Quy Hồn Tục

Chương 7


Bạn đang đọc Quy Hồn Tục FULL – Chương 7


Ba người Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ, Lộ Vô Quy trở lại cửa đại sảnh.
Tiết Nguyên Kiền nghiêng người nhường đường cho các cô, đồng thời nói câu: “Cẩn thận một chút.”
Du Thanh Vi biết Tiết Nguyên Kiền sẽ không vô duyên vô cớ nói lời này, nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiết Nguyên Kiền đáp: “Khẩu hoạch kia thực hung.”
Du Thanh Vi nhẹ nhàng gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Nàng rảo bước tiến vào trong đại sảnh, phát hiện đèn trong đại sảnh đã tắt hết, mỗi trương bàn trà đều được thắp một ngọn nến đặc chế để đuổi quỷ.

Giữa đại sảnh nơi đặt khẩu hoạch càng là một mảnh tối om om, chung quanh treo lên pháp kỳ, phù bố, chỗ lúc nãy Cẩm Trần đạo trưởng, Thanh Sơn đạo trưởng, Dực Di đại sự ngồi đã không còn ai, từng người đều đang cầm lấy pháp khí đứng trước chỗ ngồi của các vị khách khứa, trấn thủ một phương.
Ứng viên tranh chức Phó hội trưởng của năm nhà Quý, Mặc, Bạch, Giang, Trần đang vây quanh khẩu hoạch cùng quỷ vật chiến thành một đoàn.
Ban ngày ban mặt, dù nàng không mở âm nhãn cũng có thể lờ mờ thấy được quỷ ảnh.
Âm phong quay cuồng, thổi tới từng trận tiếng huýt gió của quỷ.
Du Thanh Vi hỏi: “Tiểu muộn ngốc, có cần dùng đến thước phép Lượng Thiên không?”
Lộ Vô Quy nhìn Du Thanh Vi, nói thầm trong bụng: “Dùng thước phép Lượng Thiên sẽ đánh tan quỷ hết, lấy gì đóng gói cho Đại Bạch nha.” Cô nói với Du Thanh Vi: “Em muốn kim chỉ và vải vàng.”
Tả Tiểu Thứ chạy nhanh đi lấy kim chỉ và vải vàng cho Lộ Vô Quy.
Hai phút sau, cô ôm một đoàn vải vàng trở về, lấy kéo và kim chỉ trong balo ra đưa cho Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nhờ Du Thanh Vi hỗ trợ, trước tiên đem vải vàng cắt thành từng mảnh lớn nhỏ, lại đi đến bên cạnh mấy người vẻ mặt vừa khẩn trương, sợ hãi vừa mang theo kích động xem náo nhiệt để mượn bàn vẽ bùa.

Cô đem bùa vẽ tốt xong, ngồi xếp bằng dưới đất bắt đầu may túi.
Cô may vô cùng nhanh, nhưng may ba cái túi cũng phải mất một hồi lâu.
Bỗng cô nghe được một tiếng hét thảm, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người Trần gia cầm kiếm gỗ đào kia bị quỷ từ trong quỷ sương mù đánh bay ra ngoài, té ngã bên cạnh một cái ghế sofa.

Trên mặt hắn quỷ khí lượn lờ, một mảnh xanh đen, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Theo sát lại thêm một tiếng hét thảm nữa, la đến giống như là bị ai cắn, sau đó một trận kim quang bắn ra, còn vang lên tiếng Đại hòa thượng niệm chú: “A di đà Phật!”

Lộ Vô Quy đoán chừng là có ai đó bị quỷ cắn, Đại hòa thượng liền ra tay cứu người.
Cô đang bận may túi, không rảnh mà để ý bọn họ, liền đầu cũng lười nâng lên.
Tả Tiểu Thứ thấy bên kia đang đánh đến chết đi sống lại, còn bên các cô, Lộ Vô Quy thì may túi, Du Thanh Vi thì thản nhiên phe phẩy quạt Càn Khôn xem náo nhiệt, cô vừa sốt ruột vừa cạn lời.

Cô hỏi Du Thanh Vi: “Du lừa đảo, không đi lên lộ mặt đánh đấm vài cái sao?”
Du Thanh Vi trả về một câu: “Không vội.

Có Cẩm Trần đạo trưởng bọn họ trấn tràng, những quỷ vật đó không thoát được khỏi phù trận.” Nàng nhìn Lộ Vô Quy nhanh nhẹn may túi, vừa không cẩn thận liền đâm kim trúng đầu ngón tay, đau đến Lộ Vô Quy “ti” một tiếng một ngụm ngậm lấy ngón tay, nàng vội nhắc: “Tiểu muộn ngốc, đừng nóng nảy, em cứ chậm rãi may.” Nàng thấy biểu tình kia của Lộ Vô Quy, giống như là bị ủy khuất.

