Qùy Cầu Chia Tay

Chương 9


Bạn đang đọc Qùy Cầu Chia Tay – Chương 9

Trợ lý nhanh  mang đồ đạc tới nhà Lục Thịnh. Anh chàng còn vuốt chỗ này sờ chỗ kia, đánh giá xung quanh, muốn tìm xem có dấu vết gì để lại hay không, từ đó có thể đoán ra người được boss nhà mình “kim ốc tàng kiều”* là ai?

#Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌; nhà vàng cất người đẹp): giai thoại cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu (Trần A Kiều) và Hán Vũ Đế. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc. 

Nhìn những đồ dùng sếp anh ta mua xem: đồ dùng cá nhân, ga trải giường, rèm cửa, thậm chí còn có áo ngủ. Đều là đồ chuẩn bị cho con gái, rõ ràng là sống chung với phụ nữ!

Đáng tiếc, Lục Thịnh chỉ cho phép anh ta mang đồ vào phòng khách thôi, sau đó yêu cầu anh ta rời đi.

Trợ lý chỉ có thể nhìn thấy mấy cái gối ôm nằm lăn lóc trên ghế sô pha, xem ra đây là kiệt tác của cô gái kia, bởi vì Lục Thịnh bị ám ảnh cưỡng chế nhẹ, đồ đạc ngổn ngang như này không phải là phong cách của anh.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Minh Tiểu Kiều mới đi ra, nhìn đồ đạc trợ lý mang tới, cảm thấy khá hài lòng.

Cô cầm một ít đồ lên, nhân tiện sai bảo Lục Thịnh: “Anh mang những thứ này vào trong phòng cho tôi đi!”

Thái độ đương nhiên này của cô khiến Lục Thịnh tức đến nghẹn họng, đặc biệt muốn hỏi cô một câu rốt cuộc ai mới là ông chủ?

Anh nín nhịn ôm những đồ đạc kia vào trong phòng cô, Minh Tiểu Kiều cầm lấy chiếc ga trải giường, rồi chỉ tay vào rèm cửa nói: “Treo rèm cửa lên giúp tôi!”

Lục Thịnh “………..”

Anh lớn bằng này tuổi, chưa bao giờ phải động tay đến việc này. Vậy mà Minh Tiểu Kiều lại dám sai anh treo rèm cửa?

Lấy hết can đảm của bản thân, anh phun ra một câu: “Tôi không biết.”

Minh Tiểu Kiều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn anh: “Anh không biết? Có chút việc nhỏ như con kiến vậy mà anh cũng không biết?”

Giọng nói kia còn mang theo một ý tứ khác: Anh sống trên đời còn có ích lợi gì chứ?

Sắc mặt Lục Thịnh đờ đẫn: “Tôi chưa từng phải thay rèm cửa.” Đây đúng là sự thật.

Minh Tiểu Kiều bĩu môi: “Được rồi, tôi hiểu rõ đại thiếu gia như anh,  được nuông chiều từ bé, mười ngón tay đã bao giờ phải dính nước mùa xuân.”


Lục Thịnh “ ………”

Cô sỉ nhục anh! Quá đáng lắm rồi!

Minh Tiểu Kiều cầm lấy rèm cửa, nhìn quanh căn phòng, bê một cái ghế đến ước lượng độ cao, có vẻ vẫn chưa đủ cao, liền lấy thêm một cái ghế nữa, sau đó cẩn thận trèo lên.

Lục Thịnh cảm thấy kinh hãi, vô ý thức tiến lên hai bước, dừng lại bên cạnh cô, hai cánh tay cũng nâng lên, đề phòng cô ngã xuống.

Minh Tiểu Kiều với mãi mới tới được rèm cửa, lần lượt tháo từng móc nối ra, cầm lấy rèm cửa, thuận tiện vịn bả vai Lục Thịnh nhảy xuống ghế.

Bả vai Lục Thịnh muốn bùng cháy “………..”

Anh chàng họ Lục cứ ngơ ngẩn, đứng đực ra như một pho tượng, ánh mắt dại ra nhìn bóng dáng Minh Tiểu Kiều đang đi vòng qua anh, đem móc nối ở rèm cửa cũ tháo hẳn ra sau đó móc lên rèm cửa mới.

Toàn bộ quá trình Lục Thịnh cứ ngây ngốc nhìn cô, mắt không chớp lấy một lần.

Minh Tiểu Kiều ngẩng đầu thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, nhíu mày hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì? Có gì đẹp sao?”

