Bạn đang đọc Qùy Cầu Chia Tay – Chương 10
Thu dọn đồ đạc xong thì trời đã sẩm tối.
Minh Tiểu Kiều đi ra phòng khách thì không nhìn thấy ai, sau đó cô phát hiện thư phòng đang sáng đèn, liền đi đến gõ cửa: “Lục Thịnh?”
Lục Thịnh đang trầm tư suy nghĩ, thiếu chút nữa bị âm thanh của cô dọa sợ đến nhảy dựng lên!
Anh cố gắng duy trì bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đã muộn như vậy rồi, anh không định ăn cơm sao?”
Minh Tiểu Kiều đã đói tới mức ngực dán vào lưng rồi.
Lục Thịnh lề mề đi về phía cửa, do dự một lúc, cuối cùng cũng mở cửa.
“Tôi sẽ gọi thức ăn bên ngoài.”
Anh cứng nhắc trả lời cô, tầm mắt vẫn chỉ dừng lại sau lưng Minh Tiểu Kiều.
“Vậy anh nhanh lên.” Minh Tiểu Kiều không có ý kiến gì.
Lục Thịnh ở một mình nên thuê người giúp việc theo giờ, bình thường sẽ nấu cơm cho anh. Chỉ là Minh Tiểu Kiều đột ngột chuyển tới nên anh cho người giúp việc theo giờ nghỉ vài ngày.
Anh gọi điện thoại cho một nhà hàng gia đình, bảo họ mang mang đồ ăn tới.
Bởi vì anh là khách quen của nhà hàng, quản lý không dám nói rằng “Nhà hàng chúng tôi không có dịch vụ giao hàng”, đành nuốt lại những lời này vào trong miệng, cái gì cũng không nói, lập tức đáp ứng, rồi quay đầu phân phó nhân viên đi giao hàng tới chỗ Lục Thịnh.
Sau khi bày toàn bộ đồ ăn lên bàn, nhân viên nhà hàng liền rời đi. Minh Tiểu Kiều lê dép quẹt quẹt đi ra từ phòng ngủ, vội vã ngồi xuống bàn ăn.
Lục Thịnh thấy bộ dạng không làm khách của cô, trong lòng thêm phiền muộn.
Anh cảm giác trong mắt cô bản thân anh giống như không hề tồn tại vậy.
Ăn cơm xong, Minh Tiểu Kiều thỏa mãn, nằm dựa người lên sô pha, nhìn Lục Thịnh cũng ngồi xuống, liền nghiêng đầu hỏi anh: “Anh không rửa bát hả? Bát để qua đêm sẽ bẩn lắm.”
Lục Thịnh trước giờ chưa từng làm việc nhà “…..”
Anh cảm thấy mệt mỏi, cái gì cũng không nói, trực tiếp đi vào phòng bếp dọn dẹp bát đũa.
Minh Tiểu Kiều còn đang suy nghĩ anh vì sao lại nghe lời như vậy thì trong phòng bếp truyền ra hàng loạt âm thanh rất “thanh thúy”.
“…..”
Cô biết ngay mà, khẳng định là Lục Thịnh làm vỡ bát đũa.
Nếu đúng theo trách nhiệm của công việc tình nhân được bao nuôi, cô hẳn phải chạy nhanh tới phòng bếp xem tình hình, niềm nở cầm lấy đống bát đũa trong tay ông chủ, rồi nhẹ nhàng nói với anh ấy, công việc bẩn thỉu như này không cần anh phải động tay vào, cứ để cô tự mình làm là được rồi.
Nhưng trong lòng cô vẫn kiên quyết bác bỏ, cuối cùng cô vẫn là dập tắt ý tưởng này.
Cô rất lười biếng!
Hơn nữa rửa bát chà xoong gì đó, đã làm một lần thì sẽ có lần thứ hai, cho nên Minh Tiểu Kiều không hề có hứng thú với việc rửa bát.
Cô ở bên ngoài ba năm, quét tước vệ sinh phòng linh tinh đã trở thành thói quen, nhưng trong công ty có nhà ăn cho nhân viên, ra bên ngoài cũng đã có người phụ trách chuyện ăn uống, cho nên cô chưa từng bao giờ phải nấu ăn, nói gì đến rửa bát.
Cô yên tâm thoải mái dựa lưng trên sô pha xem tivi, bên tai thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng loảng xoảng, kết hợp cùng tiếng nhạc trên TV, cũng không quá khó nghe.
Lục Thịnh đen mặt đi ra phòng bếp, đập vào mắt là dáng vẻ thảnh thơi thoải mái của cô.
