Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 83


Đọc truyện Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên – Chương 83

Trong khu bất động sản mới, Liên Vũ Phàm hiện thân ở bên ngoài để hấp dẫn tầm mắt của kẻ phá hoại 217, hắn dùng vô số bê tông cốt thép để ngăn cản tầm mắt của kẻ phá hoại, dùng ngữ khí mạnh mẽ ra lệnh cho Hoàn Tử Hư mang theo Phong Khôi rời khỏi khu bất động sản mới, không cần kéo chân sau của hắn.

Thể năng của hai người Phong Hoàn mạnh hơn người thường một chút, thời điểm có vũ khí thì sức chiến đấu cũng có thể so với chiến sĩ đặc chủng, nhưng bon họ tay không tấc sắt thật sự là ảnh hưởng quá nhỏ đối với cục diện của trận đấu.

Kẻ phá hoại 217 dường như rất cảnh giác với Hoàn Tử Hư, luôn đuổi theo tấn công hắn, cũng may Phong Khôi đã liều mình bảo vệ thì Hoàn Tử Hư mới không bị thương gì, nhưng tay chân của Phong Khôi cũng đã chảy không ít máu, nếu không phải thể chất của hắn đặc thù, Đạo Cụ Khởi Đầu đã sớm dung nhập trong cơ thể, ngưỡng giá trị chịu đau đớn khá cao, thì bây giờ đã sớm chết vì đau hoặc vì mất máu quá nhiều.

Cho dù lực phòng ngự của Phong Khôi mạnh hơn những người khác, giờ phút này cũng đã không đứng lên nổi. Một đoạn xương chân của hắn đã bị lưỡi đao gió cắt đứt, Liên Vũ Phàm muốn giúp hắn khôi phục lại như cũ, nhưng bất hạnh lại đang đối phó với kẻ phá hoại 217 nên không thể chạy tới bên cạnh Phong Khôi.

“Hai người không cần gây cản trở tôi, đi mau!” Liên Vũ Phàm hét lớn.

Lúc này, để hắn cầm chân kẻ thù là một lựa chọn tốt nhất. Liên Vũ Phàm chưa bao giờ là một người có tính cách quên mình, hắn chỉ là hy vọng có thể đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất, chết một người hay là chết ba người, đây là một cái đề toán học quá đơn giản.

Hoàn Tử Hư cũng không phải là một người hy sinh mạng sống của mình cho người khác ngoại trừ Phong Khôi, hắn nhìn Liên Vũ Phàm một cái thật sâu, không chút do dự kéo Phong Khôi bỏ chạy.

Phong Khôi quá nặng, bộ xương kim loại với mật độ dày đặc khiến anh nặng hơn năm lần so với vẻ ngoài, một người có thể trạng tương đồng với hắn cũng chỉ nặng 100 kg, nhưng Phong Khôi lại vượt quá 500 kg.

Hoàn Tử Hư không thê di chuyển Phong Khôi, chỉ có thể liều mạng kéo hắn chạy trốn với tốc độ di chuyển vô cùng chậm.

Tay chân của Phong Khôi không thể cử động được nữa, hắn cứng đờ nói: “A Hư, bỏ tôi ra.”

“Câm miệng!” Giọng điệu của Hoàn Tử Hư cũng không tốt.

“A Hư, cậu là, mục tiêu tấn công, của hắn, cậu đi, tôi sẽ, an toàn.” Phong Khôi nở nụ cười hàm hậu, như thể hắn đang nói một câu chuyện cười với Hoàn Tử Hư.

Thời điểm trước khi vượt ải, Hoàn Tử Hư đã phát hiện ra một điều, Phong Khôi dễ dàng nhận được hảo cảm của mọi người hơn so với hắn.

Điều này rất bình thường, mọi người trên thế giới này đều là người phàm, mọi người không thícnh những người quá mức thông minh và trần đầy sự tính kế, cũng không hy vọng bản thân mình bị lừa; nhưng phần lớn mọi người thích một người đơn thuần ngay thẳng và thiện lương, ngay cả khi sự hảo cảm này xen lẫn một ít suy nghĩ ác ý, nhưng ít nhất thì đó cũng là một sự hảo cảm.

