Đọc truyện Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người – Chương 12: Không Ngại An Tọa Trước, Vừa Hay Coi Trò Vui A~
Tô Tiện Nhiễm phóng tầm mắt, chậm rãi nhìn từ khuôn mặt của hắn rồi xét trên khắp người.
Hàng mi vừa dài lại dày, thẳng tắp, mâu quang thâm thúy mà lại lạnh như băng, hơi thở phả ra lộ rõ một nỗi nguy hiểm vô hình, giống như người đứng trước hắn lúc này đều là con mồi của hắn vậy. Mũi cao hơn so với người bình thường, đôi môi hồng nhạt, thường hay nhếch lên , càng nhìn xuống dưới, trông lại giống như một vương giả bình thường đang quan sát một nữ tử quỳ gối trong gian đại sảnh.
Hắn khoác trên mình một cái áo choàng trắng, dài đến bên chân, dưới chân cũng là một đôi giày màu trắng, không có trang sức gì, trong trắng, thuần khiết nhưng hào phóng.
Dù vậy nhưng Tô Tiện Nhiễm cũng không dám coi thường hắn, trên người hắn tuy rằng không có vàng ngọc gì, nhưng dù sao cũng là người cầm trong tay mạch kinh tế của Đại Tần ta, nếu chỉ đánh giá hắn một cách đơn thuần thì chỉ có một bộ trang phục màu trắng, bề ngoài bóng loáng, mịn hơn lụa đó lại chính là cao nhất tiêm tô cẩm, nhìn kĩ mới biết được trang phục và đạo cụ của hắn tính ra thì phải giá trị đến hơn vạn lượng.
Tô Tiện Nhiễm nhanh chóng nhìn bao quát một vòng toàn bộ đại sảnh, người đứng bên cạnh Tuyết Vô Ưu là một nam tử áo lam, trên mặt ánh nên một nụ cười ấm áp, khiến cho Tô Tiện Nhiễm không thể không chú ý tới hắn, trừ mấy tên hắc và bạch phân làm hai nhóm màu, cuối cùng cũng chỉ có một mình hắn một loại.
Có thể đứng ở bên cạnh Tuyết Vô Ưu, còn có thể đặc lập độc hành, hẳn hắn cũng là một người vô cùng không bình thường.
Tô Tiện Nhiễm xem xét hắn, vẫn không quên nhìn những người chung quanh, và nữ tử đang quỳ trong đại sảnh kia.
Mấy người chung quanh, trang phục thì không có sự khác biệt cho lắm, hoặc là một người hắc, không thì lại là một người bạch, cho nên người dễ khiến nàng chú ý nhất vẫn là cái tên nam tử áo lam kia. Bọn họ không dám lên tiếng mà chỉ đứng im, ánh mắt thì chỉ tập chung vào nữ tử đang quỳ kia, Tô Tiện Nhiễm cũng thản nhiên liếc qua nàng một cái.
Nữ tử dung mạo khá xinh, nhìn qua độ mười tám mười chín tuổi, không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, quỳ thẳng tắp, không hào úy kỵ dù cho Tuyết Vô Ưu đang đứng đối diện.
“Ngọc Ngưỡng công tử, nếu không ngại thì xin mời an tọa trước vừa hay cùng chúng tôi coi trò vui a.”Nam tử áo lam đứng ở cửa, cười nhạt rồi nói với Tô Tiện Nhiễm, gương mặt tuấn tú, hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt lộ ra ngoài, cực kì dụ hoặc.
Tô Tiện Nhiễm thản nhiên gật đầu, tay phải cầm theo một chiếc quạt mà phe phẩy, nàng ngồi xuống không có một chút câu nệ nào cả, nếu bọn họ đã có ý mời nàng , nàng cũng muốn xem xem, Tuyết Thương sơn trang rốt cuộc là có trò hay gì.
Tô Tiện Nhiễm ngồi xuống xong, toàn bộ đại sảnh cũng chìm vào yên lặng, hơn nữa mấy nữ tử đang quỳ kia, cũng tổng cộng phải đến mười ba người, nhưng nàng lại không hề nghe thấy một tiếng thở nào cả, trong lòng nàng không khỏi tâm phục: Tuyết Thương sơn trang quả nhiên không giống như bình thường, không biết bản trang chủ nơi này tuổi trẻ tuấn dật ra sao mà cư nhiên có thể sai khiến được nhiều tuyệt đỉnh cao thủ vì hắn mà bán mạng như vậy.
Nàng cũng đã từng trà trộn vào giang hồ nhiều năm, liều sống chết mà ngăn cản tam đại môn phái chém giết lẫn nhau, đến bây giờ cũng chỉ là một cái hư danh mà thôi.
Nhất hô bá ứng, đối với nàng mà nói, hoàn toàn chỉ là lời nói suông.
“Chủ tử ngươi là ai?”
Lời nói lạnh như băng, không hề có một chút hơi ấm nào cả, Tô Tiện Nhiễm giật mình, thoạt khỏi dòng suy nghĩ, nàng liền nhìn lên phía Tuyết Vô Ưu, sau đó quan sát tâm lý của quần chúng, rồi nhìn nữ tử đang quỳ trên mặt đất.
Sắc mặt nữ tử đó có chút trắng bệch, nhưng vẫn kiên định mở miệng nói: “Không có!”
Con ngươi của hắn bất chợt hiện lên một ý gian tà, hai ngón tay hắn chậm rãi đưa ra, đầu ngón tay xanh nhạt như hạt ngọc, mang theo một viên thuốc màu trắng.
Hai tên hộ vệ đi ra phía trước, một người đè nữ tử đó xuống, một người khác thì thô lỗ điểm huyệt nàng, khiến cho nàng hé miệng.
