Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 167: Ta Cũng Có Vài Bí Mật Nhỏ Không Muốn Ai Biết Mà


Đọc truyện Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị – Chương 167: Ta Cũng Có Vài Bí Mật Nhỏ Không Muốn Ai Biết Mà


Cao Nguyệt hồi tưởng lại những người ngày ấy đã đi tới can ngăn lúc phát sinh xung đột, kể ra vóc người, ăn mặc, dung mạo, đặc điểm của bọn họ.

Toàn bộ họa sư của Đại Lý tự đều bị gọi tới, vẽ chân dung theo miêu tả của Cao Nguyệt.

Sau một canh giờ, mười mấy tấm chân dung bày ra trước mặt Cao Tấn.

Quá trình này khiến Tôn đại nhân và La đại nhân không khỏi lau mắt mà nhìn đối với vị Sóc vương điện hạ này.
Trước đó bọn họ chỉ nghĩ vị này gặp may, sau khi được Bệ hạ đón về từ Bắc Liêu không những không bị Tiền Thái tử liên lụy, ngược lại còn kế tục tước vị thân vương của phụ thân mình.
Không ngờ hắn lại có một trí nhớ như vậy, người bình thường lúc loạn lên hoang mang lo sợ còn không kịp, thế mà hắn còn có thể nhớ rõ hình dáng đặc điểm của từng người.
Cao Tấn lật xem từ đầu tới đuôi, không chút nghi ngờ, trực tiếp hạ lệnh cho người mang mấy tiểu nhị An Nhạc phường tới nhận diện.
Rất nhanh, tiểu nhị hôm qua của An Nhạc phường đã được gọi tới hành lang trong Đại Lý tự.

Mười mấy tấm chân dung đặt trước mặt bọn họ, hỏi bọn họ có ấn tượng với những người trong tranh hay không.
Tiểu nhị của An Nhạc phường đều đã được huấn luyện, nhất là đối với khách tới mua Say Hoa Âm càng nhớ kỹ hơn.

Trong số mười mấy người Cao Nguyệt miêu tả, tiểu nhị An Nhạc phường đúng là nhận ra mấy vị khách quen.
Lúc những người khác đang vây quanh truy vấn người tiểu nhị đó, có một tiểu nhị khác cầm hai tấm chân dung không phải khách quen ngẩn người.
Tạ Khuynh và Cao Tấn nhìn nhau, Cao Nguyệt đi tới hỏi:
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
Tiểu nhị quỳ trên đất ngẩng đầu nhìn Cao Nguyệt một cái, nói:
“Hai vị lang quân này hôm qua đi ra từ cửa sau.”
Cao Tấn ngồi xuống hỏi:
“Bọn hắn đi lúc nào? Sao ngươi lại nhớ rõ như vậy?”
Tiểu nhị trả lời:
“Hôm qua có người đánh nhau ở đại đường, tiểu nhân đang ở gần cửa sau sắp lại mấy vò rượu không, nghe âm thanh đánh nhau nên muốn ra xem náo nhiệt.

Ai ngờ đi gấp đụng vào hai vị này.

Có một nam tử áo tím nhấc chân muốn đá ta, một vị lang quân khác lại kéo hắn đi.

Tiểu nhân rất sợ hãi nên nhớ đặc biệt rõ ràng.”
Lời này của tiểu nhị cũng hấp dẫn sự chú ý của những người khác, sôi nổi vây sang đây nhìn hai tấm chân dung hắn đang cầm.
Cao Nguyệt chỉ vào tấm chân dung hỏi những tiểu nhị khác:
“Các ngươi có biết đây là ai không?”
Mấy tiểu nhị bắt đầu nhìn tấm chân dung suy tư, đa số đều lắc đầu, biểu thị đây không phải khách quen của An Nhạc phường, không có ấn tượng gì.
Bỗng nhiên có một tiểu nhị nghi ngờ nói:
“Hôm qua sau khi hai vị lang quân này vào An Nhạc phường, hình như chỉ ngồi một bàn ở góc hẻo lánh.

Vào lúc nào thì tiểu nhân không nhớ ra, bất quá khẳng định bọn họ không gọi món nào.

Vì lẽ đó tiểu nhị bưng bê và dọn bàn không có ấn tượng gì.”

Câu này vừa nói ra, mấy tiểu nhị khác cũng phụ họa:
“Đúng đúng đúng, chắc là vậy rồi.

