Đọc truyện Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người – Chương 11: Lấy Nàng, Không Được Chạm Vào Nàng, Hưu Nàng
Nhạn Nhi liên tục gật đầu: “Tiểu thư, nghe nói Tuyết Thương sơn trang là thiên hạ đệ nhất trang, mà trang chủ Tuyết Vô Ưu lại là thiên hạ đệ nhất mĩ nam, chỉ duy nhất có hắn là có thể cùng Tần vương so sánh.”
“Ta biết. Chính là hắn làm sao có thể đáp ứng?”
Mấu chốt là, phải làm thế nào cho hắn đáp ứng ba điều kiện: lấy nàng, không chạm vào nàng rồi lại hưu nàng đây?
Nàng chưa từng gặp qua Tuyết Vô Ưu. Cho dù thế gian có đưa hắn cùng thiên thần đánh đồng nhưng đó không phải là lý do nàng động tâm.
“Tiểu thư, thử một chút đi, có khi lại có kết quả. Hơn nữa người xinh đẹp như vậy, ai nhìn thấy chẳng động tâm! Tuyết Vô Ưu mặc dù có danh vọng cao thế nào đi chăng nữa nhưng anh hùng khó qua ải mĩ nhân, đều sẽ phải quỳ dưới váy tiểu thư a.” Nhạn Nhi đối với dung mạo của tiểu thư nhà mặc cực kỳ tự tin.
Nhớ ngày đó ngay cả Tần vương mắt cao hơn đỉnh đầu đều bị tiểu thư làm cho rung động, nói: “Đại Tần đệ nhất mỹ nữ, nếu không phải mọi người không nhìn thấy đích nữ của Hữu tướng phủ cũng sẽ không để cho người khác làm. “
Tô Tiện Nhiễm trong lòng một trận lòng chua xót. Nàng cùng Nhạn Nhi giống nhau, đều nghĩ đến câu nói của người kia. Buồn cười, hắn nói nàng ở trong khuê phòng không có người nhận thức, bằng không nhất định còn hơn Mộ Vân Thường, nhưng là cuối cùng hắn vẫn lấy Mộ Vân Thường hay sao?!
Hắn đối với nàng nói như vậy, đều không phải vì dung mạo mà là vì quyền lực của phụ thân Mộ Vân Thường đi.
Nhưng là chua xót trong lòng liền lắng xuống, sự tình đã đi qua hai nàng, nàng còn cái gì không thể bỏ xuống đây?
Từ 10 năm trước xuyên qua làm đích nữ Hữu tướng phủ Tô Tiện Nhiễm đã chết, nàng chỉ biết cả đời này tình thân cùng với tình yêu đều không đáng tin, Nếu không phải nàng yêu lầm một người cũng sẽ không phải trải qua luân hồi.
“Tiểu thư, người không thử làm sao biết?” Nhạn Nhi ở một bên khuyên giải.
Tô Tiện Nhiễm cúi đầu trầm tư. Ở trong trí nhớ mấy năm nay có nghe qua sự việc liên quan đến Tuyết Thương sơn trang.
Tuyết Thương sơn trang chỉ trong vòng 5 năm đã nổi danh giang hồ. Nghe nói lúc trước cũng chỉ là một cái sơn trang nho nhỏ nhưng trong vòng mấy năm gần đây phát triển vô cùng mạnh mẽ, trở thành Đại Tần đệ nhất trang. Đã từng có rất nhiều nhân sĩ tiến đến tìm nơi nương tựa nhưng lại vì quy củ của sơn trang mà trở về.
Nhưng mà Tuyết Thương sơn trang cũng không có vì thế mà gây thù, ngược lại thanh danh còn lan truyền lớn hơn. Mọi người cho rằng sơn trang quy định nghiêm cẩn càng có lợi cho phát triển về sau, vì thế người tiến đến gia nhập càng ngày càng nhiều.
Bất quá khi Tô Tiện Nhiễm lấy thân phận giả hành tẩu giang hồ – Ngọc Ngưỡng công tử, hiển nhiên không có ở trong phạm vi này, bởi vậy nàng cũng không có đi qua sơn trang.
Chẳng qua nhắc tới Tuyết Thương sơn trang liền không thể không nhắc tới trang chủ Tuyết Vô Ưu.
Nghe nói hắn khí phách hiên ngang có thể so sánh cùng cùng Đại Tần đệ nhất mĩ nam Tần vương Hiên Viên Hạo Thần. Hắn chỉ mặc một thân bạch y giống như trích tiên, tính tình lãnh đạm, không gần nữ sắc và đương nhiên cũng không gần nam sắc. ( TA: Ý nói đoạn tụ a~) Trừ bỏ những người có chức vị cao trong sơn trang thì không có người có thể nhìn thấy hình dáng của hắn…
Đêm xuống, Tô Tiện Nhiễm vẫn ngồi trước bàn lo lắng thì Tô Hoán Thanh đi qua nhìn một lần, nàng liền lên giường giả bộ ngủ, đem hắn đuổi đi.
“Nhạn Nhi, ta đi Tuyết Thương sơn trang một chuyến, ngươi giúp ta ở đây trong coi, nếu các nàng lại đến gây phiền toái thì ngươi trước chịu đựng chờ ta trở lại!” Vội vàng nói một câu, Tô Tiện Nhiễm giả thành một bộ bạch y nam tử, thừa dịp đêm tối liền trốn ra ngoài.
