Quốc Thuật Hung Mãnh

Chương 17: Đám Lưu Bằng bị giữ rồi


Đọc truyện Quốc Thuật Hung Mãnh – Chương 17: Đám Lưu Bằng bị giữ rồi

Khang Thuận Thanh và Dương Thần Thanh nhanh chóng bày thế, Dương Thần Thành đứng ra thế mở đầu của tâm ý, gấu ra khỏi hang. Khang Thuận Phong vừa bày thế, vây quanh Dương Thần Thanh liền quay vòng lên.

Lần chuyển vòng đầu tiên Khang Thuận Phong chuyển chậm giống như một con mãnh hổ tùy thời hành động.

Đi một vòng xong, Khang Thuận Phong đột nhiên đột nhiên ngược lại, bước chân lập tức nhanh hơn, như một con sói chạy vòng.

Lúc Khang Thuận Phong đột nhiên chuyển hướng và thay đổi tốc độ, Dương Thần Thanh nhanh chóng đổi thế, đổi tả thức gấu ra khỏi hang thành hữu thức, hơn nữa cơ bắp sau cổ đột nhiên dựng thẳng lên.

Khang Thuận Phong biết đây là điềm báo bộc phát, quyền phổ vân, tâm động dị triệu sinh, chính là ý này, cơ thể đối phương có dấu hiệu thay đổi, chính là đối phương muốn báo trước hành động. Lúc này thường không thể để đối phương ra tay trước, nếu khẽ nhúc nhích, mình sẽ ra tay trước, đoạn ý nghĩ khác.

Khang Thuận Phong vốn vẫn muốn chạy thêm hai vòng quan sát chút nữa, nhưng lúc này đối phương lại muốn hành động, cậu lại không thể để đối phương ra tay trước, vì một khi đối phương bắt đầu trước, chắc chắn là chiêu thức liên hoàn như gió bão mưa rào, đối phó lại khá phiền phức.

Nói vậy thì lâu, nhưng lúc đó lại rất nhanh, cậu đột nhiên di chuyển nhanh rồi dừng lại, bước lên trái, tay trái đưa lên, thu hút ánh mắt đối phương, tiếp đó chân phải nhanh chóng lên trước nửa bước, người khom xuống, như một cái đinh chủy nhắm tới xương ống chân đùi phải Dương Thần Thanh.

Đấu pháp này là ong vàng chập cánh, chính là lúc đối phương phòng thủ nghiêm mật, không thể ra tay, sẽ tấn công vào tứ chi đối phương, dưới đánh vào xương ống chân, trên thường đánh vào mu tay hoặc cổ tay đối phương.

Chân phải Dương Thần Thanh vốn chỉ đứng hờ, chắc chắn không thể đánh trúng, vì chân phải vừa thu về ngang với chân trái chính là nửa bước pháp sở trường của Tâm ý quyền.

Nhưng ban nãy Khang Thuận Phong đã tính toán kỹ, cậu biết người của phái Tâm ý chắc chắn am hiểu nửa bước pháp, nên vốn có thể đi tới khoảng cách này, cậu đã đi hai bước nhỏ, lúc này chân phải chính là để hờ phía trước.

Trong đấu pháp có một câu nói gọi là bước hờ đánh mai phục. Công dụng đấu pháp chủ yếu của bước hờ là đối phương không chịu được cảm giác khoảng cách giữa hai người, đó chỉ là thoáng dừng lại trong cả động tác hoàn chỉnh, có thể ngắn hoặc dài.

Bước lùi sau của Dương Thần Thanh đã kéo dài khoảng cách, Khang Thuận Phong vừa vặn đưa chân phải lên trước, chiếm lại khoảng cách, cơ thể đứng lên, hai tay lật ra.

Dương Thần Thanh một tay đưa lên một tay cắm xuống, chính là hoành quyền bắt đầu của phái Tâm ý, gác hai tay Khang Thuận Phong ở ngoài.

