Đọc truyện Quỷ Bảo – Chương 98: Huyết chiến
Ý nguyện à?
– Phải! Khi ông còn sống, có hứa với sư phụ ta lúc chết ông sẽ luôn luôn ở gần bên nhau.
– Sư phụ cô có phải là Đoạt Hồn Tiên Cô?
– Phải!
– Nhưng hiện giờ thi thể của sư phụ cô chôn ở đâu! Nhờ cô chỉ giáo để chúng tôi đem thi thể sư phụ đến đó mai táng.
– Bây giờ tôi còn nhiều việc chưa làm xong. Hai vị cứ đem thi thể của lịnh sư đến Bạch Vân Hiệp trên Quát Thương Sơn trước đi. Khi nào xong công việc ta sẽ đến.
Âm Dương Song Sát gật đầu, cúi xuống vác xác sư phụ tung mình ra khỏi hang.
Tức thì mấy chục bóng người từ trong cốc ào ra.
Hắc Bạch Song Yêu nhìn nhau, phóng mình đến trước, đón bọn người này lại vung chưởng đánh tới. Bọn này không sao đỡ kịp, la lên những tiếng thất thanh, lăn ra chết.
Hắc Bạch Song Yêu hành động như vậy, vì chúng đã được lệnh của Hoàng Thượng Chí là không để một người nào sống sót chạy ra khỏi hang này.
Đột nhiên Cao Nguyên Xuân từ từ bước đến bên Mộ Dung Đại, nói:
– Chị Đại! Sư đệ tôi vì lầm mà nhục chị, vậy chị hãy vì tôi mà tha thứ cho.
Mộ Dung Đại ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao vậy?
– Ngô Tiểu My còn sống.
– Sao? Ngô Tiểu My còn sống?
– Phải!
– Vì sao em biết?
Cao Nguyên Xuân đưa tay chỉ vào Đinh Hồng, nói:
– Vì cô nương này, lúc nãy nói với sư đệ là Ngô Tiểu My còn sống và hiện giờ nàng bị Thiên Tề Giáo Chủ cầm giữ.
– Em đừng lo! Chị không trách nó đâu. Vì công việc này đều do chị gây ra cả!
Hình như có chuyện gì gấp lắm nên vừa dứt lời, Mộ Dung Đại đã quay mình chạy ra miệng hang, nói vọng vào?
– Hẹn tái ngộ!
Tiếng nói xa dần rồi im bặt!
Lúc này Hắc Bạch Song Yêu vì nhiệm vụ đã ra toàn lực, ra chiến đấu. Chỉ chốc lát, chúng đã giết gần hết bọn người kia.
Còn Hoàng Thượng Chí bị mười mấy tên cao thủ chận đường, nên không thể nào xông vào cốc được. Chàng chỉ đứng yên đưa mắt quan sát tìm cơ hội …
Những người này đều là nạn nhân bị Quỉ Bảo Chủ Nhân nhốt. Chúng toàn là tay võ lâm cao thủ.
Một lúc lâu, chàng không còn cầm lòng được, máu căm hờn chạy khắp người.
Chàng hừ một tiếng, vung chưởng đánh thẳng vào ba lão đứng trước mặt, làm cho ba lão ấy ré lên một tiếng ngã nhào xuống chết tươi.
Chàng vừa xuất chưởng, những người xung quanh đã họp lại công đến một lượt mấy chục chưởng, tống thẳng vào người chàng.
Hoàng Thượng Chí thấy nguy, vội vung ra một chưởng nhảy phóc đến chỗ ba lão già bị hại, quay mình lại. Thấy hai lưỡi kiếm loang loáng đâm vào lưng nhanh như điện chớp, Hoàng Thượng Chí tức giận, tập trung nội lực vào hai cánh tay, chộp lấy hai lưỡi kiếm, giật mạnh một cái.
Hai người này thất kinh la hoảng buông kiếm chạy vào trong.
Cướp được kiếm, Hoàng Thượng Chí lập tức tấn công vào đoàn người bao vây.
Thế kiếm quá ác, đoàn người không sao tránh kịp. Mỗi đường kiếm loáng qua là một người nhào ra chết.
Chỉ chốc lát, đoàn người đó đã chết hết, chỉ còn có bốn năm người thoát chạy.
Đinh Hồng đứng nhìn trân trối vào Hoàng Thượng Chí.
Hoàng Thượng Chí liếc nhìn một cái, tung mình chạy vào cốc.
