Đọc truyện Quỷ Y Quận Vương Phi – Chương 101: Hai nam nhân đánh nhau, Hạ Cao giết người
Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ muốn đá Vân Nhiễm ra ngoài, đáng tiếc các ma ma, cô nương ở Thiên Kiều Các lại không nghĩ như vậy, vừa thấy người tới là hai mỹ nam đã sớm kích động, chạy vội tới vây quanh Vân Nhiễm cùng Tiêu Bắc Dã: “Công tử, các ngươi muốn phòng riêng sao? Đi thôi, chúng ta hầu hạ các ngươi.”
Vài người vây quanh đi tới một căn phòng, lúc đi qua người Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ, ánh mắt Vân Nhiễm đảo qua giống như không quen biết, ý cười càng nhẹ nhàng đi qua.
Tiêu Bắc Dã liếc mắt nhìn Yến Kỳ một cái, sau đó ghé sát vào tai Vân Nhiễm nói nhỏ: “Không ngờ lão cha ngươi cũng thích tới thanh lâu, nhìn thấy ngươi mặt cha ngươi đều đen lại.”
Tiêu Bắc Dã nói xong cười ha ha, mặt mày vốn xuất sắc giờ lại càng thêm hoa lệ.
Bàn tay Tiêu Bắc Dã khoác lên bả vai Vân Nhiễm, ánh mắt Vân Nhiễm tối lại, theo phản xạ muốn gạt tay xuống, nhưng lại nghĩ động tác đó hơi đàn bà, cuối cùng đành chịu đựng gật đầu cười cười, lạnh lùng liếc Tiêu Bắc Dã một cái, Tiêu Bắc Dã vờ như không thấy, nhìn các cô nương bên cạnh: “Đi thôi, đưa chúng ta tới phòng tốt nhất, mang lên rượu ngôn nhất.”
“Được nha.” Vài người nói chuyện đi thẳng lên lầu hai.
Nhưng vài người còn chưa đi qua đã có một cánh tay vươn ra ngăn cản Tiêu Bắc Dã cùng Vân Nhiễm, một đạo thân ảnh tiêu sái bước ra, tuấn dật, giơ tay nhấc chân đều mang theo tôn quý, cẩm bào màu tía, thắt lưng ngọc, bên hông đeo một mảnh hắc ngọc, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
Vân Nhiễm quét mắt nhìn người bên cạnh Yến Kỳ cùng phụ vương, trừ bỏ một nam nhân, còn có hai nam tử xuất sắc có một người nàng biết, đó là thế tử phủ Hoài Nam vương Dung Dật Thân, lần trước cùng Lâm Phượng Chương xông vào thủy tạ của nàng, nhưng giờ khắc này hắn không nhận ra nàng.
Vân Nhiễm nhìn Dung Dật Thần đang ngăn lại Tiêu Bắc Dã cùng một nam tử cao lớn không biết tên, trong lòng đã hiểu rõ, không có gì bất ngờ, hai người kia chắc là ngươi phủ Tây bình vương cùng phủ Giang dương vương.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, lại nghe thấy nam tử chặn đường Tiêu Bắc Dã cười ôn nhã: “Hóa ta là thế tử Cung thân vương Tiêu thế tử, thật sự là thất lễ, thất lễ.”
Tiêu Bắc Dã nâng mắt nhìn qua, ngoài cười nhưng trong không cười tiếp lời: “Hóa ra là nhị Hàn công tử phủ Tây bình vươn, hân hạnh, không ngờ ngươi vẫn háo sắc không đổi, vừa tới kinh thành đã tới thanh lâu, có phải kỹ viện Tây bình đều bị ngươi dùng qua, cảm thấy mất mặt cho nên đến kinh thành đi dạo.”
Vân Nhiễm vừa nghe Tiêu Bắc Dã nói cũng biết nam tử tuấn dật kia là nhị công tử phủ Tây bình vương Hàn Minh Ngọc, nghe nói quận chúa Lan Lăng quốc sắc thiên hương, nhìn nhị công tử bất phàm chắc quận chúa càng thêm phần xinh đẹp.
Ngoại trừ Hàn nhị công tủ còn có một nam nhân khuôn mặt cương nghị, đại khái chắc là thế tử Viên Bưu, một đám đều không dễ đối phó.
Vân Nhiễm bất động thanh sắc chú ý Tiêu Bắc Dã cùng Hàn nhị công tủ.
Hai người kia từ nhỏ đã là địch, phủ Tây bình vương nằm gần biên giới Tây Tuyết, hai nhà tranh đấu lớn nhỏ đếm không xuể, hai người này cũng không ít lần giao thủ, cho nên địch nhân nhìn thấy nhau đều đỏ mắt.
Hàn nhị công tử nghe thấy lời Tiêu Bắc Dã cười lên tiếng: “Nam nhân phong lưu là chuyện bình thường, nhưng như Tiêu thế tử lại có chút không bình thường, bản thế tử chưa từng nghe qua Tiêu thế tử thích nữ nhân, chẳng lẽ Tiêu thế tử có bí mật gì không thể để cho người khác biết?’
Ánh mắt Hàn nhị công tử rơi trên người Vân Nhiễm sau đó nhìn bàn tay trên vai nàng, cười ha ha, vẻ mặt hiểu rõ.
“À thì ra sụ thật là như vậy.”
Hàn Minh Ngọc vừa dứt lời Dung Dật Thần đã tiếp lời: “Không ngờ thế tử Tây Tuyết, cùng Cơ thái tử, Yến quận vương xưng thiên hạ tam kiệt lại có bí mật không thể cho người khác biết, thật đáng tiếc, đáng tiếc.”
Vân Nhiễm nghe xong những lời này, vẻ mặt không nói gì, Tiêu Bắc Dã không phong lưu đa tình mấy người lại nói người ta đoạn tự, sao không nói là các ngươi là lợn giống.
Vân Nhiễm không mặn không nhạt lên tiếng: “Tiêu thế tử không phải không thích nữ nhân, chỉ là chưa gặp được nữ nhân hắn thích thôi, đây là hắn giữ mình trong sạch, là một nam nhân tốt, chẳng lẽ nam nhân nhất định phải phong lưu đã đình, chỉ cần có người không phong lưu đa tình thì không bình thương?”
Vân Nhiễm vừa lên tiếng, Hàn Minh Ngọc cùng Dung Dật Thần đồng thời nhìn nàng, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thiếu niên này ngoại hình không tệ, đáng tiếc, nếu là nữ tử có thể cưới về làm thiếp, bọn họ không có sở thích sủng ái nam nhân.
