Đọc truyện Quốc Thuật Hung Mãnh – Chương 16: Điểm đến là dừng
Ngày mai là thứ bảy, Khang Thuận Phong dậy từ sớm, rồi tới công viên Hoàng Hưng, xem đám người kia luyện tâm ý quyền, sau đó tìm một thực quán ngoài công viên, ăn sáng đã.
Lúc ăn cơm cậu thấy trong quán có điện thoại, liền lễ phép hỏi chủ quán đang đọc báo, có thể dùng điện thoại không.
Ông chủ là người nhã nhặn, cười gật đầu, rồi lại cúi đầu đọc báo.
Khang Thuận Phong cầm diện thoai, quay số, cậu gọi diện cho ông Dương luyện tâm ý quyền hôm trước, từ sau lần gặp trước, mấy lần Khang Thuận Phong tới công viên đều không gặp lại ông.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, trong điện thoại vang lên giọng nữ.
“Làm phiền một chút Dương tiên sinh” Khang Thuận Phong nói.
Kết quả trong điện thoại lại là tiếng cười: “Nhà tôi có ba Dương tiên sinh, anh tìm Dương tiên sinh nào?”
Nghe giọng là một cô gái còn rất trẻ, giọng vừa mềm mại vừa êm dịu rất êm tai, Khang Thuận Phong cũng vui vẻ nói: “Tôi tìm ông Dương….”
“Anh tìm ông ngoại tôi?” Cô gái đó hình như thấy rất kỳ lạ, sau đó liền nghe thấy cô gái gọi: “Ông ngoại, điện thoại….”
Liền nghe thấy giọng già dặn mà vang vọng hỏi: “Tìm ông, giờ này ai tìm ông nhỉ?”
Cô gái nói: “Cháu không biết, nghe giọng là người rất trẻ”.
Sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, tiếp đó ống nghe vang lên, điện thoại được đưa tới: “Alo, ai tìm tôi vậy?” Giọng nói lớn khiến Khang Thuận Phong đau cả tai.
Khang Thuận Phong thấy giọng nói này không giống ông Dương lắm, trong giọng nói đặc sệt người nơi khác, liền hỏi dò: “Ông Dương, cháu là Tiểu Khang, là người lần trước nói chuyện võ thuật với ông ở công viên Hoàng Hưng, là Tiểu Khang luyện Hồng quyền”.
Trong điện thoại vang lên tiếng cười sảng khoái nói: “Cậu tìm Chấn Lâm hả, đợi chút….Tĩnh Tĩnh, tìm ông nội cháu, đi gọi ông đi, ông đã bảo giờ này ai tìm ông già này mà….” Nghe ông lão nói vậy, tiếp đó tiếng lạch cạch, giống như điện thoại được đặt trên bàn,
Trong điện thoại lại truyền tới tiếng cười hì hì của con gái, tiếp đó là tiếng bước chân ra ngoài.
Lát sau, lại có người cầm điện thoại: “Alo, ai vậy?”
Khang Thuận Phong lại nói lại những lời ban nãy, bên đó liền bật cười: “Sao bây giờ mới gọi điện cho ông, rảnh rỗi tới đây chơi đi”.
Khang Thuận Phong liền nói: “Cháu muốn tìm ông nói chuyện mà, bây giờ cháu tới có tiện không ạ?”
“Tiện, tiện, hôm nay ông cũng không có việc gì….”
Khang Thuận Phong lại nói vài câu rồi cúp máy, cười cười áy náy với chủ quán. Thời gian gọi điện hơi lâu, cậu áy náy hỏi ông chủ tỏ ý muốn trả tiền, ông chủ liền xua tay, chỉ nhận tiền cơm.
Khang Thuận Phong lại đem tờ giấy mình ghi ra, hỏi ông chủ đi thế nào tới địa chỉ bên trên.