Anh đặt tay lên ngực tự hỏi: Rốt cuộc ai mới là ông chủ?
Minh Tiểu Kiều đang xem bộ phim truyền hình trước đây cô tham gia diễn xuất, trên màn hình TV vừa vặn đến cảnh của cô.
Minh Tiểu Kiều mặt không đổi sắc xem phim của mình, đứng trên góc độ của người xem, nói thật cô diễn xuất quá nát.
Vốn dĩ là một câu nói hờn dỗi, thẹn thùng: “Sao anh lại có vẻ mặt như vậy?”
Cô trực tiếp diễn thành cảm giác chán chường: “Sao anh lại có dáng vẻ này?”
Giống như vai diễn với cô không phải là nữ chính trong câu chuyện thanh mai trúc mã mà là vai một trưởng bối hiền lành.
Lục Thịnh thất thần ngồi ở bên kia ghế sô pha, chăm chú nhìn từng diễn biến tâm trạng của Minh Tiểu Kiều, khoảng cách giữa hai người có thể đủ để đua ngựa rồi.
Anh đang suy nghĩ có nên tìm đề tài nói chuyện cùng cô, đột nhiên cô quay đầu sang nhìn anh, khuôn mặt vô cảm.
Lục Thịnh: QAQ
Cảm giác này thật đáng sợ!
Điều này khiến anh nhớ lại một việc lúc trước!!!
Khi đó hai người còn đang học trung học, anh học ở trung học phổ thông, còn cô đang học trung học cơ sở.
Trong trường có một hồ nước hình bán nguyệt, diện tích không lớn lắm, hồ cũng không sâu, thực ra trông giống một đầm nước nhỏ, nhưng cảnh sắc rất đẹp. Một ngày, Lục Thịnh nổi hứng nghệ thuật, sau khi tan học không về nhà luôn, mà đi đến cánh rừng nhỏ ven hồ hồ nước, tìm chỗ để vẽ cảnh.
Anh vừa mang bản vẽ ra, còn chưa kịp cầm bút nguệch ngoạc lấy một nét, thì đã nhìn thấy một nữ sinh cấp hai đang đi tới.
Là Minh Tiểu Kiều.
Cô đứng bên bờ hồ, dường như đang đợi ai đó.
Lục Thịnh nín thở, theo bản năng trốn sau bụi cây, đem mình giấu đi.
Rất nhanh một nam sinh cấp hai đi tới.
Lục Thịnh thấy cậu nhóc kia kiêu ngạo nói với Minh Tiểu Kiều: “Này, cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì? Có phải muốn tán tỉnh tôi hay không? Tôi nói cho cậu biết, tôi không giống với ba cậu, tùy tiện bị mẹ cậu câu dẫn rồi cùng nhau bỏ trốn đâu. Tôi đây sẽ không chịu thua cậu như vậy.”
Lục Thịnh “………”
Tuy rằng Lục Thịnh một mực tránh mặt Minh Tiểu Kiều, nhưng mà cô rất xinh đẹp, ở trong trường cũng có danh tiếng, đến mấy người ở cấp ba như bọn anh cũng đều biết ở cấp hai có một em gái rất xinh đẹp, cho nên anh cũng nghe không ít chuyện về Minh Tiểu Kiều.
Trong trường, hầu như mọi người đều biết chuyện ba mẹ Minh Tiểu Kiều.
Thứ nhất là trong trường học phần lớn là những bạn nhỏ con cái gia đình có quyền có thế, gia đình các nhà đều có phần quen biết lẫn nhau, thứ hai là vì Minh Tiểu Kiều lớn lên rất giống mẹ, mà mẹ cô Kiều Nhân Văn ngày đó cũng là một minh tinh có tiếng, huống chi năm ấy tình yêu của ba mẹ cô oanh liệt như vậy.
Chẳng qua mọi người đều hiểu rõ chuyện này nhưng không ai dám đứng trước mặt Minh Tiểu Kiều nói năng vớ vẩn.
Nói thế nào đi nữa bọn chúng cũng là học sinh trung học, đầu óc sẽ không mau quên như hồi còn bé.
Cho nên Lục Thịnh cảm thấy tám phần là đầu thằng nhóc này bị kẹp cửa rồi.
Anh nhớ tới mình trước đây đã từng thảm thiết như thế nào, liền cảm thấy vui sướng vì có người gặp họa, nhóc con cứ chờ xem Minh Tiểu Kiều tức chết em như thế nào.