Như bình thường, Dương Thần Thanh sử dụng nửa bước pháp, lúc chân phải thu về không hạ xuống đất mà bước ra, hơn nữa hai tay lại chiếm phía trong, chỉ cần bước lên trước, hai tay có thể chém mạnh như đầu chùy, hoặc hai tay bốc lên cũng được. Nhưng chân phải Khang Thuận Phong lại đang dẫm chân chỗ chân trái ông đứng ban nãy, chỗ này là chỗ Dương Thần Thanh thuận chân nhất, cũng chính là chỗ lực toàn thân thuận nhất, bây giờ lại bị Khang Thuận Phong chiếm mất, hơn nữa chân phải còn chen vào chân phải ông, nếu lúc này đá ra, không thể phát ra lực, nên đành phải di chuyển hướng khác.

Trong đấu pháp như vậy gọi là chiếm khoảng cách, tất nhiên đó là chỉ kỹ xảo nhỏ, không mang tính chất quyết định.

Quả nhiên, chân phải Dương Thần Thanh khẽ nghiêng rồi kề sát bước vào trong chân phải Khang Thuận Phong, lúc đầu gối đá vào Khang Thuận Phong, run lên, mưu đồ phá trọng tâm của cậu, có điều vì Khang Thuận Phong chụm đầu gối, ở khoảng cách quá gần, ông không thể bước chân lên, thấy bước tiến dưới chân bị chặn lại, hai tay Dương Thần Thanh hợp lại, che kín lồng ngực, hoành quyền biến thành chém, mang theo gió đánh tới ngực.

Nhưng lúc Khang Thuận Phong bị ông giữ chặt song phong quán nhĩ, hai tay theo bản năng xen vào, một thế trầm chủy ép xuống, Thức trầm chủy cũng là một trong những đấu pháp tinh diệu của Hồng quyền, chính là một khi tấn công bị đánh lại, không được thu tay về, đánh công kích trước sau, mà kẹp cánh tay đối phương, thuận thế ấn xuống, với sức mạnh của cơ thể, phá thế tấn công của đối phương, đồng thời tạo thế tiến công cho mình, tất nhiên lúc này chỉ có thể từ trên đánh xuống.

Hiện nay có nhiều người luyện truyền thống vẫn chú trọng công kích trước sau, thật ra cách đánh trên dưới dùng rất nhiều trong đấu pháp võ thuật truyền thống.

Khang Thuận Phong vừa làm thế trầm chủy vừa vặn tránh được quyền chém xuống của Dương Thần Thanh, đồng thời theo lực, phá vỡ quyền của ông.

Dương Thần Thanh là người có kinh nghiệm, đối phương lấy lực toàn thân áp xuống, nếu mình dùng hai tay nâng cậu ta lên rõ ràng là không thể, thế là hai tay phân ra, hóa giải thế trầm chủy của Khang Thuận Phong mà mất đi trọng tâm, thuận thế vờn quanh, hai cánh tay đánh lại, đánh cho cậu một song phong quán nhĩ

Trong chiêu số võ thuật, song phong quán nhĩ là quyền, cơ bản không có tiếng gió, song phong quán nhĩ là tiếng vỗ tay lớn, tiếng gió rất lớn.

Nhưng lúc Khang Thuận Phong phá vỡ phách quyền của ông, cũng không dừng lại ở đó, mà khom người xuống, co người lại, tay phải đâm tới, đánh thẳng lên chân phải ở trước của ông, đồng thời chân trái cũng khẽ bước lên nửa bước, chính là nửa bước pháp đắc ý nhất của Tâm ý quyền.


Vì Khang Thuận Phong khom người vô cùng thấp, vừa vặn tránh được hai chưởng lớn cuả Dương Thần Thanh.

Chân tê rần, Dương Thần Thanh biết không ổn rồi, vội lùi sau tránh đợt tấn công tiếp theo của Khang Thuận Phong, đồng thời hai tay buông từ trên xuống dưới.