Dung Dật Thần tiến lên nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt sắc bén ngón tay hướng đến cằm Vân Nhiễm muốn thử xem tiểu tử này có cái gì tốt, khiến Tiêu Bắc Dã thật khẩn trương, nam nhân này thật sự bị đoạn tụ sao, vậy thì thật đáng tiếc.
Dung Dật Thần vừa động, sắc mặt Tiêu Bắc Dã đen lại, sắc mặt Yến Kỳ cùng Vân Tử Khiếu cũng khó coi.
Tiêu Bắc Dã vươn tay ngăn cản động tác của Dung Dật Thần, Yến Kỳ ở phía sau vừa vặn cũng lên tiếng: “Chúng ta lên lầu thôi, buổi đấu giá sẽ nhanh chóng được bắt đầu, đừng ở chỗ này làm ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của người khác.”
Lúc này ở đại sảnh, không còn ồn ào như trước, người người đều nhìn nhóm mỹ nam ánh mắt sáng như sao thu hút tầm mắt của mọi người, nữ nhân ái mộ, nam nhân ghen tị.
Bàn tay Dung Dật Thần vừa vươn tới Vân Nhiễm đã nhanh chóng muốn lùi về phía sau, nên tay Dung Dật Thần không với tới, Dung Dật Thần nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt thâm thúy, cười nồng đậm, vẻ mặt hứng thú lên tiếng: “Rất thú vị.”
Tiêu Bắc Dã bảo vệ Vân Nhiễm ở phía sau, quanh thân dâng lên sát khí, trừng mắt nhìn Dung Dật Thần: “Dung Dật Thần, thu lại bàn tay bẩn thỉu của ngươi, ngươi thử động một chút xem, bản thể tử có phế tay ngươi không.”
Sắc mặt Dung Dật Thần khó coi, Hàn Minh Minh Ngọc thấy Tiêu Bắc Dã ra vẻ bảo vệ thục nữ, lập tức hứng thú nhìn Vân Nhiễm phía sau Tiêu Bắc Dã, hơi híp mắt cười, có điều thấy Tiêu Bắc Dã tức giận, Hàn Minh Ngọc cũng không dám trêu chọc hắn, người này phát cuồng, người thân đều không nhận, bình thường Hàn Minh Ngọc cũng không ít lần bại trong tay hắn.
“Tiêu thế tử khẩn trương làm gì, chúng ta chỉ đùa một chút thôi,” Hàn Mình Ngọc tươi cười lên tiếng.
Yến Kỳ đi tới, đứng trước mặt mọi người ôn nhã nói: “Đi thôi, nếu Tiêu thể tử cũng ở đây vậy thì cùng nhau đi.”
Tiêu Bắc Dã sao có thể đồng ý, hiếm có cơ hội được một mình ở chung với Vân nhiễm không muốn có người gây chuyện phát hiện Vân Nhiễm là nữ nhi.
Tiêu Bắc Dã cự tuyệt: “Yến quận vương vẫn nên tiếp đón khách nhân đi, bản thế tử không thích ở cùng một chỗ với mấy tên mất mặt đó.”
Hắn nói xong kéo tay Vân Nhiễm lướt qua đám người Hàn Minh Ngọc lên lầu.
Dung Dật Thần nhìn Tiêu Bắc Dã cuồng vọng không ai sánh bằng, sắc mặt âm ngao, bàn tay duỗi ra muốn giáo huấn Tiêu Bắc Dã một chút, Hàn Minh Ngọc nhanh chóng cản hắn lại, không ai biết rõ thực lực của Tiêu Bắc Dã hơn hắn, Dung Dật Thần căn bản không phải đối thủ của Tiêu Bắc Dã, nếu xảy ra tranh chấp, người chịu thiệt là Dung Dật Thần.
Hàn Minh Ngọc kéo Dung Dật Thần lùi lại phía sau, Vân Tử Khiếu nhanh tay lẹ mắt, vẻ mặt tươi cười nói: “Tiêu thế tử, nếu mọi người đã gặp nhau, chính là duyên phận, không cần khách khí, đêm nay Thiên Kiều Các bán đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi, đông người phức tạp, Tiêu thế tử lại là khách quý của Đại Tuyên, nếu để xảy ra chuyện gì sẽ có rắc rối, bảo vệ Tiêu thế tử là trách nhiệm của chúng ta.”
Vân Tử Khiếu nói xong nhìn Yến Kỳ bên cạnh: “Yến quận vương đây là trách nhiệm của ngươi thì phải.”
“Phải, bảo vệ thế tử là trách nhiệm của bản quận vương, nếu Tiêu thế tử không muốn đi cùng, có thể để Vân vương vương gia tiếp đãi các thể tử, bản quận vương đi cùng Tiêu thế tử.”
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã mị lên, nhìn Yến Kỳ lại nhìn Vân Tử Khiếu, hắn có thể không để ý đến Yến Kỳ, cũng có thể không để ý đến Vân Tử Khiếu, nhưng nếu muốn kết hôn với nữ nhi nhà người ta, sao có thể đắc tội với người kia, cuối cùng Tiêu Bắc Dã nở nụ cười nhìn Vân Tử Khiếu: “Nếu Vân vương gia đã nói vậy, chúng ta cùng đi thôi.”
Nói xong kéo Vân Nhiễm đi, Vân Nhiễm muốn bỏ ra, nàng không có thói quen để người khác nắm tay, nếu không phải tình thế bắt buộc nàng đã sớm bỏ qua rồi.
Có điều Vân Nhiễm không bỏ ra, Vân Tử Khiếu lại tiến lên tách nàng ra, vẻ mặt nhiệt tình nhìn Tiêu Bắc Dã, “Mời, Tiêu thế tử.”
Đằng sau vang lên thanh âm ôn nhã của Yến Kỳ: “Người đâu, còn không đi trước dẫn đường.”
Lúc này các ma ma, cô nương của Thiên Kiều Các mới hoàn hồn, các nàng chính là nhìn ngây người, Thiên Kiều Các khi nào thì xuất hiện nhiều nam nhân anh tuấn như vậy, nhìn thật đã mắt, những người ngày mỗi người một phong thái, khiến người ta yêu thích.
Các ma ma cùng cô nương Thiên Kiều Các đi trước dẫn đường, vừa đi vừa lắc vòng eo mảnh khảnh phong tình vạn chủng, thi thoảng lại ngoảnh lại phía sau liếc mắt đưa tình.