Quả thật, cô lớn lên người gặp người thích hoa gặp hoa nở, cũng thường xuyên có người nhìn cô đến mê mẩn, nhưng không một ai có biểu cảm giống như Lục Thịnh cả.

Mặc dù anh là người chủ động đưa ra đề nghị bao nuôi cô, nhưng chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt cô, lúc nói chuyện với cô, tầm mắt cũng chưa bao giờ đặt trên người cô, chỉ nhìn lướt qua cô hoặc nhìn phía sau cô rồi quay đầu đi giống như sau lưng cô có thứ gì kì quái lắm vậy. Mới đầu, chuyện này còn làm cô rợn hết tóc gáy, nghĩ là anh nhìn thấy sau lưng cô có thứ gì không sạch sẽ. Dần dần cô mới phát hiện ra cái tật xấu không dám nhìn thẳng mặt cô của anh.

Lục Thịnh hoàn toàn bị kích động, vô ý thức lùi về sau, căn bản không ý thức được mình vừa làm gì. Bây giờ bị Minh Tiểu Kiều nhắc nhở, tai lập tức đỏ bừng, cảm thấy rất mất mặt.

Anh vậy mà nhìn chằm chằm nữ ma đầu đến ngu cả người!!!

Không thể tin nổi! Thế giới này sắp loạn rồi!!!

Minh Tiểu Kiều trơ mắt nhìn anh tái phát bệnh tâm thần lần nữa, anh không nói một lời cứ thế đi thẳng ra ngoài.


“………….”

Cô ở sau lưng anh, im lặng trợn mắt một cái, không biết dây thần kinh nào trong não của Lục Thịnh bị chập mạch rồi?

Cứ đi vậy đó hả???

Cô khẽ hừ một tiếng, tiếp tục công việc dang dở.

Khi cô còn nhỏ, cuộc sống gia đình cũng không tính là giàu có, ba mẹ luôn bận rộn kiếm tiền sinh hoạt, Minh Tiểu Kiều mới ít tuổi đã bắt đầu học cách làm việc nhà.

Khoảng thời gian ở căn nhà cũ nhà họ Minh, cô không cần phải động tay vào bất cứ việc lặt vặt gì trong nhà, chẳng qua ba năm trước cô chuyển ra ngoài ở, một thân một mình, những việc này lại trở nên quen thuộc như xưa.

Cô móc hết các móc nối vào rèm cửa vừa mới mua, đang chuẩn bị trèo lên ghế treo rèm cửa lên thì trên tay bỗng nhẹ bẫng, bấy giờ cô mới nhận ra Lục Thịnh đã quay lại, đang cầm lấy chiếc rèm cửa.

Khuôn mặt anh đen như đít nồi, vẫn không nói một lời nào, đi lướt qua cô, dẫm lên ghế, cẩn thận móc rèm cửa lên.

Minh Tiểu Kiều nhìn một lúc, cũng không lải nhải gì thêm, xoay người lại thu xếp những đồ dùng khác.

Lục Thịnh treo xong rèm cửa cũng không vội đi, ngược lại ở trong phòng giúp cô thu dọn đồ đạc.

Chỉ có điều… Minh Tiểu Kiều nói anh là đại thiếu gia, cũng không sai chút nào, anh càng động tay vào chỉ càng thêm loạn.

Cô không chịu được nữa, duỗi thẳng người, hỏi anh: “Không phải anh ra nước ngoài du học sao? Chẳng lẽ anh ra nước ngoài, cũng có người giúp việc?”

Cô không đi du học, nhưng cô nhớ rõ lúc chị họ Minh Cảnh Vận nước ngoài du học, cũng tự mình làm mọi thứ.

Lục Thịnh “… Có một giúp việc người Philippines.”


Có một số  nhà giàu có cho con cái xuất ngoại, thứ nhất là vì việc học, thứ hai là muốn rèn luyện kỹ năng tự lập cho con, ví dụ như nhà họ Minh.

Nhưng bởi vì Lục Thịnh bị sinh non, cho dù đã trưởng thành thành một chàng trai cao lớn mét tám nhưng trong mắt người nhà, anh vẫn là một bảo bối bé nhỏ cần được chăm sóc cẩn thận. Cho nên ba mẹ đã thuê cho anh một giúp việc người Philippines, còn đặc biệt tìm các du học sinh khác quan tâm, để ý đến. Sống ở nơi đất khách quê người, trong sinh hoạt hàng ngày anh vẫn là một kẻ có cơm bưng nước rót.

Minh Tiểu Kiều không lên tiếng, liếc nhìn anh, tiếp tục công việc đang còn dang dở trong tay.