Cho dù đó là năng lực hay là tâm cơ, Hoàn Tử Hư luôn thu hút sự thù hận của mọi người. Thời điểm yếu ớt, Hoàn Tử Hư luôn nói với Phong Khôi: “Cút ngay, anh rời khỏi tôi thì sẽ an toàn.”

Một người yếu ớt và thích khiêu khích, Phong Khôi đi theo hắn sẽ không có tương lai.


Phong Khôi giống như một người máy luôn cười “Cạch cạch cạch”, không chút để bụng ngôn ngữ ác ý của Hoàn Tử Hư, kiên trì đi theo phía sau đồng đội.

Sau khi xông qua 100 thế giới, Hoàn Tử Hư dần dần mạnh hơn, người bảo vệ và người được bảo vệ thay đổi lập trường, Phong Khôi cũng đã không còn nhớ rõ khoảng thời gian đó.

Những gì luôn nói ra từ miệng Hoàn Tử Hư, giờ phút này thế nhưng đã bị Phong Khôi đã sớm quên đoạn đối thoại này nói ra, bước chân của Hoàn Tử Hư không ngừng liều mạng chạy ra khỏi khu bất động sản, cúi đầu nói với Phong Khôi: “Anh điên à, cho dù tôi có chết cũng sẽ cột anh ở trên lưng rồi kéo theo!”

Hoàn Tử Hư giảo hoạt, đa nghi, độc ác…… Phong Khôi thấy khóe mắt của người bạn tốt chảy xuống không biết là nước mắt hay là nước mưa, dùng thanh âm máy móc cứng đờ nói: “Lưng cậu, cứng lắm.”

“Rầm” một tiếng, một khối xi măng to lớn bị đập vỡ, Liên Vũ Phàm bị tảng xi măng đè xuống, không biết sống chết.

Kẻ phá hoại 217 bay đến trước mặt Hoàn Tử Hư, vung tay lên, trên tay xuất hiện một thanh trường kích, hắn chỉ thẳng vào Hoàn Tử Hư nói: “Tôi biết cậu mất đi năng lực, nhưng à một cậu tôi cũng không muốn nghe cậu nói, lỡ đâu không cẩn thận lại bị cậu lừa thì làm sao bây giờ?”

Dứt lời trường kích vung lên, một lưỡi đao gió mạnh gấp mấy lần trước đó bay ra, chém về phía hai người không hề có sức chống cự.

Phong Khôi cũng không biết sức mạnh của mình đến từ đâu, chỉ lại bàn tay vơi năm ngón xương khô kim loại, áp đảo Hoàn Tử Hư vẫn còn đang đứng, dùng thân hình to lớn của mình để bảo vệ Hoàn Tử Hư, cũng không biết lưỡi đao gió lúc này đây có cắt cơ thể hắn ra rồi chém vào người Hoàn Tử Hư hay không.

Kẻ phá hoại 217 kéo một nụ cười, người thủ hộ có sức mạnh phục hồi đã mất sức chiến đấu, chỉ cần xử lý hai người Phong Hoàn, lần hành động này của hắn có thể coi là hoàn thành nhiệm vụ.

Mà ngay khi lưỡi đao gió sắp chém trên lưng Phong Khôi, một chiếc xương sườn bằng hợp kim đâm ra khỏi lưng của Phong Khôi, ngay sau đó là vô số chiếc xương sườn đâm ra và cùng hợp nhất với xương sống lưng, Phong Khôi gần như là ngay lập tức biến thành một chiến xa bằng kim loại nguyên chất, uy lực đáng sợ của lưỡi đao gió chỉ tạo thành một đường ấn ký nhợt nhạt bên trên chiến xa đó.

“Tại sao lại có thể xảy ra chuyện này? Không phải Phong Khôi mất đi hệ thống rồi sao?” Vẻ mặt kẻ phá hoại 217 hoảng sợ, liên tiếp phóng ra mấy chục lưỡi đao gió.

