Đọc truyện Quỷ Y Quận Vương Phi – Chương 100: Có khách tới chơi, gặp nhau ở thanh lâu
Trước cửa phòng đang có hai người quanh thân phủ mưa giông bão táp, âm trầm nhìn hai người đang ôm nhau trong phòng.
Trong phòng Nguyễn Tâm Lan cùng Phó Trung sợ ngây người, quên buông tay nhau ra.
Đến tận khi Vân Tử Khiếu phẫn nộ quát lên: “Nguyễn Tâm Lan, tiện nhân nhà ngươi lại dám không tuân thủ nữ tắc.”
Nguyễn Tâm Lan phục hồi tinh thần, đẩy Phó Trung ra nhanh chóng nghĩ biện pháp, bà ta run run chỉ vào Phó Trung thét chói tai: “Vương gia, là hắn, là hắn ép buộc ta, hắn thấy vương gia hưu ta cho nên muốn chiếm tiện nghi của ta, vương gia người phải làm chủ cho ta?”
Nguyễn Tâm Lan vừa khóc vừa nói, Phó Trung kinh hãi nhìn Nguyễn Tâm Lan.
Hắn yêu nàng, nàng cũng nói thương hắn, tại sao trong nháy mắt lại bán đứng hắn.
“Tâm Lan.”
Phó Trung thống khổ kêu lên, tuy hắn là con hát nhưng cũng là con háy có tình, vì yêu hắn hy sinh tự do của chính mình, cả đời không lập gia đình bán mình đến làm quản gi phủ Vân vương, đây là kết quả hắn nhận được sao?
Nguyễn Tâm Lan nhìn Phó Trung thét lớn: “Câm miệng, tại ngươi ép ta, là ngươi, là ngươi.”
Nguyễn Tâm Lan liên tục gào thét, Phó Trung không nói nên lời, sắc mặt hai người trong phòng khó coi bừng bừng lửa giận, Vân Tử Khiếu nổi trận lôi đình: “Người tới, bắt hai người kia lại cho bổn vương.”
Ngoài cửa hai thuộc hạ lắc mình đi vào, lao thẳng tới Phó Trung cùng Nguyễn Tâm Lan, bà ta vẫn kêu to: “Vương gia, xin ngươi làm chủ cho ta, là Phó Trung bất kính với ta, vương gia.”
Sắc mặt Vân Tử Khiếu lạnh lẽo, không thèm nhìn tới Nguyễn Tâm Lan, xoay người đi ra ngoài, Vân Nhiễm ra lệnh cho thủ hạ: “Dẫn bọn họ đi.”
Vừa nghe thấy lời Vân Nhiễm, thần kinh Nguyễn Tâm Lan như bị kích động hét ầm lên: “Vân Nhiễm, chính tiểu tiện nhân ngươi hãm hại ta.”
Vân Nhiễm thong thả đi tới trước mặt Nguyễn Tâm Lan, từ trên cao nhìn xuống lạnh lẽo cười khinh bỉ: “Bây giờ ngươi còn mặt mũi mắng chửi người khác, lúc trước tính kế ta, hiện tại ta trả lại cho ngươi.”
Nói xong nhìn hai người: “Còn không bịt miệng bà ta lại.”
Hai người một trái một phải nhanh chóng bịt miệng Nguyễn Tâm Lan lại kéo ra ngoài, Phó Trung vẫn ngây ngốc không nói nên lời cổ họng như bị người ta bóp nghẹn, hắn vẫn còn đang đau lòng tuyệt vọng, tim đau như dao cắt, sống không bằng chết, cả đời yêu một nữ nhân, đến cuối cùng nữ nhân này không chút do dự đẩy hắn ra ngoài, hắn có thể không đau lòng, không tuyệt vọng sao? Vì cái gì, ông trời lại đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy.
Trong viện Trà Ngọc lão vương phi bị đánh thức, mặc quần áo xuống giường, được người nâng đến ngòi trên nhuyễn tháp, mắt buồn ngủ nhìn hai ngươi đang quỳ dưới sàn. Một là Nguyễn Tâm Lan, một là quản gia Phó Trung, Nguyễn Tâm Lan bị bịt miệng đang kêu ô ô lắc đầu giãy dụa.
Lão vương phi còn chưa tỉnh táo, người già tinh thần không tốt, nhất thời còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, lại nhìn về phía nhi tử cùng Vân Nhiễm.
“Đây là có chuyện gi?”
Lão vương phi vốn muốn để Nguyễn Tâm Lan ở phòng chứa củi hai ngày, chờ Khiếu nhi hết giận, sẽ cầu xin để hắn khôi phục thân phận cho Tâm Lan,
“Người nói, đêm hôm khuya khoắt, hai người ôm nhau là có chuyện gì?”
Vân Tử Khiếu lạnh như băng nhìn mẫu phi, năm đó vì mẫu phi kiên trì ông mới cưới Nguyễn Tâm Lan vào phủ, về sau ông sẽ không nghe lời bà nữa.
Lão vương phi nghe Vân Tử Khiếu nói cả kinh bừng tỉnh, nhanh chóng nhìn Nguyễn Tâm Lan cùng Phó Trung, Phó Trung im lặng không nói, Nguyễn Tâm Lan không ngừng lắc đầu, sắc mặt lão vương phi không tốt lắm, ra lệnh cho hạ nhân: “Cởi bỏ bịt miệng cho nàng ta.”
Thủ hạ rút vải bịt miệng Nguyễn Tâm Lan ra, Nguyễn Tâm Lan lập tức khóc lên: “Mẫu phi, ngươi phải làm chủ cho con, tên kia tự nhiên xuất hiện, chiếm tiện nghi của con, con muốn cầu cứu, không ngờ quận chúa cùng vương gia xuất hiện, mẫu phi nhất định có người hãm hại con, cầu xin người cứu con.”
Ánh mắt lão vương phi mị lên, ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, trực giác bà mách bảo việc này nhất định có liên quan đến Vân Nhiễm, Phó Trung bị Vân Nhiễm mua chuộc.
Lão vương phi liếc nhìn Phó Trung cứng rắn quát: “Phó Trung, ai sai khiến ngươi hãm hại Vân vương phi, thành thật khai ra lão thân có thể làm chủ tha chết cho ngươi, nếu ngươi không nói chỉ có đường chết.”
Vân Nhiễm vừa nghe những lời này, rõ ràng đang ngầm ám chỉ, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Phó Trung.
Phó Trung vừa nghe lão vương phi nói, biết rõ có thể xoay mình, tuy rằng hắn đau lòng, nhưng cũng không muốn Nguyễn Tâm Lan chết nên nhanh chóng lên tiếng: “Lão vương phi, nô tài đáng chết, phụ sự tín nhiệm của lão vương phi, nô tài bị quận chúa ép buộc, quận chúa nói nếu nô tài giúp quận chúa loại bỏ vương phi sẽ cho nô tài một khoản tiền lớn, nô tài nổi lòng tham nên mới động tâm tư, cầu xin lão vương phi tha thứ.”
Nguyễn Tâm Lan nghe thấy lại gào lên.
“Mẫu phi, xin người làm chủ cho con.”
Vân Nhiễm nhìn kẻ xướng người họa, không khỏi buồn cười, nếu nàng đã ra tay khẳng định nắm chắc mười phần, nếu không sao có thể dẫn phụ vương đi bắt hai người kia.