Nhưng sự thật lại nằm ngoài dự đoán của anh, Minh Tiểu Kiều thế mà lại nở nụ cười sáng lạn với cậu nhóc kia, dịu dàng nói: “Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý tán tỉnh cậu.”
Cậu nhóc kia không chịu được nụ cười sáng lạn của cô, không tự giác được đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cố mạnh miệng: “ Tốt nhất là như vậy. Đúng rồi, cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì?”
Minh Tiểu Kiều ngượng ngùng cười: “Cậu về sau có thể không nói xấu tôi nữa không? Như vậy tôi rất khó xử.”
Cậu nhóc kia mất hết tự tin vốn có: “ Tôi… Quên đi! Sau này tôi sẽ không nói xấu cậu nữa!” Thực ra tên nhóc này rất muốn nói rằng tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi. Chỉ là đối với nụ cười ngọt ngào của cô, câu giải thích kia không cánh mà bay.
Minh Tiểu Kiều tiếp tục cười ngọt ngào nói: “Cậu nói lớn chuyện của tôi trước mặt cả lớp như thế, tôi cảm thấy rất mất mặt, bọn họ nhất định sẽ nói xấu sau lưng tôi.”
Cậu nhóc nhìn nụ cười của cô đến ngây ngốc: “ Tôi… tôi sẽ giải thích cho các bạn, thật sự xin lỗi.”
Lục Thịnh đang trốn sau bụi cây, càng nhìn càng thấy tức.
Vì cái gì mà Minh Tiểu Kiều lại phản ứng khác nhau một trời một vực như vậy?
Lúc bắt nạt anh thì không lưu tình chút nào, còn khiến anh tạo thành bóng ma tâm lý, vậy mà đối đãi với thằng nhóc kia lại dịu dàng nhỏ nhẹ thế, chẳng lẽ cô thật sự thích cậu nhóc kia?
Anh khủng hoảng thật sự, quan sát cậu nhóc kia thật cẩn thận, vóc dáng không cao bằng anh, dáng vẻ cũng không tính là trai đẹp, tính tình lại tệ!
Hừ!
Nội tâm anh rối bời, bút vẽ trong tay đều sắp bị anh bẻ gãy hết, bỗng nhìn thấy Minh Tiểu Kiều cười càng thêm ngọt ngào: “Nhưng mà, sự việc đã xảy ra rồi, cậu làm sao có thể đền bù những tổn thương đã gây ra cho tôi đây?”
Cậu nhóc cảm thấy xấu hổ: “Thật sự xin lỗi, cậu nói xem bây giờ nên làm gì?”
“Tôi nha.” Minh Tiểu Kiều cười cong cong khóe mắt: “Tôi cảm thấy cậu đã muốn tìm chết như vậy thì để tôi trút giận cũng tốt lắm.”
Vừa nói hết câu, cô chuẩn xác giơ chân lên, đạp thẳng cậu nhóc kia xuống hồ!!!
Lục Thịnh khuôn mặt từ kinh ngạc chuyển sang đờ đẫn”….. “
Hồ nước hình bán nguyệt kia sâu lắm cũng chỉ một mét rưỡi, cậu nhóc kia bị đạp từ trên bờ xuống, giãy giụa vài cái liền đứng lên, mực nước trong hồ cao đến ngực cậu ta.
“Cậu làm gì vậy?” Cậu ta đỏ mặt quát to.
Minh Tiểu Kiều ung dung chậm rãi ngồi xuống bên hồ, cười tủm tỉm giải thích: “Cậu cho rằng rêu rao chuyện người khác thì không cần phải chịu trách nhiệm sao? Một câu xin lỗi thì cho qua mọi việc đã xảy ra sao? Tôi cảnh cáo cậu, đây sẽ chính là kết cục khi cậu dám đối đầu với tôi, sau này còn lặp lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ tiếp tục dạy dỗ cậu, đừng tưởng tôi không làm gì được cậu. Dù sao tôi cùng là người nhà họ Minh, những lời cậu nói mà để người nhà tôi nghe thấy được thì cậu biết hậu quả rồi đấy? ”
Uy hiếp thành công, cô đứng lên, coi như chưa có việc gì xảy ra, rời đi.
Dáng người cô uyển chuyển dịu dàng, khuôn mặt tràn đầy sức sống.
Nhưng trong mắt Lục Thịnh, cô lại chính là nữ ma đầu!!!
Anh ôm chặt lấy mình, trong lòng thầm rơi nước mắt.
Nữ ma đầu đã thăng cấp rồi???
Cô còn học được cả chiêu mỹ nhân kế???
Thật đáng sợ!!!