Đọc truyện Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên – Chương 84
Úc Hoa vừa không phải là một vị thần mà vừa không phải là một người toàn năng, năng lực của “Bạo quân” là có hạn, và cũng có những điều kiện tiên quyết để sử dụng “Người viết quy tắc”.
Đầu tiên anh phải xác định đối tượng mà anh muốn đưa ra luật lệ, ví dụ như “Bạo quân” là chỉ chính ánh, “Người dân” là chỉ những người bình thường không có dị năng, “Chiến sĩ” là những người đã tiếp xúc với người áo đen cũng là dị năng giả từng bị hắn “Chi phối”.
“Chi phối” không có nghĩa là phục tùng, chỉ cần từng thuộc quyền sở hữu dưới trướng của anh, mặc kệ có tự nguyện hay không, đều thuộc về sự “Chi phối”.
Đương nhiên, nếu anh có thể hoàn toàn nuốt chửng quy tắc của thế giới này, như vậy thì sẽ có nhiều quy tắc được chế định mà không phải chịu nhiều sự hạn chế như thế, nhưng Úc Hoa đã sớm không làm như vậy.
Anh đã bảo vệ những người bình thường ở thế giới này ở trình độ cao nhất, kích phát năng lực cho thành viên ở phòng làm việc, vốn đã là tiền đề cực hạn mà không làm lung lay quy tắc của thế giới này.
Thế giới này đã giãy giụa mấy trăm năm dưới sự áp bức của hệ thống và không có sự bảo vệ của anh, giờ phút này Úc Hoa cũng không cần phải cầm tay chỉ dạy mọi người cách để dành được thắng lới nữa, anh chỉ cần trợ lực sức mạnh là đủ.
Con đường đã bị tắc nghẽn quá mức, chiếc xe hỏng này cũng là vô dụng.
Úc Hoa mở cửa xe, thời điểm anh xuống xe thì những người qua đường đồng thời cúi đầu, thậm chí ngay cả camera ở giao lộ cũng di chuyển phương hướng, không thể nhìn thẳng “Bạo quân”.
Úc Hoa duỗi một lóng tay, chiếc xe việt dã đậu ở giữa đường theo chuyển động của anh tùy tiện chen vào một vị trí đậu xe.
Anh giẫm chân rồi nhảy lên mái nhà, chú ý tới khu vực duy nhất không bị quy tắc của anh khống chế, là tiểu khu phụ cận gần phòng làm việc, nơi đó đã tự trở thành một thế giới nhỏ.
Quy tắc không thể quy định quy tắc, trừ phi anh hoàn toàn cắn nuốt được quy luật sức mạnh của người khác, thì mệnh lệnh của anh mới có thể thực hiện trong thế giới nhỏ kia của đối phương.
Úc Hoa có thể bảo vệ thế giới này, là bởi vì quy tắc thế giới có một mức độ nhượng bộ nhất định, mà dường như đối phương bên kia không hề có ý nhượng bộ, ngoan cường dưới sự kiên trì quy tắc của Úc Hoa.
Một bên là người bạn cũ trở về từ cõi chết bị nhốt trong tiểu khu, một bên là Vưu Chính Bình bị quy tắc đóng băng khống chế, nên lựa chọn ai đây?
Trong lòng Úc Hoa có một chiếc cân, quả cân từ lúc bắt đầu đã treo về phía Vưu Chính Bình, anh căn bản không cần do dự.
Nhưng khi anh mới vừa di chuyển một bước về hướng của Vưu Chính Bình, “Người vết quy tắc” trong tay kịch liệt chấn động lên.
Úc Hoa buông tay ra, chiếc bút lông bay lên không trung, dính nước mưa viết ra một câu: Tôi muốn cứu thêm nhiều người, bảo vệ……
Chữ viết tay tong suốt trượt đi và mơ hồ biến mất dưới tác dụng của trọng lực, Úc Hoa còn chưa kịp thấy rõ ký tự đằng sau hai từ bảo vệ thì đã hòa vào trong nước mưa không thấy đâu. Bút lông lơ lửng trên không, ngòi bút chỉ về phương hướng của công viên trung tâm.
