Quy Hồn Tục

Chương 21


Bạn đang đọc Quy Hồn Tục FULL – Chương 21


Trước khi đến Quỷ Thị để hỏi thăm tin tức, Trần Vũ chưa bao giờ nghĩ đến việc đối phương sẽ bày trận thế lớn như vậy bao vây bọn hắn.

Hắn rất biết tự lượng sức mình, trận thế lớn như thế tuyệt đối không phải hướng về hắn mà đến, trong đám người ở đây, người duy nhất có thể làm cho đối phương ra sức như vậy, chỉ có thể là người vừa lên chức cố vấn cao cấp của Hiệp Hội – Lộ Vô Quy! Hi vọng sống duy nhất của bọn hắn cũng đặt trên người Lộ Vô Quy.

Sống chết trước mắt, hắn không cùng Du Thanh Vi vòng vo nữa, trực tiếp nói: “Trên tay tôi có danh sách trò chuyện của chú hai cô trước khi xuất ngoại.”
Du Thanh Vi nghe được lời này của Trần Vũ, lập tức quay đầu lại nhìn hắn, Trần Vũ chưa bao giờ thấy qua ánh mắt sắc bén như vậy, thậm chí trong đó còn có chút thê lương.
Trần Vũ rất rõ ràng giá trị của bản danh sách này, hắn nói: “Chỉ cần các người giúp chúng tôi còn sống đi ra ngoài, tôi lập tức đưa bản danh sách cho cô.”
Du Thanh Vi dứt khoát đáp: “Được!” Nàng lấy từ trong balo ra mười lá bùa phong cương đưa cho Trần Vũ: “Dán bùa phong cương trên đùi, theo sát tiểu muộn ngốc.” Nói xong liền la lớn: “Tiểu muộn ngốc, bảo mệnh quan trọng.”
Trần Vũ tiếp nhận bùa phong cương, chia cho mỗi người hai tấm, dán ở trên đùi.
Tả Tiểu Thứ, Tiết Nguyên Kiền gắt gao theo sau Lộ Vô Quy, trên người dán bùa tụ dương, trên đùi dán bùa phong cương, tay phải nắm chặt vũ khí của mình, tay trái cầm bùa để đối phó địch.
Trong lúc mấy người kia lo dán bùa, Quỷ Tân Lang, Quỷ hòa thượng, Bát Giác Quỷ Lâu, Quỷ Vương Thái Tuế vốn dĩ còn cách một khoảng bỗng nhiên nhanh chóng vọt tới gần, sương mù quỷ lấy thế che trời lấp đất cuốn đến, ở trong sương mù, đám đại quỷ hung ác giống như thủy triều mãnh liệt mà bao phủ xung quanh sườn núi nhỏ nơi bọn họ đang đứng.
Du Thanh Vi dùng quạt xếp trong tay hướng bốn phía xung quanh như điên như cuồng đánh ra một đạo tiếp một đạo Thái Cực đồ án và phá má trấn tà, nàng lớn tiếng kêu lên: “Tiểu muộn ngốc, tìm đường lao ra ngoài!”
Cổ Chính Kinh giơ tay lên, một gương bát quái xuất hiện trên tay ông, chiếu về hướng sương mù quỷ, ánh sáng trong gương bát quái đánh ra, lập tức có đại quỷ hiện nguyên hình, ông thừa dịp đại quỷ bị gương bát quái định trụ trong phút chốc, Tinh Cương kiếm có khắc phù văn trong tay đâm tới, đại quỷ đương trường hóa thành sương mù quỷ, bị Tinh Cương kiếm thu vào trong.
Du Thanh Vi thấy thế thầm nghĩ: “Vị này cũng có vài phần bản lĩnh!” Trong lúc nàng suy nghĩ, Trần Vũ đã rút kiếm hướng đám quỷ xung quanh giết tới.

Hắn cũng không có mạo hiểm xuất kích, chỉ tránh ở phía sau Lộ Vô Quy, mấy người đi cùng hắn tụ lại với nhau, hỗ trợ lẫn nhau vừa công vừa thủ.
Tả Tiểu Thứ cùng Tiết Nguyên Kiền đứng chung một chỗ, hai người đồng thời đụng phải đội nhân mã của Quỷ Vương Thái Tuế.
Thực bất hạnh, quân xung phong của Quỷ Vương Thái Tuế là thi quái mang đồng giáp.