Tiểu nhân chuyên phụ trách bưng thức ăn lên, nếu bọn họ có gọi đồ ăn, lúc tiểu nhân bưng lên chắc chắn có chút ấn tượng.”
“Nói như vậy thì, hôm qua ai châm trà cho bọn họ? Đại Hiên Tử đâu, lúc ngươi châm trà cho khách có từng nhìn thấy bọn họ không?”
Mấy tiểu nhị ngươi tới ta đi tính toán vài câu, giống như thật sự hỏi được chút ấn tượng.

Tiểu nhị châm trà cẩn thận nhớ lại.

Quả thực là hắn có châm trà cho hai vị này.

Quy củ của An Nhạc phường là mặc kệ khách có gọi món hay không, bước vào cửa thì phường sẽ cung cấp nước trà miễn phí.
“Có, hình như có.” Tiểu nhị châm trà nói:
“Bất quá hai vị này ngồi không bao lâu đã đi, trong tiệm không ai quen biết cả.”
Không ai biết là được rồi, Tạ Khuynh gọi Cao Nguyệt tới bên cạnh Cao Tấn, ba người nhỏ giọng nói chuyện:
“Mấy ngày gần đây ngươi có cảm thấy bị ai theo dõi không?”
Tạ Khuynh hỏi Cao Nguyệt.
Cao Nguyệt ngẫm lại nửa ngày, không biết phải trả lời thế nào.

Đúng là hắn có học võ, nhưng chỉ vừa được Tạ Khuynh dẫn nhập môn không bao lâu.

Có ai theo dõi hay không, hắn chưa đủ trình biết đâu.
Cao Tấn đáp thay:
“Nói nhảm.

Nếu hắn biết có người theo dõi thì đã sớm phát hiện có chỗ không đúng rồi.”
Tạ Khuynh ngẫm lại, có đạo lý.
Nếu Cao Nguyệt sớm biết có người theo dõi, sao lại không phát giác chứ, nàng đúng là nói nhảm.
Cao Nguyệt nói:
“Ý nương nương là, hai người kia rất có thể là theo sau lưng ta bước vào An Nhạc phường?”
Hôm qua Cao Nguyệt tới An Nhạc phường chỉ là ngẫu nhiên.

Hắn cũng không mang theo tùy tùng, đương nhiên không có chuyện bị tiết lộ hành tung.
Lúc ở trong cung hắn nghe Tạ Khuynh nói vài câu, là Say Hoa Âm của An Nhạc phường uống rất ngon.

Sau khi luyện võ xong hắn đột nhiên muốn nếm thử loại rượu khiến Hoàng hậu nương nương khen không dứt miệng có mùi vị gì.

Thế là đang trên đường hồi phủ lại chuyển hướng qua An Nhạc phường.
Đã là ngẫu nhiên thì không tồn tại chuyện mai phục.

Chỉ có thể là từ đầu tới cuối bọn hắn đã theo sau lưng Cao Nguyệt, mặc kệ hắn đi đâu, chỉ có như thế mới có thể giải thích vì sao tiểu nhị An Nhạc phường không quen biết bọn hắn, mà bọn hắn sau khi vào An Nhạc phường lại không gọi bất cứ thứ gì, đồng thời vội vàng rời đi từ cửa sau lúc tranh chấp giữa Cao Nguyệt và Ngô Thủ Chí chưa kết thúc.

Những bức họa này đều vẽ những người Cao Nguyệt nhớ rõ là hôm qua đã đi tới kéo hắn ra.

Theo lý thuyết thì hai người này ngồi trong góc, dù muốn can ngăn cũng không tới phiên bọn hắn mới phải.

Nhưng cố tình bọn hắn lại tồn tại trong ký ức Cao Nguyệt.

Nếu không phải có ý đồ xấu thì bọn hắn làm người quá nhiệt tình rồi.
Hai người kia thấy Cao Nguyệt phát sinh tranh chấp, nhất thời nảy ra ý đi tới can ngăn, cùng lúc đó thừa dịp loạn lấy đi ngọc bội tùy thân và xé một góc ao của Cao Nguyệt.

Sau khi đắc thủ bọn hắn không dám ở lại, cũng không dám bước ra từ cửa chính An Nhạc phường, sợ gặp quan sai hay những người khác tới xem náo nhiệt, cửa sau chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Xấu chuỗi như thế, chuyện liền rõ ràng.
Xem ra dù mười phần điệu thấp, khai phủ cũng lặng lẽ nhưng việc Cao Nguyệt được phong làm Sóc vương vẫn khiến người ta không vừa mắt.
[ đối phương để ý tới Cao Nguyệt, không muốn hại mạng hắn lại muốn dùng cách này vu hãm hắn giết người…!Là đạo lý gì? ]
[ ai để mắt tới hắn? ]
Tạ Khuynh nghi hoặc, nhìn sang Cao Tấn.