Vân Tử Khiếu không nhịn được quát: “Im miệng, hai người vô liêm sỉ, không biết xấu hổ.”
Vân Tử Khiếu thầm nghĩ muốn giết hai người kia, sở dĩ đưa tới viện Trà Ngọc là vì để mẫu thân nhìn thấy, về sau không cần can thiệp vào chuyện của ông, nhìn xem bà tìm cho ông loại nữ nhân gì vậy.
“Người tới, kéo hai người này xuống cho ta loạn côn đánh chết.”
Vân Tử Khiếu gầm lên, hai thuộc hạ đã muốn động thủ, lão vương phi ngồi trên sắc mặt khó coi quát: “Dừng tay, ai dám động vào bọn họ, chuyện này có điểm khuất tất.”
Hai gã thuộc hạ của Vân Tử Khiếu dừng lại, nhìn lão vương phi, lại nhìn vương gia nhà mình, thấy gia không nói chuyện, nên vẫn túm chặt Nguyễn Tâm Lan cùng Phó Trung, lão vương phi thấy không ai để ý tới mình, tức giận đấm ngực dậm chân, bàn tay run run chỉ vào Vân Tử Khiếu: “Ngươi đây là ngay cả lời của mẫu thân cũng không nghe, ngươi muốn làm ta tức chết sao, được, ngươi đánh chết ta luôn đi, ta cũng không muốn sống nữa, đánh chết ta đi.”
Lão vương phi tức giận trợn mắt, giống như sắp ngất đi, Vân Tử Khiếu thiếu chút nữa bị mẫu thân mình làm tức chết, Vân Nhiễm nhìn ông: “Phụ thân đừng nóng vội, để bọn họ trở lại đi.
Vân Tử Khiếu phất tay, hai gã thuộc hạ lui ra ngoài.
Lão vương phi thấy Vân Tử Khiếu thả Nguyễn Tâm Lan với Phó Trung ra, mới thở ra một nhịp, nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm ngươi lại có can đảm làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, Tâm Lan mặc dù có lỗi với ngươi, nhưng sao ngươi có thể tâm ngoan thủ lạt sai khiến Phó Trung làm như vậy.”
Vân Nhiễm chậm rãi đứng dậy, cười cười nhìn lão vương phi: “Tổ mẫu tuổi đã cao, mắt mờ nhìn không rõ, nếu không sao lại không phát hiện hai người này nhiều năm qua có chỗ không bình thường.”
Vân Nhiễm vừa mới dứt lời, hai người đang quỳ cùng run rẩy, lão vương phi vì lời Vân Nhiễm thiếu chút nữa tức chất, run run chỉ tay vào Vân Nhiễm: “Ngươi dám bất hiếu, vô lễ với trưởng bối.”
“Ta làm sao vô lễ với trưởng bối, ta đây là nói sự thật, tuổi tổ mẫu quả thật đã cao, mắt mờ, nếu tổ mẫu không biết, để ta từ từ nói cho tổ mẫu biết, Phó Trung tên thật không phải là Phó Trung mà là Bùi Trung, trước kia là con nhà gánh hát, bởi vì có tài, hóa trang lại đẹp, cho nên một số vị phu nhân tiểu thư rất thích, trong đó có một tiểu thư họ Nguyễn.”
Vân Nhiễm nói tới đây liền dừng lại nhìn Nguyễn Tâm Lan, sắc mặt Nguyễn Tâm Lan trắng bệch, cả người khẩn trương, theo phản xạ cắn môi.
Vân Nhiễm thấy bà ta đau khổi, trong lòng sung sướng nói tiếp: “Vị tiểu thư họ Nguyễn này, cực kỳ si mê nam nhân diễn vai võ sinh, hai người tình chàng ý thiếp ái mộ nhau.”
Vân Nhiễm nói tới đây, Nguyễn Tâm Lan hét lên: “Ngươi nói bậy, ta không có.”
Vân Nhiễm kéo kéo khóe môi: “Ta chưa từng nếu đích danh Nguyễn tiểu thư là bà, đây là chính bà tự nhận.”
Lão vương phi hoàn toàn ngây người, không ngờ Phó Trung cùng con dâu mình lại có một đoạn tình sử.
Vân Nhiễm nói tiếp, “Sau này vị Nguyễn tiểu thư gả vào nhà cao cửa rộng, liền cắt đứt quan hệ với nam nhân kia, nam kia bởi vì người yêu gả cho người khác, đau lòng tuyệt vọng đi theo gánh hát rời khổi Lương Thành, mà vị tiểu thư này được như ý nguyện ngồi trên vị trí cao cao tại thượng. Nhưng vị tiểu thư này sau khi gả vào cửa vẫn không được như ý, một mình trông khuê phòng, nàng lại nhớ tới người yêu cũ, khi đó hai người tình chàng ý thiếp ân ái ngọt ngào, cứ như vậy qua vài năm gánh hát kia lại tới Lương Thành, vị Nguyễn tiểu thư lại động lòng muốn gặp người xưa, phát hiện người xưa vẫn yêu nàng, cho nên nổi lên ý định muốn lén lút tư tình, cho nên đã nghĩ cánh để nam võ sinh kia tiến vào nhà cao cửa rộng làm quản gia, như vậy về sau hai người có thể gặp nhau.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, sắc mặt Nguyễn Tâm Lan đã một mảnh xanh trắng, hét ầm lên: “Vân Nhiễm, ngươi bịa chuyện, mẫu phi nàng ta bịa đặt muốn hãm hại con.”
Lúc này lão vương phi không để ý tới bà ta, bởi vì Vân Nhiễm nói có căn cứ không giống như đang bịa chuyện.
Vân Nhiễm cười lạnh hai tiếng, xoay người nhìn ra cửa gọi: “Đưa người vào.”
Ngoài cửa, Sơn Trà dẫn hai người tiến vào, hai người này là nha hoàn trong viện Nguyễn Tâm Lan, một người là nhị đẳng nha hoàn Thanh Nhi, một người là tam đẳng nha hòa Tiểu Lung, hai người tiến vào cẩn thận quỳ xuống, không dám lên tiếng.
Vân Nhiễm hỏi Thanh Nhi: “Nói đi, khi vương gia không có trong phủ Vân vương phi sai ngươi làm gì?”
Thanh Nhi cẩn thận trả lời: “Vân vương phi sai nô tỳ thay ngọn đèn dưới hiên, từ màu đèn lưu ly đổi thành đèn lồng màu đỏ.”
Lão vương phi cùng Vân Tử Khiếu nghe lời Thanh Nhi giận tái mặt, ánh mắt âm ngao đến cực điểm.
Vân Nhiễm lại hỏi Thanh Nhi: “Sau một đêm thay đèn lồng màu đỏ Vân vương phi ra lệnh cho ngươi làm gì.”
“Vân vương phi sẽ lệnh cho đám nô tỳ lui xuống, bà không bất cứ người nào ở lại, muốn yên tĩnh một mình.”
Vân Nhiễm cũng không để ý tới Thanh Nhi, quay sang hỏi Tiểu Lung: “Ngươi nói, lúc ngươi trực đêm nhìn thấy ai tiến vào viện Vân vương phi.”