Mấy thi quái này tuy đều là cấp bậc cương thi lông đen, nhưng bởi vì cả người mang kín đồng giáp khiến cho chúng hành động bất tiện, nhưng cũng nhờ đồng giáp bao phủ nên đao trong tay Tiết Nguyên Kiền và kiếm của Tả Tiểu Thứ không chém chết chúng được, trừ bỏ chém vào giáp đồng xẹt ra tia lửa thì hoàn toàn không tổn thương chúng được chút nào.
Tả Tiểu Thứ hô to: “Tiểu Quy Quy, có đồng giáp thi.”
Lộ Vô Quy tâm nói: “Cái gì là đồng giáp thi….” Vừa quay đầu lại liền thấy mười mấy con cương thi được bọc đồng giáp che kín mít từ đầu tới chân, cả người hắc khí hôi hổi nhưng bộ dáng lại vụng về, cô đoán chúng chắc đều là thi quái lông đen! Lộ Vô Quy thích nhất là thi quái lông đen, bởi vì dễ đánh, lại còn là tài liệu tốt để vẽ bùa! Cô nhìn thi quái lông đen đang đánh tới, cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền nhào vào, theo thói quen nhảy dựng lên vung thước phép Lượng Thiên “bạch bạch bạch bạch” đập đầu mấy con thi quái này.

Thi quái lông đen tuy rằng có mang mũ giáp bằng đồng nhưng chỉ cần lực đủ lớn, cũng có thể đập chết chúng nó.
Lộ Vô Quy nện thước phép “bang” một cái, mũ giáp đồng liền nứt ra, cùng lúc đó, cổ của thi quái lông đen cũng kêu “rắc” một tiếng, xương cổ vỡ vụn, cái đầu gục xuống.
Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền phi thường ăn ý tiến lên bổ kiếm chặt đao, đồng thời giơ chân gạt ngã con thi quái lông đen mang đồng giáp vừa bị Lộ Vô Quy đập cho gãy cổ, sau đó quay lại hướng về một con đại quỷ giết qua.

Hai người đem balo mang trước ngực, giơ tay liền đánh ra một đạo bùa, đối với đám quỷ trước mặt tung bùa như hắt nước ra ngoài.

Mấy chục đạo bùa đồng thời nổ tung, giống như pháo hoa trong đêm đen, cắt qua hắc ám cùng sương mù quỷ xung quanh, từng con oan hồn lệ quỷ gào thét thê lương trong ánh sáng của bùa chú và lửa bùa rồi hóa thành tro bụi.
Quỷ quá nhiều quá hung, mấy chục đạo bùa đánh ra chưa đến hai phút phù quang liền ảm đạm xuống.
Tiết Nguyên Kiền lớn tiếng kêu: “Tiểu Lộ, phá vòng vây! Tìm một chỗ yếu nhất lao ra!”
Lộ Vô Quy đáp lại: “Đường hoàn dương trên cầu quỷ đã bị niêm phong rồi!” Cô cầm thước phép Lượng Thiên vọt vào đám quỷ trước mặt mà đánh, một thước đánh chết một con.

Quỷ quá nhiều, chúng chất chồng lên nhau nhào tới, một thước bây giờ có thể đánh chết một chồng một chuỗi quỷ! Nhưng là quỷ thật sự quá nhiều, cô cảm thấy cho dù có Đại Bạch ở đây hỗ trợ cùng đánh chúng nó cũng đánh không xong mấy con đại quỷ này.


Không nói tới chuyện cách đó không xa còn có rất nhiều đại quỷ lợi hại đang nhìn chằm chằm cô, tùy thời nhào tới.
Đột nhiên, Bát Giác Quỷ Lâu cao cỡ tòa nhà ba tầng kia được đám tiểu quỷ nâng lên bay trên không trung.
Lộ Vô Quy chưa từng thấy cái nhà lầu nào biết bay, cô “Oa” một tiếng trừng lớn đôi mắt nhìn Bát Giác Quỷ Lâu đang bay tới.
Bát Giác Quỷ Lâu bay đến trên đỉnh đầu Lộ Vô Quy cách đầu cô chừng mười mét.
Lộ Vô Quy thầm nghĩ: “Các người đây là tính đem Bát Giác Quỷ Lâu nâng lên cao rồi đập lên đầu cho tôi chết sao?” Tiếp đó, cô nhìn thấy Bát Giác Quỷ Lâu trên đỉnh đầu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đập xuống.
Trần Vũ hô to một tiếng: “Chạy mau!” rồi hướng về một phía chạy trối chết.
Du Thanh Vi la lên: “Quay trở lại!” Nàng giương quạt xếp trong tay hướng Trần Vũ đang bỏ chạy đánh ra một đạo bùa phá ma càn khôn.

