Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 173: Ta Nhất Định Phải Cứu Đại Nương


Đọc truyện Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị – Chương 173: Ta Nhất Định Phải Cứu Đại Nương


“Bệ hạ, đêm qua Sóc vương cảm thấy thời cơ chín muồi, đã ra tay quét dọn loạn đảng.” Chu Phóng hồi bẩm.
Chuyện này Cao Tấn đã biết, trước khi ra tay Cao Nguyệt đã xin phép Cao Tấn.

Kế hoạch của Cao Nguyệt chu đáo chặt chẽ, Cao Tấn tán thành, cho Chu Phóng âm thầm giúp Cao Nguyệt triệu tập nhân thủ, chính là để lần này ra tay vạn vô nhất thất.
“Cái này trẫm biết, chẳng lẽ kế hoạch của Nguyệt Nhi có biến?” Cao Tấn hỏi.
Chu Phóng nói:
“Kế hoạch của Sóc vương điện hạ không thay đổi.

Dưới sự chỉ huy của điện hạ, hành động của chúng ta rất thuận lợi.

Đại bộ phận loạn đảng ở Lộ An thôn đều đã bị bắt.

Chỉ là Cao Du được một vài hộ vệ liều chết cứu đi.

Bọn hắn không nhiều người, con đường đào tẩu cũng không bí mật.

Nhưng trong đám hộ vệ có hai ba cao thủ tuyệt đỉnh.

Chỉ bấy nhiêu người vây quanh Cao Du mà chúng ta vẫn không có khả năng hạ thủ.”
Sau khi cướp Cao Nguyệt đi, thủ hạ Cao Du giấu hắn ở Lộ An thôn ngoại ô ba dặm.

Lộ An thôn này chính là cứ điểm xa nhất của loạn đảng Cao Du.

Những người được thu lưu phần lớn là của các phủ bị liên lụy chuyện năm đó của Tiền Thái tử, có nô bộc, có gia quyến của thuộc thần.

Bọn hắn được Cao Du hiệu triệu lại một chỗ, dồn nén ý chí muốn làm đại sự một phen.
Trừ Lộ An thôn, Cao Du còn có bốn cứ điểm khác, Cao Nguyệt tốn khoảng thời gian nửa năm mới điều tra hết được toàn bộ cứ điểm và những người có liên quan đằng sau.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói thẳng đi.”
Cao Nguyệt ẩn núp thời gian dài như vậy, cuối cùng quyết định động thủ trong hai ngày này, theo lý mà nói không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lúc này rèm châu ngăn với tẩm cung vang lên, Tạ Khuynh bước ra, Chu Phóng vội khom mình hành lễ:
“Hoàng hậu nương nương.”
Tạ Khuynh đưa tay cho hắn miễn lễ, hỏi:
“Không cần để ý tới ta, các ngươi tiếp tục đi.”
Chu Phóng lại ngẩng đầu nhìn Tạ Khuynh, lui về sau một bước, nói:
“Đám người Cao Du chạy về hướng phụ cận Phong An thôn ở ngoại ô.”
Tạ Khuynh nhất thời không kịp phản ứng, không biết vì sao Chu Phóng lại nhìn nàng khi nói mấy lời này.

Vẫn là Cao Tấn phản ứng kịp thời, trầm giọng hỏi:
“Phong An thôn? Từ đường Tạ gia?”
Chu Phóng gật đầu: “Vâng.”
Lúc này Tạ Khuynh mới giật mình:

“Cái gì? Bọn hắn…”
“Cao Du cầm đầu loạn tặc chạy vào Phong An thôn, bắt Tướng quân phu nhân.

Sóc vương điện hạ tự mình lãnh binh canh giữ bên ngoài Phong An thôn giằng co cùng loạn đảng.

Điện hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ, đã sai thần quay về hỏi ý kiến Bệ hạ.”
Đây chính là nguyên nhân Chu Phóng vội vã hồi cung.
Tạ Khuynh thở dài ngồi xuống, không thể nào ngờ tới chuyện sẽ đến nước này.
Thái thị bị lão Tạ đẩy vào từ đường cảnh tỉnh ba năm.