Nhưng Khang Thuận Phong lấy nhanh đánh nhanh, đã nhanh hơn ông nửa phần, đã lên trước nửa bước, tay phải hóa chưởng, quệt qua đùi Dương Thần Thanh, thuận theo bụng, ngực lên trên.

Nhưng Dương Thần Thanh đã hạ hai tay xuống, nên tay hai người đụng nhau ở phần bụng ông.

Lúc này, chân trái Khang Thuận Phong đã giẫm thực, đạp một cái, khí tức toàn bộ dựa vào chân sau, chân phải sải bước lớn, tay trái đẩy trước bụng, chính là chiêu thức thường thấy nhất, thôi song vọng nguyệt (mở cửa sổ ngắm trăng)

Dương Thần Thanh không thể tránh thoát chưởng này, cứng đờ chống lại, có điều Khang Thuận Phong không dùng lực đánh, mà dùng lực đẩy, Dương Thần Thanh liền bị chưởng này đẩy ra.

“Chiêu hay, khiến người khác sảng khoái, đánh người như xua gió”. Dương lão thái gia, chính là cha ông Dương đập bàn, hoan hô, không có chút gì là vì cháu mình thất bại mà không vui.

“Đa tạ” Khang Thuận Phong chiếm thế thượng phong, liền dừng lại chắp tay làm lễ.

Dương Thần Thanh cũng chắp tay đáp lễ, chỗ bị Khang Thuận Phong vuốt qua trên đùi, đau nhức nóng ran. Ông biết trong tay đối phương có công phụ thuộc loại Thiết sa chưởng gì đó. Đây là giao lưu, nếu động thủ thật, lúc đó đối phương đánh vào háng, chưởng phía sau dùng thêm lực đánh tới, ông cơ bản đã không chỉ bị như vậy.

Dương lão thái gia vẫy tay nói: “Cháu, lại đây ngồi đi”.

Khang Thuận Phong lễ phép ngồi xuống bên cạnh ông.

Dương lão thái gia nói: “Hơn năm mươi năm rồi, không nhìn thấy đấu pháp như vậy, cháu đã tìm được một sư phụ giỏi đó, xem cháu đánh như vậy, là được sư phụ nuôi dạy”.

Khang Thuận Phong bỗng nhớ tới ông lão cả ngày nheo mắt đọc sách ở trại sườn núi, lúc chưa đi xa vẫn không thấy gì, đi xa rồi lại cảm thấy tình cảm ông cháu sâu sắc.

Cậu hiểu ý của Dương lão thái gia.

Quyền chiêu có thể học, quyền thế có thể phá, đấu pháp có thể giảng, nhưng lâm địch có được trạng thái trước địch, phát huy kinh nghiệm khi lâm trận, phải nhờ thầy dạy thời gian dài mới có thể hình thành.

Võ thuật trước đây có câu này: “Đồ đệ là do sư phụ đánh ra, chính là nói sư phụ phải dạy đệ tử thời gian dài.

Cái gọi là dạy dỗ chính là sư phụ dựa vào kinh nghiệm thực chiến phong phú của mình, dẫn dắt khả năng thực chiến của đồ đệ, giúp đồ đệ bổ sung khiếm khuyết trong thực chiến, bồi dường ánh mắt và ý thức trong thực chiến cho đồ đệ.

Cho nên Dương lão thái gia nói nuôi dạy liền khiến Khang Thuận Phong nhớ tới Hồ Tà Tử, vô số lần giúp mình luyện quyền, nhớ tới khuôn mặt già dặn hiền lành lại có vẻ nghiêm khắc đó.

Dương lão thái gia nói: “Bây giờ người hiểu đấu pháp như sư phục cháu, như cháu không nhiều”.

Khang Thuận Phong liền nói: “Sư phụ cháu cũng hơn tám mươi tuổi”.

Mắt Dương lão thái gia sáng lên, tiếp đó lại ảm đạm, nói: “Chẳng trách, là người cùng thời với ta, ở tuổi của ta, còn có thể nắm bắt được chút đuôi võ thuật, trẻ hơn nữa, ngay cả cái đuôi này cũng không bắt được”.