Ông chủ xem địa chỉ trên giấy của cậu, liền chỉ hướng, cũng không nói rõ, chỉ nói: “Tới tòa nhà màu trắng phía trước, rồi tìm người hỏi tiếp nhé”.
Bên cạnh quán cơm là một quầy bán hoa quả, Khang Thuận Phong cảm ơn, rồi mua ít hoa quả rẻ ở quầy hoa quả, rồi đi theo hướng ông chủ chỉ.
Kết quả, tới tòa nhà màu trắng ông chủ nói, vừa hỏi lại nghe thấy người ngoài nói: “Tìm Dương tiên sinh hả, tôi dẫn cậu đi”. Khang Thuận Phong ngẩng đầu nhìn, là một thanh niên tóc ngắn, trên cánh tay trái rồng, phải hổ, có chút sát khí.
Trong lòng cậu nghĩ thầm, xem ra ông Dương không đơn giản, chàng trai này có chút giống Hà Hồ Tử từng nói, là du tử các nhà giàu hoặc đại ca xã hội đen ngày xưa bố trí bên ngoài.
Liền khách sáo cảm ơn, rồi đi theo người thanh niên đó. Người thanh niên đó vừa đi vừa gọi điện, nói những gì Khang Thuận Phong nghe không hiểu, lúc sau người đó liền cúp điện thoại. Khang Thuận Phong rõ ràng cảm thấy, người mình luôn căng lên cũng đã buông lỏng.
Rẽ ngoặt qua mấy con phố, cũng tới một khu nhà nhìn có chút cổ xưa, người thanh niên chỉ cổng nói: “Dương tiên sinh cậu tìm sống ở đây…. Cậu tự đi đi…”
Khang Thuận Phong lại cảm ơn, trong lòng càng thấy tò mò về ông Dương. Cậu nghĩ ngợi, thấy mình hình như không có gì để ông Dương phải mưu đồ cả, liền yên tâm tới gõ cửa.
Mở cửa là một người trung tuổi, thoạt nhìn khóe miệng mỉm cười, vẫn là tóc ngắn, trên cánh tay cũng trái rồng, phải hổ.
Khang Thuận Phong khẽ rùng mình, xem ra ông Dương này đúng là không đơn giản. Vẻ mặt cậu vẫn ung dung thản nhiên, nói rõ ý tới, trong lọng lại bắt đầu cảnh giác, nâng cao tinh thần.
Người trung niên đó nghe cậu nói vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nói: “Theo tôi” rồi quay người dẫn đường.
Khang Thuận Phong liền đi theo, đi được mấy bước, cậu lại để ý thấy bước chân người trung niên đó rất nhẹ nhàng, nhưng lại có cảm giác giơ nặng mà nhẹ, giống như một con voi lớn đi như bước chân mèo vậy.
Cậu không khỏi suy nghĩ, biết võ của người này không đơn giản.
Đi qua bức bình phong, xuyên qua sân liền tới gian nhà giữa. Ông Dương đã ngồi chờ ở đó, thấy Khang Thuận Phong đi vào, liền cười đứng dậy tỏ vẻ tiếp khách.
Sau đó lại ngồi vào chỗ, bảo Khang Thuận Phong ngồi vào chỗ của khách.
Khang Thuận Phong không ngồi xuống vội là đưa túi hoa quả tới, nói: “Cháu tới không mang theo cái gì….” Ông Dương cũng không từ chối, nhận lấy, người trung niên đó liền tới lại cầm túi hoa quả từ tay ông, đi ra sau nhà.
Khang Thuận Phong thuận thế ngồi xuống ghế cách chỗ ông Dương chỉ khá gần.
Trong võ thuật, đây chính là ý nhận lễ của hậu bối.
Ông Dương liền nói: “Cháu khách sáo quá….” Hai người liền hàn huyên vài câu rồi dần nói tới quyền pháp.