“Bẩm quận chúa, lúc nào ty trực nhìn thấy quản gia tiến vào sân Vân vương phi, nhưng Vân vương phi không biết nô tỳ đã phát hiện ra chuyện này, nô tỳ cũng không dám nói.”
Tiểu Lung cẩn thận trả lời, nói xong cúi đầu không dám nhìn người trong phòng.
Nguyễn Tâm Lan giãy dụa nhìn lão vương phi thét chói tai: “Mẫu phi, người đừng nghe các nàng, bọn họ đều bị Vân Nhiễm mua chuộc, hiện tại Vân phủ chính là thiên hạ của Vân Nhiễm, mẫu phi.”
Vân Nhiễm cười lạnh nhìn Nguyễn Tâm Lan: “Nguyễn Tâm Lan nếu ngươi còn muốn chứng cớ ta có thể tìm ngươi của gánh hát đến nhận mặt xem người này có phải là Bùi Trung, ta còn có thể tìm người làm chứng ngươi có phải là Nguyễn tiểu thư trước kia từng yêu Phó Trung.
Vân Nhiễm nói một câu, Nguyễn Tâm Lan hét ầm lên: “Không.”
Lúc này Phó Trung đang quỳ đột nhiên nhảy vọt lên, trước kia hắn là đại võ sinh, thân thủ không tệ, lao thẳng tới trước mặt lão vương phi, ngón tay hung hăng bóp cổ bà, nhìn Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm: “Thả chúng ta đi, nếu không ta giết chết bà già này.”
“Biến cố phát sinh trong nháy mắt, Vân Tử Khiếu không ngờ Phó Trung lại có gan làm loạn, dám can đảm bắt cóc mẫu thân, sắc mặt khó coi chỉ vào Phó Trung: “Phó Trung, lập tức buông lão vương phi ra, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của bà, ta sẽ giết ngươi.”
“Nếu ta chết, ta cũng không để cho lão bà này sống.”
Phó Trung tăng cường lực đạo, lão vương phi hô hấp dồn dập khuôn mặt tím tái.Vân Tử Khiếu trầm giọng quát, “Phó Trung, dừng tay.”
Phó Trung dừng lại một chút nhìn về phía Vân Tử Khiếu: “Vân Tử Khiếu, sở dĩ Tâm Lan phản bội ngươi là vì ngươi không quan tâm đến nàng, lúc rước nàng gả cho ngươi đều toàn tâm toàn ý sống qua ngày, nàng cũng đã cắt đứt với ta. Nhưng ngươi cưới nàng về lại không biết quý trọng nàng, để nàng một mình thủ khuê phòng, người sai là ngươi, nếu đã không thương nàng, vì sao còn cưới nàng.”
Vân Tử Khiếu lạnh mặt âm ngao nói: “Vì sao phải phải yêu nàng ta, là nàng ta dùng thủ đoạn vô sỉ lừa bổn vương, nói bổn vương say rượu hủy trong sạch của nàng, thực tế là nàng ta hạ dược bổn vương, khi đó tinh thần ta không tốt mới bị trúng kế, bổn vương sao có thể yêu loại nữ nhân như vậy.”
Vân Tử Khiếu cười lạnh hai tiếng, Phó Trung ngây dại, trước kia Nguyễn Tâm Lan nói với hắn, vương gia toàn tâm toàn ý muốn kết hô với nào, nếu nàng không gả sẽ liên lụy tới Nguyễn Gia, hóa ra sự thật lại là thế này, Phó Trung cảm thấy không thể chấp nhận chuyện như vậy.
Vân Tử Khiếu còn nói thêm: “Lúc trước bổn vương cũng đã nói rõi, nếu nàng có người khác, bổn vương có thể cho nàng của hồi môn để gả cho người, nhưng nàng kiên tri gả cho bổn vương, dùng trăm phương nghìn kế, không tiếc thủ đoạn để thành người của bổn vương, người cho rằng bổn vương có thể sủng nàng ta, yêu nàng ta được sao?”
Phó Trung ngây người, hóa ra là hắn bị lừa mà vẫn không biết gì, tự cảm thấy mình là người có tình chỉ vì hoàn cảnh bất đắc dĩ không đến được với nhau, không ngờ chân tướng lại tàn khốc như vậy, Phó Trung nhìn Nguyễn Tâm Lan quát lên: “Vì sao, vì sao lại đối xử với ta như vậy.”
Giờ phút này Nguyễn Tâm Lan chỉ thấy mình đã không còn lối thoát, sắc mặt như tro tàn.
Phó Trung thống khổ hìn nàng, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Vân Tử Khiếu thấy lực chú ý của Phó Trung không ở trên người mẫu thân, năm bắt cơ hội, thân hình khẽ động đánh ra một đạo cường lực đẩy Phó Trung văng ra ngoài, tâm Phó Trung giờ đã xám như tro tàn, một chút ý thức đều không có, nhận một trưởng của Vân Tử Khiếu, trợn to mắt nôn ra một ngụm máu cả người bay ra ra ngoài.
Nguyễn Tâm Lan nhìn Phó Trung, bị xúc động thét chói tai xông đến ôm lấy hắn: “Bùi Trung ngươi đừng chết.”
Lúc ban đầu yêu say đắm, lại ham mê giàu sang phú quý, kết quả là trắng tay đây là báo ứng của nàng sao?
Nguyễn Tâm Lan đau khổ rơi lệ, Bùi Trung nằm trong lòng trừng mắt giãy dụa nói ra một câu: “Ta hối hận, hối hận đã quen biết ngươi.”
Nói xong câu cuối cùng, hắn chết trong lòng nàng, đến cùng vẫn hối hận vì đã quen biết một nữ nhân như vậy, uổng phí cả một đời của hắn, hắn cực hối hận, khóe mắt chảy ra một giọt lệ.
Nguyễn Tâm Lan không nhịn được cười rộ lên, sắc mặt Vân Tử Khiếu khó coi muốn giết chết nữ nhân này.
Lão vương phi kéo tay Vân Tử Khiếu: “Khiếu nhi để cho mẫu thân xử lý chuyện này đi, không cần kinh động đến người khác, làm mất thể diện.”
Vân Tử Khiếu còn muốn lên tiếng, Vân Nhiễm lăc lắc đầu, chuyện này giao cho lão vương phi xử lý là tốt nhất, người của Nguyễn gia sẽ không thể gây sự, hơn nữa chuyện này quả thật không nên kinh động tới người khác, tin tưởng lão vương phi sẽ không để cho Nguyễn Tâm Lan sống, bà dù có đau lòng cũng không thể giữ lại một người con dâu không chung thủy, trong lòng lão vương phi, con trai vẫn là quan trọng nhất.
Vân Tử Khiếu thấy hành động của Vân Nhiễm cũng dừng lại động tác, lão vương phi nhìn ra ngoài truyền lệnh cho thuộc hạ tiến vào, đem Nguyễn Tâm Lan về viện của bà ta, không có lệnh của bà không ai được phép tới thăm.
Hai ma ma tiến vào, ba chân bốn cẳng kéo Nguyễn Tâm Lan ra ngoài, Nguyễn Tâm Lan thấy mình bị tách ra khỏi Phó Trung chỉ thấy tim như nứt ra từng mảnh, một ma ma nhanh tay lấy khăn bịt miệng bà ta lại kéo đi.
Vân Tử Khiếu quan tâm hỏi lão vương phi: “Mẫu thân, thân thể người.”