Một đoàn người lên lầu hai, đợi bọn họ lên lầu dưới lầu vang lên âm thanh chửi bới, đều do các nam nhân ghen tị phát ra, thỉnh thoảng lại có âm thanh các cô nương kêu đau, bởi vì các nàng ái mộ nhìn những nam nhân đó, khiến khách nhân ghen tị động thủ sờ nắn khắp người các nàng.
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ đi sau cùng, tuy không nói gì, nhưng cả hai lại dùng ánh mắt trao đổi, Yến Kỳ bất mãn nhìn Vân Nhiễm.
“Quận chúa Trường Bình, ngươi rảnh rỗi chạy tới Thiên Kiều Các làm gì?”
“Không phải ngươi cũng tới sao? Ngươi tới được sao ta không được tới, đây là do ai quy định.”
“Bản quận vương là nam nhân.”
“Bây giờ ta cũng là nam nhân.”
“Nếu để ngươi khác nhận ra ngươi là quận chúa Trường Bình, sẽ ảnh tổn hại tới thanh danh của ngươi sao”
“Không có ai phát hiện ra đúng không?” Vân Nhiễm khinh thường, cực kỳ bất mãn Yến Kỳ xen vào việc của người khác, tuy trước mắt hai người không phải kẻ địch nhưng cũng là nước sông không phạm nước giếng, chuyện của hắn hắn làm, bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác làm gì.
Vân Nhiễm không nhìn Yến Kỳ, ánh mắt Yến Kỳ lại chăm chú nhìn nàng, khiến Vân Nhiễm không thoải mái, quay đầu trừng mắt với Yến Kỳ, liếc hắn một cái: “Còn nhìn nữa, ta móc mắt ngươi.”
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, giật giật khóe miệng thu hồi tầm mắt, đoàn người đi theo ma ma dẫn đường tiến vào một phòng bao, đây là phòng tốt nhất ở Thiên Nhã Các, rộng rãi thoải máu, nhiều người như vậy cùng tiến vào cũng không chật chội.
Tú ba chỉ huy các cô nương hầu hạ khách nhân, người khác không nói chuyện, Vân Nhiễm lại lên tiếng trước: “Đến, ngồi bên cạnh ta, đêm nay hầu hạ tốt, ta sẽ thưởng lớn.”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của ba người trong phòng đen sì, ánh mắt bá đạo, muốn phát hỏa.
Tiêu Bắc Dã cảm thấy đau đầu, sớm biết vậy sao còn dẫn nàng tới thanh lâu, vào Thiên Kiều Các, nàng còn giống nam nhân hơn nam nhân.
Ánh mắt Vân Tử Khiếu u ám, kiềm chế không lên tiếng, Vân Nhiễm nha đầu chết tiệt, nhanh cút cho lão tử.
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy nhìn ma ma Thiên Kiều Các: “Bảo các cô nương lui xuống đi, chúng ta có chuyện cần nói, lúc nào cần sẽ gọi các nàng tiến vào.”
Các cô nương trong phòng thất vọng, đau lòng, đàn ông tuấn tú như vậy sao lại không cần nữ nhân. Nhưng cũng không ai dám trêu chọc vị Yến quận vương này, các nàng không muốn tới đại lao giám sát ti, cho nên ngoan ngoãn đi theo tú bà ra ngoài.
Vân Nhiễm còn chưa từ bỏ ý định: “Thoải mái hưởng thụ đi chứ, khó có dịp được tới Thiên Kiều Các, không cần nữ nhân, toàn nam nhân với nam nhân là sao?”
Ba người Vân Tử Khiếu, Yến Kỳ cùng Tiêu Bắc Dã cùng có cảm giác muốn đánh nàng, ngươi cần nữ nhân phục vụ sao? Vân Tử Khiếu cảm thấy máu nóng dâng lên đỉnh đầu, sớm muộn gì cũng bị nha đầu này chọc tức chết, đau đầu võ trán đi tới bên cạnh.
Vài người cũng tự tìm chỗ ngồi.
Đám người Dung Dật Thần, thấy sắc mặt Tiêu Bắc Dã vì lời nói của Vân Nhiễm mà trở nên khó coi, tâm tình lại giãn ra, Hàn Minh Ngọc nhìn Vân Nhiễm.
“Vị công tử này nên xưng hô như thế nào?”
“Tại hạ gọi Long Nguyệt/”
Vân Nhiễm thuận tiện bịa ra một cái tến, Hàn Minh Ngọc suy nghĩ một chút chưa từng nghe qua, xem ra không phải là người nổi tiếng.
Hàn Minh Ngọc nhìn Vân Nhiễm: “Long công tử, vừa rồi ngươi nói như vậy, khiến Tiêu thế tử đau lòng.”
“Hắn đau lòng gì đâu, là do công tử nghĩ nhiều, một đại nam nhân hay suy nghĩ cũng không tốt, công tử cần phải sửa tật xấu này, không cần vừa gặp người đã nảy sinh lòng nghi ngờ, người khác nói liền không tiên, như vậy sẽ dễ bị bệnh tâm thần phân liệt.”
“Bệnh tâm thần phân liệt?” Hàn Minh Ngọc nhướng mày, sắc mặt không tốt lắm, nghe qua chắc là không có gì tốt đẹp, Vân Nhiễm có lòng tốt giải thích cho hắn: “Chính là bệnh thần kinh đó.”
“Cái gì? Ngươi?” Hàn Minh Ngọc đứng dậy chỉ tay vào người Vân Nhiễm: “Ngươi dám can đảm nói bản công tử bị bệnh thần kinh.”
Vân Nhiễm im lặng không nói gì, nhìn Hàn Minh Ngọc giống như nhìn người điên: “Lúc nào ta nói ngươi bị bệnh thần kinh, ta chỉ nói công tử không cần đa nghi, đa nghi dễ dàng mắc bệnh này, không phải ta đang nhắc nhỏ công tử sao? Công tử cần gì tức giận như vậy?”
Hàn Minh Ngọc âm ngoan nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, trong mắt tóe lửa, nhưng vị nhị công tử phủ Tây bình vương này cũng không phải loại người vô danh, rất nhanh đã kiềm chế cơn giận dữ nhìn Vân Nhiễm vỗ tay khen.
“Miệng Long công tử thật sắc bén, bản công tử thích, thật sự thích.”
Hàn Minh Ngọc nhìn Tiêu Bắc Dã đang lười nhác ngồi bên cạnh: “Tiêu thế tử, ngươi tặng vị tiểu huynh đệ này cho bản công tử có được không?”