Mục đích duy nhất của Hoàng Thượng Chí là cố tìm Dư Bỉnh Nam để báo huyết thù, nên trên đường đi, gặp ai cản trở là chàng giết ngay, không cần chần chờ gì cả.
Chạy một lúc lâu, chàng đến trước một cung điện nguy nga trưng bày rực rỡ.
Đây là nội cung của Thiên Tề Giáo Chủ và cũng là chỗ ở của Dư Bỉnh Nam.
Nhưng lạ thay! Không biết tại sao nơi này không có một bóng người, cảnh vật im phăng phắc, cánh cửa điện cũng đóng chặt.
Hoàng Thượng Chí lấy làm lạ, đăm chiêu nhìn một lúc lâu, rồi đi thẳng đến.
Chàng vừa bước chân lên tam cấp, bỗng vang lên những tiếng reo hò.
– Lãnh Diện Nhân đã đến!
Tức thì, mấy cánh cửa từ từ mở bật ra, từng loạt người trong điện bủa tới bao vây chàng lại.
Hoàng Thượng Chí máu nóng chạy khắp người, nổi giận đảo mắt nhìn xem trận thế.
Trong điện, Dư Bỉnh Nam ngồi chễm chệ trên chiếc ghế chủ tọa, hai bên hai hàng ghế dài có các lão già ngồi hầu. Sau lưng bốn nam, bốn nữ cầm vũ khí hộ vệ.
Dư Bỉnh Nam mặt vẫn dùng chiếc khăn xanh phủ kín, chỉ thừa hai con mắt đang nhìn vào mặt Hoàng Thượng Chí với những tia sáng lạnh người.
Hoàng Thượng Chí nổi giận hét:
– Dư Bỉnh Nam! Mau ra đây đền tội.
Tiếng hét của chàng chẳng khác hổ rống, nhưng vẫn không ai đáp lại, làm cho chàng nổi giận, vung chưởng đánh mấy người trước mặt nhào xuống chết, chàng nhảy phóc vào điện, đưa tay điểm vào mặt Dư Bỉnh Nam:
– Dư Bỉnh Nam! Ngươi có biết ta là ai không?
Dư Bỉnh Nam vẫn với vẻ mặt lạnh nhạt đáp:
– Con của Hoàng Thế Vỹ, không sai chứ?
– Đã biết thế sao không mau dâng thủ cấp đây.
– Đừng hòng chuyện viễn vông mà hối hận không kịp.
– Hối hận! Ha! Ha! Ha!
– Lãnh Diện Nhân! Trước khi chết, ngươi muốn thấy một người mà mày ngày nay ngươi hằng mơ tưởng?
Không để Hoàng Thượng Chí nói, ông phất tay ra hiệu, mấy người đứng sau tiến đến mở cửa một phòng kế cận.
Cửa vừa mở, bên trong một thiếu nữ bị trói treo trên ghế trông dáng điệu đáng thương.
Hoàng Thượng Chí thất sắc, la lên một tiếng:
– Muội muội!
Người cột trên ghế chính là Ngô Tiểu My?
Chàng tung mình xông vào phòng, dùng tay bứt đứt giây đỡ nàng xuống, cảm động nói:
– Muội muội! Có sao không?
Trong lúc bất ngờ, chàng bỗng cảm thấy nơi cánh tay đau nhói không còn tự chủ được, rồi từ từ ngã xuống đất.
Hai đại hán lực lưỡng xông đến trói chàng, và khiêng để trước mặt Dư Bỉnh Nam.
Ngô Tiểu My đưa tay chùi lớp mặt giả để lộ ra một thiếu phụ mặt chứa đầy dâm dục từ từ đứng dậy.
Thì ra thiếu phụ này giả Ngô Tiểu My, để gạt Hoàng Thượng Chí xa lưới. Trong lúc chàng không để ý, bà ta thừa cơ hội đưa tay điểm vào yếu huyệt.
Hoàng Thượng Chí tức giận ứa máu, mặt đỏ phừng phừng, mắt lóe hào quang chàng nhìn vào mặt Dư Bỉnh Nam. Chàng muốn hét lên một tiếng, nhưng miệng lưỡi đều cứng đờ.
Dư Bỉnh Nam đứng dậy, đưa tay lên nói:
– Ta có một việc cần nói riêng với thằng nhỏ này trước khi nó chết, vậy phiền các vị tạm lui vào trong, khi có lệnh mới được ra.