“Người viết quy tắc” là tên Đạo Cụ Khởi Đầu của Úc Hoa, chiếc bút này ban đầu hoàn toàn được tích hợp vào trong cơ thể, nhưng trước mắt anh chỉ giải khóa được 50%, năng lực linh hồn và Căn Nguyên Năng Lực không hoàn toàn được tích hợp với nhau, chỉ có thể biểu hiện ra dưới dạng một cấy bút.
Ngay cả khi nó không được tích hợp vào cơ thể và không thể sử dụng được toàn bộ sức mạnh của cây bút lông thì những người khác ngoại trừ anh cũng không thể sử dụng được cây bút này.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
“Bạo quân” sẵn sàng chia sẻ chung giang sơn với người đó.
Đây là “Quy tắc” mà Vưu Chính Bình vô thức khống chế “Người viết quy tắc” viết ra, cậu không chủ động chế định điều gì, chỉ là khát vọng mãnh liệt được chiếc bút lông cảm nhận được, “Người viết quy tắc” không có tự mình ý thức, lại bị ý thức của Vưu Chính Bình xúc động, lúc này mới ở trên không trung lướt qua cái chữ viết này.
Đây không phải là quy tắc dành cho những người khác, mà là quy tắc dành cho chính mình. Khi “Người viết quy tắc” được sử dụng cho chính bản thân mình, thì người sử dụng năng lực có thể bùng nổ đi xa.
“Anh hiểu rồi.” Úc Hoa nắm lấy bút lông, “Anh sẵn sàng chấp hành quy tắc do em đặt ra, cứu thêm nhiều người, em cũng phải…… Cứu chính mình!”
Không ngừng chấn động không chịu để cho Úc Hoa đút vào túi áo, mà sau khi anh nói những lời này thì lập tức an phận, ngoan ngoãn bị thu hồi.
Đây là chấp niệm thuộc về Vưu Chính Bình, cậu thân là đội trưởng đội thủ hộ khu Húc Dương, cậu muốn tự tay cứu được nhiều người, mà không phải muốn người khác đi cứu cậu.
Úc Hoa là một người nhà ưu tú của đội trưởng Vưu, lúc này sao có thể quấy rầy vị đội trưởng đang chấp hành nhiệm vụ đúng không?
Điều duy nhất mà anh có thể làm là cứu người trong tiểu khu kia, trở thành một hậu phương vững chắc.
Úc Hoa đổi phương hướng, dứt khoát chạy về phía tiểu khu.
Vưu Chính Bình – người hoàn toàn không biết chính bản thân mình đã là điều gì, đang từng chút từng chút chống lại quy tắc của người thủ lĩnh.
Mặc dù không gian chứa vũ khí đã bị vỡ vụn, nhưng không gia cất chứa năng lượng và không gian cất giữ những người thủ hộ không bị nhiệt độ ản hưởng, Sầm Tiêu trong quan tài băng dường như cũng còn đang giãy giụa.
Quy tắc mà người thủ lĩnh chế định là – 200oC chính là độ không tuyệt đối, có thể đóng băng mọi thứ.
Nhưng chỉ cần chưa đạt tới ngưỡng – 200 độ thì sẽ chưa bị quy tắc ràng buộc, quy luật sức mạnh mà ngưỡi thủ lĩnh nắm giữ chỉ là da lông, nó không hoàn thiện.
Không gian cất chứa năng lượng và các đội viên, bởi vì bên trong có nguồn nhiệt, nhiệt độ cũng không theo dự liệu của người thũ lĩnh mà giảm xuống – 200 độ, các đội viên trong không gian vẫn ngoan cường giãy giụa.