Tiêu Bắc Dã còn chưa lên tiếng, sắc mặt Vân Nhiễm liền đen lại, lạnh như băng lườn Hàn Minh Ngọc: “Miệng chó không phun ra được ngà voi.”
Đáng tiếc nàng tức giận mắng cũng không khiến Hàn Minh Ngọc tức giận, hắn tươi cười nhìn nàng: “Đủ cay độc, bản công tử nhìn ngươi, trong lòng liền ngứa ngáy.”
Trước giờ đều chơi đùa nữ nhân, chưa từng thử qua nam nhân, người này quả thật không tệ.
Sắc mặt Tiêu Bắc Dã âm thầm đáng sợ, lòng bàn tay tụ khí, đánh ra một chưởng lực cường đại, sắc mặt Hàn Minh Ngọc thay đổi, ngửa người ra phía sau, tay Tiêu Bắc Dã tát vào hai bên mặt hắn, Hàn Minh Ngọc chỉ vào Tiêu Bắc Dã.
“Tiêu thế tử, ngươi khinh người quá đáng, có phải người Tây Tuyết trong mắt không có Đại Tuyên.”
Hàn Minh Ngọc rất thông minh, một câu liền đem ân oán cá nhân kéo thành chuyện quan hệ hai nước.
Trong phòng, Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ bất động, Dung Dật Thần cùng Viên Bưu lại đứng lên nhìn Tiêu Bắc Dã: “Tiêu thế tử, quả thực ngươi rất ngông cuồng, các ngươi ở Tây Tuyết diễu võ dương oai, chúng ta không quan tâm, nhưng đây là Địa Tuyên ngươi có là rồng cũng phải cho chúng ta cưỡi, là hổ cũng phải cho chúng ra ngồi.”
Tiêu Bắc Dã căn bản không sợ ba người này, cuồng dã cười, khí phách nói: “Hôm nay bản thế tử cũng muốn nhìn thật rõ, nghe nói Hoài Nam vương, Tây bình vương, cùng Giang Dương vương luôn có quan hệ thân thiết, một lòng đoàn kế, xem ra lời đồn không sai, chính không biết các bị đoàn kết đối ngoại, hay là đối nội.”
Tiêu Bắc Dã vừa dứt lời, sắc mặt ba người kia liền khó coi, kéo bè cánh là tối kỵ của hoàng thượng, trước mắt hoàng thượng còn chưa hết nghi ngờ bọn họ, nếu lại nghe được bọn họ kéo bè kéo cánh, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho bọn họ.”
Sắc mặt ba người đồng thời đen lại, nhìn Tiêu Bắc Dã, Tiêu Bắc Dã nâng tay một luồng khí cực đại bao phủ cả người, mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Yến Kỷ nổi phong ba bão táp.
“Dừng tay, các vị đều là khách của Đại Tuyên, nếu muốn đánh nhau mới trở rồi đánh, đây là Lương Thành, nếu các vị muốn đánh nhau bản quận vương chỉ có thê mời các ngươi tới một nơi.”
Một tiếng quát lạnh lùng, hai bên đồng thời dừng tay cùng nhìn Yến Kỳ, Yến Kỳ nâng mắt quét từng người môt: “Mặc kệ các ngươi có ân oán cá nhân gì, nhưng nơi này là Lương Thành, ở đây bản quận vương không cho phép bất cứ kẻ nào gây sự.”
Yến Kỳ nói xong nhìn Hàn Minh Ngọc, khóe môi cười hờ hững, ánh mắt thâm trầm như vực sâu không đáy, trong mắt hiện lên tia u ám, hắn vừa liếc mắt dã nhìn thấu trò hề của Hàn Minh Ngọc. Hàn Minh Ngọc có thù hận với Tiêu Bắc Dã cho nên muốn nhân cơ hội liên thủ với Dung Dật Thần cũng Viên Bưu giáo huần Tiêu Bắc Dã, đồng thời hắn muốn gây rắc rối khiến Đại Tuyên đắc tội Tây Tuyết cũng không phải là chuyện tốt.
Quả nhiên là tâm kế sâu xa, nhưng cũng không coi những người khác đều là kẻ ngốc.
Hàn Minh Ngọc nâng mắt nhìn Yến Kỳ, có cảm giác bị người ta nắm thóp, Yến Kỳ quả là nhân vật lợi hại, Hàn Minh Ngọc vung tay lên, Dung Dật Thần cùng Viên Bưu ở phía sau lùi lại. Hàn Minh Ngọc vừa nhấc tay thấy Vân Nhiễm khẽ dịch chuyển hai bước, thay đổi vị trí ngồi xuống bên cạnh Vân Nhiễm.
“Long công tử, ngươi ở bên cạnh Tiêu thế tử thật không tốt, có thể để bản thế tử tới bên cạnh ngươi, bản thế tử sẽ thương ngươi, không để người khác khi dễ ngươi.”
Hàn Minh Ngọc vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Bắc Dã lại khó coi, nhưng lúc này hắn lại không hề ra tay, vì hắn thấy Vân Nhiễm đang cười cổ quái nhìn Hàn Minh Ngọc: “Công tử nói thật sao? Ngươi thật sự thương yêu Long Nguyệt sao?
Hàn Minh Ngọc cười phong nhã: “Bản công tử là ngươi biết thương hương tiếc ngọc, nếu ngươi đến bên ta, ngươi sẽ biết bản công tử có bao nhiêu điểm tốt.”
Hàn Minh Ngọc nói xong vươn tay ra muốn bắt Vân Nhiễm, Tiêu Bắc Dã muốn đi qua kéo Vân Nhiễm, không ngờ giữa một bàn tay vươn ra giữa không trung chặn tay hắn, Tiêu Bắc Dã nhìn qua thấy Yến Kỳ mới vươn tay lấy chén trà trên bàn, chặn hắn ra tay.
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã u ám, hắn không tin Yến Kỳ tình cờ lấy chén trà, rõ ràng là cố ý.
Về phần Vân Nhiễm đã sớm tranh được tay Hàn Minh Ngọc, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Công tử đã yêu người như vậy, vậy liền cởi áo để Long Nhật nhìn xem ta thích nhất chính là xem nam nhân cởi quần áo, công tử anh tuấn như vậy, dáng người chắc đẹp lắm.”
Vân Nhiễm nói xong, Vân Tử Khiếu thật muốn che mắt, không dám nhìn, tuy nói đám người kia không biết nàng là nữ, nhưng Tiêu Bắc Dã cùng Yến Kỳ đều biết, nàng nói nàng thích xem nam nhân cởi quần áo, còn ra thể thống gì?