“Ta không sao, các ngươi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”
Lão vương phi như đã già đi vài tuổi, Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm đi ra ngoài dọ đường đi cả hai đều im lặng không lên tiếng, xảy ra chuyện như vậy, ai còn có tâm trạng nói chuyện.
Bờ sông phía tây.
Phia tây Lương Thành có một con sông, có bến đò bốc dỡ hàng thuyền bè qua lại rất nhiều, ngoại trừ thuyền ngoại quốc còn có các thuyền hoa hoa lệ, nhưng vị trí của neo đậu của thuyền hoa không cùng chỗ với thuyền hàng.
Nước sông xanh biếc, một chiếc thuyền hoa trôi nhẹ nhàng, bình thường thuyền hoa đều hoạt động về buổi tối, bây giờ là ban ngày rất ít khi thấy.
Trong một gian phòng trên thuyền, lụa mỏng tung bay, hai người đang ngồi vên trong, một người thân hình tao nhã đáy mắt hiện lên tia đùa giỡn đang nghịch chén tà, nhìn động tác là biết nàng ta tinh thông trà đạo, vừa nghịch vừa nhẹ nhàng hỏi: “Không biết công tử hẹn tiểu nữ ra đây là có chuyện gì cần thương lượng?”
Hoa Tưởng Dung dịu dàng hỏi, âm thanh như oanh yến, trên mặt bôi một lớp phấn mỏng, trắng như tuyết, mắt hạnh, mũi thẳng môi anh đao, ngầng đầu cúi đầu đều hoàn mỹ, khiến người ta không nhìn ra điểm nào ti tiện, quả nhiên không hổ danh là hoa khôi của Thiên Kiều Các.
“Ta có chuyện muốn giao dịch với Hoa tiểu thư, không biết tiểu thư có nguyện ý hợp tác?”
Vân Nhiễm hạ giọng khiến cho thanh âm hơi trầm, giờ khắc này nàng một thân y phục trắng thanh lịch, trên mặt dịch dung đơn giản, nên Hoa Tưởng Dung cũng không nghi ngờ nàng là nữ, Hoa Tưởng Dung tuy rằng là hoa khôi thanh lâu, nhưng chưa có tiếp xúc với nam nhân, vẫn còn ở trong phòng học tập kỹ năng hầu hạ nam nhân, nếu nàng ta đã tiếp xúc qua có thể đã nhận sẽ Vân Nhiễm là nữ.
Nhưng giờ khắc này nàng ta không phát hiện, nâng mày nhìn Vân Nhiễm: “Nếm thử trà lài ta pha.”
Vân Nhiễm nhận lấy nhẹ nhàng nhấp một ngụm tán thưởng: “Quả thật không tệ, Hoa tiểu thư, dung mạo tốt, tay nghề cũng tốt, chẳng lẽ tiểu thư định sống cả đời ở Thiên Kiều Các.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, ánh mắt Hoa Tưởng Dung ảm đạm, nàng chưa bao giờ muốn làm hoa khôi thanh lâu, là người nhà nàng bán nàng, ma ma Thiên Kiều Các thấy nàng có nhan sắc mới bồi dưỡng dạy tài nghệ để nàng kiếm tiền.
Nàng đã chịu đựng quá đủ những ngày tháng như vậy, hận không thể nhanh chóng thoát ra bể khổ, khôi phục tự do, nhưng giá tiền chuộc nàng không nhỏ, ai nguyện ý, hôn nữa ma ma sao có thể dễ dàng buông nàng ra, mỗi lần nàng ra cửa đều có người đi cùng, có lẽ cả đời nàng chỉ có thể ở Thiên Kiều Các.
Vân Nhiễm quan sát biểu tình của Hoa Tưởng Dung: “Hiện tại giúp ta làm một việc, ta có thể cho ngươi năm vạn lượng ngân phiếu, sau đó cho người dẫn ngươi rời khỏi Thiên Kiều Các thay hình đổi dạng, làm lại cuộc đời.”
Vân Nhiễm vừa nói xong Hoa Tưởng Dung động tâm, ánh mắt tràn đầy hi vọng, nhưng rất nhanh lại hoài nghi nhìn Vân Nhiễm.
“Công tử muốn ta làm chuyện gì?”
“Chuyện này dĩ nhiên không đơn giản, nếu dễ, ta sao còn phải nhờ Hoa tiểu thư ra tay? Hoa tiểu thư vẫn nên suy nghĩ xem có nên nhận lời hay không, nếu làm ngươi có thể khôi phục tự do, có năm vạn lượng cả đời ăn mặc không lo, nếu ngươi ở lại thanh lâu một thân một mình, chờ người lớn tuổi tứ cố vô thân hết giá trị lợi dụng, có khi ma ma sẽ trả tự do lại cho ngươi.”
Vân Nhiễm càng nói, trái tim Hoa Tưởng Dung lạnh lẽo, đêm nay chính là màn bán đấu giá đêm đầu tiên của nàng, qua đếm nay dù có người thay nàng chuộc thân, nàng cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp di nương.
Hiện tại nàng vẫn là trong sạch, nếu có thể ra ngoài vẫn có thể gả cho người tốt, nàng đánh cược môt lần.
Hoa Tưởng Dung nhìn Vân Nhiễn: “Làm thế nào để chứng minh ta có thể tin công tử?”
Nếu người này lừa nàng thì sao? Hoa Tưởng Dung nghi ngờ nhìn Vân Nhiễm.
“Ta sẽ đưa trước cho Hoa tiểu thư hai vạn lương, mặt khác phái người âm thầm bảo vệ tiểu thư, chờ làm xong chuyện sẽ giao nốt ba vạn còn lại, sau đó khẩn trương đưa tiểu thư rời kình, ta đã nói hết lời nếu Hoa tiểu thư vẫn không tin thì cũng đành chịu, chuyện này cũng giống như đánh bạc, Hoa tiểu thư cược bằng cuộc sống của mình, tệ nhất là thành kỹ nữ Thiên Kiều Các còn thắng thì từ nay về sau thoát li bể khổ.”
Vân Nhiễm nói khiến Hoa Tưởng Dung hạ quyết tâm cắn răng: “Được, ta cược.”
Cuộc đời chính là một canh bạc, nàng tin tưởng vị công tử này một lần, vì nàng thấy người này không có vẻ lừa gạt ánh mắt rất chân thành.
“Công tử nói đi, ta phải làm gì?”
Vân Nhiễm lấy ra một phong thư đã chuẩn bị từ trước đưa cho Hoa Tưởng Dung: “Đây là hai vạn lượng cùng một phong thư, ngươi chỉ cần làm theo chỉ dẫn viết trong thư, làm xong chuyện này ta sẽ cho thuộc hạ đưa ngươi rời kinh, nếu trong quá trình làm ngươi muốn đổi ý, chỉ cần trả lại hai vạn lượng cho ta.”
Vân Nhiễm cười, nhìn Hoa Tưởng Dung, Hoa Tưởng Dung cắn răng nhận thư từ tay Vân Nhiễm: “Được, ta sẽ làm theo chỉ thị của công tử, chỉ mong ván này ta không có cược sai.”
Nói xong nàng thu hồi phong thư, ôn nhu nhìn Vân Nhiễm chỉ chén trà trước mặt: “Mời công tử tiếp tục dùng trà, Tưởng Dung vì công tử đàn một khúc.”
