Bạn đang đọc Quyển 1 : Em Là Của Tôi: Chương 9: Thỏa thuận
Hà càng lớn cứ nghĩ bệnh ngốc sẽ hết ai ngờ đâu vẫn như vậy, có khi lại hơn nữa đấy.
Năm nay cô đã mười chín, học năm hai đại học sư phạm ( cấp một ), nói ra chẳng ai tin được con bé ngốc nghếch lại đi làm nghề gõ đầu trẻ a.
Hạo Nhiên hai mươi tư cái xuân xanh, hắn không ngày nào được yên, điện thoại cứ réo liên tục không phải vì đối tác làm ăn mà là giáo viên bộ môn của cô.
Học thì ngu, ngủ thì giỏi, hắn tự mình dạy cô lại nhớ rất hay nhưng đến khi vào trường thì tất cả kiến thức đều trả về cho chủ.
Hạo Nhân cùng Minh Thi đi du lịch khắp nơi giao toàn bộ công ty cho Hạo Nhiên nắm giữ, ông bà còn luôn miệng bảo hai đứa nhỏ đám cưới sinh cho ông một đứa cháu, hắn chưa muốn cưới con ngốc đó nhưng lại rất mong cô có con với hắn, thế mà đã hai năm rồi cái bụng vẫn phẳng phiu như thế.
Hôm đấy hắn đi giám định kết quả, hắn thì bình thường không sao cả, nhưng vấn đề là ở Hà, cô bị liệt vào danh sách hiếm muộn rất khó có thai.
Hắn buồn bã cầm tờ giấy đi đến quán bar cùng hai chiến hữu lâu năm.
Uống hết cốc này đến cốc khác, hắn say đến chẳng biết trời đất đâu nữa.
Khi tỉnh dậy đầu óc đau đến phát điên, định bước xuống giường mới phát hiện mình đang trần như nhộng ôm một cô gái xa lạ.
Cô ta mở mắt nhìn hắn, mỉm cười nói:
-Chào buổi sáng.
Vuốt mặt cố nhớ chuyện gì xảy ra nhưng không tài nào nhớ được.
Qua lần đó, hắn và cô ta không gặp nữa cho đến một tháng sau, đó chính là ngày hôm nay cô ta tìm đến tận nhà hắn.
-Cô tìm tôi có chuyện gì?.
Cô ta tên Ngô Hoa, năm nay hai mươi ba tuổi con gái cưng của chủ tịch Ngô, tập đoàn đứng đầu thế giới.
-Tôi có thai.
Ngô Hoa đi thẳng vào vấn đề.
Hắn nhếch mép, trong lòng vẫn còn ôm thiên hạ nhỏ say ngủ vuốt ve mái tóc cô.
-Sao tôi biết đó là của tôi?
Tưởng lừa được hắn sao, đâu có dễ dù cô ta là ai đi chăng nữa những việc này có thể sao?.
-Tôi có tờ giấy của bác sĩ chuyên khoa nổi tiếng, bà ấy đã chắc chắn ngày đậu thai, đó chính là ngày tôi cùng với anh, chúng ta đã…
Ngô Hoa nói ấp a ấp úng, nhìn xuống Hà nhi đang ngủ say muốn nói lại thôi, cô không phải không biết điều đâu nha, chỉ tại cái thai này nếu cha cô biết thế nào cũng sẽ xé xác cô ra.
-Cô muốn gì?.
Hắn cau mầy, mắt khinh thường nhìn Hoa.
-Tôi muốn anh lấy tôi đến khi đứa trẻ được sinh ra, khi đó chúng ta sẽ ly hôn chỉ cần như vậy thôi.
Cô cũng chẳng muốn kết hôn với người mình không yêu làm gì, đứa bé sinh ra cô cũng sẽ nuôi nó nhưng không cùng hắn, bây giờ việc cần làm là qua mặt cha cô.
-Tại sao? – Hắn không hiểu hỏi:
Ngô Hoa đưa ly trà lên môi nhấp nhẹ.
-Anh biết đấy, cha tôi là một người sống theo kiểu truyền thống, nếu như biết tôi có bầu mà không có chồng chẳng khác nào đưa cây dao cho ông ta cứa cổ tôi. Với lại cô bé trong lòng anh đâu thể sinh con lại ngốc nghếch như thế, anh biết đấy việc này không phải quả thật thuận cả đôi đường sao?.