Ông lão thở dài lại nói: “Võ thuật không giết người, sẽ mất đi hào quang, khi võ thuật không đánh người, sẽ không còn ý nghĩa tồn tại….Bây giờ những thứ thế này đúng là vô dụng, đồ vô dụng, không xa nữa sẽ biến mất thôi….”


Khang Thuận Phong khẽ gật đầu, ra vẻ đăm chiêu.

Lúc này, ông Dương bên cạnh phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: “Thật hy vọng có thể gặp sư phụ cháu”.

Khang Thuận Phong tươi cười, cậu lại nhớ tới khuôn mặt Hồ Tà Tử, nói: “Cháu cũng nhớ ông”.

Dương lão thái gia nói: “Có duyên ắt sẽ tương kiến….Không nói nữa, Tĩnh Tĩnh, bảo nhà bếp hôm nay chuẩn bị chút rượu, hôm nay cụ muốn uống vài ly…”

Ông Dương liền nói: “Huyết áp cha….”

Dương lão thái gia nói: “Không sao, không uống chút, là hại tới thân….” Sau đó quay đầu nói với Dương Thần Thanh có chút phiền muộn bên cạnh: “Thần Thanh, cháu cũng đừng nản lòng, bản lĩnh của Tiểu Khang là do sư phụ nuôi dạy, công lực của cháu không yếu hơn cậu ấy, mà yếu là về kinh nghiệm đánh, cháu và cậu ta sau này giao đánh nhiều hơn, tất nhiên sẽ đuổi kịp thôi….Lúc nhỏ ông dạy cháu, cháu lại chê ông đánh đau, bây giờ biết rồi chứ, bị người ta đánh còn đau hơn, cũng phải đánh trả người ta mới được”.

Dương Thần Thanh nghe ông nói xong, liền bỏ bộ mặt phiền muộn, có chút xấu hổ, nói: “Ông nội, cháu biết rồi”.

Ông lão liền nói: “Các cháu nói chuyện tiếp đi, ông đi nghỉ chút, tuổi tác không tha ai mà”.

Mọi người liền đứng dậy, đưa ông lão vào nghỉ ngơi.

Ông lão liền xua tay, ý bảo không cần.

Người đàn ông mở cửa đó liền đi tới, đỡ ông đi vào.

Lúc này, ông Dương liền ngồi xuống nói: “Tĩnh Tĩnh, bưng ấm trà lại đây”.

Cô gái luôn đứng bên xem liền đáp một tiếng, rồi chạy ra ngoài.

Ông Dương đợi cô đi rồi, liền nói với Khang Thuận Phong: “Tiểu Khang, chắc lúc tới cháu cũng có thể nhìn ra chút manh mối, nhà chúng ta không phải nhà bình thường, cũng không phải chính đạo….”

Khang Thuận Phong há to miệng, không biết nên nói gì.

“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhà ta vốn mở tiêu cục, trong nhà truyền võ nghệ cho người nhà, không muốn để mất….Nhưng cháu cũng biết đấy, xã hội bây giờ, võ thuật có thể kiếm cơm không nhiều, nếu không muốn suốt ngày trà trộn trong đám đông, múa quyền như khỉ cho người ta xem, cơ bản không có kế sinh nhai, chỉ có xã hội đen mới có chuyện đánh đánh giết giết, nên cũng chỉ đành sống trong xã hội đen…”Vừa nói, lại ngẩng đầu nhìn Khang Thuận Phong nói: “Cháu sẽ không vì thế mà coi thường Dương gia ta chứ?”