Vì sao Khang Thuận Phong lại tới thăm ông Dương, nói toạc ra vẫn là vì muốn học hỏi tâm ý quyền. Năm đó Hồ Tà Tử từng nói, võ thuật thiên hạ, phần lớn các môn phái đều là hoa pháp, có luyện pháp, đấu pháp, duy chỉ có tâm ý và thoát thai thuộc hình ý tâm ý, là quyền đấu pháp, cũng chính môn phái Tâm ý này mới lược bỏ hoa pháp, luyện pháp, chỉ duy trì đấu pháp trong pháp quyền, tập pháp thành quyền, vì vậy quyền pháp đơn giản, chất phác tự nhiên, nếu biểu diễn bên ngoài, chắc chắn không ai bỏ tiền ra xem. Nhưng một khi vào thực tế chiến đấu, giới võ thuật lưu truyền rằng: độc nhất chỉ có Tâm ý quyền.
Thời kỳ đầu của Tâm ý quyền, phần lớn đầu là các nhà giàu có, nhà phú quý không lo cơm áo gạo tiền mới luyện. Những người này có gia tài bạc triệu, không phải lo lắng áo cơm, nên sở cầu không ngoài phòng thân và trường thọ, vì vậy những hoa pháp và luyện pháp này không có ích gì cho họ, họ cũng không cần dựa vào mấy cái này.
Còn võ sư bình thường, ngoài học đấu pháp ra, đều phải luyện những hoa pháp này, chủ yếu là để kiếm cơm ăn. Vì đấu pháp qua qua lại lại chỉ có mấy chục động tác, cho dù là đánh kỹ năng hay dạy đồ đệ cũng không đủ dùng. Tất nhiên, nếu để giết người đánh nhau thì lại có thừa. Có những người cả đời ngay cả đấu pháp cũng chẳng muốn học, chỉ học một vài chiêu thức, dốc sức luyện, luyện tới cảnh giới pháo đinh giải ngưu, cho dù ngươi ngàn pháp vạn biến, ta chỉ có một thanh đao mỏng. Giống như đầu chùy, thành Trường An vốn dĩ có một người họ Chu giàu có, chỉ luyện một chiêu đầu chùy, qua bao gian khó luyện tập, lại dùng nó để cả đời đánh người.
Những người chỉ luyện một chiêu thế này, đầu tiên phải có tổ chất cơ bản nhất trong võ thuật, chính là chịu được yên lặng, chịu sự đơn điệu. Họ thường luyện sống một chiêu, mặc dù ta chỉ có đầu chùy đánh người, nhưng họ đều thay đổi phương thức tấn công đối thủ, sau đó, liền nghĩ, ngươi đến như vậy, ta dùng đầu chùy (đầu gậy) làm sao đánh được, ngươi tới như vậy, ta làm sao dùng đầu chùy này đánh lại, luôn luyện đầu chùy có thể thiên biến bạn hóa, đây chính là luyện sống.
Sau luyện sống, còn phải luyện linh, luyện liên tục ba bước đỡ, tiến, đánh, kiến động chính là một hai ba, thật sự luyện thành bản lĩnh của mình. Lúc này sẽ luyện linh, kiến thủ hưởng, trụ tiến xông, đỡ đòn chính là một hai ba. Tất nhiên, bại chiêu sau thất thủ đều có thể tăng thêm.
Thời kỳ đầu hình ý quyền cũng chỉ có đấu pháp, không có hoa pháp. Nhưng vì quyền được dạy và học rộng khắp, cùng với số lượng người học tăng lên, người kiếm ăn từ việc này cũng nhiều hơn, vì vậy thời kỳ sau cũng có người hiểu chuyện biên ra hoa pháp, để cho những người biểu diễn kiếm cơm.
Còn Tâm ý quyền luôn duy trì hình thức chỉ truyền trong các nhà giàu, mãi cho tới đời con cháu sau này không hăng hái tranh giành, gia đạo suy tàn, quyền pháp này mới lưu truyền ra ngoài giang hồ.
