trong thành, ta càng thích ở đây, bây giờ mới giống là có người sinh sống.”Đông Phương Tú đi bên cạnh Vu Hoan, ánh mắt xẹt qua những quầy bán hàng trên đường.

Vu Hoan cười nhạt không nói, nàng cũng không thể nào thích Định Nam Thành, cảm giác giống như một chiếc lồng sắt tinh xảo.

Những người bán đồ cũng có đồ tốt, cũng có bình thường, người trẻ tuổi trong thành đều rất thích chạy ra ngoài này chơi.

Đông Phương Tú đi theo các ca ca đã đến vài lần, mỗi lần đều được bảo hộ đến kín mít, đây là lần đầu tiên nàng được nhẹ nhàng thảnh thơi đi ở trên đường cái phồn hoa thế này.

“Nghe nói chợ đen vẫn sẽ luôn mở đến bình minh, đồ tốt phải chờ đến nửa đêm mới xuất hiện, chúng ta đi ăn một chút gì trước đi.” Chợ đen cũng có quy củ của chợ đen, điều đó nàng đều nghe từ các ca ca nói.

Vu Hoan không tỏ ý kiến, Đông Phương Tú coi như nàng đồng ý, dẫn Vu Hoan đến một quán trà.

Đông Phương Tú gọi cho Vu Hoan mấy mâm điểm tâm, lại gọi cho mình mấy thứ đồ ăn vặt, đến lượt Thiên Nguyệt, nàng khó xử nhìn Vu Hoan.

Thiếu niên này nhìn qua lạnh như băng, không có nói chuyện nhiều lắm, cũng không biết là người thế nào với Vu Hoan cô nương.

“Nó không ăn, không cần lo cho nó.” Vu Hoan thuận miệng nói.

Thiên Nguyệt: “…” Hắn cũng là người, sao lại không cần ăn.

Vu Hoan lẳng lặng ăn điểm tâm, ánh mắt buông xuống, rõ ràng là ngồi trong một khung cảnh náo nhiệt ồn ào, nhưng Vu Hoan lại an tĩnh như là ở một thế giới khác, dường như mọi thứ xung quanh đều bị nàng ngăn cách ở bên ngoài.


Có đôi khi nàng luôn cười, nhưng nụ cười kia không có độ ấm một chút nào, nhìn liền run cả người. Đối diện với người khác không phải là châm chọc chính là làm lơ, lúc trước người nàng thân cận nhất là Dung Chiêu công tử, lúc ấy tuy rằng nàng cười rất nhạt, nhưng lại rất chân thành. Hiện giờ lại nhiều thêm một Thiên Nguyệt, ánh mắt nàng nhìn hắn mang theo nhàn nhạt cưng chiều, không có cái loại lạnh băng cùng phòng bị.

Trong lòng Đông Phương Tú có chút buồn, nàng hiểu rõ từ lúc nàng nói tên giả đó, nàng đã mất đi cơ hội trở thành bạn bè với Vu Hoan.

“Nghĩ cái gì đấy? Vu Hoan huơ huơ tay trước mặt Đông Phương Tú, Đông Phương Tú mới hoàn hồn.

Cuống quýt gụt đầu xuống: “Không có gì.” Một ngụm uống xong nước trà lạnh vào bụng, trái tim cũng lạnh băng theo.

Vu Hoan sai bảo Thiên Nguyệt đi tính tiền, đứng dậy đi ra ngoài quán trà.

Đông Phương Tú lại sửng sốt trong chốc lát, mới đi theo.

Đi một khoảng cách, Đông Phương Tú mới phát hiện Vu Hoan cũng không cảm thú với chợ đen này, Vu Hoan chỉ bồi nàng đi cùng mà thôi.

Không biết vì sao, trong lòng lạnh băng lại tràn đầy ấm áp.

Từ chợ đen đi về, yến hội ở Đông Phương gia cũng đã kết thúc, Vu Hoan cũng không tiếp tục ở lại, mà đưa Đông Phương Tú về đến cửa liền trở về cửa hàng Thịnh Gia.

Thiên Nguyệt muốn đi xử lý công việc, cho nên một mình Vu Hoan quay về phòng.

Nàng mới vừa bước qua cửa phòng, Dung Chiêu liền lắc mình ra tới, lạnh nhạt liếc Vu Hoan một cái.

Vu Hoan từ điện Vị Ương cướp không ít đồ vật, nhưng những thứ đó cũng không có tác dụng gì với hắn lắm, cho nên lúc này nhìn qua, vẫn có chút tái nhợt phát bệnh như cũ.


“Ồ.” Vu Hoan thấy Dung Chiêu ra tới, có chút kỳ quái, con hàng này lúc trước không phải luôn không ra sao?