Vân Nhiễm dứt lời, Hàn Minh Ngọc dường như phối hợp làm theo lời nàng nói, liền cởi quần áo trên người, một bên vừa cởi vừa kêu: “Thật ngứa, ngứa quá.”
Hắn nói xong đã muốn cởi áo, Tiêu Bắc Dã cùng Yến Kỳ đồng thời muốn che mắt Vân Nhiễm. Nhưng Yến Kỳ nhanh hơn một bước dùng tay bịt mắt Vân Nhiễm, Tiêu Bắc Dã giận dữ trợn mắt nhìn Yến Kỳ.
Yến Kỳ vờ như không thấy, Vân Nhiễm theo phản xạ muốn gạt tay Yến Kỳ ra, bàn tay trơn nhẵn còn mang theo mùi thơm thoang thoảng tràn ngập khoang mũi nàng, Vân Nhiễm nhíu mày muốn nâng tay giật tay Yến Kỳ, nhưn nhớ đến thân phận hiện tại, để tránh kinh động đến người ở phòng khác, theo quán tính nàng đổi thành nhéo, nhéo mạnh vào eo Yến Kỳ, trong lòng hừ lạnh, dám bịt mắt ta còn không buông ra.
Yến Kỳ hơi nhíu mi, giông như không nhìn thấy Hàn Minh Ngọc đnag cởi quần áo, nhìn thấy Hàn Minh Ngọc đau khổ gãi khắp người, Yến Kỳ nhớ tới chuyện lúc trước mình bị Vân Nhiễm hạ dược, loại ngứa ngáy này thật sự rất thống khổ.
Có điều nhìn Hàn Minh Ngọc thống khổ Yến Kỳ không đau lòng một chút nào, ai bảo hắn trêu chọc Vân Nhiễm, trêu phải nàng, bị nàng cho ăn quả đắng.
Tiêu Bắc Dã hung hăng trừng Yến Kỳ, nhìn mình thất bại cực kỳ căm tức, không ngờ lại bị Yến Kỳ giành trước, thật là bực mình.
Hàn Minh Ngọc không ngừng kêu to: “Ngứa quá, đây là xảy ra chuyện gì, rất ngứa,”
Dung Dật Thần cùng Viên Bưu ở bên cạnh nhanh chóng chạy đến, gấp gáp lên tiếng: “Chuyện gì đang xảy ra, sao đang yên lành lại bị ngứa, chẳng lẽ lại đột ngột sinh bệnh.”
Yến Kỳ nhìn bọn họ vẻ mặt quan tâm nói: “Ta thấy có khả năng Hàn công tử bị bệnh.”
Hắn nói xong nhìn Vân Tử Khiếu: “Vân vương gia, đưa Hàn công tử về dịch cung truyền thái y tới khám cho hắn, trăm ngàn lần đừng để xảy ra chuyện.”
Vân Tử Khiếu liếc mắt nhìn Vân Nhiễm, hơi lo lắng, nhưng hoàng thượng giao cho hắn phụ trách đám thế tử này, cho nên ông có trách nhiệm đưa về, còn Nhiễm Nhi tin tưởng Yến Kỳ sẽ chiếu cố nàng, Vân Tử Khiếu nghĩ vậy đứng dậy đến bên Hàn Minh Ngọc, đỡ hắn cùng Dung Dật Thần và Viên Bưu về dịch cung.
Dung Dật Thần cùng Viên Bưu lo lắng cho Hàn Minh Ngọc nên cũng đi theo, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Vân Nhiễm Yến Kỳ còn có Tiêu Bắc Dã.
Tiêu Bắc Dã vừa thấy đám người Hàn Minh Ngọc rời đi, liền nâng tay muốn đánh Yến Kỳ.
Hắn muốn kéo Vân Nhiễm ngồi bên cạnh mình, đáng tiếc Yến Kỳ nhanh hơn một bước, tách Vân Nhiễm ra ngồi xuống bên cạnh, khiến tay Bắc Dã rơi vào không trung.
Sắc mặt Tiêu Bắc Dã âm trầm khó coi đến cực điểm chỉ vào Yến Kỳ: “Yến Kỳ ngươi làm gì?”
Vân Nhiễm cũng có chút muốn bốc hỏa, Yến Kỳ muốn làm gì, đầu tiên là bịt mắt nàng, giờ lại đột nhiên bắt nàng đến bên cạnh.
Yến Kỳ ung dung cười: “Quận chúa Trường Bình là quận chúa của Đại Tuyên, bản quận vương có trách nhiệm bảo vệ nàng không bị thương.”
“Bị thương? Ý ngươi ám chỉ bản thế tử sẽ làm quận chúa bị thương sao? Ta thấy ngươi?” Tiêu Bắc Dã xoay người dừng lại không nói tiếp, hắn không cần nói ra chuyện Yến Kỳ thích Vân Nhiễm, việc này vẫn đừng để Vân Nhiễm biết thì tốt hơn, tránh tự gây bất lợi cho mình.
Tiêu Bắc Dã nhìn Yến Kỳ, vẻ mặt tốt bụng nhắc nhở: “Yến quận vương, ta nghĩ ngươi mới là người khiến quận chúa bị thương, hình như ngươi đã quên, là ai từ hôn quận chúa, ai khiến nàng bị người khác chê cười, trên đời này bất kỳ kẻ nào cũng có tư cách nói ta, chỉ có ngươi không có tư cách, ta sẽ không làm quận chúa bị thương, nhưng ngươi thì không như vậy, ngươi đã từng làm nàng bị thương.”
Vân Nhiễm chờ Tiêu Bắc Dã nói xong, đang muốn nói Yến Kỳ hai câu, không ngời dưới sảnh lại vang lên tiếng ma ma của Thiên Kiều Các.
“Các vị nam nhân, buổi tối tốt lành, hoạt động bán đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
Tú bà nói xong, bên dưới vang lên tiếng thét chói tai, không ít người kích động nhìn lên đài, có người lại đuổi ma ma: “Mau để cho Hoa cô nương đi ra, ngươi đi xuống đi, mau dẫn Hoa cô nương ra.”
Tú bà rất nhanh bị đuổi sang một bên, hoa khôi Thiên Kiều Các Hoa Tưởng Dung từ từ đi xuống trong tiếng nhạc.