Cao Tấn lắc đầu biểu thị tạm thời hắn cũng chưa đoán ra.
Cao Nguyệt nhíu mày trầm tư, không biết là đang nghi ngờ hay là sợ hãi.

Cao Tấn thấy thế, vỗ vỗ lên vai hắn.

Cao Nguyệt lập tức lấy lại tinh thần.
“Đừng nói mấy thứ vô dụng đó nữa! Không ai gặp qua hai người đó sao?” Phù Diên Đông nghe mấy tiểu nhị lao xao bàn tán, cắt ngang bằng một câu hỏi.
Mấy tiểu nhị nhìn nhau, lắc đầu:
“Chưa gặp qua ạ.”
Cao Tấn gọi Phù Diên Đông tới, bảo hắn kề tai lại nói vài câu.

Phù Diên Đông lĩnh mệnh đi làm việc.
Không bao lâu, chưởng quầy của An Nhạc phường cũng tới, sau lưng còn có hai người ăn mặc như hộ viện.
“Nghe nói xung quanh An Nhạc phường đều có đặt trạm gác ngầm, ai ra ai vào các ngươi đều biết?” Phù Diên Đông hỏi chưởng quầy.
Chưởng quầy bị gọi tới Đại Lý tự, vừa vào đã thấy Cao Tấn đang ngồi ở vị trí chủ thẩm, lập tức minh bạch đây là chủ tử gọi hắn tới, không dám giấu diếm, biết gì nói nấy.
“Bẩm đại nhân, thật sự có trạch gác ngầm.” Chưởng quầy đáp:
“Nhưng không dám nói ai ra ai vào An Nhạc phường đều có thể nắm rõ, dù sao cũng rất nhiều người.”
Phù Diên Đông gật đầu hỏi:
“Người đi ra từ cửa chính tạm thời không hỏi, người ra vào cửa sau lại không có bao nhiêu, các ngươi có nhớ kỹ không?” Nói xong, gọi người mang hai tấm chân dung kia lên.
Trưởng quầy bảo hai hộ viện chuyên đứng trên lầu trông coi đi tới xem.

Trạm gác ngầm của An Nhạc phường đều sắp xếp xung quanh phía trên hành lang, hai người này là trạm gác ngầm chuyên theo dõi cửa sau.
Hai người nhìn thoáng qua chân dung, đều biểu thị có ấn tượng:
“Hôm qua hai người này xác thực rời đi từ cửa sau, sau khi ra khỏi ngõ tối thì vòng qua hướng Phong Nguyệt lâu.”

Phù Diên Đông không hiểu:
“Phong Nguyệt lâu?”
“Đúng.

Bởi vì ngõ hẻm phía sau An Nhạc phường không có đường ra, chìa khóa nằm trên người trưởng quầy, trừ phi cần vận chuyển thứ gì mới mở ra.

Người bình thường không thể đi ra từ ngõ hẻm của An Nhạc phường, đường ra duy nhất là cửa sau Phong Nguyệt lâu.”
Có manh mối này, Phù Diên Đông không dám trì hoãn, lập tức tự dẫn người cầm hai bức chân dung đi tới Phong Nguyệt lâu điều tra.
Chuyến này quả thực tra được không ít thứ.
Phù Diên Đông gõ cửa chính Phong Nguyệt lâu, gọi nam tú bà còn đang ngủ bù ra nhìn chân dung.

Thế mà nam tú bà liếc mắt liền nhận ra một người trong đó.
“Đây không phải…!Cảnh Dật công tử sao.” Nam tú bà chỉ vào một bức chân dung.
Phù Diên Đông thấy hắn nhận ra, vội hỏi:
“Công tử nhà ai, ngươi nói rõ ràng.”
Nam tú bà nói:
“Đại nhân hiểu lầm, người này không phải công tử nhà nào cả, mà đã từng là công tử trong lầu chúng ta.

Làm khoảng non nửa năm, vận khí hắn tốt, chỉ chừng đó thời gian mà đã bám được vào nhà giàu, chuộc thân đi mất rồi.”
Kết quả này khiến Phù Diên Đông rất kinh ngạc, tiếp tục hỏi:
“Hắn bám vào ai? Chuộc thân xong thì đi đâu? Bây giờ đang làm gì?”
Nam tú bà hồi tưởng một lát, nói:
“Ta cũng không biết cụ thể là hắn bám vào ai, chỉ biết khoảng thời gian đó hắn thường xuyên có người đưa đón ra ngoài.

Sau đó người chuộc thân cho hắn là một nữ quản gia.