“Điện Vị Ương lâu vậy rồi mà không có động tĩnh gì, ngươi không lo lắng gì sao?” Dung Chiêu không để ý đến Vu Hoan kinh ngạc, trực tiếp đi đến giường Vu Hoan đã chuẩn bị xong, xoay người ngồi lên.

Vu Hoan đen mặt, buông chăn trong tay ra, cũng theo đó ngồi xuống mép giường, không chút quan tâm nói: “Nội loạn trong điện Vị Ương cũng chưa giải quyết, làm gì có thời gian tìm ta gây rối.”

Tuy rằng có câu nói nhất trí đối ngoại.

Nhưng tình trạng của điện Vị Ương mãi mãi không có khả năng.

Cho dù Mạc Nguyên nghĩ như vậy đi chăng nữa Liên Lâm cũng không có khả năng sẽ đồng ý, nếu Liên Lâm không thừa dịp cơ hội này phản kích, chờ Mạc Nguyên khôi phục lại, vậy sẽ không còn cơ hội phản kích nữa.

Đương nhiên…

Mạc Nguyên hẳn là rất khó khôi phục.

“Chúng ta phải dừng ở đây bao lâu?”

“Không biết nữa, xem tâm trạng.” Vu Hoan chớp chớp mắt với Dung Chiêu, sau đó một chân đạp Dung Chiêu xuống: “Không gian còn có một ít thứ, nắm chặt thời gian hấp thu đi, chỉ nhiêu đó cũng không đánh được, ta nào dám yên tâm lăn lộn.”

Dung Chiêu: “…” Mẹ nó đó là Khốn Long Trận! Còn có lồng sắt quái dị, thực lực của hắn lại chưa khôi phục, không đánh được cũng rất bình thường.

Nữ nhân này không hề đề cập đến việc bản thân thăng thực lực, chỉ biết sai sử hắn…

Dung Chiêu ngẫm lại thấy không đúng, nữ nhân này mỗi lần sử dụng Thiên Khuyết Kiếm, sức mạnh đánh ra đều không giống nhau, thực lực của nàng khôi phục khi nào?

Nhưng mà mỗi ngày nàng ngoại trừ nằm thì chính là ăn, làm sao khôi phục?


___

Đông Phương gia, thư phòng.

Đông Phương Minh khoanh tay đứng, quản gia đứng một bên, hai người khác quỳ đưới đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Lâm Châu Sở gia… duỗi tay cũng dài thật!” Đông Phương Minh đánh một chưởng đập một người đến cạnh bàn, đồ vật trên bàn lập tức rơi đầy đất: “Con gái của Đông Phương Minh ta cũng dám bắt cóc.”

“Theo thông tin của chúng ta thấy được, Lâm Châu Sở gia cũng không biết, là do Sở Vân Cẩm làm.”

“Sở Vân Cẩm…” Đông Phương Minh cười lạnh một tiếng: “Đi đưa ả về đây, không cần biết sống chết.”

“Gia chủ, thân thể của tiểu thư kéo dài không được nữa.” Trong lòng quản gia nhảy dựng, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Vực chủ bên kia nói thế nào?” Đông Phương Minh áp xuống lửa giận trong lòng.

“Còn chưa có tin tức… Nhưng vực chủ bên kia cũng không có thông tin gì, rốt cuộc thì tiểu thư… chúng ta cần phải tìm cách khác.”

Đông Phương Minh nắm chặt tay đến nỗi nghe răng rắc, toàn bộ gian phòng đều an tĩnh lại.

Hồi lâu, Đông Phương Minh mới nói: “Ngài mai phái người đi Phần Thiên Cung một chuyến, mặc kệ thế nào cũng phải hỏi cho ra kết quả. Tú Nhi bên kia đều phải giấu, nếu ai dám mở miệng, tự gánh lấy hậu quả.”

“Gia chủ…” Quản gia thở dài một tiếng, phất tay cho hai người kia lui xuống, mới nói: “Hình như tiểu thư đã biết.”

Đông Phương Minh đột nhiên xoay người, biểu tình trên mặt có chút dữ tợn, ánh mắt như muốn giết người.

Quản gia nhanh chóng nói: “Vừa rồi tiểu thư ở cùng vị Bách Lý cô nương kia nói chuyện với nhau vài câu, tiểu thư đoán được thân thể có vấn đề, mà Bách Lý cô nương cho tiểu thư đáp án chuẩn xác. Gia chủ… tại hạ cảm thấy tiểu thư hình như rất thích Bách Lý cô nương… nhưng mà tại hạ cảm thấy cô nương kia có điểm tà môn, chúng ta có nên không để tiêu thư đừng kết giao với cô nương kia không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.