Hôm nay Hoa Tưởng Dung mặc quần áo trắng, váy dài thướt tha lay động khiến nàng như ảo mộng, không giống hoa khôi thanh lâu mà giống tiên tử lạc tới nhân giân, tóc nàng chỉ dùng một sợi lụa trắng mỏng buộc lại xõa tung trên vai, trên mặt che lụa mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt như nước, cả người tràn ngập thần bí, như trích tiên ngoài dao trì.
Nàng vừa xuất hiện, dưới lầu im lặng, bùng lên tiếng vỗ tay, không ít người huýt sao, đủ loại âm thanh kích động.
Hoa Tưởng Dung cao quý đi tới giữa sảnh, nàng khẽ nhấc tay bốn phía mọi người im lặng, tất cả đều nhìn nàng, chỉ thấy âm thanh mềm mại uyển chuyển của nàng vang lên: “Tối nay chính là đêm đầu tiên của Tưởng Dung, nếu vị muốn giành quyền, có thể tham gia đấu giá, Tưởng Dung mong chờ người có duyên, tin tưởng trong tương lai Tưởng Dung sẽ không quên người này, cả đời vẫn nhớ.”
Hoa Tưởng Dung dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau đây cho phép Tưởng Dung vì mọi người đàn một khúc, ngô đồng dẫn phượng hoàng.”
Nàng vừa dứt lời, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Hoa Tưởng Dung xoay người đi tới hương án đã có người chuẩn bị đàn.
Hiện trường lại bùng phát tiếng hoan hô, Vân Nhiễm đưa mắt nhìn qua cửa sổ lầu hai, tuy rằng Hoa Tưởng Dung vẫn biểu hiện rất tao nhã hoan mỹ, nhưng nàng vẫn cảm nhận được bi thương nồng đậm trên người nàng ta, trên đời này nào có ai nguyện ý đem đêm đầu tiên của mình ra bán đấu giá, thật sự là quá khó, nhưng thân là kỹ nữ thanh lâu, cũng không có con đường khác, nữ nhân này thật đáng thương, nếu nàng ta giúp nàng làm tốt chuyện này, nàng sẽ lệnh cho Long Nhị đưa nàng rời khỏi Lương Thành, bắt đầu cuộc sống mới.
“Nữ nhân này thật đáng thương.”
Vân Nhiễm thở dài, dưới lầu nghe tiếng đàn phiêu dương, quay đầu nhìn hai nam nhân trong phòng: “Các ngươi có ai nhìn trúng Hoa Tưởng Dung, nếu vừa ý thì nên chuộc nàng về.”
Lời này mang tính vui đùa là chính, bởi Tiêu Bắc Dã cùng Yến Kỳ không có khả năng cưới một nữ nhân có xuất thân thanh lâu như Hoa Tưởng Dung.
Tiêu Bắc Dã vừa nghe lời Vân Nhiễm nói chỉ vào Yến Kỳ: “Ta thấy Yến quận vương cùng Hoa cô nương rất xứng đôi, một ngươi như tiên tử ngoài dao trì, một người trong sáng như ánh trăng, quả là một đôi trời sinh.:
Mắt Vân Nhiễm sáng lên nhìn chằm chằm Yến Kỳ, Yến Kỳ thấy vẻ mặt nàng, ánh mắt tự nhiên mị lên tràn đầy hàn khí, trong lòng bất mãn, nếu người này dám nói một câu hắn liền ném nàng ra khỏi Thiên Kiều Các,
Sở dĩ hắn ở đây là để bảo vệ nàng có biết không? Đừng thấy Tiêu Bắc Dã không giống chó, nam nhân này cũng là người lắm mưu nhiều kế.
Vân Nhiễm thấy ánh mắt Yến Kỳ cuồn cuộn hàn khí, thông minh không lên tiếng, có mắt nhìn đếu biết tâm tình hắn không tốt, nàng cũng không muốn chết đi trêu chọc hắn.
Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm im lặng, ánh mắt mang ý cười, chậm rãi nhìn Tiêu Bắc Dã.
“Thật ra, Tiêu thế tử có thể mang vị Hoa cô nương này về Tây Tuyết, Đại Tuyên với Tây Tuyết cách xa ngàn dặm, có mang về cũng không ai biết thân phận của nàng ta, về sau hai người có thể ngày ngày làm một đôi uyên ương, nếu Tiêu thế tử có ý, bản quận vương có thể giúp ngươi toại nguyện, đưa vị Hoa cô nương này ra khỏi Thiên Kiều Các, Tiêu thế tử thấy thế nào?”
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã tối sầm lại hừ lạnh: “Không tốt lắm? Bản thế tử không có ý với Hoa cô nương, Yến quận vương suy nghĩ nhiều.”
“Tiêu thế tử ghét bỏ thân phận thanh lâu của Hoa cô nương sao.”
“Không đến mức đó, chẳng qua ta không có cảm giác với nàng ta.”
“Ách, mỹ nhân như vậy Tiêu thế tử không vừa mắt, có lẽ nào Tiêu thế tử không thích nữ nhân.”
“Không phải bản thế tử không thích nữ nhân, chỉ là thời cơ chưa tới thôi, nhưng hiện tại cũng đã đến lúc.”
Tiêu Bắc Dã nói xong vẻ mặt ôn nhu nhìn về phía Vân Nhiễm, Vân Nhiễm thấy ánh mắt hắn như vậy trong lòng mất tự nhiên, sao thế này, hai người này đấu qua đấu lại lại chuyển đến nàng, nàng có làm gì đâu.
Đúng lúc này dưới lầu tiếng đàn ngừng, vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Thanh âm của ma ma Thiên Kiều Các vang lên: “Các vị nam nhân, đấu giá đêm đầu tiên của Tưởng Dung chính thức bắt đầu, các vị đã chuẩn bị sẵn tiền chưa? Giá khởi điểm là một ngàn lượng, mỗi lần ra giá tăng năm trăm lượng, cuối cùng vị nào ra giá cao nhất sẽ cùng Tưởng Dung tiểu thư có một đêm tuyệt đẹp.”
Dưới lầu bắt đầu ra giá, đầu tiên là một người dưới đại sảnh.
“Một ngàn năm trăm lượng.”
“Hai ngàn hai.”
“Hai ngàn năm trăm lượng.”
Tiếng kêu ngày càng cao, đột nhiên trong một gian phòng lầu hai vang lên tiếng: “Năm ngàn lượng.”
Có người ra giá năm ngàn lượng, tú bà cười không khép miệng.
Năm ngàn lượng vừa qua lại có người trả cao hơn, lúc này đã bắt đầu cạnh tranh kịch liệt đều nâng giá lên hai ba ngàn một ần, ở Lương Thành nhiều nhất chính là tiền, vương tôn quý tộc, quan lớn, người nào cũng tiêu tiền như rác.