Người đàn ông chiến xa đứng dậy, biến thành một bộ xương khô máy móc thật cao lớn hơn 10 mét, bàn tay hắn vung lên, mấy đạo lưỡi đao gió cứ như vậy mà bị đánh tan.

Phong Khôi mới vượt qua 199 cấp không có khả năng có giá trị vũ lực cao như vậy, phương thức chiến đấu cũng cực kỳ đơn giản, nhưng tuyệt đối là sấm quan giả có lực phòng ngự mạnh nhất trong Liên Minh Thông Quan. Hắn là một cục sắt không thể vùi dập, không thể bẻ gãy, không thể san bằng, chỉ cần hắn kiên định muốn bảo vệ một người nào đó thì sẽ không có ai có thể làm tổn thương người đó.

Mà người được hắn bảo vệ kia, là một tồn tại mà tất cả mọi người trong Liên Minh Thông Quan không ai muốn tiếp xúc, là người mà kẻ phá hoại 217 vừa đối mặt đã muốn giết chết.

“Đinh!” Một đồng tiền xu vụt qua cơ thể của Phong Khôi bắn lên người kẻ phá hoại 217 đang có lớp chắn khí bao phủ, kẻ phá hoại vẫn luôn được lớp màng không khí bảo vệ chưa bị cơn mưa to làm ướt lúc này bị một giọt mưa làm ướt tóc.

Tấm chắn khí của hắn đã biến mất.


“Đây là có chuyện gì? “Trao đổi giả dối” của mày hẳn là chỉ có năng lực thay đổi tư tưởng của con người mới đúng!” Kẻ phá hoại 217 hoảng sợ nhìn Hoàn Tử Hư vững vàng đứng trên vai của bộ xương khô kim loại.

“Tao cũng đang rất ngạc nhiên đây,” Trong mắt Hoàn Tử Hư xẹt qua một tia ý cười lạnh lùng, “Sức mạnh đột nhiên bị rút ra, rồi lại đột nhiên được khôi phục sức mạnh, Căn Nguyên Năng Lực và Đạo Cụ Khởi Đầu lại đột nhiên kết hợp, Thông Quan Giả thật sự đem tao trở thành một con quân cờ chống lại hệ thống, cảm giác toàn bộ bản thân mình đều bị người khác khống chế thực sự rất khó chịu.”

Trong khoảnh khắc sắp chết, Hoàn Tử Hư và Phong Khôi đồng thời cảm nhận được sự tồn tại của quy luật sức mạnh, bọn họ có lẽ là những người có tốc độ phản ứng nhanh nhất, sau khi nhận thấy được sức mạnh khôi phục thì ngay lập tức bước vào trạng thái chiến đấu.

Căn Nguyên Năng Lực và Đạo Cụ Khởi Đầu của Phong Khôi đã sớm được tích hợp, hắn tiến vào trạng thái chiến đấu sớm hơn Hoàn Tử Hư.

Hoàn Tử Hư phải mất thời gian để thích nghi với năng lực mới của mình, năng lượng thể xác và năng lượng linh hồn của sấm quan giả bọn họ đã bị hệ thống ép buộc tách ra, Hoàn Tử Hư trong trận chiến luôn có cảm giác trì trệ, giờ phút này sức mạnh hoàn toàn được tích hợp, khiến cho Hoàn Tử Hư vô cùng bất ngờ.

Đạo Cụ Khởi Đầu của hắn là “Quán quân bán hàng”, Căn Nguyên Năng Lực là “Trao đổi giả dối”. Sau khi tích hợp đạo cụ và căn nguyên, biến thành “Ép mua ép bán”.

Hoàn Tử Hư chỉ cần dùng một đồng tiền xu thì có thể phá tan tấm chắn khí của kẻ phá hoại 217.

Tấm chắn khí bị Hoàn Tử Hư cướp đi, bảo vệ bản thân mình và cái đầu to của Phong Khôi, cảm giác không có nước mưa xối trên cơ thể thật tốt, Hoàn Tử Hư nói: “Người áo đen chắc chắn đã khiến tao không vui, nhưng mày…… Phá hủy căn nhà tao vừa mới mua, mày muốn chết!”

