Đọc truyện Quỷ Bảo – Chương 97: Xông vào cốc
Hoàng Thượng Chí thấy cô gái quen quen, đã gặp vài lần.
Nhưng nàng là người của Thiên Tề Giáo, kẻ thù của chàng nên chàng không thèm hỏi đến danh tánh, hoặc tìm hiểu lai lịch.
Cô gái áo xanh đưa mắt nhìn mấy xác chết đang nằm trên vũng máu, quay qua nhìn Hoàng Thượng Chí, lạnh lùng nói:
– Ngươi là Lãnh Diện Nhân?
– Phải! Ngươi muốn gì?
– Quả thật danh bất hư truyền.
Hoàng Thượng Chí hừ một tiếng, quay mình bỏ đi vào trong.
– Khoan!
Cô gái hét lên một tiếng, vung tay phất chưởng đánh thẳng vào mặt Hoàng Thượng Chí một nhát mạnh như vũ bão. Chàng không sao bước đến được, lùi lại hai bước, phất tay đánh tay đánh bạt chưởng của thiếu nữ.
Thiếu nữ áo xanh lanh lảnh hỏi:
– Lãnh Diện Nhân! Người vào đây với mục đích gì?
– Thanh toán mới gia thù.
– Nhưng giết ai mới được chứ?
– Từ Giáo Chủ cho đến môn hạ đều phải đền tội!
Thiếu nữ mỉm cười nói:
– Đừng có khoác lác! Ngươi có biết bổn cô nương này là ai không?
– Ngươi là bộ hạ của Thiên Tề Giáo, là những kẻ bị khép vào tội chết.
– Ta được ghép vào tội chết?
– Dĩ nhiên!
– Ha! Ha! Đừng có khờ khạo!
Hoàng Thượng Chí nổi giận, vung tay phát ra một chưởng mạnh như tống thẳng vào người thiếu nữ áo xanh.
Nàng cũng là tay cao thủ, đâu chịu lép vế, ngang nhiên dùng chưởng phong đánh trả.
Đùng!
Một tiếng nổ chát chúa vang lên, hai luồng chưởng chạm nhau, thiếu nữ áo xanh lảo đảo một tí, lấy lại bình thường ngay.
Hoàng Thượng Chí giật mình, đánh thót một cái:
– Nội công thâm hậu thật!
Chàng lập tức dùng Khư Mê Thần Công đánh thẳng vào thiếu nữ một chưởng nữa.
Chưởng này quá sức lợi hại, thiếu nữ áo xanh không sao đỡ kịp liền á một tiếng, lảo đảo muốn ngã, máu tươi trào ra hai bên mép.
Hoàng Thượng Chí thắng thế, vội đánh tiếp một chưởng nữa giáng xuống đầu thiếu nữ áo xanh quyết kết thúc mạng sống của nàng.
Thiếu nữ áo xanh biếc nguy vội lách mình tránh được ngọn chưởng ác độc đó.
Hoàng Thượng Chí không hạ được đối thủ, tức giận nói:
– Nếu ta không cho ngươi chết dưới làn chưởng này, ta thề không ra khỏi Liên Hoàn Thao.
Cô gái áo xanh giận dữ nói:
– Lãnh Diện Nhân! Tao là Thúy Hoa Tiên Tử Đinh Hồng! Hôm nay quyết chết sống với ngươi một trận xem ai thắng cho biết.
Hoàng Thượng Chí nghe đối phương báo tên, ngạc nhiên thâu chưởng về thầm nghĩ:
– Cô gái này là con của bà Thần Châu Nhất Xú, ẩn trong hang đá Tuyết Xuyên Sơn?
Chàng hỏi to:
– Cô là Đinh Hồng?
– Phải!
– Mẹ cô là Thần Châu Nhất Xú phải không?
Mặt Đinh Hồng biến sắc nàng kinh ngạc hỏi:
– Tại sao ngươi biết?
Trong lúc ấy, có ba bóng người từ bên trong xuất hiện.
Hoàng Thượng Chí trố mắt nhìn, đoạn quay sang nói với Hắc Bạch Song Yêu:
– Người thù bất cộng đáy thiên của các ngươi đã đến nạp mạng. Vậy các ngươi hãy ra tay hạ thủ đi. Nếu cần ta giúp một tay cho.
Người vừa đến chính là Côn Thế Ma Vương và Âm Dương Song Sát.
