Quy Hồn Tục

Chương 20


Bạn đang đọc Quy Hồn Tục FULL – Chương 20


Du Thanh Vi thấy Trần Vũ như vậy, cạn lời nhìn Lộ Vô Quy.
Sơ Thất liếc nhìn bọn họ, dùng giọng điệu tử khí âm trầm nói: “Một chén mì nhỏ ba lượng kim, ăn xong mở miệng hỏi tin tức.”
Lộ Vô Quy hỏi: “Ăn không hết thì không cho hỏi hả?”
Sơ Thất gật đầu.
Lộ Vô Quy lại hỏi: “Nơi Sơ Cửu đi qua không người sống, Sơ Cửu là gì?”
Sơ Thất nói: “Tiểu Cửu là đệ đệ của ta.

Ngươi nếu muốn giết ai, liền ra giá chín lượng kim, giá cả cao hơn chín lượng kim không tiếp.”
Trần Vũ ói xong đi súc miệng, hắn nhìn Lộ Vô Quy, xong rồi nhìn Sơ Thất, lại nhìn nhìn chén mì trước mặt, cắn răng hạ quyết tâm, dùng đôi đũa đem số mì còn lại quấn thành một đoàn nhét hết vào miệng, một ngụm nuốt xuống.

Mì vừa mới trôi vào bụng, liền một trận sông cuộn biển gầm, hắn vọt tới gốc cây hòe già, tay đấm đấm cây hòe, ói đến trời đất mù mịt.
Lộ Vô Quy giương mắt nhìn Trần Vũ ói đến chết đi sống lại, chỉ thấy những sợi mì mà hắn ói ra nhanh chóng thấm vào trong đất.

Hắn ăn một lần ói một lần, tinh khí trong cơ thể đều đi theo những sợi mì kia tuôn ra ngoài, chờ Trần Vũ ói xong, cả người đều héo, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt phát xanh.

Lộ Vô Quy cơ trí mở balo lấy ra bùa tụ dương, lúc này mới phát hiện bùa đã đưa hết cho Du Thanh Vi, lại lục túi của Du Thanh Vi lấy bùa tụ dương, vẻ mặt kích động chỉ vào Trần Vũ nói: “Bán cho anh ta, bán giá cao!”
Du Thanh Vi hai mắt khó nén kinh ngạc nhìn Lộ Vô Quy, tâm nói: “Chị như thế nào không có phát hiện ra em có tiềm chất làm gian thương a?”
Trần Vũ đôi mắt thâm quầng yên lặng nhìn người đang muốn thịt con dê béo là hắn, rất bình tĩnh lấy từ trong túi ra một lá bùa Mao Sơn hộ nguyên trấn thân, lại lấy ra bình thuốc nhỏ trút một viên đan dược vào miệng một ngụm nuốt xuống.
Lộ Vô Quy ngây người một chút, ngơ ngác nhìn Trần Vũ, đem bùa vừa lấy ra đưa lại cho Du Thanh Vi rồi nói: “Cất cho kỹ.”
Trần Vũ đi đến cạnh kệ bếp, dùng ngón tay viết xuống bốn chữ.
Sơ Thất cũng viết xuống: La Mã trấn.
Trần Vũ sắc mặt trầm trọng trở lại chỗ ngồi.
Sơ Thất lại vớt từ trong nồi ra một chén mì, đặt trước mặt Tiết Nguyên Kiền.
Tiết Nguyên Kiền nhìn chén mì, sắc mặt xanh xanh trắng trắng.


Chính mắt anh thấy kết cục của Trần Vũ khi ăn mì, như thế nào cũng không cầm lên nổi đôi đũa để ăn.

Anh đem mì đẩy đến trước mặt Lộ Vô Quy rồi nói: “Tiểu Lộ, mì này ăn ngon lắm.”
Lộ Vô Quy dùng sức lắc đầu, tâm nói: “Tôi mới không thèm ăn cái này.”
Tiết Nguyên Kiền ho một tiếng: “Tiểu Lộ đại sư, một chén mì nhỏ không là vấn đề gì với em đâu mà.”
Du Thanh Vi lấy quạt chống trán, đối với thảm trạng trước mắt có chút không đành lòng nhìn.
Tả Tiểu Thứ che mắt lại, thật sự nhìn không được.

Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Một hai phải ăn chén mì này sao? Không có cách nào để không cần ăn hết hả?” Cô nói xong nhìn đám người Trần Vũ, liền phỏng chừng không có biện pháp khác.
Lòng Tiết Nguyên Kiền tràn đầy bi thương thở dài nhận mệnh cầm lấy đôi đũa, tay vừa mới gắp lên mấy cọng mì, liền nhìn thấy hai cọng tóc thật dài, anh ném đôi đũa chạy ra gốc hòe già ngồi ói.
Lộ Vô Quy đầy mặt đồng tình nhìn Tiết Nguyên Kiền còn chưa ăn đã ói đến chết đi sống lại.
Tiết Nguyên Kiền ói xong quay lại, ngồi ở trước bàn nhìn chén mì giống như đang nhìn cực hình.

Để cho anh lăn lộn trong đống thi thể anh hoàn toàn không có chút nào áp lực, nhưng kêu anh ăn mì được nấu từ thịt hầm người chết này — dạ dày anh lại co rút.

Anh đè lại dạ dày, cắn răng một cái cầm lên đôi đũa gắp mì.
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, lấy tấm kim bạc tiền do chính mình tạo đưa cho Tiết Nguyên Kiền: “Cầm cái này đi hỏi đi.”
Tiết Nguyên Kiền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lộ Vô Quy, như được đại xá cầm lấy kim bạc tiền Lộ Vô Quy đưa chạy đến trước mặt Sơ Thất nói: “Khôi Tử Tuyển!”
Sơ Thất mở to đôi mắt người chết, mặt vô biểu tình đáp: “Một chén mì nhỏ ba lượng kim, ăn xong….” Nói còn chưa dứt lời, liếc mắt nhìn thấy tiền mà Tiết Nguyên Kiền đưa đến, cặp mắt người chết của hắn bỗng trợn trắng, ánh mắt sáng ngời, một phen đoạt lấy tiền trong tay Tiết Nguyên Kiền, cẩn thận nhìn một chút, sau đó nhanh nhẹn ôm vào trong ngực giống như ôm trân bảo, rất dứt khoát trả lời một câu: “La Mã trấn!”
Một người trẻ tuổi bên cạnh Trần Vũ thấy thế, sắc mặt thay đổi, hắn giận không thể át đập bàn “bang” một cái nói: “Người anh em, ngươi đây là có ý tứ gì? Dựa vào cái gì mà chúng ta phải ăn mì mới được hỏi tin tức?
Trần Vũ đè lại bả vai người đó rồi nói: “Ngồi xuống.”
Người nọ bị Trần Vũ đè lại, chỉ có thể hậm hực ngồi về chỗ.
Trần Vũ đứng dậy đi đến bên bàn Du Thanh Vi ngồi xuống, nói: “Tình cảnh hiện giờ của chúng ta không ổn.”
Du Thanh Vi nhìn Trần Vũ, lại quét mắt nhìn bốn phía, trầm ngâm không nói.
Trần Vũ nói tiếp: “Hạ gia và Bạch gia đều có đất đặt chân ở Quỷ Thị, tôi tin tưởng bọn họ có thể cầm cự đến khi có người đến tiếp viện.”

Du Thanh Vi minh bạch ý tứ trong lời nói của Trần Vũ.

Hạ Nhan Hi, Bạch Lĩnh Khê, Lý Tố Hoa bọn họ đều có nơi để ẩn thân ở Quỷ Thị, nàng và Trần Vũ hai người đến miếng đất đặt chân cũng không có, tùy thời đều sẽ lọt vào liên thủ công kích của Quỷ Tân Lang, Khôi Tử Tuyển đám quỷ kia.

Dưới loại tình huống này, nàng và Trần Vũ đúng là nên liên thủ lại.
Nhưng mà Du Thanh Vi hiểu biết rất ít về Trần Vũ, cùng người không hiểu biết rõ ràng hợp tác nguy hiểm còn lớn hơn.
Bên này Du Thanh Vi còn đang do dự, bên kia Sơ Thất đã bắt đầu dọn quán.
Lộ Vô Quy hỏi: “Ngươi dọn quán hả?”
Sơ Thất ngẩng đầu nhìn Lộ Vô Quy đáp: “Hôm nay cũng không còn ai tới nữa.”
Du Thanh Vi tâm trầm xuống.

Nàng ngẩng đầu nhìn lại Quỷ Thị, đập vào mắt là một mảnh tĩnh mịch, không có một cái bóng quỷ, tới gió âm cũng không có.

Nàng lại nhìn Sơ Thất, chỉ thấy hắn đi đến cây hòe già mở ra một tấm ván gỗ, lộ ra một tầng hầm.

Hắn không nhanh không chậm đem nồi chén gáo bồn từng cái dọn vào trong đó.