Vưu Chính Bình điều khiển không gian cất giữ năng lượng để đến gần Sầm Tiêu, muốn mượn dùng năng lượng trong không gian để trong ứng ngoài hợp với Sầm Tiêu, phá vỡ quan tài băng và đánh bại người thủ lĩnh.
Nhưng thật sự là cậu quá buồn ngủ, cho dù là người thủ hộ, dưới nhiệt độ thấp như vậy cũng với sự khống chế của quy tắc, tâm trí của cậu dường như đông cứng lại, căn bản không thể suy nghĩ, và cậu đang dần dần mất sự kiểm soát không gian.
Thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thôi…… Vưu Chính Bình nỗ lực kiên trì, suy nghĩ lại càng ngày càng mơ hồ, cậu sắp chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, cậu ở trong cơn mê, phảng phất nghe được thanh âm gì đó.
Quy tắc một, quy tắc hai, quy tắc ba, bạo quân…… Từng dòng ngôn ngữ dùng phương thức mãnh liệt đi vào trong tâm trí cậu, không phải là lời nói, mà là một mối liên hệ mật thiết hơn và không thể diễn tả.
Theo bản năng, Vưu Chính Bình biết Úc Hoa đã hành động, đối mặt với cuộc tấn công quy mô lớn của kẻ phá hoại, người áo đen lại một lần nữa tiếp tục tiến lên.
Quy tắc…… Anh ấy thậm chí còn sử dụng sức mạnh của quy tức, đến tột cùng là phải mở khóa bao nhiêu sức mạnh? Nhiều sức mạnh như vậy, anh ấy còn con đường để quay đầu lại không? Anh ấy…… Còn có thể sống bình yên không?
Những người khác khi nói về người áo đen, nói đều là “Người áo đen rất mạnh” “Rốt cuộc anh ta làm thể nào mà có thể mạnh như vậy” “Quá hâm mộ sức mạnh của người áo đen luôn”, nhưng mà Vưu Chính Bình – người hiểu Úc Hoa hơn bất kỳ ai khác thì lại nghĩ: “Gánh vác một sức mạnh cường đại như thế, giao chiến nhiều năm với hệ thống như vậy, có mệt hay không?”
Cho dù là trong một trận chiến nào, Vưu Chính Bình đều chưa bao giờ hy vọng có người hỗ trợ cậu, hy vọng xa vời là người áo đen có thể đến cứu mọi người, thế giới này là của chính họ và phải được bảo vệ từ những người thủ hộ.
Tại sao sau khi Úc Hoa thông quan lại muốn sống một cuộc sống của những con người bình thường, tại sao ở trong vô số thế giới lại lựa chọn thế giới này?
Bởi vì đây là một thế giới chưa được khai phá, hệ thống đã không khai phá được cửa ải khó khăn này trong nhiều năm qua, bởi vì nhóm người thủ hộ đã bảo vệ quy tắc hoàn chỉnh từ tay của kẻ phá hoại không biết bao nhiêu lần. Úc Hoa biết nơi này rất an toàn, nên mới có thể lựa chọn nơi này.
Nếu người thủ hộ không thể bảo vệ thế giới này bằng chính sức mạnh của mình, vậy thì Úc Hoa lựa chọn thế giới này có ý nghĩa gì chứ?
Ít nhất là ở nơi này, Vưu Chính Bình muốn tự mình chiến thắng trận này!
Cậu cảm thấy mình vẫn luôn xem nhẹ cái gì đó, là điều gì chứ?
Sức mạnh mà người thủ lĩnh sử dụng là quy tắc về nhiệt độ, việc thay đổi ngưỡng giá trị độ không tuyệt đối thành – 200 độ có thể đóng băng năng lượng, cho nên không gian của cậu mới có thể bị phá vỡ.
Nhưng mà không đúng, không đúng chỗ nào chứ? Vưu Chính Bình cố gắng nhớ lại kiến thức vật lý, toán học, hóa học và những tri thức mà cậu đã được học trước đây, một cái khái niệm đã xuất hiện ở trong đầu cậu: Không gian không phải là năng lượng, nó là một hình thức tồn tại loại vật chất khách quan, không bị ràng buộc và vĩnh cửu.