Nàng biết Lộ Vô Quy may túi vải bùa khẳng định là phải vận dụng pháp lực và quỷ lực mới có thể phong bế được quỷ, lúc này cây kim mang theo quỷ lực và pháp lực, Lộ Vô Quy bị đâm một cái phỏng chừng là đau đến không chịu được.

Nàng ngồi xổm xuống, nắm lấy đầu ngón tay của Lộ Vô Quy nhẹ nhàng thổi thổi: “Còn đau không?
Biểu tình của Lộ Vô Quy nháy mắt đổi thành mỉm cười, cong cong khóe môi, hướng nàng lắc đầu nói: “Không đau!” Lại tự mình thổi thổi một chút, sau đó tiếp tục may túi.
Du Thanh Vi thầm nói: “Mình mới thổi một chút liền thật sự hết đau sao.” Nàng sờ sờ đầu Lộ Vô Quy nói với cô: “May chậm lại một chút.”
Lô Vô Quy “dạ” một tiếng.

Cô cảm thấy âm khí trong phòng càng ngày càng nặng.

Trên người Du Thanh Vi không có ngọc trấn hồn bản mệnh của cô, âm khí xung quanh đều hướng về Du Thanh Vi nhào tới, cô theo bản năng muốn gỡ xuống ngọc trấn hồn bản mệnh đưa cho Du Thanh Vi.

Tay cô vừa mới chạm vào dây đỏ cột trên ngọc trấn hồn bản mệnh liền thấy Du Thanh Vi giơ lên quạt xếp làm động tác muốn đánh mình, làm cô sợ tới mức lập tức thả tay ra, cô lấy hai lá bùa dương trong balo một trái một phải dán lên vai Du Thanh Vi, lại lấy thêm sáu lá bùa tụ dương, một hơi đốt hết.

Sáu lá bùa tụ dương tản ra ngọn lửa mang theo dương khí tạo thành một cái vòng tròn vây xung quanh các cô, đem âm khí trong phạm vi năm sáu mét thiêu đốt không còn.
Ánh lửa của bùa dương ở địa phương tràn ngập âm khí này so với ánh nến càng có lực xuyên thấu, đột nhiên sáng lên ánh lửa ấm áp khiến cho người chung quanh sôi nổi quay đầu lại, đến khi nhìn thấy sáu ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trong không trung kia đang vòng quanh chỗ Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy mọi người đều kinh hô ra tiếng.
Du Thanh Vi sâu kín nhìn Lộ Vô Quy.


Tuy nói Lộ Vô Quy làm như vậy không được khiêm tốn cho lắm, bất quá nàng tin tưởng hiệu quả quảng cáo khẳng định không tồi, phỏng chừng những khách hàng đã chạy trốn kia qua hôm nay có thể kéo về không ít.

Nàng vờ ho một tiếng rồi nói: “Tiểu muộn ngốc, tiết kiệm một chút, bùa này 8000 tệ một lá, em vừa đốt một hơi hết gần năm mươi ngàn tệ của chị rồi đó.”
Lộ Vô Quy ngẩng đầu lên nhìn Du Thanh Vi, tính thầm trong bụng: “Tiền giấy vẽ bùa, mực bùa cộng lại không tới 5 tệ, liền tính thêm máu gà trống, kia cũng không tới 10 tệ.” Cô thấy Du Thanh Vi khóe miệng ngậm cười, giống như không phải nói lời này cho cô nghe, liền chỉ “ờ” một tiếng rồi tiếp tục may túi, cô nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút không phục: “Không đốt bùa, âm khí đều hướng về chị mà chui vào người, sẽ sinh bệnh.” Cô nói xong lại tiếp tục may vá.
Du Thanh Vi nhẹ nhàng cười cười, không lên tiếng nữa.
Tả Tiểu Thứ đứng ở bên cạnh mắt lé liếc Du Thanh Vi cùng Lộ Vô Quy đang được bùa bao quanh, trong mắt tràn ngập khinh bỉ.

Cô đứng bên cạnh Du Thanh Vi cách không đến một mét, Lộ Vô Quy đốt bùa cư nhiên tách cô ra ngoài vòng, trong đó có một đạo bùa còn xuyên qua giữa cô và Du Thanh Vi.

Này đãi ngộ khác biệt có chút quá đáng đi!
Đột nhiên, phía hoạch truyền đến một tiếng “Grào—” của dã thú, tựa như tiếng chó, lại cũng không giống tiếng chó, tiếng kêu này vừa gấp vừa hung, làm cho Lộ Vô Quy cả kinh run tay, lại đâm vào ngón tay một kim nữa.
Cô vội vàng đứng dậy nhìn, chỉ thấy phía bên kia hoạch đột nhiên có 3 cái đuôi lông xù xù đảo qua, theo sát là một tiếng kêu tràn đầy tính uy hiếp vang lên.