Tầm mắt nàng dời về phía cây hòe già quỷ khí hừng hực, thấy cây hoè này giống như một cái lọng che trên đỉnh đầu, bao trùm phạm vi mấy trượng xung quanh, thoạt nhìn giống như cây hòe này vòng ra một khối địa bàn thuộc về nó ở Quỷ Thị.
Trần Vũ đợi lâu không thấy Du Thanh Vi trả lời, ánh mắt hơi trầm xuống: “Nếu chúng ta không liên thủ, rất có khả năng đều bỏ mình ở chỗ này.” hắn nhìn Sơ Thất đã đem biển hiệu thu hồi, giờ phút này việc Sơ Thất dọn quán giống như bùa đòi mạng với hắn.

Hắn lại nói với Du Thanh Vi: “Thời gian để chúng ta suy nghĩ không còn nhiều lắm.”
Du Thanh Vi nhìn Trần Vũ, lại nhìn những người Trần Vũ mang đến.

Hắn mang theo bốn người, hai người đàn ông cường tráng chừng ba mươi tuổi nàng không quen biết, phỏng chừng có chút bản lĩnh nhưng cũng không tính là cái gì cao thủ.


Còn có một người khác chừng hơn năm mươi tuổi cõng theo một thanh Tinh Cương kiếm, này là một vị khách khanh của Trần gia, cùng với Trịnh Kinh Nhân được xưng là Song Chính của Trần gia.

Một người là Chính Kinh đại sư, một người là Chính Nhân đại sư.

Nghe nói Chính Kinh đại sư bản lĩnh cũng sàn sàn như Chính Nhân đại sư, nàng từ bản lĩnh của Chính Nhân đại sư kia lúc ở trừ quỷ hoạch ngã chổng vó cũng có thể đoán được vị này Chính Kinh đại sư bản lĩnh cũng không cao.

Trần Vũ kỳ thật là đang hướng nàng cầu cứu!
Cục diện hôm nay so với chùa Bảo An quỷ lúc trước chỉ xem như là mưa bụi, chỉ cần không nhảy ra một đám thây máu, Du Thanh Vi vẫn còn có thể trụ được.

Nàng nhàn nhã thưởng thức quạt xếp trong tay, rất là bình tĩnh đáp: “Trần đại thiếu, nói chuyện hợp tác cũng phải có thành ý, có đúng không?”
Sơ Thất bước đến nói: “Các vị, ta muốn thu cái bàn.”
Du Thanh Vi giương mắt nhìn, chỉ thấy ngắn ngủi một chút thời gian mà Sơ Thất đã đem đồ vật bày bên ngoài dọn đi sạch sẽ, chỉ còn lại hai cái bàn đám người bọn họ đang ngồi là chưa thu, ngay cả kệ bếp cũng dọn vào tầng hầm.

Nàng tâm nói: “Ngươi đây là đang dọn chỗ cấp chúng ta đánh nhau sao?” Ngay cả Khôi Tử Tuyển, Quỷ hòa thường đều không muốn trêu chọc Sơ Thất, nàng cũng không muốn tìm thêm phiền toái, lập tức đứng dậy tránh sang một bên, để cho hắn thu dọn bàn ghế.
Trần Vũ thở phào nhẹ nhõm, chịu thương lượng là tốt rồi.

Nhưng mà tình thế cấp bách trước mắt cơ hồ chưa cho hắn lối thoát nào.

Hiện tại hắn chỉ có thể đánh cuộc vào việc Lộ Vô Quy và Tiết Nguyên Kiền có thể từ giữa đám quỷ mở ra một con đường máu hay không, nếu không, cũng chỉ có chết.

Hắn nói: “Hôm nay chúng ta bị vây ở đây cùng người ngày hôm qua cố ý rải rác tin tức có quan hệ rất lớn, bất quá, tôi không nghĩ tới những yêu ma quỷ quái trên bảng truy nã có thể hành động nhanh như vậy, trực tiếp giết qua tới.

Cô cùng tôi nếu chết ở chỗ này, liền có hai người tranh cử của hai nhà bị xóa tên, Du gia từ đây cũng không còn ai nữa.”
Du Thanh Vi nhẹ nhàng cười: “Trần đại thiếu, có chuyện nói thẳng, không cần vòng vo.” Nàng khẽ nhếch khóe môi nhắc nhở: “Thời gian không còn nhiều lắm.”
Trần Vũ nhìn Lộ Vô Quy rồi nói: “Lão gia tử làm Phó hội trưởng mấy chục năm, Du gia lại có một tôn đại Phật như vậy, tôi nghĩ xác suất thắng lần này của Du gia rất lớn.”
Du Thanh Vi nói thầm trong lòng: “Anh cũng thật trầm ổn, đến lúc này rồi mà còn vòng vo.” Nàng cười đáp lại một tiếng: “Đa tạ Trần đại thiếu khen ngợi.” Nói xong liền nghe “phanh” một tiếng, Sơ Thất nhảy vào tầng hầm, đem “cửa” đóng lại, cây hòe già cũng biến mất theo.