Hắn từ trong túi áo lấy ra đồng tiền xu thứ hai, đồng tiền này vốn là ở chỗ văn phòng bán nhà để dùng cho việc đi xe buýt, dùng đồng tiền này đối phó với kẻ phá hoại 217, thật là quá rẻ với hắn ta.

Hoàn Tử Hư búng nhẹ ngón tay, đồng tiên xu giống như viên đạn bay về hướng kẻ phá hoại 217, kẻ 217 vội móc điện thoại ra muốn đổi đạo cụ chống đỡ tinh thần, lại thấy đồng tiền xu ngừng ở trước mặt, vẫn không nhúc nhích.

Phong Khôi đi đến chỗ đống đá đè lên Liên Vũ Phàm, ngón tay kim loại nhẹ nhàng câu lên, dưới sự điều khiển cua Phong Khôi, những thanh thép chèn trong xi măng đã kéo hàng tấn khối xi măng bay đi, rất nhanh sau đó lộ ra một tảng đá lớn đè lên Liên Vũ Phàm đang hơi thở thoi thóp.

Nhìn thấy vết thương nghiêm trọng của Liên Vũ Phàm, Hoàn Tử Hư vươn tay phải, đưa đầu ngón tay cái vào miếng đệm của ngón trỏ, nhẹ nhàng búng ra, đồng tiền xu vốn dĩ ngừng lại trước mặt kẻ 217 thì bắn vào mi tâm của hắn.

“Làm phiền mày đổi một phần thuốc trị thương, cho anh ta.” Hoàn Tử Hư chỉ chỉ Liên Vũ Phàm đang hấp hối.

Kẻ phá hoại 217 không thể khống chế được cơ thể của mình, nhanh chóng dùng rất nhiều điểm đổi lấy một phần thuốc trị vết thương cấp đặc biệt, Phong Khôi cao lớn cầm lấy bình thuốc mỏng manh lộ ra trong không khí ném cho Hoàn Tử Hư.

Hoàn Tử Hư nhận lấy bình thuốc, nhảy xuống bộ xương khô thân hình cao lớn, đi đến trước mặt Liên Vũ Phàm, quơ quơ bình thuốc với hắn.


Liên Vũ Phàm đang hơi thở thoi thóp không nói thành lời, chỉ là an tĩnh mà nhìn Hoàn Tử Hư.

“Con người của tôi, đã ra tay thì tuyệt đối sẽ không thu về tay trắng,” Hoàn Tử Hư nói với Liên Vũ Phàm, “Lần sau vào thời điểm Úc Hoa ép tôi xào CP với anh, anh cần phải giúp tôi nói chuyện. Cho dù anh có sử dụng thế lực của Tổ Chức Thủ Hộ, cũng không thể để cho Úc Hoa muốn làm gì thì làm, hiểu không? Đồng ý thì vẫn không nhúc nhích, không đồng ý thì lắc đầu.”

Liên Vũ Phàm nào còn có sức để lắc đầu, Hoàn Tử Hư cười nói: “Tôi đây coi như một lời đã định.”

Hắn bóp cằm của Liên Vũ Phàm, đổ thuốc vào.

Thuốc chữa thương cấp đặc biệt đôi từ hệ thống cũng không gọi là thuốc chữa thương, còn không bằng nói là năng lượng chưa thương. Một nguồn năng lượng đủ để cải tử hoàn sinh tràn vào cơ thể Liên Vũ Phàm, chữa trị thân thể của hắn.

Mà khi Hoàn Tử Hư đang trị liệu cho hắn thì Phong Khôi đang chơi đánh ruồi bọ.

Trong công trường có vô số bê tông cốt thép, chúng nó không ngừng trộn lẫn vào trong cơ thể của Phong Khôi, thân hình bộ xương khô máy móc càng ngày càng khổng lồ, chiều cao của Phong Khôi còn cao hơn cả tòa nhà mà Hoàn Tử Hư đã mua, hắn chót vót đứng ở vị trí tòa nhà đắc địa, cho kẻ phá hoại 217 một cái tát giống như là đang tát ruồi bọ, kẻ phá hoại 217 cũng ngoan cường chống cự, đổi vô số đạo cụ công kích Phong Khôi, bất quá đều giống như gãi ngứa, không thể tạo thành thương tổn với hắn.