Một tồn tại như vậy, có thể bị đóng băng lại sao?
Từ trước đến nay chỉ nghe nói qua đóng băng vật phẩm, đóng băng các hạt vi mô bên trong vật chất, có ai nghe nói qua việc đóng băng không gian này chưa?
Không đúng, nếu nhiệt độ của người thủ lĩnh có thể đóng băng không gian, như vậy đại biểu cho việc lý giải về không gian của Vưu Chính Bình là không đúng.
Không gian của cậu hẳn là nên tồn tại và độc lập với thế gian, nó song song với thế giới này, tồn tại trong vũ trụ đa chiều, mà không phải là ở trong công viên này.
Mà mặc kệ là không gian thứ nhất, không gian thứ hai hay không gian thứ ba, việc thay đổi hình thái của nó là không đúng, không gian vốn là không giới hạn, vậy tại sao không gian của cậu lại có kích thước lớn nhỏ?
Không phải không gian có kích thước lớn nhỏ, mà là giới hạn của cánh cửa của không gian mà cậu có thể mở ra.
Chính tư tưởng và khái niệm của cậu đã hạn chế giới hạn về không gian.
Vưu Chính Bình trở nên tỉnh táo hơn một chút, cậu không mở không gian năng lượng để trong ứng ngoài hợp với Sầm Tiêu như lúc đầu, mà là nỗ lực đem điều chưa bao giờ thực hiện kết nối không gian thứ nhất, không gian thứ hai và không gian thứ ba lại với nhau.
Không gian chưa bao giờ là một cái, hai cái hay ba cái, cái gọi là ba cái không gian cũng chỉ là ba cánh cửa mà thôi.
Đem ba cánh cửa hợp lại thành một thể, sẽ phát sinh biến hóa như thế nào?
“Người viết quy tắc” hiểu tâm tình của chủ nhân hơn Úc Hoa, trong một khắc khi xuất hiện sự giải khóa kia, đã cho Vưu Chính Bình mượn một phần sức mạnh của mình, dưới sự thúc đẩy của cổ sức mạnh này, Vưu Chính Bình đã hoàn thành một điều mà trước đây cậu chưa bao giờ làm được —— ba không gian được tích hợp thành một.
Vốn dĩ người thủ lĩnh nắm chắc thắng lợi trong tay nhìn thấy ở vùng phụ cận có người vây tới xem tuyết thì nhận thấy được điều không đúng, nhưng đã quá muộn.
“Hóa ra cái gọi là “sức mạnh trong không gian sẽ bi giảm xuống mười lần” vốn chính là một loại quy tắc,” tuyết vừa mới tan thì Vưu Chính Bình xoa xoa bả vai, “Tôi vẫn luôn có quy luật sức mạnh ở hình thức ban đầu mà không biết.”
“Cậu là khi nào……” Người thủ lĩnh không thể tưởng tượng hỏi.
Vưu Chính Bình nhíu mày nói: “Năng lực của tôi có chút phiền phức khó giải thích, anh có thể lý giải là, tôi vừa rồi mở một thông đạo trong không gian, thoát khỏi công viên đến một không gian song song, nơi mà tất cả sức mạnh sẽ bị giảm xuống mười lần, tôi cũng đem những người bạn đồng hành của mình vào đó.”
Nói xong cậu dùng một chân đá vào quan tài băng, nói với Sầm Tiêu bên trong: “Áp chế xuống tới gấp mười lần, cũng chính là – 20 độ, cái nhiệt độ này mà cậu cũng không thể thoát ra ngoài sao?”