Đạo bùa kia cơ hồ là dùng hết toàn lực của nàng, trong nháy mắt đánh ra liền hóa thành một đạo kim sắc phù văn cao ba trượng lấy thế dời núi lấp biển phóng đi, cuốn tan hết quỷ khí, lộ ra cánh tay đeo tràng hạt của Quỷ hòa thượng Vô Lưu đang chụp về phía Trần Vũ!
Đứng phía sau Vô Lưu hòa thượng là mười tám quỷ hòa thượng đứng thành hàng.

Trên ngực của đám quỷ hòa thượng này đều khắc ký tự của chữ “Vạn”, trên người dán đầy tiền nhang đèn độ thành kim thân.

Mười tám tên kim thân quỷ hòa thượng cầm theo thiền trượng hướng Trần Vũ xung phong liều chết đánh qua.
Trần Vũ phản ứng cực nhanh, hắn vừa nhìn thấy Vô Lưu hòa thượng xuất hiện trong nháy mắt kia liền dùng kiếm trong tay chống xuống đất, thân kiếm bị hắn ép cong thành hình cung, một tiếng “tạch” của kim loại vang lên, mũi kiếm đàn hồi như lò xo giúp hắn bắn ngược trở về, hiểm hiểm tránh thoát đám quỷ hòa thượng đang nhào tới.

Hắn vừa lui về, Cổ Chính Kinh và mấy người kia lập tức đuổi tới, bảo vệ hai bên trái phải cho hắn, tiếp ứng hắn lui trở lại.
Cùng lúc đó, Bát Giác Quỷ Lâu lấy thế thái sơn áp đỉnh hạ xuống, một tiếng “oanh” thật lớn vang lên, ngừng ở trên đầu bọn họ không tới nửa mét.

Trần Vũ tìm được đường sống trong chỗ chết, bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Tiết Nguyên Kiền và Tả Tiểu Thứ cơ hồ là theo bản năng mà nhìn Lộ Vô Quy.
Trong tay Lộ Vô Quy nâng Li Long bát quái bàn, phía trên Li Long bát quái bàn là mấy trăm gần ngàn con tiểu quỷ nâng Bát Giác Quỷ Lâu.

Ánh sáng nhàn nhạt mông lung phát ra từ Li Long bát quái bàn bao phủ toàn bộ Bát Giác Quỷ Lâu, ngăn cản nó tiếp tục hạ xuống.

Những con tiểu quỷ đang nâng lâu hiển nhiên không mấy dễ chịu, bọn chúng giãy giụa phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng âm thanh kêu gào thống khổ.
Lộ Vô Quy chống đỡ đến nỗi tay trái hơi run rẩy, có vẻ phi thường cố sức.
Trần Vũ nhìn đến đôi mắt đăm đăm.
Du Thanh Vi liên tục đánh ra mấy chục đạo bùa phá ma trấn tà giờ phút này đã kiệt sức, mồ hôi như hạt đậu theo thái dương nàng chảy xuống mặt.

Nàng há miệng thở phì phò nói: “Tiểu muộn ngốc, nếu hộ chúng tôi không được, một mình em đi đi.” Nàng nói tiếp: “Chị không muốn em lại vì chị chết thêm lần nữa.” Nàng rất rõ ràng, nếu có đường trốn thì Lộ Vô Quy đã sớm mang bọn họ đi, không trốn, đứng tại chỗ đánh bừa, chỉ có thể là vì không còn đường sống để thoát ra.
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn Du Thanh Vi, thấy nàng mồ hôi đầm đìa sắc mặt trắng bệch, bộ dáng không màng sống chết, đột nhiên có chút khó chịu.
Trong lúc cô thất thần, Quỷ tân lang Tằng Giác cưỡi ngựa vọt tới.
Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền cũng đồng thời xông lên.
Tằng Giác ghìm cương ngựa, con ngựa hắn đang cưỡi liền giơ lên vó trước đạp về phía Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền.