Cô thầm cảm thấy may mắn, quả nhiên ngấm ngầm như thế này là quyết định đúng đắn.

Cô nghĩ mẹ Lục Thịnh – Mạnh Thiên Hoa không thích cô, cho nên cô tuyệt đối không thể để Mạnh Thiên Hoa biết cô ở cùng một chỗ với con trai bà ấy.

Đề nghị muốn nói chuyện yêu đương của Lục Thịnh với cô bị từ chối cũng là vì lý do này.

Loại chuyện bao nuôi này chắc chắn không phải một mình cô muốn giấu diếm, Lục Thịnh ắt hẳn cũng phải kín miệng như bưng.

Cô tuyệt đối không muốn biết, Mạnh Thiên Hoa biết cô cùng con bà ở chung một chỗ sẽ có phản ứng gì?

Mà bây giờ cô biết được người nhà che chở bao bọc anh như vậy, càng làm ý định lợi dụng xong rồi tìm cách bỏ chạy của cô thêm kiên định.

Trong tương lai, Lục Thịnh nhất định sẽ kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối.

Vừa khéo, xét về gia thế, Minh Tiểu Kiều cũng là một đối tượng phù hợp.

Nếu ông cụ Minh biết cô và Lục Thịnh ở chung một chỗ nhất định sẽ bắt bọn họ kết hôn.

Nhà họ Lục… dù Mạnh Thiên Hoa không thích cô, cũng sẽ nhìn mối quan hệ của hai nhà, nhẫn nhịn bỏ qua chuyện này.

Mà Minh Tiểu Kiều cũng không muốn ở chung quá lâu với Lục Thịnh.

Cho nên mối quan hệ này đã định trước là không dài lâu, cô hiểu rất rõ ràng….Đây chỉ là nhu cầu.

Cô cần tài nguyên từ phía Lục Thịnh, cũng muốn thử thử nghiệm cảm giác khi được một người đàn ông tán tỉnh, trong khi đó Lục Thịnh có vẻ cũng coi trọng sắc đẹp của cô.

Quyền – sắc – giao dịch. Không cần lo lắng.

Bị ghét bỏ vì làm cản trở, Lục Thịnh im lặng đi ra ngoài, rồi vội vã chạy đến phòng bếp uống một cốc nước lớn.


Cảm giác trái tim đang đập loạn nơi lồng ngực, Lục Thịnh cảm thấy hôm nay tiến triển cũng không tồi.

Anh có thể trao đổi một cách bình thường cùng Minh Tiểu Kiều…?

Bỏ qua chuyện nội tâm anh thấp thỏm không yên thì cuộc đối thoại của hai người không có vấn đề gì.

Ít nhất đối với anh mà nói, anh cuối cùng cũng không cần phải luyện trước theo những gì đã soạn ra mới nói chuyện được đàng hoàng trước mặt cô.

Vì thế tâm tình anh cũng sáng sủa hẳn lên, liền đi về phía thư phòng giải quyết công việc.

Nhưng mà anh vừa nghĩ tới mình đang ở chung dưới một mái nhà với Minh Tiểu Kiều, khoảng cách không đến mười mét, cùng hít thở chung một bầu không khí với cô, anh không tự chủ liền thất thần.

Cô bây giờ đang làm gì?

Chắc là đang trải ga giường nhỉ?

Ga giường mới mua phủ đầy những bông hoa nhỏ màu tím, nhìn như một vườn hoa oải hương đang nở rộ dưới ánh mặt trời, thật tuyệt đẹp.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân kẻ sọc màu xanh lam, có hơi rộng nhưng vẫn không che dấu được vẻ đẹp thướt tha của cô. Lúc cô quỳ nửa người trên giường, làn da trắng muốt lộ ra, hòa cùng với sắc hoa tím và màu xanh của chiếc váy…

Đợi đã!!! Anh đang nghĩ cái gì thế này???

Lục Thịnh hoảng hốt, bất cẩn quệt tay làm đổ cốc trà trên bàn.

Đưa tay ôm ngực, cảm nhận trái tim đập nhanh liên tục, anh ảo não cúi đầu, tự kiểm điểm chính mình.

Cho dù Minh Tiểu Kiều lớn lên rất xinh đẹp nhưng điều này vẫn không che giấu được cô là một nữ ma đầu!!!

Tỉnh lại đi!!!

Mày quên mất cô ấy đáng sợ như thế nào sao???

Đừng để vẻ ngoài giả dối của cô mê hoặc! Phải nhìn rõ bản chất bên trong của cô là một tiểu ác ma!!! 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.