Tất cả các tướng lão đều một lượt đứng dậy, trở vào, chỉ còn có Độc Quân Dư Hóa ở lại nói với Dư Bỉnh Nam:
– Thuộc hạ còn có vài lời muốn nói với Giáo Chủ.
– Dư Đường Chủ có điều gì cứ nói?
– Theo thuộc hạ nghĩ thì Giáo Chủ không nên tiêu diệt nó mà nên dùng nó làm con tin trong việc của Giáo Chủ sắp thi hành.
Dư Bỉnh Nam trầm ngâm một lúc, gật đầu, nói:
– Phải! Để ta suy nghĩ lại.
– Giáo Chủ tốt nhất đừng làm nó mất hết công lực.
– Bảo tồn công lực của nó?
– Phải!
– Dư Đường Chủ đã suy nghĩ kỹ chưa đó?
– Xin Giáo Chủ cứ tin tưởng vào tài năng của tôi. Mọi việc tôi nói ra đều suy nghĩ kỹ càng cả.
– Nó là một thằng võ công xuất thần nhập hóa, nên nó còn công lực hậu quả chẳng hay.
– Nếu vậy Bảo Chủ thẩm vấn xong, xin giao nó cho thuộc hạ giữ.
– Ta chỉ sợ Dư Đường Chủ không đủ phương pháp để trị nó thôi.
– Giáo Chủ quên mất môn tuyệt học của thuộc hạ rồi sao?
Dư Bỉnh Nam như hiểu được điều gì, đột nhiên cười khanh khách nói:
– Nếu vậy Dư Đường Chủ có thể ở lại đây với ta. Còn các trưởng lão hãy mau lui hết.
Bỗng có một thám tử từ ngoài hoảng hốt chạy vào quỳ xuống thưa:
– Bẩm Giáo Chủ! Ngoài Liên Hoàn Thao có gần năm trăm cao thủ của các phái đến bao vây, dẫn đầu là Nam Cái, trưởng lão của Cái Bang.
Các huyệt đạo trong người Hoàng Thượng Chí tuy bị điểm không cử động được, nhưng tai còn nghe rõ mọi việc.
Những lời nói của Độc Quân Dư Hóa lúc nãy, làm chàng giận căm gan, nhưng không sao nói được.
Giờ đây chàng lại nghe tin các phái hợp nhau đến tiêu diệt Thiên Tề Giáo Chủ, lòng chàng vơi bớt căm hờn …
Chàng còn đang nghĩ vẩn vơ, bỗng Dư Bỉnh Nam nói với giọng tự đắc:
– Bọn nó đã tới số nên mới dám vào đây chọc tức ta. Vậy chúng bay mau đem nhốt tất cả các tù phạm xuống hầm, và phân công canh phòng cho cẩn mật.
– Tuân lệnh.
Tên thám tử nói dứt lời, vội cúi đầu lủi thủi ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn có Dư Bỉnh Nam, Độc Quân Dư Hóa, thiếu phụ ban nãy giả Ngô Tiểu My tám người đệ tử theo hầu Dư Bỉnh Nam và Hoàng Thượng Chí.
Hoàng Thượng Chí trả thù không được, lại bị sa vào tay địch, lòng căm tức vô cùng, chàng vận công mở huyệt Hổ Khâu rồi quát:
– Dư Bỉnh Nam! Nếu sống ta giết không được người, thì lúc chết ta cũng không để cho người sống được yên thân.
– Ha! Ha! Ha! Nhãi ranh! Đừng có khoác lác mà bỏ mạng bây giờ.
Dứt lời, ông chỉ tay vào phòng nói:
– Hãy mau đem nó ra đây.
Thiếu phụ cong mình nhảy phóc vào trong khung cửa. Một lúc lâu, bà dắt theo một thiếu nữ quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù đôi mắt lờ đờ như người mất trí.
Ngàng này chính là Ngô Tiểu My.
Hoàng Thượng Chí thất kinh, hét một tiếng muốn nhảy đến ôm nàng vào lòng, nhưng tay chân không sao cử động được.
Dử Bỉnh Nam bước đến bên chàng, cười âm độc nói:
– Hoàng Thượng Chí! Bây giờ ngươi chẳng khác cá chậu chim lòng nếu còn ngông cuồng phải bỏ mạng. Hãy nghe ta nói điều …
– Hãy giết ta đi! Ta không muốn nghe những lời thối tha của ngươi.
