Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời!

Chương 110: Đội trưởng phải cùng ta đánh ba nhi (13)


Đọc truyện Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời! – Chương 110: Đội trưởng phải cùng ta đánh ba nhi (13)

Xin hỏi hai vị, năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Đã tốt nghiệp mẫu giáo chưa?

Học sinh tiểu học cãi nhau còn đỡ hơn.

Vẻ mặt mấy người xung quanh đều đầy hắc tuyến.

“A.” Cố Tầm Xuyên nhướng mày.

“Đội trưởng, anh chính là ức hiếp người mới!” Sở Từ biểu tình bất mãn lên án.

“Ồ, đúng vậy a.” Cố Tầm Xuyên đứng dậy đưa tay xoa đầu tiểu cô nương, thanh âm có phần nguy hiểm nói, “Tôi yêu quý nhóc thì tôi mới làm vậy, ngược lại nếu là Trương Cẩn thì tôi đã sớm tống cổ cậu ta khỏi đây từ lâu rồi.”

Trương Cẩn vô tội nằm không cũng trúng đạn:…. TMD, tại sao lại liên quan cậu vậy? Trợ lí không phải cũng là người sao? Sao lại có thể tuỳ tiện bị bắt nạt vậy?

Nhưng nhìn gương mặt của Cố Tầm Xuyên, Trương Cẩn dù tức giận nhưng vẫn không dám nói gì.

Cửa phòng tập mở ra, Tiểu Tường xách theo một đống đồ đi vào, nhướng mày nhìn cảnh tượng trước mặt nói, “Thế nào rồi? Nhanh như vậy đã trao đổi tâm tình rồi sao?”

Trương Cẩn quay đầu, liếc mắt ai oán nhìn Tiểu Tường một cái.


Trao đổi tâm tình ở chỗ nào? Đây rõ ràng là cái trường mẫu giáo SJ mới mở cửa, các thành viên đều ở đây, lại chỉ có mình cậu bị bắt nạt a.

Cậu đã làm gì đâu?

Có thể thấy không khí ở đây rất tốt, Tiểu Tường cũng không nhiều lời, giơ tay xách mấy cái đồ vật lên, “Món cổ vịt cay mà dì Căn trước khi đi để lại cho mấy cậu.”

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, chỉ riêng có Cố Tầm Xuyên đứng bên cạnh, lạnh nhạt ngô một tiếng.

Nhận thấy được ngữ khí hôm nay của Tầm Xuyên có phần không đúng, rốt cuộc ngày thường đối với loại đồ ăn này anh đều không có hứng thú, nhưng ít ra cũng đều ăn, hôm nay là làm sao vậy?

Tiểu Tường nhướng mày, Trương Cẩn cầm một cái cổ vịt lên, thấy vậy liền giải thích, “Xuyên ca gần đây bị loét miệng, không ăn được cái này, thế nên phần của anh ấy để em giải quyết cho.”

Cố Tầm Xuyên liếc mắt nhìn Trương Cẩn, sau đó xoay người đi tới ghế sô pha trong phòng tập ngồi xuống.

Đôi mắt Sở Từ sáng ngời, cầm một cái cổ vịt lên, sau đó chạy đến ngồi xuống cạnh Cố Tầm Xuyên.

Cố Tầm Xuyên khó hiểu ngô một tiếng, lại thấy tiểu cô nương nghiêm túc cầm cổ vịt lên gặm.

Làm cái gì vậy?


Mấy người khác cũng đang thắc mắc Sở Từ muốn làm gì, sau đó lại thấy một cảnh tượng.

“Ai nha, anh xem cái cổ vịt này, vừa thơm vừa cay vừa ngon…” Nói vậy, cô chớp chớp mắt nghiêng đầu, “Đáng tiếc là đội trưởng không được ăn.”

Trương Cẩn:….

Lưu Văn:….

An Hữu Chi:….

Tiểu Tường:….

Không gian yên tĩnh đến quỷ dị, ngay sau đó Trương Cẩn không nhịn được cười phun thành tiếng, sau đó giống như phản ứng dây chuyền, những người còn lại cũng bắt đầu cười lớn.

Trong sự vui vẻ này, mặt mũi Cố Tầm Xuyên hoàn toàn tối sầm lại, đứng dậy, định đưa tay niết khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương, “Ồn ào quá, chân ngắn.”

Sở Từ nhanh nhẹn tránh khỏi bàn tay Tầm Xuyên, lần này không hề quan tâm tới lời nói của anh, vui vẻ gặm cổ vịt rồi chạy xuống phòng bếp tìm chút nước cho bớt cay.

Tiểu Tường nén cười đi tới, đặt đồ đạc lên bàn nói, “Sao cậu lại đi chọc giận con gái nhà người ta rồi?”

Cố Tầm Xuyên thấp giọng hừ một tiếng, nâng mi mắt nhìn anh ta một cái, sau đó mới thấp giọng nói, mang theo một ý cười.

“Có thể là bị bắt nạt hơi quá?”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.