Khang Thuận Phong trầm ngâm hồi lâu, cân nhắc rồi nói: “Không đâu ạ, sống trong xã hội đen, tâm chưa chắc đã xấu, sống trong xã hội bình thường chưa chắc đã trong sạch, vật đua trời lựa, nếu thế đạo này chỉ để lại con đường này cho người học võ, sẽ có cái lý của nó. Không đen không có nghĩa là trắng, cháu hiểu đạo lý này, chỉ cần làm theo lương tâm, sống trong xã hội đen cũng không có gì xấu. Người có tiền có thế dựa vào tiền và quyền để cướp đoạt của cải của người khác về tay mình, chúng ta không quyền không tiền, chỉ dựa vào nắm đấm, có điều cách thức của họ khá văn mình, được xã hội thừa nhận mà thôi, nhưng thực chất chẳng có gì khác cả,….”

Ông Dương vỗ tay cười: “Hay, nói rất rõ ràng. Nếu cháu không chê, không ngại làm bạn ông, rảnh rỗi tới nói chuyện, tâm sự, cụ cũng rất thích cháu. Mặc dù cụ không nói, nhưng ông có thể thấy được, cháu cũng tới chơi với cụ, cụ đã gần hết đời người rồi, cụ cũng không có ai nói chuyện. Người bạn cuối cùng ở thành phố S của cụ mới qua đời hai năm trước, sức khỏe cụ bây giờ từng ngày bất ổn, vô cùng cô đơn….Cháu có thể làm cụ vui vẻ, công đức vô lượng, Dương gia tất nhiên sẽ nợ cháu ân tình này…”

Khang Thuận Phong vội nói: “Cháu không dám, chỉ cần cụ và ông không chê, cháu không sợ tới làm phiền ông….”

Dương Thần Thanh ngồi bên cạnh nói: “Không sao, cháu tới, nếu ông và cụ không có nhà, cũng có thể luyện quyền với bác”.

Khang Thuận Phong liền gật đầu.


Ông Dương lại nói: “Đừng nói những chuyện này cho Tĩnh Tĩnh, cháu gái ông nó quá đơn giản”.

Khang Thuận Phong gật đầu nói: “Không ngờ cháu và cô ấy học cùng trường”.

Ông Dương liền nói: “Năm nay nó mới thi đỗ học viện tài chính, đi học gần nhà là ý của cụ, cụ không nỡ xa nó, Tĩnh Tĩnh cũng nhớ cụ nên không nỡ đi xa….”

Khang Thuận Phong ồ một tiếng, nói: “Cháu và bạn ấy cùng khóa, năm nay cháu cũng mới thi đỗ”.

Ông Dương liền gật đầu nói: “Không ngờ cháu còn nhỏ tuổi như vậy, mà chiêu pháp lại thành thục, không biết những huynh đệ mà cháu nói còn mạnh tới mức nào?”

Khang Thuận Phong thấy ông dẫn chuyện tới quyền pháp, biết ông không muốn nói chuyện gia tộc nữa, vừa vặn ban nãy xem ông luyện quyền, có cảm giác mơ mơ hồ hồ, lúc này thỉnh giáo ông, liền đứng lên, hỏi mấy tư thế nhìn thấy ban nãy.

Ông Dương liền giải thích, vô cùng cao hứng, còn kéo cả con trai cùng đấu vài chiêu, để Khang Thuận Phong nhìn rõ.

Nói chuyện này nọ rồi cũng tới giờ cơm chiều, Khang Thuận Phong định chào đi về, ông Dương sống chết không cho đi, thế là ở lại ăn bữa cơm.

Lúc ăn cơm, Khang Thuận Phong biết được cháu gái ông Dương tên là Dương Tĩnh Dư, học khoa luật.

Dương Tĩnh Dư là một tiểu nha đầu hoạt bát, rất thích nói chuyện, cả bữa rơm chỉ có mình cô líu ríu nói chuyện, có điều giọng cô thật êm tai, khiến người nghe vui vẻ.

Ông cụ cười nghe cháu gái nói chuyện, thỉnh thoảng lại hỏi Khang Thuận Phong vài câu.

Lúc Khang Thuận Phong nói chuyện, Dương Tĩnh Như nhìn cậu chăm chú, lúc nghe cậu nói chuyện với từ ngữ rất quê mùa, thỉnh thoảng sẽ bật cười ra tiếng.