Vân Nhiễm quay đầu nhìn Yến Kỳ, châm chọc: “Yến quận vương không phải nói Giám sát ti chuyên trừng trị tham quan ô lại sao, sao lại có nhiều kẻ có tiền trả giá như vậy, ta nghĩ ngươi nên điều tra quan tham, không cần rảnh rỗi chạy tới thanh lâu.”
Yến Kỳ vẫn giữ nụ cười không đổi, mi đen đặc, ánh mắt sáng rực, cười hỏi Vân Nhiễm: “Sao quận chúa biết bản quận vương tới thanh lâu không phải vì điều tra quan tham.”
Thực tế là hắn bị Dung Dật Thần kéo đến, vốn hắn muốn tới phủ Vân vương, đúng lúc gặp phải Dung Dật Thần, Hàn Minh Ngọc cùng Viên Bưu, ba người liền lôi kéo hắn tới thanh lâu, hắn cũng muốn điều tra xem ba người này có mục đích gì nên mới đi theo, không ngờ tới chỗ này lại gặp Vân Nhiễm.
Nha đầu này còn dám ở cùng một chỗ với Tiêu Bắc Dã, ánh mắt Yến Kỳ u ám.
Tiêu Bắc Dã nhìn Yến Kỳ căm tức, nghe xong lời hắn nói liền châm chọc: “Hóa ra Yến quận vương tra ra nhiều quan tham đều là từ thanh lâu, khó trách ngươi thật thích chạy tới thanh lâu.”
“Tiêu thế tử không thích tới thanh lâu, khó trách bị người khác nghi ngờ, ngay cả bản quận vương cũng nghi ngờ, có lẽ nào Tiêu thế tử thật sự có vấn đề.” Lông mày Yến Kỳ hơi nhíu lại, làm ra vẻ đồng tình với Tiêu Bắc Dã còn nói tiếp: “Tiêu thế tử, nếu như ngươi có gì khó nói ta có thể giới thiệu cho ngươi một danh ý, đảm bảo sẽ trị hết bệnh nan y khó nói.”
Tiêu Bắc Dã đen mặt muốn phát hỏa, Vân Nhiễm nhắc nhở hắn: “Tiêu Bắc Dãm ngươi cũng không cần đấu với Bạch Liên hoa, hắn có tâm kế, ngươi không nên tức giận.”
Vân Nhiễm vừa nói Tiêu Bắc Dã tỉnh táo lại, đúng vậy, Yến Kỳ rất có thủ đoạn, cho nên trăm ngàn lần hắn không cần tức giận, tức giận khiến người ta điên cuồng, làm ra việc không nên làm khiến Vân Nhiễm thất vọng, hắn mất nhiều hơn được.
“Ha ha cảm ơn Vân Nhiễm, thiếu chút nữa bản thế tử mắc mưu hắn.” Tiêu Bắc Dã ôn nhu nhìn Vân Nhiễm.
Thấy hắn như vậy, lòng Yến Kỳ tự dưng buồn bã, nhất là Vân Nhiễm lại giúp đỡ Tiêu Bắc Dã, điều này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Ánh mắt Yến Kỳ lóe lên tia u ám, trong mắt phát ra sự lạnh lùng, sâu không lường, khóe môi lại cười mị hoặc, im lặng không nói lời nào.
Dưới lầu vang lên âm thanh kích động của ma ma Thiên Kiều Các: “Sáu vạn nằm ngàn lượng, có ai trả giá cao hơn không?”
Vân Nhiễm líu lưỡi, nhanh chóng nhìn dưới lầu, vang lên âm thanh kích động, tiếng bàn tán, nhưng trong thời gian ngắn không ai tăng giá.
Giá này là một người ngồi trong phòng trên lầu hai lên tiếng, Vân Nhiễm quay người lại hỏi Yến Kỳ: “Yến K, ngươi nói xem có khi nào người vừa ra giá là đại quan trong triều không, ngươi có muốn thử đi điều tra.”
“Không cần, một tên ăn no vẫn tốt hơn nhiều tên chết đó, nếu tra xét ra, có một tên làm quỷ đói chết thay, ngươi nói những kẻ khác sẽ tham bao nhiêu, có thể còn liều mạng tham hơn so với tên hiện tại, ăn no rồi sợ chết, chưa tham không sợ chết ra sức tham.”
Yến Kỳ vừa dứt lời, Vân Nhiễm không lên tiếng, vẻ mặt có chút suy tư, đúng vậy hiện tại bắt được một tên tham quan, nhưng các quan khác không tham sao.”
“Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, hôm nay hắn chơi vui có thể sáng mai đã gặp nạn, hôm nay ăn no ngày mai đã làm quỷ , đây là quy luật tuần hoàn, vẫn không cần tùy tiện phá vỡ.”
Yến Kỳ nói đạo lý, ánh mắt Tiêu Bắc Dã sâu thẳm, trong lòng tán thưởng, Yến Kỳ quả nhiên không hổ danh Yến quận vương Đại Tuyên, nghe hắn nói chuyện hơn mười năm đọc sách.
Vân Nhiễm cũng suy nghĩ sâu xa, không nói thêm gì nữa, dưới lầu, thỉnh thoảng vang lên âm thanh náo nhiệt.
Không ngờ giữa âm thanh náo nhiệt đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai: “Không xong, giết người, có người giết người.”
Âm thanh đột ngột vang lên, cả Thiên Kiều Các sôi trào, người người vội vàng đứng lên, nhìn một góc đại sảnh chỉ thấy một nha hoàn hoảng sợ chạy ra, sắc mặt trắng bệch thét chói tai: “Không xong rồi, phía sau viện có người giết người, Hạ đại nhân thống lĩnh Kinh Vệ Quân giết người”
Cả đại sách đều kinh hãi nhao nhao nói chuyện, vì Hạ Cao là thống lĩnh Kinh Vệ Quân, rấy nhiều người đều không dám nói năng linh tinh.
Nhưng trên lầu hai đã có rất nhiều người động, chạy thẳng đến viện của hoa khôi Hoa Tưởng Dung, Hạ Cao vẫn luôn thích Hoa Tưởng Dung, nhưng Hạ Cao chỉ là thống lĩnh Kinh Vệ Quân không có nhiều tiền như vậy, cho nên có khả năng động sát tâm.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nghi ngờ Hoa Tưởng Dung bị Hạ Cao giết, nhưng sự thật có phải như vậy không?