Các công nhân vốn đang đi sơ tán thì dừng lại bước chân, lấy điện thoại ra chụp hình Phong Khôi. Vết thương của bọn họ đã được chữa khỏi, cũng không bị lưỡi đao gió làm cho bị thương, đây cũng được gọi là hiện tượng “kỳ tích” xảy ra trên người mình, mọi người đều giống như đang nằm mơ, ai còn lo đến việc chạy trốn nữa, móc điện thoại ra quay video nha! Loại sự tình này cả đời…… Không, đến mười kiếp cũng không có gặp được đâu!

Chưa đến một phút đồng hồ thì Liên Vũ Phàm đã khỏi hẳn và đứng lên, nói với Hoàn Tử Hư: “Vừa rồi cậu không dùng năng lực “trao đổi giả dối” với tôi, làm sao có thể đảm bảo là tôi sẽ giúp cậu?”

“Tùy lương tâm của anh thôi.” Hoàn Tử Hư nhún nhún vai, “Tôi là một người bán hàng bất lương, đây là lần đầu tiên trong đời tôi thâm hụt trong việc mua bán đó, nhỡ đâu tôi gặp phải một người mua bất lương thì đó cũng là số mệnh thôi.”

Liên Vũ Phàm đột nhiên cảm thấy vận khí của mình không tôi, ba lần trọng thương, thế nhưng đều là do kẻ phá hoại chữa khỏi, dùng kẻ phá hoại để đổi thuốc là truyền thống rồi sao?

Hai người nhìn nhau cười, nhanh chóng chạy đến dưới chân Phong Khôi, dẫm lên xương chân kim loại của bộ xương khô rồi linh hoạt nhảy lên vai Phong Khôi.

Hai sấm quan giả cường đại, một người thủ hộ đã khỏi hẳn, đối mặt với đối hình này, cho dù có thêm một kẻ phá hoại 217 cũng không có cửa thắng. Kẻ phá hoại 217 cũng không phải là người có cốt khí, hắn gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Tao không đánh lại tụi bây, tao bó tay trói, tao……”

Lời còn chưa dứt, quả bom được hệ thống cài trong cơ thể của hắn cảm nhận được sự làm phản của kẻ phá hoại 217, hệ thống hoàn toàn không cho hắn cơ hội, trực tiếp kíp nổ bom.

“Chạy mau!” Thông minh như Hoàn Tử Hư sớm đã đoán được khi kẻ phá hoại 217 nói ra lời này thì hệ thống sẽ động thủ, chỉ là đã không còn kịp rồi.

Phong Khôi một tay bắt lấy một người, một lần nữa thay đổi hình thức chiến xa, giấu Hoàn Tử Hư và Liên Vũ Phàm vào trong thân thể của mình, cũng điều khiển toàn bộ thanh thép ở công trường chất lên người hắn.

“Bùm!” Sau tiếng nổ thật lớn, Phong Khôi mặt xám mày tro trồi ra khỏi đống đất đá, Hoàn Tử Hư và Liên Vũ Phàm cũng không tổn hại gì.

Sắc mặt của Liên Vũ Phàm cũng không tốt, hắn liên lạc với cục trưởng Tiêu: “Cục trưởng, dưới sự hỗ trợ của Phong Khôi và Hoàn Tử Hư, chúng tôi đã thắng lợi, không có người thương vong, đáng tiếc không bắt sống được kẻ phá hoại, hắn tự bạo.”

“Rất tốt, phía bên này của tôi cũng đã kết thúc,” Giọng nói của cục trưởng Tiêu truyền đến, “Nguyên Lạc Nhật ở công viên giải trí bắt giữ được một kẻ phá hoại 183, những thông tin liên quan có thể hỏi hắn, tôi đã chuẩn bị về căn cứ để thẩm vấn.”


