Bạn đang đọc Quy Hồn Tục FULL – Chương 6
Tả Tiểu Thứ ôm kiếm và balo của mình, cô chú ý thấy trong đại sảnh đã có hơn phân nửa người đứng lên, đều đang nhìn theo Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy hướng ra ngoài đi.
Cô chạy nhanh đuổi theo Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy.
Mới vừa chạy được hai bước, một cô gái xuất hiện chụp lấy cánh tay cô nói: “Cùng đi.” Tả Tiểu Thứ quay đầu lại, thấy người kia là Hạ Nhan Hi bèn trả lời: “Đi thôi.” Khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy có nhiều người cũng đứng dậy, tựa hồ muốn đi theo, cô vội nói với Tiết Nguyên Kiền: “Anh Kiền, hỗ trợ bảo vệ cửa.”
Tiết Nguyên Kiền gật đầu.
Trên đùi anh còn dán bùa phong cương, chỉ cần xoay người nhảy mấy bước liền vượt qua đám người kia, theo phía sau Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi ôm lấy Lộ Vô Quy đi đến cửa lớn phía sau, hai nàng vừa mới bước qua cửa, Tiết Nguyên Kiền đã đuổi tới.
Tiết Nguyên Kiền hằng năm đi âm, số cương thi quỷ quái chết dưới tay anh khó mà đếm được hết, giết nhiều cương thi quỷ quái, trên người tự nhiên hình thành một cỗ sát khí, anh đứng giữ ở cửa giống như một tôn thủ vệ sát thần.
Du Thanh Vi ôm Lộ Vô Quy từ cửa sau đại sảnh đi ra ngoài, xuyên qua hành lang, quẹo vào một dãy nhà lầu hai tầng.
Tiểu lâu này lầu một là gian uống trà, phía sau xây một cái hồ nhân tạo nhỏ, lầu hai là phòng nghỉ.
Nàng đi tới phòng nghỉ thứ ba phía bên trái, đem ngón cái đặt vào hệ thống quét vân tay, chỉ nghe tiếng mở khóa kêu lên, cửa liền mở ra.
Nàng đẩy cửa bước vào, bên trong bởi vì mấy tháng không có người động đến, đã tích một lớp bụi mỏng.
Trên giá treo mũ áo vẫn còn treo cái khăn quàng cổ mà ông nàng mang vào mùa đông năm trước, trên bàn còn đặt một quyển sách đã xem được phân nửa cùng với cái ấm trà mà ông thường dùng.
Du Thanh Vi nhìn trong phòng còn nguyên bài trí, không khỏi thất thần.
Nàng nghe Lộ Vô Quy “a” một tiếng hỏi: “Du Thanh Vi, vì sao vân tay của chị có thể mở khóa cửa phòng này vậy?” Lúc này nàng mới hồi phục lại tinh thần trả lời: “Đây là phòng của ông nội chị.” Nàng dừng một chút rồi giải thích: “Ông nội của chị, Yến lão gia tử, Hạ lão gia tử thường xuyên đến Thính Vũ Lâu uống trà đánh bài, dần dà, nơi này liền trở thành một phòng làm việc của Hiệp Hội.
Mấy ông lão lớn tuổi, đều có thói quen ngủ trưa, Yến Thính Vũ liền chuẩn bị phòng nghỉ ở đây cho bọn họ.” Trong khi nói chuyện, nàng lôi kéo Lộ Vô Quy đến toilet, vặn vòi nước đem tay của Lộ Vô Quy thoa lên xà phòng rửa tay rửa cho thật sạch.
Lộ Vô Quy rụt rụt tay, không có tránh ra, chỉ có thể chịu đựng cảm giác không khỏe, nhìn Du Thanh Vi đang xoa nắn rửa sạch tay mình.
Du Thanh Vi rửa sạch sẽ tay cho Lộ Vô Quy, đang muốn kéo khăn lông trên giá phơi xuống lau khô cho cô thì để ý thấy tay Lộ Vô Quy căn bản không có dính nước, nàng mới nhớ ra Lộ Vô Quy đã không còn là người.
Nàng dừng một chút rồi nói: “Quần áo của em hỏng hết rồi, vừa rồi nếu không đi sẽ bị người ta nhìn thấy hết.”
Lộ Vô Quy chớp chớp mắt, mới nhớ tới chuyện quần áo của mình bị quỷ cào nát, cô “à” một tiếng rồi nói: “Đúng nha”.
Giống như sợ bị lộ hàng, vội vàng đem áo khoác mà Du Thanh Vi khoác lên người mình kéo chặt lại.