Lộ Vô Quy bất chấp tay đau, vội vã may cho xong túi bùa chỉ còn thiếu một đoạn nhỏ là hoàn thành, cô đem chỉ cắn đứt, đem kim chỉ nhét vào túi đựng, chụp lấy hai túi vải bùa còn lại liền chạy về hướng khẩu hoạch.

Khi tiến vào phù trận, cô thấy phía sau lưng người phụ nữ tên Quý Lưu Quân kia cư nhiên có một con hồ ly.
Hồ ly này giống như Đại Bạch không có thân thể, chỉ còn lại hồn phách, nguyên thần cùng nội đan.

Cô có nghe Du Thanh Vi nói qua, đây cũng là một loại tồn tại, hình như tên gọi là Yêu Linh.

Là yêu, nhưng bởi vì không có thân thể, thuộc về Linh loại, cho nên gọi là Yêu Linh.
Phía sau hồ ly kia có ba cái đuôi thật to.

Thời điểm Lộ Vô Quy tiến lên, vừa lúc nhìn thấy hồ ly kia vung lên ba cái đuôi to từ sau lưng Quý Lưu Quân lao tới.

Trong miệng nó phát ra tiếng rống to, móng vuốt vung lên, đem một con oán quỷ đang cắn Quý Lưu Quân đánh bay ra ngoài.

Hồ ly kia như là cắn thuốc bay trong không trung tả xung hữu đột vươn móng vuốt không ngừng cào xé.

Móng vuốt hồ ly giống như lưỡi dao, một móng vuốt cào qua, quỷ có thể bị nó cào thành hai đoạn!
Quý Lưu Quân lùi nhanh về phía sau.

Hốc mắt nàng đều hãm xuống, môi tái xanh, trên trán một mảnh xanh đen, hiển nhiên là lọt vào âm khí ăn mòn, dương khí tiêu hao quá độ.
Lộ Vô Quy không biết trong lúc cô đi thay quần áo đã xảy ra chuyện gì, khẩu hoạch giống như là bị vỡ tổ, quỷ bên trong đều chạy hết ra ngoài, ngay cả ba con đại quỷ dưới đáy hoạch cũng nhào ra tới.
Ba con đại quỷ kia là loại hiếm thấy, đã ngưng ra thực thể, nói chúng nó là quỷ, không bằng nói là quỷ-quái, chúng nó đã không còn mang hình người, nguyên bản tay người đã biến thành quỷ trảo, móng tay đặc biệt sắc nhọn; toàn thân chúng nó được bao phủ bởi một lớp vảy màu đen, đôi mắt đen thui như hai luồng lốc xoáy có thể hút bay hồn phách người, cái miệng mọc đầy răng nhọn chiếm hơn phân nửa bộ mặt, lỗ tai vừa dài vừa nhọn còn có thể cử động.

Tai của chúng vừa động, không cần quay đầu lại cũng có thể né được công kích từ phía sau, động tác của chúng nó cũng không giống người, giống dã thú bốn chi chấm đất hơn.

Động tác của chúng cực nhanh, còn có thể dùng quỷ khí tạo ra huyễn thân đi gạt người khác.
Du Thanh Vi chậm hơn vài bước so với Lộ Vô Quy, nàng theo sau Lộ Vô Quy vọt tới bên cạnh hoạch, bị cảnh tưởng trước mắt làm cho cả kinh hít hà một hơi.

Nàng nhìn hướng giữa sân, vài bước đuổi tới bên cạnh Quý Lưu Quân đang bị thương, trước tiên đem hai lá bùa tụ dương đánh vào trên người Quý Lưu Quân, sau đó đỡ nàng ấy thoái lui ra bên ngoài phù trận rồi hỏi: “Hồ tiên nhà chị cũng xuất trận luôn à?” Nàng nhìn về giữa sân, hướng rùa đen động tác chậm rì rì kia nhìn nhìn.

Rùa đen này tuy thuộc họ rùa, nhưng nó cùng hai chữ hiền lành không có liên quan một xíu nào.

Nó thuộc chủng loại rùa cá sấu, đây là loài hung mãnh nhất trong số các loài rùa đen.

Con rùa cá sấu này là vũ khí chiến đấu chủ lực của Bạch gia.

Thân mình của nó dài hơn nửa mét, toàn thân màu vàng kim, cổ và bốn chân đều bọc một lớp da dày, phần mai lưng mọc đầy gai, cái đuôi giống đuôi cá sấu hơn là đuôi rùa dài chừng 0,3 mét.

Nghe nói con rùa cá sấu này đã ở Bạch gia từ thời ông cố của Bạch Lĩnh Khê còn sống, được người của Bạch gia tôn xưng là Quy thái gia.