Hắc Bạch Song Yêu nhún vai tiến đến bên Côn Thế Ma Vương nạt lớn:
– Hãy nạp mạng đây.
Côn Thế Ma Vương ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói:
– Con ranh! Miệng còn hôi sữa mà dám ngạo mạn như thế sao?
Mặt Thúy Hoa Tiên Tử Đinh Hồng lúc này đỏ ửng không biết nàng cảm xúc trước sắc đẹp của Hoàng Thượng Chí hay bực mình vì thái độ lạnh nhạt của chàng.
Hắc Yêu Thẩm Gia Kỳ tiến đến trước mặt Côn Thế Ma Vương nói:
– Côn Thế Ma Vương! Ta là đệ tử của Thiên Nhất Môn đến đây tìm ngươi để thanh toán mối thâm thù.
Mặc dầu Côn Thế Ma Vương tái nhợt, toàn thân lão run bần bật, mồ hôi toát ra ướt cả trán, lão lùi lại sau mấy bước.
Hắc Bạch Song Yêu mặt đầy sát khí, tiến đến mấy bước, chuẩn bị hạ thủ.
Âm Dương Song Sát từ bên trái thấy sư phụ sắp lâm nguy, vội tung mình chạy đến.
Nhưng hai người vừa mời nhún vai đã bị Cao Nguyên Xuân nhảy đến chận trước mặt Dương Sát Cao Sỹ Kỳ, Hoàng Thượng Chí tung ra một chưởng, chận Âm Sát Mạc Tú Anh.
Thế là một trận đánh khốc liệt sắp xảy ra.
Hắc Bạch Song Yêu nuôi ý chí báo thù đã từ lâu, hơn nữa chiêu thuật lại linh dịu, nên Côn Thế Ma Vương đối với họ không là sao thoát chết được.
Cao Nguyên Xuân đối với Dương Sát Cao Sĩ Kỳ thì sức tương đồng.
Còn Âm Sát Mạc Tú Anh đối với Hoàng Thượng Chí, thì kém rất xa. Hoàng Thượng Chí chỉ cần ra tay chừng vài chiêu, có thể hạ sát đối thủ ngay.
Thúy Hoa Tiên Tử Đinh Hồng đứng ngoài xem xét trận đấu bắt đầu diễn ra. Nhiều lần nàng muốn ra tay giúp Mạc Tú Anh nhưng chẳng biết nghĩ sao, nàng lại dừng tay …
Trong lúc đó, bỗng một tiếng la thảm thiết nổi lên. Thì ra Mạc Tú Anh đã bị Khư Mê Thần Công của Hoàng Thượng Chí đánh trúng, văng ra xa ba trượng, máu miệng trào ra, lảo đảo muốn té.
Hoàng Thượng Chí tiến đến ba bước, đưa tay lên hét:
– Mạc Tú Anh! Ta đã tha thiết cho ngươi một lần, mà ngươi không sợ, giờ đây vẫn còn với tánh hung ác. Vậy đừng trách ta nhé!
Mạc Tú Anh mặt mày đẫm máu, uất ức nói:
– Lãnh Diện Nhân! Ta chỉ sợ ngươi không đủ can đảm đó thôi …
Tiếng nói chưa dứt, bà đã nhún mình phóng tới, hai tay đưa ra trước, biến thành trảo, chụp vào đầu Hoàng Thượng Chí.
Nên biết với môn Trảo này, Mạc Tú Anh đã hoành hành trên giang hồ, gây nhiều thảm cảnh. Ai nghe đến năm tiếng Âm Sát Mạc Tú Anh cũng đều rởn gáy, nếu Hoàng Thượng Chí là tay tầm thường thì ắt phải bỏ mạng rồi, nhưng Hoàng Thượng Chí chỉ lui ra sau bốn bước đã tránh được.
Hắc Bạch Song Yêu lúc này đang đấu với Côn Thế Ma Vương rất ác liệt. Có thể nói là một trận đấu chưa từng có trên giang hồ.
Hoàng Thượng Chí bị Mạc Tú Anh đánh lui mấy bước, nổi giận, vung tay đánh ra ba chưởng Ma Ma Chưởng Pháp tống thẳng vào mặt Mạc Tú Anh.