Hắn đi rồi không về lần nào nữa, ai biết bây giờ đang làm gì.” Nói xong, nam tú bà dùng vẻ mặt bát quái hỏi:
“Đại nhân, có phải hắn phạm tội gì không? Không có liên quan tới chúng ta đâu nha, hắn đã rời đi một hai năm rồi.”
Phù Diên Đông mặc kệ hắn:
“Người của ngươi được ai chuộc đi ngươi lại không biết?”
Nam tú bà thản nhiên:
“Thật sự không biết, đại…”
Thanh âm nín bặt, tròng mắt nam tú bà trừng lớn nhìn lưỡi đao của Phù Diên Đông đặt lên cổ bản thân trong nháy mắt.

Phù Diên Đông lạnh nhạt hỏi:
“Giờ đã biết chưa?”
Nam tú bà nuốt ngụm nước bọt, thận trọng gật đầu nhẹ:
“Biết, biết.”
“Nói!” Phù Diên Đông thu đao vào vỏ, lãnh khốc ra lệnh.
Sự riêng tư của khách sao bằng tính mạng của mình, nam tú bà lập tức nói ra:
“Lê, Lê hoa thôn trang.

Nữ quản gia kia ở Lê hoa thôn trang.”
Phù Diên Đông cau mày, Lê hoa thôn trang…
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Quay lại Đại Lý tự, Cao Tấn và Tạ Khuynh ăn cơm xong đang ngồi đánh cờ trong sân.


Sóc vương Cao Nguyệt thì đang cay đắng đứng tấn một bên.

Trong tay Tạ Khuynh cầm một cây roi mây do Tôn đại nhân đặc biệt tìm cho, thân thể Sóc vương lay động, cây roi mây này quất lên người hắn không chút lưu tình.
Phù Diên Đông đồng tình nhìn thoáng qua Sóc vương điện hạ, đi tới báo cáo những gì mình điều tra được cho đôi Đế Hậu thoạt nhìn không đáng tin này.
Khi Tạ Khuynh nghe người kia xuất thân từ Phong Nguyệt lâu cũng kinh ngạc, nhịn không được thầm nghĩ:
[ ha! Đầu năm nay người hoàn lương cũng có bản lĩnh theo dõi.

]
[ nên nói hắn đa tài đa nghệ hay là tiểu chuẩn làm người theo dõi ngày càng thấp.

]
Cao Tấn: …
“Lê hoa thôn trang…!Là điền trang của Bình Âm phu nhân sao?” Cao Tấn hỏi.
Phù Diên Đông nói:
“Bẩm Bệ hạ, đúng thế.”
Kinh thành chỉ có một Lê hoa thôn trang, một điền trang thần thần bí bí.
Tạ Khuynh cũng có ấn tượng với nơi này, hỏi Phù Diên Đông:
“Êy, có phải Lê hoa thôn trang đó có một loại rượu uống đặc biệt ngon không?”
Phù Diên Đông sững sờ, sau đó trả lời:
“Cái này, hình như là vậy.”
“Cái gì mà hình như, chắc chắn là vậy! Cũng nổi danh như Say Hoa Âm, tên là gì nhỉ? A đúng rồi, Nguyệt Chiếu!”
Lần trước Tạ Khuynh vào tửu quán hỏi thăm được từ một lão ma men, có hai loại rượu lão tôn sùng nhất trên đời là Say Hoa Âm của An Nhạc phường và Nguyệt Chiếu của Lê hoa thôn trang.
Bất quá lão ma men kia nói, Say Hoa Âm dù quý nhưng vẫn mua được bằng tiền, còn Nguyệt Chiếu có tiền cũng không mua được.

Bởi vì rượu đó chỉ có lúc mở tiệc đãi khách thì Bình Âm phu nhân mới lấy ra.

Bà lại không thiếu tiền, đương nhiên sẽ không bán ra thị trường.
Cao Tấn bất đắc dĩ thở dài:
“Nàng thật là, nhắc tới rượu thì trí nhớ tốt hẳn.

Sao? Uống Say Hoa Âm chán rồi?”
Kể từ khi Tạ Khuynh biết Cao Tấn là lão bản sau màn của An Nhạc phường, Say Hoa Âm liền được xem như nước lã mà dâng lên cho nàng.

Nhưng rượu ngon rượu quý thì uống nhiều vẫn ngán, tiếc là Tạ Khuynh không dám nói.

“Không có không có.” Nàng liên tục xua tay.
[ không phải là chán, nhưng mà uống tới uống lui cũng chỉ cái mùi vị đó.

]
[ ta muốn thử loại khác.

]
[ ơi là trời, sao lại nói ra rồi.

]
[ ta cũng có vài bí mật nhỏ không muốn ai biết mà? ].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.