Tuyết Thương sơn trang ở phía nam kinh thành mà Hữu tướng phủ lại ở thành bắc, Tô Tiện Nhiễm ước chừng phải mất một canh giờ mới đến được trước cửa sơn trang.
“Có thể báo một tiếng Ngọc Ngưỡng có việc cầu kiến Tuyết trang chủ!” Nàng đi đến trước đại môn, đối với hai vị hắc y giữ cửa chắp tay thở dài.
“Ngọc ngưỡng? Người giang hồ xưng Áo trắng thắng tuyết, Ngọc Ngưỡng công tử chính là các hạ?”
Áo trắng thắng tuyết, nhanh nhẹn hậu thế. Nghe nói Ngọc Ngưỡng công tử từng dùng năng lực của bản thân hóa giải tam đại môn phái phân tranh trên giang hồ lúc bấy giờ. Nghe nói “Hắn” từng vì chuyện của Y Thánh Môn mà bôn ba khắp nơi…Chính là “Hắn” thần long thấy đầu không thấy đuôi, không có người biết lai lịch của “Hắn”, người bình thường cũng không thể tìm thấy “Hắn” mà nay “Hắn” lại chủ động tìm đến sơn trang, chắc là có chuyện vô cùng quan trọng đi.
Thủ vệ bên phải nàng có chút kinh ngạc nhưng sau đó nhìn đến nàng gật đầu xác nhận liền đi vào bẩm báo.
Tuy rằng hắn có chút khó hiểu, nhưng vẫn là lễ phép đi vào.
Dù sao Ngọc Ngưỡng công tử chính là thuộc cao thủ hàng đầu, hắn hay là nghe quá đây?
Tô Tiện Nhiễm nhìn vào bên trong đại môn, thấy bên trong trang một mảnh màu trắng tựa hồ không nhìn thấy cuối, hơn nữa còn đèn đuốc sáng trưng, không biết có chuyện gì quan trọng.
Đêm nay nàng tới thật khéo, đã trễ thế này bọn họ còn vì nàng truyền tin, chứng minh Tuyết Vô Ưu giờ phút này đang ở bên trong trang còn chưa nghỉ ngơi.
Đợi không bao lâu người hộ vệ kia liền trở về, chắp tay làm lễ với nàng, nói: “Trang chủ ời, Ngọc Ngưỡng công tử thỉnh đi theo ta!”
Cất bước rảo bước tiến vào đại môn, theo người hướng dẫn thẳng tắp hướng bên trong đi, Tô Tiện Nhiễm rốt cục hiểu được hàm nghĩa của hai chữ “Tuyết Thương”.
Bên trong trang một mảnh tuyết trắng, ngay cả đèn lòng bên đường dùng để chiếu sáng cũng là màu trắng, hai bên đường nở đầy hoa lê trắng noãn, đóa đóa rơi xuống đất kéo dài vài dặm, nhìn qua xác thực giống tuyết trắng.
Lê hoa lạc đầy đất, xưng là “Tuyết Thương”, ý cảnh lộ ra, cũng tỏ rõ chủ nhân thích hoa liên hoa loại tình cảm.
Cảnh sắc trong sơn trang chỉ đơn điệu hai màu: hắc cùng bạch.
Tô Tiện Nhiễm đột nhiên đối với thiên hạ đệ nhất trang chủ này có chút tò mò .
Đi hơn vài dặm, trên đường lầu các nối đuôi nhau, mỗi một tầng đều có hơn mười người gác, đề phòng vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa trên đường có thể gặp gỡ không ít hộ vệ mang theo kiếm, bọn họ người người hơi thở nhẹ nhàng, võ công cao cường, đi không chớp mắt, vừa thấy chính là được huấn luyện nghiêm cẩn có thứ tự đội ngũ.
Tô Tiện Nhiễm tùy ý quét vài lần, cũng phát hiện có ám vệ ở chỗ tối bất quá có vài chỗ nàng rõ ràng cảm giác có người nhưng lại không thể phát hiện ra. Thứ nhất thời thời khắc khắc đều có người canh gác, nàng lần này đến là có mục đích, có việc cầu người tự nhiên không thể quá phận. Thứ hai đó là trong sơn trang ngọa hổ tàng long, những người đó võ công so với nàng còn cao hơn không biết bao nhiêu.
Rốt cục cũng đi vào phòng nghị sự, người dẫn đường đi tới cửa nhẹ nhàng thông báo một tiếng, nghe được mệnh lệnh, quay lại nói với Tô Tiện Nhiễm: “Ngọc ngưỡng công tử thỉnh, trang chủ ở bên trong chờ ngươi!”
Tô Tiện Nhiễm lễ phép cười đẩy cửa đi vào nhưng mà không khí trong đại sảnh có chút xấu hổ.
Ở phía trên chính giữa đại sảnh có một chiếc ghế làm từ gỗ tử đằng tinh xảo, một bạch y nam tử ngồi ngay ngắn ở đó, nhìn không chớp mắt người đối diện, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, nhưng nàng lại thấy đó là bình thường (TA: Tỷ thật giỏi) chính là ở thời điểm Tô Tiện Nhiễm bước vào, ánh mắt hắn mới thoáng nghiêng.
Nhất thời ánh mắt hai người gặp nhau, hắn trầm tĩnh, nàng nội liễm, đồng dạng con ngươi đen láy nhìn chằm chằm nhau, không thấy ra có gì dao động.