Gió nhẹ thổi lay mặt hồ, tiếng đàn du dương, bay bay trên sông, uyển chuyển êm tai, Vân Nhiễm nhận ra từ trong tiếng đàn khát vọng tự do của Hoa Tưởng Dung, nàng ta không muốn làm hoa khôi thanh lâu, chỉ muốn làm người bình thường sống qua ngày.
Vân Nhiễm khẽ cười, tin tưởng Hoa Tưởng Dung nhất định sẽ làm theo chỉ dẫn của nàng, dù nàng ta có đổi ý, Vân Nhiễm cũng không có tổn thất gì, nhận lại hai vạn ngân phiếu.
Hai người ở trên thuyền hoa một đàn một thưởng khúc cực kỳ cao hứng, đến giữa trưa mới lên bờ tách ra, một người về phủ Vân vương, một trở lại Thiên Kiều Các.
Vân Nhiễm vừa về tới viện Như Hương, lại thấy có người đang chờ nàng, không phải ai xa lạ chính là Dung di nương cùng lục tiểu thư.
Dung di nương lôi kéo Tiểu Liên Nhi dập đầu với Vân Nhiễm, cảm tạ ơn quận chúa cứu mạng, đồng thời có chuyện cầu xin.
“Quận chúa, cầu ngươi nói với Vương gia cho thiếp thân được ở lại, về sau thiếp thân cũng không giám nói lung tung nghi ngờ quận chúa.”
Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn Dung di nương: “Đây là có chuyện gì?”
Lúc trước nàng lệnh cho Long Nhị đưa Liên Nhi trở về bên Dung di nương, chuyện của Vân vương phi bị lộ, cho dù bà ta biết Liên Nhi còn sống cũng không có cơ hội trở mình.
Việc sau đó nàng không rõ.
Dung di nương khóc lóc cầu xin: “Bẩm quận chúa, vương gia tức giận thiếp thân nói xấu quận chúa, cho nên cho người thông báo thiếp thân dẫn Liên Nhi rời khởi phủ Vân vương đến biệt viện Vân gia, không cho phép ở lại vương phủ.”
Vân Nhiễm kinh ngacij, không ngờ phụ vương lại đuổi Dung di nương ra ngoài, thế này không được tốt lắm.
Lục tiểu thư thấy mẫu thân khóc cũng khóc theo: “Đại tỷ, người xin phụ vương giữ ta lại đi, ta không muốn rời xa tỷ tỷ cùng phụ vương.”
Vân Nhiễm nhìn hai mẫu tử, nghĩ đến lời nói trước đó của nữ nhân này, lông mày hơi nâng lên, kỳ thật nàng cho rằng, Dung di nương dẫn tiểu Liên Nhi sống sẽ tốt hơn so với nơi này, Liên Nhi hiện tại còn nhỏ đến khi lớn tâm tư cũng sẽ thay đổi không đơn thuần như bây giờ, lúc đó nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta.
Vân Nhiễm nhìn Dung di nương: “Dung di nương là thật lòng thương Liên Nhi hay là muốn lợi dụng Liên Nhi?”
Dung di nương rưng rưng nhìn Vân Nhiễm không rõ quận chúa có ý gì.
Vân Nhiễm thản nhiên lên tiếng: “Sống ở phủ Vân vương, tuy rằng rất tốt, nhưng người người đều có mưu kế, cho dù có trong sạch dần dần cũng tràn đầy tâm kế, khắp nơi đều tính kế, không cam lòng chịu thua, đấu qua đấu lại cuối cùng bị thương là chính mình, ngươi xác định muốn để cho tiểu Liên Nhi thành người như vậy sao?”
Dung di nương ngây ngẩn cả người, nàng thất sự có suy nghĩ như lời Vân Nhiễm nói, nhưng suýt mất đi Liên Nhi một lần tâm nàng đã lạnh, chỉ cần Liên Nhi bình an lớn lên gả cho một gia đình bình thường vui vẻ là tốt rồi, nàng không cần Liên Nhi đi hại người hại mình, Dung di nương hiểu được ý của Vân Nhiễm.
Nàng trịnh trọng hưởng Vân Nhiễm khấu đầu: “Tạ ơn quận chúa chỉ điểm.”
Vân Nhiễm gật đầu, may mắn Liên Nhi có một mẫu thân thương nàng, mẹ con các nàng tới biệt viện tuy sống kham khổ một chút, nhưng với tiểu Liên Nhi là nơi tốt để trưởng thành.
“Tốt rồi, ngươi đứng lên đi,” Vân Nhiễm bảo Dung di nương đứng lên, gọi Sơn Trà mang tới ngân phiếu một ngàn lượng đưa cho Dung di nương, nàng làm vậy là vì tiểu Liên Nhi, nàng ta vẫn còn quá nhỏ.
Dung di nương cảm tạ nhận lấy ngân phiếu, trước khi đi Vân Nhiễm nhìn Dung di nương nói: “Dung di nương, đừng hận phụ vương ta.”
Dung di nương lắc đầu, dẫn tiểu Liên Nhi ra ngoài, nàng nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa, cho dù vương gia có làm gì, ta vĩnh viễn không hận ngài, bởi vì vương gia không phải phụ thân của Liên Nhi, khi có thai tiểu Liên Nhi bị người ta vứt bỏ, vốn muốn chết, vương gia đã cứu ta, mang ta trở về để Liên Nhi sinh ở phủ Vân vương, sao ta có thể hận vương gia.”
Dung di nương nói xong rời đi, Vân Nhiễm kinh ngạc, không ngờ Liên Nhi không phải nữ nhi của phụ vương, ngẫm lại việc phụ vương làm thật có tình người, lão già này không tệ, Vân Nhiễm cười cười.
Buổi chiều Vân Nhiễm vừa ngủ dậy Tiêu Bắc Dã đến thăm nàng.
Trong phòng khách viện Như Hương, Vân Nhiễm tiếp đón Tiêu Bắc Dã.
“Hôm qua thật có lỗi, lúc Tiêu thế tử đến ta đang ngủ, khiến Tiêu thế tử mất công đi một chuyến.”
Tiêu Bắc Dã cười rộ lên: “Bản thế tử cũng không có chuyện gì khẩn cấp. Chỉ là muốn mời Vân Nhiễm đi đua ngựa thôi.”
Vân Nhiễm cười: “Đua ngựa có gì thú vị, không bằng bản quận chúa dẫn ngươi tới một nơi, nam nhân các ngươi đều thích.”
“Chỗ nào?” Tiêu Bắc Dã ngạc nhiên nhìn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm cười nói: “Thiên Kiều Các.”
“Thiên Kiều Các?” Tiêu Bắc Dã nhíu mày hơi suy nghĩ, liền biết Thiên Kiều Các là chỗ nào, nhất định là thanh lâu, nghe tên đã biết, Tiêu Bắc Dã híp mắt lại nhìn Vân Nhiễm đoán xem có phải Vân Nhiễm đang thử hắn, xem hắn có phải là người lưu luyến thanh lâu, Tiêu Bắc Dã cười rộ lên: “Vân Nhiễm, bản thế tử không thích thanh lâu, cho nên chũng ta không cần tới Thiên Kiều Các mua vui.”