Mỗi lần Khang Thuận Phong bị cô cười, lại thấy xấu hổ, không biết mình nói có gì không thích hợp. Ông cụ liền nói: “Cháu đừng để ý, tiểu nha đầu này tử nhỏ đã vậy rồi, là quả vui vẻ của nhà ta đó….”

Khang Thuận Phong vội nói không đâu rồi lại nói tiếp.

Ăm cơm xong trời đã bắt đầu tối, cũng tới lúc Khang Thuận Phong luyện công buổi tối. Khang Thuận Phong liền chào từ biệt nhà ông Dương, quay về trường, mang túi từ ký túc đi luyện công.

Lúc luyện công xong về tới ký túc, lại phát hiện đám Lưu Bằng vẫn chưa về, trong phòng chỉ có mình Lý Giang Giang đang đọc sách. Lý Giang Giang và cậu không hợp nhau, cậu cũng chẳng muốn chào hỏi, tâm trạng cũng có chút buồn bực, thầm nghĩ: “Lưu súc sinh chơi với mỹ nữ, còn không về mình sẽ đóng cửa tắt đèn, trong lòng nghĩ vậy, chuẩn bị vào phòng tắm.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đạp ra, Lưu Nguyên liền xông vào, thấy Khang Thuận Phong, liền túm cậu lại nói: “Thuận Phong, xảy ra chuyện rồi, bọn Lưu Bằng bị bảo vệ Đế Đô giữ lại rồi, bắt mình mang mười nghìn đồng (khoảng ba mươi triệu tiền việt nam) tới chuộc người….”

Khang Thuận Phong lắp bắp kinh hãi: “Có chuyện gì, cậu thở đi, từ từ nói, sau họ lại đòi tiền, chắc không làm thương họ chứ…”

Lưu Nguyên ngồi xuống, kể toàn bộ quá trình sự việc cho Khang Thuận Phong.

Đám Lưu Bằng chơi rất vui ở sàn nhảy Đế Đô, đặc biệt là Thạch Thanh Hạm còn dẫn theo mấy mỹ nữ rất xinh đẹp, chơi rất vui vẻ, mấy người đều hào hứng tới quên tất cả, uống không ít rượu, ngay cả Vương Phàm ngoan là thế cũng hưng phấn hô lớn, ghép đôi với Vương Phàm là một cô gái nhỏ nhắn, rất hoạt bát, sôi nổi, khiến cậu ta rất vui.

Kết quả lúc khiêu vũ ở sàn nhảy, có người đàn ông sàm sỡ cô gái.

Thật ra mọi người đều biết, khiêu vũ trong sàn nhảy phải chuẩn bị sẵn sàng để bị sàm sỡ, nên ban đầu cô gái đó không để ý, nhưng hắn lại được đà lấn tới, thủ đoạn quá mức.

Kết quả, cô gái đó liền đẩy hắn ra.

Tên đó liền tát cô bé một cái.

Vương Phàm uống rượu vào hơi nóng nảy liền xông tới đòi đánh hắn, kết quả bị hắn đạp một phát ngã lăn ra.

Mặc dù Lưu Bằng hiểu rõ chuyện xảy ra, nhưng thấy hai người bạn mình lần lượt bị đánh, cũng xông tới đánh.


Hắn cũng không chỉ có một, lúc đó liền có ba bốn người xông ra.

Vương Vinh và Lưu Nguyên cũng gia nhập chiến đoàn.

Lưu Chính Vĩ ở bên cạnh bảo vệ mấy bạn gái.

Cuối cùng, bảo vệ Đế Đô xông lên, Lưu Bằng mải đánh ,không nhìn rõ có phải bảo vệ không, liền đá ngã người trên cùng, kết quả đám bảo vệ xông tới đánh cho cậu một trận nhừ tử, sau đó đưa mọi người lên tầng.