Bây giờ chỉ mới một năm trôi qua, nếu xảy ra chuyện gì, không chỉ Tạ Khuynh không biết ăn nói sao với lão Tạ, mà lão Tạ cũng không biết ăn nói sao với Thái gia.
“Cao Du này chó cùng dứt dậu sao?” Tạ Khuynh la lên.
Cao Tấn lắc đầu:
“Không phải hắn chó cùng dứt dậu, mà là hốt thuốc đúng bệnh.”
Đây đại khái là lá bài cuối cùng của Cao Du, nếu không phải bị đồn tới đường cùng, phỏng chừng hắn sẽ không lật ra.
Chỉ là không ngờ, hắn lại đánh chủ ý lên Tạ gia.
“Sóc vương điện hạ còn đang ở ngoài Phong An thôn chờ lệnh, Tướng quân phu nhân này…!Nên cứu hay không?” Chu Phóng hỏi.
Tạ Khuynh trách mắng:
“Tướng quân phu nhân đương nhiên phải cứu!”
Chu Phóng ý thức được mình nói sai, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội:
“Nương nương bớt giận, thần nhất thời vô ý đã nói sai.”
Tạ Khuynh thở dài cho hắn dậy, hỏi Cao Tấn đang nhíu mày im lặng:
“Làm sao bây giờ? Nhất định phải cứu Tướng quân phu nhân!”
Cao Tấn gật đầu: “Ta biết.”
Người thì nhất định phải cứu, nhưng vấn đề là cứu thế nào để vừa không làm Thái thị bị thương, vừa bắt được Cao Du.
Cuối cùng Cao Tấn quyết định tự mình tới đó, mà chuyện liên quan tới Thái thị Tạ Khuynh quyết không đứng nhìn.
Phái người tới Tây đại doanh báo tin cho Tạ Đạc xong, Tạ Khuynh liền theo Cao Tấn xuất cung đi về hướng Phong An thôn.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Ngoài Phong An thôn, Cao Nguyệt làm tổng chỉ huy ẩn nấp một bên sườn núi, dùng Thiên Lý Nhãn quan sát Phong An thôn.

Với góc nhìn này, hắn vừa vặn thấy được Thái thị đang bị cao Du trói trong từ đường.
Thái thị bị trói trên một gốc cây khô trong viện, thời tiết này trên cây trụi lủi, gió bấc vẫn luôn gào thét, Thái thị đã bị trói hơn nửa ngày, cóng đến mức vẻ mặt hốt hoảng tiều tụy không chịu nổi.
Nghe thấy sơn đạo sau lưng có tiếng động, Cao Nguyệt thu hồi Thiên Lý Nhãn, xoay người lại nhìn, quả nhiên trông thấy Cao Tấn và Tạ Khuynh song song đi lên núi.
Từ khi Cao Nguyệt đưa ra yêu cầu lấy thân làm mồi nhử, tính luôn hai tháng ngồi trong ngục, đến nay đã hơn nửa năm.

Trong khoảng thời gian này mặc dù hắn thường xuyên liên lạc với Cao Tấn, nhưng lại chưa từng gặp mặt lần nào.
Nửa năm rèn luyện đã bào mòn nét non nớt trên người thiếu niên, thay vào đó là sự rắn rỏi và già dặn.
Cao Nguyệt của bây giờ cao hơn, cường tráng hơn, khuôn mặt thiếu đi sự ngây thơ nhìn càng thêm kiên nghị.
“Hoàng thúc, hoàng thẩm, hai người tới rồi.”
Cao Nguyệt nói xong muốn hành lễ, Cao Tấn đã ngăn cổ tay hắn:

“Không cần đã lễ, vất vả cho ngươi.”
“Không vất vả.

Đều là do ta điều tra không tỉ mỉ mà ra.

Ta không ngờ bọn hắn còn giữ một đường lui như vậy, bây giờ không biết phải làm sao mới đúng.”
Cao Nguyệt nói, hắn nhận hết trách nhiệm vào người.
Tạ Khuynh an ủi:
“Đừng nói như vậy.

Ngươi cũng không phải thần tiên, sao có thể đoán trước tất cả.

Mau nói cho chúng ta biết tình huống bây giờ thế nào.”
Cao Nguyệt thuật lại giản lược một lần, cũng không khác với những gì Chu Phóng nói.

Tạ Khuynh cầm lấy Thiên Lý Nhãn, dựa theo góc độ Cao Nguyệt chỉ, nhìn thấy Thái thị đang bị trói trên tàng cây.
Sắc mặt bà trắng như tờ giấy, búi tóc tán loạn, đôi môi bị gió bấc thổi đến khô nứt, đang nửa híp mắt, cánh tay và đùi đều có vết thương, nửa người đều là máu, có vẻ như sắp không chống đỡ được nữa.
Trừ Thái thị, bọn người Cao Du cái bóng cũng không thấy.
“Những người khác đâu? Đều trốn trong phòng sao?” Tạ Khuynh hỏi.
Cao Nguyệt nói:
“Đúng.