“Ngươi biết không? Đêm nay Thiên Kiều các có một buổi bán đấu giá hoa khôi Hoa Tưởng Dung, Tiêu thế tử không muốn đi xem náo nhiệt sao? Nói không chừng Tiêu thế tử sẽ thích Hoa Tưởng Dung.”
Tiêu Bắc Dã nghe Vân Nhiễm nói cười càng đậm: “Vân Nhiễm, ngươi nghĩ có dạng nữ nhân nào ta chưa từng gặp qua, một nữ tử thanh lâu có thể lọt vào mắt ta, cho nên Vân Nhiễm không cần nghĩ nhiều, ta không có thói quen tới thanh lâu.:
Tiêu Bắc Dã nhìn Vân Nhiễm thấy nàng hình như rất có hứng thú với Thiên Kiều Các lại lên tiếng: “Nếu Vân Nhiễm muốn đi xem náo nhiệt, bản thế tử có thể bồi.”
“Vậy cùng đi xem náo nhiệt?”
Vân Nhiễm nóng lòng muốn thử, Tiêu Bắc Dã không nỡ cự tuyệt: “Được, bản thế tử bồi Vân Nhiễm đi Thiên Kiều các, nhưng phải nói rõ, bản thế tử chỉ liều mình bồi quân tử, chứ không có hứng thú với Thiên Kiều Các.”
“Được, hay cho một tiếng liều mình bồi quân tử, ngươi chờ ta đổi nam trang, hiện tại ta muốn đến Thiên Kiều Các chỉ sợ không được. “
Vân Nhiễm cười đúng lên, gọi Dữu Tử vào tiếp khách, nàng dẫn Sơn Trà vào phía trong đổi nam trang, Sơn Trà cũng đổi nam trang đi cùng , nàng không muốn một mình đi chung với Tiêu Bắc Dã.
Sơn Trà nghe nói Vân Nhiễm muốn đi Thiêu Kiều Các, hơi lo lắng, vừa để nàng dịch dung vừa nói: “Quận chúa chúng ta thật sự tới Thiên Kiều Các sao? Chỗ đó là thanh lâu á?”
Sơn Trà biết quận chúa nhà mình có việc cần phải làm nhưng các nếu để người khác phát hiện quận chúa tới thanh lâu không phải sẽ bị cười nhạo sao, Sơn Trà lo lắng, là lo lắng cho quận chúa.
Sơn Trà vừa dứt lời, Long Nhất ở chỗ tối lên tiếng: “Thanh Lâu thì sao? Làm việc lớn không cần câu nệ tiểu tiết.”
Long Nhất có chút kích động hắn muốn tới thanh lâu, nghe nói nam nhân đều thích nơi đó, hắ còn chưa được đi, cho nên rất muốn thử.
Lúc này Long Nhất không dùng bí âm, nên Sơn Trà cũng nghe thấy, mặt mày khinh thường hướng Long Nhất hừ một tiếng: “Nam nhân các ngươi đều không có ai tốt, ngươi muốn đi là chuyện của ngươi, quận chúa là lá ngọc cành vàng, chỗ đó không có gì tốt, nếu để lộ ra quận chúa sẽ gặp phiền phức.”
Vân Nhiễm sửa sang lại quần áo nhìn Sơn Trà: “Sơn Trà không cần lo lắng, sẽ không có ai nhận ra, đêm nay mọi sự chú ý đều tập trung trêm người Hoa Tưởng Dung, ai để ý đến ta làm gì.”
“Đúng vậy ta cũng sẽ bảo vệ quận chúa, không cho ai nhận ra nàng, chẳng lẽ ngươi không muốn đi sao, chẳng lẽ ngươi không động tâm sao?” Long Nhất dụ dỗ Sơn Trà, mặt Sơn Trà tái đi, nàng đang khuyên quận chúa, lại đổi thành mình muốn đi, dụ dỗ nàng, nếu hắn ở trước mặt nàng nàng sẽ đánh hắn, Sơn Trà đột nhiên cười cười: “Long Nhất, ngươi có biết bây giờ ta muốn làm gì không?”
Long Nhất trả lời theo phản xạ: “Muốn làm gì.”
“Đánh mặt người, đá mông người, đồ nam nhân thối, không phải là muốn đi xem hoa khôi sao?” Sơn Trà tức giận mắng, mắng xong cười nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa, chúng ta đi thôi.”
Long Nhất im lặng không nói gì, nữ nhân này trở mặt cũng thật nhanh, chẳng qua hắn chỉ đồng ý với quận chúa một câu, vậy mà đã muốn đánh hắn đá hắn, đúng là độc nhất là lòng dạ nữ nhân. Hừ!
Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà ra ngoài, nàng vừa xuất hiện, Tiêu Bắc Dã đã giơ ngón tay cái ca ngợi: “Vân Nhiễm, ngươi cải nam trang thật tuấn tú nha, ngoại hình này có thể đánh bại nhiều người, ngay cả bản thế tử cũng xếp sau.”
Vân Nhiễm chỉ dịch dung đơn giản các đường nét trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên, nhưng nếu không nhìn kỹ cũng không phát hiện nàng là Vân Nhiễm.
Hôm nay nàng mặc một thân cẩm bào màu lam, thắt lưng đúc đồng, có đeo một túi thơm, cả người tuấn tú, ý cười ôn nhuận chính là một thiếu niên xinh đẹp, khó trách Tiêu Bắc Dã tán thưởng, Vân Nhiễm cười càng sâu, nhìn Tiêu Bắc Dã: “Tiêu thế tử nói hơi quá lời, ngươi cùng Cơ thái tử, Yến quận vương được người trong thiên hạ xưng là thiên hạ tam kiệt, ta nào dám so sánh.”
“Nếu Vân Nhiễm là nam nhân, bản thế dám khẳng định thiên hạ không phải tam kiệt mà là tứ kiệt.”
Tiêu Bắc Dã phóng khoáng cười rộ lên, lời nói khiến người ta yêu thích, Vân Nhiễm vui vẻ, nam nhân này tướng mạo tốt, thân thế cũng tốt, thật sự là nam nhân hiếm có.
“Tiêu thế tử đánh giá ta quá cao.”
Vân Nhiễm xua tay, hai người cười nói đang chuẩn bị rời khỏi viện Như Hương, Lệ Chi đi tới bẩm báo: “Quận chúa, có người tới báo thái tử Đông Viêm đến chào hỏi quận chúa, quận chúa có gặp hay không.”
Vân Nhiễm hơi nhíu mi nhìn Tiêu Bắc Dã, Tiêu Bắc Dã bất mãn nhíu mày: “Thật sự khiến người ta tức giận, ta vừa tới hắn sẽ đến, đúng là phiền phức.”
Tiêu Bắc Dã ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm: “Hay là chúng ta đi theo cửa hông ra ngoài, chuyện tới thanh lâu vẫn ít người biết thì tốt hơn, nhiều người dễ dèm pha.”
Đã có hắn, còn thêm Cơ Kình Thiên, chỉ sợ sẽ kinh động Thiên Kiều Các, nhưng nếu chỉ có hai người bọn họ sẽ không thu hút sự chú ý của mọi người.