Hắn liền bắn viên thuốc màu trắng đó vào trong miệng nữ tử. Do miệng nàng ta bị tên hộ vệ bịt lại nên viên thuốc bị nàng ta nuốt vào trong.
Không bao lâu sau, lưng nữ tử đó đã trùng xuống, cơ thể có chút run rẩy , tựa hồ đang cố nén cái gì đó lại, nàng ta cắn nửa môi dưới, hai tay chống lấy người, cố gắng giữ, không ình ngã xuống.
Trên trán nữ tử đã sắp bị che kín bởi hàng đống mồ hôi, theo góc độ của Tô Tiện Nhiễm, vừa vặn có thể thấy nàng ta đang ẩn nhẫn sườn mặt, và trên mặt lộ ra rất nhiều gân xanh, mồ hôi thì tuôn ra không ngừng.
Đại đường vẫn im lặng không một tiếng động, trừ tiếng nữ tử đang cắn nát môi kia cùng tiếng thở và tiếng mồ hôi trên mặt của nàng ta rơi tí tách thì bên ngoài lại yên tĩnh không hề nghe thấy một âm thanh nào cả.
Nàng im lặng nhấp một ngụm trà nhỏ chờ đợi, đôi môi bị cắn của nữ tử đã xám trắng, cảm nhận được sự rã rời xương cốt trong cơ thể, nàng ta đau đớn mà hét lên một tiếng: “A…”
Mang theo sự phẫn nộ, không cam lòng mà phá tan tầng mây, công khai biểu thị rằng nàng đang phải khổ sở trải qua cơn đau ấy.
Một lúc lâu sau, nàng ta mới có vẻ đỡ hơn, cố hít vào từng ngụm không khí, oán hận nhìn hai người phía trên, có chút không thành thật, sau vô lực mà nói: ” Giải độc cho ta, ta nói cho ngươi…”
Nói xong một câu, nàng ta lại cố hít một chút không khí, giống như đang tìm cách giảm bớt sự đau đớn khi tra tấn.
Nam tử áo lam lại cười nhạt một lần nữa, rồi nói: “Chưa từng có người nào có thể trải qua được phệ tâm hủ cốt kịch độc.”
Sắc mặt nữ tử càng thêm tái nhợt, nàng ta trừng mắt nhìn hắn, lại toàn thân bất lực. Cơ thể đau đớn làm cho nàng ta cảm thấy mệt nhọc, nhưng sự nóng rực thì lại chỉ hội tụ ở trên mặt, không chịu phá thể trước.
Nàng ta tình nguyện đi tìm cái chết, nhưng không lại không mong gặp phải sự tra tấn như vậy, nhưng hiện tại thì nàng ta cũng dần mất đi tư cách chết. Tuyết Vô Ưu hoàn toàn là một người biến thái, hắn chắc chắn sẽ không để cho nàng chết dễ dàng .
“Giải độc… cho ta, ta sẽ nói tất cả!”
“Ngươi không còn cơ hội !” Tuyết Vô Ưu thản nhiên mà nói, mặc kệ nữ tử kia đang cầu xin trong đau đớn.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết… Là ai đã sai ta mai phục tại Tuyết Thương sơn trang sao?” Nàng ta cứng rắn chống mình mà ngước dậy, nói xong được mấy câu đó, lại ho to vài tiếng.
“Muốn, nhưng ngươi không đủ tư cách cùng bản trang chủ giao dịch!” Hắn nói bằng chất giọng khinh bỉ. Nếu muốn biết gì đó, hắn có thể tự mình đi thăm dò.
Tô Tiện Nhiễm thu mọi hành động của hắn vào mắt, đồng thời cũng quan sát cả thần sắc của mọi người.
“Vậy vì sao ngươi lại bắt ta phải chịu sự tra tấn trong thời gian dài như vậy? Chẳng lẽ không phải vì ngươi muốn làm cho ta chịu thua, nói ra người đứng phía sau sao?” Nữ tử thanh âm khàn khàn, tình trạng đang dần kiệt sức, xem ra nàng ta đang cố cầu xin hắn trong khoảng thời gian này, trong cơ thể nàng ta, độc dược chắc không hề muốn buông tha nàng a.
“Phản đồ thì phải chết!” Nói xong năm chữ này, hắn nhìn một vòng bao quát toàn bộ đại sảnh bằng ánh mắt lạnh như băng, và Tô Tiện Nhiễm ở trong tầm mắt của hắn .
Mang theo sự áp bách xen lẫn một chút nguy hiểm, ánh mắt âm u đó dừng lại trên người nàng một lúc lâu, tựa hồ là muốn cảnh cáo nàng rằng: đã là người của hắn thì phải tuyệt đối trung thành, nếu không, kết cục của nàng cũng sẽ giống với nữ tử này thôi.
Tô Tiện Nhiễm hiểu ý, cười nhạt đáp lại. Hắn không bắt bẻ nàng nữa mà lần này quay sang mấy tên hộ vệ cạnh đó
“Lôi ra ngoài, tự xử trí!”
Tự xử trí, nhìn như không trừng phạt gì, nhưng lại đủ để khiến nữ tử này đến gặp lão Diêm.
Diện mạo của nữ tử vẫn không đổi, nhưng mồ hôi sớm làm ướt trang phục của nàng, dù đang phải quỳ trên mặt đất nhưng đường cong vẫn lung linh, nhưng xen lẫn trong sự quyến rũ ấy lại là một ít huyết khí phương cương của nam nhân, Tô Tiện Nhiễm lơ đãng nhìn xung quanh, phát hiện trong mắt không ít người lộ ra sâu kín sự thèm khát.