Du Thanh Vi theo động tác buộc chặt quần áo của Lộ Vô Quy, trông thấy y phục cô mặc ngày chết đang nhanh chóng biến mất, lộ ra làm da bóng loáng.
Nàng nói: “Không phải em chê quần áo của chị nặng sao?” Nói xong liền cởi áo khoác đang khoác trên người của Lộ Vô Quy xuống, nhìn đến nửa người phía trên trơn bóng lưu quang cái gì cũng không có mặc của Lộ Vô Quy, trong lòng hiểu rõ mà nói câu: “Quả nhiên.” Tướng do tâm sinh, Lộ Vô Quy trong lòng nghĩ mình là cái dạng gì thì sẽ hiển lộ ra tướng mạo dạng đó.
Lộ Vô Quy chỉ cảm thấy trên người vừa nhẹ vừa lạnh, tiếp đó liền thấy nửa người trên của mình trống trơn, cả kinh “A” một tiếng, nhanh chóng đem hai tay che trước ngực của mình, dùng ánh mắt xem lưu manh nhìn Du Thanh Vi.
Cô muốn nói: “Chị lột áo của em”, nhưng lại nghĩ lại, Du Thanh Vi là cởi áo khoác của chị ấy nha.
Cô chớp chớp mắt, đáng thương hề hề nói: “Quần áo của em hỏng hết rồi.”
Du Thanh Vi liếc mắt nhìn hai luồng trước ngực của Lộ Vô Quy, thầm nói trong lòng: “Che hay không có gì khác nhau sao?”
Lộ Vô Quy cúi đầu nhìn theo tầm mắt của Du Thanh Vi, cô nhìn ngực của chính mình, lại nhìn nhìn Du Thanh Vi, lại nhìn nhìn ngực mình, cảm thấy ánh mắt của Du Thanh Vi có điểm quái, có điểm sắc lang, nhưng lại cảm thấy cả hai người đều là nữ, nhìn một cái cũng không có gì đi? Chị Hiểu Sanh còn giúp cô tắm mà đâu có sao đâu.
Cô nghĩ xong, chậm rãi đem tay đang che ở trước ngực buông ra nói: “Chị muốn nhìn thì quang minh chính đại nhìn đi nè.”
Du Thanh Vi: “…..” Nàng ngẩn người, nhìn vào trước ngực của Lộ Vô Quy, tâm nói: “Còn tốt đi, không tính nhỏ, phỏng chừng chắc cũng được A+ hoặc B.”
Lộ Vô Quy giương mắt nhìn ngực Du Thanh Vi: “Chị nhìn em thì em cũng phải nhìn lại chị.”
Du Thanh Vi liếc Lộ Vô Quy một cái, ánh mắt dừng lại trên mặt Lộ Vô Quy rồi hỏi: “Bộ em không biết là con gái không thể tùy tiện cho người khác xem ngực sao?”
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, lúc này mới “à” một tiếng, che ngực lại.
Du Thanh Vi nhẹ nhàng hừ một câu: “Muộn rồi!” Tự nhiên, nàng cảm thấy mặt có chút nóng, tim đập có chút loạn.
Nàng vội vàng xoay người đi tìm balo của Lộ Vô Quy: “Em có đem theo quần áo không?”
Lộ Vô Quy đáp: “Quần áo đều đặt trong tủ quần áo rồi.”
Tiếng đập cửa cùng giọng nói của Tả Tiểu Thứ vang lên: “Du lừa đảo.”
Du Thanh Vi nói câu: “Chờ một chút.” Rồi đem áo khoác của mình khoác lên người Lộ Vô Quy, cài lại nút áo.
Lộ Vô Quy không quá thoải mái vặn vẹo thân mình, chép miệng cau mày.
Cô cảm thấy làm quỷ có điểm này là không tốt, y phục của người sống mặc trên người cô vừa dày vừa nặng, thiệt khó chịu.
Du Thanh Vi mở cửa ra, nhìn thấy Hạ Nhan Hi cũng ở, nàng thăm dò nhìn bên ngoài một vòng, không thấy có người nào khác, lúc này mới mời hai người kia vào phòng.
Hạ Nhan Nhi bước vào phòng đi đến bên cạnh Lộ Vô Quy, cẩn thận nhìn nhìn Lộ Vô Quy rồi gọi: “Tiểu Lộ đại sư?” Vừa nói vừa đem cái túi xách nhỏ đang cầm trong tay đưa cho Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi mở túi xách ra nhìn, bên trong là hai bộ pháp y mà nàng nhờ Hạ Nhan Hi tìm người đặt làm riêng cho tiểu muộn ngốc, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nói: “Cảm ơn.” Nàng cầm túi đưa cho Lộ Vô Quy: “Đây là trang phục mùa hè đặt làm riêng cho em, em mặc thử trước đi.”