Bọn hắn rất giảo hoạt, chỉ trốn trong tối.

Ta phái người tới thăm dò hai lần, vô cùng bí mật nhưng vẫn bị phát hiện.

Bọn hắn từ một chỗ gần đó dùng nỏ bắn mũi tên lên người Tướng quân phu nhân.

Thử hai lần đều không được, ta liền án binh bất động.”
Tạ Khuynh thầm mắng một câu, khó trách bọn chúng công khai cột Thái thị trong viện.
“Bọn hắn muốn gì?” Cao Tấn thu hồi Thiên Lý Nhãn, trầm giọng hỏi.
Cao Nguyệt nói:
“Vẫn chưa đàm phán, Cao Du chỉ nói muốn gặp ngài.

Trừ ngài, hắn không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.”
Cái này Chu Phóng đã nói với hai người lúc trên đường tới, Cao Tấn đã biết.
Tạ Khuynh lại hỏi:
“Bọn hắn có bao nhiêu người? Nói là có bốn cao thủ tuyệt đỉnh, vậy tuyệt đỉnh đến mức nào?”
Cao Nguyệt nghĩ nghĩ, trả lời:
“Bọn hắn lợi hại bao nhiêu ta không biết cụ thể, nhưng ta nhận ra hai người trong đó.


Hình như ngày xưa là cận vệ của Cao Trà, một người họ Triệu mù mắt phải, một người họ Tôn trên xương lông mày có một vết sẹo rất sâu.

Hai người còn lại ta không biết.”
“Dưới sự vây quét của hơn ba trăm ám vệ, bốn người bọn họ vẫn cứu Cao Du đi dễ như trở bàn tay, có thể thấy được là phi thường lợi hại.”
Cao Nguyệt nói xong, Cao Tấn liền nhắc tới hai cái tên:
“Triệu Hoàn Lương và Tôn Hỉ.

Đã nhiều năm như vậy, bọn hắn thế mà thật trung thành.”
Tạ Khuynh chưa từng nghe qua hai cái tên này, hỏi:
“Hai người này có lai lịch gì? Rất lợi hại phải không?”
Chu Phóng có ấn tượng với hai cái tên này, thất kinh hỏi:
“Người Bệ hạ nói là Vân Toa thủ và Thiên Quân kiếm.

Hai người này từng tòng quân nhưng nhiều lần phạm húy, đã bị giam vào đại lao.

Nhưng võ công cao cường, nhà lao không giam được bọn hắn.

Sau khi vượt ngục bọn hắn mai danh ẩn tích, chẳng lẽ là đầu nhập vào dưới trướng Tiền Thái tử?”
Cao Tấn gật đầu.
“Hai người kia phẩm hạnh không ra gì nhưng võ công quả thực hiếm có địch thủ.

Chớ nói chi là ngoài hai người họ còn có thêm hai cao thủ không biết danh tính.

Có bốn người như thế che chở Cao Du, trận chiến hôm nay không dễ đánh rồi.” Chu Phóng thở dài.
Quả thực không dễ đánh.
Nếu như chỉ là bốn cao thủ và một Cao Du thì ngược lại không đáng sợ.

Dẫu võ công cao hơn nữa cũng không địch lại thiên quân vạn mã, nhưng ngặt nỗi bọn hắn lại bắt Thái thị.
Dùng tính mạng Thái thị làm tấm khiên, chỉ cần Thái thị còn trong tay bọn hắn, quan binh bên này cũng sẽ bị trói tay trói chân, không thể vây công.
Lúc này Tạ Đạc đã nhận được tin, từ Tây đại doanh chạy tới.

Sau khi leo lên sườn núi, hắn không kịp hành lễ đã vội hỏi Tạ Khuynh:
“Nương sao rồi?”
Tạ Khuynh thở dài, đưa Thiên Lý Nhãn trong tay cho Tạ Đạc để hắn tự nhìn.
Tạ Đạc nhìn thấy tình cảnh của Thái thị làm sao nhịn được nữa, ném Thiên Lý Nhãn lập tức muốn chạy đi cứu người, bị Tạ Khuynh và Cao Nguyệt cùng lúc giữ chặt:
“Ngươi đi đâu đó?”
Tạ Đạc lo lắng nói:
“Ta đi cứu nương ta! Bà ấy bị thương, sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Nói xong, Tạ Đạc hất tay Tạ Khuynh ra muốn chạy đi, Tạ Khuynh hạ lệnh:
“Ngăn hắn lại!”
Cao Nguyệt trực tiếp ôm chặt lấy Tạ Đạc, Chu Phóng cũng đi tới hỗ trợ.