Sầm Tiêu dùng một chưởng đánh vào quan tài băng, cuối cùng trong quan tài băng cũng xuất hiện một vết nứt nhỏ, sau khi Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu đập vào nhau, quan tài băng hoàn toàn vỡ vụn, Sầm Tiêu từ bên trong đi ra, trong lòng bàn tay nâng lên một ngọn lửa nho nhỏ, chất vấn: “Anh có phải cũng quên là sức mạnh của em cũng bị giảm xuống gấp mười lần hay không đó? Em chỉ còn lại một chút xíu sức mạnh thôi!”
Bọn họ lúc ẩn lúc hiện trước mặt người thủ lĩnh, thủ lĩnh nghi ngờ phóng ra vô số lưỡi đao băng đánh úp về phía mọi người, nhưng những lưỡi đao lại xuyên qua cơ thể của Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình buông tay nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao, chúng tôi và anh ở cùng một địa điểm nhưng khác chiều không gian, anh có thể nhìn thấy chúng tôi, nhưng không có cách nào chạm đến, trừ khi, tôi cũng mở ra một thông đạo không gian giống vậy.”
Khi nói chuyện, Vưu Chính Bình đột nhiên mở một thông đạo không gian bên cạnh người thủ lĩnh, Sầm Tiêu đánh ra một quyền, nặng nề nện vào mặt người thủ lĩnh.
Sau khi đánh người hắn lập tức thu tay về, lắc lắc nói: “Má ơi, bên cạnh hắn ta lạnh quá!”
“Bởi vì vừa rồi tay cậu đi vào trong không gian của anh ta, nhiệt độ là – 200 độ.” Vưu Chính Bình nói, “Cho nên chúng ta chỉ có thể đánh một chút rồi trở về, nếu ở thời gian quá lâu thì sẽ bị đóng băng ở độ không tuyệt đối.”
“Đã hiểu.” Các đội viên là thủ thế “ok” với Vưu Chính Bình, ý bảo câu chuyên tâm đóng mở thông đạo không gian, phối hợp công kích giao cho bọn họ.
Kế tiếp là một cuộc ẩu đả đơn phương, người thủ lĩnh bị không gian cách trở, chỉ có thể nhìn thấy động tác của bọn họ, lại không cách nào tấn công bọn họ. Mà sáu người thủ hộ của tiểu đội Vưu Chính Bình lại có thể phối hợp chặt chẽ khăng khít thông qua thông đạo không gian hạ không ngừng công kích đôi phương, quả thực là một năng lực biến thái.
Anh một quyền tôi một chân, anh một đốm lửa, tôi một luồng gió, sức mạnh mỗi người đều không mạnh, nhưng cũng đủ tiêu hao năng lượng của thủ lĩnh.
Quan trọng nhất chính là, người thủ lĩnh vốn là sử dụng quy luật của sức mạnh, căn bản không thể duy trì quá lâu, trên người hắn xuất hiện những vết nứt băng càng ngày càng nhiều, cuối cùng dưới sự tấn công liên tiếp của sáu người thì biến thành tinh thể băng, rồi tan biến ở trong không khí.
Theo sự biến mất của hắn, tuyết trong công viên trung tâm cũng nháy mắt bị tan biến, mưa tí tách rơi xuống.
Vưu Chính Bình mở thông đạo không gian ra, vài thành viên trong đội đi ra, cũng không có niềm vui khi chiến thắng.
Người thủ lĩnh căn bản không bị bọn họ đánh thắng, mà là không chịu nổi quy luật của sức mạnh mà tiêu vong.
– ————————————————-
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Hoàng đế sinh bệnh, hoàng hậu buông rèm chấp chính, tôi cảm thấy điều này hợp lý.
Vưu Chính Bình: Thực ra tôi vẫn dùng chính sức mình để chiến thắng…
–
Liên quan tới sức mạnh của Tiểu Vưu… Tôi nghĩ ra một khái niệm, hơi khó giải thích. Nên… Nếu bạn thực sự không thể hiểu được nó, thì có thể hiểu là Tiểu Vưu đang chơi một trò chơi xấu, kẻ thù không thể đánh cậu ấy, mà cậu ấy có thể đánh kẻ thù, khụ khụ…