Đội ngũ đi đón dâu của hắn cũng xông lên, giống như ác quỷ chụp mồi chụp tới hai người bọn họ, Tả Tiểu Thứ cùng Tiết Nguyên Kiền cơ hồ trong nháy mắt bị vó ngựa quỷ và đám quỷ vật bao phủ.
Trong nháy mắt hai người bị bao phủ, con ngựa Tằng Giác đang cưỡi đột nhiên hí lên một tiếng thê lương đến cực điểm, sau đó “phụt” một tiếng bốc cháy thành một đoàn lửa xanh lá hình ngựa, không chỉ có ngựa, tất cả quỷ vật bổ nhào vào Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền đều hóa thành từng đốm lửa ma trơi bốc cháy dữ dội, trong phút chốc, tàn tro bay tứ tán, tiếng quỷ huýt gió liên tiếp vang lên, thê thảm cực kì.
Tằng Giác thấy tình huống không đúng liền bật người bay lên không trung, hỉ bào trên người hắn bị quỷ khí cuốn lên bay phấp phới.


Nguyên bản là khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, bỗng chốc biến thành màu xanh đậm, trên người sát khí rợp trời.

Quỷ khí cùng sát khí trên người hắn tụ thành mây đen bao phủ khu vực xung quanh hắn đứng, một mảnh âm trầm.
Từ trong sương mù quỷ, một người phụ nữ dáng người mạn diệu khoảng chừng 25, 26 tuổi bước ra.

Ả ta mặc áo sơmi rộng rãi, quần jeans, cột tóc đuôi ngựa trẻ trung, hai tay đút túi quần, vẻ mặt thản nhiên cùng tự tin nắm chắc phần thắng.
Ả ta ý cười doanh doanh nhìn đám người bị bao vây chặt chẽ này, sau đó đem ánh mắt dừng lại trên người Lộ Vô Quy đang nâng Bát Giác Quỷ Lâu trên tay, nói: “Nghe nói Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo muốn tiến hành đại thanh trừ đối với chúng ta, trong đó còn có Đại Quỷ Yêu góp sức, tiểu muội muội, ngươi là một con quỷ, thế nhưng lưu lạc đến mức phải cùng người sống chung, ngươi không biết là người so với quỷ còn đáng sợ hơn sao?” Ả cười khẽ một tiếng rồi nói tiếp: “Có muốn biết vì cái gì mà các ngươi bị chúng ta gói sủi cảo không?”
Du Thanh Vi nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng với tiếng cười càn rỡ kia, liền biết đây là Khôi Tử Tuyển mà nàng muốn tìm.

Nàng nói: “Xem ra hôm nay có người đã mật báo cho cô.”
Quỷ tân lang Tằng Giác nhìn thấy tọa kỵ, bà mối cùng hơn phân nửa tùy tùng bị đốt thành tro, nổi giận kêu to: “Khôi Tử Tuyển, cùng bọn chúng nói nhảm nhiều như vậy làm gì, giết chúng đi!”
Vô Lưu hòa thượng chắp tay lại niệm: “A di đà Phật! Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.

Lộ thí chủ, lão nạp thấy ngươi và ta có Phật duyên, không biết ngươi có nguyện ý quy y cửa Phật, trở thành Phật môn Hộ Pháp hay không?”
Trên hí lâu truyền ra một tiếng nũng nịu: “Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, tiểu nha đầu này rất cổ quái…..”
Lộ Vô Quy ngẩng đầu nhìn hí lâu được mấy trăm tiểu quỷ nâng ở trên đầu mình, nói: “Cô bay tới áp lên đầu tôi như vậy, tôi còn chưa mắng cô cổ quái, cô lại dám mắng tôi trước sao!”
Khôi Tử Tuyển nhìn Li Long bát quái bàn Lộ Vô Quy đang nắm trong tay cùng với Thái Cực âm dương đang xoay tròn trước ngực cô, dùng ngữ khí ái muội gọi: “Thanh Y” ả nói tiếp: “Nàng đừng có gấp, nha đầu này cũng không có gì cổ quái, bất quá là có được hai kiện trọng bảo phi thường hiếm thấy hộ thân thôi.”
Đôi lời của Editor: Do những yêu ma quỷ quái ở Quỷ Thị này đã sống rất lâu, nên ngôn xưng của họ cũng khác với người hiện đại.

Nên trong truyện khi có đoạn đối thoại với bọn họ, tôi sẽ edit theo ngôn xưng “Ta – Ngươi – Nàng – Chàng….”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.