Nhưng thời gian lưu truyền trong giang hồ không lâu, hơn nữa bản thân nó khá gần với hình ý quyền, vì thế mà người học không nhiều, lưu truyền không rộng, nên thành ra ít hữu dụng, hoa pháp khá ít. Có điều mấy năm gần đây, cùng với danh tiếng lan rộng, người luyện tăng lên, đã dần xuất hiện các hoa pháp lẻ tẻ.
Hai người ngồi nói chuyện, một lát đã nói tới quyền pháp.
Cao hứng lên, ông Dương liền nói: “Phía sau phòng này có một sân nhỏ, chung ta ra sân đi”.
Một già một trẻ liền ra sân sau, lần này Khang Thuận Phong luyện cửu thủ bài tử. Nếu ông Dương có lòng mình cũng không cần phải giấu nữa, liền luyện đấu pháp trong Hồng quyền.
Những chuyện hoán quyền thế này, luôn phải có người thể hiện trước.
Ông Dương xem cửu thủ bài tử xong, không nói tốt hay không tốt như lần trước, mà ngồi đờ đẫn ở đó, giống như đi vào cõi thân tiên.
Khang Thuận Phong biết ông chắc chắn có cảm giác, nên cũng không làm phiền, lúc này người trung niên đưa trà tới,cậu liền ngồi uống trà bên cạnh ông Dương.
Ông Dương ngây ra một lúc rồi đứng lên khoa chân múa tay.
Thật ra quyền pháp chính là như vậy, quyền pháp các phái phải kiểm chứng lẫn nhau. Vì quyền pháp là thứ có tính biến hóa vô cùng lớn, một bộ quyền, cả trăm người luyện, không chừng là cả một trăm phong cách. Mỗi người đều có đặc điểm cơ thể riêng, người có động tác linh hoạt nhanh nhẹn, luyện quyền gì cũng đều có lực, thoải mái; người thân cao lực lớn, luyện quyền gì cũng có cảm giác như vực sâu núi cao, mà mỗi người luyện thành quyền pháp đều phát huy sở trường của mình tới cực hạn, và bù đắp khuyết điểm tới một mức nhất định.
Tám đại đồ tử của Lý Lạc Năng-Hình ý quyền, chính là tám phái Hình quyền truyền lại, chính là mỗi người có thiên phú và sự lĩnh hội khác nhau.
Một người học võ trong Xa gia, nói không chừng tư chất thiên phú của người này thích hợp với Quách gia hơn. Nhưng hắn có thể lĩnh hội được những điều cơ bản của Hình ý ở Xa gia, sau đó nếu có một ngày họ giao lưu với đệ tử của Quách gia, sẽ phát hiện thì ra hắn nghĩ mãi không thông, hoặc luôn không thông suốt gì đó, Quách tiên sinh sớm đã giải quyết rồi, võ thuật của hắn sẽ tăng nhanh. Nhưng đó là chuyện Xa gia không thể giải quyết cho hắn, vì khí chất thiên phú của Xa nhị tiên sinh không hơn hắn là bao, thậm chí còn có thể ngược lại.
Cho nên người luyện quyền nhất định phải quan hệ rỗng rãi, có những điều có thể cả đời bạn không thể lĩnh ngộ, có thể trong một lần giao lưu, người khác chỉ mất vài phút lại khiến bạn hiểu rõ tận tường.
Ông Dương khoa chân múa tay mấy cái, liền đặt vài câu hỏi cho Khang Thuận Phong. Khang Thuận Phong lần lượt trả lời, thỉnh thoảng lại làm tư thế, dẫn chứng làm mẫu để ông Dương hiểu.
Ông Dương đôi lúc lại đăm chiêu, lúc lại mặt giãn ra cười vui vẻ, thần thái như một đứa trẻ, con người ta trong lúc lơ đãng hoặc lúc đắc ý thường thể hiện ra chủ tâm của mình.
Sau đó ông Dương bắt đầu luyện tâm ý quyền.