“Phải không, vậy thì tốt quá, lần này Nguyên Lạc Nhật lập công lớn!” Cuộc gọi khẩn cấp không thích hợp để nói chuyện phiếm, Liên Vũ Phàm báo cáo những điều trọng yếu, “Tổn thất tài sản rất lớn, một tòa nhà mới đã phát nổ, không ít người mua phòng ở đó.”

“Mọi người không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, tổ chức sẽ hỗ trợ xây dựng lại, sẽ không để cho người vô tội phải gánh những tổn thất.” Cục trưởng Tiêu nói.

Liên Vũ Phàm tắt máy truyền tin, nói với Hoàn Tử Hư: “Cậu không cần lo lắng về nhà riêng của mình, chỉ cần cậu nghĩ cách qua loa lấy lệ khống chế được việc biển thủ công quỹ lần này, thì ngôi nhà vẫn là của cậu. Tôi sẽ không đánh tiếng với Úc Hoa trước đâu, dù sao thì tôi cũng đáp ứng là giúp đỡ cậu rồi.”

“Nhưng mà bây giờ tôi không có thấy biên lai đâu hết!” Hoàn Tử Hư lục tung cái nơi mà kẻ phá hoại 217 phát nổ, “Tên hỗn đản này rốt cuộc có cầm túi văn kiện của tôi rồi phát nổ hay không trời, tôi chỉ giữ biên lai tiền đặt cọc thôi, sau khi thanh toán khoản trả trước thì phải đổi biên lai này lấy biên lai trả trước đó, không có thì sẽ vô cùng thảm lắm luôn!”

“Cái này sao……” Liên Vũ Phàm lật lật túi áo ra, móc ra một tờ giấy bị thấm nước mưa, thi triển năng lực, một túi văn kiện rách nát bay ra từ đống phế tích đổ nát nằm gọn trong tay của Liên Vũ Phàm.

“Tại sao anh lại có một miếng giấy vụn trong biên lai?” Hoàn Tử Hư đoạt lấy túi văn kiện hỏi.

“Thói quen nghề nghiệp thôi.” Liên Vũ Phàm quay lưng rồi nói, “Khi tôi nhìn thấy một vật gì đó đáng để quan tâm, đều thuận tay xé xuống một miếng rồi giữ lại, như vậy sau này khi thu thập chứng cư sẽ tiện hơn.”

“Vậy anh xé biên lai của tôi là tính thu thập chứng cứ cho ai xem hả?” Hoàn Tử Hư tìm được biên lai cũng không khỏi nghi ngờ mà hỏi.

Liên Vũ Phàm chớp chớp mắt: “Báo cáo với tổ chức, cậu muốn mua nhà thì phải dùng tư liệu giả do tổ chức cung cấp, lỡ đâu bại lộ điều gì thì sẽ không hay, tôi định đưa nó cho bộ hậu cần để họ sắp xếp tư liệu cho chi tiết hơn, cũng là muốn giúp cậu, giúp cậu đó!”

“Anh muốn nói cho Úc Hoa biết đúng không?” Hoàn Tử Hư chắc chắn nói, “Anh muốn nói cho anh ta tiết tôi muốn biển thủ công quỹ để mua nhà!”

Vẻ mặt Liên Vũ Phàm vô tội giơ tay lên nói: “Không có, tuyệt đối không có.”

Hoàn Tử Hư lấy một đồng tiền xu nhắm ngay Liên Vũ Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra tôi phải cho mình một sự bảo đảm rồi, lương tâm quả nhiên không đáng tin cậy.”

Liên Vũ Phàm dứt khoát chạy trốn, Hoàn Tử Hư giơ đồng tiền xu đuổi theo, bộ xương khô máy móc cao hơn 2 mét đứng phía sau nhìn bóng dáng của họ mà cười “Cạch cạch cạch” hạnh phúc.

– —————————————————–

Tác giả có lời muốn nói: Hoàn Tử Hư: Lương tâm là cái gì? Đáng giá mấy đồng tiền?

Liên Vũ Phàm: Lương tâm là cái gì? Đáng giá bao nhiêu sinh mạng?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, bắt tay tỏ vẻ cùng chung chí hướng.

Đồng thời quay đầu lại “Phi” một tiếng, người này thật không có lương tâm, không đáng để kết giao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.