Trong ba chưởng đó, chàng còn ngầm vận thêm môn Khư Mê Thần Công nữa, nên Mạc Tú Anh không sao đỡ nổi, bị chưởng phong đánh trúng. á lên một tiếng thảm thiết, văng ra mấy trượng, lảo đảo ngã xuống.
Côn Thế Ma Vương và Cao Sĩ Kỳ nghe tiếng la của Mạc Tú Anh vội quay lại, thì thấy Mạc Tú Anh đang oằn oại trên mặt đất. Nhưng họ không biết làm cách nào cứu được, đành trố mắt nhìn thôi.
Trong nghệ võ, điều tối kỵ là đang lúc đấu với nhau, mà phải bị phân tâm.
Cao Nguyên Xuân thừa lúc Cao Sĩ Kỳ nhìn Mạc Tú Anh, tống ra một lúc ba chưởng, làm cho ông ta vô phương chống đỡ, bị chưởng phong đập vào người, la lên một tiếng thất thanh, máu miệng trào ra, lảo đảo muốn té.
Cuộc đấu giữa Côn Thế Ma Vương và Hắc Bạch Song Yêu vẫn trầm trọng, nhưng chưa phân thắng bại.
Hoàng Thượng Chí nhún vai, nhảy đến bên Mạc Tú Anh vung chưởng đánh xuống.
Mạc Tú Anh bị thương không thể nào chống đỡ, chỉ nhắm mắt chờ chết.
Nhưng chẳng biết Hoàng Thượng Chí nghĩ sao, không đánh xuống, mà lại thu tay về rồi quay mình chạy vào trong động.
Sở dĩ Hoàng Thượng Chí không ra tay giết Mạc Tú Anh vì chàng đối với Mạc Tú Anh không có thù hận gì. Hơn nữa, chàng còn mang ơn cứu tử của bà ta. Lòng chàng chỉ nóng nảy tìm Dư Bỉnh Nam để báo thù mà thôi.
Nhưng chàng vừa tung mình chạy đi thì lại có một bóng xanh bay đến trước mặt đường, và nói:
– Lãnh Diện Nhân! Ngươi hãy đứng lại trả lời câu hỏi của ta rồi mới được đi.
Hoàng Thượng Chí trố mắt nhìn, thì người này không ai xa lạ chính là Đinh Hồng, chàng sực nhớ đến lời của Thần Châu Nhất Xú, thầm nghĩ:
– Nếu nàng không gạn hỏi thì ta quên mất nhiệm vụ đối với mẹ nàng rồi.
Chàng vừa muốn nói, thì Đinh Hồng đã hỏi:
– Lãnh Diện Nhân! Ngươi biết mẹ ta phải không?
– Phải! Ta đối với mẹ người có một lời hứa …
– Lời hứa gì?
– Tìm ngươi đem về nạp cho bà ta.
– Đừng có đặt điều lừa gạt bổn cô nương, không được đâu!
– Ta không cần ngươi tin hay không. Bây giờ ta cứ thi hành lời hứa, bắt ngươi đem về nạp cho mẹ ngươi là xong.
– Vì sao ngươi phải hứa với mẹ ta?
– Vì ta đã cầu xin mẹ ngươi viên Tục Mạng Kim Đơn để chữa bệnh …
Đinh Hồng ngắt lời Hoàng Thượng Chí nói:
– Nên phải chịu cái trách nhiệm này phải không?
– Cô nương nói đúng đấy.
– Nhưng bây giờ ta không về!
– Vì sao?
– Ta bị Quỉ Bảo Chủ Nhân bắt nhốt trong động đá mười mấy năm, vừa mới được Thiên Tề Giáo Chủ cứu ra, ta phải ở lại đây để đền đáp công ơn ấy, và cùng đồng bọn hợp nhau làm một việc.
– Việc gì? Xin cô vui lòng cho biết.
– Đến phá động và giết Quỉ Bảo Chủ Nhân.
Hoàng Thượng Chí giật mình. Không ngờ Dư Bỉnh Nam dám có ý định vào Quỉ Bảo cứu bọn này ra, và lợi dụng bọn chúng đến phá Quỉ Bảo. Ôi! Một hành động liều lĩnh.
Một lúc lâu, chàng lạnh lùng nói:
– Đừng nuôi cái mộng ấy để rồi ôm hận suốt đời.
Đinh Hồng hừ một tiếng, nói:
– Ân hận? Ha! Ha! Ha!