Đêm nay nàng đến Thiên Kiều Các ngoại trừ xem náo nhiệt chính là muốn biết, Hoa Tưởng Dung có làm theo chỉ dẫn của nàng, nếu nàng ta làm, nàng sẽ phái Long Nhị thừa lúc hỗn loạn bảo hộ Hoa Tưởng Dung rời thành trong đêm, nếu Hoa Tưởng Dung đáp ứng dĩ nhiên sẽ phái người đưa thư ra ngoài.
“Được, chúng ta lặng lẽ đi ra từ cửa hông.”
Vân Nhiễm đi trước, dặn dò Lệ Chi: “Ngươi ra nói với Cơ thái tử, bản quận chúa đã ra ngoài ăn cơm với Tiêu thế tử, không có trong phủ.”
“Ân, quận chúa.”
Vân Nhiễm cùng Tiêu Bắc Dã lặng lẽ đi ra từ cửa hông, sao đó lên xe ngựa, Tiêu Bắc Dã cũng không dẫn theo nhiều thuộc hạ, bên cạnh chỉ có một người, Vân Nhiễm cũng chỉ có một mình Sơn Trà, vài người rời khỏi phủ Vân vương, đi tới Thiên Kiều Các, thấy thời gian còn sớm Tiêu Bắc Dã đề nghị kiếm tửu lâu ăn cơm, chờ đến tối mới đi Thiên Kiều Các, lúc này người tới Thiên Kiều Các còn chưa đông, đi tới cũng không giải quyết được chuyện gì, Vân Nhiễm đáp ứng.
Hai người tới tửu lâu ăn cơm, trên dưới lầu đều có không ít người đang bàn tán nhiều nhất chính là chuyện bán đấu giá đêm đầu tiên của Hoa Tưởng Dung hoa khôi Thiên Kiều Các, tuy rằng bọn họ không có khả năng ôm được hoa khôi, nhưng đến xem náo nhiệt cũng tốt, huống chi Thiên Kiều Các ngoài Hoa Tưởng Dung mỹ nữ nhiều như mây.
Vân Nhiễm cùng Tiêu Bắc Dã vừa đi vừa nói chuyện.
“Nam nhân các ngươi quả nhiên là ăn trong bát ngó trong nồi, ở nhà có vài người, bên ngoài còn muốn vụng trộm, trời sinh là quỷ phong lưu.”
Tiêu Bắc Dã nhíu mày, nhìn Vân Nhiễm hạ giọng: “Lời này cũng không nên nói, hiện tại ngươi là nam nhân, nếu để những người khác nghe thấy sẽ nghi ngờ.”
Vân Nhiễm cười rộ lên vỗ trán: “Là ta sơ xuất.”
Tiêu Bắc dã nhìn nữ tử cải nam trang, như nước mùa thu, ngẩng đầu cúi đầu đều mang theo sự tự tin, sinh động rực rỡ khắc sâu vào lòng hắn, nhìn nàng, hắn không kiềm chế được tâm tình, muốn trầm luân, cam nguyện cùng nàng đi tới cùng trời cuối đất.
“Kỳ thật lời ngươi nói cũng không đúng, không phải tất cả nam nhân nhiều như vậy, cũng có người nguyện giữ mình trong sạch, không phong lưu, đa tình, dĩ nhiên đại đa số là đa tình, nhưng cũng không phải tuyệt đối.”
Tiêu Bắc Dã nói, Vân Nhiễm tiếp lời: “Không phải ý Tiêu thế tử muốn nói, mình chính là người giữ mình trong sạch.”
Vân Nhiễm làm ra vẻ ngạc nhiên, Tiêu Bắc Dã cười ha hả: “Đúng vậy, ta chính là người giữ mình trong sạch cho nên ngươi xem có nên gả cho ta, bỏ lỡ một người tốt như vậy, về sau có muốn đi tìm cũng không được, đúng rồi, thông báo lúc trước của ngươi là thật đi.”
“Ngươi thật đúng là mặt dày, sao lại khoa trương như vậy, nếu ngươi thực sự tốt như vậy thi để ta tự phát hiện ra đi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện tiến vào phòng, tiểu nhị nhanh chóng mang đồ ăn tới, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này cũng nói tối chuyện tối nay đi Thiên Kiều Các.
“Chuyện tối nay tới Thiên Kiều Các, trăm ngàn lần không cần để lộ dấu vết, nếu để người khác biết ngươi là quận chúa Trường Bình có thể sẽ gặp phiền phức.”
“Ân, ta đã biết,” Vân Nhiễm gật đầu, trong lòng cảm thấy Tiêu Bắc Dã không tệ, chu đáo cẩn thận, tiến lui thích hợp, không khiến người ta cảm thấy đột ngột không thoải mái.
“Gần đây Ninh Cảnh thế nảo?”
Vân Nhiễm nhớ tới Ninh Cảnh, Tiêu Bắc Dã thở dài, “Ta phát hiện hai ngày nay hình như hắn không vui.”
Vân Nhiễm biết vì sao Ninh Cảnh không vui, nàng nói nghĩ cách để hắn đến ở phủ Vân vương nhưng bây giờ vẫn chưa có động tĩnh, tên kia tự nhiên sẽ không vui.
“Lúc trước hắn muốn tới ở phủ Vân vương, ta nói chờ hai ngày sẽ nghĩ cách để hắn chuyển đến, đại loại là mất hứng.”
Vân Nhiễm cũng không giấu chuyện này, Tiêu Bắc Dã cũng không hỏi nhiều, nam nhân này luôn biết cái gì không nên hỏi.
“Khó trách, sao ta hỏi hắn không chịu nói, hóa ra là chuyện này, có cần ta hỗ trợ không?”
Tiêu Bắc Dã hỏi, Vân Nhiễm lắc đầu, đang muốn nói cảm ơn, vừa ngẩng đầu đã thấy thân mình Tiêu Bắc Dã bay ra ngoài cửa sổ, lướt đi như một cơn gió, Vân Nhiễm kinh ngạc chạy nhanh tới, nhìn thấy trên ngã tư đường đang có một chiếc xe ngựa lao tới, giữa đường một tiểu hài tử đang tìm kiếm gì đó, căn bản không biết nguy hiểm đang rình rập, sở dĩ Tiêu Bắc Dã bay ra ngoài là vì cứu đứa nhỏ nghịch ngợm này.
Vân Nhiễm khẩn trương nhìn ngã tư đường, cũng may thân thủ Tiêu Bắc Dã cực tốt, tốc độ nhanh chóng ôm lấy tiểu gia hỏa kia, chiếc xe ngựa phanh gấp lại, Tiêu Bắc Dã thả đứa bé trong tay ra, sắc mặt âm ngao nhìn chằm chằm phu xe: “Các ngươi thiếu chút nữa đâm vào người khác, có biết không?”
Sắc mặt phu xe khó coi, giữ chặt giây cương, giải thích: “Thật xin lỗi, trong xe có bệnh nhân, hiện tại đang nguy cấp, cần đưa đưa đến y quán, cho nên mới chạy nhanh một chút, cảm ơn đại hiệp đã ra tay cứu đứa nhỏ.”
Tiêu Bắc Dã vốn đang tức giận, nghe thấy phu xe nói vậy kìm chế lửa giận, phất tay: “Ngươi đi đi, chạy chậm một chút, đừng đâm vào người khác.”