Tạ Đạc gấp đến mức sắp phát điên:
“Các ngươi cản ta làm cái gì? Ta muốn cứu nương! Buông ra!!!”
Tạ Khuynh hét lên:
“Ở đây ai cũng muốn cứu bà ấy, nhưng ngươi không nhìn thấy vết thương trên tay và đùi bà ấy sao? Phàm là có người tới gần từ đường, lập tức sẽ có ám tiễn từ chỗ tối bắn ra.


Ngươi muốn đại nương bị ghim thêm một tiễn sao?”
Tạ Đạc hoảng hốt, vừa rồi hắn vừa thấy nửa người mẫu thân toàn là máu bị trói trên cây liền không nghĩ được gì khác nữa, giờ nghe Tạ Khuynh nói hắn mới tỉnh táo lại.

Quay lại nhặt Thiên Lý Nhãn lên, Tạ Đạc lần nữa quan sát cẩn thận, quả nhiên nhìn ra nguyên nhân của những vết thương trên người mẫu thân.
Lòng hắn rối loạn, gấp như kiến bò chảo nóng.
“Nếu hắn muốn gặp trẫm thì trẫm sẽ tự tới đó.” Cao Tấn nói.
Chu Phóng và Cao Nguyệt không tán thành, Cao Nguyệt nói:
“Không thể.

Cao Du bây giờ cùng đường mạt lộ, muốn gặp ngài khẳng định là có ác niệm, ngài tuyệt đối không thể trúng kế.”
Chu Phóng cũng nói:
“Đúng vậy.

Bệ hạ, ngài không thể đặt mình vào nguy hiểm được.”
Tâm ý Cao Tấn đã quyết:
“Không cần nhiều lời, trẫm tự có suy tính.

Tạ Tướng quân thay trẫm trấn thủ biên quan, để phu nhân lại kinh thành phó thác vào tay trẫm.

Chỉ cần có trẫm ở đây, Tướng quân phu nhân tuyệt đối không xảy ra chuyện.”
Tạ Khuynh im lặng nhìn Cao Tấn thật lâu.

Tạ Đạc quỳ gối dập đầu hai cái với Cao Tấn, nói:
“Bệ hạ, cho thần đi theo.

Nếu phản tặc dùng ám tiễn đả thương người, thần nguyện làm khiên cho Bệ hạ, liều chết cũng phải cản tên.”
“Nếu có thể đi cùng, ở đây ai không muốn theo Bệ hạ.

Nhưng Cao Du chỉ muốn gặp một mình Bệ hạ, những người khác tới gần một chút cũng không được.” Cao Nguyệt nói.
Tạ Đạc định nói gì đó, Tạ Khuynh đã ngăn cản, nói trước:
“Bệ hạ ở phía trước giữ chân bọn chúng chừng nửa khắc, khinh công ta tốt, sẽ đi vào từ cửa sau thanh lý ám tiễn, tranh thủ cứu người.”
“Nhưng mà, bọn chúng nấp ở một nơi bí mật gần đó, phải thanh lý thế nào? Quá nguy hiểm.” Chu Phóng nói.
Tạ Khuynh tỉnh pháo phân tích:
“Bọn hắn giữ lại tính mạng đại nương, nhất định là muốn trao đổi gì đó với Bệ hạ.

Mà Cao Du nhất định không có gan đơn độc gặp mặt Bệ hạ.

Chỉ cần hắn mang hết cao thủ theo bên mình, tiễn thủ trong tối ta có thể giải quyết.”
“Nhưng mà…” Cao Nguyệt vẫn lo lắng.

Tạ Khuynh cắt ngang:
“Không có nhưng mà, ta nhất định phải cứu đại nương, ai khuyên cũng vô dụng.”
Nói xong Tạ Khuynh nhìn về phía Cao Tấn.

Hắn cũng hiểu được quyết tâm của nàng, hạ lệnh:
“Làm theo ý nàng, chỉ cần xử lý sạch sẽ tiễn thủ trong tối, cứu người liền dễ dàng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.