Hoàng Thượng Chí nổi giận nói:
– Đừng khoác lác! Nếu ta không vì lời hứa với mẹ ngươi, thì ta đã quật ngươi chết tại chỗ này rồi.
Đinh Hồng biết Hoàng Thượng Chí không dám hạ sát mình, nên chọc tức.
– Nếu cần ngươi cứ ra tay đi! Ta sợ ngươi sao?
Hoàng Thượng Chí vì nóng lòng báo thù, nên không để ý đến lời nói đó, hét lớn:
– Tránh sang một bên, mau lên.
– Khoan!
– Ngươi còn chuyện gì muốn nói nữa?
– Ngươi xin thuốc của mẹ ta để cứu ai?
– Cứu một người.
– Người ấy là ai mới được chứ!
– Một cô gái tên Ngô Tiểu My!
– Ngô Tiểu My?
– Phải!
– Nhưng bây giờ nàng đã trở thành vô dụng rồi.
Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên hỏi:
– Sao? Ngươi biết nàng?
– Phải!
– Nhưng bây giờ nàng ở đâu?
– Ngươi muốn biết?
Hoàng Thượng Chí hồn hộp, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chàng luôn miệng đáp:
– Phải!
Thúy Hoa Tiên Tử Đinh Hồng suy nghĩ một lúc, nói:
– Nàng là gì đối với ngươi?
– Vợ chưa cưới!
Mặt Đinh Hồng biến sắc, nàng run lên không nói ra lời, đứng đờ người ra.
Hoàng Thượng Chí quá xót xa, hỏi tiếp:
– Hiện giờ nàng ở đâu? Sao ngươi lại không nói cho ta biết.
– Nói cho ngươi biết thì không khó gì. Nhưng …
– Nhưng sao?
– Ngươi phải hứa với ta một điều.
Theo lời của Mỹ Tú Khách Phạm Giang trước khi chết nói với Ngô Tiểu My đã chết bởi Mộ Dung Đại giết. Bây giờ Đinh Hồng lại nói hình như Ngô Tiểu My còn sống, nên Hoàng Thượng Chí đầu óc rối loạn, không biết chọn bên nào.
Hoàng Thượng Chí trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
– Điều kiện gì?
Đinh Hồng lúng túng một lúc lâu, rồi nói:
– Ngươi chỉ cần nhớ là thiếu ta một điều kiện là được rồi.
Hoàng Thượng Chí nóng lòng đáp ngay:
– Được! Vậy ngươi hãy nói cho tôi nghe đi.
– Ngô Tiểu My hiện giờ đang ở dưới quyền điều khiển của Thiên Tề Giáo Chủ.
Hoàng Thượng Chí nghe Ngô Tiểu My chưa chết, lòng mừng khấp khởi, run run hỏi:
– Vậy nàng chưa chết sao?
– Chưa chết.
– Cô nương nói thật chứ?
– Ta nói dối với ngươi làm gì?
Hoàng Thượng Chí cúi đầu suy nghĩ:
– Nếu vậy thì Mộ Dung Đại bị hàm oan rồi! Ôi! Cũng vì yêu nàng mà Phạm Giang bị giết một cách không cần gươm đao.
Nghĩ đến đây, lòng chàng ân hận vô cùng.
Mộ Dung Đại đã nhiều lần hy sinh tánh mạng để cứu Hoàng Thượng Chí, giúp chàng thành công nhiều việc. Thế mà trong phút giận dữ, không suy nghĩ Hoàng Thượng Chí đã từ bạn hóa ra thù, làm nhục bà ta trước mặt mọi người. Cái nhục này đối với bà không phải là nhỏ.
Bất giác, Hoàng Thượng Chí thốt ra hỏi:
– Tôi lấy làm ân hận.
Đinh Hồng ngơ ngác hỏi:
– Ngươi ân hận điều gì?
– Chuyện này tôi không thể lộ được. Vậy cô tha thứ cho.
Dứt lời, chàng tung mình đi vào cốc.
– Khoan!
Đinh Hồng hét lên một tiếng, giơ chưởng đánh vào mặt Hoàng Thượng Chí, lành lạnh nói:
– Lãnh Diện Nhân! Vì trách nhiệm, dầu chúng ta là bạn, ta không thể nào để ngươi qua nơi này được.
Hoàng Thượng Chí lãnh đạm nói:
– Tốt lắm! Nếu vậy hãy ra tay đi.