Khang Thuận Phong xem vô cùng chăm chú, không để ý thấy trong sân có thêm một ông lão còn lớn tuổi hơn và một người trung niên, còn có một cô gái đang tò mò quan sát cậu.
Ông Dương luyện tứ bả trong Tâm ý quyền tới năm lần mới dừng lại.
Lần này ngược lại là Khang Thuận Phong đứng đờ đẫn ở đó.
Ông lão phát hiện ba người trong sân liền cười đi tới, cưng chiều xoa đầu cô bé, lại nhỏ tiếng nói gì với ông già bên cạnh, ông đó vừa nghe vừa gật đầu.
Bốn người không nói gì, yên lặng nhìn Khang Thuận Phong còn đang ngẩn người ở đó.
Khang Thuận Phong đờ đẫn một lúc, đột nhiên động đậy, cậu vẫn luyện cửu thủ bài tử, nhưng động tác khác với lúc trước.
Ông Dương nhìn cứ gật đầu mãi, lại ghé tai nói gì đố với ông lão bên cạnh, ông lão đó nghe rồi nheo mắt lại.
Khang Thuận Phong luyện xong, nhìn ông Dương đang định nói gì đó thì nhìn thấy có thêm mấy người trong sân, vội ngại ngùng chào hỏi.
Ông Dương liền giới thiệu, ông già bên cạnh là cha ông, người trung niên là con trai ông, cô bé đó là cháu gái ông.
Lúc này đột nhiên cô bé lại nói: “Mình biết cậu?”
Khang Thuận Phong khó hiểu, ông Dương cũng ù ù cạc cạc, cuối cùng như nghĩ ra điều gì đó lại thông suốt.
Cô gái liền nói: “Cậu là sinh viên học viện tài chính phải không? Trong dạ hội chào đón tân sinh cậu đã đánh thắng đội trưởng đội teakwondo?”
Khang Thuận Phong liền xoay người sang nói: “Cậu cũng là sinh viên học viện tài chính?”
Cô gái liền cười khanh khách, nói chuyện đánh nhau giữa Khang Thuận Phong và Lý Kế Tiên cho cha và ông.
Cha ông Dương nghe xong, không khỏi thở dài: “Giao đấu phải lấn át tinh thần trước, xem ra bên họ đúng là truyền lại không ít đấu pháp”.
Khang Thuận Phong cười ngượng ngùng.
Ông lão lại nói với cha cô gái: “Thần Thanh, con luyện vài chiêu với người bạn nhỏ này để ta xem công phu của con thế nào?”
Cha cô gái liền đứng lên, đi vào giữa sân, chắp hai tay, nói: “Mời”.
Khang Thuận Phong nhìn ông đứng ở đó như vực sâu núi cao vô cùng trầm lặng, liền biết đấu pháp của người này đã tới cảnh giới xem nhẹ sống chết rồi, trong lòng thoáng dao động, một khối lực khí từ lưng xông thẳng lên tiểu não, toàn thân run lên giống như rùng mình.
Trong đấu pháp như thế gọi là tinh thần hưng phấn.
Con người luyện võ đánh nhau, quỷ kế trăm trí, đều ở đại não, nhưng phản ứng khi lâm trận lại đều ở tiểu não.
Quyền nội gia như tâm ý, hình ý đều lấy ý rèn tiểu não và cột sống, chính là để tiểu não và cột sống trở nên nhanh nhạy, từ đó hài hòa toàn thân, phản ứng càng nhanh nhạy hơn.
Trong Hồng quyền cũng có phương pháp luyện tiểu não và cột sống, có điều không dựa vào luyện công những các quyền nội gia, mà là dựa vào bát đại điếu thủ, chính là dựa vào tám thủ pháp nhỉ để thông cột sống, linh tiểu não.
Bát đại điếu thủ cũng phân tán trong các bộ võ của Hồng quyền, thường là đệ tử bái sư nhập môn, thầy giáo mới dạy cho học sinh, để luyện tập mạnh hơn.