Vẫn với vẻ mặt trầm trầm, ông nói:
– Ta cho ngươi biết, chốc nữa đây bổn nhân sẽ cho hai đứa mày uống một chất độc để biến thành hai tên môn hạ trung thành của ta và nội công của các ngươi sẽ uyên thâm gấp mấy lần. Chừng đó tin chắc không ai còn là đối thủ của các ngươi.
Hoàng Thượng Chí xoe tròn đôi mắt, nghiến răng nạt:
– Đừng hòng làm chuyện đó, ta thà chết, quyết không bao giờ chịu phục tùng kẻ thù.
– Ha! Ha! Đừng nóng nảy! Chẳng những một mình ngươi đâu, mà còn tất cả phái Thiên Nam đều là bộ hạ của Thiên Tề Giáo cả. Ha! Ha! Ha! Chừng đó thế lực hùng hậu, ta sẽ tiêu diệt các phái nhỏ rất dễ dàng. Đến việc phá Quỉ Bảo cũng sẽ thành công.
Hoàng Thượng Chí tức giận vô cùng, nhưng không biết làm sao được.
Chàng hét lên một tiếng rồi ngất.
Một lúc lâu chàng mới tỉnh dậy, nhìn vào mặt Dư Bỉnh Nam nói:
– Dư Bỉnh Nam! Ngươi là người hay là thú mà hành động dã man đến thế?
Máu miệng trào ra lai láng chàng ngất đi.
Ngô Tiểu My thấy hoàn cảnh của Thượng Chí lòng đau như cắt, nhưng không biết làm sao để cứu, đành cúi mặt khóc nỉ non.
Dư Bỉnh Nam ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói:
– Rồi đây phái Thiên Tề ta sẽ là đệ nhất quần hùng, muốn hành động gì lại không được.
Bỗng người thám tử lúc nãy hoảng hốt chạy vào cuối đầu thưa:
– Bẩm Giáo Chủ! Có … có!
– Việc gì?
Trong … trong cốc lại … lại xuất hiện hai người đàn bà bịt mặt, trông có bộ thần bí lắm. Tất cả các bí quyết trong cốc họ đều thông thạo. Hiện giờ họ đang hành hung và đã vào được ba ải rồi.
Dư Bỉnh Nam đập tay xuống bàn, nói:
– Được rồi! Mi hãy lui ngay!
Tên thám tử từ từ bước ra khỏi cửa.
Dư Bỉnh Nam hỏi Dư Hóa:
– Thuốc của ngươi uống vào bao lâu mới có công hiệu?
– Nửa giờ.
– Tốt lắm! Vậy phải thi hành gấp.
– Tuân lệnh.
Dư Bỉnh Nam vẫy tay một cái rồi từ từ lui ra khỏi phòng cùng với tám đệ tử.
Độc Quân Dư Hóa nói:
– Hãy đem hai người này vào mật thất số hai cho ta!
Tức thì hai đại hán cùng thiếu phụ dâm dật tiến đến bế xốc hai người ra khỏi phòng đi vào mật thất số hai.
Trong loáng mắt, Hoàng Thượng Chí và Ngô Tiểu My đã bị đem vào một căn phòng nhỏ, tối như mực, đặt nằm trên bộ ván lạnh thấu xương.
Độc Quân Dư Hóa sang sảng nói:
– Ba vị mau lui ra khỏi phòng lập tức.
Hai đại hán cùng thiếu phụ dâm dật cong mình nhảy ra khỏi phòng.
Dư Hóa bước ra đống chặt cửa lại, bước đến bên giường.
Hoàng Thượng Chí tức giận hét:
– Dư Hóa! Ngươi dám làm chuyện man rợ này sao?
Dư Hóa lặng thinh không nói, mỉm cười, đưa tay điểm nhẹ lên lưng hai người.
Hoàng Thượng Chí bỗng cảm thấy toàn thân cử động được, máu trong người lưu thông dễ dàng. Chàng vội nhảy xuống giường, vung tay tống thẳng vào người Độc Quân Dư Hóa một lúc ba chiêu.
Ngô Tiểu My thất kinh la lên:
– Chí ca! Chí ca! Hãy dừng tay lại.
Nhưng đã muộn! Đùng! Đùng! Đùng! Ba tiếng! Dư Hóa la lên một tiếng thảm thiết, ngã gục máu miệng trào ra lai láng.