Bọn họ giờ phút này đang đứng trên một tòa mộ lớn cô độc, tòa mộ này lớn như một ngọn núi nhỏ.


Bọn họ đứng đây nhìn xuống, quảng cảnh bốn phía đều có thể thấy rõ ràng.
Sương mù quỷ đen đặc từ lòng đất tràn ra, lan tỏa khắp nơi.
Lộ Vô Quy rút ra thước phép Lượng Thiên nắm trong tay, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó mở to mắt “A” một tiếng, nói: “Du Thanh Vi, em không cảm thấy được dương khí từ đường Âm Dương nữa.”
Du Thanh Vi trong lòng rùng mình.

Nàng tính toán thời gian, lúc này còn chưa đến gà gáy, đường Âm Dương không có khả năng đóng nhanh như vậy.

Này chứng tỏ có “người” đã phong bế cửa ra! Nàng mím môi nói: “Xem ra đối phương là tính đối với chúng ta bắt ba ba trong rọ.” Nàng vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng niệm kinh truyền đến từ nơi xa, một đội ngũ hòa thượng chỉnh tề xếp thành hàng dưới sự dẫn dắt của Đại hòa thượng mặc cà sa đang chậm rãi từ trong sương mù quỷ đi ra.
Du Thanh Vi khẽ nói: “Tới rồi!” Tả Tiểu Thứ, Tiết Nguyên Kiền cùng với đám người Trần Vũ đồng loạt rút ra vũ khí, cảnh giác nhìn xung quanh.
Nàng lại nghe phía sau lưng truyền đến tiếng hát hí khúc cùng tiếng kéo đàn thổi kèn, quay đầu lại nhìn phía sau, cách đó hai trăm mét một tòa hí lâu khí khái phi phàm có tám góc mái cong từ từ hiện ra trong đám sương mù quỷ.

Trên đài, Thanh Y Nhược Thủy đang múa tay áo thêu mây trời cất tiếng hát như oán như than.

Bên cạnh nàng ta còn có ba đại quỷ.

Một quỷ đầu đội song linh, cưỡi trên con ngựa trắng vô cùng anh tuấn; một quỷ tay cầm quạt xếp, mặt mũi tô phấn trắng như người đóng vai hề thư sinh; quỷ cuối cùng trên mặt có chòm râu như Trương Phi, nhìn vô cùng hung mãnh.
Bát Giác Quỷ Lâu được gần một ngàn tiểu quỷ nâng lên, chậm rãi tới gần.

Tốc độ tuy chậm nhưng trận thế kia cũng khiến người ta da đầu tê dại.
Tiếng kèn cùng tiếng pháo của đội ngũ đón dâu vang lên, Quỷ Tân Lang Tằng Giác cưỡi con ngựa cao lớn dẫn đầu đội ngũ từ hướng bên trái Du Thanh Vi đi tới.

Xung quanh Tằng Giác bị sương mù quỷ che đến kín mít, trời đất tựa hồ biến mất, chỉ còn lại đội ngũ đón dâu đang đạp sương mù chậm rãi đi tới kia.
Đối diện phương hướng đội ngũ đón dâu của Quỷ Tân Lang Tằng Giác một đội cương thi mặc đồng giáp đang nhảy tới, mỗi bước nhảy xa tới một trượng, phía sau đội ngũ cương thi là rậm rạp chỉnh tề quỷ binh, đi phía trước chính là Quỷ Vương Thái Tuế Mạc Hoài!
Bốn đội nhân mã, từ bốn hướng bọc đánh lại đây.
Theo bước chân bọn họ tới gần, nơi phiến nhà hoang tường đổ hoang tàn này cuồng phong bắt đầu gào thét, cát bay đá chạy, tiền giấy, mảnh pháo vụn tung bay khắp nơi.
Bỗng nhiên một tiếng hồ ly cười như gần như xa từ bốn phương tám hướng truyền đến! Tiếng cười kia thanh thúy dễ nghe giống như tiếng chuông bạc, cười đến phá lệ sung sướng, nhưng lại làm cho Du Thanh Vi một trận kinh hãi.
Một tiếng hồ ly cười, câu hồn lại đoạt mệnh.
Cửu Vĩ Hồ Yêu – Vị Tầm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.