Lộ Vô Quy cầm lấy túi nhìn vào trong, thấy đúng là pháp y mới, quần dài, áo sơmi hưu nhàn, giày thể thao trắng, còn có một đôi vớ, vừa thấy liền biết là làm cho cô.
Cô tò mò hỏi: “Vì sao chị có quần áo mới của tôi?”
Hạ Nhan Hi đáp: “Bởi vì quần áo của em đều là do tôi bán.”
Du Thanh Vi đẩy mạnh Lộ Vô Quy vào trong phòng tắm: “Em lo thay quần áo trước đi.” Nàng thuận tay giúp Lộ Vô Quy đóng cửa lại, lúc này mới xoay người nhìn Hạ Nhan Hi.
Hạ Nhan Hi nhún nhún vai nói: “Tôi nghĩ hôm nay em hẳn sẽ xuất hiện, liền thuận tiện mang đến đây cho em, đỡ mất công em phải kêu Tiểu Đường đi một chuyến, không nghĩ tới cư nhiên…” Nàng nhìn về hướng phòng tắm, ngừng một chút lại nói tiếp: “Có thuận tiện kể không?”
Du Thanh Vi không để bụng nói: “Còn nhớ rõ năm tôi mười bốn tuổi bị tai nạn giao thông không?”
Hạ Nhan Hi gật đầu: “Nhớ rõ.
Khi đó mọi người đều cho rằng em sẽ không đứng lên được nữa, ông của tôi nói rằng ông nội em đem em về sư môn chữa lành xương sống cho em.”
Du Thanh Vi nói: “Tôi là khi đó nhận thức em ấy, trước kia em ấy đi theo chưởng môn sư huynh của ông nội tôi, năm rồi Hứa lão gia tử mất, toàn bộ đạo thống chỉ còn có mình tôi là truyền nhân, em ấy liền đi theo tôi.
Ông nội và tôi đều học về phong thủy, nhưng sư môn đạo thống là thuộc về Âm Dương Đạo.”
Hạ Nhan Hi hiểu rõ gật gật đầu: “Nguyên lai là vị lão tiền bối.” Nàng đứng dậy, từ trong túi xách lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Du Thanh Vi rồi nói: “Giữa tháng 7 có hội đấu giá, có hứng thú bán ít bùa không? Tôi thấy anh Kiền đi theo các em dán bùa trên đùi nhìn rất không tồi.” Nàng bắt chéo hai ngón trỏ của hai tay, so ra một chữ số 10 (Chữ X là số 10 trong số La Mã) nói: “Này là giá khởi điểm, có hứng thú không?”
Du Thanh Vi nghĩ nghĩ, dùng quạt xếp đối với Hạ Nhan Hi ngoắc ngoắc ý bảo Hạ Nhan Hi lại đây.
Nàng mở balo của Lộ Vô Quy ra, cho Hạ Nhan Hi nhìn thấy nửa balo tràn đầy bùa, lại chọn mấy trương đưa Hạ Nhan Hi: “Phiền toái chị Hạ đây gửi cho tôi phương án cụ thể của việc bán đấu giá và giá cả nha.”
Hạ Nhan Hi kinh ngạc há hốc miệng thở dốc, tiếp nhận mấy lá bùa Du Thanh Vi đưa, xem qua từng tấm rồi hỏi: “Đều là Tiểu Lộ….!Lộ đại sư vẽ sao?” Tiểu? Từ đạo hạnh cũng có thể thấy Lộ Vô Quy là thuộc hàng đồ cổ đã sống không biết bao nhiêu năm, Hạ Nhan Hi thực hoài nghi chính mình tổ tông ba đời cộng hết tuổi lại cũng không bằng được số tuổi của “Tiểu” Lộ đại sư.
Du Thanh Vi nói: “Có được hay không thì cấp cho tôi một lời chắc chắn .”
Hạ Nhan Hi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi thấy hôm nay em có chuyện quan trọng, chúng ta hẹn một thời gian nói chuyện đi, ngày mai được không?” Nàng lại suy nghĩ một chút: “Nếu không thì chút nữa tan cuộc tôi chờ em?”
Du Thanh Vi đáp lời: “Ngày mai đi, chút nữa tôi còn phải đi gặp ông của chị và Yến lão gia tử nữa.”
Cửa phòng tắm mở ra, Lộ Vô Quy đứng ở cửa, tay cầm một cái váy nữ tính điệu đà hỏi: “Du Thanh Vi, sao lại có váy vậy?”