Hoàng Thượng Chí quyết không tha, tiến đến, vung tay sắp giáng xuống một chưởng thì Ngô Tiểu My hét lên:
– Chí ca! Nó có ý tốt đối với chúng ta.
Hoàng Thượng Chí quay đầu lại thấy Ngô Tiểu My từ trên giường bước xuống, loạng choạng té nhào. Chàng thất kinh, chạy đến đỡ nàng dậy, hỏi vội:
– Muội muội! Sao vậy?
Ngô Tiểu My nói:
– Không sao cả! Mau lại cứu nó kẻo oan lắm.
Hoàng Thượng Chí bối rối vô cùng, liền bế nàng lên giường, rồi chạy đến bên Dư Hóa.
Dư Hóa lồm cồm ngồi dậy, thò tay vào túi lấy ra hai viên thuốc đưa cho Hoàng Thượng Chí nói:
– Hãy uống mau đi.
Hoàng Thượng Chí lòng rất nghi ngờ lạnh nhạt hỏi:
– Uống! Đến nước này mi còn mong hại ta?
Độc Quân Dư Hóa thấy chàng nghi ngờ lòng tốt của mình, buồn bã nói:
– Tôi là Dư Hóa tuy mang tên là Độc, song ân oán rất phân mình. Hôm trước ở Hắc Cốc Độc Trì ngươi cứu ta thoát chết. Hôm nay ngươi lâm vào tuệ nạn, thì ta lòng dạ nào lại hại ngươi. Vậy hãy uống thuốc đi cho mau phục hồi lại công lực.
Hoàng Thượng Chí quá cảm động, nhớ lại lúc nãy ông ta cố tìm cách biện bạch không cho mình chết, là ông ta cố đền ơn không có ác ý.
Chàng chấp tay, nói:
– Tôi vì uất hận quá không suy nghĩ kỹ. Vậy mong ông tha thứ cho.
– Đừng làm quá lẽ! Ai cũng vậy, trong cơn tức giận lý trí đều mất cả. Nhưng ta không đến nỗi chết.
– Nhưng tôi không yên lòng.
Dư Hóa nói lảng sang chuyện khác:
– Huyệt đạo của Ngô cô nương bị bế tắc quá lâu, sợ trong thời gian ngắn ngủi này không làm sao khôi phục được. Vậy ngươi mau đem thuốc này cho cô ấy uống và mau rời khỏi nơi này.
Hoàng Thượng Chí nghi ngờ, không dám đưa thuốc cho Ngô Tiểu My uống, chần chờ một lúc, nói:
– Nếu ông để chúng tôi đi thì tội lỗi của ông làm sao tránh được?
Dư Hóa mỉm cười, đứng dậy nói:
– Lão phu đã xếp đặt kế hoạch rồi, hai người đừng lo gì cả. Mau rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Dứt lời, ông từ từ xô cửa bước ra khỏi phòng mất dạng.
Hoàng Thượng Chí sững sờ một lúc, quay lại nói với Ngô Tiểu My:
– Muội muội! Bệnh tình của muội muội hiện giờ ra sao?
– Chí ca! Hãy mau đi báo thù cha đi, đừng lo đến tôi mà bỏ mất cơ hội ngàn năm một thuở.
– Việc báo thù có thể chậm trễ được, nhưng sinh mạng của em lỡ có bề nào, làm sao cứu kịp.
Ngô Tiểu My thở dài nói:
– Em bị họ bắt nhốt vào đây mỗi ngày cho uống một viên Thiên Thái Hoàn không thể nào sống được. Anh đừng lo đến em làm gì?
Hoàng Thượng Chí mỉm cười, thò tay vào túi lấy viên Tục Mạng Kim Đơn của bà Thần Châu Nhất Xú tặng, nói:
– Muội muội! Hãy mau uống viên thuốc này vào.
– Thuốc gì vậy?
– Tục Mạng Kim Đơn!
Ngô Tiểu My sung sướng vô cùng, thiết tha nhìn chàng, đưa tay lấy viên Tục Mạng Kim Đơn bỏ vào miệng nuốt trửng.
Hoàng Thượng Chí đóng cửa mật thất lại, nói:
– Muội muội! Để anh giúp em làm cho sức thuốc mau có công hiệu.
Đột nhiên, Ngô Tiểu My la lên một tiếng thất thanh, ngã lăn xuống giường.