Tinh thần hưng phấn là một cách để nâng cao tinh thần trước trận đấu.
Đây cũng là cách dùng máu đổi lấy của rất nhiều tiền bối.
Ví dự như tối hôm trước ngủ mộn, kết quả hôm sau có người tới tìm tỷ thí, như vậy vì cơ thể không nghỉ ngơi đủ, xác suất thất thủ là vô cùng lớn. Lúc này thường có rất nhiều cao thủ sẽ ngầm lật thuyền trong mương, bị người không giỏi bằng mình lấy mạng.
Võ thuật truyền thống không giống các lại vật lộn hiện đại, có các biện pháp bảo vệ hơn nữa không đánh vào chỗ hiểm, niên đấu lộn hiện đại là vận động mạnh, ví dụ như tố chất tổng hợp, người thắng là người có tố chất cơ thể tốt, chứ không phải cao thủ võ lâm.
Còn trong võ thuật truyền thống, từng chiêu từng thức đều ra sức đánh vào chổ hiểm, ba chỗ hiểm truyền thống là che mắt, đá đũng quần, đâm cổ họng, biết trong võ thuật truyền thống đánh vào chổ hiểm quan trọng như thế, không ai dám thất thủ, lỡ một đòn, mình có thể mất mạng.
Con người dù có rắn rỏi thể nào những chỗ đó đều không chịu được một đòn.
Cho nên đấu võ truyền thống, tinh khí thần vô cùng quan trọng, lúc tinh thần không đủ, tuyệt đối không được kích động, đấu võ với người khác. Tinh thần hưng phấn chính là lúc bạn vô cùng buồn ngủ, cố gắng tỉnh táo lại, để tinh khí thần tràn khắp cơ thể trong mấy phút đó. Vì đấu võ trong võ thuật truyền thống, khả năng tử thương cũng chỉ trong thời gian vài giây.
Giới Hồng quyền Thiểm Tây từng có hai cao nhân tiền bối, đều cả đời tập võ, luyện công trên năm sáu mươi năm, quan hệ giữa hai người vốn khá tốt, kết quả có một hôm lúc uống rượu không biết tại sao lại bất hòa rồi động thủ. Kết quả, vì vô cùng quen thuốc, thường luyện quyền giúp đỡ lẫn nhau, không cần chạy đi đâu cả, hai người đập vào nhau một hai ba, một người liền ngã ra. Kết quả thì sao, một người chết, một người thương, người ngã ra bị thương nặng, người không ngã hộc máu tại chỗ, chưa đưa tới bệnh viện đã mất rồi.
Đều là danh gia có vô số đệ tử.
Không bao lâu sau người bị thương đó cũng qua đời, có người nói tổn thương nguyên khí, cũng có người nói có thể trong khắc cuối cùng người chết đó đã nương tay, chỉ đẩy ngã người bị thương đó, không hạ tử đòn, nên trong lòng người sống rất khó chịu, thấy có lỗi với bạn, nên sầu não mà chết.
Khang Thuận Phong tinh thần phấn khỏi, cũng đứng trong sân nói: “Điểm đến là dừng”.
Ông Dương cũng nói: “Điểm đến là dừng”.
Đây cũng là quy tắc đấu võ, nếu không nói câu này, người khác có thể hạ độc thủ, có câu nói thế này, vô sự chớ động thủ, động thủ không buông tha. Đó là quy tắc trong võ thuật, không nói điểm đến là dùng, có hạ độc thủ cũng không coi là mất võ đức.
Nên nếu là bạn bè tỷ thí, nhất định phải nói, hơn nữa phải nói lớn, để người bên cạnh nghe thấy.
Đương nhiên nếu là bạn bè quen biết thường xuyên giao hữu thì không cần lần nào cũng phải nói.
Hai người đứng vững, ánh mắt đụng nhau, rồi liền bày thế.