Du Thanh Vi: “Đẹp không?”
Lộ Vô Quy dẩu miệng nói: “Mặc không được, lộ cánh tay, lộ chân còn lộ ngực nữa.”
Du Thanh Vi lại nói: “Có thể mặc ở nhà nha.”
Mắt Lộ Vô Quy sáng lên, sau đó lại cảm thấy có chút quái quái, do do dự dự nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi khẽ mím môi: “Hàng đặt không thể trả lại.
Nếu em không mặc, vậy chỉ có thể lãng phí, cái váy này chị mua hết mấy chục ngàn.”
Lộ Vô Quy vẻ mặt cố chịu đựng nói: “Thôi được rồi, em để mặc ở nhà vậy.” Cô suy nghĩ một chút lại nói: “Chờ Tả Nhàn, dì Tiền cùng Lý Tiểu Thất đều không có ở nhà mới mặc.” Nói xong liền đem váy xếp lại cất vào balo, cất váy xong mới phát hiện balo của mình bị lục lọi qua, người tên Hạ Nhan Hi còn đang cầm trên tay bùa cô vẽ.
Cô nhìn bùa trên tay Hạ Nhan Hi, rồi nhìn Hạ Nhan Hi: “Bùa này là của tôi.”
Hạ Nhan Hi bị Lộ Vô Quy nhìn đến lông tóc dựng đứng, quay đầu hỏi Du Thanh Vi: “Em chưa nói rõ với em ấy sao?”
Du Thanh Vi “khụ” một tiếng, nói: “Tiểu muộn ngốc, vị này là Hạ Nhan Hi.
Nhà chị và nhà chị ấy là thế giao, quần áo em mặc đều là chị nhờ chị ấy đặt làm riêng ở chỗ Phạm đại sư, bùa này là chị đưa cho chị ấy, để chị ấy đem về định giá rồi đem đi bán đấu giá ở hội đấu giá.”
Lộ Vô Quy “ừm” một tiếng rồi nói với Hạ Nhan Hi: “Thì ra là Du Thanh Vi đưa cho chị.
Có đủ hay không? Không đủ tôi lại vẽ thêm cho.”
Du Thanh Vi giúp Lộ Vô Quy kéo khóa balo lại rồi nói: “Đủ rồi! Nếu bùa không đủ dùng chị sẽ nói em vẽ tiếp.” Nàng sợ Lộ Vô Quy lại nhắc tới chuyện một lá bùa Thiên Cương thần lôi giá 800 ngàn, vội vàng túm chặt Lộ Vô Quy kéo đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Khẩu hoạch kia còn chưa có rửa sạch kìa.”
Lộ Vô Quy la lên: “Đúng rồi, còn có ba con đại quỷ, em quên mất tiêu tụi nó nha.” Nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Du Thanh Vi vội giữ chặt cô dặn dò: “Không cho phép ăn quỷ!”
Lộ Vô Quy gật đầu “dạ” một tiếng.
Du Thanh Vi lại nói tiếp: “Bên ngoài còn có người thường, đều là khách hàng có việc làm ăn sinh ý lui tới với Hiệp Hội, em mà ăn quỷ sẽ dọa đến bọn họ.
Những con quỷ đó đều là ác quỷ, lệ khí nặng, oán khí cũng nặng, em ăn chúng nó sẽ dính lên lệ khí cùng oán khí.
Em là tu theo đạo nhang đèn, không phải Ác Quỷ đạo, có hiểu rõ không?”
Lộ Vô Quy lại “dạ” một tiếng nữa, dùng sức gật đầu đồng ý: “Em bắt chúng nó đóng gói gửi cho Đại Bạch.
Đại Bạch đã trải qua tám đạo thiên lôi, trong cơ thể có lôi lực chuyên khắc ác quỷ, không sợ ăn không tiêu.” Cô vừa nói dứt lời liền nghe thấy tiếng Hạ Nhan Hi dùng sức hít một hơi, lại thấy Du Thanh Vi ngừng bước quay đầu lại nhìn mình, bèn lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”
Du Thanh Vi nói: “Chuyện của Đại Bạch, không được phép nói ở bên ngoài.”
Hạ Nhan Hi thật dài mà thở ra một hơi: “Tôi cái gì cũng không nghe thấy.” Bước chân vội vàng đi mất.
Tả Tiểu Thứ nhún vai nói: “Du lừa đảo, chút nữa đi gặp Yến lão gia tử bọn họ, cô đi một mình là được rồi, tôi với Tiểu Quy Quy ở bên ngoài chờ cô.”