Vân Nhiễm ngồi trong phòng, Yến Kỳ đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Vân Nhiễm: “Ta nhớ rõ quận chúa rất thích xem náo nhiệt cơ mà, có muốn cùng đi không?”
Vân Nhiễm vốn muốn đi xem người Hạ Cao giết là ai, bời vì lúc trước nàng chỉ thị để Hoa Tưởng Dung nghĩ cách khiến Hạ Cao giết một người, không biết Hoa Tưởng Dung để Hạ Cao giết ai?
Lúc này nghe thấy Yến Kỳ nói, mặt mày sung sướng, cảm thấy Yến Kỳ nói rất đúng,
Tiêu Bắc Dã thấy vẻ của Vân Nhiễm, tâm tình cực kỳ buồn bực, hắn phát hiện Yến Kỳ không biết xấu hổ, hình như hắn rất hiểu Vân Nhiễm biết nàng có hứng thú với chuyện gì, cho nên Vân Nhiễm luôn không nhận ra mình bị hắn dụ dỗ.
Vân Nhiễm không để ý tới vẻ ai oán của Tiêu Bắc Dã, đi theo sau Yến Kỳ rời khỏi phòng, Tiêu Bắc Dã ở phía sau chỉ có thể đứng dậy đuổi theo bọn họ, hắn cũng không thể để Vân Nhiễm ở cùng một chỗ với Yến Kỳ.
Trên lầu hai có không ít người cũng đi thẳng tới viện của Hoa Tưởng Dung, Hoa Tưởng Dung ở phía sau Thiên Kiều Các, lúc này ngoài sân đã bị người vây kín, lúc đoàn người Yến Kỳ đi tới có người phát hiện ra bọn họ, nhanh chóng lên tiếng: “Yến quận vương tới.”
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người tránh đường cho Yến Kỳ dẫn người qua, chưa vào tới nơi đã nghe thấy một tiếng quát lạnh băng: “Hạ Cao, ngươi đang làm gì.”
Thanh âm này có chút quen thuộc, Vân Nhiễm lắng nghe, nhận ra đây là tiếng của Sở Dật Lâm.
Nghĩ đến Định vương, khóe miệng Vân Nhiễm nở nụ cười, chói mắt khỏi bàn, tâm tình rất tốt, một hàng ba người tiến vào phòng của Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung ở tại một viện có ba gian, một phòng khách, một phòng ngủ, mọt phòng đàn, lúc này trong phòng khách Hạ Cao đang cầm một thanh trường kiếm, mà trên sàn đang nằm một người, sắc mặt trắng bệch đã ngừng thở, Vân Nhiễm nhìn kỹ một chút nhận ra người lại là tứ công tửu của Tương đại nhân bộ Lễ Tương Lễ, tứ công từ bình thường không học vấn, không nghề nghiệp, chuyên cùng bạn bè chó mà đi chọi gà, tìm nữ nhân, nổi tiếng là côn trùng có hại ở Lương Thành, có điều bình thường hắn cũng không dám quá đang, ở Lương Thành nhiều nhất là quyền quý, cha hắn là thượng thư bộ Lễ cũng không đủ mặt mũi, cho nên bình thường hắn cũng không dám gây chuyện.
Số hắn cùng đã tận, dám lợi đi trước lẻn vào từ cửa hông, muốn cưỡng đoạt Hoa Tưởng Dung, Hoa Tưởng Dung đã sớm dựa theo chỉ dẫn trong thư của Vân Nhiễm bí mật đưa tin cho thống lĩnh Kinh Vệ Quân Hạ Cao, khiến Hạ Cao cũng đi vào từ cửa hông, nàng không muốn thất thân cho người khác, muốn giao đêm đầu tiên cho Hạ Cao, Hạ Cao vừa nghe liền mừng rỡ, lén tút đi vào từ cửa hông, không ngờ vừa đến trước cửa phòng Hoa Tưởng Dung, liền nghe thấy âm thanh nàng giãy dụa , Hạ Cao liền nổi điên đây là nữ nhân hắn ao ước bấy lâu, thế nhưng bị người khác khi dễ sao hắn có thể chịu được.
Cho nên máu xông lên đầu, giận dữ rút kiếm ra xông vào. Đúng lúc Hoa Tưởng Dung thấy Hạ Cao tiến vào, dùng sức đẩy tứ công tử ra, gã vào lưỡi kiếm của Hạ Cao.
Hạ Cao ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn nhận ra người lao vào kiếm của hắn không phải ai khác, chính là Tương Lễ tứ công tử của thượng thư bộ Lễ, tuy bình thường thanh danh hắn không tốt, nhưng cũng là con nhà danh gia, mình tự nhiên lại giết hắn.
Hạ Cao còn chưa có phản ứng, tiểu nha hoàn đã chạy ra ngoài thét chói tai.
Đúng lúc Định vương cũng có mặt, vừa nghe tiểu nha hoàn kêu, sắc mặt khó coi nhanh chóng tới đây.
Lúc Yến Kỳ vừa đi vào, nghe thấy Sở Dật Lâm quát hỏi Hạ Cao, Hạ Cao rũ mi, thân hình mềm nhũn không biết nên nói gì mới phải, hơn nửa ngày không lên tiếng.
Yến Kỳ liếc mắt nhìn Định vương cười yếu ớt: “Định vương điện hạ, đắc tội, trước tiên bản quận vương phải đưa Hạ Cao về giám sát ti.”
Định vương tái mặt, mất bình tĩnh, không ngờ Hạ Cao lại gây ra chuyện này, hắn vốn muốn ỉm xuống, không ngờ Yến Kỳ lại có mặt ở đây, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì hắn cũng thể để Hạ Cao bị Yến Kỳ bắt tới giám sát ti, nếu Hạ Cao bị bắt, hoàng huynh sẽ nhanh chóng biết chuyện, Kinh Vệ Quân trong tay hắn? Vừa nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, gắt gao lườm Hạ Cao, hận không thể đâm hắn mất nhát, đồ ngu xuẩn chết tiệt.
Nhưng trước mắt vẫn phải ngăn Yến quận vương, thái độ Sở Dật Lâm cứng rắn: “Yến quận vương, đây là chuyện của Kinh Vệ Quân, dựa vào đâu giám sát ti ngươi muốn bắt người đi.”
“Hạ Cao thân là quan viên triều đình, lại giết người, chẳng lẽ không phải nên để cho bản quận vương bắt giam sao? Còn nữa sao bản quận vương chưa từng nghe nói, Kinh Vệ Quân có quyền xử phạt nghi phạm.”