Đọc truyện Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời! – Chương 109: Đội trưởng phải cùng ta đánh ba nhi (12)
Mấy người hơi đáng sợ rồi đó?!
Trung đơn nguyên bản vẫn còn là người hơi bảo thủ, hiện tại trở thành người mà kể cả có tám kẻ địch xông vào cũng không giết nổi, nếu lên sân thi đấu thì chẳng phải là muốn lên trời rồi sao?
So với ba người Trương Cẩn kinh tâm động phách, những người đồng đội chơi với Sở Từ và Cố Tầm Xuyên đều sợ đến lạnh run.
Cho dù bên đối thủ có tận ba người trực tiếp xông lên, thì liền bị người này chặn lại bao vây, một bộ dáng đừng có đi nữa.
Ngay từ đầu cũng có người hỏi có phải ngươi có chuyện gì hay không mà ra tay tàn bạo như vậy? Kết quả liền bị chụp đánh chết, một đám hóng hớt bên ngoài liền hô lớn 666!
Tiểu cô nương thật lợi hại.
Mấy người nhìn thoáng qua qua Sở Từ, chỉ thấy đầu ngón tay cô khẽ lay chuyển trên bàn thím, phía sau có năm người đuổi theo, bên kẻ địch đã vô cùng giận dữ rồi, một hai phải giết chết Sở Từ hoặc Cố Tầm Xuyên, ngay cả căn cứ nhà mình cũng không cần, điên cuồng đuổi theo.
Bọn Trương Cẩn chỉ nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của tiểu cô nương, trong trò chơi nhân vật đang chạy điên cuồng, thả diều giết chết một kẻ địch, sau đó nhanh chóng đi tới chỗ Cố Tầm Xuyên, bay qua trở ngại, tiện thể còn buff một chút máu của anh mang đi.
Sau đó ném Cố Tầm Xuyên vào chỗ kẻ địch, còn mình sau khi “chuyển phát nhanh” xong liền phủi mông bỏ chạy.
Vì vậy Cố Tầm Xuyên đã sớm bị tàn tạ một phen ngoan cường chống lại kẻ địch, vừa giết được một người, sau đó liền bị thực lực của Sở Từ tiễn hắn quy thiên.
Lúc này tiểu cô nương mới quay lại chỗ cũ, mấy tên địch còn chưa kịp ăn mừng khi giết chết được Cố Tầm Xuyên thì đã bị đánh chết.
Thành công bán được đội trưởng SJ và hạ được ba mạng một cách dễ dàng.
An Hữu Chi:…
Lưu Văn:….
Trương Cẩn:…
Đây là cái thao tác gì vậy?
Trong phòng huấn luyện, mọi người đều im lặng, đồng đội trong trò chơi cũng im lặng, không biết nên khen Sở Từ thao tác nhanh nhạy, hay là nghiêm khắc lên án ý đồ bán đứng đồng đội rõ ràng của cô.
Vẻ mặt lười biếng của Cố Tầm Xuyên, thay vào đó là trầm ngâm, đôi mắt híp lại lộ ra tia nguy hiểm, “Cô có ý kiến với tôi?”
Sở Từ quay đầu, phối hợp với âm thanh thắng lợi trong trò chơi, vẻ mặt chân thành nói, “Đâu có đâu, Xuyên ca, tôi đã tính rõ ràng đây là biện pháp tốt nhanh nhất để kết thúc cũ trò chơi, lấy đại cục làm trọng a.”
Nói xong liền chớp chớp đôi mắt to tròn, một bộ dáng muốn làm cho người ta tin tưởng, nhưng vừa rồi thao tác của cô rõ ràng như dán theo ba chữ “tôi ghi thù”.
Tin được chuyện này đúng là có quỷ.
Cố Tầm Xuyên nhướng mày, giơ tay nói, “Nào, tiếp tục.”
Kế tiếp, ba người Trương Cẩn đều nhìn hai người trong đội ngũ mở ra chế độ chém nhau.
Ngươi bẫy chết ta một lần, ta bẫy chết ngươi một lần, ngươi đoạt ta buff, ta đoạt ngươi buff, đám người Trương Cẩn xem đến kinh hồn táng đảm, sợ rằng hai người nay sẽ vứt con chuột sang một bên mà xông vào đánh nhau thực sự.
Rốt cuộc trận này hai người chỉ có đánh qua đánh lại hãm hại lẫn nhau, so với xem đấu giải thì cái này còn kích thích thú vị hơn.
Cố Tầm Xuyên lợi dụng chân dài xoay cái ghế lại, khẽ liếm khoé môi, cứ như vậy nhìn tiểu cô nương.
Sở Từ trừng mắt, không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Thế nào? Muốn đánh nhau sao?!
Chợt nghe anh nói, “Chân ngắn.”
“Ông chú già!!!”