“Dạ,” phu xe kia nhanh chóng rời đi, đứng trên ngã tư đường phụ thân đứa nhỏ cuối cùng cũng có phản ứng, vẻ mặt sợ hãi chạy đến ôm đứa bé, cảm tạ Tiêu Bắc Dã, Tiêu Bắc Dã khoát tay nhảy lại lầu hai, phía sau vang lên một tràng vỗ tay.
Đợi hắn ngồi xuống, Vân Nhiễm mỉm cười rót rượu cho hắn.
“Tiêu thế tử thật thiện lương có tấm lòng bồ tát.”
Tiêu Bắc Dã khẽ cười, phất tay nói: “Thiện lương không dám nhận, bản thế tử cung là thế tử phủ Cung thân vương, tay cầm ba mươi vạn trọng binh, giết người vô số, trên chiến trường hoặc những kẻ phạm tội ác tày trời, bản thế tử sẽ không bỏ qua, nhưng đối với bá tánh bình dân không có năng lực phản kháng, bản thế tử sẽ không ra tay với họ.”
Vân Nhiễm nghe lời hắn nói ánh mắt hơi trầm. Quan niệm của Tiêu Bắc Dã quả thật không sai, nàng cũng từng nghĩ như vậy, đối với người yếu đuối không có năng lực phản kháng sẽ không tùy tiện giết lung tung, trừ khi tội ác tày trời. Cho nên nàng sáng lập ra Lãm Y Cốc chính là để cứu giúp những người không có năng lực phản kháng, nàng không cần người khác ghi nhớ mình tốt đẹp, chỉ là muốn cứu người.”
“Tiêu thế tử năng lực phi phàm, nếu có khả năng, có thể sẽ giành được giang sơn đoạt được thiên hạ.”
Vân Nhiễm bất động thanh sắc thử Tiêu Bắc Dã, Tiêu Bắc Dã không thèm để ý: “Tranh giành thiên hạ, bản thiên hạ không có dã tâm đó,”Nói tới đây hắn dừng lại một chút nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm a Vân Nhiễm, may mắn ngươi không phải là nam nhân, nếu không sẽ khiên thiên hạ lâm vào cảnh sinh linh đồ thán, ngươi không biết tranh giành thiên hạ sẽ khiến biết bao người bị thương, sẽ có bao nhiêu người chết, dân chúng đều sống không yên, nữ nhân thê tử chết vô số.”
Tiêu Bắc Dã nói xong lắc đầu: “Ta không đành lòng nhìn thấy cảnh như vậy, cho nên không cần đi tranh thiên hạ, ta chỉ muốn nghĩ giữ gìn hòa bình cho thiên hạ, như hiện tại là rất tốt.”
Vân Nhiễm âm thầm cho Tiêu Bắc Dã thêm một điểm cộng, nàng còn tưởng người như hắn sẽ có dã tâm đoạt thiên hạ, không ngờ hắn lại là người như vậy, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Vân Nhiễm cười rộ lê: “Được rồi, cơm cũng đã ăn xong, chúng ta nên tới Thiên Kiều Các thôi, chắc bây giờ bên trong đã kín chỗ, đến muộn, chỉ sợ chỗ ngồi cũng không có.”
“Được, đi thôi, bản thế tử cùng ngươi tới đầm rồng hang hổ chơi một vòng.”
Vân Nhiễm cười không dừng chỉ Tiêu Bắc Dã: “Tiêu thế tử, có hơi quá lời không? Chỉ là đi một chuyến tới Thiên Kiều Các? Sao lại thành đầm rồng hang hổ.”
“Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua một câu nói sao? Nữ nhân là cọp mẹ, Thiên Kiểu Các nhiều cọp mẹ như vậy có thể không đáng sợ sao.”
Tiêu Bắc Dã nói xong, Vân Nhiễm lại cười rộ lên, nàng phát hiện Tiêu Bắc Dã thật sự có thể khiến người khác vui vẻ, nam nhân này như ánh mặt trời, có chút khác so với suy nghĩ của nàng.
Hai người rời tửu lâu, đi thẳng tới Thiên Kiều Các.
Bên trong Thiên Kiều Các, ánh đèn rực rỡ, người người tấp nập cực kỳ náo nhiệt, lúc Tiêu Bác Dã cùng Vân Nhiễm tới chỉ nghe thấy trong đại sảnh ồn ào tiếng nói chuyện, không ngừng vang lên tiếng các cô nương mời chào khách, Vân Nhiễm cùng Tiêu Bắc Dã đi vào cũng không có ai tiếp đón bọn họ.
Các ma ma cô nương đang vây quanh một đám khách nhân, không cần nhìn cũng biết là hào môn quyền quý trong kinh thành.
Ngược lại bọn họ lại không có người tiếp đón, Vân Nhiễm hơi bực mình, tuy đã tự làm thấp mình để thuận tiện hành động, nhưng tốt xấu gì cũng nên có người đón tiếp bọn họ, sắp xếp một phòng riêng, rót trà chứ, hiện tại một cái liếc mắt cũng không có.
Vân Nhiễm không nhịn được lên tiếng: “Có khách tới, người tiếp đón đâu?”
Một tiếng kêu các ma ma, cô nương đều quay lại, ôi trời ơi.
Hai nam nhân thật tuấn tú, tao nhã, khí phách cuồng dã, các cô nương đều thích, mắt sáng lên.
Vài ánh mắt nhìn lại đây, người người đều xuất sắc, dẫn đầu là một nam nhân mặc cẩm bào màu trắng, dáng người như trúc ngọc thụ lâm phong, câu hồn đoạt phách, ngũ quan tuấn mỹ, cười sáng lạn như nắng, hơi nâng mắt lên nhìn hai người cách đó không xa, Tiêu Bắc Dã, còn có Vân Nhiễm?
Yến Kỳ cười càng sâu, trong mắt lại nổi sóng ngầm, nha đầu kia lại đi cùng Tiêu Bắc Dã cải nam trang đến kỹ viện, trong lòng Yến Kỳ đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, người này có biết chỗ này là kỹ viện không, một nha đầu như nàng tới kỹ viện làm gì, chẳng lẽ không biết nếu để người khác phát hiện ra nàng sẽ gặp phiền phức.
Thần sắc trên mặt Yến Kỳ không thay đổi, nhưng trong lòng đã hiện lên muôn vàn suy nghĩ.
Đúng sau Yến Kỳ là Vân Tử Khiếu, ông cũng nhận ra Vân Nhiễm đi cùng Tiêu Bắc Dã, ông có một loại xúc động muốn bóp chết nha đầu kia, nào có nữ nhi nhà ai lại cùng cùng nam nhân tới kỹ viện, ông thật muốn tới xách tai nàng qua đây gầm lên quát đây là chỗ con nên tới sao?
Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm rồi lại nhìn Tiêu Bắc Dã, nhìn thấy nào cũng không hài lòng, nam nhân nhất định không có ý định tốt, nhất định là hắn dụ dỗ nữ nhi tới thanh lâu, hắn muốn làm gì?
Vân Nhiễm không nhìn hai nam nhân đối diện, vẻ mặt vân đạm phong khinh gẩy sợi tóc mai nhìn các tú bà cùn cô nương: “Có phòng riêng không, lấy cho ông đây một phòng.”
Nàng vừa nói xong, khóe miệng Yến Kỳ cùng Vân Tử Khiếu cứng đờ, thật muốn bước đến kéo nha đầu kia ra, còn dám xưng ông.