Dứt lời, Hoàng Thượng Chí hét lên một tiếng như cọp rống vung tay đánh ra một lúc ba chưởng, làm cho Đinh Hồng lúng túng không biết đường nào đỡ, đành phải thối lui tám bước mới tránh khỏi.
Hoàng Thượng Chí tung mình bay vút vào trong cốc.
Đinh Hồng thất kinh, hét lên một tiếng, tung mình đuổi theo.
Hoàng Thượng Chí chạy được một lúc lâu, bỗng trước mặt một số đông người xuất hiện cản đường, họp lại đánh ra một chưởng.
Vì nóng lòng báo thù Hoàng Thượng Chí không chần chờ nữa hét lên một tiếng chát chúa, tức thì hàng loạt Đông Kim Chỉ bắn ra, nhắm ngay bọn người đó đánh tới.
Một tiếng á thảm thiết nổi lên, một lão già bị Đông Kim Chỉ đâm vào ngực, ngã xuống chết lập tức.
Tuy giết được một lão, song Hoàng Thượng Chí cũng bị chưởng phong của họ đẩy lui mấy bước, không thể nào tiến được nữa.
Trong lúc đó, lại xuất hiện thêm mấy bóng người nữa, họp với mấy người còn lại, áp đến vây Hoàng Thượng Chí.
Bỗng từ ngoài miệng hang vọng vào một tiếng la chát chúa.
Hoàng Thượng Chí thầm nghĩ:
– Như thế thì Hắc Bạch Song Yêu đã giết được Côn Thế Ma Vương rồi.
Đinh Hồng vừa đuổi kịp, thấy Hoàng Thượng Chí bị vây, lấy làm thích thú, đôi mắt chăm chăm nhìn vào mặt Hoàng Thượng Chí, miệng nở một nụ cười đắc ý.
Quả thật Hoàng Thượng Chí đoán không sai, chốc lát Hắc Bạch Song Yêu đã song song tiến đến bên Hoàng Thượng Chí, tay dắt Mạc Tú Anh và ôm xác Côn Thế Ma Vương, quỳ xuống nói:
– Linh hồn của sư phụ của chúng tôi quả thật linh thiêng, đã giúp chúng tôi giết được kẻ thù tại chỗ.
Nói xong, họ đứng dậy, nhìn chăm vào mặt Âm Sát Mạc Tú Anh muốn nẩy lửa.
Cao Nguyên Xuân đứng một bên thấy vậy bước đến nói:
– Hãy thả nàng ra mau!
Cao Nguyên Xuân là sư tỷ của Hoàng Thượng Chí, nên Song Yêu không dám xúc phạm cúi đầu từ từ lui ra xa.
Nhưng Bạch Yêu Phùng Oanh Oanh uất ức chịu không nổi, liền bước đến cúi đầu thưa.
– Vì sao sư tỷ lại tha chết cho hắn?
– Nó là một đứa vô tội, không được giết nó. Hơn nữa, nếu nó đáng tội chết thì chưởng môn của ngươi đã giết rồi, có đâu đến hai người phải ra tay.
Sự thật Hoàng Thượng Chí không muốn tha chết cho Mạc Tú Anh. Song vì chàng còn mang ơn bà ta, nên không nở ra tay đó thôi.
Bạch Yêu Phùng Oanh Oanh không nói gì nữa, từ từ lui ra, đứng song song với Hắc Yêu.
Âm Sát Mạc Tú Anh lúc này bị thương khá nặng, song bà ta vẫn cố tàn lực, bò đến bên xác của Côn Thế Ma Vương ngóc đầu nhìn xem ông ta đã chết chưa.
Thình lình trong lúc có một bóng màu hồng từ ngoài hang xông vào hét to:
– Mạc Tú Anh! Hãy mau giao xác nó cho ta.
Người vừa xuất hiện này chính là Mộ Dung Đại. Mộ Dung Đại từ khi bị Hoàng Thượng Chí đánh bị thương, bỏ đi mất. Bây giờ không biết vì lý do gì lại xuất hiện nơi đây một cách quá đột ngột làm cho Hoàng Thượng Chí kinh ngạc vô cùng.
Dương Sát Cao Sỹ Kỳ tròn vo đôi mắt, nghiến răng nói:
– Vì lý do gì người lại bảo ta đưa xác gia sư ta cho ngươi?
– Đó là ý nguyện lúc sanh tiền của sư phụ mày.