Nó bò thật sự chậm, mắt nhắm mắt mở thoạt nhìn giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy được trong mắt nó hiện ra hung quang.

Nó đột nhiên lấy tốc độ sấm sét duỗi đầu ra rồi rụt lại, ở thời điểm người khác còn chưa nhìn rõ nó đã đem một con quỷ ngậm ở trong miệng.

Quỷ bị nó ngậm trụ liền hiện nguyên hình, còn chưa kịp giãy giụa đã bị Quy thái gia xé nát từng miếng nhai nuốt.
Bạch gia Bạch Lĩnh Khê đang đứng sau Quy thái gia phía ngoài phù trận, một bộ thong dong.

Đứng bên cạnh cô là một người phụ nữ xấp xỉ tuổi với cô, khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người nhỏ xinh, vô cùng văn tĩnh, so với Bạch Lĩnh Khê còn muốn nhàn nhã hơn, bất quá, ngồi trên vai nàng kia là một con nhím nhìn giống như bị người nhổ trụi lông, Du Thanh Vi vừa thấy liền dựng hết cả lông tơ trên người.
Lý gia Lý Tố Hoa! Vị này không đáng sợ, đáng sợ chính là con nhím đang bám trên người nàng ấy, chỉ một lời không hợp nó liền sẽ phóng gai bắn cho người ta mình đầy lỗ thủng, bắn cho quỷ hồn phi phách tán!
Du Thanh Vi la lên: “Tiểu muộn ngốc, cẩn thận mấy cái gai bay xung quanh.”
Nàng nhìn mấy vị kia đem Đại Yêu Linh mà nhà họ cung phụng đều thỉnh ra tới, nháy mắt cảm thấy chính mình chỉ mang theo tiểu muộn ngốc quả thật là có chút khiêm tốn.
Du Thanh Vi vừa nói xong liền nghe được Lộ Vô Quy “ui da” hét thảm một tiếng, liếc mắt nhìn sang thì thấy Lộ Vô Quy nghiêng người nhổ từ vai phải xuống một cây gai nhọn dài gần 15cm cứng như kim sắt.

Nàng buông Quý Lưu Quân ra đi đến bên cạnh Lý Tố Hoa, đối với con nhím đang ngồi xổm trên vai Lý Tố Hoa nói: “Bạch tiền bối, cẩn thận coi chừng ngộ thương.” Nàng vừa dứt lời, lại nghe Lộ Vô Quy “A” một tiếng hô đau.

Nàng quay lại nhìn thì thấy Lộ Vô Quy lại nhổ xuống một cây gai nhọn từ trên cánh tay!
Bạch Thứ Vị này là cố ý! Du Thanh Vi tức giận đến thiếu chút nữa liền vung lên quạt xếp mà đập lên đầu Bạch Thứ Vị.

Nàng hít sâu, ngăn chặn cơn tức giận trong lòng, đạm cười một tiếng: “Tiền bối để ý một chút, cẩn thận thứ bắn ra ngoài coi chừng không thu lại được.” Nàng nói xong, lớn giọng nói với Lộ Vô Quy: “Tiểu muộn ngốc, những thứ đâm vào người em chính là đồ tốt chuyên dùng để khắc tà sát quỷ a.”
Lộ Vô Quy đang muốn đem mấy thứ không biết từ nơi nào bay tới đâm vào người mình ném đi liền nghe được tiếng la của Du Thanh Vi, cô vội thu tay mà tập trung nhìn vào, phát hiện cây gai này mặt trên bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt, vừa giống yêu lực vừa giống quỷ lực.

Cô quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai ở cạnh, liền nhanh nhẹn đem cây gai kia nhét vào trong túi vải bùa nhốt quỷ.
Lý Tố Hoa lúc này mới phản ứng lại, Bạch đại tiên nhà nàng cư nhiên đi chọc người Du gia, nàng vội vàng kêu lên: “Bạch nãi nãi, vị kia là người Du gia, ngài để ý một chút.” Lại hướng Du Thanh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Bạch Thứ Vị há miệng, nói ra tiếng người: “Xin cái gì lỗi, Thường tam gia nói nhà họ Du không có ai tốt.”
Du Thanh Vi sâu kín liếc con nhím, hô to với Lộ Vô Quy: “Tiểu muộn ngốc, nếu lại có gai nhọn đâm em, em liền thu hết đi, không cần trả!” Ba chữ “Không cần trả” cắn đến đặc biệt nặng.

Nếu không phải cảm thấy trực tiếp động thủ trước mặt công chúng thực không ổn, nàng thật muốn đem quạt Thái Cực Càn Khôn đập lên đầu Bạch Thứ Vị!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.