Chuyện hà không thể có thai Hoa cũng tình cờ thấy tờ giấy của hắn hôm đó thôi.
Hạo Nhiên nhìn xuống thiên hạ nhỏ trong lòng, cô ngốc mơ màng ngủ cứ dụi mặt vào bụng hắn hình như đang khó chịu gì đó.
Đúng thế bây giờ hắn cần là đứa con a, không quan trọng yêu hay không yêu có đứa con sau đó ly hôn, con mèo ngốc cũng đâu biết gì, khi đó có em bé chơi với cô chắc cô còn vui không kịp cảm ơn hắn nữa đấy.
-Được thôi, nhưng chắc chắn lúc sinh nó ra tôi và cô ly hôn, đứa bé đó tôi sẽ giữ.
-Không, phải chia đều, anh giữ một tháng tôi một tháng.
-Cứ vậy đi.
Chuyện xảy ra quá nhanh chóng làm ai cũng bất ngờ.
Thiện Ngôn đang ngồi ăn cùng Mã Kỳ – Mã Kha thì biết được tin, anh nói xin lỗi liền bỏ đi, cả tiền ăn cũng không thèm trả hai người kia nhìn theo mà oán hận, rõ ràng anh nói mời mà.
-A, anh Ngôn, tới đây chơi à? Nhiên đi rồi ạ!
Tịnh Hà mở cửa thấy anh liền vui mừng “ quẩy đuôi “, chạy ngồi cạnh anh trên ghế, mời nước anh nhưng anh từ chối.
Vào thẳng vấn đề, anh hỏi:
-Sao em vui vậy? Em không biết chuyện gì sắp diễn ra sao?
Tịnh Hà gật đầu, nói:
-Biết a, sắp có đám cưới vui vui.
Cô vỗ tay ngây thơ, anh chưng hửng nhìn một lúc lại hỏi:
-Nhiên nói với em sắp có đám cưới của cậu ta và tiểu thư Ngô, mà em lại vui vậy sao?
Lời nói của hắn vừa vang lên khiến nụ cười cô ngốc tắt ngủm, quả thật Nhiên có nói với cô sắp có đám cưới nhưng không bảo đó là của hắn.
Mười chín tuổi tuy khờ khạo nhưng cô cũng đã hiểu thích, yêu, kết hôn ra sao, anh Phong nói khi mình yêu người đó mình sẽ kết hôn với họ.
Vũ Lạc lấy ví dụ rằng Hạo Nhiên chưa lấy cô nhưng vì yêu thích mới sống cùng cô như vợ chồng, bao nhiêu đạo lý cô bắt đầu nhận thức được.
Thì…
Tịnh Hà thấy khóe mắt cay cay, cô khóc, trong lòng khó chịu quá, vậy là Hạo Nhiên không còn thích, không còn yêu cô nữa nên mới lấy người khác.
Thiện Ngôn ngừng nói chăm chú nhìn, thấy cô rời lệ lòng anh đau thắt, ôm cô vào lòng lau đi hai hàng lệ nơi má cô.
-Hức.. hức… Nhiên lừa Hà, Nhiên không nói là Nhiên lấy người ta a…
Anh bây giờ mới biết mình làm lố quá ròi, anh vuốt lưng cho cô cố an ủi nhưng không được, cô càng khóc lớn hơn.
Cô nhớ Tiểu Bạch – Nha nói:
“ Này cậu cứ ngốc thế này có ngày Hạo Nhiên sẽ bỏ cậu lấy người khác, mà lấy người khác thì cậu sẽ bị đuổi khỏi nhà đó “.
Khi đó cô không hiểu lắm nhưng bây giờ thì hiểu rồi.
Trái tim Hà như có ai đó đăm xuyên qua, đau, thật đau, cô nhớ hắn khi cười, khi yêu thương cô, khi làm cô thoải mái, nhưng lại thấy hắn cười vui vẻ mặc trên người bộ đồ chú rể, choàng bên tay một cô dâu xinh đẹp không phải cô.
-Ngày mai Ngôn sẽ tổ chức đám cưới, anh đưa em đi khỏi đây được không?
Hà giận dỗi Nhiên, cô gật đầu, thà bỏ đi chứ không muốn thấy hắn cùng người phụ nữ kia đá cô ra khỏi nhà đâu
-Vâng.