Lên tầng, những người khác chỉ bị giáo huấn một trận rồi được thả, nhưng vì Lưu Bằng đá bảo vệ, nên họ bị giữ lại, chỉ thả Lưu Nguyên về lấy tiền.

Khang Thuận Phong nghe xong, trong lòng có điều nghi vấn, nếu Đế Đô mở cửa làm ăn nghề này, chuyện đánh nhau là điều khó tránh khỏi. Lúc hỗn loạn, Lưu Bằng chỉ đá bảo vệ một cái, bị giáo huấn một trận rồi thôi, chuyện bắt chẹt ngang nhiên thế này, thật là quá đáng. Vì thế liền hỏi: “Lúc các cậu chơi, có dây vào người nào không nên dây không”.

Lưu Nguyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Không, chỉ đánh tên sàm sỡ đó thôi”.

Thấy Khang Thuận Phong trầm ngâm, Lưu Nguyên liền nói: “Có cần báo cho thầy giáo trước không, nhưng họ nói, nếu thông báo cho nhà trường và báo cảnh sát, sẽ chặt đứt chân của bọn Lưu Bằng”.

Khang Thuận Phong nghe vậy, thầm chửi: “Chúng còn biết bọn Lưu Bằng là sinh viên, hơn nữa uy hiếp như vậy, vừa nghe là biết chỉ hù dọa sinh viên chưa trải đời thôi”. Nhưng lại nhớ tới, xem phương thức hành sự của chúng, chắc chắn có xã hội đen đứng sau, hơn nữa còn biết rõ ngọn ngành đám Lưu Bằng, lần này nhà trường ra mặt có thể giải quyết, nhưng nói không chừng lại bị xã hội đen báo thù.

Khang Thuận Phong đoán không sai, thật ra lúc bọn Lưu Bằng chơi, có cặp mắt luôn ở trong góc quan sát cậu.

Người này chính là Thang Văn Sinh cùng phòng ký túc với họ.

Thang Văn Sinh thấy Lưu Bằng và Thạch Thanh Hạm chơi vui vẻ, trong lòng càng lúc càng nổi giận, nếu không phải Lưu Bằng phá ngang,

Càng nghĩ càng tức, liền gọi điện thoại.

Thế là xảy ra chuyện trong sàn nhảy.

Chính lúc Lưu Nguyên kể chuyện xảy ra ở Đế Đô cho Khang Thuận Phong, Thang Văn Sinh đang đứng ở chỗ tối trên lầu Đế Đô nhìn đám người bị giữ lại, nói với người đứng bên: “Chị Thịnh, cảm ơn chị đã giúp em hạ cơn tức này”.

Đứng bên cạnh Thang Văn Sinh là một mỹ nữ ngoài hai mươi chưa tới ba mươi, mặc bộ sườn xám, tay kẹp một điếu thuốc nhỏ dài nói: “Thang thiếu gia, chút chuyện này, chị Thịnh tất nhiên phải giải quyết thỏa đáng cho cậu rồi, vậy bên Bạch Nhã Lang…”

Thang Văn Sinh nói: “Chị yên tâm, em sẽ bảo bố đánh tiếng bên hắn”.

Cô gái kia liền nói: “Vậy cảm ơn Thang thiếu gia”.

Thang Văn Sinh nhìn đồng hồ, liền nói: “Em phải về trường, nếu không trường sẽ đóng cửa mất”.

Chị Thịnh đó liền gật đầu, vẫy vẫy tay, một người đầu bằng liền ra khỏi chỗ tối.

“Tam Tử, cậu đưa Thang thiếu gia về”.

Người đó gật đầu, làm thế tay mời Thang Văn Sinh.

Thang Văn Sinh liền được dẫn xuống dưới.

Thấy Thang Văn Sinh đi rồi, cô gái liền thở dài, nói với một người đàn ông khác chỗ tối: “Bình này, cậu xuống dưới bảo đám Mã Giang đừng làm khó mấy sinh viên đó quá, lấy tiền rồi thả người”.

Người đó đáp một tiếng, rồi xuống chuyển lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.